Đọc truyện Nghe Nói Tôi Là Vợ Anh? – Chương 53
Edit: Cải Xanh
Trên đường về nhà, Cảnh Dịch vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề: Rốt cuộc Lâm Hoan Hỉ có mang thai hay không.
Lý trí của anh nói cho anh biết là không, nhưng mà trái tim vẫn không thể khống chế được mà mang một tâm lý may mắn nho nhỏ.
Cảnh Dịch muốn làm cha, muốn cùng cô nuôi dưỡng một đứa trẻ, loại khát vọng này giống như một cái dây cuốn anh thật chặt.
Lúc về đến nhà trời đã tối, Lâm Hoan Hỉ vội vàng tắm rửa rồi bò lên giường, gần như là vừa dính vào gối đã ngủ.
Cảnh Dịch lại không buồn ngủ, anh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt khi nhắm mắt của cô.
Trong lòng lo lắng, vì vậy tay anh đẩy đẩy bả vai Lâm Hoan Hỉ, động tác rất nhẹ.
Cô khẽ cau mày, xoay người đưa lưng về phía Cảnh Dịch.
Cảnh Dịch vẻ mặt dịu xuống, thanh âm mềm mại, gọi một tiếng: “Lâm Hoan Hỉ.”
Một lúc sau không có tiếng trả lời, đúng lúc Cảnh Dịch chuẩn bị tắt đèn, cô lại hơi hí mắt: “Hả?”
“Muốn ăn chua không?”
Đột nhiên anh lại hỏi cái vấn đề không thể nào hiểu nổi này là sao.
Lâm Hoan Hỉ cau mày, nói một câu: “Anh gọi em dậy chỉ vì hỏi em có muốn ăn chua không?”
“Ừ, đột nhiên muốn hỏi em.”
“Không muốn ăn.” Lâm Hoan Hỉ ngáp một cái, kéo chăn lại đắp lên người, “Em muốn ăn gà xào cay*.”
(*): Nguyên văn “辣子鸡丁”: Theo mình tìm hiểu thì đây là món ăn ẩm thực của Tứ Xuyên, các nguyên liệu gồm thịt gà được ướp rồi chiên giòn, ớt cay Tứ Xuyên, tương đậu ớt cay, gừng và tỏi.
Nói xong, hô hấp cô đều đặn, lại tiếp tục ngủ.
Trong đêm tối, đôi mắt phượng hẹp dài của anh lại đặc biệt lóe sáng.
Khóe môi Cảnh Dịch luôn duy trì ý cười, câu nói kia nghĩa là gì? Ăn chua thì sinh con trai, còn ăn cay sinh con gái, nhất định là con gái rồi!!!
Anh thở dài thỏa mãn, cánh tay vòng qua eo cô, bàn tay ấm áp đặt trên bụng bằng phẳng của cô: “Bé con, muốn ăn cá chua cay không?”
Nghe nói ăn cá rất tốt cho cục cưng.
“….”
“Ngày mai anh làm cho em, em cảm thấy được không?”
“…”
“Mai ăn cơm trưa xong, chúng ta đi khám sức khỏe được không?”
Phiền chết đi được!
Có để người khác ngủ không!!
Lâm Hoan Hỉ nhíu mày, đẩy tay anh ra, ôm gối xuống giường, dưới ánh mắt của anh đi chân trần ra cửa, sang phòng khách bên cạnh ngủ.
Cảnh Dịch: “…”
Nghe nói phụ nữ mang thai tính tình không tốt, chẳng lẽ….
Một đêm yên lặng.
Lúc vừa tỉnh lại, Lâm Hoan Hỉ đã ngửi được mùi thức ăn bay từ ngoài vào trong phòng, mùi vị gay mũi, không hề nghi ngờ gì nữa đó chính là mùi của gà xào cay và cá chua cay rồi.
Lâm Hoan Hỉ cầm đồng hồ lên, kim giờ vừa chỉ số bảy, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ là sáng sớm.
Ngơ ngác thêm mấy phút đồng hồ nữa, Lâm Hoan Hỉ vén chăn xuống giường rồi đi xuống tầng.
