Ngày Hôm Qua... Đã Từng (My life)

Chương 172Quyển 2 -


Đọc truyện Ngày Hôm Qua… Đã Từng (My life) – Chương 172: Quyển 2 –

Hôm nay như thường lệ nhỏ Hân qua quán nó chơi, ngồi cả buổi cũng
không thấy nhỏ nói gì, khác xa với thường ngày. Tất nhiên nhỏ không nói
chuyện thì cái thằng như nó càng không mở miệng. Vẫn luôn luôn là nhỏ
hết kiên nhẫn và bắt chuyện trước.

– Anh có chuyện gì giấu em đúng không?

Nhỏ Hân nghiêm nghị nhìn thẳng vào mắt nó.

– Giấu gì đâu! Tự nhiên nhìn anh ghê vậy?

– Dạo này anh thay đổi nhiều lắm. Hay đi khuya, hay nhắn tin điện thoại với ai đó, rồi ăn diện, nói năng khác lắm.

– Khác là khác sao?

– Nói năng không có đứng đắng đàng hoàng như trước nửa? Kiểu như dân chơi đó.

– Ờ thì cũng thay đổi một chút để hòa đồng với bạn bè em hơn mà. Anh mà dân chơi gì.

– Ừ hòa đồng! Giờ em mới thấy càng ngày anh càng lộ rõ năng khiếu tán gái đó nha.

– Tán gái hồi nào!

– Anh coi chừng em đó. Em thấy anh thay đổi, thay đổi nhanh quá! Nhiều lúc em hổng nhận ra được anh nửa.

– Anh vẫn là anh thôi. Tại em nhạy cảm quá đó!

– Anh làm sao thì làm! Em về đây!

Nhỏ đứng dậy đi về, nó cũng không nói thêm lời nào để giữ nhỏ nửa. Hình
như nhỏ đã cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi của nó cũng như tìm ra được gì đó. Chắc nhỏ đọc được tin nhắn hay đã có người nói điều gì đó với
nhỏ rồi, nghĩ mãi cũng không phải là cách, nó chỉ biết mĩm cười nhìn
theo rồi đứng dậy đi làm việc tiếp. Đi ngang wc, nó quay mặt nhìn vào
tấm kính to treo trước cửa wc lặng nhìn mình trong đó, phải rồi nó đang
thay đổi đến khó tin, ngay cả mái tóc cũng đã biết vuốt keo, người biết
xịt nước hoa và gương mặt cười cũng đểu hơn bao giờ hết. Cảm giác mình
không phải là mình trong gương thực sự rất khó chịu, nhưng đã làm thì
phải làm cho triệt để, đã thay đổi thì không thể hối hận, dù sao…sống
với con người này nó cũng có năng khiếu lắm chứ. Nhỏ Hân là người gần
gũi nó nhất trong thời gian này, tất nhiên nhỏ đã là người nhận ra sự
thay đổi theo chiều hướng tiêu cực của nó. Không chỉ hôm nay mà vài ngày gần đây đã có phản hồi từ vài người khác như chị Thủy, nhỏ Trang, chị
hai nhỏ… rằng nhỏ Hân đang rất khó chịu và than phiền nhiều về nó.

Duy nhất một ngươi im lặng về con người nó thời gian gần đây là chị,
chị vẫn vui vẻ, vẫn đối xử với nó giống như từ trước đến giờ. Còn một
người nửa không than phiền về nó chính là anh Phong. Đơn giản thôi vì
anh Phong đã rời khỏi Việt Nam hôm trước để trở về với những kế hoạch
riêng của mình, có lẽ anh cũng cập nhật thông tin về nó nhưng vì chị
không nói gì cho nên anh cũng chưa nói chuyện với nó. Mới đó mà chủ nhật đến. Hôm nay nó đặc biệt hẹn nhỏ Hân đi chơi Vũng Tàu. Hai đứa kéo nhau đi từ khuya cho nên đến sáng là vừa đến Vũng Tàu. Thuê phòng xong, nó
và nhỏ dẫn nhau đi ăn sáng uống caffe.

