Bạn đang đọc Ngày Kết Hôn Không Nắng – Chương 1
Trong tiệm cà phê vang lên một khúc đàn dương cầm du dương uyển chuyển, giai điệu róc rách, những nốt nhạc lấp đầy đại sảnh vắng vẻ, trước đàn dương cầm là một cô gái mặc váy trắng mỉm cười yếu ớt, mười ngón tay lưu loát nhảy múa trên phím đàn, chiếu tua trên tay áo cánh sen theo động tác mà vi vu lay động, tất nhiên là thêm phần ý vị.
Một đôi mắt như hồ thu lưu động, làm tôn lên khuôn mặt trắng noãn, khiến người ta liên tưởng đến bốn chữ: điềm đạm đáng yêu, đầu ngón tay nảy lên, tầm mắt xa xăm, mang theo tia lo sợ rơi vào chiếc bàn đặt cạnh cửa sổ.
Ánh mặt trời xuyên qua chiếc rèm hoa lướt trên thân người đàn ông, ngũ quan bị phân cách vụn vặt, chiếc mũi cao thẳng ở trên khuôn mặt tỏa bóng lờ mờ, khuôn mặt thâm thúy, đôi môi mỏng đẹp mím chặt thành một đường thẳng, toàn thân tản ra hơi thở mát lạnh như băng, tựa hồ như ánh mặt trời ấm áp cũng không làm tan rã được lớp băng truyết trên người anh, ngược lại càng tôn lên vẻ tà mị lạnh lùng như một vị thần.
Nhưng tất cả những điều này cũng không hề ảnh hưởng đến khả năng nói chuyện của cô gái đối diện, khuôn mặt Viên Tịnh như hoa đào, ngón tay nhỏ nhắn trắng noãn tao nhã khuấy tách cà phê trước mặt, mặc dù lúc bước vào cũng không hài lòng tiệm cà phê này lắm, nhưng mà có anh ở đây, cũng không tệ.
“Đây là bài gì vậy, thật là hay.” Viên Tịnh thấy người đàn ông đối diện đang quan sát tỉ mỉ, lưng tựa vào ghế lắng nghe rất chăm chú, ngón tay thon dài đang giữ tách cà phê chưa uống, mở miệng cười duyên.
“The Wind của Fernandi.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông trong ánh nắng chiều giống như một vò rượu tinh khiết lâu năm, ấm áp, làm say lòng người, đôi má Viên Tịnh càng đỏ ửng, Hà Mặc Dương, người thừa kế duy nhất của nhà họ Hà, cũng là một trong tứ đại công tử ở thành phố B, càng lạnh lùng càng khiến cho con gái đi theo càng nhiều, may mắn là cô dựa vào năng lực của gia tộc mới có cơ hội tiếp xúc, không khỏi tự tin, nụ cười kèm theo càng rực rỡ, nhìn khắp thành phố B, cô gái chưa chồng có thể xứng với anh chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
“Hóa ra là The Wind, không biết anh Mặc Dương có thích Flowering của Bert không?”
Thấy anh vẫn chưa trả lời, lại vẫy người phục vụ đến, ý cười trên mặt Viên Tịnh càng đậm, cúi đầu thẹn thùng.
Cuối cùng, An Mục cũng đặt dấu chấm hết cho bức tranh âm nhạc hoàn mỹ, đang chuẩn bị đứng dậy, chị Quả Quả đi đến nói nhỏ vài tai cô vài câu, cô ngẩng đầu nhìn về hướng đó, khoảng cách khá xa không nhìn rõ vẻ mặt bị che mất một nửa của anh, nhưng ánh sáng trong đôi mắt đó, cô quen thuộc nhất, là ánh sáng của máu.
Đầu ngón tay run rẩy, tiếng đàn dương cầm lại lần nữa vang lên trong đại sảnh, giai điệu khá quen thuộc của ngày xưa, giờ phút này lại đàn lắp ba lắp bắp, sau cùng phần cuối bị lạc nhịp, vang lên một nốt nhạc cực cao, cô chột dạ cúi đầu sợ hãi, không để ý ánh mắt của những người xung quanh, vội vội vàng vàng đi vào phòng nghỉ.
