Đọc truyện Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh? – Chương 54
Edit: Cải Xanh
Lâm Hoan Hỉ nghiêm túc suy nghĩ.
Cô không biết trước kia mình có thích làm người đại diện hay không, nhưng bây giờ thì không thể làm một người đại diện tốt được.
Suy nghĩ một đêm, Lâm Hoan Hỉ đã có quyết định.
“Em quyết định đi Hoa Diệu.”
Sáng sớm, Lâm Hoan Hỉ nói suy nghĩ này cho Cảnh Dịch.
“Quyết định rồi?”
“Thật ra thì em không chắc là mình có thể làm được hay không, nhưng em muốn thử xem.”
Cảnh Dịch xoa đầu cô một cái, nói: “Trước khi đi Hoa Diệu, chúng ta đi bệnh viện trước!”
Lâm Hoan Hỉ trợn mắt: “Anh bị bệnh?”
Cảnh Dịch nói: “Không phải anh, là em.”
Cô sững sờ một lúc: “Thân thể em tốt, không cần kiểm tra mà.”
Cảnh Dịch cố nén ý cười, khom người nói vào tai cô, giọng nói rõ ràng: “Đi phụ khoa.”
….Phụ khoa.
Lâm Hoan Hỉ không phải người ngốc, lập tức hiểu rõ ý anh.
Cô vừa thẹn vừa giận, tay chống lên ngực Cảnh Dịch, trợn mắt nói: “Kinh nguyệt của em vừa tới, có phải anh suy nghĩ nhiều rồi không?”
“…..”
“…..”
Nụ cười trên mặt Cảnh Dịch cứng lại, ánh mắt dần mờ mịt.
Vào lúc này, trái tim anh như rơi xuống đất, không biết là do khó chịu hay cô đơn.
Sớm biết rằng không có khả năng, nhưng dù là vậy vẫn có một thanh âm nho nhỏ nói cho anh biết “Anh muốn làm cha”, vì vậy anh vẫn ôm hy vọng, hy vọng đó là sự thật.
Cảnh Dịch thay đổi vẻ mặt rất nhanh: “Anh đi đun nóng lại cháo cho em.”
Lâm Hoan Hỉ không đoán được tâm tư của anh: “Dịch ca, gần đây anh không bận sao?”
“Bận.”
Sao có thể rảnh rỗi được, chỉ vì để chăm sóc bà xã “mang thai”, cho nên anh đẩy lùi các hoạt động, để ở nhà trông chừng cô.
“Ngày mai anh phải đến thành phố khác tham gia hoạt động, xong việc còn phải đi chụp một bộ ảnh cho phim tài liệu, có thể là đi nửa tháng. Em ở nhà một mình anh sẽ lo lắng, đến lúc đó gọi Tinh Tinh qua đây ở cùng em.”
“Được.”
Đồng ý rất sảng khoái, không chút lưu luyến nào.
Vẻ mặt Cảnh Dịch trầm xuống, cũng không tiếp lời Lâm Hoan Hỉ.
Thường thấy bộ dáng tâm tình bất định của người đàn ông này, Lâm Hoan Hỉ cũng không để trong lòng.
Nếu đã quyết định đi Hoa Diệu, vậy bây giờ cô sẽ báo cho Tô Diễm một tiếng.
Vì vậy cô cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn: Tô tổng, tôi quyết định đồng ý lời đề nghị của ngài.
Tô Diễm trả lời rất nhanh: Được, ngày mai 10 giờ 30 phút gặp.
Lâm Hoan Hỉ: Tôi sẽ đến đúng giờ.
Hẹn thời gian xong, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên cô nghĩ, nếu như mình đến Hoa Diệu làm, thì Cảnh Dịch phải làm sao?
Lâm Hoan Hỉ quay đầu nhìn bóng lưng Cảnh Dịch, nói: “Dịch ca, Tô tổng bảo ngày mai em đến Hoa Diệu.”
Anh thuận miệng trả lời: “Vậy cũng tốt.”
