Ngày Trôi Về Phía Cũ

Chương 36: Sài Gòn – Anh yêu em


Đọc truyện Ngày Trôi Về Phía Cũ – Chương 36: Sài Gòn – Anh yêu em

Anh luôn là thế, đến từ rất sớm và kiên nhẫn đợi em nơi góc quán quen, cạnh ô cửa sổ dây trường xuân leo kín. Nhắn một dòng tin vỏn vẹn “Anh đến rồi, em đâu?” xong thả mình lơ đãng theo tiếng mưa sớm xao xác hiên ngoài.

Em luôn là thế, chỉ choàng tỉnh khi điện thoại báo tin nhắn gọi dậy từ anh, xong soi mình trong gương thật lâu để chọn màu áo ưa nhìn và hình dung xinh xắn nhất. Sài Gòn sáng tinh mơ choàng tỉnh chào người qua đường bằng nụ cười khôi nguyên và trong lành nhất. Em bất giác, cười, khi nghĩ đến anh.

Sài Gòn luôn là thế, đất chật người đông nhưng tìm một không gian riêng cho hai kẻ hẹn hò xem ra lại là khá dễ. Thôi cũng nhờ vậy mà mình tìm thấy nhau… Em sẽ hoài nhớ những lần đầu gặp mặt, những khoảnh khắc đầy ắp tiếng cười giòn tan trong nắng khi hai đứa lê la ở công viên cạnh Nhà thờ Đức Bà (mà nhiều người đã gọi quen tên “cà phê Hàn Thuyên”) với ghế ngồi là thảm cỏ và bàn kê là mặt đường lát sỏi. Đâu đó trên thành phố này, anh đã nói những lời thương đầu tiên giữa một quán cà phê sân vườn lộng gió, nơi có dòng nước hiền lành chảy quanh dưới chân, những chiếc bàn trải khăn voan trắng, vẽ nên một khung cảnh trong tranh cho lúc mới yêu. Và trong một chung cư xập xệ cũ xưa mà tường gạch đã loang lổ màu thời gian với bàn ghế lép xép mang dáng hình quán xá phố cổ, chúng ta đã yên lặng nhìn nhau và nhìn đời chầm chậm thay đổi… Ở bên em, anh hiểu được hạnh phúc là thứ có thật, hiện hữu bên cạnh và hoàn toàn ở thì hiện tại. Có lẽ vì thế mà mặc kệ cà phê đắng và quán xá bộn bề, vẫn cảm thấy ngọt lịm trong lòng và mỉm cười bình yên.


Những hẹn hò luôn là thế, chưa bao giờ thôi hết ngọt ngào…

Sài Gòn chiều vắng em. Mưa tầm tã. Góc quán quen cũng trở thành xa lạ và vắng tênh như nhường chỗ cho riêng anh hẹn hò cùng nỗi nhớ. Bánh táo ngày thường ngọt lịm giờ đắng ngắt như thiếu nụ hôn thân và ly trà thoảng hơi ấm sưởi lòng anh cũng lạnh dần theo tiếng mưa rơi ngoài hiên rất gần… Nhìn sang đối diện, cửa Bắc chợ Bến Thành nhòa nhạt trong mưa, người đi đường dáo dác trú tạm chờ tạnh nước, gió phần phật thổi tung những muộn phiền hằng ngày trên khuôn mặt đẫm ướt. Phát hiện góc đường ngày thường đi qua thờ ơ biết bao lần giờ dễ thương quá chừng trong mưa. Hoa cũng tươi màu hơn và lòng người cũng bớt chộn rộn hơn.

Thôi thì cứ mưa để mờ mờ ảo ảo vậy mà tự lừa mị rằng ngoài kia – đời vẫn còn hiền ngoan và chậm rãi… để mình thôi buông những tiếng thở dài.


Ngày trở lại. Em ngơ ngác nhìn những góc phố thân thuộc rồi bang quan tự hỏi: “Mọi thứ khác quá, em chẳng còn nhận ra…” Anh mỉm cười: “Ngay cả tụi mình, cũng khác trước nhiều đó thôi”.

Yêu một người thực sự rất dễ, chỉ cần một tấm lòng và chút nhân duyên. Nhưng để tiếp tục giữ lấy tình yêu đó thì cần cả một dũng khí và kiên tâm nữa. Như cách anh và em yêu Sài Gòn này vậy. Tình yêu đó tự nhiên ngay từ tấm bé, yêu Sài Gòn như thể một người thân thiết lắm có thể ngã vào lòng mà vỗ giấc bình yên. Nhưng trước những đổi thay rồi ai cũng khác, thành phố cũng ít nhiều không còn như trong trí nhớ của một thời từng yêu. Bộn bề hơn, khói bụi hơn, thực dụng hơn, gấp gáp hơn… Em không đủ niềm tin, bỏ đi tìm một miền đất mới. Còn anh, không dám buông tay với những điều xưa cũ, sợ tự mình mang hạnh phúc đánh rơi, nên đành ở lại. Hai quyết định rẽ về hai hướng hóa ra lại làm chúng ta hiểu rõ hơn về đích đến của yêu thương…

Em còn nhớ trò chơi boomerang mà, đúng không? Hai đứa mình từng đăm chiêu nghĩ hoài về sự ương ngạnh đến bướng bỉnh của thứ đồ chơi “thiếu quyết đoán” này – phóng thẳng tới trước mới được nửa đường, đã vội vã quay ngược trở lại nơi xuất phát. Sao uổng công quá vậy? Nếu nhắm không đi hẳn đến cuối đường, thì ngay từ đầu đừng rời đi. Rốt cuộc, cả một hành trình của boomerang cũng chỉ là số không!


Nhưng giờ nghĩ lại, hóa ra chúng ta đều sai. Bởi, phải đi thì mới biết đường về, boomerang cũng thế. Nếu không có sự rời tay để bay vào khung trời ngập nắng, chắc gì nó đã thấm hết những ngọt bùi cay đắng để ngoảnh lại bước về chốn cũ xưa? Cũng như hai ta, buông tay để đi cho thỏa thuê những con đường mong muốn, cuối cùng cũng trở về với nhau, tại ngay xuất phát ban đầu. Chỉ tiếc rằng cảm giác ngày xưa không phải là boomerang để có thể vẹn nguyên sau ngần ấy chia cách và chọn lừa lập lờ? Thời gian ở đời không bao giờ khớp nhịp đủ để người ta kịp nhận ra đầu là những yêu thương đáng trân trọng và cần níu giữ.

Thế nên bây giờ, anh vẫn cứ riêng mình giữa thành phố tám triệu dân, mãi miết kiếm tìm một người anh thương nhất Sài Gòn. Cho dù người đó đã từng là em…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.