Bạn đang đọc Ngày Hôm Qua…đã Từng: Q.2 – Chương 65
Ngoài trời đổ mưa to dường như chẳng ảnh hưởng gì đến không khí bên trong nhà hàng, chắc chỉ có vài nhân viên hay bảo vệ mới biết bên ngoài đang mưa. Lại có tiếng ồn ào phía trong sảnh chính nhà hàng, mọi người đứng dậy chạy vào xem. Được một chút bà chị kế toán vẫy tay kêu nó.
– Mon em vào coi chị em kìa! Nhanh nhanh!
Nó vội vàng đứng dậy chạy vào trong, đám đông đang tụ lại nhìn, có vài người xô đẩy, chị đang đứng giữa gây nhau với ai đó, có cả chị Thủy đứng kế bên nắm tay chị. Nó cố sức chen vào…
– Tôi cho chú biết, đừng thấy tôi tươi cười vui vẻ mà giở trò dê xồm. Biến ngay khỏi mắt tôi!
– Cô có biết đang làm gì không cô gái? Muốn chết hả?
– Thôi thôi được rồi, kéo hai người ra đi. Bảo vệ đâu rồi?
– Ai kéo ổng ra chỗ khác coi.
– Con nhỏ này cũng dữ gớm.
Tiếng mọi người tranh cãi, bàn tán. Một ông khá lớn tuổi đầu tóc ướt sung cứ muốn lao vào ăn thua đủ với chị, hai người trung niên khác đang ôm ông ta lại cố sức đẩy ra trong khi chị tỉnh bơ khoanh tay nhìn. Nó chen vào được đứng chắn trước mặt rồi kéo tay chị và chị Thủy chen ra khỏi đám đông.
– Ra chỗ khác đi. Sao tự nhiên gây lộn rồi? Chuyện gì hả?
– Hứ! Nhóc buông chị ra, chị phải cho ông già đó biết tay.
– Thôi thôi được rồi, nay làm gì tự nhiên dữ vậy?
– Hắn đã xúc phạm chị! Chị sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.
Nó kéo hai người ra ngoài hành lang chỗ nhóm công ty nó tụ tập, chị Thủy cứ cười khì khì trong khi mặt chị ngược lại hậm hực dữ dội.
– Vụ vì vậy chị?
– Ừ! Bé Phương mới đổ cả ly rượu lên đầu ông già đó.
– Là sao?
– Ông nội đó ở đâu xáp xáp lại gần hai đứa chị, nói tào lao một hồi chị quay qua là thấy đầu ổng ướt nhẹp bị bé Phương tát một cái té luôn. Haha em ghê thiệt nha Phương.
– Gì dữ vậy chị?
Nó ngơ ngác nhìn qua hỏi thì chị chu miệng liếc dài ra ngoài.
– Tại ổng dê chị.
– Hả? Ổng làm gì chị?
Mới nghe tới đây nó đã sôi máu nghiến răng kiềm chế.
– Đang nói chuyện tự nhiên ổng ôm eo chị.
– Haha thằng cha đó hổi nảy nói nhỏ với chị xin số bé Phương, kêu mời hai chị em đi chơi riêng ở Vũng Tàu với mấy ổng. Chị chưa kịp trả lời ổng sáp qua kiếm chuyện với bé Phương đó.
– Trời đất! Rồi ông có nói gì với chị không?
– Hông! Ổng mới ôm eo là chị xử ổng luôn, dám đụng vô người chị hả? Cho chết!
Nó thở phì một cái, dù sao ông đó cũng chưa dê được gì nhiều, chị Thủy thì cứ tủm tĩm cười hoài.
– Vui quá ha đứng cười hoài.
– Hihi vui thiệt mà. Nhớ cái mặt thằng chả mắc cưới lắm, mới đụng vô eo bé Phương có chút xíu là bị nằm dài dưới đất, bách nhục! Hihi!
– Hứ! Em còn tính uýnh ổng mấy cái nửa đó chị, ai ngờ mới tát một cái ổng nằm dài luôn. Tiếc ghê!
Nó rùng mình nhìn chị, coi bộ cái người này cũng không dễ bị thiệt thòi, ông kia mới đụng eo có một cái mà hết bị đổ rượu rồi ăn tát, dễ sợ thiệt.
