Ngày Hôm Qua...đã Từng

Q.2 - Chương 64


Bạn đang đọc Ngày Hôm Qua…đã Từng: Q.2 – Chương 64


Buổi sáng đến rộn ràng bởi tiếng thím ba đánh thức hai đứa.
– Trời đất ơi hai cái đứa này chắc đánh đòn quá! Cô cậu sao hổng vô nhà mà nằm ngủ ngoài sân hả? Trúng gió rồi làm sao!!!
Nó mở mắt dậy ngơ ngác, chị cũng ngồi kế bên vươn vai ngáp ngắn ngáp dài. Thì ra đêm qua ngồi chơi rồi ngủ hồi nào không hay. Thím ba chống hông rồi bẻ một nhánh cây kế bên quất nhẹ vô mông nó với chị.
– Cô cậu đi vô nhà ăn sáng cho tui…nhanh lên!
– Hihi đau mà mami, đau…mami đánh hắn đi tại hắn hết mà…uidaa!
Chị nhảy dựng dậy đẩy nó ra trước rồi chạy vô nhà, nó cười khì khì rồi chạy theo, sau lưng thím ba đứng chông hông lắc đầu. Vào nhà giành nhau cả buổi với wc để vệ sinh cá nhân mới mò xuống nhà ăn sáng, xong xuôi nó chạy luôn lên trường học. Được khoảng nửa buổi nó trốn về lên công ty tiếp tục phần việc hôm qua. Chị bên công ty đối tác cùng duyệt chọn người mẫu đã có mặt sẵn.
– Nè em! Cô bé hôm qua đẹp quá sao chị không thấy trong danh sách em gửi cho chị.
– Hả! Cái người ngồi kế em đó hả?
– Ừ!
– Không chị ơi, người đó đâu phải người mẫu của tụi em.
– Vậy sao? Thế em cho số bé đó đi chị liên lạc mời diễn chung. Hôm qua chị có chụp hình bằng điện thoại về sếp bên chị thích lắm.
Nó giật nảy người, cái bà này nhanh tay nhanh chân thiệt, quắc mắt một cái nó xua tay.
– Chị muốn chọn ai cũng được, riêng người đó thì không!
– Sao vậy? Này chị bảo này, làm việc với nhau mà giấu người riêng như vậy là không được.
– Chị nói đi đâu vậy? Chị đó đâu có phải tới casting mắc gì em phải giấu.
– Nhưng chị nghe em ấy đòi tham gia mà.
– Ờ! Đúng là có đòi tham gia nhưng em không cho.
– Sao kỳ vậy?
– Em không thích.
– Tại sao không thích?
– Tại em không thích!
Nó phán một câu tỉnh bơ rồi cầm máy ảnh đi sang phòng studio của công ty để chụp hình cho hai bạn PG khác. Chụp được một chút thì anh giám đốc sang phòng nói chuyện với nó.
– Này Mon! Có việc gì con nhỏ bên kia nó nói em ỷ quyền ngăn bên họ chọn người mẫu diễn vậy?
– Ủa? Chị đó nói với anh rồi hả?
– Ừa! Nó bảo có một bạn đẹp nhất nhóm casting, bên họ thích nhưng em không cho.
– Bà đó tào lao nửa. Cái người đó là chị em lên chơi với em chứ có phải lên để casting gì đâu mà đòi cho diễn trời.
– Vậy sao? Thế mà nó bảo bạn đó đòi tham gia nhưng em không cho, sếp nó chỉ đạo nhất định phải mời cho được chị của em đấy.
– Đúng là chị em ham vui đòi tham gia, nhưng em không thích, hôm qua chị em cũng đổi ý rồi đâu có đòi tham gia nửa.
– À! Ra thế, nhưng sếp bên họ nói như thế rồi em xem có cách nào mời chị em tham gia không? Bên họ hay hợp tác với công ty mình nhiều chương trình, sếp họ cũng đích thân lên tiếng rồi.