“Nếu như em có thể đi Hoa Diệu, anh phải làm sao?”
Cảnh Dịch nói: “Em yên tâm, anh thiếu cái gì cũng sẽ không thiếu một người đại diện.”
Im lặng.
Lâm Hoan Hỉ đi tới bên cạnh anh, cẩn thận ngước mắt lên nhìn vẻ mặt Cảnh Dịch.
Người đàn ông đôi mắt cụp xuống, vẫn là bộ dáng lạnh lùng, không khác xưa.
“Anh tức giận à?” sợ quấy rầy Cảnh Dịch, Lâm Hoan Hỉ hỏi rất cẩn thận.
“Hả?”
“Anh không muốn em đi Hoa Diệu đúng không?”
Cảnh Dịch khẽ nhíu mày, ánh mắt rơi trên mặt cô: “Em cho rằng anh tức giận vì chuyện này?”
“Nếu không… vì cái gì?”
Cô nghĩ kỹ lại, hình như không có chuyện gì chọc anh không vui mà.
Chẳng lẽ….
Tròng mắt Lâm Hoan Hỉ chuyện động, nhào tới ôm lấy bả vai anh: “Em không mang thai nên anh không vui?”
“Có một phần.”
….Cũng chỉ có một phần.
Vậy thì cô hoàn toàn không nghĩ ra nguyên nhân rồi.
Im lặng một lúc, cô nghe thấy anh nói: “Anh phải ra ngoài hơn nửa tháng, em chỉ có phản ứng như vậy thôi sao?”
Giọng nói tràn đầy trách cứ.
“…..”
“….:
“Anh vì chuyện này mà không vui?”
“Nếu không…?”
Lâm Hoan Hỉ: “Xin chào tiên sinh lòng dạ hẹp hòi, tạm biệt tiên sinh lòng dạ hẹp hòi.”
Vẫy vẫy tay với anh xong, cô nhanh như chớp chạy lên tầng, cô muốn chọn một bộ quần áo để ngày mai đi Hoa Diệu.
Cảnh Dịch liên tục thở dài, lấy điện thoại ra vào Weibo.
[Cảnh Dịch V: Ngày mai phải ra ngoài, bà xã lại rất vui vẻ.]
Rất nhanh đã có nhiều bình luận
— Bà nội người xem này! Người mà bà hâm mộ đã đăng weibo rồi!
— Một tình yêu rất rất đặc biệt.
— Được rồi được rồi, biết anh có bà xã rồi, tiếp đi.
— Hay là lão Dịch bị cắm sừng rồi, em vĩnh viễn chờ.
— Weibo này tựa như đao, Thần Kỳ CP trong lòng ghimmm.
— Thần Kỳ CP đã tan từ lâu rồi, không bằng lên thuyền Lâm Dục.
— Làm thơ trên đường rất hay, hãy đợi em đến trạm xe lửa.
“….”
Không ai thực sự quan tâm anh.
Lúc anh đang thở dài, Trang Phong lại gọi điện thoại đến, giọng nói sung sướng: “Dịch ca, em cũng được mời tới hoạt động kia, đến lúc đó chúng ta cùng nhau đi nha, cho dù chị dâu không ở cũng có em đi cùng anh.”
Cảnh Dịch chỉ đáp lại một chữ “Cút” rồi cúp điện thoại.
Anh suy nghĩ một lúc thì gọi cho Chu Châu.
“Lần này đi thành phố C, để trợ lý Cảnh đi theo tôi.”
Chu Châu sững sờ một lúc: “Chị dâu đâu?”
“Cô ấy có việc, không thể đi cùng tôi.”
Chu Châu thảo luận một lúc, chợt nói: “Nghe Tiểu Giang nói chị dâu mang thai? Chúc mừng chúc mừng.”
Vẻ mặt Cảnh Dịch lại trầm xuống: “Hắn nói lung tung.”
“À…..”
Đây đúng là tìm xui xẻo mà.
Rõ biết là Tiểu Giang miệng rộng không đáng tin.
