Đọc truyện Ngày Nắng Gặp Mưa Rào – Chương 27
Nghê Lam gọi điện thoại cho Thiệu Gia kỳ, bày tỏ mình cực kỳ cực kỳ muốn tham gia tiết mục này.
Thiệu Gia Kỳ nói với cô đã liên lạc với ban tổ chức tiết mục rồi, bây giờ đang qua đó, gặp mặt nói chuyện một chút. Cô cũng nói cho La Văn Tĩnh một tiếng, nhưng cô ấy nghe xong không có cảm xúc gì.
“Chị nói chuyện kỹ với ban tổ chức, hỏi rõ ràng trước, lúc dụ chị Tĩnh cũng dễ hơn.” Thiệu Gia Kỳ nói.
Nghê Lam cúp điện thoại, Lam Diệu Dương hỏi cô tình hình cụ thể hiện tại với công ty thế nào, Nghê Lam liền kể chuyện La Văn Tĩnh kiên trì muốn hủy hợp đồng với cô ra.
Lam Diệu Dương hỏi cô: “Ngoại trừ La Văn Tĩnh, trong công ty còn ai khác nói chuyện với em không?”
Nghê Lam lắc đầu: “Em rất ít lên công ty, không thân với mọi người lắm. Không có ai nói chuyện đêm đó với em. Trong công ty ngoại trừ chị Gia Kỳ, chị Tĩnh, chị Hồng, cũng không còn ai quan tâm em làm gì. Không tính mấy người nhiều chuyện đi dò hỏi Lý Mộc vì sao lại bôi đen em, rồi vì sao sau đó lại tự bôi đen mình. Dù sao cũng không cảm thấy có gì đặc biệt.”
Lam Diệu Dương nói: “Anh từng cảm thấy có lẽ công ty em có ai yêu cầu em đến tìm anh làm gì, hoặc là đối thủ của anh muốn làm gì đó, nhưng về sau vẫn không thấy có động tĩnh gì mới.”
Nghê Lam nghĩ đến nhiệm vụ ngày mai, nhân tiện nói: “Chờ mấy ngày nữa đi, em còn một số chuyện phải xác nhận lại.”
Sau ngày mai, nhóm Âu Dương Duệ có thể lấy được khẩu cung, sự tình có thể có tiến triển, đến lúc đó cô xem thử là tình huống gì.
“Nếu như em xác nhận không có vấn đề gì, sẽ không có ảnh hưởng gì với anh, em sẽ giúp anh điều tra thêm hệ thống máy tính bên khách sạn anh, được chứ? Chưa chắc sẽ điều tra ra gì, nhưng cứ thử xem sao.”
“Được.”
“Chúng ta có thể ký một thỏa thuận bảo đảm bí mật an ninh, bảo đảm em sẽ không tiết lộ hay xâm hại gì đến số liệu an ninh của các anh.”
“Được, cái này anh sẽ kêu luật sư xử lý.” Lam Diệu Dương dừng một chút rồi nói: “Nếu em có cần hỗ trợ pháp lý gì thì cứ nói anh, bất kể là kiện tụng với công ty hay là xung đột với phía cảnh sát.”
Nghê Lam cười lên: “Ok.”
“Việc điều trị cũng vậy. Trước mắt em còn cần điều trị không?”
“Em đã ra điều kiện với cảnh sát rồi, bọn họ đồng ý giúp em thanh toán chi phí kiểm tra và điều trị não bộ.”
Lam Diệu Dương khẽ gật đầu.
Nghê Lam nhét vào miệng hai miếng tôm hùm thật lớn, cảm thấy Lam Diệu Dương thật là một người đàn ông tốt ấm áp. Hi vọng nhiệm vụ ngày mai thuận lợi, cô muốn giúp anh tìm ra nội gián trong khách sạn.
Trần Viêm cơm nước xong không bao lâu đã thấy bụng không được thoải mái, tim đập hơi nhanh. Nhưng anh không dám nói gì, anh lo lắng trưởng ngục kia sẽ mượn cơ hội này để hủy đi cơ hội chuyển nhà giam ngày mai. Trước giờ anh cũng hay bị đau bụng, nhịn một chút là được.
