Đọc truyện Ngày Hôm Qua… Đã Từng (My life) – Chương 154: Quyển 2 –
Chuyến đi chơi này sử dụng xe bên nhà ông Kha, loại xe 16 chỗ cho
rộng rãi đặc biệt ông Kha tháo luôn 2
hàng ghế cuối để đồ đạc và tất
nhiên ổng cũng là người cầm lái. Nhỏ Hân ngồi cùng với anh Phong, chị
Tiên quản lý hai đứa nhỏ và tất nhiên nó chỉ còn có thể ngồi chung với
chị theo lệnh sắp xếp cho nên ông Kha lẻ loi một mình. Hai đứa nhỏ lên
xe giỡn chí chóe với nhau được một chút là lăn ra ngủ. Chị vẫn chưa cho nó biết sẽ đi đâu cho đến khi xe đến ngả ba Dầu Dây, tự nó nhận ra xe
đang đi về đâu, nó im lặng dựa người vào cửa kính xe nhìn ra bên ngoài. Trời về chiều, mặt trời lấp ló sau những hàng cao su thẳng tấp hai bên đường, ánh nắng nhuộm một màu đỏ rực trên nền đất ba-dan. Thi thoảng
vài tốp công nhân xuất hiện ở những lối vào rừng ven đường, vài chiếc
xe ngược chiều phóng nhanh qua. Nó nhìn cả những đàn bò, nhìn cả những
hàng quán ít ỏi bên đường…nhìn đến mõi cả mắt cũng không buồn nhắm mắt
ngủ đi như mọi người trên xe. Quốc lộ 20 chưa bao giờ là một con đường
bằng phẳng dễ đi, thi thoảng ông Kha lại chửi thề vài tiếng vì đường
xấu…có lẽ ngoài tiếng xe, đó là âm thanh duy nhất nó nghe được vào lúc
này. Khẽ kéo cái áo khoác đắp lên người chị rồi nhẹ nhàng đỡ người chị
nằm hẳn lên đùi, có lẽ người khác đi xe nằm sẽ mệt nhưng chị thì vẫn
ngủ ngon lành…vai nó gầy nhỏ lắm dựa vào ngủ làm sao yên.
Tranh thủ trời chưa tối ông Kha cho xe ghé vào trạm dừng chân để nghỉ ngơi. Nhỏ Hân, chị Tiên và hai đưa nhỏ đều mệt mõi vì phải ngồi xe
đường xa làm ông Kha với ông Phong phải thuyết phục cả buổi mới chịu
xuống xe ăn uống gì đó cho khỏe. Chị cũng không khá hơn là mấy, mặt mày xụ xuống trông rất buồn cười, tất nhiên dù mệt cũng không chịu rời nó
nửa bước trừ lúc đi vệ sinh, rửa mặt. Trong lúc phái nữ chụm đầu vào
menu gọi món thì nó, ông Kha, anh Phong gọi caffe uống trước cho tỉnh người. Chưa kịp kêu 3 ly caffe nửa chị đã quay qua cốc đầu nó một cái.
– Chưa ăn ai cho nhóc uống caffe.
– Nhưng mà…
– Cấm cãi! – Rồi chị quay qua nói với phục vụ – Anh làm hai ly caffe trước thôi nha!
Nó nhăn mặt vì tự nhiên nay quản lý luôn cả việc uống caffe của nó, ông Kha cũng tính bênh nó.
– Con nhỏ này! Tự nhiên dở chứng hổng cho nó uống caffe là sao mậy?
– Chưa ăn gì uống caffe vô sẽ bị đau bao tử đó.
– Tào lao! Nói như mày bộ anh với thằng Phong uống caffe chắc hổng bị đau hả?
– Uhm! Bị chứ.
– Sao mày hổng cản luôn tụi anh?
– Uhm! Kệ hai người chứ.
Chị lè lưỡi nói một câu tỉnh bơ làm ông Kha hết biết nói gì với chị
luôn. Nó tiếc ngẩn tiếc ngơ vì không được uống caffe đành ngồi uống
nước suối chờ ăn. Ăn uống xong xuôi ngồi tám chuyện một chút thì khởi
hành đi cho hết quãng đường còn lại. Trước khi lên xe chị Tiên bày trò
đánh bài, đồ đạc được dồn hết lên băng giữa xe, không biết có dự tính
trước không nhưng chổ trống sau xe đủ chổ cho bốn người tha hồ chặt
chém nhau. Chị Tiên vẫn là người chủ động chia phe.