– Sao tự nhiên đòi ra đây chơi vậy? Giật ngược giật xuôi cứ như làm gì có lỗi với em rồi tính dẫn đi chơi chuộc lỗi hả?

– Nè! Nói móc qua giờ chưa đã hả? Lâu lâu đi chơi hơi xa một chút cho em vui chứ anh có làm gì đâu phải chuộc lỗi.

– Ừ! Hy vọng là vậy.

– Đa nghi quá cô ơi! Nè em cho anh một ly caffe với chị này một ly…à em uống gì Hân?

Nó quay qua nói với nhỏ phụ vụ khá dễ thương rồi quay trở lại hỏi nhỏ Hân.

– Yêu nhau mà hổng nhớ em thích uống gì hà?

– Ờ ờ thì biết, sợ em đổi khẩu vị sao.

– Xí! Ngụy biện. Em cho chị một ly ép dưa hấu nha.

– Đó đổi món đó, vậy la anh.

– Người mà ai cũng phải khác anh ơi.

– Ờ thì khác. Rồi em cho tụi anh hai món đó với một dĩa trái cây dĩa. Cảm ơn nha người đẹp!

Nhỏ nhân viên quay đi, nó trở lại với trò trêu chọc tức cô bạn gái xinh
đẹp của nó, tất nhiên dù sao đi chơi là phải vui vẻ nên nó chọc một hồi
nhỏ cũng chịu cười giỡn bình thường. Ngồi caffe đến khi trời hửng nắng

hai đứa mới rời khỏi caffe đi tắm biển. Nhỏ Hân của nó bình thường đã
mặc đồ rất gợi cảm rồi, giờ nổi bật giữa đám đông với bộ bikini màu đỏ
rực chói chang. Ngay cả nó còn ngẫn ngơ suýt phun máu mũi chứ đừng nói
gì người khác. Thấy nó nhìn mình như ăn tươi nuốt sống, nhỏ Hân xô nó
một cái té ngả người xuống cát rồi chạy ào ra biển, nó lập tức đứng dậy
mĩm cười chạy theo nô đùa. Nghịch nước tới gần xế trưa bụng đói cồn cào
mới chịu lên bờ tắm rửa đi ăn trưa. Ăn xong quay trở lại khách sạn nằm
nghỉ ngơi. Vừa lên phòng đóng cửa lại lập tức nhỏ kéo nó lại cuốn lấy nó cứ như sợ nó chạy mất vậy. Đến lúc này nó vẫn còn mơ hồ việc cơ thể
nóng bỏng, xinh đẹp này là của nó, nhỏ tình nguyện trao cho nó tất cả.
Người nhỏ như mềm nhũn ra trong tay nó, mọi thứ cứ như không còn bất cứ
khoảng cách nào, mọi thứ dường như không kiểm soát được nửa. Khi cơ thể
nhỏ gần như không còn mảnh vải nào…bàn tay nó như bản năng thỏa sức khám phá cơ thể nhỏ thì nó nhắm mắt nhẹ nhàng đẩy nhỏ sang một bên rồi ngồi
dậy.

– Được rồi được rồi làm gì như ăn tươi nuốt sống nhau vậy. Uống miếng nước lấy sức đã.

– Anh sao vậy? Tính kéo dài thời gian tránh né em như mấy lần trước hả?

– Từ từ! Tối ngày đa nghi không. Để uống miếng nước đã, anh con trai hổng gấp thôi em gấp làm gì.

– Anh…thực sự rất lạ.

– Ừ!

