Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên

Chương 16


Đọc truyện Nghề Nào Cũng Có Trạng Nguyên – Chương 16

– …….Như vậy, ngươi vẫn muốn mang hạt giống xúc cúc chưa ra đời kia trở lại kinh thành, cho hắn vinh hoa phú quý?

Kha Minh im lặng hồi lâu, hỏi.

– Hừ.

Đây là câu trả lời của Hạ Nguyên.

Kha Minh nhìn vị công tử cao quý trước mặt đang thở phì phò
trong đống gấm dệt thì nghĩ thôn đồng kia đúng là thần kỳ, lại có thể
chọc vị thiếu gia huyết thống cao quý này tức thành như vậy. Tức thành
như vậy không quan trọng, quan trọng nhất là, chọc cậu ấy thành như vậy
mà không bị trả thù, thậm chí cậu ấy còn chưa từng nghĩ sẽ dạy dỗ cho
một bài học……..

Điều này nên nói là công tử Hạ Nguyên dòng dõi quý tộc có tính
tình bẩm sinh đã tu dưỡng cực tốt, hay là đứa trẻ kia quá mức đặc biệt,
có thể khiến người khác tức giận nhưng không thể nổi cơn với cậu ta?

Đương nhiên, Kha Minh quen biết Hạ Nguyên từ khi cậu ấy mới ra
đời, hiểu rất rõ tính tình cậu ấy. Hạ Nguyên được xem như người biết
phân rõ phải trái trong hoàng thân quốc thích, bình thường cũng lười đi
làm mấy chuyện trái pháp luật hay phạm vào điều kiêng kỵ, với gia nô hộ
vệ cũng chưa từng đánh chửi tìm niềm vui, nhưng điều này không có nghĩa
khi thể diện cậu ấy bị vứt xuống đất, cậu ấy sẽ hào phóng cười trừ bỏ
qua, không hề để bụng. Trong cuộc đời chín năm của Hạ Nguyên, người dám
chọc đến cậu ấy rất ít nhưng không phải không có, trong đó thậm chí còn
có hai vị hoàng tử, Hạ Nguyên đều chỉnh bọn họ không chút nương tay.

Những hoàng tử hoàng gia, những đứa trẻ xuất thân hoàng thân
quốc thích không thể thật sự đối đãi với chúng như những đứa trẻ ngây
thơ, chúng đều không dễ chọc, tâm cơ cứ như có sẵn từ trong bụng mẹ, dù
tuổi nhỏ đến mấy cũng không được xem thường.

– Thôn đồng kia có thể khiến ngươi để tâm như vậy chắc chắn có
chỗ bất phàm, ngược lại khiến ta không nhịn được lòng hiếu kỳ rồi, đáng
tiếc luôn không có duyên gặp……..

Nói đến đây, trong đầu Kha Minh chợt hiện lên một ý nghĩ, hỏi:

– A Nguyên, đứa trẻ đó tên gì?

Hạ Nguyên sững người. Đây là một câu hỏi tốt, cậu thật sự không
biết đứa trẻ kia tên gì. Lúc bắt đầu là không cần biết, dù sao chênh
lệch giai cấp rất lớn, chỉ là một lần vô tình gặp gỡ trong hành trình
ngắn ngủi này, quay đầu liền quên mất, hà tất hỏi tên nhau? Nhưng, lần
thứ hai gặp lại, sau khi phát hiện đứa trẻ đó là một hạt giống xúc cúc
tốt, cậu cũng chỉ nghĩ có lẽ có thể thu vào đội xúc cúc quốc công phủ
nhà mình làm nhân tài dự bị. Nếu đã là sự tồn tại chẳng khác gia nô,
thân là chủ nhân cậu cũng không quá cần biết tên cậu ta; sau đó, hiện
tại, Hạ Nguyên cảm thấy hơi hối hận, sao lại không hỏi tên cậu ta chứ?
Một người khiến cậu buồn bực thật lâu mà ngay cả tên gì cậu cũng không
biết, chẳng lẽ không nực cười sao?

– Ngươi hỏi tên cậu ta làm gì?

Hạ Nguyên hỏi.

