Bạn đang đọc Ngày Tháng Sống Cùng Sủng Phi – Chương 67: Hoàng Thượng Thích Bát Quái Tình Đầu Cặn Bả Ghen Tuông Sôi Máu
Tiết Ý Nồng và Từ Sơ Đồng sau khi rời khỏi Khôn Viên Cung, hàn huyên về chuyện của Tiết Tiệm Ly, Từ Sơ Đồng tiếc nuối nói: “Hoàng thượng nói phủ Quốc công có ý đồ với ngũ công chú.
Bây giờ, nàng ấy còn chưa biết, đến khi biết được nhất định sẽ rất khó chịu.
Từ xưa đến nay, hôn nhân là do phụ mẫu làm chủ, phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi bôi.
Ngũ công chúa cũng không phải là nữ tử không hiểu lễ nghĩa, nếu là ép buộc, chỉ sợ không ổn.”
Từ Sơ Đồng nói xong, chân mày nhíu chặt, như thể thật sự lo lắng cho Tiết Tiệm Ly.
“Ai dám ép buộc nàng ấy, chẳng lẽ vì chuyện này, phụ hoàng, mẫu hậu còn không biết xấu hổ phất cờ giống trống để cho trẫm hạ lệnh truy nã bắt người? Khoan nói chuyện này, nàng nói…” Tiết Ý Nồng đột nhiên nghiêng qua người, nói nhỏ bên tai Từ Sơ Đồng.
Từ Sơ Đồng ngạc nhiên nói: “Hoàng thượng sao nghĩ như vậy?” Đây cũng kịch tính quá đi, “Chẳng lẽ hoàng thượng cho rằng ai cũng giống hai người chúng ta?” Mới vừa rồi Tiết Ý Nồng hỏi nàng, Tiết Tiệm Ly và hoàng hậu có xứng đôi không, loại bát quái kịch tính này được thốt ra từ chính miệng của hoàng đế, cũng kịch tính, hấp dẫn lắm đi.
Tiết Ý Nồng nghiêm mặt nói: “Dĩ nhiên không phải, trẫm cũng không phải làm mai, nhưng nếu hợp ý, lại có thể ở cùng một chỗ thì tốt vô cùng.
Tiệm Ly cũng rất quan tâm đến nàng ấy, trẫm nhìn ra được một chút đó nha.
Hoàng hậu mà có ý trung nhân, thì trẫm không cần phải lo lắng nữa.
Nếu không thời gian càng dài, nàng ấy càng cô độc tịch mịch, khó chịu không chỗ phát tiết, đến tìm trẫm trút giận, thì trẩm phải làm sao cho phải? Thứ hai, cũng để cho nàng yên tâm.” Tiết Ý Nồng hàm ý nhìn Từ Sơ Đồng.
“Ta có chỗ nào không yên lòng.
Hoàng thượng nói chuyện càng ngày càng thần bí, càng nói ta càng không hiểu!”
“Ngươi không hiểu? Nàng ấy muốn chúng ta hòa hảo.
Trẫm nói riêng với nàng thôi, đừng nói nàng không quan tâm.
Trẫm đi guốc trong bụng nàng đó, nàng đang suy nghĩ gì?”
Từ Sơ Đồng nghiêng đầu nhìn nàng ấy nói: “Vậy hoàng thượng nói thử xem là ta đang suy nghĩ gì? Để ta xem có đúng không?”
“Không có vô duyên vô cớ yêu, không có vô duyên vô cớ hận, dĩ nhiên cũng không có vô duyên vô cớ tốt, đừng nói ta không biết, nàng ấy có mưu đồ gì.
Cho dù cố ý giả vờ khoan dung độ lượng, nhưng âm thầm muốn xé trẫm làm trăm mảnh.
Thông qua cách này, chiếm được hảo cảm của trẫm.
Ý của trẫm là nếu nàng ấy thật lòng chúc phúc cho trẫm.
Dĩ nhiên là tốt quá rồi, trẫm sẽ không bạc đãi nàng ấy.
Cho dù giả vờ, xem như là tâm xấu xa nhưng làm việc tốt, trẫm sẽ không truy cứu.
Chỉ sợ nàng ấy có mục đích khác, trẫm thì không thể không đề phòng, nội bộ mâu thuẫn, đối với trẫm hết sức bất lợi.”
