Ngày Kết Hôn Không Nắng

Chương 10


Bạn đang đọc Ngày Kết Hôn Không Nắng – Chương 10

Hôm nay Hà Mặc Dương về nhà rất sớm, tạm thời từ chối một bữa tiệc, khi tài xế lái xe vào nhà thì bên ngoài trời vẫn đang mưa rả rích.
An Mục cởi áo khoát từ trên lâu đi xuống, anh cầm theo túi công văn từ ngoài cửa bước vào, gió lùa dưới chân, toàn thân lạnh băng, khí lạnh của cơ thể còn muốn thấp hơn nhiệt độ không khí vài độ, người hầu tiến lên trước nhận áo và túi công văn, mặc dù An Mục tò mò tại sao hôm nay anh lại về sớm như vậy, nhưng cũng không hỏi.
“Mục Mục, tại sao không mặc áo vào.”
“Không phải anh cũng cởi ra sao.”
Tuy có ý tứ đối nghịch ở bên trong, nhưng đúng là lời nói thật lòng, huống hồ trong nhà có mở hệ thống sưởi.
“Đừng đứng đó, đến ăn cơm đi.”
Hà Mặc Dương chậm rãi thả lỏng thần kinh căng thẳng, bước vài bước thật lớn rồi kéo ghế ra ngồi xuống.
Bầu không khí trên bàn cơm rất lạnh, chỉ có âm thanh ăn cơm, An Mục không thích ăn cá, Hà Mặc Dương cố tình lấy bụng cá ra rồi gắp cá bỏ vào chén của cô: “Mục Mục, ăn nhiều một chút.”
An Mục không lên tiếng, gắp cá bỏ lại trong đĩa, sắc mặt Hà Mặc Dương thoáng trầm xuống, siết chặt đôi đũa.
“Canh gà ác hầm lửa nhỏ rất ngon, uống một ít đi.” An Mục lấy chén của anh qua, múc đầy một chén canh đưa cho anh, cái chén bên cạnh tỏa ra một luồng khói trắng, xông lên mặt anh, sắc mặt trầm xuống của Hà Mặc Dương thoáng chuyển biến tốt, cũng không cầm lấy thìa, trực tiếp bưng chén lên uống.
“Chậm một chút, coi chừng nóng.”
An Mục không biết vì sao mình lại cố ý lấy lòng anh, chỉ cảm thấy đầu óc thật hỗn loạn, uống xong chén canh liền vội vàng trốn lên lầu.
Hà Mặc Dương nhìn theo bóng dáng cô rời đi, lại múc thêm ình một chén canh nữa.
Nhất định đầu óc bị đần đồn rồi mới có thể mua găng tay cho anh, hai đôi găng tay một đen một trắng lẳng lặng nằm trong chiếc hộp nhung màu lam, như là hai tay đang nắm chặt lấy nhau.

