Ngày Kết Hôn Không Nắng

Chương 2


Bạn đang đọc Ngày Kết Hôn Không Nắng – Chương 2

Bởi vì không lưu luyến, mới không thương tâm, mất mát.
6 năm không gặp, năm tháng lưu lại dấu vết rõ rệt trên khuôn mặt của An Vu Hùng, tóc mai hai bên đã ngả bạc, vết chân chim ở khóe mắt không đấu lại sự biến thiên của năm tháng.
“Ái chà chà, tôi còn tưởng là ai vào cửa, cô hai nhà họ An đã trở về, người đàn ông ngang tàng kia đâu?”
An Di nhìn có chút hả hê từ sau lưng của An Vu Hùng đi ra, giày cao gót nện lạch cạch lạch cạch đi đến trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp có bảy phần tương tự Nguyễn Tình, miệng lưỡi lại càng được di truyền từ Nguyễn Tình.
“Cái gì mà đàn ông ngang tàng, cứ nói như vậy với em gái con.” An Vu Hùng không vui lên tiếng, tiếng giày cao gót của An Di kịch liệt lạc cạnh, đứng ở sau lưng Nguyễn Tình, hung hắng trừng mắt với cô.
Tính tình của An Di, An Mục đã sớm thấu hiểu, cô càng cố chấp với cô ta, cô ta càng không buông tha cô, dứt khoát không để ý đến cô ta, để một quyền của cô ta như đánh vào bông vải.
Chưa đến 1 phút, An Di hung hăng giậm chân, tiếng giày cao gót lại vang lên trong phòng.
“Trở về là tốt rồi, ngày mai cùng An Di đi đến công ty để làm quen đi.” Lời nói của ba vừa thốt lên trên bàn ăn, mẹ kế không hài lòng lên tiếng: “Ông xã, An Mục xuất thân là học âm nhạc mà… …”
Ý tứ trong lời nói của Nguyễn Tình quá mức trần trụi, cô cũng không phát biểu ý kiến gì, để mặc cho họ thảo luận.
“Học âm nhạc thì sao, An Di cũng xuất thân từ người mẫu vậy.”
“Nói chính xác hơn là An Mục không muốn đi, hiện tại bọn nhỏ đều có tư tưởng của riêng mình rồi, chi bằng hỏi ý kiến của nó trước thử xem.”
Xem ra muốn yên ổn ăn xong bữa cơm này cũng là một hy vọng quá xa vời, mẹ kế đã đá quả bóng cao su qua bên phía cô rồi.
“Ba à, con rất hài lòng với tình trạng hiện tại, cũng không muốn đến công ty.”
An Mục tỏ rõ thái độ, mẹ kế mỉm cười sáng lạn, gấp miếng cá cho cô: “Ông xã, em đã nói là bọn trẻ có nguyện vọng riêng mà, anh cũng đừng cưỡng cầu, hơn nữa, ở công ty không phải đã có An Di rồi sao.”