– Thôi được rồi cô hai! Xử vậy được rồi, ở đó còn tiếc nửa.
– Hứ! Đáng đời ổng. Dám đụng vô người chị, chị chưa xử tội tại mấy ổng mà nhóc giận chị nửa.
– Hả! Giận hồi nào?
– Mới hồi nảy nhóc lớn tiếng với chị đó.
– Thôi thôi nhóc xin lỗi, tại hồi nảy mệt quá nên hơi bực, không phải giận chị đâu.
– Thiệt hôn?
– Thiệt mà.
– Vậy hen. Ai biết đâu, tưởng nhóc buồn nên chị mới ra kiếm chuyện trút giận lên mấy ổng.
– Hả? Chị làm gì nửa?
– Thì thì chị lén xịt tương ớt với tàn thuốc vô ly rượu của mấy ổng hà, có kịp làm gì nửa đâu.
Nó với mấy anh chị xung quanh nghe xong choáng váng suýt bật ngửa, bó tay với chị, nghe chị nói xong mà vừa thương vừa mắc cười vừa tội nghiệp mấy ông sếp lớn ngoài kia. Không biết cảm giác uống rượu phan tương ớt và tàn thuốc lá có ngon không nửa.
– Nhóc hổng giận, nhưng chị thì giận nhóc đó nha.
– Hả? Sao giận nửa?
– Vì nhóc dám nói những lời như vậy với chị. Chị hổng thích!
– Rồi rồi nhóc sai, nhóc xin lỗi được chưa.
– Hứ! Chưa!
– Sao nửa?
– Chị sẽ ghi sổ nợ, mai mốt nhóc phải đền bù cho chị sau.
– Đâu ra?
– Hứ! Cấm cãi! Đồ đáng ghét!
Nó với chị tỉnh bơ nói chuyện giữa nhóm anh chị trong công ty, công nhận nhân viên công ty nó ai ai cũng ít có nhiều chuyện lắm, đứng hóng chuyện rất nhiệt tình. Nếu không có anh giám đốc đi vào chắc cả đám còn tụ tập
– Mấy chú mấy thím đi dọn dẹp công chuyện dùm tui coi, ăn xong tụ ở đây nhiều chuyện hả?
Cả đám cười khì khì chia nhau ra tiếp tục làm những công đoạn cuối cùng của chương trình. Riêng nó anh giám đốc kéo trở lại nói chuyện.
– Vụ này căng rồi em. Tự nhiên bé Phương làm nhục ông đó trước mặt khách khứa, kỳ này chắc ổng xử nguyên công ty mình quá.
– Tại ổng sàm sỡ chị em mà.
– Anh biết! Anh cũng không ngờ ổng làm vậy, nhưng ăn uống say xĩn, ổng có đụng chạm một chút thì ráng nhịn một chút, phản ứng dữ kiểu này là chết.
Nghe đến đây, ngay lập tức chị kéo vai anh giám đốc xoay qua nhìn thẳng vào mặt.
– Em cho anh biết, bất cứ ai ở đây là nam giới đừng hòng đụng vô người em kể cả anh, một ngón tay cũng không được biết chưa.
– Thôi nào cô bé, có gì từ từ nói làm gì căng vậy em. Chuyện ăn nhậu, xả giao, đụng chạm một chút có sao đâu.
– Em hổng thích.
Chị xoay lưng đi thẳng ra góc với chị Thủy, anh giám đốc lắc đầu nhìn nó.
– Chị em cứng đầu quá.
– Anh đừng nói vậy, tại ông đó giở trò trước mà.
– Làm việc trong cái nghề anh em mình, có nhiều chuyện phải mắt nhắm mắt mở cho qua em à. Tiếp đãi khách khứa này nọ, đụng chạm kiểu này cũng chuyện bình thường, chị em đâu cần căng như vậy.
– Em nói ngay từ đầu đừng lôi chị em vô chuyện này mà, tại anh không nghe. Chị Phương không có giống mấy bạn người mẫu tiếp khách của công ty mình đâu.