– Gì kỳ vậy trời, tự nhiên chị em liên quan gì tới công ty mình mắc gì phải đi mua vui cho thằng cha đó.
– Em nói gì kỳ vậy, chỉ là mời tham gia buổi tiệc đó thôi chứ mua vui gì ở đây. Chị em không liên quan nhưng em thì liên quan đấy. Giúp anh nhé, không diễn cũng được nhưng đến than gia ăn uống chắc không vấn đề chứ.
Nó ngẩn người, nghe cũng đủ biết đổ hết trách nhiệm lên vai nó, rắc rối nửa rồi đây, tự nhiên cứ ép bằng được phải có chị trong khi chị chẳng liên quan gì, nghe cứ như đe dọa nó.
– Nhưng…
– Thì em cứ hỏi ý chị em thử, nếu em ấy không đồng ý thì thôi anh sẽ tìm cách khác.
Nó ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu, kệ cùng lắm kêu chị không được đồng ý là xong chứ gì.
– Được rồi! Để tối em về hỏi thử chị em coi.
– Ừ! Có gì báo anh sớm nhé!
Nó tiếp tục công việc của mình nhưng chẳng có tý hứng thú nào mặc dù đang chụp hình cho hai cô PG xinh đẹp. Xong việc nó về quán ông Kha làm, đến khuya thì chạy qua nhà chị để nói chuyện vì cả buổi cha giám đốc cứ nhắn tin hỏi hoài. Nó ngồi kể lại hết lời của bà nhiều chuyện công ty kia với anh giám đốc nó nói và kêu chị từ chối. Tưởng chị sẽ nghe nó phân tích xong sẽ ngoan ngoãn nghe theo, ai ngờ suy nghĩ một hồi chị cười tít mắt.
– Nhóc gọi cho anh đó đi, chị sẽ nói chuyện.
– Mà chị từ chối đúng hôn?
– Hihi biết rồi biết nhóc lo rồi, gọi đi.
– Ờ!
Nó gọi cho anh giám đốc, chị cầm lấy điện thoại nói chuyện, không hiểu nói gì mà không cho nó nghe, chỉ biết cả buổi tối cứ tủm tỉm cười một mình hoài, hỏi thì không chịu nói cho nó biết luôn. Sáng hôm sau mò lên công ty ấy bạn người mẫu thử đồ trước để chị thiết kế còn chình sửa cho đúng size thì anh giám đốc đi qua vỗ vai cười tươi.
– Cảm ơn em nha! Chị em không diễn nhưng tham gia buổi tiệc cũng tốt lắm rồi. Em về báo chị em giờ giấc chuẩn bị rồi bên kia họ cho xe đến đón nha.
Ngày hôm qua…đã từng 2 – chương 64
Anh giám đốc vui vẻ phán một câu rồi đi ra khỏi phòng, đã vậy còn thòng lại thêm một câu nó nghe xong muốn đập luôn cái máy ảnh.
– À kêu cô bé ăn mặc thật đẹp vào nhé!
Nó muốn dựng hết cả tóc, thở phì phì vì máu dồn lên não, bức xúc nó hét lên giữa phòng làm ai cũng giật mình nhìn nó.
– Chị Phương!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Xong việc nó chạy thẳng luôn qua nhà chị, bỏ luôn cả buổi học chiều.
– Nhóc đã nói hổng phải lo cho nhóc mà. Cùng lắm nhóc không làm việc đó nửa, mắc gì chị phải đi tới dự tiệc đó.
– Nhưng chị hổng muốn nhóc vì chuyện này mà mất việc.
– Đã nói là không sợ mất việc mà.
– Chỉ là buổi tiệc mà, có ăn, có uống, có nhiều trò vui chị tham gia một chút có mất gì đâu hihi.
– Trời à! Nghe mùi cũng biết thằng cha sếp bên công ty đó thấy hình chị rồi mê, đòi có chị để cưa cẩm này nọ chứ sao mà hổng mất.
– Hihi thì để chị coi ông đó sẽ làm gì chị, với lại có nhóc bên cạnh bảo vệ chị mà.
