Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực

Chương 29: Cả người đều là của cậu


Đọc truyện Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực – Chương 29: Cả người đều là của cậu

Biên tập: Bột

Thẩm Tịch vội vàng che miệng như thỏ nhỏ sợ hãi. Cô chỉ để lộ ra đôi mắt chớp chớp nhìn Tiết Diễm, rồi giọng nói buồn buồn truyền ra từ kẽ hở giữa các ngón tay: “Tôi… Tôi không mang kẹo cao su…”

Bầu không khí tình ý đã bị câu nói này quét đi sạch sẽ.

Tiết Diễm bật cười, sau đó lại cố ý xích tới gần Thẩm Tịch, hô hấp ấm nóng đều phả lên mu bàn tay của cô: “Tôi không ngại.”

Thẩm Tịch càng luống cuống hơn, đầu cô lúc này đã dần ngập tràn những suy nghĩ hỗn loạn rồi.

Trong truyện là hôn thế nào? Cô… Cô còn chưa chuẩn bị xong thì làm thế nào bây giờ…

Mu bàn tay của Thẩm Tịch mau chóng truyền đến xúc cảm mềm mại như chuồn chuồn lướt nước, bởi Tiết Diễm đặt môi hôn lên mu bàn tay của cô rồi nhanh chóng rời đi.

Cậu lùi lại và không đùa cô nữa: “Cho nợ lần này.”

Khi thấy Thẩm Tịch vẫn còn ngơ ngác tại đó, cậu lại cười: “Không hài lòng à? Thế làm lại nhé?”

Cuối cùng thì Thẩm Tịch cũng khôi phục tinh thần nhờ tiếng cười kia. Cô hoảng hốt đứng lên rồi chạy đi mà quên cầm cả sách.

Vì quá thảng thốt, nên phải mất mấy lần cô mới mở được chốt cửa. Lúc mở được cửa rồi, Thẩm Tịch lại trốn đi thật nhanh như thỏ, mà phía sau lại là tiếng cười không che không đậy của Tiết Diễm.

Thẩm Tịch quên cả vào thang máy mà chạy một mạch 12 tầng lầu. Cô chống đầu gối thở đầy nặng nhọc, sau đó lại tiếp tục chạy về tòa nhà của mình như sợ bị Tiết Diễm đuổi theo vậy.

Lúc này bà Thẩm đang đi làm, bà tự kinh doanh một nhà hàng nhỏ nên hoạt động không theo thể chế của công ty là nghỉ vào cuối tuần. Ngược lại, hai ngày thứ Bảy và Chủ Nhật lượng khách sẽ còn đông hơn.

Thẩm Tịch chạy về phòng rồi khóa trái cửa lại, cô không e dè nữa mà nhảy nhảy nhót nhót hét lên, như thể muốn phát tiết mọi tâm tình đè nén và kích động của vừa rồi.

Hét xong rồi lại không còn chút sức nào nữa, vì vậy cô ngã xuống giường ôm gối và đạp chân mấy lần, sau đó còn lăn qua lộn lại trên giường.

Thế nhưng cô không biết rằng có người đang ôm cánh tay, tựa bên cửa sổ mà thu hết cảnh này vào đôi mắt đầy ý cười.

Cậu đưa ngón tay chạm lên môi mỏng, dường như xúc cảm mềm mại và hơi lạnh vẫn còn vương lại trên đó.


Tiết Diễm hơi nghiêng đầu rồi thở dài đầy tiếc nuối.

Được rồi, đợi thêm chút nữa vậy.

Lần sau nhất định sẽ chuẩn bị kĩ kẹo cao su.

*

Trì độn như Trình Hạ mà còn thấy không khí giữa hai người phía sau đầy “vi diệu”.

Nhất là vị ngồi phía sau cô kia, từ lúc bắt đầu tự học đã gục xuống bàn cười “Ha ha ha khà khà khà hì hì ha ha” như đồ đần vậy.

Trình Hạ xoay người nhìn bạn tốt cả người đang tản ra vẻ “ngu ngốc” bằng ánh mắt không thể ghét bỏ hơn: “Tịch của tớ, cậu đừng bị ngốc đấy chứ?”

“Hì hì hì…”

Thẩm Tịch gục xuống bàn, khóe miệng cô đã ngoác đến mang tai mất rồi.

Cô nghe được tiếng của Trình Hạ thì lại bất giác nhìn Tiết Diễm bên cạnh một chút. Khi thấy đối phương cũng đưa mắt qua thì lại xấu hổ nằm xuống bàn và tiếp tục cười tới choáng váng hơn.

