Bạn đang đọc Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi – Chương 68: Bị Hãm Hại Nương Nương Phán Ngươi Cũng Đừng Mong Sống Yên
Tiết Khinh Cầu làm sao cũng không ngờ đến hắn tặng viên minh châu rất có giá trị cho Từ Sơ Đồng, vậy mà nàng ấy lại sử dụng cho mục đích này.
Tiết Khinh Cầu nghiến răng nghiến lợi nói: “Dĩ nhiên rất có trị giá, Từ phu nhân đừng khách khí.”
Từ Sơ Đồng lập tức giả vờ vui mừng hớn hở, nói: “Quá tốt! Hoàng thượng ngài có muốn khoác thử lên người không.” Từ Sơ Đồng cũng hứng thú muốn mua món này, hơn nữa còn diễn trò, có thể để cho Tiết Khinh Cầu trong lòng hộc máu 100 lần càng tốt, đừng để hắn sống quá thoải mái.
” Được!” Tiết Ý Nồng dĩ nhiên là nương theo.
Hơn nữa hiếm thấy Từ Sơ Đồng vui vẻ như vậy.
Biết là đồ tốt, mặc khác nàng cũng vô tình bắt gặp ánh mắt hung hăn của Tiết Khinh Cầu nhìn chằm chằm vào chiếc áo khoác lông cáo này.
Vẻ mặt như không muốn bán, càng khiến nàng đồng ý khoác thử cho Từ Sơ Đồng xem.
Từ Sơ Đồng vừa khoác chiếc áo choàng cho Tiết Ý Nồng.
Đây chỉ là một động tác nhỏ, rất bình thường.
Nhưn gmà hôm nay, ngay tại chỗ này, có không ít kẻ giàu có, quyền lực.
Thấy cảnh này, thì cũng ghé tai nhau thì thầm to nhỏ.
Thái hậu thì khỏi phải nói, bà trực tiếp đi đến chỗ của Dư Thời Hữu.
Bà thật sự cũng muốn hỏi nàng ấy làm Hoàng hậu như thế nào.
Lần trước bà đã tốn không ít công sức chỉ điểm nhiều như vậy, đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì thì thôi, còn để cho hồ ly tinh trèo lên giường của hoàng thượng.
Mà trèo được thì thôi, dù sao cũng không có danh phận.
Nhưng công khai thân mật trước mặt mọi người như vậy, làm cho đôi mắt già nua của bà cũng muốn lồi ra.
Thái hậu lớn tiếng gọi: “Hoàng hậu!”
Dư Thời Hữu có nghe thấy nhưng kiên quyết không quay đầu lại.
Nàng và Tiết Tiệm Ly cùng nhau bưng khay đi chọn món ăn.
Vừa sang năm mới, nàng đã ngã bệnh.
Thật vất vả mới có thể hoạt bát bay nhảy trở lại, lại còn có thức ăn ngon.
Đương nhiên là không muốn buông tha cho cái bụng.
Ngoài ra có Tiết Tiệm Ly ở bên cạnh, lúc lại lấy cái này cho nàng ăn, lúc lại lấy cái khác khiến nàng ăn liên tục không ngừng.
Nàng không có thời gian để quản những chuyện khác, nhất là mấy cảnh dễ phát sinh tia lửa điện này, nàng giả vờ không nhìn thấy!
Thái hậu thấy nàng kiên quyết Không nhìn thấy , không thể làm gì khác hơn là cau mày, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, chẳng lẽ không có một người nào có thể trị được Từ Sơ Đồng sao? Bà ấy cần cứu binh gấp gấp!
Hạ thái hậu vẫn đứng ở bên cạnh Thái hậu, dĩ nhiên bà cũng thấy Từ Sơ Đồng khoác áo choàng cho Tiết Ý Nồng.
Nếu là trước đây, bà không biết gì, còn có thể cho rằng Từ Sơ Đồng nịnh nọt, nhưng mà…!Hạ thái hậu nhướng mắt, mắt bà không bị mù, bà nhìn ra được ánh mắt của nữ nhi nhà bà chứa chang bao nhiêu tình nồng ý mật, loại biểu hiện tình cảm này, bà là người từng trải, nhìn một cái là hiểu rõ ràng.
