Đọc truyện Ngày Nắng Gặp Mưa Rào – Chương 28
“Chị còn chưa nói chuyện lại với tổ tiết mục nữa. Báo giá như vậy bên đó sẽ nghĩ chị điên rồi, chị cũng mất mặt.” Thiệu Gia Kỳ nói: “Sáng mai chị lên công ty nói chuyện đàng hoàng với chị Tĩnh, xem rốt cuộc chị ấy dự tính gì.”
Dự tính gì?
Nghê Lam cảm thấy, chắc là muốn dùng việc này để buộc cô hủy hợp đồng.
Cô ký thỏa thuận hủy hợp đồng, để lại cơ hội ngàn năm một thuở này cho bản thân, sau này cũng coi như có đường lui. Mà La Văn Tĩnh kết thúc nhiệm vụ tốt đẹp, hất cô ra ngoài.
“Em đi chung với chị.” Nghê Lam nói.
“Thôi.” Thiệu Gia Kỳ từ chối, “Hai người đụng nhau là bốc hỏa rồi, chị Tĩnh mà giận thì chị không dễ nói chuyện. Chị sẽ dỗ dành chị ấy thật tốt, có lẽ chuyện còn thay đổi được. Coi như chị ấy có ý đối phó em, chỉ nói ra, chúng ta cũng biết đối phó thế nào.”
Cũng đúng, lần trước La Văn Tĩnh mới cảnh cáo cô. Nếu thấy cô xuất hiện nữa, đoán chừng thực sự không thể nói gì rồi.
Nghê Lam liền nói: “Vậy chị giúp em tỏ thái độ với chị Tĩnh, nếu như chị ấy muốn dùng cái này để ép em hủy hợp đồng, có thể đàm phán. Em đấu không lại chỉ. Chỉ là tiền bồi thường hợp đồng hợp lý một chút, đừng bức tử em đến độ không bồi thường nổi, đối với chị ấy cũng không có gì hay.”
Thiệu Gia Kỳ đồng ý, cúp điện thoại.
Nghê Lam ủ rũ nằm xuống ghế sofa, trong lòng cảm thấy rất oan ức.
Cảnh sát ép cô, tội phạm ép cô, công ty ép cô, nghèo túng ép cô, dư luận xã hội cũng ép cô…
Nghê Lam móc điện thoại di động ra, nhắn tin cho Lam Diệu Dương: ‘Cái chương trình Phần thưởng tối cao nói hồi trưa nay, quay ba ngày, anh thấy em nên báo giá thế nào thì phù hợp.’
Lam Diệu Dương nghe thấy tiếng báo tin nhắn WeChat, nhìn thấy tên ‘Nghê Lam nỉ non’, còn tưởng là hỏi anh chuyện trên Weibo, mở ra xem, lại là hỏi báo giá.
‘Phải xem tổ tiết mục muốn em và Phan Kính kéo doanh thu như thế nào, nhiều nhất là mười vạn.’
Tin nhắn gửi chưa lâu đã được trả lời, sợ rằng Nghê Lam bị sốc, lại nói: ‘Em là người mới giá này cũng không tệ, có mấy người còn không thèm để ý giá cả cũng muốn tham gia chương trình. Đầu tiên phải được ra mắt, sau đó từ từ phát triển.’
‘Em biết.’ Nghê Lam trả lời anh.
Lam Diệu Dương nhìn ra được cô không vui từ hai chữ này. ‘Sao thế?’
‘Không có gì, em đang chờ câu trả lời của công ty. Ngày mai mới có tin.’
Đêm nay Nghê Lam ngủ không yên giấc, hơi mơ mơ màng màng, ngủ gà ngủ gật. Trong mơ hốt hoảng cảm giác được có người sát vách xuyên qua cánh cửa nhìn cô.
Nghê Lam giật mình tỉnh giấc, đột nhiên mở mắt.
Một lúc lâu sau cô mới hồi phục tinh thần, sau đó cô nghĩ tới, hình như cô chưa từng nghe có tiếng động gì từ nhà hàng xóm đối diện.
