Đọc truyện Ngày Hôm Qua… Đã Từng (My life) – Chương 171: Quyển 2 –
Trở về SG cũng vừa lúc đêm xuống, nó đưa chị về bằng xe của mình rồi
quay về phòng cất đồ đạc. Ngồi suy nghĩ một hồi cũng chẳng biết làm gì,
thôi thì qua quán làm. Vừa có nó ở quán là ông Kha lon ton xách xe chạy
mất đất bỏ nó với cái quán rộng lớn cùng hàng chục nhân viên đa số đều
lớn tuổi hơn so với thằng sinh viên mặt non choẹt. Xử lý mọi chuyện phát sinh ở quán thực ra cũng không khó lắm nhưng xử lý chuyện riêng lúc này thì gần như bất khả thi. Tan làm nó xách xe chạy thẳng luôn qua nhà nhỏ Hân, chị nhỏ nói đi chơi với đám chị Thủy chưa về. Nghe vậy nó cũng an
tâm, sau đó vài hôm nó cũng chỉ thăm hỏi tình hình nhỏ qua chị Thủy chứ
cũng không có điều kiện gặp được nhỏ. Nhưng rồi cũng không thể tránh
nhau được lâu, vừa tan làm lui cui dẫn xe ra khỏi quán thì nhỏ ở đâu
xuất hiện lù lù trước cổng.
– Đi đâu đó đi anh!
– Ủa em mới qua hả? Giờ này đi đâu nửa?
– Uhm! Em canh giờ anh tan làm mới qua. Chở em đi vòng vòng chơi đi, bộ anh tính tránh mặt em luôn hả?
– Anh sợ em chưa muốn gặp anh thì có. Ừ vậy chạy trở về nhà em cất một xe rồi đi.
– Uhm!
Vòng về cất xe xong nó chở nhỏ đi lòng vòng mấy con đường gần nhà nhỏ,
chạy đã hai đứa dừng xe ngồi uống nước một quán cóc ven đường. Trời SG
đêm khá mát, không khí không quá ngột ngạt như ban ngày, không có nhỏ
mấy hôm nay không có ai để nó trêu chọc đến tức giận cũng buồn.
– Không gặp mấy ngày, không ai cho anh chọc cũng buồn.
– Anh làm như anh chỉ có mình em để chọc vậy.
– Nhưng chọc em vẫn thích hơn. Chắc anh nghiện cách em hung dữ với anh rồi.
– Nay học đâu ra kiểu ăn nói lẻo mép vậy hả?
– Em dạy chứ ai!
– Em dạy hồi nào!
– Chính xác không phải em dạy nhưng lần nào gặp nhau cũng phải suy nghĩ cách chọc em riết thành quen.
– Anh coi chừng em đó nha!
Nhỏ mĩm cười ngắt một cái rõ đau vào bắp tay nó.
– Thấy chưa! Chịu cười rồi kìa, vậy mới xinh đẹp chứ!
– Thôi nha…kêu anh đi chơi chứ hổng phải kêu anh ra chọc em nha.
– Đi chơi không chọc chứ làm gì giờ. Cười cái nửa coi! Cười!
– Mệt anh quá! Nghe em hỏi nè!
– Ờ ờ hỏi đi!
– Anh đọc thư chưa?
Nó lặng người ngồi thẳng dậy:
– Anh có nhìn sơ qua rồi đốt chứ anh không muốn đọc.
– Sao vậy? Tự nhiên đốt làm gì, bộ anh hổng sợ em giận quá nói bậy chia rẽ tình cảm của anh với con Thy sao?
– Khờ quá! Anh ở bên em biết bao lâu chẳng lẽ anh không hiểu em. Dù không hiểu thì có ai đi làm cái trò đó với bạn thân của mình đúng
không. Anh nhìn sơ cũng hiểu bức thư nói gì mà, chỉ là anh không muốn
sau này yêu thương một ai khác chỉ vì bức thư giải thoát cho anh khỏi
lời hứa.
– Có thật anh nghĩ như vậy không?
Nó đưa tay nắm lấy tay nhỏ.
– Thực ra…mấy ngày không gặp em, anh thấy mọi thứ xung quanh
mình im lặng, khó chịu lắm. Anh không biết phải nói sao nhưng anh suy
nghĩ rất nhiều, chợt nhận ra nếu mình không làm điều gì đó sau này sẽ
phải hối tiếc.