“Mục Mục.”
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng nói của anh, An Mục vội vàng đóng nắp hộp lại, tiện tay cầm lấy cuốn tạp chí trên bàn trà mở ra, tâm tư không mảy may thay đổi theo tiếng bước chân khi anh càng lúc càng đến gần.
“Mục Mục thích tư thế này.” Giọng nói trầm thấp nổ tung ở bên tai, ném tạp chí sang một bên như củ khoai lang nóng phỏng tay, mặt An Mục đỏ như trứng tôm, hình ảnh đủ loại tư thế cơ thể vừa rồi ở trong tạp chí vẫn còn chuyển động trong đầu, cúi gầm mặt xuống, mặt rất đỏ.
Hà Mặc Dương nhặt cuốn tạp chí bị cô ném ở dưới chân, lần nữa mở ra đặt trên đầu gối nghiên cứu, trong miệng còn lẩm bẩm, một khắc An Mục cũng ngồi không yên, hận không thể che chắn hết tất cả âm thanh của anh, chỉ cảm thấy khuôn mặt khó chịu như bị đốt nóng, mà tầm mắt của anh lại một mực đem cô hòa tan.
Tằng hắng một tiếng, đứng lên đi vào phòng tắm, chỉ một lát bên trong truyền ra tiếng nước chảy ào ào, Hà Mặc Dương đóng cuốn tạp chí lại, tầm mắt dừng lại ở chiếc hộp trên bàn trà.
Hà Mặc Dương của trước kia là ông cụ non, lạnh lùng, cô độc và kiêu ngạo, khi còn trẻ trên mặt đã xuất hiện những biểu cảm của người có tuổi, mà hiện giờ, Hà Mặc Dương của 6 năm sau, lại càng phát huy sự lạnh lùng, cô độc và kiêu ngạo ấy đến cùng, An Mục tinh tế hồi tưởng lại mấy ngày nay ở bên cạnh anh, số lần mà anh cười chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chẳng lẽ đây chính là liệt cơ mặt trong truyền thuyết.
Rõ ràng trước kia anh không phải như vậy.
Kỳ cọ một hồi đi ra ngoài, thấy anh vẫn còn ngồi ở chỗ đó, tạp chí trong tay đã đóng lại, anh từ từ nhắm hai mắt lại tựa vào lưng ghế sô pha, ngọn đèn phát ra ánh sáng vàng nhạt rọi vào trên mặt, làm tăng thêm vài phần mệt mỏi, chiếc áo sơ mi màu đen cởi bỏ ba nút ở trước ngực, lộ ra cơ ngực màu lúa mạch, cô suy nghĩ một chút, đi qua đó đẩy đẩy anh: “Đi tắm đi.”
Lần nữa, trong phòng tắm lại vang lên tiếng nước, An Mục thừa dịp khi anh đang tắm, cầm chiếc hộp bỏ vào trong phòng để quần áo, lúc mở ra bên trong chỉ còn lại đôi găng tay màu trắng, đôi màu đen kia sớm chẳng nhìn thấy bóng dáng.
Trong nháy mắt, An Mục kinh ngạc, nhanh chóng ngậm miệng lại, đóng nắp hộp.
********************
“Tổng giám đốc Hà, các ông Hà đang đợi ở phòng khách dưới lầu, nói không gặp được anh sẽ không đi.” Thư ký nơm nớp lo sợ báo cáo lại, cô cũng là bất đắc dĩ, các ông Hà này nói thế nào cũng là hoàng thân quốc thích, thư ký như cô nào dám ngăn cản.
Ngón tay cái vẽ một số 8 rất nhỏ ở trong không khí, chứng tỏ trong lòng tổng giám đốc Hà rất không thích, thư ký biết điều lui ra phía sau.
“Để bọn họ vào.”

Phòng làm việc to lớn yên tĩnh như vậy, bởi vì ba người đàn ông mà trở nên ồ ào, đầu mắt của Hà Mặc Dương không biết rơi vào nơi nào, lõm sâu vào chiếc ghế làm việc rộng lớn mềm mại.
Lão Đại- Hà Mặc Giang bỗng nhiên không lên tiếng, vẻ mặt biến hóa khó lường nhìn chằm chằm vào người em họ nhỏ hơn hắn vài tuổi, rõ ràng tuổi không lớn, khí thế khiếp người trên con người đó lại áp đảo hắn như thường, rõ ràng hắn mới là người kế thừa của gia tộc, người cầm quyền tương lai của Hà Thị.
Lão Nhị- Hà Mặc Tiến, nổi tiếng ăn chơi ở thành phố B, ỷ vào nhà họ Hà từng có bối cảnh hắc đạo, ở trong vòng lẩn quẩn không cái nào là không làm, chơi gái, hít hàng trắng, bán ma túy, chẳng qua là Hà Mặc Dương nhắm một mắt mở một mắt, chỉ cần không chọc ra chuyện lớn, đều để mặc hắn.
Lão Tam- Hà Mặc Khang là lớn tuổi nhất, lại cưới một người vợ không biết an phận, suốt ngày khuyến khích tranh giành tài sản, ông vừa mới bệnh chết liền ầm ỹ đòi chia gia tài.
Hà Mặc Dương đốt một điếu thuốc có hơi đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm nhìn ở tầng cao nhất vô cùng tốt, đám mây phía chân trời làm như giơ tay ra là có thể chạm tới, nhưng khi duỗi tay ra lại phát hiện khoảng cách của họ lại kém nhau vài năm ánh sáng.
Giống như tư tưởng của họ.
Hà Mặc Dương xuất thần, ba anh em Hà Mặc Giang hồi lâu không thấy anh có động tĩnh gì, dần dần không kiềm chế được, hôm nay đến chính là vì cổ phần công ty Hà Thị, hiện giờ bọn họ đều ở ngoài Hà Thị, ngay cả một nhân viên chính thức cũng không phải, càng khỏi phải bàn đến chuyện tương lai được chia hoa hồng cuối năm với Hà Thị.
“Lão Ngũ, không nên nói nhiều lời thừa thải, chỉ một câu, cho hay không cho?” Hà Mặc Giang là Lão Đại, đại diện phát biểu.
Hà Mặc Dương từ từ phản ứng lại, xoay người, ánh mắt sắc bén chọc thẳng về trước, toàn thân Hà Mặc Giang cứng đờ, lượng hô hấp không đủ.
Dập thuốc, “Nếu tôi nói là không cho.”
“Lão Ngũ, mày đừng khinh người quá đáng, mày độc chiếm Hà Thị, chẳng qua chúng tao chỉ muốn một ít cổ phần công ty.” Lão Nhị- Hà Mặc Tiến thiếu kiên nhẫn, bị lão Tam- Hà Mặc Khang kéo xuống.
“Lão Ngũ, không phải anh Ba nói cậu đâu, tuy rằng trước khi ông nội qua đời đã giao Hà Thị lại cho cậu, nhưng không có nói là không để cổ phần công ty lại cho chúng tôi, rốt cuộc thì chúng tôi vẫn là con cháu của họ Hà mà.” Hà Mặc Khang muốn mượn danh của ông nội ra để nâng cao tác dụng, dù sao lão Ngũ cũng nghe lời ông nội nhất, không ngờ rằng lại đúng lúc giẫm lên quả mìn của anh.
Khóe miệng Hà Mặc Dương cong lên, rất nhanh thu hồi lại, vẻ mặt không chút thay đổi, thong thả bước đến trước cửa sổ sát đất, ánh sáng sau lưng anh khiến anh như ẩn trong ánh mặt trời, nhàn nhạt thật sâu không thấy rõ biểu cảm, chỉ cảm thấy bí hiểm đến nỗi khó có thể nắm bắt được.