Trần Viêm không ra hóng gió ngoài sân mà quay về phòng giam nằm, tính chịu đựng cơn khó chịu này. Nhưng anh nằm một hồi thấy không ổn, anh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, há miệng muốn kêu cứu nhưng đã không kịp, hô hấp khó khăn, chỉ có thể phát ra một tiếng ‘a a a’, toàn thân cuộn tròn đau đớn…
Nghê Lam vui vẻ về đến nhà, lại lên mạng nghiên cứu hệ thống an ninh của khách sạn.
Tâm tình Lam Diệu Dương cũng không tệ, chỉ là sau khi quay trở lại làm việc hiệu quả cũng không cao. Anh lên Weibo xem một chút, thấy người quản lý của Phan Kính đã làm một số việc, chủ đề couple Phan Kính Nghê Lam thật đúng là cũng hơi hot.
Mà đám fan của Lam Diệu Dương còn đổ dầu vào lửa, muốn phủi sạch quan hệ của Lam Diệu Dương và Nghê Lam, các cô cố gắng đẩy lên vở kịch tình cảm giữa Lam Diệu Dương và Chu Tử Hân.
Nhưng nói thật, bức hình Lam Diệu Dương hát Chu Tử Hân kéo đàn violon thật sự quá đẹp, cảnh trí xung quanh, ánh đèn và bầu không khí, giống như quay phim vậy. Còn đoạn clip ngắn Lam Diệu Dương đưa ly kem cho Chu Tử Hân, nếu như anh không phải người trong cuộc, Lam Diệu Dương cũng sẽ thấy rất ngọt ngào.
Lúc này Lam Diệu Dương nhận được điện thoại của mẹ.
Hứa Quyên nói với anh: “A Dương à, mấy ngày nay có bận không, hôm nào mời chú Chu với Tử Hân qua ăn cơm một bữa, con thấy sao?”
Giọng điệu này nghe là đã biết đang thăm dò rồi.
Lam Diệu Dương không vui, nhưng cũng kiên nhẫn hỏi: “Sao phải ăn cơm?”
Hứa Quyên nói: “Không phải các con hợp tác rất thuận lợi sao, chúc mừng một chút.”
Lam Diệu Dương nói: “Muốn chúc mừng gì chứ? Hợp đồng phát hành đĩa nhạc còn chưa ký, buổi biểu diễn còn chưa làm. Chẳng lẽ chúc mừng scandal con với cô ấy giúp cô ấy có thêm mấy triệu fan sao? Vậy chắc phải tổ chức tới trăm bữa tiệc à? Dù sao con cũng giúp nhiều người như vậy.”
Hừ, gần nhất chính là hai người, Nghê Lam và Phan Kính, cũng là hưởng bóng của anh. Muốn chúc mừng vậy thì cũng phải mời hai người bọn họ tới.
Hứa Quyên hiểu ngay cảm xúc của con trai, nhân tiện nói: “Vậy đợi buổi biểu diễn của con bé xong thì tụ họp một chút, dù sao cha con cũng bỏ công sức giúp chú Chu khá nhiều.”
“Ừm, được thôi.” Lam Diệu Dương đáp.
Hứa Quyên nhẹ nhàng thở ra. Không thể ép sát quá, lần này gặp được người hợp với con trai, từ từ vậy.
Cúp điện thoại, Lam Diệu Dương không nhịn được lại lướt Weibo, rốt cuộc nhịn không được, anh cập nhật bài mới, kèm thêm một tấm hình quảng cáo Chu Tử Hân kéo đàn violon, viết: ‘Trân trọng giới thiệu với các vị một nghệ sĩ diễn tấu violon ưu tú, con gái của một người bạn của cha tôi, cũng xem như em gái tôi, cô @Chu Tử Hân.’
Đằng sau chính là một tràng khen ngợi Chu Tử Hân ưu tú thế nào, nói cô khổ luyện hơn mười năm violon, tương lai không lâu sẽ chính thức ra mắt với mọi người, mong mọi người chờ đợi đón nhận.
Weibo này vừa đăng lên, rất nhanh đã có nhiều lời bình luận để lại. Mỗi người có một cách giải thích khác nhau, nhưng đa phần đều nghĩ Lam Diệu Dương đang khéo léo làm sáng tỏ scandal, vì anh cố tình nói con gái của bạn cha anh, em gái, lại nhắc tới tài nghệ violon của Chu Tử Hân về sau sẽ chính thức ra mắt mọi người.