Nó đứng dậy đi rót nước không quên quăng cái mền đắp lên người nhỏ. Tự
uống một ly sau đó rót một ly đưa cho nhỏ uống, trong lúc đó nó bấm điện thoại gọi cho ông Kha kêu ổng tự đi chở mấy chậu hoa về vì nó mắc đi
chơi với bạn gái nó, thực ra cũng chỉ tìm cái cớ để tỉnh táo lại quên đi sự ham muốn cô gái nằm trên giường kia. Nói chuyện xong nó quay trở vào nó nằm xuống bên cạnh nhỏ.

– Rồi! Muốn làm gì anh làm đi!

– Hihi nói chuyện nghe thấy ghê.

Nhỏ cười gượng, đôi mắt nhỏ cứ như mơ màng, nó cuối xuống hôn nhỏ, đôi
tay khám phá cơ thể nhỏ nhưng không kéo mền xuống. Nhưng vẫn như lần
trước, khi mọi thứ đang không kiểm soát được (thực ra nó vẫn kiểm soát
được) thì người chủ động gạt tay nó ra là nhỏ.

– Anh! Khoan đã! Sao tự nhiên em chóng mặt quá, đầu nhức sây xẩm mặt mày luôn.

– Sao vậy? Em có sao không? Tự nhiên ngừng mất hứng vậy, bộ em giận anh hả?

– Hổng phải. Em nhức đầu thiệt, mắt mở hết lên…khó chịu lắm.

– Chết rồi! Bộ em bệnh thiệt hả?

– Hổng biết! Chắc em bị trúng nắng hay cảm rồi.

– Trời! Chắc bệnh thiệt rồi, tắm biển cả buổi mà. Thôi vậy em nằm nghỉ anh chạy xuống mua thuốc cho em uống.

– Dạ! Khó chịu quá! Anh đi nhanh nhanh nha.

– Rồi em nhắm mắt nghỉ tí đi. Anh về liền!

Nó kéo mền đắp cho nhỏ rồi đóng cửa đi ra ngoài. Xách xe chạy vòng vòng
dọc bãi biển, đã lâu rồi không chạy một mình ở cái nơi sóng gió này,
dòng du khách cứ như lấp đầy bãi cát. Nó ngừng xe lại ở một quán caffe
ven biển đi vào kêu một ly caffe, cứ như vậy nó ngồi đó hàng giờ đồng hồ gặm nhấm những suy nghĩ riêng mình. Điện thoại reo, nó bắt máy là nhỏ
Ngân.

– Alo anh về chưa?

– Chưa đâu em! Chắc chiều tối anh mới về tới, khoảng khuya mới gặp nhau được.

– Dạ! Anh chạy xe cẩn thận nha. Mà con Hân đâu?

– Ờ trong phòng! Em ráng chờ nha, anh về sẽ qua em liền.

– Biết rồi hihi!

Nó đứng dậy tính tiền, móc viên thuốc chị Thủy đưa còn lại trong túi
quăng xuống hồ cá gần đó rồi chạy xe đi kiếm nhà thuốc tây mua hai viên
sủi rồi quay trở về phòng. Nó im mở cửa bước vào phòng nằm xuống bên
cạnh nhìn nhỏ Hân ngủ ngon lành, người nhỏ vẫn đắp chiếc mền lúc nó rời
đi. Nó im lặng vuốt lại mái tóc bù xù của nhỏ, khẽ hôn một cái lên trán
nhỏ rồi đưa ánh mắt nhìn lên trên trần nhà…


Chiều tối, nó suýt ngủ quên bởi thời gian nhỏ ngủ khá lâu. Cuối cùng nhỏ cũng thức dậy xoay qua ôm lấy nó.

– Sao anh hổng kêu em dậy! Mấy giờ rồi anh?

– Ờ 6 giờ rồi! Em còn mệt không?

– Dạ hơi nhức đầu!

– Ừ vậy em uống thuốc đi, ăn gì đó rồi tụi mình về SG.

– Sao về sớm vậy anh.

