Đọc truyện Ngày Hôm Qua… Đã Từng (My life) – Chương 153: Quyển 2 –
Đêm SG đôi khi nôn nao khó ngủ lắm. Giống như lúc này vậy, nó không
thể nào nhắm mắt ngủ được vì những suy nghĩ đan xen vào nhau trong đầu.
Từ khi biết tới chuyện tình cảm trai gái nó luôn rất bối rối mỗi khi
phát hiện hay cảm nhận có ai đó thích nó. Lần này cũng vậy, có thể nó vô tâm, ngu ngốc nhưng cũng không đến nỗi không nhận ra tình cảm nhỏ Hân
dành cho nó. Đêm nay, khi nhỏ bức xúc gần như nói quỵt toẹt ra thì nó
mới giật mình nhận ra mình đã quá vô tư bên cạnh nhỏ mà không giữ khoảng cách. Không phải lần đầu tiên cũng như không phải nó ít gặp phải trường hợp đùng một cái có một người thích nó mà chính nó không hay biết.
Nhưng lần này thì khác…nhỏ Hân không phải là một cô bé còn tuổi học trò, nó càng không còn là một thằng nhóc cấp 3 ngày nào. Cách nhau có vài
tháng thôi nhưng cuộc sống đã vội vã làm nó ít nhiều trưởng thành hơn,
già dặn hơn so với cái tuổi của nó bằng những trãi nghiệm từ cuộc tình
cùng em…Tuy vậy ngay lúc này nó cũng không thoát khỏi sự bối rối, không
biết phải làm gì, không biết phải đối mặt ra sao với nhỏ Hân cũng như
càng chưa nghĩ ra nên đối xử thế nào với nhỏ.
Dòng suy nghĩ cứ loang quanh trong đầu cho đến khi nó quyết định tìm
đến một người để trò chuyện. Mò tìm cái điện thoại giữa đống mền gối nó
nhấn nút gọi cho chị. Nhạc chờ vang lên một lúc thì chị bắt máy, giọng
nhè nhè nũng nịu vì bị phá giấc ngủ.
– Người ta đang ngủ…làm gì dzạ?
– Hehe…thông cảm đi. Có chuyện mà.
– Mệt ghê! Giờ muốn gì?
– Không ngủ được. Cho qua ngủ ké nha.
– Xí! Tự nhiên đòi qua ngủ ké. Có ý đồ gì hả nhox con.
– Ý đồ gì đâu. Nhớ chị quá hổng được hả?
– Thôi đi! Đồ nịnh đầm! Nay uống lộn thuốc dám chọc ghẹo chị hen.
– Nói thiệt! Giờ sao có cho qua hông?
– Mua đồ ăn cho chị ăn đi!
– Èo! Giờ ăn gì nửa?
– Xí! Chị đang ngủ nhox phá chị còn hỏi hả. Mau mau mua đồ ăn qua cho chị ăn đi nha nha.
– Hix tối ngày ăn uống.
– Ai bỉu phá người ta ngủ chi.
– Rồi rồi để coi giờ có gì mua đó, không ngon ráng chịu nha.
– Xí! Hổng ngon chị cho ở ngoài sân.
– Ờ! Vậy giờ qua nè.
– Nhanh nhanh!
– Biết rồi!
Vậy là nó lôi thằng chung phòng dậy nhờ mở cửa, cái thằng đi làm về
giờ cũng không thèm ngủ nằm ôm điện thoại nhắn tin rồi ngày nào cũng vô
lớp gục lên gục xuống. Hai thằng lui cui trong bóng tối để nó dẫn xe ra
ngoài mà không làm bà cụ trong phòng thức giấc. Mặc vội cái áo lạnh nó
cho xe chạy từ từ đi qua nhà chị. Không phải lần đầu tiên nó chạy xe
giữa đường SG về khuya nhưng lần này lại thấy đường phố vắng đến lạ.
Khuya thế này tự nhiên nói kiếm gì ăn thì cũng không phải muốn là có
ngay nhất là khi cái đầu rối tung chuyện tình cảm làm gì nhớ ra chỗ nào
có bán gì ngon. Vậy là mua đại mỗi thứ ba bốn xâu từ cái xe cá viên
chiên trên đường nó nhìn thấy, tuy mua vội vàng vậy chứ nó biết chị cũng mê mấy món này lắm. Đời sinh viên mỗi lần muốn ăn cá viên chiên thì
cũng phải suy nghĩ mua bao nhiêu cho đỡ tốn tiền nhưng mua cho chị ăn
thì nó chẳng thèm để ý đến hỏi giá chứ nói gì đắn đo. Qua tới nhà chị đã thấy cánh cổng hé mở, chắc là chị để cửa sẵn cho nó đây mà. Nó mở cửa
đẩy xe vào sân, ánh đèn trong sân nhà cộng với ngọn đèn đường bên ngoài
cũng đủ soi sáng vườn nhà chị một ánh sáng đủ để nó mĩm cười khi nhìn
thấy chị của nó ôm mền bông nằm ngủ ngon lành trên cái ghế dài. Nó đóng
cửa xong quay xách hộp cá viên chiên nhẹ nhàng lại ngồi xuống ghế cạnh
chị mở hộp ra. Vẫn còn nóng, nó vẫn nghĩ mùi thơm bay ra làm nó cũng
thèm thuồng chứ nói gì chị. Hình như chị ngủ say lắm thì phải nên ngay
cả mùi đồ ăn cũng không đánh thức được. Cũng không định qua đây để nói
gì nhưng nhìn thấy chị ngủ ngon lành như vậy dù nó có muốn nói nhiều ra
sao cũng không còn muốn nói nửa. Để hộp đồ ăn sang một bên nó im lặng
nhìn chị. Được một chút thì chị trở mình xoay người lại nằm lên đùi nó
tay kéo theo cái mền bông cuộn tròn lại.
