Bạn đang đọc Ngày Kết Hôn Không Nắng – Chương 27
Hạ Nhược đi rồi, đèn trong thư phòng vẫn sáng, An Mục chưa vào để hỏi cho rõ, cô rẽ sang phòng ngủ, đứng dưới vòi hoa sen để nước ấm chảy qua cơ thể mình, mỗi một lỗ chân lông đều có cảm giác dễ chịu. Bóng dáng của Hà mặc Dương ở bên ngoài hắt vào trên cửa kính, bóng anh kéo thật dài, An Mục nghĩ không biết khi nào anh mới vào, sau khi gột sạch bọt sữa tắm trên người, bóng anh in trên cửa kính vẫn không nhúc nhích.
Đây không phải là tác phong của anh!
Tắm qua loa cho xong, cô dùng khăn quấn tóc đi ra khỏi phòng tắm, Hà Mặc Dương không ngờ cô lại đi ra nhanh như vậy, ánh mắt sáng ngời, người đứng thẳng lại, đầu thuốc lá trong tay cháy một đoạn dài, tàn thuốc run lên rơi xuống thảm.
“Sấy tóc cho em đi!”
An Mục không hỏi gì cả, nhét máy sấy tóc vào tay anh, Hà Mặc Dương dụi tắt thuốc, kéo cô ngồi xuống.
Tóc của cô vừa đen vừa dài, không hề chẻ ngọn, phảng phất như một tấm lụa hảo hạng, mở ra khăn liền ướt đẫm buông xuống sau lưng.
Làn gió ấm thổi qua bên tai cô, nâng lên mấy cái đã làm tóc rối. An Mục tắm xong hơi mệt mỏi, dứt khoát ghé vào đùi anh, hai tay vòng qua thắt lưng anh, cách một lớp áo sơ mi, ngón tay cô vẽ nghệch ngoạch trên bụng anh, “Em vẽ chữ, anh đoán xem là chữ gì?”
Cơ thể Hà Mặc Dương căng cứng, giọng nói hơi khàn khàn: “Mục Mục, đừng lộn xộn.” Lấy ngón tay đang vẽ bậy của cô ra, vờ như chuyên tâm sấy tóc.
“Không thích, em chỉ viết một chữ đơn giản thôi, anh nhất định sẽ đoán được.” Đầu ngón tay nhỏ nhắn ấm áp cách lớp áo mỏng ngay bụng vẽ vẽ, “Là chữ gì?” Cô ngửa đầu, mở to cặp mắt vô tội ra hỏi, lồng ngực Hà Mặc Dương ép chặt, rầu rĩ nói: “Anh không biết.”
“Sao lại không biết? Mặc Dương, anh ngốc thật, rõ ràng rất đơn giản, em viết lại lần nữa nhé.”
Hà Mặc Dương dứt khoát tắt máy sấy, tiếng ồ ồ ồn ào trong phòng chợt biến mất, tay An Mục bị anh nắm gọn trong lòng bàn tay, “Mục Mục, đừng nghịch nữa, bằng không…”
“Không thì sao?” Chớp chớp mắt, cô biết tiếp theo sẽ là gì.
Hà Mặc Dương nghiêm mặt vứt máy sấy, giữa tiếng hét ôm ngang lấy người cô.
Trên chiếc giường lớn mềm mại, An Mục bị anh đè dưới thân, mái tóc đen óng xinh đẹp trải trên ra giường màu đỏ, đồng tử Hà Mặc Dương thâm thúy, mười ngón tay cài vào mái tóc cô, cảm giác hoàn mỹ từng đợt theo khe hở chảy xuống, miệng anh vừa mới hút thuốc còn vương mùi thuốc lá nhàn nhạt, xông lên não, mùi thuốc chát chát hòa cùng mùi hương đặc biệt của anh, An Mục há miệng, lưỡi Hà Mặc Dương luồn vào không chút kiêng dè, mút, cắn, ngậm, chỉ hận không thể nuốt luôn cô, môi lưỡi hai người quấn lấy nhau, lưu luyến không rời.
Tiếng thở dốc ồ ồ bùng nổ trong phòng, cô thật xinh đẹp, Hà Mặc Dương kiềm nén ham muốn đang dâng lên trong lòng. Khuôn mặt người dưới thân đã đỏ như hoa đào, hai má ửng hồng, đôi mắt như bị sương mù che kín, lại thêm phần mê hoặc, vô tội, ngây thơ, nửa xinh đẹp nửa thanh khiết, cô gái như vậy là hấp dẫn nhất.