Hà Mặc Giang đứng ngồi không yên: “Lão Ngũ, nếu như cậu không cho, đừng trách các anh đây sẽ cho cậu thêm phiền phức.”
Hà Mặc Dương là ai, lúc khó chịu thì súng cũng có thể để lên ót của đối phương, sẽ đem chút uy hiếp buồn cười ấy nhìn ở đáy mắt sao, cười, ý cười chưa vào đáy mắt đã rất nhanh thu lại.
“Thêm phiền phức, thật sự là có chút chờ mong.” Thủ đoạn của Hà Mặc Dương luôn luôn tàn nhẫn đến cực điểm, loại người như thế đối ác với người khác thì mình phải đối lại ác hơn, sắc mặt Hà Mặc Giang đông lại, trên trán chậm rãi chảy mồ hôi.
Hà Mặc Tiến vừa nghe, lửa nóng bốc lên, đứng dậy, một cước đá văng khay trà trước mặt, mảnh vụ thủy tinh vỡ đầy trên sàn, thậm chí có một ít rơi trên giày da của Hà Mặc Dương rồi lại rớt xuống sàn, thư ký ở bên ngoài nghe tiếng động sợ đến nỗi lập tức gọi điện thoại cho bảo an.
“Lão Ngũ, chưa biết ai thắng ai, vẫn là ẩn số, đừng để cho bố mày đây phải buồn quá sớm.”
****************************************
Từ lần chia tay tại buổi tiệc sinh nhật ở nhà họ Viên, nửa tháng Trịnh Tu Hàm không nhìn thấy An Mục, một là Hà Mặc Dương giữ cô bên người quá chặt, hai là bận rộn với việc ứng phó với nội bộ công ty.
An Mục hết giờ làm, xa xa trông thấy trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Hà Mặc Dương là Hà Dĩ, Hà Vi từ trên xe bước xuống, mặc dù An Mục cảm thấy nghi ngờ nhưng vẫn bước thẳng đến chỗ bọn họ.
Khi băng qua đường thì trông thấy một người trong cửa kính xe, bước chân đột nhiên dừng lại, gật đầu chào.
Hà Dĩ lái xe, hai người họ từ nhỏ đã đi theo Hà Mặc Dương, cũng nhiễm thói quen giống nhau, rất trầm mặc ít nói, trừ khi cô đặt câu hỏi, nếu không cũng không mở miệng.
“Đưa tôi đến tiệm tóc.”
Đầu ngón tay của An Mục quấn sợi tóc của mình, vuốt mấy cái, cô dùng tay kéo đứt ra từng đoạn.
Hà Vi xin chỉ thị xong, sau khi lấy được câu trả lời mới cho xe quẹo vào một tòa nhà cao.
“Khỏi cần đi theo tôi.”
Cô yêu cầu phòng riêng, chỉ định nhà tạo mẫu tóc nổi tiếng nhất ở đây, chỉ để cắt tóc cho cô.
Khuôn mặt Hà Vi lộ vẻ khó xử, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp, cùng với Hà Dĩ ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, gương mặt lạnh băng như dám mác “người lạ chớ đến gần”, cũng không ai dám tiến đến hỏi han, An Mục vào phòng để thợ cắt tóc gội sạch tóc của cô trước, tóc của cô rất dài, phân tán thẳng xuống dưới thắt lưng, óng mượt đen bóng.