Chẳng qua là bà có lập trường để đi ngăn cản Tiết Ý Nồng sao? Chuyện trở nên phức tạp như vậy, trái với luân thường như vậy, bà là người gây ra a!
Khoác xong áo choàng cho Tiết Ý Nồng, Từ Sơ Đồng rất hài lòng, mỉm cười, thậm chí còn cười nhiều hơn trước vẻ mặt ăn dưa của mọi người.
Cái nàng muốn chính là hiệu quả này, ngoài việc tiêu tốn một vạn lượng vàng, còn đạt được tuyên bố trước mọi người, Tiết Ý Nồng là của nàng.
Đây là điều vui vẻ mà nàng nguyện ý làm.
Kể từ khi tự lên kế hoạch, rồi biến thành người cầm lòng không đặng, nàng đối đãi người và vật đều có sự bất đồng.
Để bảo vệ tình yêu ở nơi không dễ tồn tại như hoàng cung, nàng không thể cứ ngồi chờ chết như thế này.
Nàng nhất định phải đạt được sủng ái nhiều nhất, bảo vệ được mình tốt nhất.
“Đây là lễ vật để tạ ơn Hoàng thượng đã tiếp nhận, hy vọng Hoàng thượng không chê.” Từ Sơ Đồng nói hết sức khéo léo, cũng rất chân thành.
Nhưng lòng người luôn ghen ăn tức ở, nhiều dị bản lập tức ra đời.
Thái hậu giận đến tím tái mặt mày.
Ả hồ ly tinh này, cuối cùng là đang muốn ám chỉ cái gì.
Đang ở trước mặt nhiều người như vậy, còn dám nói mấy chuyện giường chiếu.
Thật là đê tiện, không biết xấu hổ.
Sắc mặt già nua của Dư thừa tướng cũng xanh xám.
Từ Sơ Đồng đây là muốn tạo phản sao.
Như vậy chính là giọng khách át giọng chủ.
Hiện tại, tôn nữ nhi của hắn mới là Hoàng hậu.
Ả chỉ là cành cây ngọn cỏ…cái gì mà tiếp nhận, lại giở trò quyến rũ.
Nếu không phải Hoàng thượng kém cỏi…!Dư thừa tướng oán giận cuồn cuộn.
Nghĩ đến quần thần ở sau lưng hắn cười nhạo, hắn thật là không thể sống được.
Sau này làm sao còn dám vác mặt ra ngoài gặp người ta đây.
Còn có một người không liên quan, oán niệm sâu hơn, thậm chí không nói ra được hận ý.
Cho dù ai cũng không nghĩ ra, đó là một người mới vừa tròn mười bảy tuổi cô gái, tự nhận bản thân là hết sức xinh đẹp, tuyệt đối không thua bất kỳ người nào.
Nàng ấy là ứng viên cho vị trí Hoàng hậu, chỉ vì thiếu tuổi mà bị loại.
Nàng nhìn Dư Thời Hữu đầy xem thường.
Cái gì mà tôn nữ nhi của Thừa tướng.
Chỉ là một nữ tử giỏi về thi từ ca phú.
Chẳng qua là may mắn hơn nàng mà thôi, vừa vào cung, đã làm hoàng hậu.
Nếu là tỷ thí công bằng, nàng sẽ không thua kém gì Dư Thời Hữu đâu.
Thứ hai, hận nhất chính là Tiết Ý Nồng.
Hôm nay Tiết Ý Nồng đứng ở đây, được người người sùng bái.
Mỗi khi nhìn thấy hắn ta, nàng cảm thấy mặt mũi, sỉ diện của mình bị mất hết.
Nàng chính là thứ nữ của phủ Quốc công Thắng hầu, Hạ Tư Huyền.
Lần trước, nàng giả vờ ngã, cũng không những không thể tiếp xúc thân mật với Tiết Ý Nồng mà còn bị cự tuyệt thẳng mặt.
Tệ hơn nữa, Tiết Ý Nồng lại xem trọng một nữ nhân lớn tuổi hơn mình.
Thật là có mắt như mù.
Thêm nữa, nữ nhân này cũng không trong sạch, danh tiếng cũng bại hoại.
Không ít lời đồn, tai tiếng phong lưu của ả với tiên hoàng.