– Một đứa trẻ có thể khiến ngươi như vậy, chắc chắn khác với
những thôn đồng bình thường; hơn nữa, người có thể nói chuyện được với
những người thân phận như chúng ta thì lại càng đặc biệt. Ta nghĩ, nếu
ngươi không có ý định dẫn cậu ta về kinh, mà cậu ta lại theo mẫu thân
làm việc ở Thận Nghiêm Am, vậy, ta muốn để cậu ta theo bên cạnh di mẫu
của ta nhiều hơn. Có lẽ có một đứa trẻ bên người có thể khiến bà ấy có
chút hơi người sống, không còn hờ hững, dửng dưng với cuộc đời, mất đi
niềm vui sống như thế nữa.

– Trần phu nhân vẫn vậy sao?

Hạ Nguyên cau mày.

– Phải.

Kha Minh thở dài.

Mấy ngày nay, ngày nào Kha Minh cũng lên Thận Nghiêm Am bái kiến di mẫu của mình – Trần phu nhân, lần nào về cũng cau chặt mày, tâm
trạng càng ngày càng nặng nề. Vì tình hình của Trần phu nhân vô cùng tệ
hại, Kha Minh không yên lòng nhưng không biết làm sao, thế là hành trình về kinh cứ dây dưa mãi, nhưng Tết sắp đến, nếu cậu còn không về thì
không được, Kha Minh sầu não đến tóc cũng muốn bạc.

– Ni cô trong Thận Nghiêm Am thật đáng ghét! Không cho ta gặp
Trần phu nhân, nói gì mà không phải thân thích không được gặp mặt. Trần
phu nhân là thư đồng của mẫu thân ta thời trẻ, sao không tính là thân
thích chứ!


Hạ Nguyên không kìm được phê bình Định Hằng sư thái hồ đồ không biết linh hoạt:

– Hèn gì bị “Trấn Ninh Am” ở kinh thành đày đến nơi này, cũng
xem như lưu vong ba nghìn dặm. Ta thấy Định Hằng và các đồ đệ của bà ta
đời này đừng mong được về kinh, ngay cả leo lên giới quyền quý cũng
không được! Dù bà ta thanh cao, nhưng làm người phải biết nói đạo lý
tình người chứ? Chúng ta ngàn dặm xa xôi đến, chỉ muốn thăm hỏi chứ
không phải muốn bà ta thả người, chuyện nhỏ như vậy mà bà ta cứ khăng
khăng không chịu, nói giới luật trong am là như thế, không thể trái chút xíu xiu nào. Hơ! Giới luật gì gì đó người của “Trấn Ninh Am” ở kinh
thành cũng đâu ai tuân thủ, vậy mà bà ta cứ cố sống cố chết tuân theo!

– Nhưng, dù không thích đến đâu, chúng ta vẫn kính nể người như vậy!

– Trước nay thanh quan ô quan đều không có kết quả tốt.

Đều thua ở chỗ không biết linh hoạt.

– Nhưng ẩn giấu tài năng, thông đồng làm bậy hay khuất phục quyền thế đều không được ai xem trọng.

Kha Minh cười khẽ:

– Định Hằng sư thái có lẽ cả đời không về được kinh thành, không làm được trụ trì của “Trấn Ninh Am”, nhưng, bà ấy chiếm được sự tôn
trọng của ngươi.

Khuôn mặt trắng trẻo của Hạ Nguyên đỏ lên, không được tự nhiên nói:

– Đâu có.

Nếu không có, ngay từ lần đầu tiên bị cự tuyệt ở ngoài cổng am, Hạ Nguyên đã cho hộ vệ đập phá Thận Nghiêm Am rồi.

Có điều Kha Minh biết chê cười người khác cũng phải có chừng có
mực, cho nên cậu lại nói tiếp về thôn đồng khiến cậu cảm thấy hứng thú.

– A Nguyên, ta nói thật, di mẫu ta vô cùng cần có chuyện gì đó
di dời tâm tư bà ấy. Ngươi không thấy dáng vẻ hiện giờ của bà ấy, gầy
như một khúc xương vậy, trừ chép kinh ra thì không làm gì cả, ta có hỏi
người hầu bên cạnh bà ấy, nói bà ấy ngay cả ngủ cũng không yên, không
chỉ ngủ không được nhiều mà còn hay nằm mơ rơi lệ, khóc kêu Nữu Nữu.

Nữu Nữu là đứa con duy nhất của Trần phu nhân, năm tuổi bất hạnh qua đời____bị đẩy vào hồ sen chết đuối.

Hạ Nguyên tuy đã biết tình hình của Trần phu nhân nhưng mỗi lần nghe được đều cảm thấy không thoải mái.

