Đọc truyện Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên – Chương 17
– Tiểu Vân, ta nghe ngóng được từ chỗ Vương Đại Thành
rồi, Kha lão gia có tiền nhất trong huyện thành kỳ thực chỉ là một gia
nô của Kha công tử kia thôi! Kha lão gia cai quản cả trăm mẫu đất tốt
nhất và hai đỉnh núi trồng đầy dược liệu của huyện Vĩnh Định lại chỉ là
một người hầu. Vậy ngươi có thể tưởng tượng được nhà của Kha công tử kia giàu cỡ nào chứ?
Tiểu Phương vừa ăn bánh bao chấm nước ấm, vừa ra sức nói chuyện.
Tiểu Vân nhướng mày, tỏ vẻ cô cũng cảm thấy rất ngạc nhiên với
tin tức khiến người ta khó mà tưởng tượng này. Sau đó hỏi:
– Vậy ngươi vẫn muốn làm người hầu cho Kha lão gia chứ?
Lý tưởng ban đầu của Tiểu Phương là trước tiên đến chỗ Chu mẹ
mìn, sau đó để bà ta giới thiệu đưa cô ấy vào một nhà tốt; nhà tốt mà
Tiểu Phương có thể tưởng tượng đương nhiên là phú hộ địa chủ đứng đầu
huyện Vĩnh Định này____nhà Kha lão gia.
– …….Ừ, vẫn muốn. Cho dù làm nô tài của nô tài, cũng là người có tiền nhất huyện Vĩnh Định. Bất kể làm nô tài cho ai, có thể ăn no mới
là quan trọng nhất.
Trước mắt Tiểu Phương chỉ có giấc mộng này.
– Có điều, Tiểu Vân, ngươi nói xem, nếu ta bán thân vào nhà Kha
lão gia, vậy ta là nô tài của gia nô hay là nô tài của Kha công tử kia?
– Theo lý thuyết, mọi thứ của nô tài đều là của chủ nhân. Kha
lão gia có nhiều tiền đến đâu đi nữa cũng không thể nói là thuộc về
chính ông ấy.
Tiểu Vân tuy chỉ đoán nhưng cảm thấy mình đoán rất có lý.
– Cũng đúng.
Tiểu Phương thận trọng gật đầu:
– Cho nên bây giờ ta biết rồi, sau này nếu được bên trên thưởng
cho cái gì cũng không thể để bên người, tốt nhất là nhanh chóng mang về
nhà, bằng không khi chủ nhân muốn chỉnh nô tài, lấy lại hết đồ đã
thưởng, vậy thì hoàn toàn toi công rồi.
Tiểu Vân ăn xong bánh bao trên tay, chậm rãi uống nước, rủ mi mắt xuống, suy tư hồi lâu. Sau đó nói:
– Tiểu Phương, ngươi có nghe ngóng được mấy quý công tử kia khi nào rời đi không?
– Ừm, nghe nói ba ngày sau đi, muốn tranh thủ về nhà ăn Tết.
– Vậy đến lúc đó ngươi theo xe ngựa của họ vào thành đi, đừng đi theo Vương Thi Thư, huynh ấy phải sau Tết mới vào thành.
– Ngươi nói dễ lắm, tại sao người ta phải mang ta theo?
Ngày lễ lớn như Tết với nhà như nhà Tiểu Phương mà nói cũng chỉ
là thêm ký ức chua xót thôi, không có gì tốt đẹp cả. Nếu có thể làm việc sớm ngày nào thì có thể cải thiện tình trạng gia đình sớm ngày nấy, đây mới là điều quan trọng nhất.
– Mấy ngày tới ngươi đến nhà thôn trưởng, thân thiết gần gũi với những gia đinh nha hoàn kia, giúp đỡ họ làm ít việc nặng, học hỏi cách
họ hầu hạ chủ tử. Dù không kịp tạo quan hệ, để họ sẵn lòng tiện thể đưa
ngươi vào thành, ít nhất ngươi cũng biết sau này làm nô bộc của người
khác phải làm những gì, phải lấy lòng chủ nhân ra sao. Ngươi thấy những
nha hoàn kia thì gọi tỷ tỷ, thấy gia đinh thì gọi ca ca, thể hiện dáng
vẻ tươi cười, đừng có xụ mặt khiến người ta vừa thấy là muốn đuổi ngươi
đi.
– Ừ, lát nữa ta sẽ qua.
Với đề nghị của Tiểu Vân, trước nay Tiểu Phương luôn không nói hai lời mà làm theo.
Từ khi Tiểu Vân đủ lớn để có thể đưa ra ý kiến, cuộc sống của cô ở trong thôn đã tốt hơn rất nhiều. Tiểu Phương cảm thấy đầu óc Tiểu Vân rất thông minh, cứ nghe theo cô ấy là không sai được.
