Bạn đang đọc Ngày Kết Hôn Không Nắng – Chương 11
“Tìm được chưa?”
“Xin lỗi, đã phát ra thông báo khẩn rồi, một khi có tin tức…”
Hà Vi bị người đàn ông đá một cước nằm dài trên mặt đất, trước mắt choáng váng, hồi lâu cũng không tỉnh táo bò dậy được, sắc mặt Hà Dĩ căng thẳng, cúi đầu đứng ở một bên, chủ động tiến lên.
“Tiếp tục tìm, nếu như không tìm thấy cô ấy, các người cũng bị chôn theo.”
Người đàn ông âm trầm quát lớn, Hà Vi ở trên đất toàn thân run lên, ôm ngực được Hà Dĩ đỡ ra ngoài.
An Mục mất tích ly kỳ trong tiệm tóc, khi Hà Mặc Dương nhận được tin thì gân xanh nổi lên toàn thân, một quyền đấm vào trên thủy tinh, nghĩ đến chuyện cô lại lần nữa ra đi không từ giã, nghĩ đến lần này bắt cô lại, cho dù là khóa dây xích cũng phải trói chặt cô, trải qua vài giờ tìm kiếm, trong lòng càng cảm thấy không yên, với bản lĩnh của cô, dưới tình huống không ai trợ giúp sẽ không có khả năng trốn sạch sẽ như vậy, chỉ còn lại một khả năng, chính là cô bị người khác ép buộc dẫn đi.
Người này là ai, tận đáy lòng của Hà Mặc Dương đã sớm có câu trả lời.
Phong tỏa một đêm để lùng sục nhưng không có đầu mối, người kia ắt phải hiểu rõ hành động và cách thức tìm kiếm của anh, ngoại trừ người của họ Hà thì còn ai vào đây nữa.
Rạng sáng 6 giờ, điện thoại vang lên.
An Mục bị lạnh nên tỉnh lại, mặt đất ẩm ướt lạnh băng, toàn thân cô bị trói chặt ném lên nước bẩn, quần áo trên người còn có dấu vết ướt sũng, băng dán ngoài miệng làm cho cô nói không ra tiếng, chỉ có thể nhìn xung quanh căn phòng trống rỗng không có vật gì, ngoại trừ chiếc cổng sắt to đầy bụi bậm rỉ sét ở trước mặt, ngay cả cửa sổ cũng không có.
Bất lực, sợ hãi thoáng đổ ập vào đầu, giờ khắc này, trước nay chưa từng nghĩ đến anh, thậm chí cô không biết tại sao chính mình lại bị bắt cóc đến đây, nhưng phải khẳng định một chút, chuyện này nhất định có liên quan đến anh, trong xã hội, Hà Mặc Dương vốn có lực uy hiếp đồng thời cũng khiến anh gây thù chuốc oán rất nhiều, mà cô lại bất hạnh trở thành quân cờ để uy hiếp anh.
Không biết là nên vui hay nên buồn.
Đáng xấu hổ nhất chính là phát hiện ra bản thân còn có chút mong chờ phản ứng của anh, sẽ vì cô mà hy sinh hay không, vừa nhắm mắt lại, cửa sắt bị mở ra, người đàn ông tiến vào không nói câu nào, thô lỗ kéo cô đi ra ngoài.
Nền đất xi măng gồ ghề, mạnh vụn ăn mòn đáy quần, lại bị ném xuống đất, chỉ cảm thấy sau lưng đau rát, cắt đứt dây thần kinh, đáy mắt đong đầy nước, kiềm chế không để chảy ra, bốn phía trống trải, tràn ngập mùi thuốc hóa học gay mũi, cô cuộn tròn cơ thể lại nằm trên mặt đất lạnh băng, nhìn thấy cửa lớn mở ra.
“Đại ca, lấy được đồ rồi, cô gái này xử lý thế nào?”
Đang hy vọng nhưng khi nhìn thấy người đến thì lại một lần nữa tan biến, Hà Mặc Tiến, lão Nhị của họ Hà, diện mạo xấu xa phát sinh chán ghét, năm đó khi cô vẫn còn là người hầu của Hà Mặc Dương đã gặp qua hắn, bởi vì nói năng bẩn thỉu với cô nên bị Hà Mặc Dương không thèm để ý đến tình cảm mà dạy ột bài học, hiện giờ lại bị rơi vào tay hắn, An Mục yên lặng định liệu trường hợp xấu nhất.