– Nhưng đứa trẻ kia là nam, sợ rằng không thể khiến Trần phu nhân gửi gắm nỗi nhớ thương với nữ nhi.

– Ta không quan tâm đó là nam hay nữ. Có một đứa trẻ lanh lợi làm bạn dù sao cũng tốt hơn ngày ngày khổ sở.

– Ta không cách nào bảo đảm đứa trẻ kia là một người lanh lợi,
nhưng cậu ta quả thực thông minh, thông minh mà không cố chấp, không có
tâm tư giảo hoạt nhỏ nhen, hiếu thảo với mẫu thân, đúng là một người
tốt.

Vả lại, còn phú quý bất năng di nữa, hừ. (phú quý bất năng di: phú quý không thể lay chuyển)

– Ngươi nói tốt thì chắc chắn không sai được. Việc này không nên chậm trễ, ngày mai chúng ta bảo thôn trưởng mời đứa trẻ kia đến, ta
phải quan sát thật kỹ.

Hạ Nguyên gật đầu, nghĩ đến tính tình cổ quái của đứa trẻ kia, cười nói:

– A Minh, nếu ngươi vừa ý, cũng phải để người ta vừa ý ngươi.
Đứa trẻ này rất hồ đồ với quyền thế tiền tài, ta đoán hiểu biết của cậu
ta về tiền chỉ là đồng tiền thôi, ngươi đem thỏi vàng thỏi bạc đặt trước mặt cậu ta, chỉ sợ cậu ta cũng không biết đó là gì. Ngươi muốn cậu ta
giúp ngươi thì phải nói lợi ích mà cậu ta có thể hiểu ấy.

Hạ Nguyên nhắc nhở như vậy, Kha Minh càng hiếu kỳ về đứa trẻ kia hơn. Đương nhiên, đồng thời với hiếu kỳ là đau đầu, hỏi:

– Lợi ích kiểu gì? Lương thực đầy đủ? Y phục mới và đủ ấm?

– Những thứ này đại khái vẫn chưa đủ hấp dẫn cậu ta.

Đứa trẻ kia đối diện với những người mặc y phục rực rỡ là họ cũng chưa từng lộ ra mảy may biểu cảm yêu thích và hâm mộ.

– Vậy còn cái gì có thể khiến một thôn đồng yêu thích?

Hạ Nguyên suy nghĩ, nói đùa:

– Có lẽ là, một bộ sách đầy đủ.

– A? Sách? Tại sao?

Điều này cũng quá không hợp thói thường rồi.

– Đứa trẻ này đại khái là rất muốn thi trạng nguyên.


Hạ Nguyên còn ghi hận chuyện cậu ta nói cậu đọc sách ít, đồng
thời cũng nhớ trong những câu hỏi mà cậu ta chủ động đưa ra, tần số hai
chữ “trạng nguyên” xuất hiện khá nhiều.

– A?

Kha Minh há to mồm, vẻ mặt không thể tưởng tượng được.

Hôm sau, thôn trưởng dặn Tiểu Phương tìm Tiểu Vân đến. Tiểu Vân
dưới sự thúc giục, lôi kéo của Tiểu Phương, chạy vào trong thôn, còn
chưa kịp thở lấy hơi đã bị dẫn đến nhà thôn trưởng, đứng trước mặt Hạ
Nguyên và Kha Minh.

Tiểu Vân bốn tuổi tang cha, trong lúc dần dần hiểu chuyện, nhà
cô đã là nhà nghèo nhất thôn, người trong thôn thỉnh thoảng sẽ tiếp tế
cho hai mẹ con cô một ít, để hai mẹ con cô miễn cưỡng sống qua ngày. Bắt người tay ngắn (nhận đồ của người ta thì không thể làm khó người ta), cô đương nhiên luôn kém hơn người khác một bậc, dù không có mẫu thân ân cần dạy bảo, Tiểu Vân vẫn có thể theo bản năng tìm được đạo sinh tồn
trong thôn.

Đó chính là: các cô tốt nhất chỉ để thôn dân thấy sự gian khổ
của các cô, không thể để thôn dân thấy các cô thỉnh thoảng cũng được ăn
no uống đủ; những gì trên tay các cô có nhất định phải là thứ kém cỏi
nhất cả thôn, không thể kém ngang hàng. Và, nếu các cô muốn có thứ gì
đó, tốt nhất phải ra vẻ không hề để ý, càng muốn thì càng không thể để
người ta biết trong lòng các cô đang nhắm đến.