Từ Sơ Đồng bật cười trước sự đa nghi của nàng ấy, “Ta cũng chưa từng nghĩ nàng ấy như vậy.
Nếu hoàng thượng đã nói xong thì để ta nói một câu, ngài hiểu được thì càng tốt.
Chúng ta không có lòng hại người nhưng không thể không có lòng phòng người.
Hoàng thượng đã lên ngôi được gần một năm, nhưng mà trong lòng đám nữ nhân này nghĩ gì, ngài không hiểu rõ ràng bằng ta.
Vì tranh sủng, các nàng không từ mọi thủ đoạn.
Hiện giờ trong hậu cung không có ai.
Nhưng ngài chờ đến mùa xuân năm sau, ấm áp hoa nở, oanh oanh yến yến nhập môn.
Khi đó không chỉ náo nhiệt về nhân số, còn có đủ thứ chuyện khiến ngài nhức đầu.”
Tiết Ý Nồng nói: “Nàng biết, trẫm là…!Trẫm hiểu.”
Từ Sơ Đồng chỉ mỉm cười, hiển nhiên nàng biết Tiết Ý Nồng là nữ tử.
Chỉ là nàng ấy chưa trải sự đời, nên cũng không tính là đã trưởng thành.
Mà nữ nhân trong hoàng cung này, đâu có đơn giản như nàng ấy suy nghĩ.
Thật sự cho rằng những người đó sẽ dễ nói chuyện như vậy sao? Từ Sơ Đồng không muốn phán xét người khác, đợi ngày sau để cho Tiết Ý Nồng tự mình lĩnh hội.
Hai người quay về Cẩm Tú Cung, hàn huyên một lần nữa, Từ Sơ Đồng đi trù phòng chuẩn bị vãn thiện, Tiết Ý Nồng không đi theo.
Lạc Nhạn thấy nàng ấy rời đi, mới đem chuyện nhìn thấy ở Khôn Viên Cung kể cho Tiết Ý Nồng nghe, “Hoàng thượng, ngài biết nô tỳ không phải là dạng người thích nói chuyện thị phi.
Nhưng mà có chuyện không bẩm báo, biết đâu trong tương lai xảy ra chuyện gì mà lại không nói rõ ràng từ đâu.
Chính mắt nô tỳ nhìn thấy Mai ma ma đổ sạch đồ ăn của Từ phu nhân.
“Thật không? Trẫm biết, chuyện này ngươi đừng kể với bất kỳ ai, nhất là Sơ Đồng, trẫm sợ nàng ấy nghe được sẽ đau lòng, dù sao đây cũng là hảo tâm hảo ý của nàng ấy.”
Lạc Nhạn gật gật đầu, ở chung với Tồn Tích trong khoảng thời gian này khiến cho mối quan hệ giữa hai người họ cũng thân thiết hơn trước rất nhiều, cũng là biết được rất nhiều chuyện từ Tồn Tích.
Nàng chỉ ngạc nhiên là một người trước sau có nhiều sự khác biệt, nếu không phải trải qua thì làm sao có thể hiểu được.
Lơi nói của người khác có thể tin được mấy phần, dù sao cũng phải tự mình tìm hiểu mới chắc chắn.
Lạc Nhạn vẫn ở bên cạnh hầu hạ Tiết Ý Nồng, mà Tiết Ý Nồng thì đang ngẩn ngơ, suy nghĩ về âm mưu của Dư Thời Hữu, có phải là cố ý không? Hay là thủ hạ tự mình làm chủ.
Mối quan hệ giữa hai người mới vừa hòa hoãn một chút, dường như bắt đầu có dấu hiệu đóng băng trở lại.
Nhưng mà Dư Thời Hữu cũng không ngu ngốc đến mức, khi nàng còn ở đó, lại để cho thủ hạ động tay động chân, đó không phải là lạy ông tui ở bụt này sao.
Nàng nói: “Nếu có thời gian thì phái vài người đi điều tra bên hoàng hậu, tránh vu oan cho nàng ấy.”
Lạc Nhạn đáp: “Dạ.” Nàng đang rầu rĩ mấy ngày nay không có chuyện gì làm.
Nàng thì không có chuyện gì để làm, mà Tiết Ý Nồng thì rất bận rộn, nên nàng cũng không rảnh để mà đi dò xét, thôi để người khác làm thay chuyện này đi.