Xa cách 6 năm, cô vẫn trở về, anh cũng vẫn tìm được cô.
Tạo hóa quả thật trêu người.
Khóe miệng nhếch lên một nụ cười là ý gì An Mục không muốn suy xét, thời gian là cách trị liệu tốt nhất. Trong một khoảng thời gian, có một số vết thương sẽ từ từ khép miệng, nhưng cũng có những vết thương sẽ chậm rãi thối rữa, che giấu ở nơi mà người khác không nhìn thấy.
“Khúc nhạc này cũng không tệ lắm.” Tựa lưng vào ghế, Hà Mặc Dương đã mở miệng, tầm mắt dừng ở nơi mà cô dần dần biến mất, đôi mắt đang nhắm bỗng mở lớn, bên trong tối đen chỉ có một chút ánh sáng rọi vào, lan tràn vào không khí, ánh mắt xa xăm, Viên Tịnh nhìn thoáng qua liền cúi đầu ngượng ngùng, đôi mắt của người đàn ông này thật thâm sâu, nhìn không thấu được cả con người anh.
An Mục hết giờ làm, ra khỏi Blue đã gần sập tối, ánh nắng chiều thản nhiên bao phủ lên dòng xe cộ, gặp ngay lúc tan tầm, ngã tư người xe đông nghịt, mới từ nước ngoài trở về, cô vẫn chưa quen với việc chen lấn như vậy, nhưng không thể không bước nhanh chân, ngày hôm nay cô muốn vội vàng quay về hơn so với thường ngày, rẽ hai khúc quanh là tới rồi.
Một chiếc xe hơi dừng ở trước mặt, An Mục đi vòng qua, sau khi đi ngang qua cửa sau của xe, kính xe hạ xuống lộ ra sườn mặt người đàn ông, ở khoảng cách xa như vậy, cô vẫn có thể cảm nhận được luồng khí lạnh như băng, phả vào mặt, xấu hổ lùi về phía sau hai bước.
Đường vận mệnh giao nhau từ khi nào, cô không nhớ rõ, điểm kết thúc ở đâu, mà nhìn không thấy.
Bước lên xe, bên trong còn phảng phất mùi nước hoa nhàn nhạt của phụ nữ, cô ngồi sát bên cạnh cửa xe, khi kính xe hạ xuống, cơn gió mát rượi tiến vào, mùi nước hoa trong xe càng lúc càng nhạt, sau khi xa cách 6 năm không gặp, họ đều đã thay đổi.
Từ giây phút cô bước lên xe, tầm mắt tham lam đè nén của Hà Mặc Dương dừng trên người cô, 6 năm, à, nhắm mắt lại, hóa ra đã 6 năm trôi qua, hơn hai ngàn ngày đêm, họ đã xa cách hơn hai ngàn ngày đêm.
“Nhóc con, đã trở lại.” Giọng nói khàn khàn, chút trầm thấp, nếu không chú ý đến thân thể cường tráng trong đó thì tựa như một tiếng đàn vi-ô-lông-xen dễ nghe.
Một tiếng “nhóc con”, mười đầu ngón tay của An Mục bấu chặt vào ghế ngồi, cụp mắt gật đầu: “Anh Năm, em đã về.” Giọng ngói mềm mại nổ tung trong xe, như pháo hoa xinh đẹp, trong nháy mắt xông thẳng lên bầu trời đêm bao la, sinh mạng nở rộ xinh đẹp nhất, sau cùng bình lặng tan biến.
“Còn nhớ lời nói của anh vào 6 năm trước khi em rời khỏi chứ.”
Giọng nói của An Mục mang theo một tia run rẩy không dễ phát hiện ra, ngẩng đầu bướng bỉnh đối diện với anh, anh nhìn rõ khuôn mặt của cô hơn, vẻ ngoài nảy nở, nhưng gầy hơn so với lúc rời đi, nhợt nhạt, chỉ có ánh mắt là kiên quyết hơn so với trước kia, là cái gì khiến cô trưởng thành như vậy.