Tuy là với kiểu sống của người hiện đại, hàng xóm chưa từng gặp mặt nhau rất bình thường, nhưng bây giờ cô cứ thấy là lạ thế nào.
Đầu Nghê Lam hơi đau, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh, cô nhìn đồng hồ đeo tay, hơn một giờ rồi.
Nghê Lam nằm trên giường nhìn trần nhà, suy nghĩ về lo lắng của mình.
Quan Phàn, Trần Viêm, Nghê Lam, La Văn Tĩnh, Maria…
Quan Phàn cất giấu bí mật, đồng nghiệp của cô cũng không biết cô đã tra được gì, nếu không bây giờ cũng không đến nỗi lúng túng phải bắt đầu lại từ đầu.
Trần Viêm cũng cất giấu bí mật, anh ta muốn mang ra để trao đổi sự an toàn của bản thân.
Cô cũng có bí mật, bí mật mà ngay chính cô cũng không biết.
Bỗng nhiên Nghê Lam từ trên giường vọt dậy, mở ngăn kéo ra, lục trong góc chiếc hộp chìa khóa đang đựng chìa khóa dự phòng.
Trong hộp này có hai cái, còn có một cái ‘lúc trước’ cô vứt trong chiếc chén đồ linh tinh gần cửa. Mà chiếc chìa khóa đó Thiệu Gia Kỳ không mở được cửa phòng cô.
Nghê Lam cầm chiếc chìa khóa trong ngăn kéo, đi thử một chút cửa của mình, ‘cạch’ một tiếng, thuận lợi mở ra rồi.
Nghê Lam lại cầm chiếc chìa khóa trong cái chén nhỏ ngoài phòng khách so sánh một chút, hai chiếc này nhìn thì giống nhau nhưng lại có một điểm khác rất nhỏ. Nghê Lam cũng thử chiếc chìa khóa này một chút, không cách nào mở cửa được.
Đây không phải chìa khóa cửa nhà cô.
Mà cô lại vứt bừa nó ở đây, chẳng lẽ nơi rõ ràng nhất lại bí mật nhất?
Trong đầu Nghê Lam bỗng nảy ra một suy nghĩ đáng sợ, cô cảm thấy bất an vì khả năng này.
Nghê Lam ngây người một hồi, sau đó thay đồ, vỗ vỗ mặt, cô dùng rượu xúc miệng, lại phun một ít rượu trên người, sau đó cầm lấy chiếc chìa khóa kia.
Nghê Lam đóng cửa lại, đeo túi xách trên người, cứ như vậy làm bộ vừa uống rượu từ bên ngoài quay về đi về phía cửa đối diện.
Cô mềm nhũn dựa trên ngưỡng cửa, giống như con ma men. Nếu có người mở cửa ra cô sẽ nói đây là nhà mình.
Đối phương sẽ mắng cô, cô có thể giả vờ lên cơn say điên sau đó lại nhìn lại số phòng, nói cô say rồi, đi nhầm phòng. Sau đó trước mắt đối phương trở về nhà mình.
Nghê Lam chuẩn bị kỹ càng, nghĩ đủ các loại khả năng, sau đó cô cắm chìa khóa vào cửa.
‘Cạch’ một tiếng.
Chìa khóa xoay.
Cửa mở ra.
Tim Nghê Lam đập loạn.
Sao có thể chứ, cứ vậy mở ra rồi?
Bất ngờ. Nhưng dường như nằm trong dự liệu.
Nghê Lam bình tĩnh lại, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Đây là một căn hộ hai phòng ngủ. Phòng khách không có vách ngăn, màn cửa sổ sát đất không kéo qua, ánh trăng chiếu trực tiếp vào, có thể lờ mờ thấy được bài trí của phòng khách.
Sofa, bàn trà, tủ TV, TV, tranh treo tường… xem ra rất giống một căn nhà bình thường.
Trong phòng yên tĩnh khiến người ta khẩn trương.
Nghê Lam đi vào.
Trong phòng khách bày biện mô phỏng cây xanh trang trí rất chân thật, trên kệ giày có hai đôi dép lê không lớn không nhỏ, màu xanh dương, kiểu dáng trung tính.