Vậy mà bây giờ, ả không biết liêm sỉ, vào cung để quyến rũ tiểu hoàng đế.
Hạ Tư Huyền thầm nói: “Mẫu thân nói không sai, nam tử chính là khốn nạn! Ngươi đối xử tốt với hắn, hắn sẽ coi thường ngươi, đem ngươi giẫm ở dưới bàn chân, còn hận không thể nghiền thêm hai ba cái, lưu lại dấu ấn trên mặt ngươi, cho ngươi nhục nhã.
Nếu ngươi mặc kệ hắn, hắn sẽ xem ngươi như bảo bối.” Nhưng mà, nàng không bao giờ nhận thua.
Từ Sơ Đồng cũng tốt, Dư Thời Hữu cũng được, sớm muộn có một ngày, nàng phải đem toàn bộ những người này giẫm ở dưới bàn chân.
Nàng muốn cho Tiết Ý Nồng biết, dám coi thường sự tồn tại của nàng, thì tôn nghiêm của những người bên cạnh hắn phải chịu tổn thương.
Ngoài ra, còn có một nhóm phi tần tiền triều dùng ánh mắt quái lạ nhìn chằm chằm vào Từ Sơ Đồng.
Ả hồ ly tinh, quả nhiên không phải dễ đối phó.
Đã đến nước này, mà ả còn có thể tìm được lý do trở lại.
“Nhìn cái dáng vẻ yêu ma quỷ quái của ả, hễ là nam tử, là dính lấy.”
” Đúng vậy, không biết kiềm chế, không biết liêm sỉ.
Uổng công tiên hoàng sủng ả.”
Tất cả mọi người dù đúng hay sai, không tiếc dùng những lời chua ngoa, cay độc mà bình luận.
Suy xét kỹ, lý do đằng sau đó chính là họ không tìm được chỗ tốt ngồi vào lòng của Tiết Ý Nồng.
Vì vậy mà trong lòng ghen ghét Từ Sơ Đồng.
Dĩ nhiên những thứ cử động nhỏ này, Từ Sơ Đồng hoàn toàn không biết.
Nàng thay Tiết Ý Nồng sửa sang lại, cười nói: “Thật là đẹp mắt!” Nàng sinh ra vốn xinh đẹp, cộng thêm nụ cười này, càng thêm xinh đẹp, chói lóa, quyến rũ.
Dường như đám nam tử ở đây nhìn thấy mà ngẩn ngơ, như muốn quỳ rạp dưới chân nàng, chỉ có nhắm đôi mắt hí, máy móc gật đầu.
Ánh mắt không ngừng dõi theo bóng người của nàng.
Còn đối với đám nữ tử, họ xem nàng như kẻ thù giết cha.
Khó tránh khỏi ngoài miệng nhỏ giọng nói nhỏ, nào là yêu nữ.
Sau đó, nhanh chóng khống chế những nam tử ở bên cạnh họ, nhưng lại không quản được ánh mắt và tâm trí của bọn họ.
Từ Sơ Đồng từ biệt Tiết Ý Nồng đi ra ngoài.
Nàng còn phải bận rộn thảo luận với ngự trù chuẩn bị đẩy thức ăn ra.
Tiết Ý Nồng cũng để cho Lạc Nhạn lấy vật phẩm của mình ra đấu giá.
Nàng đưa ra một đôi câu liễn nàng mới luyện tập gần đây.
Lạc Nhạn treo nó lên.
Nói thật ra thì chữ viết bình thường.
hiếm thấy câu văn bên trong có chút thú vị, có người đọc ra ngay tại chỗ., ” Thân tiền hữu dư vong súc thủ.
Nhãn tiền vô lộ tư hồi đầu(Phía trước quên thu tay lại, không cách nào quay đầu lại).
“Hay, rấy hay, hay vô cùng, không hổ danh là Hoàng thượng, quả nhiên là nhanh nhẹn, tài văn chương lai láng.
Có chiều sâu, có nội hàm…”
Tiết Ý Nồng hổ thẹn, mặt không đổi sắc.
Dĩ nhiên không ai dám chọc vào nghịch lân của nàng, chẳng hạn chữ xấu các loại.
Vì có dấu ấn của Hoàng đế nên đây là bộ sưu tập có giá trị nhất thiên hạ, và mọi người tranh nhau đấu giá.