– Anh…
– Nghe anh nói hết nè. Dù tình cảm của anh dành cho Thy còn
nhiều hay không cô ấy cũng đi xa, đã là vợ của người ta. Anh cũng không
thể mãi ôm cái quá khứ ấy mà bỏ mặc người luôn ở bên cạnh anh, chịu tổn
thương vì anh hoài. Anh sợ cứ tiếp tuc vô tâm chối bỏ cảm xúc thật của
mình như thế này một ngày nào đó anh sẽ mất người đó.
– Anh đang nói về em hả?
– Chứ em nói anh đang nói về ai?
– Em tưởng anh đang nói về người đó chứ! Anh biết người đó em nói bửa trước là ai mà.
– Giờ anh chỉ muốn nói về anh và em. Còn người đó, hãy tin rằng
anh và chị ấy dù thân thiết đến mấy cũng không thể yêu nhau, tụi anh ở
hai thế giới sang hèn cách xa nhau lắm. Mọi thứ chỉ dừng lại là chị em
thôi, tin anh đi, chỉ có em giờ là người gần nhất mà anh phải giữ ngay
lúc này.
– Sao…sao anh tự nhiên thay đổi suy nghĩ nhanh vậy. Em hổng cần anh phải chịu trách nhiệm gì với em đâu, em chỉ…
Nó đưa một ngón tay che miệng nhỏ lại ra dấu đừng nói nửa.
– Em nghĩ anh sao cũng được, nào giờ anh không thích giải thích. Anh chỉ muốn nói…có thể hơi bất ngờ và gấp gáp nhưng anh và em, tụi
mình cũng cho nhau một cơ hội em nhé!
Nhỏ đưa tay lên che miệng, đôi mắt long lanh ngỡ ngàng nhìn thẳng vào nó rồi rút tay lại đan chéo vào nhau, có vẻ nhỏ đang khá bối rối.
– Anh!…Anh làm em bất ngờ quá. Em..hổng nghĩ được gì hết, anh thay đổi nhanh quá!
Nó đưa hai tay vuốt lên mặt nhỏ, rồi kéo nhỏ sát vào người mình.
– Anh không chắc mình là người tốt, em cũng biết anh là một
thằng bay bướm, xấu xa…nhưng nếu em chấp nhận được con người anh…thì cho cả hai đứa mình một cơ hội ở bên nhau nha. Đừng có suy nghĩ lâu quá
vì…mất rồi khó tìm lại được nhau lắm. Mấy ngày qua anh suy nghĩ rất
nhiều, anh nhận ra mình cần phải mạo hiểm một lần nếu không sẽ phải hối
hận.
– Cái miệng này…hồng ngờ cái miệng của anh hổng nói thì thôi, nói ra một cái dẻo con hơn kẹo nửa. Đồ đa tình bay bướm!
– Ừ!
Nhỏ dường như xiu lòng, người nhỏ mềm nhũn dựa sát vào nó, nhỏ cơ bản có thể chưa tin lắm mọi chuyện thay đổi như vậy nhưng nó thì khác, nó ý
thức mình đang làm gì, nó muốn làm và càng nhất định phải làm. Hai đứa
ngồi trò chuyện linh tinh với nhau thêm một chút rồi nó mới đưa nhỏ về
nhà, trước khi vào nhà nó còn kịp kéo nhỏ lại xoa nhẹ nhẹ bờ vai nhỏ:
– Đừng có trốn anh đó. Mai anh qua đón em đi ăn sáng!
– Làm gì vậy! Bộ muốn đón là đón hả? Em có nói đồng ý đâu, em còn phải suy nghĩ mà.
– Suy nghĩ một đêm được rồi. Vậy nha mai đi ăn sáng nha!
– Về đi! Nhiều chuyện!
– Hehe!
Nó chạy xe về nhà, ghé quán caffe cóc ven đường mua một ly caffe đem về
phòng, tắm rửa xong xuôi nó leo lên nóc nhà quen thuộc ngồi lặng im một
mình. Dòng caffe đắng xuôi vào cổ họng, tiếng nhạc từ chiếc điện thoại
dường như không đủ kéo nó ra khỏi dòng suy nghĩ riêng. Ngày mai trời sẽ
sáng, những ngày tiếp theo, nó càng phải tự thay đổi mình hơn, vì mọi
thứ đã không còn như trước nửa.
Sáng nó thức dậy khá sớm nhờ điện thoại báo thức, sửa soạn xong xuôi nó
tranh thủ chạy qua chở nhỏ đi ăn sáng rồi mới quay trở lại lớp học. Qua
đến nhà nhỏ đã chuẩn bị xong xuôi ngồi chống cằm chờ nó ngoài cổng, thì
ra có người còn nôn đi ăn sáng hơn nó nửa.