Sau khi thôn trưởng nói sơ qua tình hình của Tiểu Vân và gia
đình cô với hai vị quý công tử, Hạ Nguyên cuối cùng cũng biết cậu ta tên Bạch Vân, tuổi mụ bảy tuổi, cha mất, trong nhà chỉ có quả phụ, không
còn người thân nào khác. Kế đó, Kha Minh dùng giọng nói ôn hòa nói với
Tiểu Vân rằng di mẫu ruột của cậu – Trần phu nhân hiện đang ở trong hậu
viện Thận Nghiêm Am cô đơn hiu quạnh sống qua ngày, cậu hi vọng có một
đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên theo bên cạnh làm bạn với bà, xoa dịu nỗi
lòng của bà, và cậu nhìn trúng Tiểu Vân.

– Nếu có thể khiến di mẫu ta thích, làm cho bà sống vui vẻ hơn, ngươi có yêu cầu gì, hễ ta làm được, ta đều sẽ đồng ý với ngươi.

Kha Minh dù sao cũng là một thiếu niên mười lăm tuổi, trong bốn
thiếu gia tôn quý chuyến đi này, cậu được xem như “người lớn”. Dọc đường ngoại trừ chiếu cố tốt ba đứa trẻ chưa đầy mười tuổi thì sắp xếp lộ
trình, giao thiệp với người khác đều là công việc của cậu. Cậu là người
chín chắn trầm ổn, với một thôn đồng nho nhỏ như Tiểu Vân, cậu vẫn chân
thành nói ra yêu cầu của mình, đồng thời sẵn lòng bỏ ra nhiều báo đáp,
không hề ỷ thế ép người hay vênh mặt hất hàm sai khiến.

– Kỳ thực ngươi không cần đặc biệt nói với ta, chỉ cần nói với
nhóm Tĩnh Mặc sư phụ một tiếng, bảo ta mỗi ngày theo bên ai không thành
vấn đề, ta đều sẽ làm thật tốt.

Tiểu Vân thành thật nói.

– Ta hi vọng trước hết là ngươi tình nguyện, sau đó ta mới thỉnh cầu các sư phụ của Thận Nghiêm Am giúp việc này, như vậy sẽ tốt hơn.

Qua lại giữa người với người đều xem trọng sự cam tâm tình
nguyện, tiền trao cháo múc mới có thể làm việc hoàn mỹ. Hễ có một bên
không tự nguyện, miễn cưỡng bị yêu cầu làm việc, kết quả chắc chắn sẽ
rất hỏng bét. Di mẫu của Kha Minh rơi vào cảnh ngộ hôm nay đã cực kỳ
không chịu nổi rồi, cậu sao nỡ vì chút chi tiết nhỏ không được xử lý tốt để lòng tốt biến thành việc xấu, khiến di mẫu càng khổ tâm hơn với cuộc đời chứ.

Mặc dù cậu mới gặp đứa trẻ tên Tiểu Vân này lần đầu, chưa nhìn
ra “đặc biệt” mà A Nguyên hình dung chỗ nào, nhưng ít nhất, đứa trẻ này
đủ thẳng thắn; chưa nói tới tướng mạo đoan chính, mày rậm mắt to, tuy y
phục vá chằng vá đụp nhưng mặt mũi vẫn sạch sẽ, không mũi dãi lòng thòng hay mặt mèo đen thui vằn vện như những thôn đồng khác, nhìn khiến người ta rất thích. Sau đó Kha Minh lại chú ý tới, mười ngón tay của đứa trẻ
này cũng vô cùng sạch sẽ, móng tay cắt ngắn, không có vết cáu đen trong
kẽ móng. Mặt và tay sạch sẽ cho người khác ấn tượng rất tốt, cảm thấy
đúng là người nổi bật trong các thôn đồng. Cho nên Kha Minh về cơ bản
rất hài lòng với Tiểu Vân.

– Chỉ cần nhóm Tĩnh Mặc sư phụ bảo ta đi, ta sẽ đi, không có gì không tình nguyện cả.

Tiểu Vân gật đầu.

– Vậy ta cám ơn ngươi.

– Không cần cám ơn.

Tiểu Vân nói.

