Đọc truyện Ngày Nào Đi Học Cũng Phải Bực – Chương 28: Thẩm Tịch, có phải cậu thích tôi không?
Biên tập: Bột
Chẳng mấy chốc đã tới 11/11, một ngày khiến tất cả những người thức thời giương lên bó đuốc thời gian. (1)
(1) Ngày 11/11: là ngày giảm giá toàn quốc ở Trung Quốc. Mọi người đều nhân ngày này để mua sắm những món đồ mình thích.
À không, bọn họ đã không nâng nổi bó đuốc nữa rồi.
Vào rạng sáng của ngày này, bọn họ đang ngồi trên đài cao quý nào đó, rồi từ Quan Âm nghìn tay lột xác thành tượng thần Vệ Nữ mất tay. (2)
(2) Tượng thần Vệ Nữ: (tiếng Pháp: Venus de Milo) là một bức tượng Hy Lạp cổ đại và là một tác phẩm điêu khắc Hy Lạp cổ đại nổi tiếng nhất, khắc họa Aphrodite (người La Mã gọi là Venus; Hán-Việt là “Vệ nữ”), vị nữ thần tình yêu và sắc đẹp của người Hy Lạp. Tượng được điêu khắc trên chất liệu cẩm thạch, hơi lớn hơn người thật với chiều cao 203 cm (80 inches), nhưng đã mất hai tay và bệ nguyên bản. Theo một đoạn văn khắc trên cái bệ ngày nay đã mất, mọi người cho rằng đây là tác phẩm của Alexandros xứ Antioch; trước kia tượng từng bị nhầm là tác phẩm của nhà điêu khắc Praxiteles.
Vì mấy ngày nay bà Thẩm canh chừng thời gian chơi điện thoại của Thẩm Tịch, nên cô may mắn thoát khỏi vận chặt tay này (3). Có điều không được mua bộ váy yêu thích đã lâu, bây giờ đang giảm giá 50% thì có bảo vệ được đôi tay này, cô cũng không vui nổi.
(3) Chặt tay: Cụm từ người thức thời ngày 11/11 được dùng với những người tiêu dùng mua sắm cho dịp Tết. Vào ngày này họ thình lình tiêu dùng vượt mức nên hối hận không thôi. Vì thế để đề phòng bản thân sẽ đặt đơn hàng tiếp theo, đôi tay là thứ đã chốt đơn hàng sẽ bị tự giễu là cần chặt đi. Vì thế ngày 11 tháng 11 cũng được gọi là lễ chặt tay.
Nhưng nếu so ra thì lễ chặt tay cũng không sánh được với đêm hội cuối năm cách đó một tháng.
Cuối cùng thì thầy hiệu trưởng bộc phát lương tâm mà cho bọn họ một buổi tối có thể ăn uống hết mình, mặc sức vui vẻ một cách quang minh chính đại.
Các lớp 12 cũng bắt đầu tổ chức dàn dựng tiết mục, lão Đinh cũng rất coi trọng kỷ niệm ý nghĩa này. Đương nhiên, thầy coi trọng cũng chỉ là coi trọng trên miệng mà thôi, sau khi bỏ hai chữ này đi thì lại trở thành ông chủ ra lệnh phóng khoáng.
Lâm Gia Âm là tổ trưởng văn thể mỹ của lớp nên phải lập tức gánh vác trách nhiệm này. Nhân lúc cả lớp nghỉ giữa tiết, cô ấy lên bục giảng để trưng cầu ý kiến về tiết mục chung.
Cả lớp cãi nhau một trận vì mỗi người một ý kiến. Cuối cùng Lâm Gia Âm phải đề nghị tiết mục trước —— Độc tấu piano và thêm cả lớp hợp xướng. Lần này không mong đoạt giải, nhưng quan trọng là cả lớp đều tham gia.
Thẩm Tịch lại đau khổ không thôi, ngũ âm của cô không đầy đủ! Hát quốc ca vào mỗi ngày kéo cờ thứ Hai còn hát lệch được, bây giờ bảo hợp xướng thì khác gì lấy mạng cô đâu.
Nhưng Lâm Gia Âm luôn nhấn mạnh rằng đây là tiếp bục biểu diễn cuối cùng của lớp, ai ai cũng phải tham gia. Để cam đoan mọi người đều hát chuẩn, cả lớp đều phải vượt qua ải kiểm tra của cô ấy.
Đương nhiên nguyên nhân khiến Thẩm Tịch lo lắng nhất là chuyện khác.
Hợp xướng là cả lớp cùng luyện tập, Tiết Diễm lại ngồi bên cạnh thế này, nhất định sẽ nghe được tiếng hát như mổ heo của cô.
