Ngày Hôm Qua... Đã Từng (My life)

Chương 169Quyển 2 -


Đọc truyện Ngày Hôm Qua… Đã Từng (My life) – Chương 169: Quyển 2 –

Sáng, nó thức dậy trước chị, thường là vậy cho nên bao giờ cũng có thêm
một chút thời gian nằm ngắm chị. Tưởng chừng có thể nằm mãi ở đây, nhìn
chị ngủ thôi không cần làm gì cả, chỉ có những lúc như này mới bình yên, chị thức dậy rồi ít nhiều nó cũng phải thêm suy nghĩ. Buổi sáng sớm,
khi ánh nắng sớm chưa kịp chen vào phòng thì không khí vẫn lạnh lắm,
lạnh hơn nhiều so với đêm khuya. Nó khẽ kéo nhẹ cái mền bông dày đắp sâu lên người chị thì chị đưa tay nắm lấy bàn tay nó.

– Tay nhóc ấm quá!

– Ờ! Nằm đè tay người ta cả đêm lấy gì không nóng.

– Chị nói là ấm chứ hổng phải nóng mà.

– Ừ thì ấm.

– Nhưng tay nhỏ xíu! Đồ con nít!

– Ừ!

Nó cười, chị kéo tay nó sâu hơn vào người xoa nhẹ nhẹ.

– Vết thương lành rồi nè, hổng còn sẹo nửa?

– Ừ!

– Nhóc còn đau hôn?

– Thi thoảng thôi.

– Nhóc khờ! Nhóc phải cử động ngón tay này nhiều lên, cứng ngắt rồi nè.

– Ừ! Nhóc sẽ cố!

Chị cầm ngón tay út phải của nó xoay xoay kiểu như giúp nó cử động nhiều hơn, Có lẽ chỉ có chị là biết hậu quả của lần đỡ chân em hôm ở quán đó
là phần ngón tay út của nó vĩnh viễn không còn cử động bình thường được
nửa, bên cạnh đó ngón áp út cũng giống vậy nhưng nhẹ hơn và cả bàn tay
phải cũng không khỏe như bình thường.

– Mình đi ăn sáng đi. Chị đói!

– Ừ!

Nó đứng dậy rời khỏi giường, lạnh cả sống lưng khi chân vừa chạm xuống
nền gạch lạnh buốt, biết vậy nó đẩy chị nằm trở lại giường.

– Nằm đó, chờ nhóc chút!

Nó chạy lại góc cửa lấy đôi dép nhựa đem lại giường.

– Rồi mang đi, sàn nhà lạnh lắm.

– Hihi!

– Cười gì đó? Mang vô đi!

– Hông!

Nó lắc đầu, hôm qua còn sợ nó giận, hôm nay đã giở trò nhỏng nhẻo.

– Được rồi! Hiểu rồi! Lên!

Nó quay lưng lại ngồi xuống giường, chị vui vẻ leo lên lưng cho nó cõng
đi vào wc, nó thả đôi dép xuống sàn rồi mới đưa để chị đứng xuống. Trong lúc chị giành đánh răng bằng cái bàn chải nó mang theo thì nó đành sử
dụng bàn chải của khách sạn chuẩn bị sẳn, vừa đánh răng nó vừa đi vòng
ra ngoài ban-công. Phía dưới đường, nhịp sống của ngày mới đang bắt đầu, nó có thể ngửi thấy mùi sữa đậu nành nóng hổi của bà cụ ngồi dưới góc
đường, cả tiếng rao của chị bán bắp luộc đi ngang qua. Đột nhiên có ai
vỗ vỗ vai nó sau lưng, vừa quay lại, gương mặt chị tít mắt cười, miệng
đầy bọt kem trắng, chưa kịp hiểu chuyện gì chị đã phun cái phù bọt kem
đầy mặt nó.


– Phù! Cho chết! Hahaha!