Toàn bộ được thiết kế theo kiểu Bắc Âu đơn giản, phòng khách sạch sẽ thoáng mát rất có phong cách. Hai phòng ngủ đều khóa cửa.
“Hello.” Nghê Lam chào một tiếng.
Giọng nói của cô rất vang trong căn phòng yên tĩnh.
Không có người đáp lại. Phía sau cánh cửa đóng chặt cũng không có tiếng động.
Chắc là giả vờ chưa tới?
Nhưng thân thể Nghê Lam không tự chủ được tiếp tục đi, cô còn xoay người đóng cửa chính lại.
Nghê Lam cất cao giọng lại gọi một tiếng: “Hello, có ai không?”
Vẫn như cũ không ai đáp lời.
Nghê Lam nhìn thấy công tắc trên tường, nhưng cô không mở đèn.
“Có ai không? Tôi đến trả chìa khóa.” Nghê Lam vừa nói vừa đi vào.
Cô đoán không có bất kỳ tiếng nào như cũ, cô cảm thấy trong phòng không có người.
Nghê Lam đi vào phòng khách, đứng ở giữa hai phòng ngủ. Cô nhìn chằm chằm khe cửa hai phòng, tất cả đều tối thui, không có bất kỳ tia sáng nào.
Nghê Lam lui về sau, chuyển hướng sang phòng bếp và toilet.
Quá tối không thấy rõ, cô mở đèn phòng khách lên.
Phòng bếp rất sạch sẽ, có vài cái nồi cùng bộ đồ ăn, thoạt nhìn giống như chưa từng dùng qua. Cũng có dầu muối tương giấm, đã xé nhãn nhìn giống như có dùng chút, nhưng vỏ bình đều rất sạch. Đồ dùng trong nhà vệ sinh nhà tắm đều sạch sẽ và mới.
Toàn bộ căn phòng toát ra sự sạch sẽ vắng lặng.
Nghê Lam đi trở về phòng khách, cô đi đến trước cửa một căn phòng, lắc lắc cái chốt cửa, cửa mở ra, bên trong là phòng ngủ. Giống như những phòng ngủ bình thường. Giường, gối, chăn mền, tủ quần áo, bàn đọc sách.
Trong tủ quần áo treo một số đồ, của nữ, kiểu dáng rất nhiều, nhưng phần lớn đều lỗi thời. Bên trong còn có nón, giày.
Nghê Lam nhìn cỡ giày một chút, giống của cô.
Trên bàn sách bày hai quyển, một quyển ‘Jane Eyre’, một quyển văn học tổng hợp. Dường như không phải loại sách cô hứng thú.
Đồ trong phòng rất ít, không có gì quá đặc biệt, Nghê Lam đi qua căn phòng khác.
Lần này cô vặn tay cửa nhưng không mở được. Gian phòng kia đã khóa.
Nghê Lam nhíu nhíu mày, lui lại một bước, nhớ lại một phen đồ trong nhà mình, cũng không có dư chiếc chìa khóa nào. Lúc này cô cảm nhận được gì, ngẩng đầu nhìn lên, phía bên trên cửa có một camera đang quét mặt cô.
Nghê Lam giật nảy mình, chưa kịp phản ứng đã nghe cạch một tiếng, cửa mở rồi.
Nghê Lam chỉ do dự một giây rồi đưa tay đẩy cửa ra.
Ánh đèn phòng khách rọi vào đây, có thể nhìn rõ hơn nửa căn phòng, nhưng Nghê Lam vẫn mở đèn phòng lên.
“My God.”
Tình cảnh trong phòng khiến Nghê Lam sững sờ đến mấy giây.
Bên trong có một cái bàn thật lớn, trên bàn là hai cái màn hình lớn, một bàn phím, bên cạnh là máy chủ, còn thêm đủ thứ đi kèm, một bên còn đặt một cái laptop rất nặng, vừa nhìn đã biết không phải dạng laptop thông thường.