– Ừ! Anh hiểu, nhưng mà mấy ông già đó lại thích “món lạ” mới chết chứ. Thôi cũng còn may ông đó chỉ là khách của công ty bên kia. Sếp họ cũng biết điều lắm, để anh nói chuyện coi sao.
– Dạ.
Nó im lặng cùng anh chị công ty dọn dẹp một số công đoạn cuối cùng để rời khỏi nhà hàng kết thúc chương trình. Đang chuẩn bị về thì anh giám đốc kéo nó lại nói chuyện tiếp.
– Cũng ổn rồi. Sếp bên đó nói sáng mai mới anh em mình, bé Phương, Thủy đi caffe.
– Chi nửa?
– Thì để giải hòa chuyện đêm nay, coi như để ổng thay mặt ông kia xin lỗi bé Phương.
– Xin lỗi xin phải gì nửa không biết.
– Thôi em ráng giúp anh một lần nửa đi. Caffe thôi, chứ mình không đi, sau này ổng không hợp tác với công ty mình nửa thì mệt.
– Ờ! Để em nói với chị. Thiệt là tự nhiên đang yên lành tùm lum chuyện đau cả đầu.
– Ráng đi em, nghề của mình nó vậy biết sao giờ.
Mọi người lục đục ra về dưới cơn mưa dầm, chị Thủy có giang một anh trong công ty để qua club có việc. Chị đang đứng kế nó chờ bảo vệ lấy xe chung với mấy chị trong công ty thì một anh đi chạy lại gần tươi cười.
– Em ơi! Sếp anh nói chờ một tí sếp đưa em về.
– Chi?
– Sếp anh nói rước em đến đây thế nào thì đưa em về thế đó chứ.
– Hổng cần đâu, đi với bạn tui được rồi.
Anh đó nhìn qua nó, chắc anh ta là tài xế của ông sếp bên kia đây mà.
– Em đi với cậu này à?
– Dạ.
– Bằng gì?
– Xe máy.
– Ôi trời! Em đùa hoài, trời đang mưa em mặc đồ sang thế này, ô-tô không đi lại đi xe máy là sao. Thôi em chờ một tí anh lái xe lui lại, sếp anh ra ngay đây mà. Nè cậu em đi về trước nhé, bạn em để anh lo.
Nó chưa kịp phản ứng sao thì chị ôm lấy tay nó chu miệng nhìn anh chàng kia.
– Anh nói nhiều quá, ai mượn anh sắp xếp vậy hả? Em sẽ đi với bạn em, anh kiếm người khác mà đưa về bằng ô-tô nha.
– Nhưng sếp anh kêu em chờ mà.
– Sếp anh là cái gì mà tui phải nghe lời hả? Vô duyên! Mình đi nhóc!
Chị kéo tay nó đi ra sát ngoài bậc thang đứng để tránh xa khỏi anh chàng đó. Cuối cùng xe nó cũng được dẫn ra cùng với hai xe khác của hai anh chung công ty. Nhìn lại đúng là xe nó dỏm nhất hội vì đa số trong công ty toàn xe đắt tiền, có mình nó với chú bảo vệ ở công ty là đi xe dỏm thôi. Nhìn lại chị nó mới cảm thấy hơi ngại, anh kia nói đúng, trời đang mưa chị lại rực rỡ như nữ hoàng thế này, tự nhiên phải dầm mưa trên chiếc xe vừa cũ vừa nát của nó thì không hợp chút nào. Trái ngược với tâm trạng ngại ngùng của nó, chị vui vẻ ngồi lên xe trước, nhún nhún đưa đầu ra dấu nó phải đội nón cho chị. Như thường lệ nó đội nón, cài dây đàng hoàng cho chị rồi mới leo lên xe để máy, không biết phải trời xui hay không mà tới chiếc xe cũng kiếm chuyện với nó, đề hoài xe không chịu nổ.
– Sao vậy nhóc?
– Không biết! Tự nhiên không nổ máy.
– Kỳ vậy?
– Chị xuống nhóc coi thử.
– Uhm!
Chị leo xuống, nó xua tay.
– Chị lên trên đó đứng đi, để mưa ướt hết.
– Hihi mưa có chút xíu mà, hổng sao đâu.
– Biết! Nhưng mưa dầm dễ bệnh lắm.