– Còn nữa, ngươi đừng có dò hỏi mấy nha hoàn kia những chuyện như trong phủ của họ có thiếu người hay không.
– Tại sao? Nếu đúng lúc họ đang thiếu người, không phải ta có thể thay vào ư?
– Như ngươi nói đấy, mấy công tử đó đều là người trong nhà có
tiền dọa chết người, người như vậy sao có thể dễ dàng nhận người vào
phủ? Không có người bảo đảm, không tra xét tổ tông tám đời, sao có thể
an tâm sử dụng? Nếu họ thật sự thiếu người thì cũng là sai người môi
giới đi tìm người để chọn, cho nên, chuyện nhận ngươi vào phủ căn bản là không thể thực hiện được. Còn nữa, ngươi giúp người ta làm việc sẽ thu
được thiện cảm của người ta, nhưng nếu tiếp theo đó ngươi lại dò hỏi
trong phủ người ta có thiếu người hay không, không phải tỏ vẻ ngươi rất
hám lợi sao? Nếu ngươi để lại cho họ ấn tượng như vậy mới gọi là phí
công. Còn nữa, ngươi cũng không thể đề nghị họ tiện thể đưa ngươi vào
thành.
– Nhưng ngươi bảo ta giúp những nha hoàn kia làm việc, không
phải là muốn họ vừa ý ta, giúp ta tìm một công việc, hoặc là, không vừa ý ta, chí ít cũng có thể mang ta vào thành ư?
Tiểu Phương thoáng chốc đã hiểu được mục đích của Tiểu Vân.
– Đương nhiên, cho nên mới bảo ngươi đừng mở miệng đề nghị.
Tiểu Vân kéo tay Tiểu Phương, cẩn thận nói:
– Càng là thứ ngươi muốn càng không được tự mình nói ra. Họ
không có tình cảm thâm hậu với ngươi, cho nên, không thể nói.
– Vậy chúng ta làm thế nào để họ giúp ta?
– Ba ngày này, ta cũng sẽ đi tìm ngươi. Còn nữa, nếu Vương Thi
Thư tìm Kha công tử thỉnh giáo học hành, chúng ta sẽ tìm Vương Thi Thư,
nói chuyện muốn vào thành.
– Như vậy là có thể được sao? Họ sẽ hỏi sao?
Tiểu Phương nghi ngờ. Cô không cho rằng mấy quý công tử kia sẽ tò mò cuộc sống của các tiểu thôn cô như các cô.
– Nếu không được, chúng ta sẽ nghĩ cách khác, ít nhất ba ngày sau có thể nhét được ngươi vào trong đội xe.
Dù chỉ là đi nhờ xe vào thành đến chỗ Chu mẹ mìn, Chu mẹ mìn thấy trận thế như vậy còn dám không nhận người sao?
Nghĩ lại kế hoạch một lần từ đầu đến cuối, Tiểu Vân cảm thấy kết quả chắc chắn sẽ khiến cô hài lòng. Kha công tử kia dốc lòng muốn cho
cô lợi ích, sao lại không giúp chuyện nhỏ này chứ. Tuy có thể thành công nhưng bảo đảm trước dù sao cũng không hay, tự bản thân Tiểu Phương cũng phải nỗ lực mới được, cho nên, cô không nói thêm nhiều nữa.
Nếu Kha công tử thật sự có thể giúp thu xếp ổn thỏa cho Tiểu
Phương đến làm việc trong một gia đình nhân hậu, vậy thì Tiểu Vân chắc
chắn sẽ làm bạn thật tốt với di mẫu cậu ta____đây, mới là thù lao mà
Tiểu Vân một lòng muốn có.
Cho sách quý giá để thi trạng nguyên, cho lương thực cho thịt để ăn, thậm chí là hứa hẹn gì đó của một quý công tử…….Tiểu Vân quả thật
không hề để tâm.
Mọi thứ đều tiến hành rất thuận lợi.
Tiểu Phương trưng ra dáng vẻ thật thà chất phác, khuôn mặt tròn
trĩnh cười lên rất có không khí vui vẻ, tay chân cần mẫn lanh lợi lại có sức; tuy tướng mạo bình thường quê mùa, không thể làm nha hoàn nhất
đẳng linh hoạt nhạy bén, không có khả năng theo hầu hạ bên người chủ tử
nhưng đây lại là loại hạ nhân sử dụng rất an tâm. Đối với những thiếp
thân nha hoàn mà nói, nha đầu như Tiểu Phương đúng là thuộc hạ vô cùng
lý tưởng____vừa không sợ bị thay thế địa vị vừa dễ sai bảo. Chỉ mới tiếp xúc hai ngày, nha hoàn bên cạnh bốn vị công tử đều có ấn tượng rất tốt
với cô bé Tiểu Phương này.