Đó chính là nói việc ca hát đệm nhạc bên đường chính là thủ đoạn tuyên truyền gây chú ý cho mọi người chứ sao.
Ai nha, con mắt của khán giả thật là sáng như sao.
Lam Diệu Dương rất hài lòng.
Tuy còn có không ít người đánh cược nói hai người này chắc chắn có gian tình, có người còn nói Lam Diệu Dương vẫn ‘nâng đỡ người không biết mệt mỏi’ như trước đây, mà giúp đỡ toàn là sao nữ. Nhưng Lam Diệu Dương cũng không thèm để ý, dù sao ý tứ của anh cũng biểu đạt ra rồi, mọi người có thể thấy là được.
Nghê Lam không thấy, cô không lên Weibo. Cô đang nghiên cứu hệ thống khách sạn đến mê mẩn, chớp mắt đã tới giờ cơm tối. Buổi trưa ăn no quá cô cũng không thấy đói, liền trực tiếp ra ngoài chạy bộ mười cây số.
Chạy được hơn nửa thời gian thì điện thoại reng, Âu Dương Duệ tìm cô, anh nói anh đang ở trước cửa nhà cô.
Nghê Lam liền tăng tốc chạy về.
Nhìn thấy Âu Dương Duệ, sắc mặt anh lạnh tanh, rất khó coi.
Nghê Lam thầm khẳng định đã xảy ra chuyện không hay, nhanh chóng mở cửa để anh vào.
Sau khi Âu Dương Duệ vào cửa liền lấy dụng cụ ra dò tìm trong phòng cô, Nghê Lam nhìn thấy luồng áp suất thấp trên người anh liền cũng không ngăn cản, không đặt câu hỏi.
Âu Dương Duệ kiểm tra một hồi, lại kiểm luôn cả túi xách, quần áo, điện thoại, đồ dùng cá nhân của Nghê Lam, không phát hiện ra thiết bị theo dõi hay nghe lén, liền hỏi cô: “Chuyện của Trần Viêm cô có nói với ai không?”
“Không có ai.” Nghê Lam hỏi anh: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Âu Dương Duệ nói: “Trần Viêm chết rồi.”
“Cái gì?” Nghê Lam rất kinh ngạc.
“Phán đoán sơ bộ là trúng độc, cụ thể thì phải chờ pháp y kiểm tra thi thể đưa ra kết luận.”
“Chỗ tôi khẳng định không tiết lộ bất kỳ tin gì. Tôi không có nói với ai.”
Âu Dương Duệ nhìn cô chằm chằm, lại hỏi: “Có người nào khả nghi tiếp xúc cô không? Có ai chú ý đến chuyện cô gặp cảnh sát không?”
“Không có.” Nghê Lam chần chừ một chút, nhớ tới Lam Diệu Dương tra ra được chiếc Honda màu bạc kia. Nhưng trực giác Nghê Lam thấy người kia không có liên quan tới cái chết của Trần Viêm. Có khả năng là liên quan đến quá khứ của cô.
Hôm nay lúc trở về Lam Diệu Dương cố ý chở cô đi tiệm rửa xe kia mượn cớ rửa xe để tìm hiểu, nhưng chủ tiệm Trịnh Nhiên không ở đó. Nghê Lam cũng không muốn trước khi chưa làm rõ sự tình lại bày ra hết ngọn nguồn, lỡ như cô bị vu oan hãm hại cô không cách nào tự chứng minh được. Nội bộ cảnh sát hiển nhiên có vấn đề, cô không thể hoàn toàn tin tưởng bọn họ.
“Cô do dự cái gì?” Âu Dương Duệ cực kỳ tinh mắt.
Nghê Lam nói: “Tôi chỉ phân tích một chút những người bên cạnh có quan tâm đến việc tôi gặp cảnh sát hẳn là không liên quan đến việc này. Chắc là lộ tin tức từ đường dây khác.”
Nghê Lam nhìn ánh mắt Âu Dương Duệ.