Mỗi ngày triệu gặp ám vệ, những bí mật của Ngự sử được nhanh chóng thông qua khoái mã gửi về ngày một nhiều.
Những chứng cứ được viết trên mật chiết, chỉ một chốc đã chất cao hơn núi.
Từ Sơ Đồng sợ nàng khổ cực, mỗi ngày đều làm những món bồi bổ cơ thể.”Ý Nồng nghỉ ngơi một chút, mọi chuyện không thể làm xong trong chốc lát, từ từ làm.
Ta nấu canh hạt sen, ngươi nếm thử, có bỏ thêm mật ong, rất ngọt.”
Tiết Ý Nồng ăn một ngụm, để Từ Sơ Đồng ngồi bên cạnh nàng.
“Mấy ngày này, vất vả nàng rồi, ra ra vào vào, giúp trẫm xoa bóp bả vai, rồi lại xoa mắt, chờ qua khỏi giai đoạn này, trẫm sẽ cùng nàng ra ngoài dạo chơi một chút.”
Từ Sơ Đồng luôn mãi đa tạ, nàng không sao, ngược lại Tiết Ý Nồng là không tị hiềm nàng, rất nhiều chuyện cũng đem ra thương lượng với nàng, bận rộn không ngừng nghỉ, nhưng cũng thường ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng.
Dù có bận rộn như thế nào đi chăng nữa, trong lòng nàng ấy luôn nghĩ về nàng.
Điều này làm cho Từ Sơ Đồng cảm thấy ấm áp.
Mấy ngày nay, Lâm Hồng Liên có thể xem như là khách quen ở nơi này.
Bởi vì nàng ấy được giao nhiệm vụ nghiên cứu dược chữa dịch bệnh.
“Hoàng thượng, bây giờ còn sớm, sao ngài vội vàng như vậy?”
“Không cần chờ đến lửa bén đến đầu rồi mới nhảy.
Ngươi phải biết, dựa theo thông lệ của những năm trước, sau khi có người chết, đến mùa xuân ấm áp trăm hoa đua nở, chính là lúc dịch bệnh hoành hành.
Trẫm đã hạ lệnh để cho các nơi hỏa thiêu các xác chết một cách thỏa đáng, tránh làm dịch bệnh lây lan, mất khả năng khống chế.
Nhưng cũng không thể phòng ngừa hết mọi trường hợp.
Đến lúc đó, toa thuốc của thái y viện các ngươi mới là quan trọng nhất.
Trẫm tin tưởng thái y viện sẽ lưu giữ những hồ sơ, ghi chép liên quan,.
Chờ đến sang năm, hãy để cho tất cả thái y tham gia, chúng ta phải chuẩn bị và xây dựng kế hoạch chung, phải chuẩn bị sẵn sàng, đừng để những kẻ vô lương tâm trục lợi từ việc tích trữ dược liệu và gây khó khăn cho quốc khố, phát tài trên sức khỏe của lê dân bá tánh.”
Lâm Hồng Liên cười nói: “Bệ hạ làm việc thật kín kẽ, những tên kia gặp phải bệ hạ, muốn phát tài cũng rất khó nha, ha ha.”
“Bách mật nhất sơ (tuyệt đối không được sai lầm), không cần nhiều lời, có lúc, chỉ cần có ý tưởng, trên dưới đồng lòng cùng nhau gánh vác, trẫm cũng chỉ có thể nói đã làm hết sức.”
Lâm Hồng Liên nói: ” Dạ, vi thần lĩnh mệnh.” Không còn chuyện gì khác, hắn liền xin cáo lui trước.
Tiết Ý Nồng lật qua hai danh sách và đánh dấu vào những câu giống nhau.
Đây là danh sách những tên tham ô mới nhất.
Sau khi những người này bị xử lý, thì sẽ có lỗ hỏng về nhân sự.
Mấy ngày nay, nàng đang suy nghĩ, phải đem trọng trách này giao cho ai mới phải.
Thời gian thoáng chốc trôi qua, gần đến tết Nguyên tiêu.
Sáng sớm đã thấy Nhậm công công vội vàng bước vào bẩm báo: “Hoàng thượng, Cung Kính Vương đến”
“Ồ.