– Hihi nhóc lo sửa xe kìa, nhiều chuyện.
Nó lắc đầu cuối xuống coi thử, thực ra cũng đâu có rành vụ xe cộ gì, cũng là coi bu-gi có bị ướt không, lắc lắc thử rồi đạp xe, tắt mở chìa khóa này nọ. Làm đủ kiểu, đạp muốn bở hơi tai mà xe nó cũng không nổ. Ông anh chung công ty dựng xe xuống đi lại coi phụ, xem xét một hồi ảnh lắc đầu.
– Chắc trời mưa máy bị vô nước rồi.
– Vậy giờ sao anh?
– Kiếm chỗ sửa chứ sao, giờ này hổng biết còn ai sửa xe không nửa. Để anh kè em đi kiếm chỗ sửa.
– Thôi anh về trước đi, nảy la vợ kêu về gấp mà.
– Nhưng…
– Được rồi em dẫn xe ra ngoài ngả tư chắc có sửa mà, hồi chiều em bơm xe ở đó.
– Vậy hả? Ừ vậy anh về trước nhé.
– Dạ!
Anh đó lên xe phóng đi trước, nó thở phì nhìn qua chị.
– Chị nè!
– Bộ xe hư thiệt hả nhóc?
– Ừ! Chắc bị vô nước. Chị lên kia đứng chờ ông sếp ra đưa về trước đi nha.
– Còn nhóc?
– Ờ nhóc dẫn xe đi sửa.
– Chị đi với nhóc.
– Thôi đang mưa, mặc đồ đẹp vậy tự nhiên đi dầm mưa làm gì, người ta cười chết. Chị chờ chút đi, ổng ra rồi kìa, có gì về nhóc gọi điện thoại sau.
Nó mĩm cười chỉ tay về phía cổng chính, ông sếp bên kia đang cùng anh giám đốc và vài người nửa cười nói đi ra tiến lại phía chị. Nhân lúc chị quay mặt qua chào hỏi, nó đẩy xe đi ra đường. Mưa SG vẫn không ngớt, tuy không lớn nhưng dầm dề cả buổi tối, đầu tóc, vai áo nó ướt đẫm bởi mưa và cả mồ hôi do đạp xe nửa, cũng không ngờ hôm nay trời mưa đột xuất, áo mưa quăng trong balo ở nhà mất tiêu. Dù sao cũng trong cái rủi có cái may, xe hư thành ra chị sẽ được đi ô-tô về không phải đi chung dầm mưa với nó, mất công ướt lạnh chị bệnh thì lo lắm, nghĩ vậy nó vui vẻ huýt sáo dẫn xe đi giữa đường phố ngập nhẹ. Nhờ đạp xe tập thể dục nên người nóng hừng hừng thành ra cũng không thấy lạnh cho lắm, đang tưng tửng dẫn xe huýt sáo thì nghe tiếng xe rồ ga phía sau, nhìn lại là một anh chung công ty chở chị kế toán, SH nên đèn sáng chói cả mắt.
– Hi Mon, bộ chưa kiếm được chỗ sửa hả em?
– Dạ chắc tới ngả tư là có anh.
– Cần anh kè hôn?
– Dạ thôi chở cả đống đồ vậy kè gì được. Anh chị về trước đi.
– Ok vậy hai đứa từ từ về sau nha.
– Mai gặp em! Bye hai đứa nha!
Chị kế toán ngồi ôm đồ đằng sau cũng ráng buông một tay ra vẫy vẫy chào.
– Dạ anh chị về trước. Ủa mà hai đứa là sa….sa…o…
Nó chưa kịp dứt lời đã thấy sau lưng chị kế toán, một người leo xuống xe. Nó che che mắt để làm quen với ánh đèn của chiếc SH thì mới giật mình nhận ra là chị của nó.
– Thôi đi trước nha hai đứa!
Ông anh rít ga cho xe chạy đi, chị hùng hổ đi lại gần nhéo nó một cái rõ đau ở hông.
– Hứ! Tên đáng ghét này…tính bỏ mặc chị hả?
– Uiiidaaa đau…đau! Trời ơi sứt thịt người ta bây giờ…uidaaa tha cho nhóc…hix hix đau…bỏ hồi nào.