– Anh có việc! Mà em bệnh rồi, về sớm đi khám bệnh mua thuốc đàng hoàng uống.

– Nhưng!

– Nảy anh ra ngoài nhà thuốc người ta kêu vậy. Giờ em uống viên này cho khỏe là về được, anh hỏi rồi.

– Dạ!

Nhỏ ngồi dậy, cái mền rớt xuống, nó nhìn qua một cách bình thản, nhỏ
đứng dậy mặc quần áo vào, nửa chừng dừng lại liếc nhìn nó nghiêm mặt.

– Nhìn con gái thay đồ như vậy là rất xấu anh biết không?

– Ừ!

Nó mĩm cười, ánh mắt vẫn nhìn nhỏ không hề có ý định quay mặt đi chỗ
khác. Trả phòng, nó chở nhỏ đi ăn cháo trắng rồi quay xe trở về SG ngay
trong đêm. Về đến nhà nhỏ cũng vừa hơn mười giờ tối.

– Anh có việc đi! Em vào nhà nghỉ ngơi đi nha!

– Sao đi gấp vậy? Việc gì hổng nói!

– À ông Kha kêu anh đi có việc.

– Thiệt hôn! Làm gì giờ này, mà anh tính hổng chở em đi khám bệnh hả?

– Em nhờ chị hai em hay chị Thủy nhé. Anh có việc thiệt!

– Uhm! Thôi anh đi đi!

Nó cho xe rời khỏi nhà nhỏ rồi đi thẳng qua đón nhỏ Ngân. Cô nàng hôm nay mặc quần áo ngắn cũn cỡn khá thoải mái.

– Sao lâu quá vậy.

– Anh chạy xe chậm, trời tối đường nhiều xe lớn lắm.

– Hihi sợ chết hả?

– Sợ chứ em.

– Vậy đêm nay coi chừng chết với em đó nha.

– Hehe chuẩn bị sẵn tinh thần rồi.

Nó cười khì khì cho xe chạy vòng vòng ra quận một, hai đứa kéo nhau đi
ăn khuya, quãng đường từ Vũng Tàu về khá xa, nó lại không ăn được gì
nhiều nên giờ khá đói. Ăn uống xong xuôi lại chạy kiếm nước uống, lâu
lâu đi chơi cùng nhỏ cũng khá vui, hai đứa đều thoải mái thân thiết hết
mức có thể. Tuy vòng tay của nhỏ có hơi lạ lẫm so với vòng tay của nhỏ
Hân nhưng không hiểu vì sao nó vẫn thấy thoải mái hơn, kích thích hơn.
Có lẽ cái gì mới mẻ người ta đều cảm thấy như vậy thì phải.

– Mấy giờ rồi em?

– Dạ hơn gần 1h rồi!

– Ừ…vậy mình đi nha! Mà em đặt phòng chưa?

– Em đặt hồi sáng rồi.


– Sớm vậy?

– Hihi đặt sớm chuẩn bị hẹn với anh mà, yên tâm khách sạn của người quen nhà em, yên tĩnh lắm.

– Vậy giờ mình qua đó cho kịp

– Dạ!

Nó thở phù một cái rồi cho xe chạy đến khách sạn theo hướng dẫn của nhỏ Ngân.

– Em có lo không?

– Dạ hơi hơi!

– Anh cũng vậy!

– Thấy mặt anh tỉnh bơ!

– Ờ thì tỉnh.

Nó cười cười nhìn lại mình phản chiếu trong thang máy, mặt nó lúc nào mà không vậy chứ. Thang máy mở, nó với nhỏ Ngân từ từ đi vào phòng, nhỏ
bật máy điều hòa rồi nằm lăn ra giường ôm cái gối mắt nhìn nó chằm chằm, nó cười nhẹ rồi cởi giày quăng vào góc phòng.

– Anh đi tắm đã. Chạy ngoài đường biết lâu bụi bặm khó chịu quá!

– Dạ! Mà anh nè!