Khóe miệng Trình Hạ giật giật, cô ấy nghiêng đầu sang muốn hỏi Tiết Diễm xem có chuyện gì, thế nhưng lại thấy cậu bỗng nghiêng đầu nhìn bạn tốt nhà mình với ánh mắt cưng chiều, khóe miệng cong lên kia cũng ngậm ý cười khó mà giấu được.

“…”

Không khí như ngưng lại ba giây.

Sau ba giây, Trình Hạ hít vào một hơi khí lạnh.

Cô ấy run run rẩy rẩy xoay người lại, thậm chí đến bạn cùng bàn Tiểu Lâm cũng phải hỏi: “Trình Hạ, cậu sao thế?”

“… Ăn nhầm đồ.”


“Gì cơ?”

“Không may ăn phải bát thức ăn chó có độc.”

“…”

Tiểu Lâm:???

Đây là lần đầu tiên sau khi chuông báo hết tiết 4 của ngày thứ Hai vang lên, mà Thẩm Tịch không lôi Tình Hạ xông ra ngoài như bay.

Cô đưa mắt nhìn Trình Hạ giận dữ rời đi một mình rồi nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi thôi?”

Tối qua Tiết Diễm gửi tin nhắn bảo cô trưa nay đừng vội tới canteen.

Dù cậu không nói rõ là chuyện gì, nhưng cần gì phải nghĩ nữa, đây là muốn cùng ăn cơm trưa chứ còn gì. Mà đó cũng chính là lí do khiến cô vui vẻ tới vậy.

Cô đang đứng dậy muốn rời khỏi chỗ, thì lại bị Tiết Diễm kéo lại.

Tay đột nhiên bị nắm lấy khiến Thẩm Tịch hơi giật mình, cô mau chóng quét mắt qua phòng học như trộm.

Lúc này, mọi người đã lao về canteen hoặc về nhà ăn cơm rồi, trong lớp chỉ còn lại 2, 3 bạn chậm chạp vẫn còn đang thu dọn đồ đạc.

Thẩm Tịch thấy không ai chú ý đến bên này thì mới thở dài một hơi. Cô nhìn Tiết Diễm rồi vừa thẹn vừa giận hỏi: “Cậu nắm tay tôi làm gì?”

Tiết Diễm nhéo nhẹ vào tay cô: “Đồ ngốc, ăn ở đây.”

Thẩm Tịch hơi ngây người, sau đó lại thấy Tiết Diễm lấy hai hộp đồ ăn giữ nhiệt từ trong ngăn bàn ra. Cậu đặt một hộp lên bàn của cô, còn mở nắp ra giúp nữa.

Bên trong hộp cơm là sườn kho cô yêu nhất, ngoài ra còn có hai món ăn khác.

Biểu cảm vừa kinh ngạc của Thẩm Tịch mau chóng biến thành mừng rỡ. Cô mừng đến nheo mắt lại, sau đó vui vẻ giậm chân: “Muốn moah moah cậu quá đi mất!”


Bình thường buổi trưa cô đều ăn cơm cùng Trình Hạ, mỗi lần cướp được sườn kho, Thẩm Tịch lại quen miệng “moah moah” Trình Hạ. Lúc này chưa kịp định hình lại, mà trông thấy sườn kho nên cô lại thốt ra câu nói kia.

Sau khi kích động nói xong câu này, Thẩm Tịch mới bất giác nhận ra mình vừa làm gì. Mặt cô dần đỏ ửng, sau đó giải thích quanh co: “Tôi… Tôi vừa mới buột miệng.”

Tiết Diễm tự nhiên cũng “nghe có chọn lọc” nên không để ý đến lời giải thích của cô. Cậu chậm rãi nói: “Bây giờ nợ hai cái.”

“…”

Thẩm Tịch quýnh lên: “Cậu làm nhiệm vụ trong game đấy à?”

Cô chỉ buột miệng phàn nàn, ai ngờ Tiết Diễm lại nghiêm túc gật đầu: “Ừm, cậu chính là nhiệm vụ.”

“…”

Đột… đột nhiên lại bị trêu chọc.

Thẩm Tịch quay người rồi vứt lại một câu “tôi ăn cơm”, sau đó bắt đầu cắm đầu xuống ăn cơm.

Cô ăn từng miếng, từng miếng nhỏ một, cũng cố để mình không nghĩ đến Tiết Diễm. Thế nhưng ánh mắt cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhìn sang chỗ Tiết Diễm, sau đó lại thình lình trông thấy ánh mắt của cậu…

“Khụ khụ, Khụ khụ khụ…”

Nhìn lén bị bắt quả tang khiến Thẩm Tịch hoảng hốt đến sặc cơm, sau đó cô bắt đầu ho khan một tràng dài.