“6 năm không gặp, cô hai họ An trái lại càng lớn càng xinh đẹp, khó trách lão Ngũ nhà tôi lại muốn mỹ nhân mà không cần giang sơn, thấy không, giấy chứng nhận chuyển nhượng cổ phần công ty, từ nay về sau, nó sẽ trắng tay, chi bằng suy tính cân nhắc đi theo tôi, tôi bảo đảm so với nó —– sẽ làm cho em thích hơn nhiều.”
“Sao nào?”
An Mục trừng mắt với hắn, lui người về sau để tránh, tay hắn vô cùng dơ bẩn.
Vẻ mặt của hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ai da, tôi quên, em đâu có nói được.”
Miếng băng dán trên miệng bị hắn kéo xuống, vẻ mặt cầm thú của Hà Mặc Tiến khóa chặt trên ngực đang hô hấp phập phồng của cô, áo khoác bị hắn xé rách, lộ ra áo lót rất mỏng ở bên trong, chiếc áo lót màu đen bó sát người, quấn quanh thân hình tuyệt đẹp của cô, An Mục lạnh run nhắm mắt tuyệt vọng, bên tai là tiếng cười của bọn đàn ông, từng tiếng cắt tim của cô.
“Đại ca, đại ca xem cô gái này khóc kìa.”
Hà Mặc Tiến chợt nóng nảy, bạt tay giáng xuống, ánh mắt nghiêm khắc, một cái tát rơi vào trên mặt An Mục: “Khóc cái gì mà khóc, có thể để cho lão Ngũ nhà tao cỡi lên, bố mày không thể cỡi sao, giả bộ thanh cao gì chứ, không tin mày đi hỏi xem, trước kia chúng tao vẫn thường đổi phụ nữ cho nhau để chơi đùa.”
Lời lẽ ô uế, bàn tay dơ bẩn, tất cả tất cả đều bức cô đến đường cùng, không biết dũng khí ở đâu, cô nâng hai chân bị trói lên đá vào người của Hà Mặc Tiến đang ngồi xổm trước mặt, hắn không đề phòng nên bị ngã ngửa ra sau té xuống đất, ánh mắt tức giận thay đổi nhanh chóng, ngay sau đó chính là một trận đấm đá.
“Con đàn bà thối, chẳng qua chỉ là một đứa con hoang bẩn thỉu, bố mày chơi mày là phúc đức mấy đời nhà mày, thật mất hứng, thưởng cho tụi mày đó.”
Hà Mặc Tiến bắt đầu nghiện thuốc, đốt điếu thuốc bắt chéo chân ngồi trên ghế, nhìn cô bị thuộc hạ của mình đặt ở dưới thân, oán giận trong lòng vơi đi không ít, Hà Mặc Dương, không phải mày lợi hại đâu, lần này không những bố mày phải hủy hoại mày, ngay cả phụ nữ của mày nhất định cũng phải chết, chơi đùa đến rách nát, hít được hai ngụm khói, Hà Mặc Tiến chán ghét ném đi, dùng mũi chân dí tắt.
Hà Vi, Hà Dĩ theo Hà mặc Dương nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy anh bất lực lại u ám như hận không thể hủy diệt cả thế giới như bây giờ, luồng khí bóng tối quanh thân ngoài trừ tự nhiên sinh ra sợ hãi, còn có năng lượng tích tụ lại để hủy diệt cả thế giới.
Cửa sắt bị đá văng ra, Hà Dĩ muốn đi vào trước để thám thính bị anh đẩy một phát lui về phía sau hai bước, có thể thấy được sức lực rất lớn.
Ánh nắng bỗng chốc chiếu vào kho hàng âm u, cũng bỗng chốc khiến anh có một ý niệm trong đầu, người phụ nữ mà anh không nỡ làm cô thấy tủi thân một chút nào lại bị bọn chúng đặt dưới thân, da thịt trên cơ thể kích thích thật sâu thần kinh của anh, tiếng súng vang lên, trên mặt An Mục nóng lên, máu tươi nóng hổi từ khuôn mặt chảy xuống, sợ hãi nhìn người đàn ông ở trên người đột nhiên mở to mắt ra rồi từ từ ngã xuống, máu tươi vẫn tràn lan, thân thể của hắn ta chuyển dần cứng lại, nước mắt không ngừng chảy ra, chỉ mong từ hôm qua đến bây giờ là một giấc mộng.