– Hứ! Hổng bỏ chứ sao tự nhiên dẫn xe đi trước hổng chờ người ta.
– Ờ thì xe hư nhóc dẫn đi sửa, trời mưa đường lạnh, đường lại dơ không lẽ bắt chị cuốc bộ dầm mưa với nhóc.
– Ngụy biện! Nhóc sợ chị xấu hổ vì phải đi bộ với nhóc chứ gì?
– Tào lao! Ai nghĩ vậy hồi nào. Ờ mà chị nói vậy cũng đúng, mặc đồ đẹp quá trời tự nhiên lội bộ người ta cười chết.
– Ai cười chứ!
– Thì khách khứa dự tiệc hồi nảy đó. Nè đó thấy chưa!
Nó cười cười chỉ tay ra đường, đúng là thêm một cặp anh chị cùng công ty chở đồ chạy vù ngang vẫy vẫy tay chào nó, phía sau lại là ô-tô của một vị khách bên công ty nó chậm chậm đi qua.
– Ừ rồi sao? Ai cười đâu? Có cái mặt nhóc cười đó, thấy ghét!
– Cười cũng không cho. Mà tự nhiên không đi ô-tô về đi, chạy lại đây chi không biết.
– Chị thích!
– Trời mưa lạnh muốn chết thích cái gì mà thích.
– Giờ sao, muốn uýnh chết hôn làm gì xua đuổi người ta hoài dzạ?
– Đuổi hồi nào, lo chị lạnh rồi bệnh thôi.
– Chừng nào bệnh hả hay, thấy ghét!
– Ờ ờ!
Một chiếc xe máy chạy ù ngang, nước văng tung tóe lên chiếc váy màu trắng của chị, nó vội kéo tay chị sát vào trong.
– Đó thấy chưa! Dơ đồ hết rồi nè.
– Hihi kệ đi!
– Bó tay chị luôn. Chút đi bộ đau chân ráng chịu. Nè lên lề đi đi, người ta chạy văng hết giờ.
– Nhiều chuyện!
Nó lắc đầu đẩy xe đi, từng dòng người đi ngang quay mặt lại nhìn, có cả những người quen có mặt trong buổi tiệc đi ngang đường. Cảm thấy hơi ái ngại nên nó càng cắm đầu cắm cổ đẩy xe không ngước nhìn ra đường nửa, được một chút thấy im im nó quay lại sau lưng, chị đang nhăn nhó cố đi cho kịp tốc độ của nó, chắc do đôi giày cao gót nên chị đi nhiều bị đau chân đây mà. Nó vội dựng xe xuống chạy ngược lại, thấy vậy chị ngồi bệt luôn xuống lề đường liếc nó.
– Thấy ghét! Biết người ta đi giày cao gót hông hả?
– Ờ ờ xin lỗi, tại nhóc…
– Nhóc sợ người ta biết chị đi chung với nhóc người ta cười chứ gì.
– Rảnh quá, suy nghĩ đi đâu vậy.
– Có nghĩ vậy hôn?
– Không có mà, tại nhóc lo nhìn kiếm chỗ sửa xe quên để ý chị.
– Hứ! Ngụy biện!
– Thôi thôi xin lỗi mà.
– Ai cần nhóc xin lỗi chứ.
– Ờ không cần thì thôi. Đâu đưa chân coi coi.
Nó khẽ kéo chân chị lại gần xoay xoay, xoa xoa xem xét, đúng là đi cả đôi giày cao nhồng thế này lấy gì mà đi bộ nhanh được.
– Ai mượn mang giày cao quá trời lấy gì đi đứng được.
– Hihi!
– Rồi sao? Có bị đau nhiều không?
Chị gật gật đầu làm vẻ mặt như tội nghiệp lắm không bằng, nó lắc đầu cười.
– Chịu thua chị luôn. Để coi coi.
Nó suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng cởi giày chị ra, rồi tự cởi luôn giày của mình.
– Đâu chị mang thử coi coi vừa không?
Chị tủm tĩm cười gật gật đầu, vẫn vẻ mặt ra vẻ tội nghiệp đó nhìn cũng đủ biết làm nũng với nó.