Chị cười khúc khích chạy ào vào trong wc đóng cửa cái rầm lại. Nó ngẩn
người từ từ mở mắt ra đi vô trong phòng, nhìn qua cửa tủ có cái kính,
chỉ biết lắc đầu thở phào vì trò nghịch của chị. Mặt nó giờ lốm đốm bọt
kem đánh răng như tên hề trong gương. Rót một ly nước to nó đi trở ra
bồn hoa ngoài ban-công rửa mặt, súc miệng. Dòng nước lạnh ngắt khiến cả
người nó nổi gai ốc, tuy lạnh nhưng thoải mái, cộng thêm vị cay cay của
bọt kem trên mặt làm nó tỉnh cả ngủ. Xong xuôi nó nhẹ nhàng đi ra ngoài
hành lang bấm điện thoại cho chị Thủy:

– Alo em nghe nè anh Monnnnnnnnn nhớ anh quá hà.aaaaaaaa!

Muốn nhũn nào với cái người này, không bao giờ thôi không trêu chọc nó.

– Ờ ờ chị đang làm gì đó, bửa giờ có gặp Hân không?

– Uhm hổng có.

– Vậy chị coi có gì kiếm nhỏ coi chừng giúp em. Tạm thời Hân không muốn gặp em, cho nên…

– Chị biết rồi! Để chút chị qua nhà nó coi coi, em đừng lo nha.
Ủa mà hai người có chuyện gì vậy, bộ đêm đó hổng làm ăn được gì nó giận
thiệt hả? Haha!

– Giỡn hoài chị! Em đâu có tệ tới vậy hehe. Chị với mọi người có gì rủ Hân đi chơi gì đó giúp em, em sợ cô ấy một mình rồi suy nghĩ linh tinh. Hôm đó em có hỏi chị về Thy đó, chắc chị cũng hiểu chuyện gì mà.

– À à nhớ rồi. Uhm hiểu rồi! Để con Hân chị lo. Haizzz mấy người này tối ngày khổ vì yêu, cứ tung tăng tự do như mình coi vậy mà khỏe.
Nhưng mà ganh tị quá, ế tới nổi mốc luôn rồi nè, hổng ai thương!

– Thấy cũng nhiều người theo đuổi mà, than cái gì mà than.

– Toàn gì đâu không…thương anh Monnnnnnn à!

– Thôi chị tha cho em, chọc hoài đau tim lắm. Thôi em cúp máy, có gì gặp sau, chị lo cho Hân giúp em nha.

– Ok! Nó như em chị mà để chị lo. Bye anh Monnnnnnnnnn!

Nó cúp máy quay trở vào trong phòng ngồi xuống thở phì nhìn vào màn
hình điện thoại, dù sao cũng không thể không lo cho nhỏ, nó làm nhỏ buồn nhiều quá rồi. Lục đục chờ chị sửa soạn cả nửa tiếng đồng hồ mới xuất
phát đi ăn sáng. Hôm nay chị mặc một chiếc váy ngắn sọc ca-rô, áo cũng
sọc ca-rô, chiếc tất chân đen ôm lấy đôi chân, một cái áo khoác màu
trắng bằng bông và đôi giày boot màu đen khiến nó ngẩn ngơ nhìn. Gu thời trang, cách phối đồ của chị thực sự luôn luôn làm người khác phải ngẩn
ngơ chứ không riêng gì nó. Vậy mà đi với chị lại chỉ là một thằng nhóc
lùn xịt, ốm nhôm đơn giản trong chiếc quần kaki màu kem, chiếc áo sơ-mi
trắng và đôi giày chị mua cho. Trong khi chờ chị thay đồ nó đã gọi sẵn
cho anh tài xế lái taxi đến sẵn.

– Nay đi taxi nha!

– Sao vậy nhóc?

– Muốn giới thiệu cho chị một người quen mới.

– Ai vậy?

– Là anh lái taxi nè. Lúc chị chưa lên, nhóc toàn đi xe ảnh.

– Sao nhóc quen ảnh?

– À! Đi bộ mỏi chân kêu đại taxi, thấy ảnh tốt bụng và thân thiện nên có thể gọi là quen.

– Hihi!