Chỗ Tiết Ý Nồng thì náo nhiệt không cần phải nói.
Chỉ nói Từ Sơ Đồng sau rời đi, gặp phải đám phi tử tiền triều.
Cho dù không chạm mặt, thì bọn họ cũng tìm cách ngăn cản giữa đường, đặc biệt là đi tìm nàng.
Mấy người này hướng về phía nàng, vẻ mặt vênh váo hung hăng, cười như không cười, nở nụ cười nhạo nói: “Ồ, đây không phải là quý phi nương nương sao, sao hôm nay chán nản như vậy.
Thật là đáng thương kia.” Lâm tiệp dư vươn ngón út ra chỉ vào mặt, giống như là sờ mặt, nhưng đôi mắt lại nhìn trái nhìn phải Những phi tần còn lại đang ở bên nàng lấy khăn tay che miệng.
và không ngừng cười, “Không ngờ, ngươi còn có hôm nay, đồ dân nữ đáng chết, thấy Bổn cung còn không biết xấu hổ không nói lời nào, không thi lễ.
Ngươi đây là sợ choáng váng, sợ ngây người, hay là đầu óc bị ngập nước.”
Vẻ mặt Tồn Tích phẫn uất, rất không cam lòng, hận không thể bước lên trước liều mạng với đám người này.
Từ Sơ Đồng lắc đầu, không cần thiết so đo với đám người này, chỉ đơn giản là nhúng nhường, nàng rất cung kính thi lễ với bọn họ, “Tham kiến tiệp dư, các vị phi tần.”
“Ngươi nói gì, Bổn cung nghe không rõ, ngươi nói lớn tiếng một chút.” Lâm tiệp dư ra vẻ, trước kia đều cúi đầu thấp kém trước Từ Sơ Đồng dùng mọi cách lấy lòng.
Bây giờ phong thủy luân chuyển, cũng nên dạy dỗ ả một chút quy tắc.
Từ Sơ Đồng cũng y theo nói lại một lần nữa, Lâm tiệp dư vẫn chưa hài lòng, Tồn Tích chịu hết nổi, la lên, “Tiệp dư nương nương, ngài cũng đừng quá đáng.
Nếu để cho Hoàng thượng biết ngài cố ý làm khó phu nhân nhà ta, chỉ sợ ngài cũng không có trái cây ngon mà ăn.”
Lâm tiệp dư trợn mắt nhìn Tồn Tích, “Chó cậy thế chủ.
Hôm nay chưa đến phiên ngươi nói chuyện, Bổn cung đang dạy kẻ không biết phép tắc, Từ Sơ Đồng, liên quan gì đến ngươi.
Ngươi muốn ra mặt cho ả.
Chẳng lẽ sống thoải mái quá không thích.
Tiểu Thúy đâu, còn không vả miệng kẻ không hiểu cung quy này.
“
Tiểu thúy bước ra thủ thế, miệng lẩm bẩm Đắc tội, chuẩn bị giơ tay lên, lại bị Từ Sơ Đồng bắt lấy cánh tay.
Nàng nói: “Ai dám.” Đẩy tay tiểu Thúy ra, tiểu Thúy nhìn nhìn, trên cánh tay ẩn ẩn đỏ.
Từ quý phi hạ thủ không nhẹ nha, xương tay nàng muốn bị bóp nát luôn.
“Từ Sơ Đồng, ngươi dám phạm thượng, có tin Bổn cung ban cho ngươi vài trượng, đánh cho đến chết không.”
Từ Sơ Đồng cười lạnh nói: “Ngươi thật sự có bản lãnh đó.
Ngươi cũng không biết tự lượng sức mình.
Ta cũng muốn nhìn xem, trong lòng Hoàng thượng, ngươi có vị trí quan trọng hay là ta.
Không tin sao, ta thay ngươi gọi Hoàng thượng đến hỏi một chút.” Nàng vươn tay ra chuẩn bị gọi, đám người Lâm tiệp dư bị dọa sợ chạy mất dép.
Trước khi đi còn không quên uy hiếp vài câu, “Khoan đắc ý.”
Từ Sơ Đồng nhẹ nhàng hừ lạnh, “Nhân sinh đắc ý tu tận hoan (Con người ta sống mà được đắc ý thì nên hết sức vui).