Con cháu họ Hà từ nhỏ đã luyện bắn súng, Hà Mặc Tiến nhìn thấy tình hình không ổn, kéo An Mục ở trên mặt đất lên che chắn trước mặt, lấy súng chỉa vào huyệt thái dương.
“Lão Ngũ, tốt nhất là kêu bọn chúng ra ngoài, bằng không, tao không thể bảo đảm súng này có thể bị cướp cò làm người phụ nữ của mày bị thương hay không.”
Vẻ mặt Hà Mặc Dương biến hóa khó lường, không chút chậm trễ vung tay lên ý bảo Hà Vi, Hà Dĩ mang theo thuộc hạ lui ra ngoài, cửa sắt lớn đóng lại, ngăn cách với ánh mặt trời.
“Ném khẩu súng qua đây.”
Hà Mặc Dương nghe theo, ném khẩu súng trong tay xuống đất, trái tim An Mục phút chốc đập loạn kịch liệt.
“Ha ha~~ Hà Mặc Dương, mày cũng có hôm nay, xem ra người phụ nữ này thật đúng là đạp lên điểm yếu của mày, các anh em, mùi vị thế nào vậy?” Hà Mặc Tiến tà ác ở trước mặt Hà Mặc Dương le lưỡi liếm vành tai nhỏ nhắn đáng yêu của An Mục.
Vừa nãy có ý đồ cưỡng bức cô đã chết một tên, còn lại một tên, sợ hãi rụt rè đứng bên cạnh Hà Mặc Tiến.
“Cái thứ không có tiền đồ, qua đây cho tao.”
Súng dí trên đầu, An Mục không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn thuộc hạ của hắn qua đây cầm lấy súng.
Hà Mặc Tiến mang đến không nhiều thuộc hạ, nếu nói sống mái với nhau căn bản không phải là đối thủ của Hà Mặc Dương, chỉ ỷ lại vào nơi cô mới có thể muốn làm gì thì làm, Hà Mặc Dương như vậy khiến cô nhìn không thấu, sống chết bất quá chỉ cách nhau một chút.
Cô chưa nhìn rõ anh ra tay thế nào, thân thể của Hà Mặc Tiến ở phía sau run lên, đám thủ hạ của hắn ở trước mặt cũng ngã xuống, cô không chống đỡ nổi sức nặng của cơ thể mình mà rơi vào một vòng ôm lạnh lẽo.
Đây chỉ là một giấc mộng, cảnh tượng trong mộng chân thật đến nỗi đau đớn tột cùng, An Mục không thể thoát khỏi cõi mộng, chỉ đành hét lên nức nở, một tiếng hét thật thảm thiết.
“Bác sĩ, thuốc an thần.”
Tiếng nức nở của người nằm trên giường từ từ nhỏ lại, cuối cùng biến mất không thấy gì, sắc mặt Hà Mặc Dương mệt mỏi tựa vào bên giường, trở về 3 ngày, cô rơi vào cơn ác mộng vẫn chưa tỉnh lại, hết lần này tới lần khác cứ khóc thút thít, la hét, ngoại trừ anh bảo bác sĩ tiêm thuốc an thần thì không còn cách nào khác.
Cẩn thận nắm lấy bàn tay bị thương của cô, nhẹ nhàng đặt lên môi, lẩm bẩm cầu xin ông trời để cho cô sớm ngày tỉnh lại.
Tất cả đều là lỗi của anh, tự tin cho rằng sau khi đưa Hà Vi, Hà Dĩ đến bên cạnh cô thì có thể đảm bảo an toàn cho cô, lại khiến Hà Mặc Tiến thừa cơ như vậy.
“Thưa anh, đã chặn người lại rồi.” Hà Vi đẩy cửa, đứng ở trước cửa thấp giọng báo cáo, Hà Mặc Dương đặt bàn tay nhỏ nhắn của cô vào trong chăn một cách cẩn thận xong, khẽ hôn lên trán cô: “Bảo người hầu lên đây chăm sóc thật tốt, có chuyện gì lập tức báo cho tôi biết.”