– Có nhóc thì có, rủi ổng thả dê chị rồi sao, người thiệt thòi là chị đó.
– Hihi càng vui chứ sao. Nhóc khờ! Yên tâm yên tâm chị biết mình đang làm gì mà.
– Nhưng!

– Yên tâm yên tâm! Một trăm cái yên tâm nha hihihi! Coi cái mặt nhóc kìa, ngố ơi là ngố. Cười cái coi!
Chị vui vẻ chọt chọt vào mặt nó, thiệt không hiểu chị đang tính làm gì, nó là nó không có yên tâm được rồi đó. Hết cách, nó đành rời khỏi nhà chị đi qua quán ông Kha làm với tâm trạng cứ như ngồi trên đống lửa. Đang chưa biết làm sao thì chị Thủy xuất hiện, nhìn thấy cả buổi phục vụ cái mặt nó ngơ ngơ chị liền kêu nó lại ngồi nói chuyện.
– Sao có chuyện gì bửa nay anh Mon của em mặt mày bí xị dzạ?
– Thôi nay em không có tâm trạng giỡn chị ơi, đang lo gần chết đây.
– Lo chuyện gì? Anh nói em nghe đi, thiếu hơi gái hả…hihi vậy tối nay em chiều anh nhaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
– Chị tha em! Giỡn hoài.
– Chứ anh hổng nói em nghe em hổng tha cho anh à nhaaaa!
– Rồi rồi rồi! Sợ chị luôn!
– Haha! Coi cái mặt em kìa, làm như sợ chị ăn thịt em hổng bằng. Rồi nói chị nghe coi.
Nó thở dài kể lại mọi chuyện cho chị Thủy nghe.
– Đó! Chị nói coi, em là em nghe mùi thằng cha đó tính kiếm chuyện tán tỉnh chị Phương chứ đâu. Thiệt là khó chịu mà.
Chị Thủy mĩm cười chống cằm nhìn nó.
– Gì nhìn em dữ vậy? Kêu kể chuyện, kể xong không ý kiến ngồi nhìn là sao.
– Em nói hết chưa? Chị thấy em hùng hổ quá thành ra chờ em nói hết nè.
Nó thở phì uống một hơi hế ly trà đá.
– Rồi! Em nói hết rồi đó!
Chị Thủy vẫn chống cằm nhìn nó chằm chằm như suy xét điều gì đó.
– Chị hiểu rồi. Em lo là đúng, chuyện mấy ông sếp lớn thấy gái đẹp rồi sáp tới cho bằng được cũng bình thường, nhất là trong giới nghề em làm. Nhưng làm gì sồn sồn lên dữ vậy chàng trai, dự tiệc có đông người, em cũng ở đó, chị nghĩ hổng có chuyện gì đâu.
– Em cũng biết, nhưng mà gặp được một lần rủi ổng cứ làm tới kiếm chị Phương hoài rồi sao.
– Haha thì bé Phương xinh đẹp, được sếp sòng đại gia theo đuổi là tốt chứ sao.
– Nói gì kỳ! Nói đã đời chị cho ý kiến cũng như không.
– Em mới kỳ đó. Chị hỏi em nha, Phương là gì của em?
– Chị!
– Chị ruột hay sao?
– Chỉ là chị thôi, không phải ruột.
– Vậy bé Phương có bạn trai chưa?
– Ờ hình như chưa.
– Còn ông sếp bên kia em biết ổng già hay trẻ, tốt hay xấu chưa?

– Ờ thì chưa biết, mới gặp bà nhiều chuyện trợ lý của ổng à.
– Giờ hổng bàn tới việc ông sếp đó tốt hay xấu nha. Em hổng phải em ruột của bé Phương, cho dù là em ruột thì việc người nào đó muốn theo đuổi, làm quen Phương thì em cũng đâu có quyền gì mà ngăn cản.
– Nhưng…
– Đồng ý em phải lo lắng đề phòng Phương bị thiệt thòi nếu ông đó là người xấu. Nhưng cũng đâu cần em phải hung hổ kiếm cách ngăn cản như nảy giờ đúng hôn.