– A Minh, ngươi cám ơn cậu ta làm gì? Thưởng cho cậu ta vài quyển sách đi, thực tế chút.

Hạ Nguyên cảm thấy con người Kha Minh làm việc luôn quá lễ độ,

với bất kỳ ai cũng luôn nho nhã lịch sự, ngay cả với một thôn đồng cũng
vậy, đúng là quá mức. Hơn nữa, nói thẳng ra, lời cảm tạ ngoài miệng với
một thôn đồng nghèo đến mức ăn không đủ no là không hề thực tế, càng
không khiến cậu ta cảm thấy rất được sủng ái, quý trọng, còn không bằng
cho cậu ta một cái bánh bao thịt.

– Bạch Vân, ta nghe nói ngươi muốn thi trạng nguyên, như vậy,
ngươi trước hết phải đạt được tư cách đồng sinh, sau đó mới có thể thi
tú tài. Ta nghĩ, ngươi có lẽ cần tứ thư ngũ kinh____

Kha Minh nhớ trong bao hành lý mang theo bên người hình như chỉ
có một bộ “Kinh thi”, một bộ “Luận ngữ”, còn lại đều là du ký linh tinh.

– Chỗ Tĩnh Mặc sư phụ có sách.

Tiểu Vân biết sách là thứ rất quý, mà cô cũng không phải rất
thích. Còn nữa, ai nói cô muốn thi trạng nguyên? Ánh mắt lặng lẽ nhìn
thoáng qua Hạ Nguyên, nghĩ hẳn là cái tên này ăn nói lung tung.

– Chỗ ni cô chỉ có kinh Phật, không có tứ thư ngũ kinh. Thi khoa cử lại không thi kinh Phật.

Hạ Nguyên bĩu môi.

– Chỗ Tĩnh Mặc sư phụ có một quyển “Tam tự kinh”.

Tiểu Vân hừ nhẹ.

– Ha!

Hạ Nguyên phì cười:

– “Tam tự kinh” và tứ thư ngũ kinh không có xíu xiu dính líu
liên quan nào hết, đó chỉ là sách vỡ lòng thôi! Ngươi cho rằng đọc mấy
quyển sách vỡ lòng là có thể đi thi trạng nguyên à?

Cậu vênh váo tự đắc nói:

– Ngươi, đọc sách quá ít!

Rốt cục có thể vứt trả lại những lời này vào mặt cậu ta rồi, đúng là cực kỳ sảng khoái.

– A Nguyên.

Kha Minh nhẹ giọng ngăn nụ cười của Hạ Nguyên. Sau khi thấy Hạ
Nguyên không còn mở miệng nữa, cậu mới nhẹ nhàng nói với Tiểu Vân:

– Chỗ ta có hai bộ sách ngươi cần dùng, trở về ta sẽ bảo nha
hoàn sắp xếp lại đem sang cho ngươi. Sau này ta sẽ bảo quản sự thủ lĩnh
của trang trong thành đưa thêm những bộ sách khác cho ngươi. Nếu ngươi
thật sự có thể thi lên, đợi đến khi thi cử nhân, vào kinh tham gia thi
tỉnh lược, hết thảy đã có ta.

Đây là một ân huệ và hứa hẹn rất lớn, cho nên Hạ Nguyên nhướng
nhướng mày. Nhưng đồng thời cậu cũng biết một đứa trẻ sinh ra ở một sơn
thôn nhỏ chốn biên thùy hoang vu, căn bản không cách nào hiểu được hứa
hẹn của Kha Minh quý giá cỡ nào. Vì thế, cậu đợi xem đứa trẻ kia sẽ trả
lời ra sao.

– Nếu ta có thể vào kinh thi trạng nguyên, cũng không cần ngươi giúp tiếp đãi, ta có thể tự mình sống rất tốt.

Tiểu Vân từ trước đến nay chưa từng cảm thấy mình rất cần giúp
đỡ. Cô thích phương thức qua lại đôi bên đều có cho và có nhận hơn. Bây
giờ cô còn nhỏ, không thể nuôi sống bản thân, nhưng chỉ cần cô lớn, cô
có thể khiến cuộc sống của mình trôi qua rất tốt____chỉ dựa vào đầu óc
xem như nhanh nhạy cộng thêm sự cần mẫn chịu khó của cô là được. Người
như vậy mà có thể chết đói thì người trên thế gian này sớm đã chết đói
quá nửa rồi.