Coi như đây không phải vấn đề mất mặt đi, mà việc này chắc chắn sẽ giảm độ thiện cảm xuống thành số âm!
Thẩm Tịch nghĩ như thế rồi bắt đầu len lén liếc nhìn Tiết Diễm, sau đó lại rời mắt cực nhanh. Rồi cách mấy giây sau, cô lại không nhịn được mà nhìn lén chút nữa.
Tiết Diễm đang cúi đầu đọc sách, góc nghiêng này càng khiến sống mũi của cậu trông cao hơn, đường xương hàm cong cong đơn giản mà hoàn mỹ, còn có đôi môi mỏng màu nhàn nhạt kia nữa…
Thẩm Tịch gục xuống bàn rồi chôn mặt giữa hai tay cười trộm.
Đại biểu môn đúng là càng nhìn càng đẹp trai, đẹp trai đến mức cô muốn nhào tới hôn một cái.
Mà Tiết Diễm bên này đã ngưng mắt ở chữ thứ năm hàng thứ hai được 10 phút rồi. Trong dư quang của cậu đều là người đang giục xuống bàn, rồi len lén nhìn mình kia. Đã vậy cô còn cười tới rung vai lên, thế mà vẫn nghĩ là cậu không phát hiện ra.
Đúng là đồ đần.
*
Nói tóm lại, việc hợp xướng là gần như không thể tránh khỏi.
Nhân dịp tập hợp ngày thứ Hai để kéo cờ, Thẩm Tịch chen đến hàng sau lưng Lâm Gia Âm rồi cầu xin cô ấy: “Gia Âm, ai cũng phải tham gia hợp xướng kia à? Nếu không lúc xếp đội hình, cậu cho tôi đứng cạnh cậu đi. Như thế tôi có không biết hát, thì cũng không làm người khác lệch nhịp.”
Lâm Gia Âm vẫn đứng nghiêm và nhìn phía trước không chớp mắt: “Không biết hát thì luyện nhiều là được.”
Thẩm Tịch mặt ủ mày chau: “Ngày nào tôi về nhà cũng mở liên khúc kia nghe, tai sắp mọc kén rồi mà vẫn không mở miệng nổi.”
Cô vô tình liếc qua chỗ cột cờ thì thấy người lên phát biểu dưới cờ của tuần này: “Hôm nay Từ Hạo lên phát biểu à?”
Phát biểu dưới cờ mỗi tuần sẽ mời các anh chị khóa trước, hoặc là lớp trưởng các lớp sẽ thay phiên nhau. Đương nhiên Từ Hạo không phải là người ở vế phía trước, nhưng vế phía sau thì…
“Chào buổi sáng, các bạn học. Tôi là Từ Hạo, lớp trưởng mới của lớp 12-5…”
Từ Hạo đứng cầm bản thảo phát biểu dưới cột cờ, lúc này cậu ấy lại nghiêm trang khó thấy mà đọc bản thảo dài vô tận kia, mỗi câu mỗi chữ được đọc lên đều cực kỳ rõ ràng, rành mạch.
Thẩm Tịch thầm nghi hoặc, cô nhớ Từ Hạo không phải lớp trưởng mà.
Người thì đúng là không tệ, năng lực tổ chức cũng mạnh, nhưng lại rất lười. Sao Từ Hạo có thể tự nhận chức lớp trưởng chuyên đi làm việc vặt, thỉnh thoảng còn tốn công mà không có kết quả này được?
Lần trước cậu ấy làm chức tổ trưởng nhỏ thôi mà đã lải nhải cả buổi bên tai cô rồi. Từ Hạo phàn nàn gì mà sách bài tập của mình còn trắng phớ, thế mà ngày nào cũng phải đi giục người khác nộp bài tập. Thế nào mà hôm nay cậu ấy lại biến thành lớp trưởng mới rồi?
Thẩm Tịch bất giác liếc nhìn Lâm Gia Âm trước mặt, vừa nhìn thì đã thấy cô ấy hơi ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu, nhưng sau đó lại nhanh chóng rũ mắt xuống, lông mi dài hơi rung rinh, môi đỏ cũng mím nhẹ lại.
Thẩm Tịch đảo mắt rồi bỗng nhớ đến chuyện gì, thế là cô cười ti tiện, sau đó kiễng chân lên nói nhỏ vào tai Lâm Gia Âm: “Gia Âm, anh trai trên bục đẹp trai nhỉ? Tôi có phương thức liên lạc của anh ấy đấy~”
Ý của Thẩm Tịch là nếu Lâm Gia Âm đồng ý xếp cô đứng cạnh, lúc hát có thể thoải mái một chút thì cô sẽ cho cô ấy phương thức liên lạc của Từ Hạo.
