Đọc truyện Ngày Mẹ Đánh Tổng Tài – Chương 169
Tiếp đó, Tiêu Hà Hà đang nói chuyện điện thoại cũng bị sốc bởi cảnh tượng này, rồi cô giống như một cái máy, nói cho Hàn Lạp biết địa chỉ của biệt thự số 15.
“Hu hu… Hàn à, anh đừng đuổi em đi! Em không đi đâu!” Mạc Lam Ảnh lẩm bẩm, rồi đột nhiên bật khóc hu hu.
“Em buông tôi ra trước đã!” Tần Trọng Hàn vội vã hét lên, có chút vụng về. Anh ta bỗng đưa mắt nhìn sang Tiêu Hà Hà, và nhận ra cô đang lặng lẽ nhìn họ.
“Hà Hà, là cô ấy ôm anh, không phải anh ôm cô ấy, thật sự không phải vậy!” Tần Trọng Hàn giang hai tay ra, không dám nhúc nhích, anh ta lo sợ nên vội vàng giải thích.
Tiêu Hà Hà lắc đầu, nhìn vào bộ dạng vụng về của anh ta, trong lòng bỗng thấy rất buồn cười. Cô không phải là người nhỏ mọn đến vậy, cô biết rằng anh ta không cố ý, nhưng cô vẫn nhịn cười, rồi lặng lẽ nói: “Em nhớ có người nói rằng bờ ngực của người ta là của em, bây giờ hình như nó đã bị người khác cướp mất rồi, và người đàn ông đó lại không đẩy được cô ta ra! Ừ, nhất định là vì giai nhân quá xinh đẹp nên mới không nỡ!”
“Oan cho anh lắm!” Lần này Tần Trọng Hàn đã cố hết sức đẩy Mạc Lam Ảnh ra thật nhanh, vì dùng sức mạnh quá nên đã đẩy cô ta ngã xuống ghế sofa.
“A…” Mạc Lam Ảnh bị ngã nên khẽ hét lên.
Tần Trọng Hàn không thèm quan tâm đến cô ta mà chỉ nói với Hà Hà: “Bà xã à, anh không cố ý đâu!”
“Em nhìn thấy rồi!” Tiêu Hà Hà cố nhịn cười. “Suýt nữa anh đã làm chị Mạc bị té rồi kìa!”
“Em không trách anh hả?” Tần Trọng Hàn thở phào nhẹ nhõm. “Không kéo tay ra được nên đành phải làm vậy thôi!”
“Thảo nào ha, vậy tức là anh lại không cố ý rồi!” Tiêu Hà Hà cố nhịn cười rồi khẽ nói với Tần Trọng Hàn: “Hàn Lạp nói chị ấy vẫn chưa khỏe hẳn, chỉ đỡ hơn trước thôi! Bây giờ chị ấy đã nhận ra rất nhiều người, cũng đã nhớ lại chuyện cũ. Có lẽ chị ấy sẽ sớm hồi phục cũng không biết chừng!”
Tần Trọng Hàn hơi nhướn mày lên. “Chưa khỏe hẳn?”
Tiêu Hà Hà gật đầu. “Hàn Lạp nói vậy đó. Anh ấy nói mười phút nữa sẽ đến đây, anh ấy đang tìm chị ấy khắp nơi đó, anh đừng kích động chị ấy nữa!”
Tiêu Hà Hà đang nói thì Mạc Lam Ảnh đi đến.
Tần Trọng Hàn né tránh theo bản năng, trốn ra sau ghế rồi vội vàng nói: “Lam Ảnh, em ngồi xuống trước đi, tôi có chuyện muốn nói với em!”
“Không! Hàn à, anh định đuổi em đi nữa chứ gì?” Mạc Lam Ảnh đuổi theo anh ta. “Em không đi! Em không muốn đi!”
Tiêu Hà Hà hơi ngây người ra, nhìn Tần Trọng Hàn chạy quanh ghế sofa, còn Mạc Lam Ảnh thì đuổi theo sau anh ta. Cảnh tượng này rất buồn cười, cô không ghen, chỉ cảm thấy Mạc Lam Ảnh thực sự rất đáng thương. Có lẽ vì chị ấy quá si tình, nên mới bị tình yêu làm hại. Có lẽ chị ấy thực sự rất thích Tần Trọng Hàn, hoặc có lẽ chị ấy không thể thoát ra khỏi tình yêu tưởng tượng của mình!
“Lam Ảnh, em dừng lại đi!” Tần Trọng Hàn hét lên, giọng anh ta đột nhiên trầm xuống và nghiêm nghị. “Em đứng lại đó!”
Mạc Lam Ảnh nghe thấy anh ta la hét lớn tiếng thì đột nhiên dừng lại, hai bàn tay nhỏ bé đan vào nhau. “Hàn à, lúc trước chẳng phải anh thích em đuổi theo anh như vậy sao?”
Trái tim Tiêu Hà Hà bỗng run lên. Trời! Thì ra lúc trước cũng thích đuổi theo anh ta quanh ghế sofa như vậy à!
Tần Trọng Hàn cau mày lại, liếc nhìn Tiêu Hà Hà với vẻ lo lắng, không thể không mở miệng nói với Mạc Lam Ảnh, nhưng giọng đã bực bội đến cùng cực: “Lam Ảnh, em đừng cố chấp không chịu tỉnh ra nữa được không? Chúng ta đều đã bắt đầu cuộc sống mới rồi, xin em hãy nhìn thẳng vào tình cảm mới của em đi! Hàn Lạp đang đi tìm em, nếu em không thích Hàn Lạp thì sao lại kết hôn với anh ta? Em đừng giống như mẹ mình, em rất bình thường, rất khỏe mạnh. Em không bị ảnh hưởng bởi cái bóng của bà ấy. Hàn Lạp có thể làm cho em hạnh phúc, hãy trân trọng anh ta!”