Hắn đến vì chuyện gì?”
Nhậm công công nói: “Cung Kính Vương nói, hoàng thượng bắt hắn chép phạt cung quy một trăm lần, hắn đã làm xong, hôm nay đặc biệt đến để cho hoàng thượng xem qua.”
“Hiểu rồi, cho hắn vào đi.” Tiết Ý Nồng ngồi trên chiếc ghế có lót tấm da hổ ấm áp.
Trên người phục trang kín mít, đưa tay hơ chậu lửa ở bên cạnh.
Lúc ấy nàng bắt Tiết Khinh Cầu chép cung quy, thứ nhất là phạt hắn, thứ hai là để cho hắn ngoan ngoãn ở trong phủ, đừng nhân cơ hội chạy lung tung đi kết giao quần thần gây rối loạn.
Nhưng theo mật thám báo lại, lần này Tiết Khinh Cầu động tác không nhỏ, mặc dù ẩn núp hết sức cẩn thận.
Nhưng cũng nhân cơ hội thăm hỏi không ít đại thần, xuất thủ rộng rãi, thu phục được không ít người.
Đúng là một kẻ không biết an phận! Cũng đúng, lần này nàng muốn cách chức không ít tham quan, trong này có không ít người của hắn, sợ là mức độ người có liên quan không nhỏ.
Chiếu theo cách làm của hắn, vô dụng thì bỏ đi, hữu dụng thì tìm cách giữ lại..
Dù đánh hay phạt, cũng chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần còn sống thì luôn có cơ hội, huống chi những người đó bình thường cũng hiếu kính với hắn không ít.
Há miệng mắc oai, dù sao phải giúp người ta một tay.
Tiết Ý Nồng đối với những thứ này, giả vờ như không biết.
Tiết Khinh Cầu đã đi vào, rất cung kính hướng nàng thi lễ, “Thần ra mắt Hoàng thượng.”
Tiết Ý Nồng mỉm cười nói: “Đường huynh đến rồi, ban tọa!”
“Tạ Hoàng thượng.” Tiết Khinh Cầu vén vạt áo, ngồi xuống, bẩm chuyện, “Thần đến là để báo cáo về yêu cầu lần trước của hoàng thượng, cung quy đã chép xong, mời hoàng thượng xem qua.”
“Ừ, Cung Kính Vương quả thật là người mau lẹ.” Nói xong, vươn tay nhận lấy, lật từng trang, chữ viết ngăn ngắn.
Nhưng mà trước đó nàng đã nhận được tin báo của mật thám, Cung Kính Vương bận rộn, căn bản không có thời gian ở trong phủ, ở đâu mà có thời gian viết cung quy, còn không phải nhờ người viết thay, “Viết nhiều như vậy, thật không dễ dàng chút nào.”
“Là thần phạm sai lầm trước, hoàng thượng phạt rất dúng.” Hắn đã sớm tìm một người bắt chước bút tích của hắn, cho dù Tiết Ý Nồng có điều tra, muốn tìm ra sơ hở của hắn không dễ dàng.
Tiết Ý Nồng tiện tay ném xấp giấy vào chậu lửa, lửa hồng bắt gặp tờ giấy, lập tức thiêu rụi không còn một tờ., “Biết sai mà sửa, có thể thay đổi, thế thì không gì tốt đẹp hơn.
Hôm nay trong cung tổ chức yến tiệc từ thiện, rất vui mừng nếu Cung Kính Vương có thể tham gia.
Lần này là Sơ Đồng tổ chức, huynh cũng nên đến xem một chút.”
Tiết Khinh Cầu không biết trong hồ lô của Tiết Ý Nồng chứa gì: “Dĩ nhiên, nghĩa cử từ thiện của hoàng thượng, thần tất nhiên cũng phải tham gia.” Đây không phải chỉ là việc tiêu nhiều tiền, hơn nữa còn liên quan đến hình tượng “yêu nước thương dân”.
Hắn tất nhiên sẽ đến, tốt nhất là làm khoa trương lên, để cho cả thiên hạ biết đến tấm lòng nhân ái của hắn mới phải!
Nếu Tiết Ý Nồng đã dựng sân khấu cho hắn, lẽ nào hắn lại bỏ lỡ cơ hội làm nhân vật chính.