– Để coi. Giờ chia phe sao ta.
– Em chơi nửa em chơi nửa.
Chị nhoi nhoi hưởng ứng đặt chổ đầu tiên.
– Rồi rồi. Vậy con Phương một phe.
Anh Phong chen vào.
– Ủa Phương biết đánh bài hả?
– Hông!
– Thiệt hả?
Nó giật mình quay qua nhìn chị.
– Thiệt. Chị đâu biết đánh đâu
– Sao còn đòi chơi.
– Thì nhox phe chị mà hihi…Chị Tiên ơi nhox con phe em nha.
– Rồi sao cũng được. Hai đứa một phe, chị một phe, con Hân với Phong…
– Anh chơi với!
Chị Tiên chưa nói dứt lời ông Kha đi từ xe lại vừa xỉa răng vừa nói, chị Tiên bậm môi quay qua liếc ông Kha.
– Rồi ai lái xe ông già.
– Ờ quên!
– Thôi anh Kha xuống đánh bài đi để em lái xe thay cho.
Anh Phong vỗ vai ông Kha.
– Em lái xe này được không? Đường tối khó chạy lắm à. Thôi giỡn vậy chứ để anh lái.
– Anh cứ chơi đi em lái được không sao.
– Ok. Vậy là ổn mọi người lên xe đi.
Trời nhá nhem tối, con đường lên Đà Lạt càng tĩnh mịt hai bên đường,
đôi lúc cảm giác như chỉ có mỗi trong xe là có ánh sáng của sự sống.
Tiếng xe như che lấp đi bởi không khí ồn ào trong xe, tiếng cười nói
tranh cãi vui vẻ xua tan đi mệt mõi đường dài. Lúc đầu chị ngồi phía
trước bắt bài chủ yếu làm người đánh, nó ngồi sau lưng vừa làm chổ cho
chị dựa vừa chỉ chị đánh bài. Chơi được khoảng hơn nửa tiếng thì chị
mõi tay nhường vai trò chủ lực lại cho nó, đánh thêm được vài ván thì
ông Kha với chị Tiên tự nhiên bật cười, chột dạ nhìn lại nữ hoàng nhà
ta ngủ mất tiêu hồi nào không hay.
– Con nhỏ này như con nít ấy. Người ta đánh bài um sùm mà nó ngủ hay thiệt.
– Chắc mệt lắm rồi. Thôi cũng mệt hết rồi, nghĩ chơi ngủ một chút đi mọi người
Chị Tiên uể oải tự xoa bóp vai.
– Cũng được. Thôi giải tán về chỗ.
Ông Kha dẫn hai đứa con nít leo lên băng trước ngồi, chị Tiên với nhỏ Hân cũng leo theo, chị Tiên quay lại hỏi nó.
– Sao còn ngồi đó Mon?
– Mọi người về chỗ ngồi đi em ngồi đây cũng được chị Phương đang ngủ mà.
– Uhm chiều chuộng chị quá nha.
– Dạ có gì đâu. Ngồi đây cũng thoải mái mà chị. Chị quăng cho em cái áo lạnh với.
– Ok!
Chị Tiên nhướng người đưa cho nó cái áo lạnh rồi ngồi xuống chung
băng với ông Kha và hai đứa nhỏ, còn nhỏ Hân cũng im lặng leo lên tận
ghế trước xe với anh Phong. Nó lấy áo đắp lên người chị rồi im lặng nhắm mắt cố vỗ giấc ngủ, khẽ trở mình dụi hẳn người vào nó, hai chân duỗi
thẳng coi bộ ngủ thoải mái lắm. Nói là ngủ chứ làm gì ngủ được, đèn bên trong xe tắt từ lâu để mọi người ngủ vì vậy nó càng được nhìn rõ hơn
cảnh vật nhuộm màu đen hai bên đường.