– Rồi biết rồi!
Nó tự mang giày vô chân chị, may quá cũng không đến nổi quá chật, khá vừa. Người coi vậy mà chân nhỏ ghê, phải rút thêm một tí dây mới vừa chân chị.
– Rồi đứng dậy đi thử coi được chưa.
– Uhm!
Chị vui vẻ nắm tay nó đứng dậy đi từ từ về phía xe nó đang dựng phía trước, lại còn xoay vòng vòng làm dáng nửa chứ.
– Hihi giày nhóc mang êm lắm luôn, mà ướt mất tiêu rồi.
Nó lắc đầu cầm đôi giày cao gót của chị đi theo phía sau mĩm cười.
– Trời mưa giày nào khô được cô hai.
– Hihi!
Nó treo giày của chị lên xe rồi lộc cộc dẫn bộ tiếp. Chị vui vẻ đi sau lưng, lại còn đẩy xe phụ nó nửa chứ, thấy vậy nó nhăn mặt kéo tay chị ra khỏi xe.
– Thôi mệt ai mượn. Có chị đẩy nặng thêm thì có.
– Hứ! Chị đẩy phụ mà nặng hả?
– Kéo lại thì có chứ đẩy được gì. Mệt quá tự đi một mình cho nhóc nhờ cái.
– Hihi thấy ghét, vậy đẩy một mình cho nhóc chết.
– Coi thường nhau quá, khỏe như voi ha.
– Xí!
Nó mĩm cười đẩy xe đi dọc con đường, chị khoác tay nó đi bên cạnh, chiếc váy quét dài xuống đất lấm lem, cả người chị ướt vì mưa, chiếc váy không còn trắng tinh nhưng vẫn còn lấp lánh nổi bật dưới ngọn đèn đường và cả những chiếc đèn xe chạy ngang qua nửa. Giữa con đường trung tâm SG, mưa dầm dề, nước ngập nhẹ, những ngọn đèn lung linh đủ màu sắc hoa lệ, dòng người chen nhau nhộn nhịp, không ít người ngoái nhìn một cô gái xinh đẹp trong chiếc váy trắng lắm lem cặp tay sát bên một thằng nhóc đi chân không đẩy một chiếc xe dream cũ. Chị vui vẻ vừa đi vừa hát, thi thoảng lại chuyển qua kể hết chuyện vui này đến chuyện mắc cười nọ, một tay ôm chặt bắp tay nó, một tay ra dấu nói chuyện nhiệt tình. Nó thì cứ cười, rồi chọc ngược lại chị, không còn nghĩ đến chuyện gì diễn ra xung quanh, quên luôn vụ kiếm chỗ sửa xe, mà giờ đó ở Q1 làm gì còn chỗ nào sửa xe cho nó kiếm nửa.
– Bỏ cái ví xuống coi làm gì vậy?
– Chị che mưa cho nhóc mà.
– Rảnh nửa, cái ví có chút xíu che được gì, ướt nhẹp hết rồi che chi nửa. Chút bị giựt ví đừng có khóc.
– Hihi hổng cần che thì thôi, thấy ghét!
…………….
– Nè! Buông ra chút coi!
– Hông!
– Trời ơi đẩy xe mệt thêm chị đè nhóc nửa, buông ra đi bình thường coi, làm gì cứ dựa dựa nặng muốn chết.
– Chị mõi chân mà, mõi lưng nửa!
– Tội nghiệp quá! Ai biểu đòi đi chung chi.
– Hihi kệ nhóc chứ!
………………
– Đi bình thường coi, đừng có dựa!…Trời à kiểu này chắc tới khuya không kiếm được chỗ sửa quá.
– Hihi chị mệt mà!
……………….
– Đau nhóc, ôm thôi còn ngắt nửa.
– Hihi! Đáng đời!
Cứ như vậy nó và chị cùng nhau đi dưới cơn mưa dầm giữa SG, nó cằn nhằn, chị cứ đi kế bên kiếm chuyện với nó rồi khúc khích cười. Có lẽ nếu không có một tiệm sửa xe còn mở cửa ở khá xa trung tâm Q1 thì nó và chị chắc còn lội bộ đến sáng mới về đến nhà.