“Anh Năm, anh buông tha cho em đi.”
Giọng cô gái mềm mại thốt ra làm người đàn ông đột nhiên bật cười, như âm thanh ma quỷ quanh quẩn bên tai, giọng điệu âm u: “Mục Mục, em bảo anh buông tha cho em, vậy ai sẽ buông tha cho anh đây, 6 năm trước anh đã cho em cơ hội.” Chỉ cần đừng bao giờ trở về, anh sẽ buông tha cho cô cũng buông tha chính mình, chỉ tiếc là cô đã trở về, hiện tại còn bước vào trong thế giới của anh, cho nên kiếp này dù là thống khổ hay hạnh phúc, họ đều phải dính với nhau, từ từ trầm luân cùng nhau.
Ngón tay thon dài bắt đầu khiêu khích chiếc cằm quật cường của cô, buột cô phải đối mặt với anh, ngón cái cạy mở cánh môi cô: “Mục Mục, em có thể trở về, anh thật sự rất vui.”
Sự vui vẻ không cần cần vẻ kiêu ngạo cùng tôn nghiêm và ruồng bỏ toàn bộ thế giới của bản thân, chỉ cần duy nhất một người.
“Anh Năm, anh đừng ép em.” An Mục quay đầu mở tay anh ra, lui lại sát cửa, sự đau xót thật sâu rơi vào đáy mắt của Hà Mặc Dương.
“Trịnh Tu Hàm, không phải em còn muốn Trịnh Tu Hàm chứ.” Cảm giác được giọng điệu quá mức sắc bén của mình đã làm cô sợ, không khỏi bình tĩnh lại, đáy mắt lạnh như băng cũng mang theo một tia ôn nhu: “Mục Mục, anh làm sao đành lòng ép em chứ.” Muốn cô can tâm tình nguyện trở về bên cạnh anh.
Nếu người đàn ông trước mắt không phải là người cưng chìu yêu thương cô 6 năm trước, đôi mắt âm tình bất định nhìn thấy kinh hãi, trong lòng An Mục quả thật có hơi sợ, cẩn thận đưa tay ra túm lấy tay áo anh: “Cám ơn, anh Năm.”
Chiếc xe chạy hòa vào dòng xe cộ, sau khi quẹo trái ngay đèn đỏ là chỗ ở của cô, là một phòng trọ nhỏ, cảnh chật chội nơi đây ở cũng không tính là quá tốt, nhưng mà gần chỗ làm, hơn nữa tiền thuê lại rẻ.
“Anh Năm, em đến rồi, cám ơn anh.”
An Mục mỉm cười mở cửa xe, xuống xe, đóng cửa, động tác liên tục, đứng trên bậc thang nhìn đuôi xe màu đen mất hút trong ráng chiều nhạt màu.
Đêm thật yên tĩnh và âm trầm, như nhuộm mực cả bầu trời, một mảnh trăng khuyết treo trên không trung, từng vòng khói chuyển động trong không khí bị gió cuốn đi, người đàn ông hút một hơi cuối cùng rồi dập tắt thuốc, hòa làm một thể cùng bóng đêm nồng đậm.
“Anh nói xem, không phải tôi quá nóng vội rồi chứ, làm cô ấy sợ?”
Người tài xế ngồi ở phía trước suy nghĩ một lúc lâu: “Cậu chủ đợi nhiều năm như vậy, nóng vội cùng bình thường, nhưng tâm tư của cô An tinh tế lại nhạy cảm, nên chậm lại một chút vẫn hơn.”
“Phải vậy không, chậm một chút.” Người đàn ông ngồi phía sau tinh tế nhả ra hai câu, sau đó vẫn lắc đầu, không được, chậm một chút cô sẽ bỏ chạy, bỏ chạy cùng người đàn ông khác như 6 năm trước, bỏ lại anh trong thế giới cô độc.
Nâng kính xe lên, cuối cùng nhìn ra cửa sổ một cái: “Đi thôi.”