Lúc Hà Mặc Tiến đưa ra chuyện bắt cóc, Hà mặc Giang liền không tán thành cả hai tay, hắn rất hiểu tính tình của lão Ngũ, lúc nóng nảy thì gặp thần giết thần, huống chi còn không phải là anh em cùng mẹ, chẳng qua là dựa vào mấy câu nói của ông nội để lại, con cháu họ Hà không được tự giết hại lẫn nhau, chỉ điểm ấy căn bản là anh không để vào mắt, từ xưa đến này không thích bị khống chế, bị Hà Mặc Tiến nói khích vài ba câu, cổ phần của công ty Hà Thị vốn nên có một phần của hắn.
Thành thật mà nói chuyện giết người phóng hỏa tuy là Hà Mặc Khang cũng có làm, nhưng không dám làm trên đầu của lão Ngũ, vừa định trở về nhà mắng vợ của mình một trận, đàn ông sợ nhất là hàng ngày bị vợ mình mắng là đồ vô dụng, cắn răng theo lão Nhị.
Khi tin tức lão Nhị bị lão Ngũ tận diệt truyền đến, bọn họ đang ngồi trong phòng mặc sức tưởng tượng về tương lai, sợ hãi thu dọn hành lý chuẩn bị ra nước ngoài ngay trong ngày.
Trong hội quán ngầm của họ Hà, những người đàn ông cao to mặc âu phục đen xếp thành hai hàng chỉnh tề ngoài cửa lớn, khi cửa lớn mở ra, đôi chân dài của Hà Mặc Dương từ từ rảo bước tiến vào, ngồi trên ghế cao, nhìn những người anh em họ không bằng con kiến ở bên dưới, quỳ trên đất từng tiếng đau khổ cầu xin anh, anh còn tưởng rằng chuyện ngày đó uy hiếp anh ở văn phòng chưa từng xảy ra, và Mục Mục của anh cũng không bị bắt cóc, vẫn bình an đứng bên cạnh anh.
Hà Vi, Hã Dĩ nhận được ánh mắt ra hiệu, từng người một bị ấn quỳ rạp xuống đất.
“Các anh đã thấy kết cục của Hà Mặc Tiến chưa?”
Tiếng nói trầm thấp u ám từ ghế trên truyền đến, như một con dao nhỏ dính chất kịch độc rạch vào ngực, thân thể của Hà Mặc Khang run rẩy, liều mạng thoát khỏi Hà Vi, bò lên phía trước nắm lấy ống quần của Hà Mặc Dương, nói năng lộn xộn: “Lão Ngũ, anh Ba biết sai rồi, nể mặt ông nội mà buông tha cho bọn anh đi, cổ phần công ty Hà Thị bọn anh đều không muốn, đều là của một mình cậu, nếu như cậu chưa hài lòng, anh lập tức dẫn theo chị Ba của cậu rời khỏi thành phố B, không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa, buông tha cho anh Ba lần này đi.” Tiếng cúi lạy vang lên.
Hà Mặc Dương cúi đầu nhìn ống quần tây bị kéo, chau mày.
Hà Vi liền tiến lên gỡ ra, một cước đạp hắn dưới chân, khuôn mặt dán trên mặt đất.
Lấy tay phủi nếp nhăn: “Thật sự là làm phiền anh Ba đã nhớ ông nội như vậy, chi bằng tôi tiễn anh đi gặp ông.” Giọng điệu lạnh lẽo không ngừng tăng lên, một người đàn ông như Hà Mặc Khang, vừa nghe đến những lời này thì không khống chế được tiểu tiện, tè ra quần của chính mình, xụi lơ trên mặt đất, sắc mặt Hà Vi khó chịu, do dự buông ra, đứng ở bên cạnh.
Hà Mặc Giang nhìn thấy dáng vẻ chật vật của lão Tam, đột nhiên cười sằng sặc, tiếng cười hùng hồn quanh quẩn trong căn phòng trống rỗng, lúc bé đã từng là anh em cùng chung một phe chen chung một giường, hiện giờ lại ra nông nỗi này, chỉ có thể nói là quyền thế hại người quá mức, tất cả bọn họ đều bị vây chặt: “Lão Ngũ, lần này là bọn anh làm sai rồi, xin cậu giơ cao đánh khẽ một lần, sau này… bọn anh sẽ không xuất hiện ở thành phố B nữa.”