“Dạ, dì Nguyễn nói đúng, con vẫn không nên đến làm mất thể diện.” Ở trước mặt ba, từ lâu bọn họ đã học được cảnh thái bình giả tạo, người một nhà hòa thuận vui vẻ.
“Tùy con vậy, thế nhưng đã về rồi thì dọn về nhà sống, ở bên ngoài còn ra hình dạng gì nữa.”
Trở về đây sống? An Mục ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua hai mẹ con ở đối diện, bọn họ đang khẩn thiết chờ đợi đáp án của cô, cầm khăn ăn lên nhẹ nhàng lau khóe miệng: “Ba à, sống ở bên ngoài tốt lắm, con cũng không muốn quay về.”
Lời nói vừa thốt ra kèm theo tiếng rầm của chiếc đĩa bể tan tành, An Mục đã sớm chuẩn bị sẵn, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt trong veo, để chờ ông nổi giận.
“Được, được, được lắm, bây giờ cánh cứng cáp rồi, có bản lĩnh thì sau này đừng trở về nữa.” Liên tiếp nói ba chữ được, có thể thấy là rất tức giận rồi.
“Ba à, thật ra, con cũng không muốn trở về.”
Đẩy bàn ăn đứng lên, đây không phải là nhà mà là ngọn nguồn tất cả ác mộng của cô, hôm nay rốt cục cũng nói ra miệng, tiếng động sau lưng càng lớn hơn nữa, cùng với tiếng thét chói tai của An Di, cô đi càng lúc càng nhanh ra khỏi nhà họ An.
Biệt thự sau lưng đã dần dần ra khỏi tầm mắt, An Mục mới dừng lại vịn lan can thở dốc, nếu là trước kia, bản thân nhất định sẽ không đối chọi, nhưng hiện giờ thầm nghĩ bản thân sống rất mờ nhạt tầm thường, từ lâu đã vứt bỏ hết tất cả rồi.
Cúi đầu nên không nhìn thấy chiếc xe con dừng lại bên cạnh.
“Lên xe.”
Che giấu tốt cảm xúc, lên tiếng: “Anh Năm, sao anh lại ở đây?”
Hà Mặc Dương vẫn chưa trả lời, chuyên tâm nhìn về phía trước đánh tay lái lên cầu, sau đó dừng xe lại ở ven cầu, quay kính xe xuống.
Phong cảnh ban đêm trên cầu vô cùng đẹp, đèn nê ông lấp lòe, trên mặt sông dưới cầu thuyền hoa di động, bên bờ sông, cây liễu rủ bay bay theo gió, gió men theo kính xe lùa vào bên trong, từng đợt từng đợt nhè nhẹ làm nổi da gà, An Mục che kín áo khoác trên người, bỗng nhiên cơ thể cảm thấy ấm áp: “Cám ơn, anh Năm.”

Hà Mặc Dương nhíu mày không vui: “Mục Mục, không cho phép nói cám ơn với anh.”
Lắng nghe cẩn thận mới phát hiện trong giọng nói cường ngạnh của anh có mang theo một chút dịu dàng, An Mục cúi đầu không nói, quấn nhanh áo khoát lớn của anh lại.
Ánh mắt quét qua mái tóc buông xõa của cô, lộ ra chiếc cổ và lỗ tai trơn bóng, dáng vẻ điềm tĩnh giống như trước, đầu ngón tay khẽ động, xoa nhẹ mái tóc mềm mại như nhung của cô.
Cơ thể An Mục cứng đờ, cúi đầu bấu chặt ghế ngồi, bàn tay anh chậm rãi di chuyển ở sau đầu, như một dòng điện khác thường lén lút lan tràn trong thân thể.
Hà Mặc Dương rõ ràng cảm giác được sự mất tự nhiên của cô, vẫn không rút tay lại, bàn tay to từ đằng sau lại đi xuống, rơi vào nốt ruồi son trên cổ cô: “Mục Mục, đừng sợ anh.”
An Mục không dám di chuyển, nhiệt độ lạnh lẽo của đầu ngón tay anh, nhiễm phải sự ấm áp trên làn da của cô, giống như muốn thâm nhập vào trong cơ thể.
“Mục Mục, nói cho anh biết em cũng nhớ anh.”
Giọng nói bên tai trầm thấp, lại mang theo một cỗ ma lực quanh quẩn bên màng tai cô, rõ ràng là động viên, An Mục phẩy tay của anh ra: “Anh Năm, em… …”
“Không nhớ sao? Mục Mục, anh nhớ em… ..” Rất nhớ, rất nhớ… … Từ bên cạnh, Hà Mặc Dương cúi người, đôi môi rơi vào nốt ruồi son trên cổ cô, chậm rãi vân vê, tham lam hít vào.
“Anh Năm.” Giọng nói của An Mục gần như mang theo sự nức nở: “Anh nói anh sẽ không ép em mà, anh đã nói.”
“Ha ha, anh đã quên mất, Mục Mục, em nhắc nhở anh thật đúng lúc.” Đôi môi nóng rực rời khỏi làn da, đáy mắt thoáng ôn nhu, lại trở thành biển sâu vô cùng lạnh lẽo, ở quanh quẩn đáy mắt như đang tích lũy bão táp.
Anh nhẹ nhàng gật đầu, tay buông thả bên người, dần dần nắm lại thành quyền.
Đảo mắt chỉ trong khoảnh khắc, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng, cùng bóng đem hòa thành một thể.