Người không nên chọc, ngươi cũng dám chọc.
Không nghe thấy lạc đà dù gầy vẫn to lớn hơn ngựa sao! Chỉ bằng ngươi, mà cũng muốn động đến ta.
Tồn Tích, chúng ta đi.”
Tồn Tích cảm thấy hả giận, nàng nói: “Phu nhân, tình huống như vậy, nếu như chúng ta tiếp tục ở trong cung, còn không biết sẽ phát sinh thêm gì nữa.”
“Ngươi biết liền tốt, cho nên ở bên ngoài làm việc phải cẩn thận.
Chúng ta cần phải làm hết khả năng để lấy được sủng ái của Hoàng thượng.
Ngài ấy mới là bảo đảm tốt nhất.
Dĩ nhiên để đứng vững trên đôi chân mình thì cần phải cố gắng.”
Tồn Tích đáp lời dạ, hai người cùng nhau đi an bài ngọ yến.
Chuyện tranh chấp giữa Từ Sơ Đồng và các tiền phi tần, Tiết Ý Nồng ở bên đây đều nhìn thấy hết, nhưng nàng không bước ra can thiệp.
Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh.
Hơn nữa nàng tin tưởng Từ Sơ Đồng đủ khả năng để giải quyết tốt.
Thấy đám người gây chuyện giận dữ bỏ đi, nàng cũng chỉ nhoẻn miệng cười nhàn nhạt, chuyển tầm mắt trở lại sự việc bên này.
Dư Thời Hữu và Tiết Tiệm Ly cũng nhìn thấy, mau chóng né tránh thị phi, làm như không nhìn thấy gì.
Nếu là đương triều Hoàng hậu và công chúa dính vào, chuyện sẽ gây chú ý rất lớn, truyền đi sẽ hết sức bất lợi, làm mất hết mặt mũi hoàng thất.
Hai người đành giả vờ như không biết gì.
Người để tâm đến chuyện này nhất có lẽ là Hạ Tư Huyền.
Ngoài việc nhìn chằm chằm vào từng hành động của Dư Thời Hữu, nàng còn để ý đến Từ Sơ Đồng.
Nhân chuyện này, nàng xác định đối thủ trực tiếp của mình chính là Từ Sơ Đồng.
Nàng thầm nghĩ: “Tương lai, nếu ta vào cung, nếu không trấn áp được ả thì thế nào cũng bị ả lấn lướt.
Lời đồn trong dân gian quả nhiên không sai.” Vì vậy nàng cực kỳ để ý.
Khi Từ Sơ Đồng đi ngang qua người nàng, chỉ thấy một tiểu cô nương đang trầm tư suy nghĩ.
Nhớ lại những gì Tiết Ý Nồng đã kể với nàng, Từ Sơ Đồng mỉm cười với nàng ấy.
Hạ Tư Huyền đầu óc mơ hồ.
Từ Sơ Đồng rời đi, để làm chuyện khác.
Lúc ngọ thiện, có cung nữ đưa một tờ giấy cho nàng.
Từ Sơ Đồng đọc nội dung bên trong, hỏi: “Ai kêu ngươi giao cho ta?” Cung nữ kia chỉ nói không biết.
Nếu không biết tại sao còn muốn đưa cho nàng.
Cung nữ trước mắt rõ ràng là nói dối.
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn thả người cung nữ đó đi.
Cung nữ thở dài một hơi, nhanh chóng trốn chạy.
Tồn Tích ở bên cạnh, không khỏi hỏi: “Phu nhân…”
“Chuyện cần biết tất nhiên sẽ được biết.
Nhưng mà hành vi lén la lén lút như vậy, cho thấy không phải việc gì tốt.” Tồn Tích khuyên nàng đừng đi, Từ Sơ Đồng nói như chém đinh chặt sắt: “Không, ta nhất định phải đi.
Bởi vì trực giác nói cho ta biết đây sẽ là một màn kịch hay.” Ánh mắt nàng lóe lên một tia hưng phấn dị thường, Tồn Tích đã quá quen thuộc, biết Từ Sơ Đồng là chuyên gia tính kế.
“Nếu đã không biết lượng sức mà đi tính kế với phu nhân.
Phu nhân tự nhiên sẽ cho bọn họ nếm mùi đau khổ.