Mấy việc thu mua lòng dân, hắn sẽ không vắng mặt, tin tưởng các hoàng tử khác cũng sẽ đến.
“Vậy là tốt rồi.”
Lạc Nhạn mang sữa đậu nành và vài món điểm tâm đến.
Tiết Ý Nồng kêu Tiết Khinh Cầu cùng ăn một chút, về phương diện này nàng là sẽ không hẹp hòi.
Hai người ăn xong, thì cùng nhau đi vào hoàng cung xem đấu giá.
Mọi người trong điện, đều lấy ra những món mình ưng ý, hoặc là để đấu giá, hoặc là để quyên tặng.
Hơn nữa sự kiện lần này, còn mời đến không ít phú thương, nữ quyến, văn võ bá quan tự nhiên cũng ở trong đó.
Đây đều là những kẻ lắm của, không làm thịt bọn họ thì thật là có lỗi với trí thông minh của mình quá.
Tiết Ý Nồng đánh một bàn tính, nàng còn định bán một ít chức quan nhàn rỗi, tên nghe rất kêu mà không có quyền hành gì hết.
Thương nhân cổ đại mặc dù giàu sang phú quý, nhưng địa vị thấp hèn.
Nếu có thể bỏ ra ít tiền mua được một ít chức quan, bọn họ tất nhiên sẽ nguyện ý, nghe vừa kêu, vừa nở mày nở mặt.
Chỉ tốn một vài đồng tiền, cũng chẳng là gì so với của cải của bọn họ.
Cuộc đấu giá diễn ra hết sức náo nhiệt, cung nhân trong cung điện qua lại như con thoi.
Mang lên món ăn nóng hổi, giá cả được ghi rõ ràng trên đó, không tính là đắt, nhưng dù gì cũng là xuất phẩm của Ngự trù, từng cái một bày hết cả một bàn dài.
Người xem chỉ cần trả tiền là có thể thưởng thức.
Rất nhiều người đến từ sớm, vẫn chưa ăn gì.
Dùng thức ăn lúc này, so với những tửu lầu họ thường dùng ngon hơn rất nhiều.
Đây có thể đều là những thức ăn thường ngày của hoàng thượng, phi tử, lập tức cảm giác địa vị của mình thăng lên rất nhiều bậc.
Đến lúc đó ra cung, khoác lác một chút, lúc ta ở trong hoàng cung đã ăn gì, đã làm gì, ánh mắt mọi người nhìn mình đầy hâm mộ a!
Người ăn hết đĩa này, vừa thưởng thức, vừa gật gù đắc ý, hận không thể nếm ra được hết các nguyên liệu trong đó.
Bên cạnh còn có trợ thủ trực tiếp giảng giải.
Món này là món gì, ăn như thế nào, dùng nguyên liệu gì để chế biến, càng nghe càng chóng mặt nhức đầu.
Đẹp nha, ngon nha, cực phẩm nha!
Tiết Ý Nồng bước vào bầu không khí say sưa, mọi người thấy nàng muốn thi lễ, nhưng nàng chỉ phất tay, để cho mọi người tùy ý.
Sau khi hoàng thượng đến, bầu không khí trở nên có chút kỳ lạ.
Không ít người vì chiêm ngưỡng dung nhan của Thánh thượng, liếc nhìn trộm không ít lần.
Làm cho Tiết Ý Nồng cũng có chút ngượng ngùng, còn phải giả vờ như không quan tâm.
Chẳng lẽ để cho người khác nhìn vài lần cũng không được?
Không chịu nổi sự dày vò này, liền dứt khoát trưng ra cái vẻ muốn nhìn thì nhìn cho đã đi , bản thân nàng cũng cầm khay đi tìm đồ ăn, Tiết Khinh Cầu đi theo nàng suốt, nàng quay lại nhìn, kinh ngạc nói: “Cung Kính Vương vẫn còn ở đây sao? Muốn ăn cái gì hãy nói với ngự trù, hắn đều biết làm.”
Nàng nhét thức ăn vào đầy miệng, nãy ăn chút điểm tâm không thấm vào đâu.
Từ sau khi đến thời đại này, hàng ngày được nuôi kỹ, khẩu vị không ngừng thăng hạng, ngày càng sành ăn.
Tiết Khinh Cầu nói: “Hoàng thượng mời.”
” Ừ.”