Mạc Lam Ảnh đột nhiên không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ lẩm bẩm: “Hàn Lạp? Hàn Lạp?”
Tiêu Hà Hà đột nhiên có chút bi thương. Người phụ nữ này, rốt cuộc người mà cô ta yêu là ai?
Tần Trọng Hàn? Hay Hàn Lạp?
Cô cúi xuống nhìn điện thoại, đột nhiên cảm thấy Hàn Lạp thật đáng thương, nhưng cũng cảm thấy anh ta rất vĩ đại. Thử hỏi có bao nhiêu người đàn ông, sau khi trải qua chuyện như anh ta đã trải qua, mà vẫn còn bận lòng về người vợ cũ của mình như vậy?
Tình yêu, thật ra có đôi khi sẽ làm tan nát trái tim của người mình yêu mà không hề hay biết, nhưng có bao nhiêu người hiểu được niềm vui và nỗi buồn trong đó!
Có những tình yêu sau khi đã qua hết ngàn thuyền thì càng thăng hoa hơn, nhưng cũng có những tình yêu sau khi đi hết ngàn cánh buồm vẫn không được gì. Yêu và được yêu đều phải nên tìm đúng người, kịch một vai thì chắc chắn sẽ đau buồn, thật sự hy vọng rằng Mạc Lam Ảnh cũng sẽ mau chóng tỉnh ra, đừng để vuột mất Hàn Lạp…
“Chị Mạc à, Hàn Lạp đang tìm chị đó. Tôi không biếtrốt cuộc chị yêu ai, điều này phải hỏi trái tim chị. Chị hãy bình tâm mà hỏi trái tim mình, chị có yêu Hàn Lạp không? Nếu yêu thì hãy nhanh chóng trân trọng lấy, đừng để vuột mất rồi hối tiếc cũng không kịp!” Tiêu Hà Hà bình thản nói: “Mong chị có thể nhìn thẳng vào trái tim mình!”
Mạc Lam Ảnh im lặng không nói gì, đột nhiên khóe mắt đỏ au, rồi lẩm bẩm: “Hàn Lạp…”
Lúc này đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Tần Trọng Hàn hơi ngây ra rồi đi mở cửa, nhìn thấy Mao Chi Ngôn đã đến. “Chi Ngôn, anh đến nhanh thật đó!”
Tiêu Hà Hà quay đầu lại, nhìn thấy Mao Chi Ngôn, ánh mắt bỗng hơi hoảng hốt. Cô không thể không nhớ lại sáu năm trước… Cũng nhớ lại chuyện Tần Trọng Hàn nói Tần thị không có người giám đốc nào họ Mao, liền liếc Tần Trọng Hàn một cái.
Tần Trọng Hàn tự nhiên hiểu ra, thấy hơi chột dạ liền nói: “Hà Hà, Chi Ngôn là bạn anh, cũng là trợ lý đắc lực của công ty anh, nhưng anh ấy phụ trách mảng đối ngoại.”
Mao Chi Ngôn chào hỏi Tần Trọng Hàn rồi mới đưa mắt sang nhìn Tiêu Hà Hà, sau đó mỉm cười và nói: “Cô Tiêu, thật sự rất xin lỗi, lúc trước cũng vì không còn cách nào khác!”
Tiêu Hà Hà chỉ gật đầu. “Chú Mao, chào chú!”
“Tôi đến đón cô Mạc, để đưa cô ấy về nhà!” Mao Chi Ngôn vẫn mỉm cười, ánh mắt dừng ở bóng người đang ngồi yên tĩnh trên ghế sofa, hai mắt hơi long lên, rồi sau đó lập tức lấy lại vẻ bình thản.
“Không cần đâu, có người sẽ đến đón cô ấy!” Tần Trọng Hàn vỗ vỗ vai Mao Chi Ngôn. “Xin lỗi nha, làm anh chạy không công một chuyến. Ngay mai cho anh nghỉ phép đó!”
“Có người?” Mao Chi Ngôn hơi không hiểu.
Lúc này lại có ai đó gõ cửa.
“Ờ, Hàn Lạp đến rồi!” Tiêu Hà Hà nói.
Mao Chi Ngôn liếc nhìn người đang ngồi trên ghế sofa thật lâu, rồi lại liếc nhìn Tiêu Hà Hà đang đi ra mở cửa, sau đó quay đầu lại nói với Tần Trọng Hàn: “Tổng tài, vậy tôi đi trước, có gì cần thì cậu cứ căn dặn!”
Tần Trọng Hàn gật đầu. “Đi đi!”
Mao Chi Ngôn đi đến cửa, đúng lúc đụng mặt Hàn Lạp đang đi vào. Mao Chi Ngôn khẽ gật đầu, Hàn Lạp cũng gật gật, xem như hai người đã chào hỏi nhau.
Khi Mao Chi Ngôn đi qua, Hàn Lạp lại quay đầu liếc nhìn anh ta, hơi cau mày lại nhưng không nói gì cả.
Mao Chi Ngôn nói với Tiêu Hà Hà: “Cô Tiêu, chúc cô hạnh phúc!”
“Cám ơn!” Tiêu Hà Hà lí nhín nói cám ơn.
Rồi Mao Chi Ngôn rời đi.
Tiêu Hà Hà nhìn thấy Hàn Lạp đang đứng trong phòng khách, nhìn vào Mạc Lam Ảnh với ánh mắt điềm tĩnh.
“Lam Ảnh, Hàn Lạp đến đón em kìa!” Tần Trọng Hàn nhắc nhở.