Ngày Hôm Qua... Đã Từng (My life)

Chương 168Quyển 2 -


Đọc truyện Ngày Hôm Qua… Đã Từng (My life) – Chương 168: Quyển 2 –

Anh taxi đến trước cửa đón, nó tính tiền lên xe về khách sạn, tiện đường nó mời anh tài xế một tô hủ tiếu khuya rồi mới lên phòng cùng một bình trà nóng. Trước khi đi ngủ hoặc muốn suy nghĩ vu vơ thì cũng phải kiểm tra lại túi tiền đã. Nó móc hết tiền trong balo ra đếm, cộng thêm tiền còn trong thẻ, nói chung có thể thoải mái vài ngày mà vẫn còn đủ tiền nhà, tiền sinh hoạt tháng sau. An tâm về việc chi tiêu nó kéo cái ghế ra ngoài ban-công ngồi uống trà, cắn hạt hướng dương giết thời gian. Không nỡ ngủ sớm vì lâu lâu mới có dịp đi đâu đó khỏi SG kia mà. Trời về đêm càng lúc nhiệt độ càng xuống thấp, tuy nhiên vẫn chỉ se lạnh hơn so với đêm ở SG chứ không lạnh như khoảng thời gian cuối năm. Giấc ngủ cũng ngon lành hơn dưới cái tiết trời này, tạm quên hết những suy nghĩ trong lòng, có lẽ cần thiết hơn việc tò mò đọc bức thư của em.

Sáng, nó thuê một chiếc xe máy để có thể tự do đi loanh quanh thành phố, suốt cả ngày nó chạy xe khắp nơi một cách vô định, thích đường nào là cứ chạy, thích chỗ nào thì ngừng lại nhìn ngắm, mệt thì uống nước, đói thì ghé quán ăn ven đường. Nó cũng không thích những địa điểm du lịch nổi tiếng cụ thể nào, cứ đi và đi đại như vậy cho nên cũng không ngại việc lạc đường cho lắm. Đến khi trời sụp tối nó mới hỏi đường quay trở lại khách sạn, trả xe cho đúng giờ, vệ sinh cá nhân xong xuôi gọi điện thoại cho anh tài xế đi caffe. May quá, chỗ ngồi ưa thích vẫn còn trống, cứ như lần nào đến đây nó cũng có duyên với vị trí này vậy. Caffe đá không đường, một dĩa hạt hướng dương cùng bình trà nóng, đơn giản như bao lần. Cứ vậy nó ngồi đó hàng giờ đồng hồ, lặng ngắm thành phố đêm, siếc chặt đôi bàn tay vào trong túi áo, nơi đó có bức thư nhàu nát của em mà nó vẫn mang theo. Lòng nó vẫn khó chịu lắm, cảm giác muốn đập vỡ hết mọi thứ trước mặt, xé nát mọi thứ nó nhìn thấy, hét lên thật to…muốn đọc lắm nhưng lười hiểu sự thật, muốn biết rõ mọi thứ lắm nhưng ngại sẽ mất điều gì đó thực sự. Điều đáng sợ nhất lúc này chính là vẫn phải đấu tranh giữa hai suy nghĩ, sẽ tin và chờ đợi hay vứt bỏ để cuộc sống bước sang trang mới. Hình như có nhân viên quán đi đến bàn nó, chắc là định thay trà, nó nói nhỏ luôn:

– Một ly caffe đá không đường nửa nhé!

– Khuya rồi, không được uống nhiều caffe.

Cô nhân viên hôm nay sao vậy nhỉ, cứ như ra lệnh với khách. Một mùi hương quen thuộc, nó chột dạ quay mặt qua nhìn, mắt tròn xoe, chưa kịp phản ứng đã bị ngay một cái nhéo mũi đau rớt nước mắt.

– Đồ đáng ghét! Dám trốn hả…đừng hòng thoát khỏi tay chị!

– Uiiidaaaaa đau đau!

– Cho chết! Dám bỏ chị đi chơi một mình, đáng ghét!