Nó với chị ra xe, anh tài xế vừa đóng cửa xong liền quay lại tươi cười.

– Chà! Đâu ra cô bé xinh đẹp như hoa hậu vậy em trai?

– Hihi! Em chào anh! Em là người quản lý của hắn. Tên này hư lắm dám trốn lên đây chơi một mình giờ bị bắt được đó anh.


Nó chưa kịp giới thiệu chị đã chen vào giành nói một tràng.

– Chào em! Dễ thương quá. Vậy là em trai không phải đi chơi một mình rồi. Mặt mày cũng tươi tỉnh ra so với hôm qua nhỉ?

– Dạ!

– Được rồi hai đứa đi đâu?

– Cho ra caffe gần bờ hồ để ăn sáng anh nhé!

– Ok!

Anh tài xế vui vẻ lái xe đi, đến cổng caffe nó tính tiền chào một tiếng
rồi rời khỏi xe, tự nhiên chị chạy ngược trở lại nói gì đó với anh lái
taxi rồi mới vui vẻ đi theo nó vào caffe. Hai đứa chọn một chiếc bàn nằm một góc riêng sát bờ hồ, nó ăn bit-tết, chị là món bò lúc-lắc. Ăn uống
xong xuôi, chị một cacao bọt tuyết, nó thì khỏi cần nói, caffe đen đá
không đường quen thuộc. Trước khi được uống ly caffe của mình, chị vẫn
không quên pha chế món caffe son môi đặc biệt của mình cho nó.

– Định cho nhóc uống caffe son môi hoài thật à?

– Uhm!

– Bản chất của caffe là rất đắng rồi, chị làm gì cũng không hết đắng đâu.

– Kệ chị! Chị thích làm như vậy, chị muốn mỗi giọt caffe đắng đi vào miệng nhóc, nó phải pha một phần son môi của chị, chị muốn nhóc
biết chị luôn ở cạnh nhóc. Hiểu hôn?

– Ừ! Hơi hiểu!

– Đồ ngốc! Hihi! Uống caffe đi nhiều chuyện.

Nó bật cười, suy nghĩ luôn kỳ cục và trẻ con.

– Nhóc nè! Nhóc biết bé Hân yêu nhóc đúng không?

– Ừ! Nhóc biết!

– Biết hồi nào?

– Mới biết đây thôi.

– Còn chị?

– Hihi chị biết từ lâu rồi. Chị có một mình nhóc là đồ vô tâm hổng biết thôi. Ai cũng nhìn thấy cũng biết mà.

– Ừ! Chắc có mình nhóc vô tâm thiệt.

– Vậy nhóc yêu bé Hân chứ?

Nó thở dài, đưa ánh mắt nhìn ra phìa bờ hồ.

– Chị biết rõ nhóc không nên và không thể mà.

– Chị hỏi nhóc có yêu hay không mà.

– Ừ! Không! Nhưng nhóc… thực sự khó xử lắm. Chị biết đêm trước
khi nhóc bỏ lên đây đã xảy ra chuyện gì không? Nhóc đã say, Hân cũng
say…nhóc không nhớ gì hết…nhưng nhóc nghĩ mình đã làm gì đó cùng Hân.

– Chị biết! Vậy nhóc sẽ suy nghĩ về chuyện chấp nhận tình cảm của bé Hân chứ?

– Không! Chị nghĩ sao?


– Chấp nhận hay không là chuyện của nhóc. Nhóc lớn rồi nhóc phải tự quyết định chuyện tình cảm của mình.

– Uhm!

Nó lại đưa mắt nhìn ra ngoài bờ hồ, có lẽ nó đang cố tránh ánh mắt khá lạ của chị.

– Chị thấy nhóc là người ra sao. Nhóc cảm thấy mình tệ và dở nhiều thứ lắm, vậy mà…yêu nhóc làm gì chứ.