“Các anh xin chuyển phạm nhân sẽ qua nhiều thủ tục, người của cục cảnh sát, viện kiểm sát, quản lý nhà giam, bao gồm cả việc Trần Viêm có lỡ miệng hay không, quá nhiều chỗ có khả năng.”
Âu Dương Duệ đương nhiên hiểu, cho nên cần loại trừ từng cái một. Bao gồm độc từ đâu tới, ai hạ độc, bằng cách nào, đều phải điều tra.
Âu Dương Duệ mở quyển sổ nhỏ ra: “Từ thứ năm tuần trước đến giờ, cô đi đâu gặp ai, nói qua một chút.”
Nghê Lam: “…”
Nghê Lam nén giận, rất muốn chửi anh thời đại bây giờ muốn biết chuyện gì còn phải gặp mặt sao, bấm điện thoại một cái gõ máy tính một phát, nên nói gì cũng nói xong rồi. Nhưng cô cũng biết Âu Dương Duệ điều tra hành tung của cô chỉ là xác nhận cô có nói dối hay không, trước khi xác nhận nghi ngờ cô có nói dối hay không, anh không có quyền điều tra điện thoại và máy tính của cô.
Nghê Lam nói ra hành tung của mình sau khi biết được chuyện Trần Viêm chuyển đi, ngoài tự cô ra ngoài ăn khuya với Phan Kính, hay ăn trưa bên ngoài với Lam Diệu Dương thì hết rồi. Còn lại chính là ra ngoài chạy bộ, gặp Âu Dương Duệ, thời gian còn lại đều ở trong phòng.
Âu Dương Duệ ghi lại còn liếc nhìn cô một cái. Nghê Lam không vui, sao vậy, hoạt động xã giao của cô chính là ra ngoài ăn cơm với đàn ông, thì sao chứ.
Âu Dương Duệ đều ghi chép lại, sau đó rời đi rất nhanh.
Nghê Lam nhìn khuôn mặt âm u của anh, nhịn không được nói: “Nghĩ theo mặt tốt thì ít nhất tội phạm đã ra tay rồi. Dù sao còn tốt hơn không có động tĩnh gì, không tra được gì.”
Âu Dương Duệ liếc cô một cái, bỏ đi.
Nghê Lam vỗ vỗ miệng mình: “Thật là lắm lời, tật xấu không đổi.”
Trong nhà giam, chuyện Trần Viêm trúng độc mất mạng gây nên một cơn sóng lớn. Tất cả hình ảnh giám sát đều bị lấy ra xem, nơi có khả năng trúng độc lớn nhất chính là giờ cơm trưa, lúc Hắc Ca cùng mấy người kia xung đột, Trần Viêm bị xô đẩy mấy cái, mấy người ở quanh anh ta đều có cơ hội ra tay.
Mấy người liên quan đều bị cách ly để thẩm vấn từng người một, nhưng không ai thừa nhận. Bởi vì hiện trường hỗn loạn, hình ảnh camera cũng bị đám người che khuất, nhìn không ra được ai bỏ đồ vào thức ăn của Trần Viêm.
Liêu Tân chạy đi thúc giục phòng pháp y, hi vọng có thể đem thi thể của Trần Viêm kiểm tra trước.
Nghê Lam ở nhà lo nghĩ lung tung, không yên lòng.
Maria là ai? Là cô, La Văn Tĩnh hay là người khác?
Bản thân mình và Trần Viêm có quan hệ gì? Vì sao cô lại đi tới khu phố của mẹ Trần Viêm? Trần Viêm không biết cô, mẹ Trần Viêm cũng không biết cô, nhưng sao địa chỉ kia lại ở trong đầu cô?
Trần Viêm vì muốn cung cấp khẩu cung cho cảnh sát mà chết rồi. Nắm bắt thời cơ chuẩn như vậy, hẹn ngày mai sẽ khai mà hôm nay đã chết.
Hung thủ làm sao biết được thời gian này? Tại sao trước đó không có động tĩnh gì, là vì biết trước lúc này Trần Viêm không khai gì, hay là vì chưa chuẩn bị xong?
Nghê Lam đi xuống lầu, đi vòng vòng nhà xe, xem thử có xe hay người nào khả nghi không.