– Được rồi được rồi! Biết lỗi rồi….tha cho nhóc đi! Đau quá!

– Hứ!

Chị buông mũi nó ra ngồi xuống bàn đối diện chống tay lên cằm chu miệng, nhăn mặt ra vẻ giận dỗi. Nó xoa xoa mũi mĩm cười đưa mắt nhìn chị. Đúng là chị của nó rồi, gương mặt, mùi hương và giọng nói không lẫn vào đâu được giữa biển người trên thế giới. Nó có thể nhận ra chị một cách dễ dàng ở bất cứ đám đông nào, cũng như chỉ có chị là người duy nhất có thể tìm ra nó ở đây. Ngày nó quyết định biến mất khỏi SG để lên đây, nó đã tự nhủ rằng, người tìm thấy nó ở đây chính là “người đó” mà nhỏ Hân nhắc đến. Nó không cần đoán, càng không cần nhỏ Hân nói, vì chỉ có một người duy nhất hiểu nó, có thể tìm được nó ở bất cứ đâu mà thôi.

– Lên hồi nào vậy?

– Hỏi chi!

– Vậy sao biết nhóc ở đây mà kiếm vậy?

– Kệ chị!

– Lên sao không gọi điện thoại cho nhóc?

– Làm gì?

Nó bật cười, thái độ cứ như trẻ con vậy, có vẻ còn giận nó thì phải.

– Thôi! Cho xin lỗi đi, giận cái gì không biết!

– Ai thèm!

– Không thèm chứ lên đây làm gì?

– Kệ người ta!

– Giờ sao? Tính giận tới khuya luôn hả?

– Không biết!

Chị chu miệng quay mặt quay ra phía ngoài khung cửa kính, hơi thở chị phá vào làm kính mờ đi một khoảng khá to, chị từ từ lấy tay vẽ từng chữ cái lên khoảng mờ đục đó.

“ Sorry”

Chị quay qua nhìn thẳng vào nó, gương mặt không còn chu chu giận dỗi nửa mà thay vào đó đôi mắt long lanh.

– Nhóc ơi! Chị xin lỗi! Chị xin lỗi nhóc nhiều lắm! Nhóc đừng giận chị nha!

Một giọt nước mắt từ từ lăn khỏi má chị, cảm nhận chị đang cố kiềm nén nhưng vẫn vụng về để rơi. Nó vội đứng dậy đi qua ngồi cạnh kéo chị vào vai mình, tay quẹt vội giọt nước mắt ấy mìm cười.


– Khờ quá! Sao tự nhiên khóc rồi…Không phải đang giận nhóc sao, tự nhiên xin lỗi rồi khóc nhè xấu vậy nè.

– Nhóc sẽ không giận chị đúng không? Nhóc sẽ không bỏ mặc chị đúng không?

– Nói gì vậy, sao nhóc lại bỏ mặc chị được chứ?

– Tại…tại chị tự ý can thiệp vào chuyện của nhóc! Tại chị đã nói dối nhóc rất nhiều. Chị sợ nhóc sẽ giận chị.

Nó cười nhẹ, có người đã tự thú rồi không cần nó ép cung nửa.

– Ngốc quá! Có ai giận chị đâu! Chị là chị nhóc mà, thương còn không hết lấy gì giận.

– Thiệt hôn?

– Thiệt! Lớn rồi mà khóc nhè như con nít xấu lắm. Cười cái coi!

– Hihi!

Chị mĩm cười, tay dụi dụi mắt, nhanh khóc nhanh cười, như con nít.

– Đó vậy mới xinh! Làm chị mà khóc nhè là không được.

– Hihi chị là con gái mà. Nhóc phải biết dỗ chị chứ.

– Thì dỗ được rồi đó hay chưa.

– Hihi! Đáng ghét!