Nó ngẩn người ra, lời chị Thủy nói hơi thẳng tuy nhiên nghĩ lại thì cũng đúng, nó cũng đâu có quyền gì ngăn cản người khác tiếp cận làm quen theo đuổi chị. Nhưng mà không hiểu sao nó vẫn thấy lo và khó chịu lắm. Chị Thủy vẫn nhìn nó, chống cằm cười cười.
– Sao? Thấy lời chị hợp lý chưa chàng trai. Trước giờ chị mới thấy em sồn sồn mất bình tĩnh như vậy đó nha. Nè! Em lo cho Phương là đúng nhưng hổng cần phải làm quá như vậy đâu, trừ khi….
– Sao chị?
– Em có quyền làm quá ngăn cản này nọ…trừ khi em….
– Em sao?
– Nói vậy hổng hiểu hả? Hihi trừ khi em yêu Phương.
Nó sững người, ờ đúng là ngu thiệt, có nhiêu cũng không nghĩ ra, ngay lập tức nó xua tay.
– Nói tào lao nửa. Yêu đương gì đâu trời, em chỉ là lo chị Phương bị người ta dê, chị cũng biết tại em mà chị Phương bị dính vào vụ này mà.
– Hihi hổng có thì thôi làm gì lên giọng ghê vậy. Được rồi chị hổng chọc em nửa, bửa đó chị cũng hổng làm gì em đưa chị theo chơi với có gì chị coi chừng Phương cho em. Vậy là yên tâm nha.
– Được không? Em sợ chị phiền.
– Được đi chơi, ăn uống, rồi có cơ hội làm quen đại gia này nọ, chị thèm còn hổng hết lấy gì phiền hihi. Em dẫn chị theo được hôn mới nói à.
– Ờ được! Công ty em tổ chức mà mời ai cũng được.
– Ok vậy nha!
– Rồi! Vậy em cảm ơn chị trước.
– Hihi! Trả tiền nước cho chị đi.
– Ờ chơi luôn!
– Rồi cuối cùng em có yêu bé Phương hôn dzạ?
– Mệt quá! Không có, chọc hoài!
– Haha!
Nó đứng dậy đi vào trong, sau lưng chị Thủy vẫn cười nói với theo chọc nó. Vào wc đứng nhìn mình trong gương, nó tự nghĩ hình như mình hơi làm quá, chị Thủy nói đúng, dạo này hình như càng lúc nó càng mất bình tĩnh. Còn hôm nay cũng vậy, chẳng hiểu sao biết chuyện chị đồng ý đi dự tiệc nó lại khó chịu như vậy, ngay bây giờ dù đã thông suốt, bớt lo vì chị Thủy phân tích…nhưng mà…vẫn thấy sao sao ấy. Nó lắc lắc đầu ụp mặt vô vòi nước xả ào ào để lấy lại bình tĩnh. Kệ dù sao cũng có chị Thủy đi cùng, chắc không có gì rắc rối đâu.