Những chuyến xe đêm luôn luôn mang đến cảm giác cô đơn đến nao lòng, đó là lúc con người ta sống với những cảm xúc thật, những suy nghĩ
thật nhất. Nó cũng vậy, giờ này nó nghĩ đến những chuyện đã qua, nghĩ
đến em, nghĩ đến cảm giác của nó ngay bây giờ, không giống với cảm giác của ngày em còn bên cạnh. Chị khẽ trở mình lấy tay cào cào nhẹ vào
ngực nó thì thầm…
– Nhox ngủ hổng được hả?
– Uhm.
– Nhox hổng mệt sao?
– Ừ mệt mà ngủ không được.
– Nhox đang nghĩ gì đó?
– Nghĩ linh tinh thôi. Chị ngủ tiếp đi.
– Chị cũng hết muốn ngủ rồi.
– Sao vậy? Đường sốc quá hả?
– Hổng phải. Tại chị hết muốn ngủ rồi hihi.
– Muốn thức chung với nhox chứ gì, tí mệt rồi than nha.
– Hihi.
Xe vẫn chạy với tốc độ không quá nhanh, nếu không muốn nói là chậm,
không phải vì anh Phong không quen chạy xe đường dài mà vì anh đặt sự
an toàn của chị Phương là trên hết.
– Nhox có buồn hôn?
– Buồn gì đâu.
– Nơi mình tới là Đà Lạt đó, nhox hổng buồn thiệt hả?
– Uhm không sao, đi chơi mà buồn cái gì.
– Nhox còn nhớ tới bé Thy nhiều hôn?
– Uhm có.
– Vậy mà la hổng buồn.
– Không có thật. Mọi chuyện cũng đã qua một thời gian rồi, nhox đã hứa với chị không buồn lâu rồi đúng chưa?
– Uhm. Chị nhớ. Nhưng mà nhox hổng trách chị gây áp lực với nhox chứ?
– Khờ quá! Làm gì trách.
– Ai biết được hihi.
– Mà sao muốn lên đây chơi vậy?
– Chị thích trên này. Không khí mát nè, có nhiều hoa nửa.
– Vậy thôi hả?
– Còn nửa nhưng giờ bí mật hổng cho nhox biết đâu.
– Lại bí với mật.
– Hihi…thì từ từ nhox sẽ biết mà, ráng chờ đi.
– Uhm!
Xe leo đèo, cùng sắp đến nơi rồi, mọi người hình như vẫn ngủ ngon
lành chỉ riêng nó và chị là còn thức nói chuyện linh tinh với nhau ở
cuối xe cho đến khi thành phố lấp lánh ánh đèn hiện ra phía trước.
Thành phố vẫn như vậy, sương mù giăng khắp mặt hồ, trên những con
đường, ngõ phố, những con dốc và cả khung cửa kính xe nửa. Anh Phong
cho đi lên con dốc nằm ven thành phố rồi dừng lại trước một ngôi nhà khá lạ mang kiểu kiến trúc tây tây đặc trưng của Đà Lạt.
– Đến rồi mọi người dậy đi
Anh Phong tắt máy xe bật sáng đèn vỗ vỗ tay gọi mọi người dậy. Có
hai người từ trong nhà bước ra, một nam một nữ trạc tuổi anh Phong.
Người nam nhanh đưa tay vỗ lên vai anh Phong.
– Sao tới giờ mới lên mậy. Tau chờ chiều tới giờ.
– Ừ tau chạy xe hơi chậm.
– Sợ mày chạy xe đêm có chuyện gì, tau gọi cả chục lần không thấy mày bắt máy.
– Tau không biết. Chắc tại tắt chuông không hay.
– Thôi mày kêu mọi người vào nhà đi.
– Ok.
– Chào mọi người, vào nhà nhanh nhanh cho ấm nào! Em dẫn các bạn vào nhà nhé.
Người nam mở cửa xe đưa đầu vào xe tươi cười, chắc đây là bạn của anh Phong. Mọi người lục đục thu gom đồ đạc xuống xe, riêng chị thì vẫn
nhắm mắt chưa chịu đứng dậy ra khỏi xe.