Không lâu lắm, Tiết Định Sơn, thái hậu, Hạ thái hậu cũng đến, còn có đám người hoàng hậu, Tiết Tiệm Ly.
Tất cả mọi người muốn đến đây tham gia náo nhiệt, muốn nhìn thử xem từ thiện yến hội là như thế nào.
thấy đông đúc, cũng hết sức vui mừng.
Đến trưa, là buổi đấu giá.
Mọi người ai cũng đem thứ tốt nhất ra bán, Tiết Định Sơn lấy đại đao tùy thân ra.
Bảo đao này theo hắn suốt những năm chinh chiến nơi sa trường, cùng hắn lập không biết bao nhiêu công lao hãn mã, thanh long yển nguyệt đao, được mô phỏng theo đại đao của Quan Vũ, rất nặng, đừng nói chặt một đao xuống, chỉ cần đập một cái thôi, không chết cũng bị thương.
Lần này hắn muốn bán bảo đao để Cáo lão, không muốn đánh giặc nữa.
Rất nhiều tướng sĩ yêu thích, tự nhiên rất vui mừng, ra giá muốn mua, mọi người tranh giành lẫn nhau, bảng giá giơ lên không ngừng.
“Mọi người đừng vội, nhìn trước rồi tính.” Tiết Định Sơn sợ bán giá tiền không cao, sẽ rất khó coi, nhất định phải làm ra vẻ bảo đao hiếm có khó tìm, không giống với bất kỳ đại đao của người khác.
Để cho tất cả mọi người đến xem thử.
Tuyết rơi nặng hạt, hắn ở trong đó múa một bài đao.
Bảo đao nặng như vậy, ở trong tay hắn thoăn thoắt như cây trúc, rẽ từng đợt bông tuyết rơi xuống, bênh cạnh hắn không tìm thấy một phiến tuyết, sức mạnh như vậy, võ nghệ cao siêu như vậy, người xem liên tục giơ ngón tay tán thưởng.
“Thái thượng hoàng quả thật là dũng sĩ hiếm thấy.”
“Chính xác, đại đao nặng như vậy, cầm còn không nổi, huống chi là múa đao điêu luyện như vậy.” Có người lắc đầu, chép miệng, cảm thán.
Đều cảm thấy không làm được, không ngừng tán dương Tiết Định Sơn.
Trên mặt Tiết Định Sơn đã đổ đầy mồ hôi, đứng thở dốc.
Đại đao cấm ngược xuống đất, lưỡi đao chạm mặt đất.
Thở dài nói: “Lớn tuổi rồi, không thể so với lúc trước.”
Tiết Khinh Cầu mỉm cười, khen: “Đao pháp của thái thượng hoàng vẫn không ai bì kịp, bảo đao không già.
Thần cũng rất thích cây đại đao này, không biết ngài có thể cho thần xem thử?”
“Cầm đi.” Tiết Định Sơn tiện tay đẩy đi, trọng lực đè xuống.
Tiết Khinh Cầu không hề hoảng hốt, tay vừa tiếp xúc, vừa lui, vừa ra sức cầm lấy, cong khóe miệng mỉm cười, vừa nhìn vừa tấm tắc khen.
Ngay trước mặt mọi người, phô diễn một màn đao pháp, động tác thuần thục, khiến mọi người hò hét.
Vẻ mặt thái hậu khó chịu, Tiết Khinh Cầu tính dùng chút tiểu xảo này để phô trương thanh thế trước mặt mọi người, lẽ nào bà không nhìn ra.
Còn không phải muốn nhân cơ hội này mà tạo tiếng vang.
Lúc này đây, bà hi vọng có một người nào đó bước ra phá hủy oai phong lúc này của hắn, dội một gáo nước lạnh, để cho hắn tỉnh ngộ, cho hắn rước nhục.
Ánh mắt bà tìm kiếm khắp nơi, rồi dừng lại trên người Tiết Ý Nồng.
Tiết Ý Nồng từng theo Tiết Định Sơn luyện võ, hổ phụ vô khuyển tử.
Chỉ thấy Tiết Ý Nồng đứng yên tại chỗ xem náo nhiệt, không có cảm giác bị lấn lướt.
Thái hậu thầm mắng trong lòng, “Chậm chạp!”.