“Được, em đi sắp xếp, Dịch ca còn chuyện gì khác không?”
“Tìm giúp tôi một người đại diện, nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, cuối tuần này để hắn làm việc cạnh tôi.”
“….Hả?”
Thấy Cảnh Dịch chuẩn bị cúp điện thoại, Chu Châu vội vàng truy hỏi: “Đang tốt mà sao đột nhiên lại đổi người đại diện, chị dâu sao vậy?”
Ngắn ngủi một giây đồng hồ, hắn đã nghĩ đến các loại tình tiết cẩu huyết trong phim lúc tám giờ, trong đó gồm ly hôn, sinh non, tiểu tam.
Cảnh Dịch hiển nhiên là không nhiều lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe thấy tiếng tút tút trong loa, Chu Châu vẻ mặt mờ mịt.
Đừng thực sự là ly hôn, sinh non hay có bên thứ ba chen chân chứ?
*
Ngày trước mỗi lần đi công tác đều là Lâm Hoan Hỉ giúp sắp xếp hành lý, lần này cô không đi, đương nhiên chỉ có một mình Cảnh Dịch xử lý.
Thành thật mà nói anh có chút không quen, tùy tiện lấy mấy bộ quần áo và vài thứ cho vào túi đồ rồi mang ra cửa, đột nhiên anh quay đầu lại nhìn bà xã của mình.
“Anh đi đây.”
Vẻ mặt anh không thay đổi, ánh mắt bình tĩnh, không có một tia háo hức nào.
Lâm Hoan Hỉ cười tủm tỉm vẫy tay: “Trên đường cẩn thận.”
Cảnh Dịch cố gắng nhìn sâu vào mắt cô xem có gì đó hay không, nhưng mà không có gì cả, xem ra cô thật sự rất vui vẻ.
Trong lòng phiền muộn, anh hừ lạnh một tiếng xách hành lý ra ngoài.
Lúc chuẩn bị ra ngoài, bỗng một bàn tay bé nhỏ trắng nõn kéo cổ tay anh lại.
“Làm sao?”
Lâm Hoan Hỉ mím môi, lấy cái túi màu đỏ trong túi ra đưa cho anh: “Tối hôm qua em thêu bùa hộ mệnh, tặng cho anh.”
Bùa hộ mệnh màu đỏ, dùng đường chỉ khâu bốn chữ: Bình an hạnh phúc.
Trong lòng Cảnh Dịch khẽ động, không kìm nén được nở nụ cười: “Thật là quê mùa.”
Tuy anh chê như vậy, nhưng vẫn cẩn thận nhận lấy, lại coi nó giống như châu báu mà buộc vào ba lô đen.
“Anh đi đây.”
Liếc mắt nhìn cô một cái, anh xoay người mở rộng cửa.
Ánh mặt trời chiếu vào, đúng lúc Lâm Hoan Hỉ chuẩn bị xoay người lên tầng, anh đột nhiên quay đầu lại hôn một cái lên môi cô, nói: “Cố lên.”
Sau đó còn cựa cựa đầu mũi vào má cô, rồi không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lâm Hoan Hỉ ngơ ngác chạm vào môi, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác không nỡ.
Hơi thở của anh còn quanh quẩn xung quanh, quấn quít cô thật chặt.
Trong đầu đột nhiên hiện lên một đoạn ký ức nhỏ, lúc này Lâm Hoan Hỉ đột nhiên ý thức được — anh chính là người đàn ông mà mình đã từng yêu sâu đậm.
Lúc này Cảnh Dịch đã lên xe nhận được tin nhắn của Lâm Hoan Hỉ.
[Lâm Hoan Hỉ: Anh yên tâm, lúc anh không ở nhà, em sẽ không trộm thẻ của anh đi nuôi đàn ông khác đâu.]
“….”
[Cảnh Dịch: Anh vốn rất yên tâm, nhưng bây giờ em đột nhiên nói như vậy, anh bắt đầu lo lắng rồi.]
[Lâm Hoan Hỉ:….]