Buổi tiệc bắt đầu ở một nhà hàng sang trọng nằm ở trung tâm Q1. Là đơn vị tổ chức nên nó và anh chị em trong công ty chạy như vịt để sắp xếp mọi việc, nó cũng phải bận rộn với phần việc riêng, hơn nửa bên công ty kia đề nghị sẽ đưa xe đến đón chị nên nó không đi cùng chị, bù vào đó là chị Thủy. Ở đây, ai ai cũng mặc những trang phục sang trọng, chỉ riêng nó và vài người trong công ty là đơn giản với quần jean, áo thun bởi dù sao tụi nó cũng chỉ là người làm công, lại toàn ở phía sau hậu trường. Có vài người nổi tiếng đến dự, có ca sĩ, diễn viên, người mẫu khiến chính nó cũng choáng ngợp. Càng ngợp hơn khi sự xuất hiện của chị làm tim nó như nhảy khỏi lồng ngực. Không còn nhận ra là người chị gái quen thuộc của nó nửa, chị kiêu sa trong chiếc váy màu trắng tinh khôi điểm sáng bởi những viên đá quý lấp lánh. Chị nổi bật, quyến rũ đến nổi những tay máy ảnh ngay lập tức bị thu hút bấm máy liên tục, ánh mắt đổ dồn theo từng bước chân của chị cứ như một nghệ sỹ nổi tiếng đến dự. Chị khác xa với chị mà nó biết bởi cách đi đứng, cách chào hỏi, nụ cười, dáng vẻ. Ban đầu nó cũng định chạy lại với chị nhưng tự nhiên đôi chân ríu lại, nó lọt thỏm giữa đám đông người lung linh, sang trọng, nó cho hai tay vào túi nắm chặt, miệng mĩm cười khẽ bước lùi sâu vào góc như sợ chị nhìn thấy. Xung quanh tiếng nhạc, tiếng cười đùa, tiếng chào hỏi, trò chuyện với nhau ồn ào, nó lặng lẽ trở lại phía bên trong ở nơi nó phải ở, làm việc nó phải làm. Người đàn ông đứng tuổi luôn kè kè bên cạnh tiếp đãi chị như một vị khách quan trọng, ông ta chính là người nhất quyết mời cho được chị đến cho dù trước đó chẳng biết chị là ai. Chương trình khá ổn mặc dù cũng phát sinh một vài rắc rối nhỏ, các tiết mục diễn ra song song với tiệc buffet. Càng về cuối buổi tiệc vỏ bia rượu đắt tiền càng chất đống phía trong nhà bếp đồng nghĩa với việc những vị khách càng ngấm nhiều men say. Cơ bản đã gần đến lúc kết thúc, chỉ là người ta còn ở lại để ăn nhậu, trò chuyện. Nó và anh chị nhân viên cùng công ty cũng đã được rảnh tay một chút tranh thủ quây quần nhau lại ngồi gặm bánh mỳ ở một góc phía bên trong sảnh chính. Đồ ăn bên trong thì nhiều nhưng không phải dành cho nhân viên tụi nó cũng như nhân viên nhà hàng đụng vào, mọi thứ đều được tính toán, đặt sẵn theo số khách dự. Chỉ cách nhau một bức tường là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, phía bên kia là sang trọng, đồ ăn chất đống, những chai rượu tây đắt tiền, phía bên này bức tường là những con người mệt nhoài ngồi gặm bánh mỳ và những ly nước mía. Anh chị cùng công ty vẫn vui vẻ cười đùa, trò chuyện, bàn tán về buổi tiệc, về công việc, về những chuyện phát sinh hay về một ca sỹ, diễn viên nào đó. Nó thì ngồi im một góc ăn bánh mỳ, không tham gia câu chuyện, chỉ mĩm cười lắng nghe.
– Mon tối ngày ngồi im mậy?
– Ừ! Cái thằng tối ngày im ru, nói gì vui vui anh chị nghe coi.
– Thôi chọc thằng nhỏ hoài, ông để em nó yên đi.
– Haha mệt hông em, lâu lâu có chương trình là vậy đó, ráng xong vụ này sếp cho đi du lịch đấy. À mấy bửa nay làm chung với mấy em người mẫu, vớt được đứa nào chưa chia cho tụi anh vài em coi.
– Ông nội háo sắc, cỡ nhân viên quèn tụi mình còn lâu mới đụng tới được mấy cô đó nhé. Mơ mộng viễn vong, xuống dùm đi cha nội.
– Hổng mơ người mẫu không lẽ đi mơ đùng tới mấy bà hả, gãy kim có ngày. Hahaha.
– Xin lỗi tụi này không cao nhưng ba vòng hơi bị chuẩn nhá…
Nó mĩm cười, anh chị công ty nó là vậy, lúc nào cũng dìm hàng trêu chọc nhau chứ chẳng ai giận hờn hay coi thường ai cả. Đột nhiên mọi người im bặt cùng hướng mắt về một phía, nó thì chẳng quan tâm vẫn tỉnh bơ nằm dựa vô thùng nước quay mặt sang một hướng khác. Ông anh ngồi gần tự nhiên ngừng chọc nhìn nó đắm đuối, vài tiếng xì xào.
