Đọc truyện Nghịch Thế Vũ Thần – Chương 282: Hoàng Giả Chi Chiến
Thiên Sinh Môn !
Mấy vị phong chủ, trưởng lão vừa nhận được tin tức do thủ phong trưởng lão truyền đến về sau, toàn bộ đều sửng sờ.
Xảy ra chuyện gì ?
Lại có người dám tập kích Thiên Sinh Môn ?
Bọn hắn thật là có chút không tin !
Thế nhưng thủ phong trưởng lão tại Thiên Sinh Môn bối phận quá cao, hắn sẽ không đem chuyện kiểu này ra nói đùa.
.
.
– Theo lệnh mà làm đi !
Lý Thiên Dương vẻ mặt trầm trọng nói.
Không biết vì sao, hắn lại có một loại cảm giác rất nguy hiểm, tình hình hiện tại tựa hồ.
.
.
có chút giống mấy chục năm trước trận đại chiến kia.
Rất nhanh, Lý Thiên Dương, Vạn Thiên Minh và Hạc Minh Tùng đều quay về ngọn núi của mình.
Nhị trưởng lão Lâm Nhược Lan, Tứ trưởng lão Giang Sở Hà, và Nhạc Thi Dao, lần lượt tản ra, triệu tập trong tông trưởng lão, hộ pháp, và một ít đệ tử thực lực cường đại, sẵn sàng đối địch.
Trên thực tế, hộ tông đại trận không nhất thiết phải có bọn hắn mới có thể khởi động, thế nhưng trên sáu ngón núi của Thiên Sinh Môn đều có bố trí một thứ dùng để phong ấn một phần năng lượng của hộ tông đại trận gọi là Phong Sơn Ấn.
Hộ tông đại trận uy lực quá mức đáng sợ, lại lấy sáu ngọn núi làm căn cơ trận bàn, sử dụng nhiều lần thậm chí có thể khiến cho sáu ngọn núi toàn bộ sụp đổ, vì thế mới cần đến Phong Sơn Ấn.
Phong Sơn Ấn, chỉ có các đời lục đại phong chủ mới có thể sử dụng.
Thủ phong trưởng lão để cho lục đại phong chủ trở về ngọn núi của mình khởi động hộ tông đại trận, mục đích có lẽ không cần nói cũng biết.
Chính là muốn bọn hắn khai mở Phong Sơn Ấn !
Đây mới là điều khiến Lý Thiên Dương lo nghĩ.
Là kẻ địch nguy hiểm đến mức nào mới khiến thủ phong trưởng lão không ngại hậu hoạn về sau để cho lục đại phong chủ bọn hắn toàn bộ đem Phong Sơn Ấn mở ra ?
Không chỉ có mấy vị phong chủ hoang mang, ngay cả chúng trưởng lão đời trước trong Thái Sinh Viện đều bối rối.
Vậy mà muốn đem toàn bộ trưởng lão đang ngủ say đều tỉnh lại ?
Thủ phong trưởng lão không phải là đang nói đùa đi ?
Phải biết, trong số những trưởng lão đang ngủ say, có một số người thọ nguyên đã đến điểm cuối, chỉ cần tỉnh lại liền không thể tiếp tục quay lại trạng thái trước đó, rất nhanh sẽ chết đi.
Đến cùng là gặp phải đại sự gì mà phải làm như vậy ?
Thế nhưng lệnh của thái thượng trưởng lão bọn hắn không thể không nghe, lập tức tỉnh lại tất cả trưởng lão đang ngủ say trong quan tài.
Bọn hắn trước tiên tỉnh lại Nguyên Dương Hoàng, Thanh Vân Hoàng và Tử Ngục Hoàng.
Thái Sinh Viện không chỉ có cất giấu Vũ Vương, mà còn có một chút tuyệt đại hoàng giả !
Ba vị này, bối phận từng cái đều cao đến dọa người !
Tuổi tác lớn nhất Tử Ngục Hoàng, nếu không tính thời gian ngủ say thì hắn đã 146 tuổi, bộ dạng già nua chẳng kém gì thủ phong trưởng lão, trên thân mục nát khí tức nồng đậm đến cực điểm.
Hắn đã từng là Trưởng Lão Đoàn Nhị trưởng lão, bối phận gần với Lữ Thuần Quân và thủ phong trưởng lão.
Tu vi của hắn, đạt tới Bát Tinh Vũ Hoàng đỉnh phong !
Nguyên Dương Hoàng và Thanh Vân Hoàng niên kỷ trẻ hơn một chút, thực lực lần lượt đều chạm tới Thất Tinh Vũ Hoàng cảnh giới.
Lấy ba người này thực lực, hoàn toàn có khả năng được xếp vào Hoàng Giả Bảng, thế nhưng bọn hắn đã rất lâu không có xuất thủ, thậm chí nhiều người còn rõ bọn hắn sinh tử ra sao, vì thế mới không được liệt vào Hoàng Giả Bảng.
