Đọc truyện Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài – Chương 170
“Ánh mắt gì?” Hơi thở ấm áp, phả vào bên tai – nơi nhạy cảm của Tiêu Hà Hà như vô tình mà vô ý, khiến cô cảm thấy ngứa ngáy khắp người, nhưng không hiểu anh ta nói gì.
“Ánh mắt ngưỡng mộ!” Anh ta nói khẽ, trong giọng nói đầy vẻ nguy hiểm.
“Ngưỡng mộ?” Tiêu Hà Hà hơi ngây người ra, trong mắt đầy vẻ hồn nhiên. “Làm gì có!”
“Ánh mắt em nhìn anh ta rõ ràng là có!” Anh ta tiếp tục cáo buộc, trong mắt cháy lên ngọn lửa không hài lòng.
“Tần Trọng Hàn, anh hơi độc đoán rồi thì phải? Mắt em không có vấn đề gì khi nhìn vào Hàn Lạp cả, vì em biết rõ người có vị trí trong tim mình là ai!” Tiêu Hà Hà cắn chặt môi rồi lên án anh ta, nhưng trong ánh mắt nhìn anh ta lại ngập tràn hạnh phúc.
Tần Trọng Hàn nhìn cô từ khoảng cách gần, tập trung nhìn chăm chú vào cô, nhìn thấy mắt cô trong veo, lúc này mới hài lòng. “Vậy thì còn tạm được!”
“Anh đang ghen đó hả?” Cô hỏi.
“Anh mà thèm ghen?” Anh ta nghiêm giọng lại, nhưng khuôn mặt thì u ám. Nhưng sự phủ nhận của anh ta khiến cho Tiêu Hà Hà hơi khó chịu.
Tiêu Hà Hà đột nhiên im bặt, có chút lúng túng, đẩy anh ta ra rồi khẽ nói: “Vậy ăn cơm đi… Cơm canh nguội hết rồi.”
Cô đã đi về phía bàn ăn.
Trên khuôn mặt điển trai nhưng lạnh lùng của Tần Trọng Hàn đột nhiên nở nụ cười, cơ thể cao lớn khẽ di chuyển và bước nhanh về phía cô.
Chụp cổ tay cô lại. “Em giận rồi à?”
“Không, em giận gì đâu?” Cô nói nhanh: “Anh ăn đi, em buồn ngủ lắm rồi!”
Loanh quanh một hồi mà đã bốn giờ sáng rồi.
“Anh không ghen, có phải em thất vọng lắm không?” Anh ta giữ cô lại, không cho cô né tránh.
“Gì chứ? Anh càng ngày càng vô lý rồi đó!” Cô khẽ run rẩy, sau đó giằng co. Tiêu Hà Hà nghiến răng nói: “Chẳng lẽ anh không lo cho mối tình đầu của anh chút nào sao?”
Anh ta nhìn cô, nụ cười của anh ta dịu dàng nhưng lại ngang ngược: “Anh chỉ lo cho em thôi!”
Cả người bị anh ta kéo vào lòng, lúc cô đang hoảng hốt thì đôi tay mạnh mẽ của anh ta đã bao quanh cô thật chặt. Cô ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên người anh ta, không có mùi thuốc lá. Đây là hương vị khiến người ta nhớ nhung, là vòng tay ấm áp khiến người ta lưu luyến.
Nhớ lại hồi nãy Mạc Lam Ảnh đã ôm anh ta, cô chu miệng lên, không kìm nổi phải đấm vào ngực anh ta, như một con mèo nhỏ. “Được rồi, anh ăn cơm đi. Ngày mai chẳng phải anh còn bay qua Mỹ à?”
“Ừm! Mà em sai rồi, là chúng ta, em cũng sẽ đi cùng với anh!”
“Không, em phải ở nhà chăm sóc cho hai con!” Tiêu Hà Hà nhìn lên. “Hai đứa rất lo về những chuyện vừa xảy ra, thời gian rồi em đã không ở bên cạnh chúng, bây giờ em phải đền bù cho chúng mới được!”
“Không, em qua New York với anh, ba ngày rồi về lại!” Anh ta tuyên bố một cách ngang ngược.
“Không!” Cô lắc đầu. “Người làm cha mẹ không thể ích kỷ như vậy, em phải dành một ít thời gian cho các con!”
“Đợi chúng nghỉ hè rồi chơi với chúng, cũng sắp nghỉ hè rồi còn gì!” Tần Trọng Hàn nói.
“Không, anh đi một mình đi, sau khi anh về thì chúng ta sẽ kết hôn!” Tiêu Hà Hà nghĩ đã lâu rồi cô không chơi cùng các con, trong lòng thấy rất áy náy.
“Cái gì?” Anh ta sững sờ, bị thu hút toàn bộ sự chú ý, hơi không dám tin vào tai mình. Hình như cô ấy đã nói kết hôn? “Em nói…”
Tiêu Hà Hà mỉm cười, nhìn anh ta với vẻ mặt rất bình thản. “Không phải anh muốn kết hôn với em à?”