Nhưng mà nếu cứ đi như vậy, rơi vào bẫy của họ, để họ chèn ép, trong lòng nô tỳ không cam tâm.”
“Ngươi yên tâm, không có việc gì.” Rời khỏi yến hội, Từ Sơ Đồng đặc biệt đi báo cho Tiết Ý Nồng một tiếng, lúc này mới rời đi, nhưng lại đem tờ giấy giao cho Tồn Tích, “Cất giữ nó, rồi sẽ có lúc, nó là một vật chứng rất tốt.”
“Tên cũng không viết, thì có thể chứng minh cái gì?”.
ngôn tình hay
“Không biết.”
Hai người đi đến nơi được đề cập trên tờ giấy.
Đó là một cái hồ cách yến hội hôm nay không xa lắm.
Xa xa thấy có một bóng người đang chờ, trong tay cầm ô, trên ô có những đóa bông hoa tươi, xinh đẹp.
Ô của người đó che hết mức có thể, che cả lưng, nhưng dựa theo dáng người, từ nơi này nhìn sang.
Dáng người đó chỉ có thể là một nữ nhân.
Người đó mặc một chiếc váy bông màu đen.
Từ Sơ Đồng đến gần, hỏi: “Xin hỏi là ngươi tìm ta sao?”
Nữ nhân kia không trả lời, im lặng, chiếc ô di chuyển che đi khuôn mặt của người ấy, người ấy chậm rãi xoay người, sau đó từng bước từng bước đến gần Từ Sơ Đồng, ” Không sai, là ta.”
Giọng nói hơi quen thuộc, Từ Sơ Đồng còn đang suy nghĩ, hình như mình đã nghe qua giọng nói này.
Lại thấy cây dù di chuyển, người nọ đột nhiên xông về phía mình.
Từ nơi nào đó cây chủy thủ sáng như tuyết lộ ra, đâm về phía nàng, Tồn Tích hét lên một tiếng, “Cẩn thận!”
Từ Sơ Đồng đã nhảy lên, chân đạp lên ô, đá bay ô ra xa, chủy thủ đang từ nơi nào đó đâm đến và cắm trên ô.
Nàng vững vàng rơi xuống đất, lạnh lùng nói: “Chớ giả thần giả quỷ, Mai ma ma.” Nàng đã nhận ra được dáng người của Mai ma ma.
Vẻ mặt già nua của Mai ma ma đầy âm trầm.
“Không ngờ ngươi còn nhận ra nô tỳ.
Nhưng mà không sao, hôm nay ngươi không thể không chết.” Bà đột nhiên vọt đến chỗ Từ Sơ Đồng, muốn đẩy nàng ngã xuống hồ nước phủ đầy băng tuyết lạnh lẽo.
Từ Sơ Đồng nhất định sẽ chết vì rét.
Như vậy sẽ không gây trở ngại cho Hoàng hậu.
Đây là chuyện cuối cùng bà muốn làm cho Hoàng hậu trước khi bà rời khỏi cung.
Thay vì sống không còn mặt mũi thì chết có ý nghĩa một chút.
Bà quyết tâm làm cảm tử quân xông pha giết kẻ địch thay Hoàng hậu.
Từ Sơ Đồng cười lạnh, muốn đẩy nàng ngã xuống hồ.
Thật là không dạy cho một bài học là không được.
Đợi ngay khi Mai ma ma sắp chạm vào người nàng, nàng lắc mình một cái.
Theo quán tính, Mai ma ma tự mình ngã xuống hồ nước lạnh như băng, buốt da buốt thịt, bà dùng tay quạt nước.
Không cam lòng, rất không cam lòng.
Bà nhanh trí nghĩ ra một hậu chiêu.
Hô lớn: “Từ phu nhân giết người, giết người, cứu mạng, cứu mạng…” Cho dù chết, cũng phải kéo Từ Sơ Đồng chết theo.
Tồn Tích làm sao để cho bà vu oan giá họa như vậy, đứng ở hành lang vo tròn một cục tuyết ném thẳng vào miệng Mai ma ma, lập tức không còn tiếng kêu cứu nữa.
“Nương nương, bây giờ phải làm sao?”