Bất luận là Vương Giả Bảng hay Hoàng Giả Bảng đều có chung một quy luật, liền xem như ngươi đã được bài danh trên bảng, nhưng chỉ cần không xuất thủ hay thậm chí là lộ diện trong vòng 10 năm, danh tự trên bảng sẽ tự động bị gỡ xuống.
– Khục khục.
.
.
Lữ Việt, vì sao tỉnh lại chúng ta ?
Tử Ngục Hoàng ho khan mấy tiếng, xem như tỉnh táo đôi chút, lại nhìn Lữ Việt Vương hỏi.
Thông thường mà nói, đối với mấy lão già sắp chết như bọn hắn, trừ phi tông môn gặp chuyện, nếu không sẽ không bị tỉnh lại.
Đối với mấy vị lão nhân này, Lữ Việt Vương cứ việc cũng coi như bối phận rất lớn, lại như cũ không dám sơ sót , vội vàng cung kính nói:
– Bẩm Dư trưởng lão, là thủ phong trưởng lão và thái thượng trưởng lão có lệnh, để cho chúng ta tỉnh lại toàn bộ trưởng lão đang ngủ say, còn nhờ ba vị lập tức chạy đến môn chủ đại điện ! Tông môn.
.
.
tựa hồ bị ngoại địch tập kích !
– Ừm ?
Ba vị lão nhân đồng thời nhíu mày, lại có ngoại địch tập kích ?
– Tư Hải tên kia sẽ không đem loại chuyện này ra nói đùa ! Đi thôi !
Tử Ngục Hoàng trầm giọng nói, dẫn đầu rời đi.
Hắn là người cùng thời đại với thủ phong trưởng lão, hắn hiểu rất rõ tính cách của đối phương.
Lại nói, chuyện như thế này hắn cũng đã trải qua một lần, chính là trận chiến mấy chục năm trước.
Lần đó.
.
.
hắn tận mắt nhìn thấy Cấm Thiên Vương ngã xuống, lần này.
.
.
nói không chừng chính là hắn đâu !
Dù sao, lần này tỉnh lại, đại khái cũng chẳng thể tiếp tục ngủ được nữa.
.
.
Nguyên Dương Hoàng và Thanh Vân Hoàng lần lượt bám theo, toàn bộ đều hướng môn chủ đại điện chạy tới.
Mà lúc này, thủ phong trưởng lão đã đi đến phía trước môn chủ đại điện.
Bên trong môn chủ đại điện, chiến đấu đã sắp đi đến hồi kết.
Kết quả cơ hồ có thể đoán trước, Tống Mặc Tuyên căn bản không có cơ hội lật bàn, có thể chèo chống đến hiện tại, đã là phi thường khó có được.
– Chúng ta có cái khách nhân !
Tinh thần lực hoàng giả lão nhân bỗng nhiên mở miệng nói.
Tiêu Hàn Dư đang muốn triệt để kết thúc Tống Mặc Tuyên, nghe vậy liền khẽ nhíu mày, cảm nhận một chút liền biến sắc:
– Thủ phong trưởng lão !
– Thủ phong trưởng lão là ai ?
– Đệ Thất Phong người trông coi – Diêu Tư Hải, tu vi Cửu Tinh Vũ Hoàng !
– Cửu Tinh Vũ Hoàng ?
– Không cần lo lắng, hắn chỉ là một cái sống lay lắt qua ngày lão già mà thôi ! Phát huy không ra chiến lực Vũ Hoàng đỉnh phong !
– Tiêu Hàn Dư lại nhìn sang tinh thần lực hoàng giả lão nhân, không vui nói:
– Ngươi không phải nói chỉ cần ở trong trận pháp của ngươi liền không có người bên ngoài cảm nhận được động tĩnh sao ?
– Vũ Hoàng hay Vũ Vương xác thực là không thể ! Thế nhưng nếu là Vũ Tông đâu ? Ta chưa từng nói trận pháp của ta có thể trăm phần trăm che giấu được các ngươi vị kia thái thượng trưởng lão !
Lão nhân đạm mạc nói.
Tiêu Hàn Dư ánh mắt hơi run lên, thái thượng trưởng lão chẳng lẽ thật sự đã cảm nhận được cái gì ?
– Không cần lo lắng, ta không cảm nhận được Lữ Thuần Quân khí tức ! Chỉ có một mình Diêu Tư Hải đến đây mà thôi !
Lão nhân lần nữa nói.
Tiêu Hàn Dư lúc này mới nhẹ lòng được đôi chút.
– Trận pháp có thể ngăn cản Vũ Hoàng cảm nhận, nhưng không ngăn được Vũ Hoàng công kích ! Diêu Tư Hải người này.
.
.
nên xử lý như thế nào ?
Lão nhân nhìn Tiêu Hàn Dư hỏi.