Kha Minh cười khẽ. Không phải cậu cười Tiểu Vân không biết tự
lượng sức, mà là, bây giờ nói đến việc vào kinh đi thi thực quá xa vời,
còn chưa biết đứa trẻ này có lấy được tư cách đồng sinh để đi thi không
nữa. Với một đứa trẻ ngay cả tứ thư ngũ kinh chưa từng sờ tới thì hết
thảy nói vẫn còn quá sớm.

– Trước tiên không nói mấy thứ này. Ngoại trừ tặng sách, ta sẽ
bảo thủ lĩnh trang đưa tới ít lương thực gạo thịt, xem như chút đền đáp
nho nhỏ, mong ngươi đừng từ chối.

Tiểu Vân nghe đến chữ thịt, mắt không khỏi sáng lên, sau đó nhìn Kha Minh nói:

– Thận Nghiêm Am không ăn thịt, ngươi hi vọng ta ở nhà nấu thịt
xong rồi đưa một ít lên núi cho di mẫu ngươi bồi bổ thân thể, đúng
không?

Thứ quý giá như thịt, không lý nào lại tặng không cho người khác, Tiểu Vân vừa nghĩ đến liền hiểu.

Quả nhiên là một đứa trẻ thông minh, thông minh ngoài dự liệu
của cậu. Kha Minh nhìn Hạ Nguyên, phát hiện Hạ Nguyên vậy mà đang có
biểu cảm đắc ý, tựa như đang khoe khoang: người này là ta phát hiện đấy!

– Vậy thì, phiền các ngươi rồi.

– Không có gì, ta sẽ làm chuyện ta nên làm.

Tiểu Vân không khoa trương bảo đảm gì cả, dù sao điều cô nói
được thì sẽ cố hết sức làm được, mọi thứ chỉ có thể để thời gian chứng
minh, nhiều lời vô ích.


– Có phải các ngươi định về nhà không?

– Phải, chúng ta đã dây dưa ở đây lâu lắm rồi, vốn nên khởi hành về từ lâu. Ngươi có yêu cầu gì không?

Tặng sách và tặng lương thực đều là Kha Minh nói ra, Bạch Vân bị động tiếp nhận, trông có vẻ cô không có cảm giác đặc biệt gì____dĩ
nhiên, nghe đến chữ thịt mắt sáng lên cũng không kỳ lạ. Thôn dân nơi này quá nghèo, một năm hiếm khi được dính chút thức ăn mặn, thích ăn thịt
là điều rất bình thường. Nhưng những thứ này đều là Kha Minh nêu ra, nếu cậu không nói cho thì tám phần là thôn đồng này sẽ không nói gì cả. Kha Minh hi vọng Tiểu Vân ít nhất đưa ra một yêu cầu, như vậy cậu sẽ cảm
thấy vững tâm hơn một chút.

– Không có, ta không thiếu gì cả.

– Hơ! Ngươi thứ gì mà không thiếu?

Hạ Nguyên thật sự không nhịn được, lại mở miệng giễu cợt.

Kha Minh nhìn thôn đồng trước mắt, trong lòng có chút hiểu ra, nói:

– Hễ là đồ bố thí từ người khác, ngươi đều không thiếu, đúng
không? Nhưng đây là công lao ngươi đạt được, không phải bố thí. Ta muốn
ngươi giúp đỡ, sau đó ngươi thu được thù lao ngươi nên có, cũng giống
như mẫu thân ngươi làm việc ở Thận Nghiêm Am, Thận Nghiêm Am sẽ cho bà
ấy chút tiền bạc lương thực vậy.

Thôn đồng này quả thật đặc biệt, không đọc sách được mấy ngày mà bẩm sinh đã mang theo cốt khí tự trọng tự tôn, điều này khác với đại đa số người trong thiên hạ rồi. Hơn nữa lại xuất thân từ nhà nghèo khó như vậy, lại càng hiếm thấy.

Hạ Nguyên qua lời của Kha Minh mới biết cái gọi là “không thiếu” của cậu ta có ý gì. Ban đầu cậu có chút bội phục, nhưng chưa bội phục
được trong một chớp mắt thì nghĩ đến____

– Không đúng! Nếu ngươi thật sự có cốt khí như vậy, nhà ngươi sao lại nhận đồ tiếp tế của thôn dân?