“Mục Mục, ngoan nào, em ở trên nhé.”
Xoay người một cái, An Mục đã bị anh kéo đặt ở phía trên, tư thế nữ trên nam dưới, tuy rằng đã làm rất nhiều lần, nhưng An Mục vẫn khá truyền thống, cô khẩn trương cầm lấy áo sơ mi bị cởi một nửa của anh, không biết làm sao.
Hà Mặc Dương cầm lấy tay cô từng bước hướng dẫn chuyện chăn gối, chậm rãi dạy bảo: “Mục Mục, trước tiên cởi áo anh ra.”
An Mục nghe vậy liền đỏ mặt, tay run run từ từ cởi nút áo, do quá hồi hộp mà hồi lâu mới cởi xong, sau khi cởi bỏ để lộ cơ ngực cường tráng của anh, vóc dáng anh nhìn có vẻ hơi gầy thật ra lại đẹp đến bất ngờ, bờ vai rộng, thắt lưng hẹp, mỗi một tấc da thịt đều rất rắn chắc.
Hà Mặc Dương khẽ lắc, áo sơ mi trượt xuống, nửa người trên trần trụi, tay An Mục bị anh kéo đến đặt trên quần mình, cô không phải là cô gái chưa trải đời, ở lâu bên anh như vậy, sớm đã bị anh dạy hư, ngón tay mảnh dẻ dừng trên quần, vuốt ve “cậu nhỏ” cương cứng, khóe miệng cong lên: “Đêm nay em không cần nó.”
“Không cần à?” Giọng nói Hà Mặc Dương mang theo ngữ điệu bông đùa, bàn tay đã kéo mông cô: “Mục Mục, thật sự không cần sao?”
“Anh đúng là không biết xấu hổ.”
Cách một lớp quần lót, anh lại nâng cô lên, ngón tay mạnh mẽ luồn vào bên trong chơi đùa, tuy chỉ đút vào hơn nửa ngón tay, An Mục vẫn phát ra tiếng “ưm” khó nhịn, chống người không dám hạ xuống, mà nơi tư mật đặt ngang hôn anh đã sớm bại lộ, nơi ngón tay anh tiếp xúc trở nên trơn trượt, thay đổi cách thức giày vò cô.
Ngón tay đút bên trong chuyển động khơi lên dòng điện, cơ thể cô không ngừng run lên, cuối cùng An Mục cũng ngồi xuống, đúng lúc thuận theo ý anh.
Hà Mặc Dương cũng thỏa mãn hơn, tự mình cởi quần, nhấn hông cô ngồi xuống, thứ nóng bỏng đã sớm cương cứng xuyên qua cơ thể cô, An Mục kêu lên bật dậy, lại bị anh nhấn xuống, lên lên xuống xuống một hồi, áo ngủ đã sớm trút bỏ, nơi non mềm trước ngực theo chuyển động lên xuống vẽ ra độ cong đẹp đẽ trong không trung, Hà Mặc Dương đỏ mắt thề rằng đêm nay phải giày vò cô, nhưng không nhịn được nữa, nâng hông cô lên lên xuống xuống, dưới cách thức kịch liệt đó, cơ thể An Mục sớm nhũn ra ghé vào trước ngực anh, hung dữ đấm hai cái vào đó, “Em chịu thua, chịu thua.”
“Không được, nó còn chưa yêu em thỏa thích mà.” Lúc này mấy lời nói hư hỏng luôn đạt được hiệu quả cao, đẩy thêm hai cái liền xoay người đặt cô dưới thân: “Nếu mệt rồi thì nằm yên đừng nhúc nhích, nhưng nếu em muốn chủ động thì anh cũng không để ý đâu.”
An Mục lẩm bẩm, bất kể làm nũng thế nào Hà Mặc Dương cũng không buông tha cô, tách hai chân cô ra, nhụy hoa nở rộ lại bị xuyên qua, chất dịch yêu thương nhiều đến nỗi thấm cả vào ra giường, cả chiếc giường hỗn độn.
Đêm vẫn còn rất dài, cành hồng diễm lệ trong căn phòng khiến cho ánh trăng nơi chân trời cũng phải ngượng ngùng, lặng lẽ ẩn sau tầng mây.