– Sao?

– Em cởi quần áo trước nha!

– Ừ!

Nó vào wc đóng cửa lại, mở vòi tắm xả nước ào ạt lên người, nó đang làm
gì nó biết rõ, nó ý thức được việc nó đang làm, có lẽ nó nên làm cho
mình tỉnh táo, đầu óc nhẹ nhõm hơn một tí, dù sao đây là con người nó
muốn mà. Tắm xong, nó mặc mỗi chiếc quần jean, thắt lưng chỉ cho có chứ
không gài khóa lại, dường như nó thích phong cách như vậy, vẫn mặc quần
nhưng xộc xệch, cảm giác một chút gì đó hư hỏng, bất cần.

– Mát ghê! Em đang coi gì vậy?

– Bật tivi cho có chứ em đâu để ý đâu.

– Anh thấy sao?

– Chẳng sao cả! Trước giờ em quen được mấy người bạn trai rồi?

– Vài người! Cũng ngủ với 2 chàng…quanh quẩn rồi cũng hổng tìm được ai để gắn bó lâu dài.

– Có vẻ em sống còn bất cần hơn anh.

– Quen rồi anh! Nhiều chuyện xảy ra, hầu hết ai như em cũng trở
nên bất cần như vậy đó anh. Nhìn chị Thủy đi, lận đận lao đao hơn em cả
trăm lần luôn đó.

– Ừ! Anh cũng cảm nhận vậy. Có lẽ hôm nào nói chuyện nhiều hơn với chị xem sao.

– Còn em? Bộ anh hổng tính nói chuyện để hiểu hơn hả?

– Giờ đang nói chuyện còn gì.

– Ừ hen! Nói chứ em hổng có hứng kể anh nghe chuyện của em đâu.
Với em giờ, thêm một ngày vui, một ngày hạnh phúc thôi cùng quý lắm rồi.

– Nghe buồn nhỉ?

– Thì có mấy khi vui đâu anh.

Nhỏ mĩm cười nhìn đồng hồ nháy mắt với nó.

– Mới đây gần sáng rồi.

Nó không nói gì, mắt vẫn nhìn ra phía cánh cửa dẫn vào phòng cứ như chờ
đợi một điều gì đó. Bất chợt nhỏ Ngân vòng tay ngả đầu vào vai nó rồi
xoay mặt nó lại hôn lên môi nó, nó vẫn chưa hết bất ngờ, cảm thấy hơi
choáng vì sự chủ động của nhỏ, trên người nhỏ chỉ còn mỗi cái áo thun
ngắn nhỏ mặc hồi nảy và chiếc mền đắp ngang qua chân. Khẽ rời nhỏ ra nó
nhìn thật sâu vào mắt nhỏ.

– Em sao vậy? Anh không nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy.

– Anh không thích em hả?

– Có!

– Thích chỗ nào?


– Vì em đẹp! Vì một điều gì đó anh cũng không biết nói sao nửa, có lẽ là vì đồng cảm với những cảm xúc của em.

– Con trai, ai mà hổng thích con gái đẹp anh ha. Anh cũng ngộ
ghê, rõ ràng cũng thích nhưng mà cứ cố gắng chống lại bản năng của mình.

– Chắc em biết anh là loại người nào mà. Chỉ là anh cố thử xem khả năng kiềm chế bản năng của mình mạnh tới đâu thôi.

– Hihi gì nói quỵt toẹt ra vậy hổng sợ em làm tới luôn phá chuyện anh thử kiềm chế sao.

– Sợ thì đâu có vào đây với em. Nhưng anh không nghĩ em sẽ…

– Em muốn vậy. Em nói thiệt!

– Tại sao?

– Đàn ông đều khốn nạn theo cách khác nhau…nhưng em thích cách
khốn nạn của anh! Em đã nói vui được một ngày, em sẽ hài lòng một ngày
rồi mà.