Nó cũng cười, một nụ cười gượng gạo, nó vui vì chị không còn khóc nửa, nhưng nó cảm thấy mình tệ lắm, tệ hại vô cùng. Vì nó mà chị đã làm rất nhiều rất nhiều, vậy mà giờ người khóc vì sợ nó giận cũng là chị. Lúc nào cũng thề thốt sẽ quan tâm, sẽ lo lắng cho chị, nhưng đổi lại nó chẳng làm được gì cho chị ngoài việc phải làm chị lo lắng, quan tâm ngược lại. Đã vậy còn chạy tuốt trên này để chị phải đi kiếm nửa chứ, chưa bao giờ nó cảm thấy bản thân mình tồi tệ như lúc này.

– Chị ơi! Anh ngồi ngoài hỏi anh ấy vô được chưa?

– Ủa chị đi với ai nửa hả?

– Hihi! Em kêu ảnh vô giúp chị nha.

– Dạ!

Cô bé nhân viên gật đầu đi ra ngoài. Được vài phút thì bê khay đồ uống đi trước, sau lưng là anh Phong.

– Hi Mon!

– Dạ!

– Anh gì đó ơi, vậy anh có kêu thêm gì không ạ?

Nhỏ nhân viên nhẹ nhàng hỏi nó.

– Được rồi! Chị này không cho anh uống caffe nửa em ơi. Khó tính lắm!

– Hihi anh chị vui tính quá.

Nhỏ vẫn nhìn nó cười:

– Anh chị này ngồi ở đây từ sáng để chờ anh đó.

– Ừ! Vậy hả em. Chị này có nghịch phá gì không?


– Dạ không anh! Hihi vậy anh chị uống nước, em ra ngoài làm việc.

– Cảm ơn em!

Chị nhéo nó một cái.

– Hứ! Nói ai khó tính hả? Nói ai nghịch phá hả?

– Chị chứ ai!

– Muốn chết hôn?

– Thôi thôi hai người quên có tui ở đây hả?

Anh Phong bật cười chen vào chị mới rời nó ra.

– Sao?

– Sao là sao?

– Chịu thua chưa!

– Rồi! Coi như Phương giỏi được chưa!

– Phương hổng giỏi chứ ai giỏi. Giờ về nhà chuẩn bị tiền chung độ đi nha.

– Biết rồi biết rồi!

Nó ngơ ngác không hiểu gì hết.

– Ủa hai người cá độ gì vậy?

– Chuyện kiếm được em đó. Bà cô này nói lên đây chắc chắn sẽ kiếm được em, anh không tin nên cá độ chơi. Ai ngờ thua. Nè hai đứa có thông đồng nhau không vậy?

– Xí! Ai thèm ăn gian Phong chứ. Nè cho kiểm tra nè, coi đi.

Chị chu miệng móc điện thoại trong túi nó bấm bấm dí ra trước mặt cho anh Phong coi.

– Ờ! Đúng ha, đúng là không có cuộc gọi nào của Phương. Hay thiệt!

– Ai mà thèm ăn gian chứ! Chung độ đi hihi!

– Rồi! Về SG sẽ chung.

Ngày hôm qua…đã từng 2 – chương 53

Nó mĩm cười theo, lờ mờ cũng đoán ra anh Phong nghi ngờ trước khi lên đây kiếm nó chị đã liên lạc hỏi nó ở đâu, giờ thì hiểu ra từ lúc nó rời khỏi SG không thấy chị gọi điện thoại hay nhắn tin gì cho nó. Mọi thứ đều tốt đẹp cho đến lúc này vì chị đã tìm được nó một cách nhanh chóng, đúng là nó không bao giờ trốn thoát khỏi tay chị được. Cả ba người ngồi trò chuyện thêm một chút rồi rời khỏi quán đi ăn khuya, ngồi chờ nó cả ngày trời chắc chị cũng đói lắm rồi vì anh Phong nói từ sáng giờ chị chỉ muốn chờ nó chứ không chịu ăn gì hết. Về đến khách sạn, nó định thuê thêm một phòng cạnh bên để cho chị ở nhưng chị từ chối.

– Không! Chị sẽ ở chung phòng với nhóc.

– Vậy sao được? Còn anh Phong nửa chi.

– Phong sẽ không ở đây đâu.


– Chứ anh Phong ở đâu?

– Hỏi hắn ấy.