“Không sao, ngươi mau đi kêu Hoàng thượng đến, báo nàng ấy là Mai ma ma đẩy ta ngã xuống hồ, hành động phải nhanh chóng! Nếu bà ấy bất nhân, thì cũng đừng trách ta bất nghĩa.” Nàng nhanh chóng nghĩ ra phương án, chờ Tồn Tích chạy xa một chút, nhìn về phía Mai ma ma, cười nhạt, “Ngươi thật cho rằng ta không dám sao?” Tung người lên, nhảy xuống hồ nước, lớn tiếng kêu cứu!
Mai ma ma hoảng hốt khi biết được ý đồ của Từ Sơ Đồng.
Ả này, cố ý nhảy xuống chẳng khác nào là muốn giết bà.
Hành động này không chừng còn liên lụy đến Hoàng hậu.
Một khi Hoàng thượng tin lời ả nói.
Mình làm sao giải thích tại sao lại đẩy ả xuống hồ.
Như thế, Hoàng hậu làm sao tránh khỏi hoàn toàn không liên đới?
Mai ma ma nhanh chóng bơi đi, bà so với bất cứ ai đều hy vọng Từ Sơ Đồng không xảy ra chuyện gì.
Chẳng qua là bà có lòng cứu người, nhưng Từ Sơ Đồng dùng tay gạt mạnh.
Sau đó nhìn thân thể Mai ma ma từ từ trầm xuống, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt nguy hiểm.
Hôm nay nàng ăn khổ, sẽ không là vô ích.
Sau khi nhận được thông báo của Tồn Tích, Tiết Ý Nồng lập tức chạy đến.
Những người khác cũng đồng thời chạy theo.
Lúc này Từ Sơ Đồng đã bị nước lạnh làm cho đông cứng, môi trắng bệch, hơi thở mong manh, một nửa là giả vờ, một nửa là thật sự rất lạnh.
Tiết Ý Nồng nhìn thấy liền muốn nhảy xuống, bị người ngăn lại, “Hoàng thượng vạn vạn lần không được.”
Thân thể vạn kim quý giá như vậy, sao có thể khinh động như vậy.
Ngự lâm quân đa số là nam tử, nam nữ hữu biệt, cũng có chỗ không thỏa đáng.
Lạc Nhạn không nói hai lời liền nhảy xuống hồ kéo Từ Sơ Đồng lên.
Những giọt nước trên cơ thể hai người rơi xuống đất cũng hóa thành một lớp băng mỏng.
Tiết Ý Nồng vội vàng đỡ lấy, ôm vào lòng, nói: “Nhanh nhanh, Tồn Tích đi mời Lâm thái y.
Lạc Nhạn, ngươi mau quay về thay y phục, trẫm…! Trẫm muốn tắm nước nóng, Lạc Nhạn lập tức đi ngay.”
Từ Sơ Đồng lạnh như vậy, cho dù nấu nước cũng không kịp.
Hay là đi ngâm mình vào suối nước nóng.
Hoàng đế và Hoàng hậu đều suối nước nóng chuyên dụng.
Tiết Ý Nồng lập tức muốn làm ấm cơ thể của Từ Sơ Đồng càng nhanh càng tốt.
Mọi người vội vã rời đi theo sự an bài.
Còn lại ở hiện trường thì xì xào bàn tán, hỗn loạn.
Bỗng nhiên có người hô: “Đó là cái gì?” Tay chỉ vào một vật lơ lửng trên mặt nước, khiến cho ai nhìn cũng giật mình.
Thái hậu nói: “Còn không mau cho người đến vớt lên.”
Thì ra là một cổ thi thể nữ nhân, thân thể còn nguyên vẹn.
Sắc mặt Dư Thời Hữu tái nhợt.
Đây không phải là Mai ma ma sao.
Tại sao bà ta lại ở đây.
Dư Thời Hữu nhíu chặt hai chân mày, cảm giác cực kỳ không khỏe, như muốn ngất đi, cũng may có Tiết Tiệm Ly ở bên cạnh, mới có thể dựa vào
Tiết Tiệm Ly nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì.” Mặc dù với trí thông minh của nàng, không khó đoán được một ít sự liên quan, nhưng chuyện này phát sinh quá nhanh, nàng bây giờ chỉ có thể an ủi Dư Thời Hữu.
Thái hậu hỏi: “Biết là người nào không?”