Bên một cái bàn khác còn đặt một hệ thống bộ đàm cảnh vụ.
Bên tường có một tủ thủy tinh, trong đó có server. Sát vách tường còn có một ngăn tủ.
Nghê Lam đi qua, mở tủ.
Một cây súng, hai hộp đạn cao su. Áo chống đạn, áo giáp, dụng cụ ghi hình bằng kim, dụng cụ nhìn ban đêm, dao, bộ đàm, vũ khí, công cụ của cảnh sát…
Nghê Lam giật nảy mình.
Một ngăn tủ toàn hàng cấm.
Đầu Nghê Lam trống rỗng, cô không biết đây là đâu, không biết vì sao mình lại có những thứ này.
Rốt cuộc cô là ai?
Sự tin tưởng và hoài nghi chính mình đang đánh nhau kịch liệt trong lòng Nghê Lam.
Cô sững sờ hồi lâu, mò đến cái ghế trước bàn chật vật ngồi xuống.
Đây thật sự quá kích động rồi, mấy thứ đồ trong phòng này, sợ là cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Nghê Lam cố gắng nhớ lại lời an ủi của Lam Diệu Dương với cô, nghiêm túc lặp lại lời anh nói một lần nữa.
Nhưng, bản năng ý thức của người là chính xác, mỗi một việc, cô đều lựa chọn chính xác phương án giải quyết, dù có tức giận hay oán hận cỡ nào, cô đều không làm hại bất kỳ ai.
Toàn bộ chắc chắn có nguyên nhân của nó. Mà cái cô cần chính là tìm ra nguyên nhân này.
Nghê Lam ổn định lại cảm xúc của mình, quay đầu nhìn về phía bàn. Cô không đụng vào máy tính, kéo ngăn bàn ra trước.
Trong ngăn kéo có mấy cái usb, một cái smartphone. Điện thoại mới, hàng nội địa, loại mới nhất.
Nghê Lam ấn vào phím Home, nhận diện vân tay, điện thoại mở ra.
Cấu hình của điện thoại rất cao, cô kiểm tra một hồi, bên trong có sim, còn sắp xếp rất nhiều ứng dụng. Có một số ứng dụng cô không biết, ít nhất là cô không nhận ra được trong trí nhớ.
Cô ấn bừa mở một chương trình, là ứng dụng truy tìm dấu vết.
Nghê Lam đứng dậy, tìm thấy một cái hộp nhỏ trong ngăn tủ, bên trong có một thứ nhỏ như cúc áo, cô mở ra, ứng dụng trong điện thoại bắt đầu báo, thiết bị đã được kết nối.
Nghê Lam bình tĩnh đóng thiết bị theo dõi lại.
Có thể, cô thật sự quá lạc quan rồi.
Nghê Lam đại khái mò xem di động một lượt, ngoại trừ ứng dụng ra, bên trong cũng không lưu văn bản gì có ích. Cô không khỏi nghĩ đến chiếc điện thoại bị nát kia của cô, không biết có phải giống như chiếc điện thoại này không.
Nghê Lam để cái hộp về ngăn tủ, quay đầu thấy máy chủ đã mở, cô ngồi trở lại, gõ bàn phím, màn hình sáng lên, nhảy ra một khung nhập mật khẩu.
Nghê Lam bị bí ở đây, cô không biết mật khẩu là gì.
Cô lại mở laptop, laptop này cũng không tắt, màn hình sáng, cũng phải điền mật khẩu.
Nghê Lam nghiên cứu một chút thiết bị và dây mạng, nhìn một chút camera nhỏ ngoài khung cửa, đây chắc là hệ thống nhận diện khuôn mặt. Vừa rồi cô là quét mặt mà vào.
Mặt của cô, vân tay của cô, rốt cuộc cô làm gì?
Nghê Lam thử nhập ngày sinh nhật của mình vào, kết quả nhảy ra một câu tiếng anh nhắc nhở, mật khẩu sai, hệ thống đã bị khóa, nếu như nhập sai liên tục ba lần, hệ thống sẽ tự động khởi động chương trình tự hủy.
Nghê Lam: “…”