Bạn đang đọc Ngày Kết Hôn Không Nắng – Chương 26 (1)
“Tu Hàm, xin lỗi.” “Người nên nói xin lỗi là anh, Tiểu Mục, em không nói anh cũng đoán được mục đích hôm nay của em, xin thứ cho anh không thể đáp ứng, đây là chuyện giữa anh và anh ta, không liên quan đến em.”
An Mục buộc phải lớn tiếng hơn, không tin: “Hà Mặc Dương hành động theo cảm tính, anh cũng hồ đồ theo anh ấy sao.” Trịnh Tu Hàm trong tưởng tưởng của cô luôn trầm ổn nhã nhặn, không hấp tấp, Hà Mặc Dương thì xưa nay ngông cuồng bá đạo, người nào nghịch vảy rồng nhất định sẽ xù lông, bối cảnh cuộc sống từ nhỏ của hai người quyết định tính cách của họ.
“Anh ấy đã bắt tay với Trịnh Tấn Tiêu, Tu Hàm, anh buông tay đi, em không muốn một trong hai anh bị tổn thương, anh nói em ích kỷ cũng được, em nhận hết, Tu Hàm, buông tay đi.”
Trịnh Tu Hàm xoay đi, không dám nhìn vào ánh mắt khẩn thiết ấy của cô, anh ngửa đầu uống cạn ly rượu, chiếc cốc đế cao bị đặt mạnh lên bàn phát ra tiếng loảng xoảng, An Mục bị dáng vẻ nóng nảy của anh dọa đến, lời nói tới miệng rồi cuối cùng cũng nuốt lại.
Thoáng nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô, Trịnh Tu Hàm biết vừa rồi mình không có phong độ bao nhiêu, đang muốn nói gì đó để điều tiết bầu không khí, cửa phòng đột nhiên bị đạp từ bên ngoài, đùng một tiếng va vào tường rồi bắn ngược trở lại, An Mục quay đầu liền thấy Hà Mặc Dương tràn đầy phẫn nộ đến gần, góc áo plet mở rộng bị gió thổi hất ra sau, theo sau anh là Trịnh Tấn Tiêu.
Hà Mặc Dương không dừng bước, đi thẳng đến chỗ cô, kéo cô dậy, dắt cô ra ngoài, không thèm liếc mắt nhìn người đàn ông ở đối diện.
An Mục bị anh kéo đi lướt qua Trịnh Tấn Tiêu, cô thấy rất rõ ràng khóe miệng trêu tức như cười như không của hắn, sau khi họ khuất dạng liền thu lại ý cười.
“Em họ à, cũng sắp tới giờ dùng cơm rồi, phải về nhà thôi.”
Cửa bị đóng lại, Trịnh Tấn Tiêu bước thong thả đến chỗ lúc nãy của An Mục ngồi xuống, món ngon đầy bàn bởi vì đối phương bỏ về mà trở thành cơm lạnh canh nhạt, rượu vang trong cốc dưới ánh đèn phát sáng, hắn gấp ngón trỏ, đặt bên môi cười cười.
Khiêu khích trắng trợn, Trịnh Tu Hàm lạnh lùng nghiêm mặt cầm áo khoát đứng lên, nhìn như không có biểu hiện gì, thật ra ánh sáng trong đáy mắt đã sớm tắt ngấm, không nói lời nào, đi ngang qua Trịnh Tấn Tiêu ra khỏi phòng, tiếng đóng cửa gấp gáp vừa phát ra, tầm mắt Trịnh Tấn Tiêu rơi vào chiếc cốc đế cao trong tay, trên mép vẫn còn dấu son môi nhàn nhạt, là dấu son cô lưu lại lúc nãy, màu son lợt lạt in vào tâm trí, Trịnh Tấn Tiêu nhắm mắt lại, khi mở ra đã thanh tỉnh hơn.
An Mục bị anh kéo một mạch ra khỏi nhà hàng, trên đường ánh đèn mờ mờ kẻ qua người lại, tô điểm bóng đêm tịch mịch thêm một tầng sắc thái, anh dùng hết sức, cổ tay cô như sắp đứt ra, hình như anh không biết, kéo cô băng qua đường, Hà Vi khom người mở cửa xe, cô không kịp nói gì đã bị anh nhét vào trong xe.
Nghe thấy tiếng thỏ thẻ kêu đau của cô, Hà Mặc Dương hối hận đã làm cô đau, nhưng lúc này cũng không rãnh để xin lỗi, anh cũng ngồi vào xe.