Trong phòng bếp, Cảnh Dịch mặc tạp dề Minions nấu cơm, không biết anh đang ngâm nga bài hát nào, có thể thấy tâm trạng rất tốt.
Khoảng cách càng gần, mùi vị chua cay càng gay mũi.
Lâm Hoan Hỉ không chịu được nên che miệng lại, sợ anh không nghe được, còn cố ý nói to: “Dịch ca!”
“Tỉnh rồi sao?”
“Anh làm gì thế?”
Cảnh Dịch khóe môi lộ ra nụ cười: “Làm cơm.”
“Em biết, ý em là, nhưng mới sáng sớm mà anh đã làm cá chua cay và gà xào cay rồi à?”
“Ừ.”
“Anh còn ừ được?” Lâm Hoan Hỉ nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, “Anh không sợ tăng huyết áp à, có ai mà sáng sớm đã ăn những thứ này.”
Cảnh Dịch nghe xong nhíu mày: “Không phải tối hôm qua em bảo muốn ăn gà xào cay sao? Ăn xong chúng ta đi bệnh viện kiểm tra.”
“Em…”
Cô nói lúc nào chứ?
Lâm Hoan Hỉ cẩn thận nghĩ lại, hình như trong lúc ngủ mơ mơ hồ hồ thật sự cô đã nói muốn ăn gà xào cay, nhưng lại không nghĩ tới sáng sớm Cảnh Dịch đã dậy làm.
Còn có…
Lúc này cô mới để ý tới người đàn ông này lại mặc áo sơ mi đỏ thẫm, màu sắc diễm lệ này phối hợp với khuôn mặt lạnh lùng rất có phong tình.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, nụ cười của Cảnh Dịch càng sâu: “Đẹp mắt không?”
Lâm Hoan Hỉ: “…”
Anh nói: “Màu đỏ mang không khí vui mừng.”
Lâm Hoan Hỉ: “…”
“Em nhìn này, khuy cài tay áo là mèo cầu tài nhỏ, để gọi vận may đến.”
Lâm Hoan Hỉ: “….”
Không thèm để ý đến anh.
Lấy sữa tươi và bột yến mạch từ trong tủ lạnh ra đun nóng xong, cô đi thẳng về phía bàn ăn.
Cô vừa ăn vừa dùng máy tính bảng để xem nhưng tin nóng của ngày hôm nay, uống hết một ly sữa, Tô Diễm không liên lạc bao giờ đột nhiên nhắn tin đến.
[Tô Diễm: Chào buổi sáng, Lâm tiểu thư.]
Do dự vài giây, Lâm Hoan Hỉ gửi một câu chào buổi sáng.
[Tô Diễm: Ở quê chơi vui không?]
[Lâm Hoan Hỉ: Sao anh biết tôi về quê?]
[Tô Diễm: Bạn thân miệng rộng của cô nói]
Ý hắn là Từ Tinh Tinh.
[Lâm Hoan Hỉ: Rất vui vẻ.]
[Tô Diễm: Hình như cô không ý thức được tôi không rảnh để tìm cô buôn chuyện.]
[Lâm Hoan Hỉ:…]
Nhưng cô biết cái cách người này nói chuyện giống hệt Cảnh Dịch, kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì, rất đáng ghét.
[Lâm Hoan Hỉ: Nếu ngài đã bận rộn như vậy, vậy không cần để ý đến tôi, dù gì thời gian của Tô tổng cũng quý giá.]
[Tô Diễm: Yên tâm, tôi sẽ không lãng phí thời gian lên người không liên quan. Trước kia bởi vì cô ở quê, tôi cũng không làm phiền, bây giờ tôi chính thức hỏi cô một vấn đề, cô có muốn gia nhập Hoa Diệu không.]
Câu này của hắn khiến Lâm Hoan Hỉ một lúc lâu vẫn không hoàn hồn.
[Lâm Hoan Hỉ: Có ý gì?]
[Tô Diễm: Tác phẩm phỏng vấn trước kia của Tử Tinh Tinh, có phải cô giúp không?]
