Nghịch Thế Vũ Thần

Chương 283: Tông Môn Tận Thế 1


Đọc truyện Nghịch Thế Vũ Thần – Chương 283: Tông Môn Tận Thế 1


Trên đỉnh Thanh Nguyên Phong, bảy vị hoàng giả giao chiến kịch liệt.
Về cơ bản là Tử Ngục Hoàng chiến Tử Linh Hoàng, thủ phong trưởng lão Diêu Tư Hải chiến Đường Xích, cuối cùng là Thanh Vân Hoàng, Nguyên Dương Hoàng vây công Tiêu Hàn Dư, thế nhưng bốn vị trưởng lão của Thiên Sinh Môn ai ai cũng hận thấu kẻ phản đồ, vì thế luôn tìm mọi cách tập trung vào Tiêu Hàn Dư, khiến cho người sau áp lực cực lớn, may mắn có Tử Linh Hoàng và Đường Xích yểm trợ, nếu không hắn khẳng định sẽ bị bốn lão nhân trước mặt xé sống.
– Tiêu Hàn Dư ! Lão phu làm sao cũng không nghĩ tới ngươi lại chấp nhận trở thành tội nhân thiên cổ của tông môn ! Ngươi hôm nay dù thế nào cũng không thoát khỏi cái chết !
Tử Ngục Hoàng đánh lui Tử Linh Hoàng, chính mình cũng bị bức lui, một cặp mắt già nua hung tợn nhìn xem Tiêu Hàn Dư, nói.
– Thiên Sinh Môn sớm đã chẳng còn được như xưa, chỉ có thay đổi, mới có thể lần nữa khôi phục !
Tiêu Hàn Dư lạnh nhạt đáp trả.
– Đánh rắm !
Nguyên Dương Hoàng gầm thét nói:
– Thiên Sinh Môn xưa nay chưa từng cúi đầu ! Không phải ai đều giống như ngươi ưa thích làm chó của kẻ khác !
– Lão già, sắp chết đến nơi còn mạnh miệng !
Tiêu Hàn Dư hai mắt lãnh ý càng đậm, thế nhưng hắn không có gấp rút xuất thủ, tính toán thời gian, hẳn là cũng đến lúc rồi.
Diêu Tư Hải, Tử Ngục Hoàng, Thanh Vân Hoàng, Nguyên Dương Hoàng đều chẳng muốn nhiều lời, đang định tiếp tục xuất thủ, nhưng mà.

.

.
Thân thể bọn hắn gần như đều cùng một lúc cứng lại, đồng thời quay đầu nhìn về một phía.
Ở một vùng khoảng không tại chính giữa sáu ngọn núi lớn của Thiên Sinh Môn, không gian đột nhiên vặn vẹo, sau đó liền bị một cỗ lực lượng thần bí nào đó cưỡng ép xé mở, từng đạo thân ảnh nhanh như chớp theo đó hiện thân.
Số lượng không tính quá nhiều, thế nhưng từng cái khí tức lại phi thường khủng bố, chí ít đều là vương giả !
Mấy chục vị cường giả siêu cấp cùng một chỗ xuất hiện, khí tức đáng sợ chưa từng có lập tức trải rộng khắp Thiên Sinh Môn.
Toàn bộ Thiên Sinh Môn tập thể chấn động !
– Âm Minh Hoàng, Diệu Thiên Hoàng, Thiết Luyện Hoàng,.


.

.

bọn hắn làm sao lại đến được nơi này ?
Nhị trưởng lão Lâm Nhược Lan không còn giữ được vẻ phong vân khinh đạm thường ngày, hoa dung thất sắc nhìn xem một đám cường giả trên không trung, trong lòng vừa kinh vừa nghi hoặc.
Hộ tông đại trận đâu ?
Theo lý mà nói, chỉ cần là hộ tông đại trận vẫn còn, coi như là Vũ Tông cũng không có khả năng không một tiếng động xuất hiện trong Thiên Sinh Môn !
Nhưng mà.

.

.
Lâm Nhược Lan vô ý thức cảm nhận một thoáng, tâm liền đột nhiên chìm xuống đáy cốc.
Hộ tông đại trận.

.

.

vậy mà không có ?