– Nhóc tệ, nhóc là đồ xấu xa. Hihi! Nhưng đó là tại nhóc nghĩ
vậy, bé Hân, bé Thy và mấy cô gái khác yêu nhóc, họ hổng nghĩ vậy đâu.
Khi người ta yêu một người nào đó, dù đối phương là kẻ xấu hay dở tệ tới đâu, người ta cũng sẽ yêu. Nhóc của chị là một tên nhóc đào hoa, một
tên xấu xa, nhóc sẽ không bao giờ ngồi yên được lâu với cô gái nào đó
nếu như cô ấy hổng biết cách nắm lấy trái tim nhóc. Nhóc không phải kiểu người chung thủy, nhưng lại là một người chung tình theo cách riêng.
Khi một cô gái yêu nhóc, họ sẽ phải luôn giữ nhóc bên cạnh nếu không
muốn nhóc chạy đi mất. Chỉ cần họ không bao giờ rời xa nhóc trước, làm
chuyện có lỗi với nhóc trước thì cô ấy sẽ mãi mãi yên tâm nhóc sẽ yêu
thương cô ấy hơn cả bản thân mình. Nhưng nếu cô ấy rời xa nhóc trước, dù là lí do gì…nhóc sẽ nhanh chóng quên cô ấy và có ngay một người khác.

– Nhóc tệ dữ vậy hả?

– Chứ sao? Cho nên cách duy nhất giữ một kẻ như nhóc đó là phải
luôn bên cạnh nhóc, tự nhiên nhóc sẽ hổng thể chạy đi đâu hết. Nè, hổng
phải một mình chị nói vậy đâu, bé Thy cũng từng nói về nhóc như vậy đó.

– Thy có nói à? Cô ấy nói về nhóc như vậy thật hả?

– Ừ! Nhưng bé Thy chỉ nhìn thấy khuyết điểm xấu xa của nhóc chứ hông nhìn thấy được ưu điểm của nhóc.

– Ưu điểm nào?

– Chị nói rồi đó! Chỉ cần đừng rời xa nhóc trước, tự nhiên nhóc
sẽ luôn luôn yêu rất dữ dội, yêu nhiều đến ngu ngốc luôn.

– Nói gì nghe thấy ghê.

– Hihi sự thật nhóc là người như vậy mà. Hổng phải vì bé Thy,
nhóc sẵn sàng để mình bị tổn thương đó sao. Người nhóc còn cả đống bằng
chứng nè!

Chị nắm lấy bàn tay phải của nó xoa xoa…

– Chính vì người khác nhìn vào cách đối xử của nhóc với bé Thy,
hổng chỉ bé Hân mà bất cứ cô gái nào khác cũng sẽ dễ quý mến và có tình
cảm với nhóc. Con gái ai mà hổng cần một người đàn ông yêu thương cô ấy
hơn bản thân hắn đâu. Ưu điểm này khiến cho người khác sẽ chấp nhận con
người đa tình bay bướm của nhóc. Chỉ những người yêu nhóc thôi nha, chứ
người khác là ghét nhóc kinh khủng hihi.

– Chị có ghét không?

– Ghét nhất luôn!

– Ờ! Thì ghét!

Nó đừng dậy đi lại lan can chống tay hít một cái thật sâu, đôi mắt mơ
màng nhìn ra phía xa bên kia bờ hồ, những hàng cây vi vu đón gió, mặt hồ xanh in sắc mây trời. Chị nói về nó tự nhiên như chính nó nói về mình,
có khi chị còn hiểu nó hơn chính chủ nhân của cơ thể này vậy. Chị đứng
dậy đến cạnh, tay luồng vào tóc nó mân mê từng sợi.

– Có thể nhóc là một tên xấu xa, dở tệ…nhưng với ai đó nhóc chính là người tốt nhất thế giới.

– Có sao?

– Có! Hihi

Nó ngả lưng thật sâu xuống dưới mặt hồ rồi bật thẳng dậy.

– Chị nói coi, nhóc càng tỏ ra mình xấu xa, lúc nào cũng làm tổn thương người khác…vậy mà cô ấy lại càng yêu nhóc…kỳ cục ghê.

– Bản chất của tình yêu là cảm xúc mù quáng mà nhóc. Hihi bé Hân nhìn thấy điều gì đó trong con người nhóc thì mới yêu được nè!