Lâm Gia Âm hơi giật mình, nhưng một giây sau đã trở về với biểu cảm thanh thanh đạm đạm. Cô ấy hơi nghiêng đầu mà cười nhẹ: “Thẩm Tịch.”
Thẩm Tịch không nghe ra vẻ nguy hiểm trong giọng của đối phương, cô còn tưởng cuối cùng cô ấy cũng thỏa hiệp nên nhếch môi vui vẻ đáp lại một tiếng. Có điều, chỉ một giây sau, miệng cười của Thẩm Tịch đã cứng ngắc lại rồi.
Bởi Lâm Gia Âm nói chầm rãi: “Nếu cậu không biết hát, vậy tôi tìm người dạy cậu. Theo nguyên tắc lân cận thôi, chính là bạn ngồi cùng bàn cậu đấy.”
“…”
Thẩm Tịch còn chưa kịp nói gì, thì đã nghe thấy Lâm Gia Âm nhỏ giọng gọi Tiết Diễm ở phía trước.
Không biết hai người có sóng não chung gì, mà chỉ nói hai câu thôi đã hiểu ý nhau. Tốc độ ấy chớp nhoáng tới mức khiến người ta giận sôi.
Thẩm Tịch bị giật mình vì cái nhìn thoáng qua trước khi đi của Tiết Diễm. Thế là cô túm lấy góc áo của Lâm Gia Âm, sau đó nhỏ giọng kêu gào: “Cậu thế này là bán tôi đấy! Muốn làm tôi chết dở hả!” (4)
Lâm Gia Âm bình tĩnh lên tiếng, nhưng lời nói lại khiến người ta kinh ngạc muốn chết: “Muốn “làm” thì cũng là Tiết Diễm “làm”. Tôi không có thứ kia, không “làm” được cậu.” (5)
“…”
Đồ không thuần khiết nhà cậu!
(4) (5) Thẩm Tịch dùng từ [搞死 – gǎo sǐ] nghĩa là làm chết, hại chết, Lâm Gia Âm cố tình hiểu chữ [搞 – gǎo] theo nghĩa giường chiếu nhạy cảm.
Thẩm Tịch lại cảm thụ sâu sắc chân lý “nhìn người không thể nhìn bề ngoài”. Chính cô đã trải nghiệm rồi, đây thực sự là bài học vừa thê thảm, vừa đau đớn.
Bán người không được, cuối cùng lại thành bị bán. Tự đào hố chôn mình chính là để chỉ cô đây!
Chiều cuối tuần, Thẩm Tịch lại ôm sách sang nhà Tiết Diễm.
Sau khi nghiêm túc chào hỏi Trâu Tĩnh Thu đang định ra ngoài, cô kiên trì đi vào phòng của Tiết Diễm. Từ khi nhận ra mình thích Tiết Diễm, lần nào Thẩm Tịch gặp Trâu Tĩnh Thu cũng thận trọng hơn, giống như đang gặp mẹ chồng vậy.
Lại ở một mình với Tiết Diễm lần nữa, rõ ràng đã không còn tự nhiên được nữa.
Chủ nhật chỉ có buổi chiều được nghỉ, buổi sáng họ vẫn phải học bốn tiết như cũ.
Trước khi ra ngoài, Thẩm Tịch còn đặc biệt thay đồng phục, sau đó thay váy xinh đẹp, thả tóc xõa xuống và trang điểm nhẹ nữa.
Vì bà Thẩm không thích cô trang điểm nhiều nên son của Thẩm Tịch rất có hạn, đa phần là son không màu hoặc màu nhạt. Cô còn vào trộm phòng bà Thẩm để mò mẫm thỏi son được mệnh danh là “Trảm Nam Sắc” kia, sau đó dè dặt đánh lên từng tí từng tí một. Sau khi kiểm tra đi kiểm tra lại lớp trang điểm rồi, cô mới yên tâm xuống lầu.
Nhưng Thẩm Tịch vừa vào nhà thì thấy Tiết Diễm vẫn mặc áo khoác đồng phục buổi sáng, ngay sau đó cô lại thấy cực kỳ hối hận. Chỉ là đến nhà cậu học hát mà thôi, Tiết Diễm coi đây là một việc bình thường, mà cô lại làm quá đến mức thay quần áo và trang điểm, thế này nhất định đối phương sẽ cho rằng cô tự tư tình mất.
Thế là vừa mới vào nhà, Thẩm Tịch cứ cúi gằm mãi chứ không dám ngẩng lên nhìn người bên cạnh. Cô còn cố ý để tóc dài che một bên mặt vì sợ Tiết Diễm thấy lớp trang điểm của mình.