Chiếc xe dừng lại dưới lầu khu nhà trọ, trước khi xuống xe, Hà Mặc Dương gọi cô lại: “Mục Mục, điện thoại cho anh.”
Ký ức quá mức lâu đời, An Mục cũng không biết đã quen biết Hà Mặc Dương khi nào, họ An và họ Hà vì chuyện thương mại thường xuyên lui tới, con cái liên quan đến hai nhà cũng biết nhau, Nguyễn Tình luôn luôn không thích cô đi giao thiệp, khi họ Hà đến làm khách, bà ấy thường xuyên sai cô xuống bếp phụ giúp, An Di thì giống như hoa như bướm bay lượn bên cạnh anh.
Vốn dĩ không thích cuộc sống của họ An, cô lại không muốn dính vào đó, chỉ tại ngày đó cô và An Di ở vườn hoa bên ngoài họ An xảy ra tranh cãi, kinh động đến người trong nhà, kế tiếp tất cả hệt như một giấc mộng, cô chẳng biết tại sao mình lại thành người hầu của Hà Mặc Dương, không thể phủ nhận, khi đó anh chính là sự cứu chuộc và ấm áp duy nhất của cô.
Hồi ức qua đi chỉ còn lại sự cô đơn khôn cùng và trái tim hoang vu khó có thể cứu chuộc của chính mình, cuộn mình lại, khuôn mặt chôn thật sâu vào chiếc gối đầu, tự nói với chính mình chỉ cần không hy vọng quá xa vời thì sẽ không thất vọng.
Trái tím mỏng manh của An Mục rốt cục cũng không thoát được một chút vỡ vụn.
*******************************************
Rất không thích dậy sớm nhưng không có cách nào, thức dậy rửa mặt chải đầu xong, cầm túi xách ra cửa, ở cổng tiểu khu mua một hộp cháo, xé ống hút ra, ôm hộp cháo nóng hổi ngọt ngào nấu vô cùng sềnh sệch, theo cổ họng chảy xuống, làm ấm dạ dày, tối qua hình như không ăn gì cả, hộp cháo nhanh chóng nhìn thấy đáy.
Dọc theo đường đi, rẽ một khúc ngoặt nữa là đến tiệm cà phê, tiệm cà phê buổi sáng thường ít khi bận rộn, vào phòng nghỉ thay quần áo đi ra, thấy chị Quả Quả treo bảng: Đặt bao hết trước tiệm, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy, không khỏi tò mò đi đến hỏi: “Ai vậy hả, thật là mạnh tay.”
“Không biết nữa, bao liên tục 1 tuần.”
“Xem ra chúng ta có thể xem được cảnh tượng lãng mạn rồi.”
Tất cả mọi người nở nụ cười, có để xem cũng tốt, tâm trạng tốt, An Mục ngồi trước đàn dương cầm, ngón tay lướt qua phím đàn, tiếng đàn vang lên trôi chảy, tạm thời quen hết tất cả chuyện không vui, âm nhạc là thứ gì đó rất kỳ diệu, có thể làm sạch tâm hồn.
Cả ngày, Blue không tiếp đón được vị khách đó, người thần bí đặt bao hết trong truyền thuyết vẫn chưa xuất hiện, liên tiếp 1 tuần đã trôi qua, An Mục cũng chưa được thấy người thần bí đó.
Nhưng ngày thứ hai sau khi kết thúc thời hạn đặt bao hết tiệm, lại đến một người quen, người đó vừa tới thì được chị Quả Quả dẫn vào phòng nghỉ, thân hình cao lớn đứng ở trước cửa, một thân tây trang thủ công càng làm tôn lên vẻ tài hoa tuấn lãng của anh, không thể bỏ sót chình là nụ cười trên mặt, nghiễm nhiên là một kỳ quan, đồng nghiệp trêu chọc bên tai cô biết điều đi ra ngoài hết.
“Nhóc con, không đến ôm anh sao?”
Người đàn ông mở miệng sang sảng, lộ ra hàm răng sáng bóng, bước đến cho cô một cái ôm thật chặt, khoan dung và ấm áp: “Nhóc con, cuối cùng cũng về rồi, hoan nghênh.”