Nó ngơ ngác quay qua, anh Phong cười:

– À! Anh sẽ qua nhà bạn anh ở chơi một chút rồi quay trở về SG, sáng mai anh có cuộc họp sớm với một đối tác rất quan trọng.

– Trời đất! Anh tính lái xe về SG ngay trong đêm luôn hả?

– Ừ!

– Chạy được không anh? Hix em xin lỗi vì em mà làm anh chạy tới chạy lui mất công quá, bỏ bê công việc quan trọng nửa chứ.

– Có gì đâu! Ý Phương quan trọng hơn mà em!

Anh Phong cười tỉnh bơ cứ như không, ý chị quan trọng hơn, chắc chỉ có anh là suy nghĩ và làm được như vậy dù chị không phải là người yêu của anh.

– Phương ơi Phong về nha.

– Đi đâu đi đi! Hết cần Phong rồi!

– Phương vào phòng trước đi, cho Phong mượn nhóc Mon một chút nha.

– Đi đâu nửa?

– Ra phía trước nói chuyện một chút thôi.

– Nói gì đó!

– Chuyện con trai có gì đâu.

– Nghi lắm! Mà nè hổng được nói…

– Phong hiểu mà!

– Xí!

Anh Phong quay qua nháy mắt ra hiệu cho nó đi theo:

– Chị vô phòng nằm nghỉ trước đi, chút nhóc mua sữa cho chị uống.

– Nhanh nhanh nha, chị không thích ở một mình chỗ lạ đâu.

– Ừ!

Anh Phong khoác vai nó đi xuống đường, hai anh em lái xe đi kiếm một quán caffe cóc đêm ngoài chợ.

– Hân nói với em bao nhiêu chuyện rồi?

– Dạ! Nói một số chuyện về Thy, về chị.

– Tệ thiệt! Để em biết sớm quá. Không ngờ bé Hân say rượu nói hết với em rồi. Giờ em thấy sao?

– Sao là sao anh?

– Cảm giác của em, rồi em định làm gì tiếp theo?

– Em cũng chưa biết. Thấy khó chịu và bối rối lắm anh.

– Anh hiểu? Thực ra em cũng đừng suy nghĩ nhiều về Phương. Phương làm tất cả cũng vì Phương lo lắng cho em thôi. Anh biết tụi anh can thiệp vào chuyện tình cảm riêng của em là không nên, nhưng em cũng biết đó Phương muốn làm gì anh cũng phải ủng hộ.

– Dạ!

– Vậy nhé, giờ anh nói với em với tư cách một người đứng ngoài cuộc,có lẽ sẽ khách quan, sáng suốt hơn.


– Dạ!

– Đầu tiên chuyện của em và Thy. Phương chỉ muốn can thiệp vào lúc em bị thương ở ngực, anh cũng có khuyên Phương nên để cho em tự giải quyết chuyện tình cảm riêng của mình. Nhưng khi Phương tìm gặp Thy để chỉ cho em ấy chỗ em ở thì tụi anh mới phát hiện chuyện em ấy đi chung với anh Quang, Phương nói chuyện với Hân, rồi nói chuyện với Quang thì mới biết ngoài em, Thy đã quen anh Quang từ trước, ngoài ra em ấy cũng nhiều lần muốn chia tay em. Phương đã rất tức giận, nhưng khi nói chuyện với bé Thy Phương mới tin Thy yêu em thật, anh cũng nghĩ vậy. Phương động viên Thy rất nhiều, cuối cùng em ấy quyết định chọn em, cắt đứt quan hệ với anh Quang. Tiếp theo em cũng biết hết đó, nếu không có việc mẹ Thy tự tử thì chắc chắn Phương không để gia đình em ấy hay Quang dám làm phiền tới hai đứa, điều Phương không ngờ chính là việc em buông tay. Quang nói cho Phương biết chuyện, Phương vội vàng cùng với bé Hân gặp Thy kể lại. Thực ra nếu không có mẹ Thy tự tử, em ấy cũng sẽ chia tay em, Hân nói với anh như vậy, điều này thì anh cũng không chắc. Lần này em chủ động buông, Thy càng quyết tâm chia tay em vì em ấy không còn lo em sẽ suy sụp nửa. Chỉ có một người cố níu kéo đó là Phương, chị của em sợ em sẽ đau khổ, Phương có nói sao Thy cũng nhất quyết chia tay em, đến nổi Phương phải cầu xin em ấy hãy cho em một cơ hội, Phương lo em sẽ sụp đổ và bất cần nên phải xin bé Thy ở bên em thêm vài ngày, hứa hẹn với em một thời gian sẽ quay về. Thực ra Phương nói với anh thời gian hứa hẹn đó là để Phương giúp em quên Thy. Giờ thì chưa được bao lâu, bé Hân nói hết với em rồi. Phương buồn và lo lắng, vì Phương sợ em sẽ giận Phương và Phương không thể ở bên cạnh em tự nhiên như trước nửa.