Có thể nắm bắt tin tức chuẩn xác như vậy, khả năng lớn là người của cảnh sát.
Trần Viêm chết rồi, vậy cô có nguy hiểm gì không?
Cô đã nói hết với cảnh sát, cảnh sát đều đã nói hết với cô, có lẽ không giấu được.
Là ai chứ?
Cô chỉ gặp Âu Dương Duệ và Liêu Tân, chắc chắn không phải bọn họ.
Nghê Lam dạo dưới lầu một vòng, ngẩng đầu lên nhìn phòng mình, đèn sáng, chung quanh không có gì trực tiếp nhìn qua cửa sổ phòng cô, muốn chụp lén theo dõi qua cửa sổ như Lam Sắc Hào là không thể. Căn hộ kế bên nhà cô cũng vậy, căn đó không mở đèn, hộ gia đình nhà đó vẫn chưa trở về.
Nghê Lam xác nhận một lần nữa tình cảnh xung quanh, lên lầu.
Về đến nhà cô nhận được điện thoại của Thiệu Gia Kỳ, cô ấy có chút uể oải: “Nghê Lam, chuyện không tốt lắm.”
“Sao thế?”
“Bên tổ chương trình không có vấn đề gì, bọn họ dự tính đến lúc đó chọn thời điểm thích hợp cho em với Phan Kính một tổ. Bọn họ yêu cầu rất nhiều, chị nghe cũng thấy tốt, không có gì tiêu cực, cũng rất thiện cảm. Nhiệm vụ của chương trình có khó, có yêu cầu thể lực, nhưng chị thấy em không thành vấn đề.
Ở mỗi khâu bọn họ đều xếp huấn luyện viên, đều mua bảo hiểm cho nghệ sĩ, bảo đảm an toàn. ‘Phần thưởng tối cao’ đã dựng ở một khu trò chơi trải nghiệm thực tế, huấn luyện viên cũng mời từ đó, trường quay cũng diễn ra ở đó, địa điểm cực kỳ lớn, nói là có một ngọn núi. Thiết bị quay trực tiếp đều dựng xong rồi, toàn bộ đoàn đội chế tác cũng rất chuyên nghiệp. Chị cảm thấy cực kỳ phù hợp.’
“Sau đó thì sao, chị Tĩnh không đồng ý?” Nghê Lam hỏi.
Thiệu Gia Kỳ thở dài một hơi: “Chị Tĩnh muốn ba trăm vạn.”
Nghê Lam: “…”
Giọng nói của Thiệu Gia Kỳ chỉ còn thiếu chút nữa là tiếp thêm câu ‘Sao không đi ăn cướp đi.’
Nghê Lam hỏi: “Em thì giá bao nhiêu?”
Thiệu Gia Kỳ nói: “Phan Kính ba mươi vạn, em nói em thử xem.”
“Ít vậy à?” Nghê Lam ngạc nhiên, “Không phải nghe nói động hay không động cũng đã một hai ngàn vạn, không phải anh Kính rất nổi tiếng sao?”
“Ba ngày đó chị hai, ba ngày.” Thiệu Gia Kỳ đã sốt ruột rồi. “Em tưởng em là anh Thành hả. Một hai ngàn vạn là tiết mục một mùa, hơn mười hai tập phim. Chương trình của anh Thành, cao nhất cả một mùa là hai trăm năm mươi vạn, mùa cuối cùng làm ra ba ngàn vạn, giỏi không?”
“Vậy giá trị của em đã đuổi kịp anh Thành rồi?”
“Đúng rồi, tân binh mới ra lò từ scandal.”
Nghê Lam: “…Chị ấy là tuyệt đường lui của em hả?” Báo giá như vậy, chương trình này không được, về sau sẽ không có chương trình nào mời cô nữa.
“Chị Gia Kỳ.” Nghê Lam mềm giọng xuống, “Em cần việc này, em muốn làm việc.” Cô phải giống một nghệ sĩ bình thường, có tên tuổi che chắn.
“Em rất cần tiền.” Nghê Lam nói.
Ăn cơm, khám bệnh, tìm luật sư, tìm chân tướng, hoặc là… chạy trốn, cô đều rất cần tiền.
Tóm lại cân nhắc từ góc độ nào, cô cũng vô cùng cần việc.