*************************************************
“An Mục, mày rất quyến rũ, ánh mắt cám dỗ người khác hệt như mẹ mày, tao rất muốn nhìn xem, nếu mày mù rồi còn làm sao cám dỗ được ai… …”
“Đừng tưởng rằng vào được nhà họ An, thì mày là cô chủ của họ An này, tao nói ày biết, con hoang vĩnh viễn vẫn là con hoang… …”
“Con hoang chính là con hoang, cút ngay, đừng cản trở… …”
An Mục từ trong cơn ác mộng tỉnh lại, tìm kiếm công tắc đèn ở đầu giường, ngọn đèn màu quýt chợt sáng lên, cô thở phì phò lau mồ hôi trên trán, đồng tử mở to, làm thế nào cũng không buồn ngủ, ngón tay run run vuốt vết sẹo cạnh khóe mắt, cho dù gần 20 năm đã trôi qua, vẫn có thể cảm nhận được sự lồi lõm ở nơi đó.
Ôm chăn chậm rãi nằm xuống, mở to mắt nhìn phòng ngủ tối đen, càng gần ly biệt, sự đau khổ trong lòng càng đậm, đậm đến nỗi không tan được, chuyện năm xưa cứ ở trong lòng, ép đến không thở nổi, có một số chuyện có lẽ đã được định sẵn, gặp nhau, lại ly biệt, vở kịch thuộc về cô đã sớm kết thúc.
Cái gì tới thì không nên trốn tránh, 2 ngày sau An Mục quyết định quay về nhà họ An, nếu anh biết cô quay về, ba nhất định cũng đã biết, sau 6 năm xa cách lại một lần nữa bước vào.
Bể phun nước trước biệt thự đã đổi kiểu mới, hoa cỏ trong vườn đã không còn hình dáng lúc cô rời đi nữa, hồi ức đúng là thật kỳ diệu, rõ ràng là cô không muốn nhìn lại phía sau, nhưng nó lại hết lần này tới lần khác lôi cô kéo cô, chìm nổi trong cơn lốc quá khứ.
“Ối dào, tôi tưởng là ai đến chứ, hóa ra là cô, chịu trở về rồi sao, tôi còn tưởng lúc đó cô chạy trốn cùng với thằng kia rồi, sẽ không bao giờ… quay về nữa chứ.” Sắc mặt của Nguyễn Tình tràn đầy châm biếm, thân hình lắc ngoáy như rắn nước bước từ trên cầu thang xuống, đứng trước mặt An Mục, miệng líu lo, nhìn trái phải trên dưới đánh giá một hồi, phe phẩy chiếc quạt: “Thật sự là càng ngày càng giống người mẹ hồ ly tinh của cô nha, quả thực là loại nào sinh ra loại nấy, ti tiện như nhau.”
Lời của mẹ kế, lúc còn bé An Mục nghe rất nhiều, nhưng đến giờ vẫn chết lặng, đối mặt với lời nói bẩn thỉu không chịu được của bà ấy, vẫn có thể nở nụ cười: “Ba đâu?”
“Ôi chà, còn biết tìm chỗ dựa nữa đấy, chỉ tiếc là không có nhà.”
An Mục nhận được đáp án, đi thẳng qua người mẹ kế còn đang mắng chửi, xoay người bỏ lên lầu, từ nhỏ cô đã biết nếu muốn tồn tại trong căn nhà này, cách duy nhất chính là học được sự coi thường, coi thường tất cả những vẻ mặt đáng ghê tởm.
Sở dĩ người mẹ kế Nguyễn Tình hận cô như vậy, đơn giản là vì sự tồn tại của cô hiển nhiên là một cái tát hung hăng giáng xuống mặt bà ấy, chính là kết quả người chồng của mình ngoại tình bên ngoài, không có lúc nào ngừng tra tấn thần kinh bà, trở thành chủ đề bàn tán trong các bữa tiệc của xã hội thượng lưu.
Căn phòng thứ hai gần cuối tầng ba là phòng ngủ của cô, đẩy cửa ra, bên trong nghiễm nhiên biến thành phòng chứa đồ, cô lui về phía sau từng bước một, xoay người đi xuống lầu.