Đang định gọi nàng ra thách đấu với Tiết Khinh Cầu.
Tiết Khinh Cầu ngừng động tác, tay lướt qua lưỡi đao, lớn tiếng nói, “Quả nhiên đao tốt.” Xưa nay, bởi vì Tiết Định Sơn lập được rất nhiều công lao, nếu có thể mua được cây bảo đao này từ tay hắn, chẳng khác nào thay thế hắn.
Đao không quan trọng, việc có cây đao này mới là quan trọng, hắn lập tức yêu cầu: “Ta muốn! Thái thượng hoàng thỉnh ra giá đi!”
Thấy hắn mở miệng, những người muốn mua đều dừng tay, không ai đủ gan để tranh cướp đồ Cung Kính Vương thích, sợ mua được, thì sẽ đắc tội với hắn.
Mọi người vui vẻ phụ họa.
Còn bổ sung, bảo đao cũng chỉ có thể xứng với Cung Kính Vương, nào là bảo đao phải phối với anh hùng, vân vân mây mây.
Tiết Ý Nồng từ trong đám người đi đến, nói với Tiết Định Sơn: “Phụ hoàng, đại hoàng huynh đã thích như vậy, sao ngài không đưa cho hắn! Để cho hắn giống như ngài vậy, vì ta bảo vệ lãnh thổ, trung thành với hoàng thượng, trung thành với bá tanh muôn dân.”
Tiết Định Sơn hiểu ý, cười nói: “Đúng vậy, Khinh Cầu, cây đao này đưa cho ngươi.”
Khóe miệng của Tiết Khinh Cầu giật giật, ai cần hắn đưa.
Nhất là khi Tiết Ý Nồng nói mấy lời kia, là đang ám chỉ điều gì? Trung thành với hoàng thượng, trung thành với bá tánh muôn dân, trừ phi ngươi lăn từ ngôi vị hoàng đế xuống.
Đứng chửi mà không biết đau lưng, cướp đồ của người khác mà còn dám trưng ra vẻ mặt thánh thiện.
Hắn nói: “Điều này sao có thể.
Hơn nữa lần này là từ thiện yến hội, mục đích là để quyên tiền.
Nếu như thần lấy mà không tốn một bạc nào, thì hôm nay thần lại có lợi, mà lão bá tánh thì lại mất tiền.
vạn vạn lần không thể.
Không thể bởi vì thần mà hủy hoại ý tốt cứu tế muôn dân của hoàng thượng.” Vì vậy hắn sẵn sàng trả giá cao nhất để có cây bảo đao này.
Khi đó khí thế của Tiết Khinh Cầu cũng tăng lên rất nhiều cấp.
Hơn nữa còn xây dựng được thanh danh cho bản thân mình.
Thái hậu cực kỳ tức giận trách Tiết Ý Nồng không làm được việc.
Sao có thể thành toàn cho kẻ vô liêm sỉ đó? Hôm nay nâng hắn càng cao, sau này hắn tuyệt đối sẽ không xem ngươi ra gì!
Tiết Ý Nồng nhận được ánh mắt hình viên đạn lạnh lùng ở sau lưng, nhưng chỉ mỉm cười.
Hôm nay làm yên lòng Tiết Khinh Cầu, thu được rất nhiều lợi ích, sao có thể vì chút chuyện nhỏ ăn miếng trả miếng với hắn, đối chọi gay gắt với hắn làm chi.
Là người quân tử, sao lại không có khí độ khoan dung độ lượng, chỉ một bảo đao mà thôi.
Hôm nay nâng hắn lên cao là muốn hắn sau này ngã càng nặng.
Nhưng nếu hắn biết tiến thối, từ đây an phận một chút, cùng hưởng vinh hoa phú quý, nàng sẽ không keo kiệt.
Thái hậu, Hạ thái hậu, Tiệm Ly cũng góp một ít nữ trang.
Nhất là Tiết Tiệm Ly, xưa nay không thích những thứ này, chỉ dành dụm một ít để dùng, có thể bán được đều đem ra bán hết.
Chúng nữ quyến nhìn đến hoa cả mắt, chọn chọn lựa lựa.
Hạ thái hậu ở bên cạnh liếc nàng một cái, không muốn nói toạc ra, giữ lại chút mặt mũi cho nàng.