– Nay mặc đồ đẹp nha!
– Đồ bình thường mà đẹp gì!
– À! Ý là lâu rồi mới thấy em mặc quần ngắn.
– Bộ anh thích con gái mặc quần ngắn hả?
– Ờ ờ!
– Chết nha! Mặc quần ngắn cho anh ngắm chân hả. Máu dê vừa vừa thôi nha.
– Anh nhìn em chứ có nhìn ai đâu mà dê.
– Lẻo mép!
Nó bật cười cho xe hòa vào dòng người, hai đứa kéo nhau ra ngả tư gần nhà nhỏ ăn hủ tiếu nam vang.
– Nè!
– Sao?
– Ngồi gì xuôi xị vậy?
– Chứ sao?
– Ít ra cũng phải như vậy nè!
Nó kéo tay nhỏ vòng qua ôm trước bụng nó, cảm nhận có một chút rụt rè từ nhỏ, chẳng sao nó đã chủ động cầm tay nhỏ thật chặt rồi.
– Tự tự nhiên bắt người ta ôm.
– Bộ không thích ôm anh hả?
– Nhưng mà em thấy ngại ngại sao đó.
– Bình thường hổng ngại, giờ ngại gì.
– Hổng biết!
Nó bật cười, mọi thứ có vẻ thay đổi nhanh chóng sau một đêm, nhỏ vẫn
chưa quen là đúng rồi. Sài Gòn buổi sáng sớm không khí mát nhẹ, tô hủ
tiếu càng ngon lành hơn khi nụ cười của cô gái xinh đẹp đi cùng nó luôn
thường trực, rõ ràng dù chưa quen với thay đổi này thì nhỏ cũng không
giấu được nét mặt hạnh phúc của mình.
– Nè! Ăn xong anh đi học, tối thích thì qua quán anh làm chơi, khuya mình đi ăn khuya ha.
– Để em suy nghĩ lại đã.
– Tối ngày suy nghĩ, đổi tên thành bà cô suy nghĩ luôn đi.
– Quýnh anh chết giờ!
Ăn xong nó đưa nhỏ về rồi đi học. Mọi thứ diễn ra nhanh chóng, kể từ
ngày em đi nó càng tự chôn mình vào cái vỏ ốc riêng mình, ít cười, ít
nói trên lớp hay những lúc đi làm, gương mặt bất cần ít khi nào biến
mất. Giờ thì khác, nó nói nhiều hơn, trêu đùa với bạn bè hơn, thậm chí
còn tán tỉnh vài cô bạn trong lớp. Ngoài ra ở quán nó cũng vui vẻ nói
chuyện thậm chí trêu chọc cả những người khách quen đến quán, trong số
đó có không ít người là con gái trạc tuổi nó. Dường như tất cả mọi người đều biết mối quan hệ của nó và nhỏ Hân không còn là bạn nửa, mọi người
đều bàn tán, hỏi han, trêu chọc nó với nhỏ, chỉ riêng một người im lặng
là chị. Dù thời gian này nó đưa đón nhỏ thường xuyên, đi chơi, gặp mặt
nhiều hơn nhưng nó vẫn dành thời gian cho chị, tất nhiên nó không để nhỏ Hân biết vì sợ nhỏ sẽ suy nghĩ khác. Còn về phần chị, chị không hỏi về
nó và nhỏ Hân bất cứ một câu nào, chị vẫn vui vẻ làm một người chị con
nít bên cạnh nó, nhõng nhẻo với nó, hành xác nó cứ như chưa từng có
chuyện gì xảy ra. Ngoại trừ việc qua phòng nó thì nhỏ Hân và nó dính
nhau bất cứ lúc nào cả hai có thời gian rảnh. Nó đi chơi nhiều hơn với
đám bạn của nhỏ, đưa nhỏ đi diễn, đưa nhỏ tham gia những hoạt động của
nhóm, làm tất cả nhiệm vụ mà một người yêu phải làm cho một nửa của
mình.
– Nè! Hai đứa mình chưa đi chơi xa riêng lần nào đó anh!
– Ờ từ từ tới hè rồi đi. Đầu năm giờ anh nghĩ nhiều rồi!
– Phải chờ tới hè hả? Em thèm đi chơi biển lắm luôn.
– Thôi ngoan đi còn hai ba tháng chứ nhiêu mà.
– Mệt! Mà tới hè anh phải dẫn em đi nhiều nhiều nha.
– Ờ choi luôn, đang bỏ ống heo từ từ đây yên tâm.
– Hihi!