Lâm Hoan Hỉ nói thẳng: Tôi chỉ nêu một số ý kiến nhỏ, chủ yếu là sao cho có linh hồn, hy vọng ngài không hiểu nhầm.
Màn hình bên kia, Tô Diễm lông mày khẽ nhếch, trực tiếp gửi một tin nhắn thoại: Ý kiến nhỏ của cô chính là linh hồn của tác phẩm. Vì để cô không cảm thấy tôi đây là tâm huyết dâng trào, cho nên tôi đã cố ý sai người tìm hiểu một số tác phẩm thời niên thiếu của cô. Thành thật mà nói, người như cô mà lại chỉ là một người phục vụ thì thật đáng tiếc, cô muốn có một tương lai rạng rỡ cũng có khả năng, cuộc sống của cô không nên chỉ là xoay quanh thế giới của một người, tôi hy vọng cô suy nghĩ kỹ những gì tôi nói, tôi sẽ ở Hoa Diệu đợi câu trả lời của cô.
Nghe xong đoạn ghi âm này, Lâm Hoan Hỉ hồi lâu vẫn không nói gì.
Cho đến khi đằng sau truyền tới thanh âm của Cảnh Dịch: “Tô Diễm?”
Cô bị giật mình, tay chân luống cuống tắt Wechat, vì che giấu bối rối, cô buồn bực cầm ly sữa lên uống một ngụm, kết quả uống quá nhanh lại bị sặc.
Lâm Hoan Hỉ khoát khoát tay, vội vàng chạy vào WC.
Nghe tiếng nước ở bên trong, con ngươi của Cảnh Dịch trở nên mờ mịt.
Cô ôm bụng từ trong đi ra, ợ một cái: “Có hơi buồn nôn, sau này em sẽ không uống sữa tươi nữa.”
Lâm Hoan Hỉ đã quên chính mình khó có thể uống được đường sữa, bây giờ lại uống vội vàng như vậy, dạ dày lại càng khó chịu.
Cảnh Dịch lại hiểu sai ý: “Mai anh pha nước chanh cho em.”
Anh rất dịu dàng, dịu dàng đến mức làm cho Lâm Hoan Hỉ chột dạ.
Cho nên cô bèn giải thích: “Cái đó Tô Diễm tìm em, không phải em chủ động liên hệ, anh đừng hiểu lầm.”
Vẻ mặt lo lắng không yên của cô khiến Cảnh Dịch bật cười.
“Ngồi đi, anh đi lấy thức ăn.”
Trong chốc lát, cá chua cay và gà xào cay đã được bày lên bàn.
Lâm Hoan Hỉ cánh mũi run run, lông mày nhíu chặt: “Dịch ca, em ăn không vào.”
Có ai mà mới sáng sớm đã ăn uống thịnh soạn như vậy, cho dùng Hoàng Hậu nương nương cũng không như vậy.
Cảnh Dịch lại hiểu sai ý: “Anh đi nấu canh cho em.”
“Không cần.” mắt thấy anh muốn vào phòng bếp, Lâm Hoan Hỉ vội vàng kéo anh lại, “Hôm nay anh lạ lắm đấy.”
“Có sao?” Cảnh Dịch lại ngồi xuống, “Anh chỉ muốn em thoải mái, nếu em không muốn uống thì anh không làm.”
Nhìn ánh mắt bình tĩnh của anh, trong lòng cô khẽ động, cuối cùng cũng cầm đũa lên gắp một miếng thịt gà cho vào miệng.
Từ trước đến nay tay nghề của Cảnh Dịch vẫn rất tốt, nhưng lúc này, Lâm Hoan Hỉ lại không có phúc ăn, ăn vài được vài miếng cảm giác trong dạ dày lại có vị chua.
Thấy sắc mặt cô thay đổi, Cảnh Dịch đưa tay ra lấy món ăn: “Khó chịu thì đừng ăn, buổi trưa anh làm thanh đạm cho em.”
“Nhưng anh đã vất vả làm cho em…”
Anh cười cười: “Giữ lại buổi tối ăn cũng được.”