Ông nội đã qua đời chính là người mà Hà Mặc Dương tôn kính nhất, cũng là người gần gũi nhất với anh. Lúc ông mất, cô thì không ở trong nước, có một số chuyện cô không biết, sau này mới được biết, cái chết của ông hóa ra có liên quan đến mấy anh em Hà Mặc Tiến, người đứng đầu một đại gia tộc còn đó, mà đám con cháu dưới quyền lại cãi nhau muốn phân chia tài sản, sức khỏe ông nội vốn dĩ không tốt nên lập tức ngã bệnh, sau đó cũng không khá lên được bao nhiêu, mấy tháng sau liền qua đời.
Ngày này hàng năm anh đều một mình đi viếng mộ ông, năm nay cũng không ngoại lệ.
Sáng sớm tinh mơ trời nổi cơn mưa phùn, mưa xuân rả rích dai dẳng, làm ướt cây cảnh bên ngoài phòng, tí tách như tiếng kim đồng hồ treo trên tường, An Mục khoác thêm cho anh áo len mỏng bên trong, lại đưa ô cho anh, tiễn anh ra cửa lớn: “Nhớ về sớm một chút.”
Chờ sau khi anh đi khỏi, An Mục bế Đô Đô giao cho người làm, cầm áo khoác đi ra ngoài.
Mưa bụi lất phất, trong gió mang theo hạt mưa thổi đến, đánh thẳng vào kính xe, thổi loạn làn tóc, An Mục kéo kín áo khoác, bước nhanh vào tiệm ăn.
An Vu Hùng cởi bỏ plet thẳng thớm khoác lên người quần áo thoải mái đúng là bớt đi vẻ sắc bén cùng uy nghiêm trên người, giống như người đàn ông trung niên bình thường, đây là gặp gỡ lần đầu tiên sau khi ông dọn ra khỏi biệt thự nhà họ An, có vẻ, ông sống cũng không tệ lắm.
Khoảnh khắc cô bước vào, An Vu Hùng cũng im lặng quan sát cô con gái đã lâu không gặp này, đường nét gương mặt cực kỳ giống người vợ vừa dịu dàng vừa cứng cỏi của ông, tính cách cũng di truyền vài phần, ngang bướng đến đáng sợ. Trước kia cũng là cái tính cách đặc biệt hơn người khác mới có thể hấp dẫn ông, An Vu Hùng nhớ lại thời còn trẻ tươi đẹp nhất của mình, cảnh vật trước mắt lập tức xoay chuyển, dường như có hình bóng trẻ trung xoay tròn trong đầu ông, mơ hồ không nhìn rõ, càng muốn nhớ lại khuôn mặt ấy, lại càng cố sức.
“Ba.”
An Vu Hùng chợt bừng tỉnh, ra khỏi dòng suy nghĩ, suýt nữa đánh nghiêng tách trà trong tay, thu lại vẻ mặt hoài niệm lúc nãy, vẫy tay, “Con đến rồi à, ngồi đi.”
Trên bàn đã gọi sẵn thức uống, là món cô yêu thích nhất, An Mục uống mấy ngụm, lại không cảm thấy có mùi vị gì.
“An Mục, từ nhỏ đến lớn con không làm nũng với ba như An Di, khiến ba cứ hiểu lầm là con không cần, thậm chí ba đã không để ý đến cảm nhận của con, con nhất định hận ba lắm.” An Vu Hùng cất lời, dù giờ có nói nhiều hơn nữa cũng không thể xóa bỏ ngăn cách đã sớm tạo thành nhiều năm giữa hai cha con họ, sẽ chỉ khiến từng người ôn lại chuyện cũ trong lòng mà thôi.
“Không hận, con có thể hiểu được, nhưng chỉ cảm thấy không đáng ẹ con thôi, ba à, ba không xứng đáng với mẹ.” Trong lòng An Mục, mẹ là người thiêng liêng nhất không thể xâm phạm.
An Vu Hùng nghe thế như thoáng già đi rất nhiều, ánh mắt ảm đạm: “Đúng vậy, là ba không xứng với mẹ con, mẹ con là người phụ nữ thật hiền lành, nếu cuộc đời mẹ con không gặp phải ba thì tốt rồi, là ba hủy hoại mẹ con.”
“Ba, cuối cùng ba muốn nói gì?”
“Hà Mặc Dương không thích hợp với con đâu.”
***
Đầu óc cô váng vất, An Mục cố gắng mở mắt thật lớn, nhìn chằm chằm vào đèn treo màu đỏ bốn phía trên đầu hồi lâu thị lực mới từ từ gom lại, tiêu cự cũng rõ ràng hơn, kinh ngạc thấy mình nằm trong một căn phòng xa lạ.