– Nè giờ ngủ gì nửa, xuống xe nè
– Chị mệt lắm…ư ư…
– Ráng vô nhà rồi nằm.
– Hello bé Phương! Sao nằm đó chi nửa. Nhớ anh không?
Anh bạn của anh Phong bật cửa sau dậy vỗ vỗ lên sàn xe, nó quay qua
gật đầu chào anh, chị thì vẫn không thèm mở mắt ra lè lưỡi trả lời
– Xí! Ai thèm nhớ anh chứ!
– Haha thôi dậy vào nhà nè công chúa, lớn rồi còn nhõng nhẻo nửa hả?
– Kệ em nha. Nhắc lại em là nữ hoàng hổng phải công chúa nha nha nha.
– Rồi rồi mời nữ hoàng vào nhà.
– Mệt anh quá, vô trước đi kệ em.
– Con bé này vẫn bướng nhỉ. Nằm đó đi xem ai lạnh nhá.
– Kệ em…
Chị chu môi trả lời rồi quay qua cào cào tay nó.
– Nhox!
– Gì nửa? Tính nằm đây luôn hả trời.
– Hihi!
Chị cười giơ hai tay vòng qua cổ nó.
– Rồi! Hiểu!
Nó lắc đầu khẽ đẩy chị ra ngồi nhổm dậy cho hai chân xuống, anh bạn của anh Phong vẫn đứng dựa vào cửa xe nhìn nó cười.
– Bó tay con bé này luôn. Chào em, chắc em là Mon đúng không? Anh là Khải, bạn thằng Phong.
Anh Khải chìa tay ra, nó hơi ngạc nhiên ngập ngừng đưa tay ra bắt, nó không biết anh nhưng sao anh biết nó vậy nhỉ?
– Dạ dạ! Ủa sao anh biết em?
– Haha biết chứ! Em chính là…úm…ư…úm…ì ế….on é ày….ngộp…ở…
Anh Khải chưa nói hết lời đã bị chị bật dậy lấy tay bịt miệng lại không cho nói.
– Mệt quá anh nhiều chuyện quá! Đi vô nhà trước điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!
– Rồi rồi! Không cho nói thì thôi làm gì dữ vậy. Anh vô đây, hai đứa vô sau nhé.
Anh Khải bật cười đưa tay xách hai cái vali nằm trong góc rồi đi
thẳng vào trong nhà. Trên xe còn lại nó với chị, phía trước xe anh Phong cũng đang cùng ông Kha rinh đồ đạc, bia và nước ngọt vào trong.
– Làm trò gì nửa vậy chị?
– Hihi chuyện người lớn nhox biết chi.
– Ờ lớn quá ha.
– Mệt mệt đừng nghe ông già nhiều chuyện đó. Hihi vào nhà đi nhox.
Chị cười tinh nghịch xoay đầu nó ra phía cửa xe rồi vòng tay ôm lấy cổ nó.
– Bí với mật tối ngày.
Nó lắc đầu than thở vài tiếng rồi đứng dậy cõng chị ra khỏi xe đi vào trong nhà. Ngồi xe lâu lại bị chị ngồi dựa vào người cả buổi nên hai
chân nó bị tê, cõng chị loạng choạng suýt té mấy lần mới vào được tới
trong nhà. Chị chỉ tay xuống cái ghế sô-pha giữa nhà, hiểu ý nó đi lại
nhẹ nhàng đặt chị xuống ghế rồi ngồi kế bên. Hai đứa nhỏ tung tăng rượt đuổi nhau trước nhà, nhỏ Hân chị Tiên đang ngồi phía trước nha chào
hỏi người con gái đứng cạnh anh Khải lúc nảy. Đồ đạc chuyển vào tập kết ngay giữa phòng khách, ông Kha cho xe lùi sâu vào trong góc sân theo
hướng dẫn của anh Khải rồi cũng bước vào ngồi xuống cạnh chị Tiên. Anh
Khải đứng giữa phòng tươi cười:
– Được rồi. Tự giới thiệu lại nhé. Mình là Khải, bạn thằng Phong, còn đây là Nga bà xã mình. Lần này mọi người lên chơi cứ thoải mái xem đây như nhà mình. Chơi chán rồi về lúc nào cũng được. Giờ mọi người sắp xếp đồ đạc về phòng rồi xuống chuẩn bị ăn tối. Chắc đi đường xe mệt lắm
rồi. Cứ tự nhiên nhé!