Tiết Diễm bất đắc dĩ vỗ lưng thuận khí giúp cô, vừa vỗ còn vừa nói một câu khiến người ta ngạc nhiên tới chết: “Muốn nhìn thì cứ nhìn quang minh chính đại. Không phải lén lút, cả người đều là của cậu.”

“…”

Thẩm Tịch lại ho nhiều hơn, mặt cô cũng dần đỏ lên. Mãi đến khi thuận khí được rồi, cô mới nhìn Tiết Diễm như mới gặp quỷ: “Tiết Diễm, có phải cậu bị ai xuyên qua không?”

Nếu không thì sao qua một đêm đã thay đổi nhiều thế?

Đột nhiên lại trêu ghẹo, rồi lại đột nhiên để ý như thế. Cô… Cô hơi không chịu nổi.

Tiết Diễm nghe vậy thì biểu cảm hơi thay đổi, sau đó đảo mắt lại trở về vẻ nhàn nhạt trước kia: “Ừm.”

Ừm?


Ừm là có ý gì?

Thẩm Tịch chớp mắt mấy lần mà vẫn không hiểu lắm, sau đó lại nghe thấy giọng không chút tình cảm nào của cậu: “Ăn cơm đi.”

Tiết Diễm nói xong thì cũng ngồi ngay ngắn lại và bắt đầu ăn cơm.

Dù trên biểu cảm trên mặt cậu không thay đổi là thế, nhưng trong lòng lại không bình tĩnh được như vậy. Cậu thấy bây giờ đúng là hơi sớm thật, chủ động quá sẽ dọa đồ ngốc này chạy mất, phải tém tém lại, tém tém lại… Thế nên vì sao hôm qua trong phòng không để kẹo cao su cơ chứ?

Tiết Diễm lại lâm vào ảo não “vì trong phòng không có kẹo cao su nên bỏ lỡ một cái hôn” mà cả người tỏa ra “áp suất thấp”.

Dù Thẩm Tịch có tùy tiện thế nào thì cũng cảm nhận được người bên cạnh đột nhiên khang khác, chỉ là cô không biết suy nghĩ trong lòng Tiết Diễm mà thôi. Thế nhưng dùng tư duy theo quán tính của con gái, thì cô đưa ra kết luận cuối cùng là “có lẽ Tiết Diễm nghĩ câu vừa rồi cô nói là ghét cậu nên mới giận”.

Cô tiến đến rồi hỏi nhỏ: “Tiết Diễm, cậu giận à?”

Lúc này trong miệng Tiết Diễm vẫn còn đồ ăn, thói quen tốt đẹp cũng khiến cậu không vừa ăn vừa nói chuyện. vì thế cậu ung dung nuốt xuống, sau đó mới trả lời một chữ: “Không.”

Cậu không giận, chỉ thấy tiếc chuyện hôm qua thôi, hơn nữa cũng đang nghĩ rằng mình hơi vội vàng quá.

Nhưng tất cả những chuyện này rơi vào mắt Thẩm Tịch lại mang một ý nghĩa khác.

Lâu như thế mới trả lời —— Chắc chắn là vì do dự. Do dự xem có nên nói ra mình đang giận trong lòng không, nhưng khi đối diện với cô thì lại phủ nhận.

Chỉ trả lời một chữ “không” —— Chắc chắn là vì đang dối lòng nên mới trả lời nhát gừng như thế.

Sau khi phân tích xong, Thẩm Tịch hơi tủi thân: “Cậu đang giận còn gì?”

Tiết Diễm nhìn cô mà không hiểu lắm, lúc này lại thấy Thẩm Tịch mang vẻ tội nghiệp không thôi. Vì thế cậu lại mau chóng nghĩ xem mình vừa mới làm sai chuyện gì, thế nhưng còn chưa nghĩ ra thì vạt áo đã bị người ta giật giật.

Thẩm Tịch nắm lấy góc áo của Tiết Diễm, sau đó giương đôi mắt to ướt sũng nhìn chằm chằm cậu và nhỏ giọng hỏi: “Tôi dỗ cậu vậy, cậu đừng giận, được không?”

Lúc đầu Tiết Diễm còn định giải thích rằng mình không giận, nhưng cậu lại bị đôi mắt chó con kia làm ngẩn ra, sau đó ma xui quỷ khiến hỏi lại: “Dỗ… thế nào?”

Thẩm Tịch quét mắt nhanh qua cả phòng học. Bây giờ đang là giờ ăn cơm, trong phòng học chỉ còn lại hai người họ, mà ngoài hành lang lúc này cũng không có người qua lại.

Cô lại nhìn Tiết Diễm, rồi tiến tới mổ cực nhanh lên môi cậu, sau đó mau chóng lui về mà đỏ mặt, nhỏ giọng: “Dỗ thế này.”

Hết chương 29.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.