Ngay cả quần áo trên người cũng có dấu vết lỏng ra, áo khoát bị cởi ra ném ở trên sô pha cách đó không xa, cô muốn ngồi dậy, đầu óc lại choáng váng, có một số chuyện không cần nói cũng hiểu.
An Mục nhanh chóng nắm góc chăn, trong phòng im ắng phảng phất như không có hơi người, nhưng cô cảm nhận được rõ ràng trong căn phòng này không chỉ có một mình cô, còn có hơi thở của người khác phiêu đãng trong không khí.
Hoảng hốt lo sợ cùng thất vọng luân phiên tập kích lòng cô, tất cả lại là mưu kế của An Vu Hùng, cô tuyệt đối không tin một mình ông đạo diễn, cuối cùng còn có ai tham dự vào trong đó chứ.
Nhắm mắt lại, tất cả sẽ sớm biết được thôi.
Từng giây từng phút trôi qua, sự choáng váng dần dần chuyển biến tốt hơn, An Mục chống tay ngồi dậy, xốc chăn trên người lên, bên giường đặt một đôi giày cao gót màu trắng ngay ngắn, chính là đôi giày cô mang khi đến. Màu trắng, cô nhớ lại có một người đứng trước tủ kính bên ngoài cửa hàng chỉ vào đôi giày cao gót được bày bên trong nói: “Màu trắng là màu thuần khiết nhất, em mang vào nhất định rất đẹp.”
Giày cao gót màu trắng, trên cổ chân có một vòng dây thạch anh, đầu nhọn, An Mục cầm lên ướm vào, rất vừa chân, ngay cả việc cô thích mang giày cao không thấm nước cũng biết. Cô đứng dậy đi một vòng quanh phòng cũng không thấy ai khác, nhưng trong gạt tàn có cắm hai đầu lọc, một chút tàn thuốc rơi vãi trên bàn. Tiếng giày cao gót dồn dập, An Mục đẩy mạnh cửa, ánh đèn trên lối đi xa hoa sáng ngời, trong hành lang không có một bóng người, cô càng chạy nhanh hơn, lòng bàn tay rịn mồ hôi, không dám quay đầu lại, cuối cùng cũng chạy đến cửa thang máy, nhấn nút chạy vào trong.
Nhìn con số nhấp nháy giảm dần, An Mục bóp trán, việc cần làm ngay chính là nghĩ lại toàn bộ sự việc hôm nay, mục đích của An Vu Hùng là gì, còn cô sẽ rơi vào hoàn cảnh thế nào.
***
“Cậu chủ, hay cậu ăn cơm trước đi, cô An nói đang ở chỗ cô Hạ, không về ăn cơm.”
“Điện thoại.”
Người làm cung kính đưa điện thoại, Hà Mặc Dương nhận lấy gọi đi, sau một loạt âm thanh tút tút máy móc là một giọng nữ dịu dàng, cơn thịnh nộ mất hút không thấy bóng dáng, lòng anh dịu đi sau tiếng ‘a lô’ ấy.
“Em ở đâu?”
“Em đang dạo phố với Hạ Nhược, lát nữa em về, khỏi cần đợi cơm em.”
“Ừm, về sớm một chút.”
Người làm cầm điện thoại lo sợ lui xuống, Hà Mặc Dương đứng phắt dậy, suýt nữa hất tung chén bát trên bàn, bước chân nhanh chóng biến mất khỏi nhà ăn.
Lúc An Mục trở về đã là 10h tối, trăng mờ, mưa phùn đã tạnh, nước mưa đọng lại tí tách rơi xuống từ mái hiên, rơi xuống cây cảnh ngay góc tường, cô mới buông dù, người hầu đã ẵm Đô Đô bước đến.
“Anh ấy chưa ăn cơm à?”
“Dạ, cậu chủ nghe cô không về nên cũng không ăn.” Cậu chủ luôn nghe lời cô An, nên người hầu cũng không dám nói dối cô, An Mục nghe vậy, nắm lỗ tai của Đô Đô, cất giọng: “Em thấy không, tính cách của hai người thật giống nhau, thành thật nói cho chị biết Đô Đô ăn chưa, có nghịch không nào.”
An Mục vừa nói chuyện với Đô Đô vừa đi lên cầu thang, khe cửa thư phòng không có ánh sáng, cô trực tiếp đẩy cửa phòng ngủ, anh mặc áo ngủ tơ tằm màu trắng đứng trước giường, giữa ngón tay còn kẹp điếu thuốc, nghe thấy tiếng mở cửa liền quay đầu lại nhìn cô, vội vàng dúi thuốc vào gạt tàn, mở cửa sổ ra.