Xe chạy trên đường, trong xe tối thui, An Mục không thấy rõ vẻ mặt ẩn trong bóng tối của anh, nhưng cô lại cảm nhận được hơi lạnh mạnh mẽ toát ra từ người anh một cách rõ rệt, cô sờ soạng muốn nhét tay mình vào trong tay anh. Lòng bàn tay anh thật lạnh, mùa xuân hoa nở đáng lẽ nên ấm áp mới đúng, An Mục kề sát tay mình vào tay anh, phảng phất như hai trái tim chậm rãi nhích lại gần nhau.
Hà Mặc Dương từ từ nhắm hai mắt, mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay cô dán chặt vào lòng bàn tay anh, hơi ấm từ trái tim nhẹ nhàng truyền đến, liền dập tắt bất an và phẫn nộ trong lòng anh, anh đưa tay ôm lấy An Mục vào lòng.
Xe đột ngột giảm tốc độ, đỉnh đầu An Mục đụng vào cằm anh, hai người đều kêu lên, cuối cùng phá vỡ bầu không khí ngưng trệ, An Mục thuận thế quàng hai tay lên cổ anh, nhẹ nhàng cọ hai cái, sau khi tìm được vị trí thoải mái thì không động đậy nữa.
“Em không phải cố ý gạt anh để đi tìm anh ấy, chỉ là sợ anh không cho phép mà thôi.” Cảnh tưởng 6 năm trước đến giờ trong lòng An Mục vẫn còn sợ, sự chiếm hữu của Hà Mặc Dương đã đạt tới mức khủng bố rồi, “Còn giận à? Đúng là hẹp hòi.” Ngón trỏ của cô nhẹ nhàng vẽ một vòng lên mu bàn tay anh.
Trong miệng Hà Mặc Dương im lặng nhắc lại hai chữ hẹp hòi, anh hẹp hòi sao? Có người đàn ông nào bằng lòng nhìn người phụ nữ của mình đi gặp mặt tình địch còn nói cười vui vẻ chứ, đây hoàn toàn không phải vấn đề hẹp hòi hay không, mà là vấn đề nguyên tắc, anh cũng không định nói gì, nếu đã xảy ra rồi còn truy cứu hoài thì có vẻ bản thân không có phong độ, dứt khoát biết thời biết thế vậy.
“Sau này đừng gạt anh, nếu gặp thì phải nói cho anh biết.”
An Mục gật đầu, anh đã lui một bước, cô cũng nên biết điều, suy nghĩ gì đó, cô lên tiếng: “Trịnh Tu Hàm hình như không còn giống như trước kia.” An Mục thừa nhận cô bị dáng vẻ đột nhiên tàn nhẫn của anh dọa đến, thời gian chỉ cách ba năm thôi mà, sự thay đổi của một người lại có thể nhiều đến vậy ư.
Vòng ôm của Hà Mặc Dương càng siết chặt, cô không nhìn rõ đôi mắt ẩn trong đêm đó u ám bao nhiêu, “Vậy à, sau này nên ít gặp nhau là tốt nhất, Trịnh Tu Hàm đã không còn là hắn của 6 năm trước rồi, Mục Mục, anh sợ hắn sẽ làm hại đến em.”
“Không đâu, Hà Mặc Dương, anh suy nghĩ nhiều rồi.” An Mục vội cắt ngang, “Sao Trịnh Tấn Tiêu đi cùng anh vậy?” Cô không quên lúc nãy còn có Trịnh Tấn Tiêu, còn có ý cười vô tình hữu ý lúc gần đi, khiến cô có cảm giác sởn gai ốc.
“Công việc thôi.”
Hà Mặc Dương đúng là người đàn ông bá đạo, tàn bạo, dục vọng chiếm hữu cực mạnh, điều duy nhất không giống với Tần Việt Trạch chính là Tần Việt Trạch dù sao cũng kiêng dè bối cảnh chính trị của gia đình mình, hành động không dám rầm rộ quá, mà nhà họ Hà vốn từ hắc đạo chuyển qua bạch đạo, thế lực ở hai bên hắc bạch đều rất lớn, nếu thật sự có người nào gai mắt, theo tính cách gặp thần giết thần của Hà Mặc Dương, khó bảo đảm sẽ không làm ra chuyện gì quá khích.
Chuyện lần này của Trịnh Tu Hàm giống như cây kim ghim mạnh vào ngực, không nhổ đi thì vĩnh viễn cũng sẽ không cảm thấy dễ chịu.
Hà Mặc Dương đúng là người đàn ông bá đạo, tàn bạo, dục vọng chiếm hữu cực mạnh, điều duy nhất không giống với Tần Việt Trạch chính là Tần Việt Trạch dù sao cũng kiêng dè bối cảnh chính trị của gia đình mình, hành động không dám rầm rộ quá, mà nhà họ Hà vốn từ hắc đạo chuyển qua bạch đạo, thế lực ở hai bên hắc bạch đều rất lớn, nếu thật sự có người nào gai mắt, theo tính cách gặp thần giết thần của Hà Mặc Dương, khó bảo đảm sẽ không làm ra chuyện gì quá khích.