– Phù!

Nó thở dài, chen ngang lời anh Phong nói, mọi chuyện nó đã được nhỏ Hân nói, giờ nghe lại…cứ như mới lần đầu nghe được vậy.

– Thực ra anh nghĩ Phương làm vậy là không hợp lý, có lẽ để Thy dứt khoát với em từ trước tốt hơn. Nhưng Phương vẫn muốn giữ Thy ở lại với em, Phương làm tất cả vì lo cho em. Em cảm thấy sao? Sau tất cả mọi chuyện em có đau không? Em nên biết em đau một thì Phương đau mười. Chuyện cũng vỡ lỡ hết rồi, anh cũng không giấu em làm gì. Sự quan tâm Thy dành cho em chỉ một vài tháng, thậm chí còn bị chia sẻ nhưng Phuong quan tâm em thời gian nhiều hơn Thy nhiều và toàn tâm toàn ý, không chia sẻ bất kỳ ai kể cả anh.

– Dạ! Em hiểu!

– Lúc trở về Việt Nam, điều không may của Phương là gặp em sau Thy. Phương rất buồn nhưng vì muốn em hạnh phúc Phương im lặng. Phương định sau khi chuyện của em ổn Phương sẽ rời khỏi Việt Nam, nhưng sau cái hôm đám cưới của Thy, nhìn em đau buồn như vậy Phương quyết định ở lại, đuổi anh về Mỹ. Phương nói sẽ không tin ai nửa, không cần ai nửa, Phương sẽ ở lại với em. Em hiểu rồi chứ?

– Dạ! Em hiểu? Nhưng mà…

– Em cảm thấy mình không xứng đáng chứ gì?

– Dạ!

– Vậy thì hãy tự mà làm cho mình xứng đáng. Hôm nay anh nói với em, Phương mà biết sẽ giận anh lắm. Dù sao anh cũng sắp phải về Mỹ, ba anh không cho anh ở đây nửa, công ty đang cần anh về trong khi Phương thì không chịu về. Em hãy suy nghĩ lời anh mà làm sao cho mình xứng đáng đi, đừng làm chị em buồn và lo lắng như hôm nay nửa, em có biết chạy xe xuyên đêm từ SG lên đây nguy hiểm lắm không?

– Dạ! Em biết rồi!

– Ý anh không phải ép em có tình cảm gì đó với Phương. Anh chỉ muốn em trưởng thành hơn, quan tâm Phương nhiều hơn, đừng làm Phương buồn nửa. Thời gian qua Phương phải chịu nhiều chuyện không vui rồi. Không có anh ở đây, em là người duy nhất phải chăm sóc cho Phương.

– Dạ…em sẽ cố gắng. Vậy chừng nào anh về Mỹ?

– Khoảng hết tháng này, chậm nhất đầu tháng tới vì giữa tháng anh phải hoàn thành cho xong khóa học, không bỏ dỡ được. Ba anh hối thúc hoài mà anh chưa an tâm để Phương ở đây một mình. Sau này nếu mọi chuyện tốt đẹp anh nghĩ em từ từ sẽ biết thêm một số chuyện nửa về Phương, có liên quan em trong đó nửa.