– Em kiếm ai?

– Sao em vô đây chi.
– Ủa ai vậy ông?
– À em này đi chung với ông sếp bên kia cả buổi đó.
– Bồ mới của ổng hả?
– Ai biết, nghe nói hồi bửa đòi cắt hợp đồng nếu sếp mình hổng mời được tham gia đó.
– Có không à?
– Tui nghe con trợ lý ổng nói mà.
Nó hơi nhột khẽ liếc xung quanh, mấy anh chị ai cũng nhìn về phía nó, chưa kịp phản ứng đã bị ai đó nhéo lỗ tai kéo dậy.
– Bắt được tên nhóc nhà người rồi nhaaaa. Trốn ở đâu làm chị kiếm muốn chết từ tối tới giờ hả.
– Uiiidaaa! Uiiidaaa! Đau đau nhóc.
– Hứ! Nói bảo vệ người ta mà cả buổi đâu mất tiêu hả? Đáng ghét!
– Ờ thì tại nhóc bận quá, giờ mới được nghỉ chút nè. Chị buông ra đi, người ta nhìn kìa.
– Cho chết! Ai biểu bỏ mặc chị chi.
– Bỏ đâu, thì có chị Thủy rồi sếp bên kia đi với chị mà.
– Xí! Nhưng chị muốn nhìn thấy nhóc thôi.
– Nhìn nhóc chi.
– Vì chị hổng có quen mấy người kia.
– Thấy cười nói vui vẻ mà, bộ cả tối giờ không quen được ai à?
– Có nhiều nhưng chị không thích mấy người đó.
– Không thích sao chịu tới đây chi?
– Tại vì chị hổng muốn nhóc bị mất việc, chị hổng muốn nhóc buồn.
– Chị đến đây mới là điều nhóc buồn đó!
– Nhóc…!
Chị im lặng thôi cười, nó cũng vậy, hình như hai đứa chuyển sang giọng điệu cãi nhau chứ không còn trêu đùa giận dỗi bình thường nửa thì phải. Nó nhận ra điều đó trong giọng nói, cảm xúc của mình, cả mọi người xung quanh cũng đưa ánh mắt ái ngại nhìn nó và chị.
– Thôi chị ra ngoài chơi đi, xong tiệc có gì mình gặp nhau sau, mọi người đang nhìn tụi mình kìa.
– Nhóc đáng ghét lắm! Sao nhóc dám nói cái giọng đó với chị chứ hả?
Chị đưa ánh mắt vừa giận vừa buồn nhìn xoáy vào nó một lúc rồi quay mặt bước ra ngoài, nửa chừng chị dừng lại để dĩa đồ ăn lên chiếc bàn nhỏ gần đó.
– Nhóc ăn dĩa đồ ăn này đi, ăn bánh mỳ hổng đủ sức làm việc đâu.
Nói xong chị đi thẳng vào trong phòng mà chẳng thèm ngoái lại nhìn nó thêm một lần. Nó im lặng ngồi xuống, mọi người cũng vậy. Ông anh ngồi kế vỗ vỗ vai đứng dậy cầm dĩa đồ ăn mang lại đưa ra trước mặt nó.
– Nè ăn đi Mon, của em đó đem vô nè. Em với bé đó là gì của nhau vậy? Sao nói có mấy câu mà căn thẳng dữ?
– Dạ! Không có gì đâu anh, em với chị hay cãi nhau vậy lắm.
– À! Chị em đó hả? Đẹp quá trời, hèn gì ông sếp bên kia mê như điếu đổ.
– Ừ!
Nó mĩm cười im lặng, ông anh không nói gì nửa đem dĩa đồ ăn đưa sang ột chị khác chia nhau ăn. Phía xa xa góc phòng, một hai anh chị đang đang túm tụm xì xầm gì đó liên quan đến nó và chị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.