Chị Thủy ở đâu nhảy vào giữa nó và nhỏ tay khoác lấy vai nó nũng nịu.
– Trời ơi! Đi chơi cả nhóm mà anh ngồi đây tình tứ với con nhỏ này bỏ rơi tụi em hả?
– Bỏ đâu mà bỏ, nhảy vô giữa ngồi kiểu này sao em bỏ chị được!
Nó bật cười, nhưng chưa kịp nói tiếp thì nhỏ Hân đã liếc mắt nhéo nhéo hai cái má chị Thủy.
– Ê ê! Xin nhắc lại…đó là bình đã có hoa, kiếm trai khác đi ha!
– Con nhỏ này! Bình này là của chung, chị mày ế quá rồi cho mượn sài đỡ chút đi. Ngồi im đây nha, chị mượn trai của em một chút!
Nói rồi chị Thủy kéo tay nó đi sang bàn khác, ở đó có rất nhiều bạn gái
xinh đẹp đang cười nói vui vẻ, tự nhiên có nó xuất hiện cả nhóm cứ như
muốn nhàu vô ăn tươi nuốt sống nó, trêu ghẹo rộn cả cái phòng karaoke.
– Xin giới thiệu bình này là trai mới mượn của con nhỏ kia, mấy đứa thoải mái sài nha.
– È hèm! Xin quý cô nương nhẹ tay với tại hạ!
Nó chắp tay tính chạy nhưng đâu có dễ thoát, ngay lập tức bị bắt lại
thiếu điều bị lột hết nút áo đè đổ bia vào miệng. Nhỏ Hân chỉ biết bất
lực nhìn nó bị “sài” rất nhiệt tình vì đã bị hai người khác khóa tay
trong góc. Không riêng gì nó, hai ba anh con trai khác cũng chung số
phận bị “sài” tơi tả mới được thả ra về với hoa của mình. Vừa ngồi xuống đã bị nhỏ đánh một cái rõ đau lên vai.
– Son môi của ai đây?
– Son môi nào?
– Trên cổ áo anh nè!
– Ờ ờ của chắc của Ngân.
– Sao anh dám để nó hun anh.
– Ờ đông người sài quá thành ra khó giữ mình được em ơi! Haha!
– Em giết anh với con nhỏ đó, chết với em!
– Uidaa tha cho anh…Ngân ơi cứu anh!
Nó nhảy khỏi tay nhỏ chạy lại trốn phía sau nhỏ Ngân và chị Thủy. Cả
phòng rộn vang tiếng cười đùa, tiếng ca hát trêu chọc nhau. Mùi bia rượu nồng nặc, mùi thuốc lá, đồ ăn khiến căn phòng khá hỗn tạp, nó không
quen với cái không khí ăn chơi này nhưng hôm nay sinh nhật của nhỏ Ngân, một cô bạn thân khá thân của nhỏ trong nhóm nên nó phải có mặt. Dù sao
đã nói với nhỏ sẽ thay đổi thì tất nhiên nó phải bên cạnh nhỏ hòa đồng
với bạn bè nhỏ. Nói đến Ngân, đây là một cô bạn làm chung với chị Thủy ở bar, chơi chung nhóm, tuy không thân với Thy nhưng khá thân với nhỏ Hân và chị Thủy, nhà nhỏ khá có điều kiện, tính tình hơi nổi loạn, gai gốc nhưng khá thoải mái. Nó cũng nhiều lần giúp nhỏ chở đồ đạc, đưa nhỏ đi
bệnh viện hôm nhỏ bất ngờ bị sốt, có yahoo, có số điện thoại và cũng
thường xuyên nhắn tin trong thời gian gần đây. Nó quý nhỏ và nhỏ cũng
quý nó, thời gian quen em và nhỏ Hân mở ra cho nó rất nhiều mối quan hệ
nhất là với con gái, cho nên ít nhiều những mối quan hệ đó cũng có vấn
đề khác thường.
Ngồi suy nghĩ với nhưng suy nghĩ riêng đến nổi quên mất mọi thứ xung
quanh. Nhỏ Hân cũng uống khá nhiều, mọi người trong phòng ai cũng ngà
ngà say trừ mình nó. Có lẽ cũng sắp đến lúc giải tán, nó tranh thủ chào
mọi người, xin phép chủ nhân buổi tiệc là nhỏ Ngân rồi đưa nhỏ Hân về
nhà. Cô nàng này cứ say vào là nói linh tinh, lại còn không chịu về mà
đòi ghé khách sạn nửa chứ. Nhưng nó vẫn chở nhỏ thẳng về nhà, ai sợ chị
nhỏ biết nhỏ uống say chư nó thì không, dù nó có dẫn nhỏ Hân đi suốt đêm về nhà với tình trạng say mèm chị nhỏ cũng rất an tâm. Dìu nhỏ vào
trong nhà, nó và chị hai nhỏ ngồi nói chuyện với nhau thêm một chút rồi
nó mới chào chị đi gặp một người khác, đó là nhỏ Ngân.