“Em đồng ý lấy anh rồi hả?” Anh ta ngạc nhiên nhìn cô.
“Ừ!” Cô gật đầu rất nghiêm túc. “Chúng ta hãy kết hôn đi, Tần Trọng Hàn!”
Anh ta háo hức cúi người xuống và nhấc bổng cô lên.
“Bà xã à, cầu hôn là chuyện của anh, vậy mà đã để em làm thay rồi.” Giọng nam khàn khàn của anh ta vang lên, gần gũi đến mức chạm vào trong tim.
Đôi mắt Tiêu Hà Hà hơi rướm lệ. Yêu một người, không quan trọng hình thức, vào lúc này, cô không muốn buông tay nữa!
Tần Trọng Hàn cúi đầu hôn lên khuôn mặt trắng bệch của cô, rất thương xót. Anh ta tựa đầu lên vai cô, ngửi mùi thơm của cô, nói bằng giọng sâu lắng hơi trẻ con nhưng vẫn không mất đi vẻ ngang ngược. “Nhưng anh thích em nói muốn lấy anh!”
Tiêu Hà Hà phì cười. Mạc Lam Ảnh cũng gần như khỏe lại, cô và anh ta không cần phải lo lắng nữa rồi!
Chín giờ sáng, Tần Trọng Hàn thức dậy với tinh thần sảng khoái dễ chịu, cảm thấy có cái gì đó mềm mềm đang đè trên người mình, anh ta hơi ngây người ra. Thì ra Hà Hà đang nằm úp trên người anh ta, tư thế này làm cho người vừa thức dậy vào buổi sáng như anh ta cảm thấy rất rung động.
Và mái tóc đen của cô đang xõa xuống cổ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thì nằm trên bộ ngực trần của anh ta.
Tuy chỉ được ngủ mấy tiếng nhưng Tần Trọng Hàn vẫn cảm thấy rất sảng khoái. Cuối cùng đã làm hòa rồi, cuối cùng tất cả mây đen cũng qua đi rồi.
Khóe môi bất giác gợi lên một nụ cười dịu dàng, trong tim cũng tràn ngập cảm xúc.
Đưa tay ra ôm lấy tấm thân trần của cô, làn da mềm mại này, làn da mịn màng này khiến anh ta liên tưởng liên tục, cuối cùng không thể kìm chế được, anh ta nâng cằm cô lên và hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Tiêu Hà Hà vẫn đang ngủ say như đang mơ một giấc xuân nồng, trong lúc đang ngạc nhiên thì chỉ cảm thấy người mình như bị thứ gì đó lấp đầy. Từng cơn đau khe khẽ và khoái cảm ập đến, khiến cô đang mơ màng nhưng cũng không thể kìm được tiếng rên rỉ.
Tần Trọng Hàn mỉm cười và nhìn cô, nhẹ nhàng giữ chặt hông cô, chuyển động chậm rãi để đưa mình vào trong cơ thể đang căng cứng của cô, không ngờ như vậy mà người phụ nữ nhỏ bé của anh ta vẫn có thể ngủ được.
Tiêu Hà Hà nhúc nhích cơ thể, chỉ cảm thấy đau nhức mình mẩy, rồi không nhịn được tiếng rên khe khẽ. Trong tâm trí cứ lờ mờ tưởng là cảnh nồng nhiệt với Tần Trọng Hàn vào đêm qua, nhưng vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai khuếch đại.
“A…” Cô sững sờ, giật mình tỉnh dậy, giãy giụa để thoát ra, nhưng anh ta đã ôm chặt eo cô, để cơ thể cô nằm úp lên người mình, cơ thể vẫn không quên nhích lên. Cô hít vào một hơi rồi khẽ hét lên: “Tần Trọng Hàn, anh bệnh hoạn quá!”
“Bà xã à, tại em nằm úp lên người anh mà, tại em muốn vậy còn gì!” Tần Trọng Hàn nói xỏ lá, và cũng không để cho cô nhúc nhích gì được.
“Anh… Anh nói bậy!” Tiêu Hà Hà bịt mắt lại vì xấu hổ. “Anh chưa được em đồng ý mà đã…”
Anh ta cảm thấy rất buồn cười, liền mỉm cười một cách gian xảo: “Bà xã à, rõ ràng là em thích vậy mà!”
“Để em xuống!” Cô giãy giụa, càng khơi dậy ham muốn mãnh liệt của anh ta.
Anh ta ghì đầu cô xuống. “Không…”
Sau khi xong chuyện, Tiêu Hà Hà lấy chăn trùm mình lại, xấu hổ không dám nhìn anh ta, chỉ nhắc nhở với giọng bực bội: “Sao anh còn chưa đi nữa? Sắp trễ giờ bay rồi đó.”