– Giết ! Tốc chiến tốc thắng !
Tiêu Hàn Dư không chút do dự quyết tuyệt nói.
Đây không phải lúc lòng dạ đàn bà, đã làm thì phải cho đến cùng !
Hắn hiểu rõ tính cách của thủ phong trưởng lão, căn bản không có cách nói thông, chỉ có thể giết !
Lão nhân khẽ gật đầu, cũng không có nhiều lo lắng, đám người bên ngoài, hẳn là cũng sắp hành động rồi.
.
.
Thủ phong trưởng lão vừa đuổi đến môn chủ đại điện, cứ việc trong lòng đang rối như tơ vò thì vẫn không mất cảnh giác.
Hắn tự nhiên không tin Lữ Thuần Quân sẽ vô duyên vô cớ để cho hắn đến nơi này.
Dù sao muốn liên lạc với Tống Mặc Tuyên, không cần phải gặp trực tiếp.
Nhớ lại cử chỉ và lời nói của Lữ Thuần Quân trước khi đi, thủ phong trưởng lão càng thêm cẩn thận.
Hắn đã đến ngay trước đại điện, Tống Mặc Tuyên không có khả năng không cảm nhận được hắn đã đến, thế nhưng lại không có ai xuất hiện.
– Cái này.
.
.
Thủ phong trưởng lão ánh mắt khẽ trầm xuống, đang muốn đẩy cửa tiến vào.
– Vù !
Ngay tại lúc này, một đạo thân ảnh giống như là từ trong hư vô bước ra xuất hiện phía sau lưng hắn, một kiếm tựa như thiểm điện đâm tới.
Là Tử Linh Hoàng !
Nàng là muốn bổn cũ soạn lại.
Nàng cũng phi thường cẩn thận, độc không chỉ có ở trên kiếm, mà còn bị nàng bóp thành bột phấn, thả vào không khí để phòng ngừa vạn nhất.
Đáng tiếc, thủ phong trưởng lão không phải Tống Mặc Tuyên.
Trước đó Tống Mặc Tuyên là vì sơ xuất với trúng độc, thủ phong trưởng lão hiện tại lại một mực đề cao cảnh giác, nào có cho nàng cơ hội đắc thủ dễ dàng như vậy.
– Cút !
Thủ phong trưởng lão gầm lên một tiếng, một trận cuồng phong từ dưới chân bốc lên, hất văng Tử Linh Hoàng, đồng thời đem Tử Linh Độc trong không khí cuốn đi không chút dấu vết.
Thủ phong trưởng lão đang muốn truy kích, Đường Xích cùng Tiêu Hàn Dư đã từ hai bên trái phải bôn tập mà đến.
Thủ phong trưởng lão làm sao cũng không ngờ đến Tiêu Hàn Dư vậy mà phản bội, trong lúc sơ xuất trúng chiêu, thế nhưng bao nhiêu đó chỉ càng kích thích nộ hỏa trong lòng hắn của hắn.
– Phản đồ ! Ngươi chết đi cho ta !!!
Thủ phong trưởng lão bạo tẩu, không để ý đốt lên huyết khí vốn chẳng còn lại bao nhiêu của mình, cường thế đối chiến ba đại cường giả, lực tập trung cơ hồ dồn lên người Tiêu Hàn Dư, cơ hồ muốn cùng đối phương đồng quy vu tận.
Tứ đại hoàng giả toàn lực chiến đấu, uy thế kinh thiên động địa, trực tiếp phá nát môn chủ đại điện, khiến cho cả Thanh Nguyên Phong đều phải khẽ rung chuyển.
Bàn về tu vi, thủ phong trưởng lão Diêu Tư Hải tự nhiên là áp đảo hết thảy, hắn chính là một trong số mấy vị cường giả hiếm hoi tu vi chạm tới Vũ Hoàng đỉnh phong tại Đông Hoa hoàng triều, địa vị chỉ dưới Vũ Tông lão tổ.
Đáng tiếc, Diêu Tư Hải nhiều năm qua không ngừng tìm cách kéo dài thọ nguyên của mình, bất luận là huyết khí hay thân thể đều đã suy yếu quá nhiều, căn bản chẳng có cách nào phát huy ra Cửu Tinh Vũ Hoàng đỉnh phong chiến lực.
Hơn nữa, đối thủ của hắn lại là ba vị chiến lực cực mạnh Bát Tinh Vũ Hoàng, ba người này liên thủ, coi như là chân chính Vũ Hoàng đỉnh phong đến đều không có nắm chắc phần thắng.
Rất nhanh, Diêu Tư Hải liền bị áp đảo, toàn thân loang lổ vết máu.
May mắn Tử Ngục Hoàng, Thanh Vân Hoàng và Nguyên Dương Hoàng kịp thời chạy đến gia nhập vòng chiến, lúc này mới miễn cưỡng cân bằng lại cục diện.