Thẩm Tịch trộm liếc nhìn người bên cạnh, rồi ho nhẹ một tiếng: “Bắt… Bắt đầu đi.”
Thật ra, trừ bỏ việc ngũ âm không được đầy đủ ra, thì cô vẫn khá mong chờ được Tiết Diễm dạy hát. Đã được ở một mình với người mình thích, lại còn được nghe cậu ấy hát nữa, có ai ngốc đến mức không vui đâu?
Cô cứ giấu tâm trạng hồi hộp và chờ mong người bên cạnh mở miệng như vậy, nào ngờ đối phương lại mở phần mềm hát karaoke trong điện thoại ra rồi đưa đến trước mặt cô. Sau đó cậu mở lời nhàn nhạt: “Đầu tiên hát theo từng câu trên này trước đi, tôi nghe xem cậu hát thế nào đã.”
“…”
Tâm trạng của Thẩm Tịch mau chóng rơi xuống đáy cốc. Cô bất giác ngẩng đầu lên rồi tủi thân lên án cậu: “Cậu không hát à?”
Nếu Tiết Diễm không hát thì đến nhà cậu ấy học hát còn nghĩa lý gì nữa?
Đã không được nghe hát, lại còn để cậu nghe giọng “mổ heo” của mình, như thế là mất cả chì lẫn chài!
Tiết Diễm hơi ngẩn ra khi thấy biểu cảm của cô.
Cậu rũ mắt xuống thì trông thấy đôi môi trơn móng mà căng mọng kia, sau đó yết hầu cũng hơi nhấp nhô.
Cậu lại giương mắt đối mặt với cô lần nữa.
Lúc này Thẩm Tịch tủi thân không thôi, trong mắt cũng là vẻ mất mát khó che giấu.
Dù không quá rõ nhưng vẫn có thể nhận ra cô đã trang điểm rất tỉ mỉ, mí mắt còn đánh thêm lớp phấn màu hồng nổi bật khiến đôi mắt càng thêm vô tội hơn. Hàng lông mi vừa vểnh vừa dài đã được chuốt thêm dày đặc và cong vút.
Tiết Diễm nhớ tới ánh mắt né tránh khó hiểu của cô thì như hiểu ra điều gì, vì thế mới bật cười. Cậu vươn tay ra vò rối mái tóc cô mất rất nhiều thời gian để sửa soạn, sau đó chậm rãi lên tiếng trong ánh mắt kinh ngạc và dần phẫn nộ của đối phương.
“Thẩm Tịch, có phải cậu thích tôi không?”
Cả người Thẩm Tịch cứng đờ, cô không để ý tới hình tượng nữa mà mở mắt thật to. Nhưng khi kịp nhận ra thì lại vội vàng quay đầu đi và lắp bắp phủ nhận: “Sao… Cậu tự luyến thế hả… Nam… Nam thần của tôi là Giang Diệc Đường, được chưa? À không, bây giờ, bây giờ không phải là cậu ấy nữa…”
Lúc cậu bước tới, cô lại không nói ra lời nữa.
Thẩm Tịch nhìn Tiết Diễm gần trong gang tấc thì hô hấp cũng dè dặt hơn, thậm chí cô còn như nín thở nữa.
Tiết Diễm nhốt cô lại giữa mình và bàn học. Lúc đối mặt với nhau, trong mắt cậu đã nhuốm ý cười rõ rệt. Cậu thấp giọng mở miệng đầy mê hoặc: “Vậy nam thần bây giờ của cậu là ai?”
“Cậu…”
Thẩm Tịch đã bị động tác nhốt chặt của cậu làm bối rối tới hồn bay phách lạc. Sau khi nhận ra mình vừa nói gì, cô quẫn đến mức muốn cắn môi, rồi lại càng không biết phải làm sao.
Nhưng cũng không rõ có phải vì quẫn bách quá không, mà lòng cô chợt sinh ra chút dũng khí.
Thẩm Tịch giương mắt đối diện với Tiết Diễm, dường như đôi mắt ướt sũng có thể khóc lên sau một giây ấy lúc này lại toát ra vẻ quật cường khó hiểu.
Cô nói với vẻ bĩnh vỡ không sợ rơi: ” Tôi tôi tôi tôi thích cậu, cậu, cậu. Cậu thì sao?”
Tiết Diễm nhìn chằm chằm cô mấy giây, lúc này ánh mắt cậu đã rơi xuống dấu răng trên đôi môi đỏ kia rồi.
Cậu rũ mắt cười khẽ, âm thanh trầm thấp chợt nhuốm thêm màu cấm dục dụ hoặc.
“Tôi muốn hôn cậu từ lâu rồi.”