Chuyện lần này của Trịnh Tu Hàm giống như cây kim ghim mạnh vào ngực, không nhổ đi thì vĩnh viễn cũng sẽ không cảm thấy dễ chịu.
Người gối đầu lên tay anh ngủ say sưa, khăn lụa trắng được khoát nhẹ nhàng lên ngực, một mớ tóc đen nhánh buông thõng bên cánh tay anh, đuôi tóc hỗn loạn đâm vào sườn mặt anh, làm ngứa ngáy đến tận đáy lòng, chỉ cần cúi đầu thôi, gương mặt đang ngủ thuần khiết của cô liền ở ngay trước mắt, giơ tay là có thể chạm vào, một vẻ đẹp mờ ảo.
Tay anh dừng trên sườn mặt cô, vén vài sợi tóc lòa xòa ở đó, để lộ gương mặt rõ ràng, hôn nhẹ vào đó, sợ làm cô thức giấc, nhẹ nhàng kéo góc chăn, cầm cánh tay để ở ngoài của cô bỏ vào trong chăn.
Cô nhíu mày ưm một tiếng, Hà Mặc Dương tưởng đã đánh thức cô, không dám động đậy, ai ngờ người gối trên khuỷu tay chỉ chuyển mình tiếp tục ngủ, để lộ gáy cổ loang lổ dấu viết hoan ái mà anh cố ý để lại, hơi thở lại bắt đầu gấp gáp, lại in lên đó một nụ hôn, tắt đèn, ôm cô vào lòng.
***
An Mục đi gặp An Di vào một buổi sáng sớm, đã lâu không gặp, ngay cả làn da ẩm mượt thuần khiết lúc nào cũng được chăm sóc kỹ càng của cô hai nhà họ An nay đã sạm đi, không còn quần áo, túi xách hàng hiệu nữa, An Di bây giờ cũng mất đi vẻ sắc sảo lúc xưa. Sự suy sụp ở nhà họ An cuối cùng đã đả kích đến cô ấy, cô ấy không giấu nỗi vẻ tang thương nơi đáy mắt, nếp nhăn ngay đuôi mắt cũng có thể thấy được rõ ràng, An Mục không khỏi sờ lên đuôi mắt mình, thời gian này được Hà Mặc Dương cẩn thận nâng niu che chở trong lòng bàn tay, cô gần như quên mất cảm giác bận rộn giặt đồ nấu cơm, bôn ba vì sinh kế.
“Ba sao rồi?”
“An Mục, An Vu Hùng chỉ có mình tôi là con gái, hiện giờ là như vậy, sau này cũng sẽ như vậy.”
Lời tiếp theo An Mục định nói bị mắc nghẹn trong cổ họng, chuyện An Di ghét cô cũng không phải là chuyện mới đây, sao lại thấy trong lòng khó chịu chứ.
An Di đứng dậy, rút tờ chi phiếu trong ví ra đặt lên bàn rồi xoay người, dừng lại: “An Mục, cô cứ ở bên cạnh Hà Mặc Dương cho tốt đi, mỗi người chúng tôi đều rất khỏe, nhớ cho kỹ mãi mãi cũng đừng quay về, ngay từ đầu nhà họ An không nên có sự tồn tại của cô, chúng tôi mới là một gia đình, bởi vì sự tồn tại của cô mà mẹ tôi phải thống khổ nhiểu năm như vậy, việc cô ra đi đối với mỗi người chúng tôi đều tốt.”
Hà Mặc Dương bưng ly đến, An Mục ngồi trên ghế ngẩn người, lời ban nãy An Di nói vẫn còn chuyển động trong đầu cô, vừa quay đầu lại, anh đã bưng ly đứng ở trước mặt, thức uống trong ly nóng hổi bốc khói, món vặt trong dĩa tỏa hương thơm hấp dẫn, những lời buồn bực đó lập tức bị gạt sang một bên, cô nhủ thầm phải ăn một chút.
“Sao mặt nhăn nhó vậy, ai chọc giận em?”
Hà Mặc Dương không nói thêm, cầm cái bánh bao nhét vào miệng cô, An Mục suýt mắc nghẹn, đỡ hàm trừng mắt nhìn anh, anh cũng trừng mắt lại nhìn cô hệt như con nít.
“Thưa quý khách, đây là tiền thừa.” An Mục vừa chuẩn bị nói chuyện thì bị tiếng nói ở sau lưng đột ngột cắt ngang.