– Lâu quá vậy?
– Ờ em làm như nhà Hân gần lắm á.
– Em chờ lâu thiệt bộ.
– À anh còn ngồi nói chuyện với chị hai nhỏ.
– Em hiểu rồi. Mà nè quà em đâu!
– Quà gì?
– Quà sinh nhật!
– Nảy tặng rồi mà.
– Cái đó là của chung anh với con Hân hổng tính, em muốn anh tặng quà riêng cơ.
– Cơ gì mà cơ! Còn cái xác nè lây được thì lấy.
– Lấy xác anh về làm mắm thì có.
– Xin lỗi nha, chê anh mà đòi đi chơi hả? Vậy thôi tui đi về!
– Anh ngon về đi rồi kiếm người khác mà…
– Hehe! Nói giỡn mà!
– Xí! Bỏ anh một mình bây giờ. Nè uống gì?
– Caffe như cũ.
– Đắng nghét mà uống hoài!
– Quen rồi!
Nhỏ vui vẻ đi pha caffe, căn nhà của nhỏ không quá lớn nhưng nội thất
bên trong khá đẹp, ngoài sân có một khoảng trống vừa đủ để đăt một bộ
bàn ghế cùng vài chậu cây kiểng.
– Nè! Caffe nguyên chất em mua sẵn để dành khao anh đó.
– Biết rồi biết rồi!
– Vậy quà em đâu!
– Ơ tưởng quên vụ đó rồi. Tiền bạc đâu nửa mà quà cáp, còn cái xác nè lấy được lấy.
– Hihi em lấy thiệt đừng có la nha. Mau lên phòng cởi hết quần áo nằm sẵn cho bổn cô nương!
– Lên thiệt đừng có trách!
– Em mà sợ anh! Ngon lên, em cho khỏi về luôn.
– Thôi thôi anh sợ em rồi. Đúng là chơi chung với chị Thủy có khác.
– Chứ sao! Anh đừng có hòng nói cứng với em, em là em làm thiệt luôn đó hihi.
– Hay quá!
Nó bật cười, nhỏ Ngân cũng cười toe toét rất vui vẻ. Nó và nhỏ ngồi nói
chuyện, uống nước thêm một chút nửa rồi kéo nhau đi ăn khuya. Chạy lòng
vòng ngoài đường đến tận gần nửa đêm nó mới đưa nhỏ về nhà.
– Thôi anh về! Coi như đi chơi với em trọn ngày sinh nhật rồi nhé!
– Hihi cảm ơn nha bình bông của người ta!
– Của người ta đâu không biết. À mà Ngân nè!
– Sao anh!
– Em suy nghĩ kỹ chuyện tụi mình chưa. Anh sợ!
– Anh cứ nói vậy hoài. Em đã nói cứ thoải mái đi, em hổng cho nhỏ Hân biết sự thật đâu mà.
– Nhưng tụi mình làm vậy sẽ…
– Hổng sao đâu, anh chịu được thì em cũng chịu được. Em tình nguyện mà!
– Ù! Mình làm vậy là không đúng nhưng anh cũng không biết sao nửa, khó nghĩ thiệt.
– Anh nghĩ nhiều làm gì! Thôi anh về đi, chủ nhật đi với nó xong thì qua với em nha.
– Chủ nhật này hả?
– Ừ bửa mình bàn tính hẹn rồi mà.
– Nhanh thiệt mới đây gần tới rồi.
– Hihi! Anh đó đầu óc tối lúc nào cũng quên ngày tháng. Vậy mà cũng có người yêu anh.
– Ờ ờ! Chắc tại anh đẹp trai.
– Thấy ghê! Hihi về đi ông tướng!
Nhỏ xua xua nó về rồi đóng cổng, nó lắc đầu quay lưng chạy xe chầm
chậm về nhà, trong đầu ngổn ngang những suy nghĩ. Mới đó mà mọi thứ đã
không còn bình yên như trước, tự nó bắt đầu mọi thứ, tự nó lao vào cái
dòng xoáy không yên bình đang diễn ra, chẳng trách ai, chỉ trách mọi thứ do thằng nó mà thôi. SG…đêm chẳng thể nào bình yên được!