Dư Thời Hữu bước ra nhận người, “Là ma ma bên cạnh thần thiếp.” Nàng chỉ cảm thấy có vô số ánh mắt đang nhìn nàng, nghi kỵ có, thì thầm bàn tán có, tất cả đều đang suy đoán tại sao bà ấy và Từ Sơ Đồng lại cùng rơi xuống hồ nước, có liên quan gì sao.
“Xem thử còn thở không, mau cứu, đợi bà ấy tỉnh lại rồi hỏi.”
Tiểu Đậu Tử ở bên Thái hậu vội vàng đi đến kiểm tra hơi thở, trả lời: “Bẩm Thái hậu, người đã chết.” Mọi người xôn xao, ánh mắt Thái hậu lạnh lùng nhìn Dư Thời Hữu.
“Trước hết đem người này đi giải quyết, có lời gì chờ Hoàng thượng quay lại rồi nói.” Đâu còn ai có tâm tư đi quản cái từ thiện yến hội, vào lúc này sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào vụ án té hồ, lòng hiếu kỳ khiến bọn họ hy vọng Tiết Ý Nồng nhanh chóng xuất hiện.
Mà giờ khắc này, Tiết Ý Nồng đang ôm Từ Sơ Đồng ngâm ở suối nước nóng.
Từ Sơ Đồng dáng vẻ thoi thóp, không dễ dàng để mà tự mình đứng lên và đi vào hồ nước.
Cho nên Tiết Ý Nồng giúp bằng cách ôm nàng, dìu nàng, để cho nàng tựa vào trong lòng mình.
Chỉ chốc lát sau, cả người Từ Sơ Đồng cũng ấm dần lên, nhưng cũng không vội đứng lên.
Y phục trên người đều bị lột sạch sẽ, đang cùng với Tiết Ý Nồng da thịt dán chặt vào nhau.
Hoàn cảnh tốt như vậy, nàng sẽ không nóng lòng muốn đứng dậy, nếu làm như vậy thì thật nhàm chán.
Tiết Ý Nồng dùng tay sờ cánh tay của nàng, sợ nàng bi tổn thương do giá rét, không ngừng xoa bóp.
Sờ bên trái, rồi lại sờ bên phải, ân cần nói nhỏ bên tai nàng ấy, “Sơ Đồng, nàng khỏe chưa, nàng không nên có chuyện gì.
Nàng đừng làm trẫm sợ, chúng ta còn trẻ, còn có rất nhiều việc trong cuộc sống mà chúng ta phải cùng nhau trải qua.
Nàng nhanh tỉnh lại đi.”
Từ Sơ Đồng trong đầu thầm nghĩ: “Ta mà tỉnh lại, ngươi đâu chịu sờ tiếp, đúng rồi, con mồi trước mắt, chỉ lo sờ cánh tay, thật là khờ mà.
Ngươi cũng không biết nhân cơ hội này mà sàm sỡ.
Chẳng lẽ vốn liếng của ta kém như vậy, không đủ sức hấp dẫn được ngươi sao?” Từ Sơ Đồng giống như lâm trọng bệnh, nhắm mắt lại, uể oải, nhiều suy nghĩ đen tối không ngừng chạy qua chạy lại trong đầu.
“Hoàng thượng…!Ta không có sao.” Từ Sơ Đồng Yếu ớt nói.
Tiết Ý Nồng nhất thời mừng rỡ, “Sơ Đồng, nàng đã tỉnh, thật là quá tốt! Nàng thật sự là dọa chết trẫm.” Nàng hận không thể lắc lắc Từ Sơ Đồng thêm hai lần nữa.
Nàng sợ mình lắc sẽ khiến cho nàng ấy không thoải mái, liền ôm qua ôm lại.
Từ Sơ Đồng ngay lúc nàng cao hứng chỉ còn thiếu huơ tay múa chân, nắm chặt cơ hội sàm sỡ Tiết Ý Nồng, nào là sờ sau lưng, sờ bụng.
Thậm chí luồn tay xuống nước nắn bắp đùi nàng ấy vài cái.
Ngay lúc nàng đang sàm sỡ vui vẻ, Tiết Ý Nồng nhìn nàng một cách kỳ lạ.
“Sơ Đồng, nàng đang làm gì vậy?”.