– Ê tau chưa giới thiệu mà
Anh Phong đứng dậy lên tiếng, nhưng đã anh Khai vỗ vai ngược lại anh Phong:
– Từ từ mày, giờ cứ cho mọi người sắp xếp chỗ ngủ trước, chút ăn tối làm quen sau. Em hướng dẫn chổ nghỉ cho mọi người nhé.
– Dạ!
– Mày ra đây tau nói chuyện một chút!
– Ok!
– Mọi người tự nhiên nhé, mình có chuyện riêng hỏi thằng Phong một tí.
Anh Khải kéo anh Phong đi ra ngoài sân, chị Nga tươi cười đứng dậy nắm tay chị Tiên:
– Giờ mọi người sắp xếp chỗ ngủ nhé, trên lầu có 3 phòng, dưới này
một phòng ngủ của vợ chồng mình nửa là 4, mọi người chịu khó chia nhau
ngủ chung nhé.
– Chị khách sáo quá. Vậy là đủ chỗ ngủ rồi chị ơi.
– Vậy giờ ai ngủ với ai Tiên sắp xếp đi.
– Ok.
Sau năm phút chị Tiên cũng chia xong chỗ ngủ.Vợ chồng anh Khải vẫn
ngủ phòng của anh chị. Nó, anh Phong, ông Kha ngủ một phòng to phía
ngoài, chị Tiên với hai đứa nhỏ một phòng, phòng còn lại dành cho nhỏ
Hân và chị. Sau khi mang đồ đạc về phòng, mọi người tụ tập xuống ăn
tối, căn bếp tuy không rộng nhưng vẫn đủ chỗ cho cả nhóm ăn uống với
nhau. Đồ ăn được chị Nga chuẩn bị sẵn từ trước cho nên tụi nó chỉ việc
dọn ra và thưởng thức. Chuyến xe đường dài khiến mọi người đều mệt mõi
cho nên ăn uống xong là chia nhau về phòng của mình ngủ lấy sức mai sẽ
đi chơi sớm. Điều đặc biệt là anh Khải thi thoảng cứ nhìn nó chằm chằm
như để dò xét gì đó, điều này sau này nó mới nhận ra chứ khi đó nó hoàn toàn chẳng để ý gì nhiều.
Đêm đầu tiên trở về Đà Lạt, trời vẫn se lạnh, không quá buốt nhưng
đủ để ai cũng chỉ muốn chui vào chăn ấm để ngủ vùi nhất là phải ngồi xe cả một đoạn đường dài, sốc. Có lẽ người không muốn ngủ ngay không ai
khác ngoài nó, ông Kha đã ngái đều đều từ lâu, anh Phong nói chuyện với anh Khải khoảng nửa tiếng rồi cũng nằm ngủ. Mọi thứ im lặng, không còn tiếng trò chuyện của ai trong nhà, thi thoảng vang lên tiếng côn trùng bên ngoài, tiếng đồng hồ treo tường, tiếng chó sủa xa xa…nhiều âm
thanh đến vậy nhưng nó vẫn cảm thấy quá im lặng. Nhấp nhẹ một chút trà
cho ấm sau đó nó thả người ra chiếc ghế dựa trước sân đưa mắt nhìn lên
bầu trời. Sương giăng khắp ngọn cây, giăng đầy quanh ngọn đèn đường
phía ngoài và lấm tấm những hạt nước li ti trên vai áo nó. Cảm nhận
cuộc sống trôi đi chậm hơn, nhẹ nhàng hơn, ngay chính lúc này…nó cảm
giác có điều gì đó rất lạ trong người. Cứ tưởng về đây lần này sẽ lại
nhớ em nhiều lắm, sẽ đau lắm….nhưng không, mọi thứ trong lòng nó nhẹ
nhàng, bình yên như trở về nơi thân quen từ lâu lắm. Nó đã vơi bớt nổi
đau, đã bình thường trở lại hay chỉ vì cảm xúc đã chai lì tự bao giờ.