Nhân viên phục vụ cầm tiền thối bước nhanh đến, vẻ mặt sốt ruột, tay cầm đũa của Hà Mặc Dương không có xu hướng muốn nhận tiền, An Mục thấy thế liền nhận lấy, mỉm cười nói cám ơn, người phục vụ lau mồ hôi trên trán rồi quay đi. Cô lấy ví tiền của anh ra, bỏ từng tờ một vào trong, “Chẳng phải chỉ xếp hàng một chút thôi sao, vậy cũng không vui à.”
Hà Mặc Dương bực bội không nói gì, đưa mắt nhìn một hàng dài đứng trước quầy thu ngân cách đó không xa: “Để anh nói với trợ lý trực tiếp đến bàn bạc với họ về vấn đề thu mua.”
Bộ dạng nhà giàu mới nổi chảnh chọe như bốc được 258 (con số đẹp trong mạt chược, ai bốc được là hên lắm nên rất chảnh), An Mục suýt chút nữa bị lời anh vừa nói làm ắc nghẹn, sau khi ăn xong cái bánh bao ở trước mặt anh liền rút khăn tay ra lau tương ớt dính trên khóe miệng của người ngồi đối diện, sự xuất hiện của An Di khiến anh không ngờ tới, do An Mục luôn thích đến tiệm này ăn điểm tâm, nên đi ngang liền tạt qua một chút.
“Hà Mặc Dương, trên mặc anh viết hai chữ ‘ấu trĩ’ kia kìa.” Cô gỡ tay anh ra, tự mình lau.
Vốn tưởng rằng bất quá đó chỉ là một câu nói trong lúc giận dỗi, Hà Mặc Dương không biết xếp hàng hôm đó không những phải xếp hàng, còn bị người khác chen ngang, thế nên buổi tối trở về liền vào thư phòng gọi điện thoại.
“Người đàn ông nhà cậu đâu, gọi ra xem nào!” Hạ Nhược vui vẻ hớn hở cầm chai bia uống hai hớp, vung tay vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: “Đừng đứng đó nữa, mau đến đây ngồi đi, đây là nhà cậu mà, thấy mình tùy tiện không.”
An Mục hoài nghi, quả là không hiểu mục đích tối nay của Hạ Nhược, đầu tiên là chạy vội vào nhà, sau khi vào liền không nói gì cả đòi uống bia, người hầu mang lên một tá bia, tự cô bập nắp, uống một ngụm, “Muốn đến uống không?”
An Mục lắc đầu, tửu lượng của cô và Hạ Nhược trái ngược nhau hoàn toàn, huống hồ Hà Mặc Dương cũng cấm cô uống bia, tuy rằng đây là nhà cô.
Người hầu lui ra, cô đi đến ngồi xuống: “Mình không tin cậu không có tiền mới đến chỗ mình uống bia, sao vậy, cãi nhau với cháu trai lớn à?”
“Nói bậy bạ gì vậy.” Hạ Nhược vẫn uống bia như cũ, nhớ tới người đàn ông kia trong lòng liền buồn bã, đứng lên, cởi áo khoác trên người: “Người đàn ông nhà cậu đâu?”
“Ở thư phòng trên lầu.”
“Được lắm, dẫn đường đi, để mình lên đó xem.”
Trong lòng An Mục không ngừng cảm thấy ngờ vực, vẫn dẫn cô lên lầu, thư phòng của Hà Mặc Dương nằm cuối hành lang, đèn treo rực rỡ chiếu sáng cả hành lang dài vốn u ám, theo khe hở rọi vào hai bình hoa cổ, trong tang thương lộ ra vẻ sáng ngời, Hạ Nhược đứng trước cửa, “An Mục, cậu xuống dưới trước đi.”
Ngay đầu cầu thang lầu hai, An Mục theo lá cây trong chậu nhìn về thư phòng cuối hành lang, tâm tư xoay chuyển, Hạ Nhược cố ý không muốn cô biết chuyện là có liên quan đến cô, hay là tình hình nghiêm trọng nên phải gạt cô.
Biết rõ Hà Mặc Dương ở bất cứ tình huống nào cũng sẽ không buông tha ình, chuyện duy nhất cô cần làm chính là ủng hộ mỗi một quyết định của anh, cho dù bản thân trải qua những ngày đó thì cũng chưa bao giờ có suy nghĩ như hiện tại, thậm chí vì thoát khỏi anh mà đi theo người khác đến nước Anh. Nhưng hiện giờ, một khi đã nếm trải sự nuông chiều vô điều kiện, được người đó nâng niu trong lòng bàn tay, bản thân cô không bao giờ muốn cô đơn một mình nữa, có thể nói cô tham lam sự ấm áp mà anh mang đến, cũng có thể nói cô không muốn cô quạnh, cảm giác có một người vào lúc nửa đêm đắp chăn lại cho cô, cẩn thận ôm cô vào lòng thật sự rất tốt.
Phụ nữ là loài động vật cảm tính, cũng là loài động vật dễ dàng cảm động.