– Dạ!

Anh Phong cầm lon bia lên uống một hơi cạn lon, nó cũng im lặng nhấm nháp ly caffe đắng quen thuộc của mình. Trong nó bây giờ cảm giác bối rối xâm chiếm lấy đầu, chẳng nghĩ được gì, càng không nói được gì ra hồn với anh Phong. Hai anh em ngồi thêm một chút thì anh Phong quyết định về.

– Thôi về! Chắc Phương đang sốt ruột lắm. Anh còn phải qua nhà thằng bạn một chút rồi đi SG.

– Dạ anh đi cẩn thận.

– Được rồi anh lái xe đường dài quen lắm, không sao đâu. Em với Phương ở chơi vài ngày rồi tranh thủ về SG đi học đi, đừng có bỏ học hoài.

– Dạ! À anh chờ chút em mua sữa cho chị.

– Ừ!

Nó chạy đi mua cho chị một phần sữa đậu nành nóng hổi và một cái bánh ngọt rồi mới lên xe anh Phong trở về khách sạn. Tạm biệt anh Phong, nó lặng lẽ lên phòng, chị ngồi ngủ gục ở ban-công, tay ôm cái gối bông chứng tỏ nảy giờ chị ngồi nhìn xuống đường để chờ nó. Nó để bánh sữa xuống bàn kéo ghế lại ngồi gần, lấy cái mền đắp lên người chị. Đụng chạm một chút, chị khẽ cựa người nhưng vẫn nhắm mắt ngủ ngon lành. Nó nhìn chị, rồi vuốt vuốt mái tóc chị thì thầm:

– Chị à! Nhóc phải làm gì bây giờ? Nhóc xin lỗi…nhóc nghĩ mình còn yêu cô ấy nhiều lắm…Nhưng mà…chị đã làm thật nhiều những gì khác cho nhóc từ bao giờ vậy hả?

Tất nhiên nó nói một mình thôi, chứ chị mãi ngủ ngon làm gì mà nghe được mà trả lời nó. Mỗi ngày trôi qua, nó biết về chị nhiều hơn, cảm nhận điều gì đó rõ ràng hơn mặc dù nó chưa chắc chắn lắm. Chị là ai, là gì của nó…chính nó lúc này cần thêm một thời gian để tìm ra. Có một điều quan trọng ngay lúc này nó cần làm đó là phải đưa chị vào giường ngủ đã, để ngồi đây cảm lạnh là mai khỏi đi đâu chơi luôn. Để sang một bên những suy nghĩ về em, để một bên nhưng khó xử về chị, trước mắt vẫn tiếp tục làm một người xứng đáng để chăm sóc chị mới cần thiết hơn. Nó chờ em hay không, đó là chuyện của thời gian mười năm dài đằng đẳng phía trước, nhưng chị là hiện tại, bên cạnh nó ngay bây giờ.

– Nhóc về rồi hả? Sao hổng kêu chị dậy?

– Thấy ngủ ngon quá. Bộ nhóc làm chị thức hả?

– Uhm! Có đồ ngốc mới hổng biết có người ẵm mình lên giường.

– Ờ! Vậy lỡ dậy rồi, có ăn bánh uống sữa không, hay ngủ đi để đó nhóc xử.

– Xí! Đừng hòng giành bánh của chị. Ngồi nhìn miệng đi, của chị mà hihi.

– Ham ăn ghê. Không sợ mập hả?

– Đáng ghét!

Chị vui vẻ mở cái bánh ra ăn ngon lành, uống cho hết bịch sữa nó đem về rồi mới chịu leo lên giường nằm nhắm mắt ngủ. Khách sạn này không có ghế sô-pha để nó nằm, cho nên cũng bị chị kéo lên giường nằm ngủ chung. Chị lấy điện thoại mở nhạc, những ca khúc quen thuộc vỗ về giấc ngủ, chuyện gì đến hãy cứ để nó tự nhiên đến, ngay bây giờ…chợt thấy Đà Lạt bình yên lắm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.