– Uhm! Nhưng dù sao nhóc cũng không thể là một nửa của cô ấy.
Hân xứng đáng có một người tốt hơn nhóc. Chỉ là…nhóc không thể dứt khoát với Hân.

– Hihi! Đồ ngốc!

– Sao cũng được! Ngay bây giờ nhóc nghĩ mình còn yêu Thy, nhóc chưa sẵn sàng đón nhận tình cảm của người khác.

– Vậy sao?


Chị nhẹ nhàng quay mặt đi chỗ khác, gương mặt chị thoáng một chút buồn,
giọng như có điều gì đó hụt hẫng. Nó chỉ kịp cảm nhận một chút, một chút thôi, vội đưa tay nắm lấy tay chị.

– Nhóc chỉ muốn bây giờ quan tâm thật nhiều đến chị của mình thôi! Còn vấn đề khác, hãy để mọi thứ nằm yên đó chị nhé!

Chị quay mặt qua nhìn nó, đôi mắt nhìn thật sâu vào mắt nó mĩm cười.

– Đáng ghét!

Nó cũng bật cười đi lại bàn cầm ly caffe lên uống cạn.

– Thôi mình đi chơi đi. Sau này chuyện về Hân, về Thy hay về ai
đó khác…hãy để nhóc tự giải quyết, chị không được vì nhóc mà lo lắng
nửa, ngồi yên đó cho nhóc quan tâm là được rồi biết không?

– Hihi chị biết rồi!

– Biết rồi thì tính tiền còn đi chơi nửa. Tính đứng đó hoài hả?

– Vô duyên! Tại sao chị phải tính tiền chứ?

– Chứ hồi nảy vừa xuống xe ai móc cái bóp tiền với điện thoại của nhóc giấu trong giỏ?

– Hihi! Vậy cũng biết luôn!

– Quen rồi ha!

– Hihi đáng ghét!

Chị cười tít mắt vui vẻ gọi nhân viên lại tính tiền sau đó cặp tay nó đi ra khỏi caffe, tối ngày đi chung với nhau là móc bóp, móc điện thoại
của nó cho hết vào giỏ của mình, riết rồi thanh thói quen luôn.

“…từ bây giờ khi nào đi với chị, nhóc không được để ai làm phiền hết, chị sẽ giữ điện thoại của nhóc biết chưa…”

Nó lắc đầu mĩm cười khi nghĩ đến lời chị từng nói, có lẽ thế giới này chị có một mình chị là suy nghĩ ngang ngược như vậy.

– Cười gì đó?

– Có gì đâu?

– Nhìn mặt gian lắm. Nghĩ xấu chị hả?

– Không có!

– Có!

– Không!

– Có chắc luôn!

– Uidaaaa tha cho nhóc!

– Cho chết!

Nó mãi xuýt xoa vết nhéo của chị mà không để ý mình đang bước vào chiếc
xe nào. Muốn rụng tim khi gương mặt anh tài xế nhìn nó cười khà khà.

– Có “quản lý” đi chung, vui vẻ hẳn ra nhỉ? Được rồi hai đứa đi đâu tiếp?

– Ủa! Sao anh còn ở đây? Tưởng đi chở khách rồi chứ, em có gọi anh đâu?

– Đây! Quản lý em kêu anh chờ nè!

– Trời đất! Bộ không chở khách khác sao mà nghe lời chỉ ngồi chờ?

– Haha! Em hỏi cô bé này đi. Giờ đi đâu nào?

Nó ngơ ngác nhìn qua, chị của nó tỉnh bơ:

– Anh chở tụi em đi chơi thác đi, thác nào cũng được miễn đẹp, nhất là đồ ăn ngon ấy hihi.

– Thác nào cũng được hả em?

– Chính xác!

– Rồi! Để đó anh lo!

Nó ngồi kế bên tròn mắt nhìn chị và anh tài xế đập tay nhau, giờ không biết nó hay là chị quen ảnh trước nửa rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.