Cậu ta không phải là giả vờ khí phách trước mặt hai cậu chứ?
Dùng việc này giành lấy thiện cảm của hai cậu để thu được càng nhiều lợi ích hơn?

Tiểu Vân nghiêng đầu liếc Hạ Nguyên, nói rất hiển nhiên:

– Các ngươi là người ngoài, không phải người thôn Tiểu Quy chúng ta.

Cô lười nói với mấy người ngoài bọn họ, với sự tiếp tế của người trong thôn, trong lòng cô chẳng vui vẻ gì, mẫu thân cô cũng không quá
muốn; nhưng một người mẫu thân vì để cho nữ nhi được sống, dù có khom
lưng uốn gối thế nào cũng có thể chịu được. Hơn nữa, các gia đình trong
thôn Tiểu Quy có nhà nào hộ nào mà không dính chút thân thích, giúp đỡ
tương trợ lẫn nhau là tập tục suốt mấy trăm năm nay rồi. Trước kia khi
nhà Tiểu Vân còn khá giả cũng từng tiếp tế cho người khác.

– Có gì khác nhau? Không phải đều là nhận bố thí của người khác sao?

– A Nguyên!

Kha Minh cuối cùng cũng tận mắt chứng kiến Hạ Nguyên và thôn
đồng này “thân thiết” cỡ nào. Bình thường Hạ Nguyên ở cùng với họ, cậu
đâu thấy cậu ấy tranh luận giỏi như vậy, sao lại thích đối đáp với thôn
đồng này đến thế? Hơn nữa đã biết rõ thôn đồng này hoàn toàn sẽ không
nịnh nọt mình, vậy mà cứ tự khiến mình không thoải mái.

– Cho dù là bố thí, ta cũng chỉ nhận đồ mà ta trả được.

Ngụ ý chính là không nhận đồ của các ngươi.

Đầu Kha Minh to ra, nghĩ không thể để hai người này ở cùng với
nhau nữa, cứ cãi nhau mãi không dứt thế này, chuyện chính có làm hay
không đây. Cậu bèn vội chắn trước người Hạ Nguyên, cười nói với Tiểu
Vân:

– Nếu ngươi tạm thời không nghĩ ra thiếu thứ gì, vậy thì để sau
này hãy nói. Ta sẽ bảo thủ lĩnh trang ở đây định kỳ đưa tới chút vật
phẩm, nếu ngươi cần gì thì nói với ông ấy cũng được.

Tiểu Vân gật đầu, bởi vì có tên Hạ Nguyên ham hố muốn tìm người
đấu võ mồm đang ở đây nên cô cũng không muốn nói nhiều. Thế là đã xong
cuộc trò chuyện.

Không lâu sau, thôn trưởng đến nói là bữa trưa đã chuẩn bị xong, mời hai vị công tử dời bước. Tiểu Vân lặng lẽ lùi về sau, vừa bước chân qua ngưỡng cửa, thấy Tiểu Phương đang đợi bên ngoài vẫy tay với cô, cô
cười gật đầu, đang định bước qua____

– Bạch Vân, ngươi ở lại cùng ăn bữa cơm đi.

Kha Minh cất tiếng gọi Tiểu Vân ở cửa.

– Không, trên bếp trong nhà đã có thức ăn rồi.

Hôm qua Tĩnh Ngôn sư phụ nhét bảy tám cái bánh bao cho mẹ mang
về, nói là làm thừa ra, cho nên bữa trưa hôm nay của cô rất thịnh soạn,
Tiểu Vân đã nói trước là muốn đãi Tiểu Phương và đệ đệ muội muội cô ấy
cùng ăn.

– Trên bếp nhà ngươi thì có cái gì? Gạo trấu? Rau đắng? Cỏ bồng?

Hạ Nguyên hai ngày nay đã nghe người hầu hỏi thăm được người
nghèo ở thôn Tiểu Quy ăn gì, tuy không tưởng tượng được đó là những thứ
gì nhưng không hề trở ngại cậu vừa học tập vừa thể hiện.

Tiểu Vân lười để ý đến cậu. Cô đói rồi, về nhà ăn thôi. Bèn kéo
tay Tiểu Phương, hai người chạy đi, thoáng chốc đã không còn bóng dáng.

Chỉ còn lại Hạ Nguyên sắc mặt xanh đỏ đan xen trừng bóng dáng chạy xa kia mà giận đến giơ chân.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.