Nhỏ lại ghé mặt sát vào người nó, đôi mắt nhẹ nhàng xoáy vào ánh nhìn của nó, hơi thở nhỏ nhè nhẹ phả vào mặt nó…

– Làm người yêu của nhau một đêm cũng được mà anh!

Rồi nhỏ ghì chặt người nó, nụ hôn tưởng chừng như không dứt ra được, nó
khẽ cười dùng một tay đấm một cái thật mạnh vào tường phía sau nhỏ rồi
nén đau hòa mình vào cơ thể cô gái trong tay, nóng rẫy, ngọt ngào nhưng
cũng lạnh lùng, bất cần đến nổi loạn. Sau này khi biết sài facebook, nó
đã từng đọc đâu đó trên mạng của ai đó chia sẻ bài viết về vài chục việc mà mỗi người nên thử làm một lần trong đời trong đó có việc: Hãy thử
một lần hư hỏng với cuộc tình một đêm, chợt mĩm cười nó cũng đã từng có
những cuộc tình một đêm, tuy ngắn ngủi nhưng thoáng chốc được sống nổi
loạn, hư hỏng, xấu xa và cháy hết mình với cảm giác của một thằng đa
tình thực sự.

– Anh…đúng là một tên hư hỏng và khốn nạn…nhưng em thích!

Nhỏ thầm thì vào tai nó rất nhiều câu đại loại như vậy, nó chỉ mĩm cười
im lặng cuốn lấy nhỏ, có lẽ vì biết mối quan hệ này ngắn ngủi, có lẽ vì
biết chẳng đứa nào biết ngày mai ra sao cho nên mọi thứ càng mãnh liệt,
khao khát hơn. Cứ vậy trọn đêm ấy nó và nhỏ là người yêu của nhau. Trắng đêm, chẳng ai nghĩ đến việc ngủ, cứ trò chuyện, rồi lao vào nhau như
ngày mai là ngày cuối cùng sẽ chẳng còn gặp lại nhau.

Sáng! Bình minh thức giấc, nhỏ khẽ xoa xoa ngực nó.

– Mấy giờ rồi anh?

– Sắp rồi!

– Nhanh vậy? Mới đó mà hết đêm rồi.

– Ừ nhanh!

Nhỏ chủ động hôn nó thêm một lần thật sâu thật say rồi rời nó ra mặc áo
vào, nó ngồi nhìn, miệng mĩm cười, một cảm giác khó tả. Rồi chiếc điện
thoại reo, nó nhìn vào màn hình điện thoại, nhấn nút tắt. Nó thở nhẹ một cái rồi đứng dậy mặc quần áo.

– Đi thôi em!

– Dạ!

Nó mĩm cười ngồi xuống mang đôi giày vào, bất giác nhỏ ôm lấy nó từ sau lưng.

– Sau này nếu được…dành một chút thời gian cho em nha anh.

– Em nói chỉ một đêm thôi mà? Bộ em không sợ thiệt thòi sao?

– Không! Chỉ sợ sau chuyện này, mình thành người xa lạ thôi.

– Thôi không suy nghĩ nửa. Sau này tính!

– Dạ!

Nó quay lại kéo nhỏ vào lòng hôn nhẹ lên trán nhỏ.

– Cảm ơn em!

– Dạ! Mà anh nè! Cảm giác anh giờ sao?

– Anh cũng không biết! Thôi cứ tới đâu hay tới đó em à.

– Uhm!

Nó nắm tay nhỏ mở cửa phòng bước ra, cánh cửa gỗ mở toang, trước mặt
nó…có thể nói là bất ngờ…hai người con gái đứng im lặng bên ngoài, một
người đưa ánh mắt vô hồn nhìn nó. Ngẩn mặt lên, nó buông tay nhỏ Ngân ra hai bàn tay cho vào túi khẽ nhếch môi cười:

– Sao em lại ở đây…?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.