Không phải nói hộ tông đại trận sẽ luôn một mực mở ra hay sao ? Hơn nữa, lục đại phong chủ vừa rồi đã có lệnh mở ra Phong Sơn Ấn, uy lực đại trận đáng lý phải bạo tăng mới đúng, làm sao lại biến mất không thấy ?
Hộ tông đại trận đến cùng xảy ra chuyện gì ?
………
– Đáng chết, chuyện này đến cùng là như thế nào ?
Lý Thiên Dương đứng trên Hồng Thạch Phong, hai mắt đỏ rực vì tức giận.
Hắn theo lệnh trở về mở ra Phong Sơn Ấn, thế nhưng Phong Sơn Ấn vừa mở, hộ tộng đại trận liền mất đi hiệu lực, giống như chưa từng tồn tại !
Nhưng hộ tông đại trận lấy sáu ngọn núi làm căn cơ trận bàn, làm sao có thể không chút báo trước biến mất.
Nhất định là có kẻ động tay động chân âm thầm phá hoại hộ tông đại trận !
Tức giận thì tức giận, Lý Thiên Dương lại không thể không bình tĩnh lại, hai mắt có chút run rẩy nhìn xem một đám cường giả trên không trung.
Đại sự không ổn !
Âm Minh Hoàng, Diệu Thiên Hoàng, Thiết Luyện Hoàng, đều là Ngạo Tuyết sơn trang đỉnh cấp hoàng giả.
Trong đó Âm Minh Hoàng là Hoàng Giả Bảng đệ thập, còn Diệu Thiên Hoàng và Thiết Luyện Hoàng thì là Ngạo Tuyết sơn trang đời trước trưởng lão, nhiều năm không lộ diện, thực lực chỉ sợ còn mạnh hơn cả Âm Minh Hoàng.
Không chỉ có thể, hắn còn nhìn thấy trong đám người có không ít cường giả của Tử Kinh hoàng triều !
Trong đó có một vị nam tử trung niên thân mặc tử kim chiến giáp, khí khái hào hùng, khí thế trên người còn mạnh hơn Diệu Thiên Hoàng và Thiết Luyện Hoàng.
Đó hẳn là Tử Kinh hoàng triều siêu cấp chiến tướng, một trong mấy vị binh bộ cự phách, Tử Kim Chiến Hoàng !
Tử Kinh hoàng triều cường giả làm sao lại đến nơi này ?
Không lẽ.

.


.

Ngạo Tuyết sơn trang đã cùng với Tử Kinh hoàng triều liên hợp, ý đồ muốn triệt để diệt đi Thiên Sinh Môn bọn hắn ?
Nghe có vẻ rất vô lý, thế nhưng nghĩ kỹ lại, là thật có khả năng này !
Ngạo Tuyết sơn trang đây là muốn diệt bọn hắn đến điên rồi, vậy mà dám cùng hoàng triều khác cấu kết !
Bọn hắn đây là muốn cùng Đông Hoàng hoàng triều hoàng thất triệt để vạch mặt ?
……….
– Đây chính là Thiên Sinh Môn ? Phong cảnh không tệ a !
Trên không trung, một vị lưng đeo trường kiếm nam tử đưa mắt nhìn ngắm xung quanh, trong mắt lộ ra một tia tán thưởng.
– Sau hôm nay, thiên hạ sẽ không còn Thiên Sinh Môn !
Âm Minh Hoàng là một cái vẻ mặt tương đối bệnh trạng trung niên nam tử, thanh âm từ miệng hắn phun ra cũng phi thường âm trầm, khiến cho người khác rợn tóc gáy.
– Tống Mặc Tuyên hẳn đã bị xử lý, Diêu Tư Hải, Tử Ngục Hoàng, Thanh Vân Hoàng, Nguyên Dương Hoàng đều bị kiếm chế, hiện tại mạnh nhất hẳn là Xích Tiêu Hoàng Lý Thiên Dương ! Kẻ này, ta đến đối phó !
Diệu Thiên Hoàng bộ dáng phi thường già nua, tựa như một cái lão ẩu gần đất xa trời, mở miệng nói.
– Ta đi cùng ngươi, nhanh chóng diệt trừ hắn !
Một vị khác Ngạo Tuyết sơn trang Vũ Hoàng cao giai, phong hào Lam Diệt Hoàng nói.
– Ta đi xử lý đám lão già trên Thanh Nguyên Phong ! Các ngươi muốn làm gì thì làm !
Tử Kim Chiến Hoàng nhấc lên chiến kích to lớn trong tay, cũng không đợi kẻ khác đáp lại, trực tiếp lao tới Thanh Nguyên Phong.
Hắn là người hiếu chiến, trong mắt hắn chỉ có mấy vị cường giả của Thiên Sinh Môn ở nơi đó mới đủ tư cách để hắn xuất thủ.
Mọi người cũng không để ý đến hắn, tên này ở này thực lực là mạnh nhất, không ai có quyền để hắn làm cái gì.
– Ngoài những người trên, Lôi Ngục Hoàng, Ngọc Linh Hoàng, Hạc Hoàng, Vân Nhai Hoàng đều không đủ gây nên sóng gió gì ! Duy nhất cần lưu tâm chỉ là mấy cái lão bất tử ở trong Thái Sinh Viện !
Âm Minh Hoàng nói.
– Vậy thì tập trung lực lượng trước tiên xử lý Thái Sinh Viện ! Có trận pháp giam cầm, bọn hắn không thoát được !
Thiết Luyện Hoàng nói.
………….
Nói thì dài nhưng trên thực tế một khi đạt đến Vũ Vương hay thậm chí là Vũ Hoàng, mọi hành động đều diễn ra rất nhanh, chỉ trong chốc lát, chúng cường giả của Tử Kinh hoàng triều cùng Ngạo Tuyết sơn trang đã lần lượt tách ra thành từng nhóm nhỏ, lao về phía sáu ngọn núi của Thiên Sinh Môn.
Mục đích của bọn hắn, chính là tận diệt Thiên Sinh Môn người !