“Trễ thì cho trễ luôn!” Anh ta nhìn cô mà thấy hơi buồn cười, đã bao nhiêu lần rồi mà cô vẫn còn mắc cỡ đến vậy. “Được rồi, em ra đây đi, đừng bực bội nữa!”
Nói rồi anh ta đi vào phòng tắm, Tiêu Hà Hà nghe thấy tiếng nước xối trong phòng tắm thì mới lén thò đầu ra khỏi chăn, nhặt từng cái áo mà mình đã mặc hôm qua rồi mặc vào, chuẩn bị đi xuống cầu thang thì đột nhiên một đôi tay mạnh mẽ đã ôm chặt cô từ đằng sau.
“A! Anh nhanh lên đi, sắp trễ giờ rồi kìa!” Tiêu Hà Hà nhìn đồng hồ, đã 11 giờ hơn rồi.
“Anh không buông em ra đâu, trễ giờ thì trễ!” Anh ta quay người cô lại để cô nhìn thẳng vào mình. “Đi chung với anh đi mà!”
“Không đi! Em ở nhà với hai con, em còn phải đi tìm Mig nữa, em không thể mất người bạn như Mig được!” Cô nói.
Đang nói thì chuông điện thoại đột nhiên reo lên!
Tần Trọng Hàn đã qua New York công tác. Trước khi đi, anh ta căn dặn Tiêu Hà Hà rất kỹ lưỡng, kêu cô chăm sóc tốt cho mình. Tiêu Hà Hà không tiễn anh ta đến sân bay vì đã nhận được điện thoại của Mig, nhất thời cô thấy quá vui nên đành phải xin lỗi Tần Trọng Hàn. May mà Tần Trọng Hàn cũng rất thấu hiểu, không yêu cầu cô phải đi tiễn anh ta.
Trong quán cà phê.
Khi Tiêu Hà Hà gặp Mig, cô ấy đã ốm đi rất nhiều.
Vừa nhìn thấy Mig, Tiêu Hà Hà càng tự trách mình hơn. “Mig, em xin lỗi!”
Mig liếc nhìn Tiêu Hà Hà với vẻ thờ ơ và không nói gì, khiến Tiêu Hà Hà càng lo lắng hơn. “Chị vẫn còn giận em à? Em thực sự không cố ý giấu chị đâu, em chỉ không biết phải nói với chị như thế nào!”
Mig vẫn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Tiêu Hà Hà dè dặt liếc nhìn Mig, ánh mắt đảo qua đảo lại chứ không dám nhìn thẳng vào cô ấy. Phải! Cô chột dạ, cô sợ sẽ mất đi người bạn như Mig. Cô ấy càng không nói, trong lòng cô càng thấp thỏm hơn.
Một lúc lâu sau, Mig bỗng phì cười!
“Mig!” Tiêu Hà Hà khẽ gọi.
Mig vỗ vỗ lên vai cô. “Em tưởng chị là túi tức giận, thích giận dỗi đến vậy à? Ban đầu đúng là chị có giận, nhưng bây giờ không giận nữa! Tình bạn trong bao nhiêu năm qua, tạm biệt em đúng là cũng đáng tiếc lắm, mà chủ yếu là chị không nỡ xa hai thằng con nuôi của chị!”
“Thật sao?” Tiêu Hà Hà sững sờ. “Chị không giận nữa thật à?”
“Chẳng lẽ trong lòng em, chị là người nhỏ nhen đến vậy à?” Mig nhướn mày lên.
“Hả! Mig, em biết chị sẽ không nhỏ nhen như vậy mà!” Tiêu Hà Hà hét lên rồi bổ nhào đến, ôm lấy Mig. “A! Tuyệt quá! Chị không giận em nữa, cuối cùng em cũng yên tâm rồi!”
Cô cảm thấy tim mình cuối cùng đã hạ cánh xuống mặt đất.
Mig cũng ôm chặt cô, tiếng la hét của hai người phụ nữ làm cho mọi người đang ngồi trong quán cà phê phải nhìn qua. “Ha, mọi người đang nhìn chúng ta kìa!”
Tiêu Hà Hà ngay lập tức im lặng rồi liếc nhìn xung quanh, nhận thấy đúng là có rất nhiều người đang nhìn, ngay lập tức đỏ mặt lên. “Mau ngồi xuống đi!”
Cả hai người đều ngồi xuống.
Tiêu Hà Hà vội vàng giải thích: “Mig à, chuyện đó, khi biết được thì em cũng thấy rất sốc, em định nói với chị nhưng không biết phải nói thế nào. Cám ơn chị đã bằng lòng tha thứ cho em!”
Mig lắc đầu. “Hà Hà, chị đã nghĩ kỹ rồi, tại anh hai và Tân Tuyên không có duyên phận. Tình yêu cần phải có duyên phận, người không có duyên phận với nhau thì làm sao chung sống được?”