Hốc mắt An Mục ươn ướt: “Anh Tư, xin lỗi.”
Ánh mắt Hà Mặc Vũ tối lại: “Nhóc con, anh cũng bối rối, không phải lỗi của em, trở về là tốt rồi.”
Hết giờ làm, Hà Mặc Vũ lái xe dừng lại ở phố ăn vặt nổi tiếng của thành phố B, bên trong rất đông người, Hà Mặc Vũ dừng xe ở phía trước, hai người đi thẳng một đường, trong hẻm nhỏ chật hẹp toàn người qua lại, người bán hàng rong không ngừng hét to tiếng, mùi hương bay thật xa, dạ dày của An Mục đúng lúc kêu lên hai tiếng.
“Đói bụng sao?”
Ngượng ngùng xoa bụng: “Có một chút.”
Hà Mặc Vũ che chắn bảo vệ cô xuyên qua đám người đi vào một tiệm ăn nhỏ, bên trong rất đông, ông chủ thấy họ tiến vào liền vội vàng thu dọn một cái bàn để họ ngồi xuống, đưa thực đơn lên.
An Mục đưa thực đơn cho anh: “Anh Tư, anh gọi đi, anh quen thuộc chỗ này hơn.”
Hà Mặc Vũ cười cười không từ chối, vừa mở miệng là gọi một tràng dài, thức ăn bày đầy bàn, An Mục nhìn bàn thức ăn đầy ắp, thật không biết phải xuống tay như thế nào.
Trong mắt bất giác nổi lên sương mù, 6 năm không gặp, anh vẫn yêu thương cô như em gái vậy.
“Nhóc con, đều lớn như vậy rồi, còn thích khóc nhè nữa.”
“Anh Tư, em đâu có khóc nè.”
Ăn cơm một lát thì đã khuya, khi Hà Mặc Vũ đưa cô về cũng đã gần 10h, hơn nữa còn uống một ít rượu, lúc này đầu óc của An Mục có chút mụ mẫm, hai má ửng đỏ, từ từ nhắm hai mắt tựa vào ghế phụ, lúc xuống xe, Hà Mặc Vũ đỡ cô bước xuống, đang chuẩn bị đưa cô đi lên, một nắm đấm ập tới, anh lảo đảo, An Mục rơi vào một vòng tay ấm áp.
Toàn thân người đàn ông tức giận khi ôm chặt người trong lòng thì hơi nghiêm mặt lại, cách một ánh đèn âm u nhìn chằm chằm vào người đàn ông vừa bị đánh ngã, trong lòng phẫn nộ, chỉ hận không thể rút súng ra bắn vào đầu anh ta.
Hà Mặc Vũ lảo đảo bò dậy, cũng đằng đằng sát khí, là kẻ nào không có mắt dám tiếp cận anh, chán sống rồi sao.
Hai người căm phẫn, hận không thể xử lý đối phương, nhưng khi nhìn thấy diện mạo của nhau, đều ngẩn ra.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.