Đương nhiên, đã có ấn tượng tốt thì lúc nhàn rỗi cũng vui vẻ tán gẫu với Tiểu Phương, biết được trong nhà cô khốn khó, mấy ngày nữa định vào thành tìm mẹ mìn bán thân, hi vọng có thể bán được nhiều thêm mấy
đồng, mua được con gà về bồi bổ thân thể cho mẹ.
Những nha hoàn làm việc nặng mà các thế gia vọng tộc hàng năm
mua về từ chỗ người môi giới phần lớn đều có thân thế như vậy nên họ
cũng không cảm thấy Tiểu Phương đặc biệt đáng thương; mà Tiểu Phương
cũng không cảm thấy mình bán thân làm nô là chuyện thê thảm tuyệt vọng
gì, thái độ rất thản nhiên; biểu hiện của cô như vậy khiến bọn nha hoàn
có vài phần kính trọng. Những người hầu hạ bên cạnh các công tử như mấy
cô đều được chọn lựa từ những đại gia tộc nhiều đời làm nô bộc, cuộc
sống khá giả, chưa từng trải qua nỗi khổ sống phiêu bạt khắp nơi, cốt
nhục chia lìa; cho nên mỗi lần trong nhà mua nô bộc về, mấy cô đều nghe
nói về đủ loại thân thế bi thảm, nhìn những nha đầu tiểu tử mới mua về
mặt vàng vọt gầy còm mà còn tự bi ai thương xót, mới ban đầu mấy cô cũng có lòng thương hại, nhưng sau đó cứ luôn lặp lại như thế, mấy cô cũng
không còn cảm giác gì nữa.
Hiếm có người như Tiểu Phương không tự thương xót cũng không cầu xin lòng thương hại, các nha hoàn cảm thấy đứa trẻ này rất không tệ,
phô bày vị trí của mình rất đường hoàng, không có ý đồ khơi gợi lòng
thương hại của người khác để dễ dàng thu được lợi ích.
Cho nên, có vài nha hoàn tìm ma ma quản lý của mình, nói là dù
sao xe ngựa của mình cũng còn chỗ trống, đến lúc đó tiện thể đưa đứa trẻ kia vào thành.
Thế là, tính toán cơ bản nhất của Tiểu Vân xem như đạt thành.
Nhưng chuyện tốt không chỉ có vậy. Kha Minh là người tỉ mỉ, dĩ
nhiên quan sát được tình bạn cực tốt giữa Tiểu Vân và Tiểu Phương, sau
đó lại hỏi Vương Thi Thư, biết Tiểu Phương định đến huyện thành tìm
người môi giới bán mình làm nha hoàn cho nhà giàu.
Trong lòng suy tư một lát, cậu đưa ra quyết định_____cậu sẽ đưa
Tiểu Phương đến huyện thành, trước tiên giúp cô bé ghi hộ tịch ở chỗ mẹ
mìn, sau đó trực tiếp bảo thủ lĩnh trang nhà mình mua lại, cho làm việc
trong trang, cậu không dám nói sẽ cho Tiểu Phương tiền đồ xán lạn, nhưng ăn no mặc ấm là không thành vấn đề. Huyện thành lại gần nhà cô bé, ngày lễ ngày Tết có thể để cô bé về nhà thăm người thân, đây chính là an bài tốt nhất, cũng không phí chuyện gì.
Bởi vì Kha Minh thấy đây chẳng phải chuyện to tát nên không đặc
biệt nói với Tiểu Vân, chỉ bảo thôn trưởng nói với phụ mẫu Tiểu Phương
một tiếng, mọi chuyện liền lo liệu xong xuôi. Trọng điểm cậu quan tâm
đương nhiên chỉ đặt trên người thân của mình_____ngày hôm sau cậu dẫn
Tiểu Vân lên núi, để Tiểu Vân bái kiến Trần phu nhân. Trần phu nhân tuy
không đặc biệt chú ý tới Tiểu Vân nhưng ít nhất không hề bài xích đuổi
người, để mặc Tiểu Vân ngồi bên cạnh chép kinh thư, đây là khởi đầu rất
tốt. Kha Minh cảm thấy bước này của mình đi đúng rồi, gánh nặng trong
lòng cuối cùng cũng giảm bớt một ít, có dũng khí nhìn lạc quan về tương
lai hơn.
Kha Minh hiện tại chỉ cần di mẫu sống tiếp, sống khỏe mạnh đến
khi rời khỏi Thận Nghiêm Am, đến khi tận mắt nhìn thấy những kẻ ác kia
chịu báo ứng.
Chỉ mong……đứa trẻ tên Bạch Vân nọ có thể khiến di mẫu thay đổi một chút