– Oanh ! Oanh ! Oanh !
Gần như cùng một lúc, từng tiếng oanh động kinh thiên từ trên Hồng Thạch Phong, Tử Dương Phong, Ngọc Tiêu Phong, Lôi Ngục Phong truyền ra, báo hiệu đại chiến đã bắt đầu !
Lần lượt Lý Thiên Dương, Hạc Minh Tùng, Vạn Thiên Minh, còn có đang bế quan Tần Liên Y tứ đại phong chủ, toàn bộ đều bị cường địch tập kích.
Ngạo Tuyết sơn trang hiểu rõ chúng cường giả của Thiên Sinh Môn, vì thế ngay từ đầu đã phân bố rất kỹ lực lượng đến đối phó từng vị Vũ Hoàng của đối phương.
Không chỉ có tứ đại phong chủ, mà ngay cả Trưởng Lão Đoàn năm vị trưởng lão đều bị gắt gao khóa chặt.
Tam trưởng lão không tại Thiên Sinh Môn, là ngoài dự liệu của bọn hắn, thế nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều.
Thậm chí nhờ vậy, mà bọn hắn càng có thêm lực lượng để điều đến các nơi khác.
Lần lượt Nhạc Thi Dao, Lâm Nhược Lan, Giang Sở Hà, đều gặp một đám Vũ Hoàng đến vây công.
Ngay cả Đại trưởng lão Chúc Uyên vừa cưỡng ép xuất quan, đều bị Tử Kinh hoàng triều Cổ Kiếm Hoàng chặn giết.
Thế nhưng nguy hiểm nhất, lại là mấy vị trưởng lão đời trước trong Thái Sinh Viện !
Bởi lẽ, tuyệt đại bộ phận Ngạo Tuyết sơn trang và Tử Kinh hoàng triều cường giả đều nhắm đến nơi này.
Thái Sinh Viện !
Gần như toàn bộ trưởng lão ngủ say ở nơi này đều đã thức tỉnh, số lượng không tính nhiều, chỉ có hơn 10 người, phần lớn là Vũ Vương, số ít là Vũ Hoàng.
Trong đó ba vị thực lực cực mạnh Vũ Hoàng là Tử Ngục Hoàng, Nguyên Dương Hoàng, Thanh Vân Hoàng đều đã rời đi, người mạnh nhất trấn thủ ở nơi này là Kiếm Cửu Hoàng.
Kiếm Cửu Hoàng cùng Tử Ngục Hoàng là hai vị hoàng giả già nhất của Thiên Sinh Môn, tu vi đồng dạng là Bát Tinh Vũ Hoàng.
Trong Thái Sinh Môn, mấy vị lão nhân toàn bộ đều yên lặng, có người tu dưỡng, có người chỉ đơn giản là đang chờ đợi, không ai nói tiếng nào.
Bọn hắn đều là cường giả, vừa phát hiện kẻ địch xuất hiện liền muốn lao đến nghênh chiến, thế nhưng rất nhanh liền cảm giác được đối phương đang tập trung lực lượng lao đến chỗ bọn hắn, vì thế bọn hắn quyết định ở lại nơi này tiếp đãi đối phương.
Kiếm Cửu Hoàng già nua không chịu nổi, hai tay cầm lấy một thanh ngọc kiếm đứng tại bọn hắn phía trước, bỗng nhiên cất giọng trầm đục nói:
– Mấy ông bạn già, thời khắc của chúng ta đến rồi !
Lời nói của hắn, tựa như cho mấy vị lão nhân thêm một phần chiến ý.
Đúng vậy ! Thời khắc của bọn hắn đến !
Có lẽ bọn hắn không cách nào kịp chuẩn bị cho trận chiến này, thế nhưng không quan trọng !
Bởi lẽ nhiệm vụ duy nhất của bọn hắn kể từ khi bước vào trong Thái Sinh Viện, chính là luôn sẵn sàng bỏ ra mạng sống của mình để bảo vệ Thiên Sinh Môn !
Đơn giản chỉ là như vậy !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.