Nữ nhi này, tóm lại là không ra hồn gì, không có chút dáng vẻ của khuê nữ.
Càng nhìn càng…!haizz! Cạn lời.
Dư Thời Hữu thì đem một quyển tuyển tập tranh, bản giới hạn, hiếm có, những người muốn sưu tập đều tập trung trước mặt nàng ấy và yêu cầu nàng ấy ra giá.
Tiết Khinh Cầu ở bên cạnh đem ra một chiếc áo khoác lông cáo.
Từ Sơ Đồng ở bên cạnh nhìn thấy thì đi đến.
Tiết Ý Nồng thấy nàng đi đến chỗ Tiết Khinh Cầu, tự nhiên cũng đi theo.
Từ Sơ Đồng cầm lên xem, sờ sờ vài cái.
Trước kia, nàng đã từng thấy Tiết Khinh Cầu mặc qua một lần.
Nghe hắn nói, đây là phần thưởng của tiên hoàng cho hắn khi hắn lần đầu tiên đánh thắng trận.
Hơn nữa, bộ lông cáo này rất quý hiêm, cả thiên hạ chỉ có hai cái.
Một cái là của hắn, cái còn lại thì do tiên hoàng cất giữ, về sau ban thưởng cho thái hậu.
Vật này vừa hiếm vừa lạ, một bộ lông màu trắng tinh khiến không lẫn dù chỉ một tạp lông.
Nó được rút ra từ một con tuyết hồ.
Con còn lại thì một màu đen tuyền, cũng không lẫn bất kỳ cọng lông nào khác.
Lúc này Tiết Khinh Cầu chịu lấy ra, Từ Sơ Đồng còn đang suy nghĩ tại sao, Tiết Ý Nồng đã đi đến, hỏi: “Sơ Đồng thích à? Nếu nàng thích, trẫm mua liền.”
Từ Sơ Đồng cười nói: “Ta vóc người thấp bé, phải kéo nó lên một đoạn mới không bị rũ xuống mặt đất.
Nếu làm như vậy thì sẽ không đẹp, hay là ta mua cho ngài.” Tuy đây chỉ là cuộc đối thoại bình thường, nhưng Tiết Khinh Cầu nhìn thấy mà ánh mắt lửa giận hừng hực.
Tiết Ý Nồng không cảm thấy gì hết, nàng đặt tất cả tâm tư vào Từ Sơ Đồng và chiếc áo choàng lông cáo, nàng nói: “Trẫm đã có cái giống vậy.”
“Cái này không giống.
Cái của ngài là làm từ nhiều loại lông hồ ly, chất lượng không đồng đều, màu sắc không đều, không bằng cái này.” Quay đầu liền hỏi Tiết Khinh Cầu bán như thế nào, đối với đôi mắt rực lửa giận của hắn, nàng nhắm mắt làm ngơ.
Tại sao Tiết Khinh Cầu lại nổi giận, có lẽ là ghen tị.
Ghen tị với Tiết Ý Nồng? Nàng chỉ cảm thấy buồn cười, hắn đã từng có cơ hội ngay trước mặt, nhưng hắn nhắm mắt làm ngơ.
Bây giờ không còn gì thì chơi chiêu hối hận..
Tiết Khinh Cầu ra giá mấy vạn lượng vàng.
Đây là giá cao, mục đích là để cho Từ Sơ Đồng thấy khó mà lui, nhất là không thể tặng cho Tiết Ý Nồng.
Từ Sơ Đồng nói: “Mua.” Nàng xong, kêu Tồn Tích cầm một cái tráp đến.
Khi cáp tráp được mở ra, bên trong lộ ra một món bát bảo lưu ly trân châu hiếm lạ, cười hỏi Tiết Khinh Cầu, “Giá trị của cái này có ngang với yêu cầu của ngài không?” Khi viên dạ minh châu này xuất hiện, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Bảo bối nha, chưa từng thấy qua, có rất nhiều người phá lệ muốn có nó.
Lửa giận trong ánh mắt Tiết Khinh Cầu càng ngày càng mãnh liệt.
Viên dạ minh châu này là hắn đưa cho Từ Sơ Đồng.
Bây giờ Từ Sơ Đồng hỏi hắn có đáng giá hay không? Hắn tức muốn ói máu! Hơn nữa còn muốn phun hết các tức giận ra bên ngoài!.