Cảnh Dịch dừng lại một lúc nhìn cô, đột nhiên nói: “Những gì Tô Diễm nói anh đều nghe được.”
Cơ thân cô cứng đờ: “Hắn chỉ tùy tiện nói…”
“Vậy còn em?”
“Em… em không coi là thật.”
Lâm Hoan Hỉ cúi đầu, ngón tay trắng nõn xoắn lại.
Bầu không khí đột nhiên rơi vào im lặng, với bầu không khí này Lâm Hoan Hỉ lại cảm thấy luống cuống.
Lúc này cô nghe thấy anh nói: “Hắn nói không sai, thế giới của em không nên chỉ vây quanh một người.”
“Trước kia anh không hiểu, luôn cảm thấy em thật tâm thích chức vụ người đại diện, chỉ thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của em, bây giờ anh đã hiểu. Cho nên… em không cần lo lắng, muốn làm gì thì phải đi làm, anh sẽ luôn ủng hộ em.”
Lâm Hoan Hỉ ngạc nhiên.
Anh dựa lưng vào ghế, ánh nắng vụn vặt chiếu lên mặt, khuôn mặt tươi cười đặc biệt ấm áp.
Bộ dáng Cảnh Dịch như vậy Lâm Hoan Hỉ chưa từng thấy.
“Nhưng lúc trước anh nói em đừng tiếp xúc với hắn….”
Cảnh Dịch nói: “Anh chỉ là không thích cách hắn giải quyết công việc, nhưng hắn cũng là một ông chủ tốt, cũng là một bạn hợp tác tốt, nếu như em thật sự đi Hoa Diệu, anh tin tưởng hắn sẽ biến em thành người rất ưu tú.”
Cảnh Dịch chưa bao giờ là người suy tính thay cho người khác, thực tế anh rất lạnh lùng, cũng rất vô tình, có thể cứ một mình mà sống như vậy… Luôn luôn như vậy, để cho bạn tự nguyện nỗ lực vì anh ấy.
Với Lâm Hoan Hỉ, Cảnh Dịch đúng là như vậy.
Với Cảnh Dịch, Lâm Hoan Hỉ đúng là như vậy.
“Em không biết, có lẽ hắn chỉ thuận miệng nói thôi….” Lâm Hoan Hỉ khẽ thở dài, “Hơn nữa em không có kiến thức cơ bản, Hoa Diệu cũng không phải là nơi mà người nhỏ bé như em có thể đặt chân tới, nghĩ thôi đã cảm thấy khó.”
Lâm Hoan Hỉ rất tự biết mình, tự biết mình có bao nhiêu sức lực.
Cảnh Dịch dịch lại gần cô, giọng nói nghiêm túc: “Em cho rằng trên thế giới này có điều gì khó hơn là ngủ với Cảnh Dịch?”
“….”
“Em cũng đã ngủ với Cảnh Dịch rồi, còn có cái gì mà không thể hoàn thành.”
Lâm Hoan Hỉ nhìn về phía anh: “Cảnh tiên sinh, thật sự anh rất tự luyến.”
Cảnh Dịch tự tin nhướng mày: “Bản thân mình mà không yêu, sao có thể đi yêu người khác.”
“….”
Rất có đạo lý, căn bản không còn cách nào bác bỏ, thực ra Lâm Hoan Hỉ cũng cảm thấy mình đúng là một tiểu tiên nữ.
Thấy tâm trạng cô đã thả lỏng, Cảnh Dịch liền quay lại câu chuyện, nhẹ giọng nói: “Anh sẽ không can thiệp vào quyết định của em, nếu như em cảm thấy yên tâm khi ở cạnh anh, thì vẫn theo anh. Nếu như làm người đại diện cho em áp lực lớn, muốn thử nghiệm việc khác cũng không sao. Em chỉ cần nhớ rằng, em là bà xã của Cảnh Dịch, cho dù một ngày từ trên cao ngã xuống, anh cũng sẽ đỡ em.”
“Cho nên… không phải sợ.”
Con đường phía trước hiểm trở, anh muốn làm thiên quân vạn mã của cô.