“Cô ơi, tóc của cô thật là đẹp, nhất định là chăm sóc rất cẩn thận.”
An Mục “ừ” một tiếng xem như trả lời, tóc của cô hơn phân nửa là được di truyền từ mẹ, khi bận rộn thì chỉ qua loa dùng một ít dầu gội, ngay cả dầu xả cơ bản nhất cũng không dùng, càng khỏi bàn đến việc cẩn thận chăm sóc.
6 năm trước, cô đã từng đi cùng với Hà Mặc Dương đến đây, ngoại trừ một cửa ra vào, bên cạnh còn có một lối đi bí mật, đoán chừng bản thân Hà Mặc Dương cũng không biết.
Khi Trịnh Tu Hàm đi vào thì thợ cắt tóc cũng vừa mới cắt tỉa tóc xong, tóc mềm mại rớt đầy xuống vai, làm tăng thêm vẻ cười yếu ớt trên khuôn mặt trắng nõn, An Mục nhìn bóng dáng của anh trong gương thì ý cười càng sâu.
“Tiểu Mục, muốn gặp em thật không dễ dàng.”
An Mục từ ghế ngồi đứng lên, mục đích cô đến đây chính là vì gặp anh ta, chuyện xảy ra năm đó làm cho lòng cô còn sợ hãi, thật sự là không dám để Hà Mặc Dương biết, không thể không ra hạ sách này.
“Anh cũng đừng chế nhạo.”
Nụ cười của Trịnh Tu Hàm thật sự như ánh mặt trời, cho dù trên người mặc một bộ tây trang chính thống, nhưng vẫn như trước không thể che giấu được ánh sáng, tựa như 6 năm không hề trôi qua, họ quen nhau cũng bởi vì nụ cười của anh, như ánh mặt trời chói chang, chiếu thẳng vào đáy lòng mù mịt của cô mà không hề báo trước, mới có thể không ngần ngại mà đi theo anh.
Bây giờ nhớ lại, lúc đó An Mục đã phải tuyệt vọng đến nhường nào!
Khuôn mặt Trịnh Tu Hàm lộ vẻ khổ sở: “Tiểu Mục, nếu em không muốn như bây giờ, anh sẽ giúp em.”
An Mục kinh hãi, ánh mắt anh sáng ngời, bàn tay đè lên vai cô vẫn đang dùng sức, một câu nói kia lại không giống như nói đùa.
Tự nhiên lấy tay anh ra: “Trịnh Tu Hàm, cám ơn anh, em nghĩ cuối cùng cũng sẽ có một ngày em tự mình thoát ra.” Vốn là chuyện giữa cô và Hà Mặc Dương, nếu liên lụy đến Trịnh Tu Hàm, không dám bảo đảm Hà Mặc Dương sẽ không nổi giận, cô rất hiểu tính tình của anh.
“Tiểu Mục, năm đó anh không có thế lực, nhưng hôm nay anh… …” Anh phấn chấn hẳn lên.
“Đừng nói nữa, chúng ta hãy nói chuyện khác đi.”
Lời của Trịnh Tu Hàm bị nghẹn lại trong cổ họng, vẻ mặt thật lâu mới thả lỏng.
Không dám nói chuyện lâu sợ Hà Dĩ, Hà Vi sinh nghi, khi nhìn thấy bóng dáng của Trịnh Tu Hàm biến mất ở cửa, An Mục soi gương sửa sang lại tóc một lần nữa, cô gái trong gương có chiếc cằm nhọn, hai gò má nhuộm sắc hồng, An Mục thở dài một tiếng, xoay người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.