– Nè! Tự nhiên qua đây ngồi im ru vậy?
– Nhox làm chị thức hả?
– Xí! Biết hỏi vậy còn đòi qua làm gì.
– Ừ! Nhox xin lỗi. Tự nhiên phá chị ngủ.
– Hihi! Nhox khờ!
Chị cốc nhẹ lên đầu nó một cái rồi lôi hộp cá viên chiên để lên ngực,
tay chọt chọt nó, hiểu ý nó lấy bịch tương ớt đổ ra hộp giúp chị, xong
xuôi chị chỉ việc thưởng thức món ăn ngon lành. Thi thoảng chị lại nhẹ
nhàng đút cho nó một miếng cá viên chiên, chị còn chuẩn bị sẵn một bình
coca to đùng nửa mà. Có thể ban đầu nó muốn qua chị là để nói chuyện về
những rắc rối đang làm nó khó xử, nhưng giờ thì nó thấy nhẹ lòng không
còn muốn nói gì nửa. Người ta có thể ra ngoài làm bất cứ điều gì, đi đâu bao nhiêu tùy thích, gặp hàng trăm chuyện lớn nhỏ khác nhau nhưng đến
lúc cần nghĩ ngơi, cần một nơi chia sẻ người ta sẽ quay trở lại với gia
đình, người thân. Ở cái nơi Sài Gòn phồn hoa này nó không có một ai là
người thân để trở về, chỉ có chị là chị gái nó, gặp chuyện rắc rối nó
lại tìm về, chẳng để nói gì cả, đơn giản chỉ để im lặng bình yên như thế này.
– Nhóc con! Qua đây làm gì ngồi im ru hoài đó?
– Ừ! Không có gì! Qua chơi với chị thôi.
– Hihi đồ xạo! Chuyện gì nói mau.
– Không có gì. Nảy có chuyện giờ thì thấy tự giải quyết ổn rồi. Không sao!
– Thiệt hôn! Gì nhanh vậy?
– Thiệt!
– Uhm! Hihi! Kệ tha cho nhóc đó, mai mốt suy nghĩ lại nhớ nói chị nghe nha.
– Rồi, sao cũng được.
– Hihi nói vậy thôi ta cũng biết chuyện gì à.
– Hay ha.
– Chứ sao.
Nó bật cười, chị cũng chun mũi lại cười tươi. Có thể chị đoán ra
chuyện gì, có thể chỉ là suy đoán linh tinh, sao cũng được miễn là lúc
này nó cười, chị cũng cười thực sự vậy là ổn. Ngồi giải quyết xong hộp
đồ ăn, nghe nhạc một chút thì chị lại chọt chọt nó.
– Nhóc nè!
– Sao?
– Sắp tết rồi đúng hôn?
– Uhm!
– Vậy nhóc thì sao?
– Sao là sao?
– Tên Phong hắn nói tết này nhóc sẽ phải về quê ăn tết đúng hôn?
– Ừ!
– Nhóc có thể hổng về được hôn?
– Chuyện này thì khó lắm. Sinh viên ngoại tỉnh ai cũng phải về nhà với gia đình, nhất là nhóc còn bà ngoại rồi thầy cô, chưa kể nhà có đám giỗ nửa. Ai đi xa cũng mong tết sẽ được về quê mà.
– Nhóc nói chuyện y hệt tên Phong.
– Tự nhiên hỏi vụ đó chi vậy? Mà tết này người thân chị có tập trung về ăn tết không?
– Papa nói có. Nhưng…chị không thích cho lắm. Chị thích nhóc ở đây đi chơi với chị thôi.
– Biết vậy! Nhóc cũng muốn đi chơi tết với chị nhưng mà không thể không về, nhà la chết.
– Chị biết! Haizzz khó nghĩ ghê.
Vậy là chị của nó mang cái mặt xù xụ vì buồn ngồi chống cằm lên đùi cứ y như bà cụ non. Nó cũng không biết tính sao, đi với chị thì vui rồi
nhưng tết này là tết đầu tiên nó làm sinh viên về thăm nhà, xa xôi cách
trở hàng ngàn km thì không nói, chứ có hơn 200km mà không về thì vô lý
thật.
– Nhóc!
– Uhm!
– Nhóc về quê nhưng nhóc phải lên nhanh nhanh nha.
– Ờ! Để nhóc tranh thủ.
– Nhưng nhóc phải đền cho chị.
– Gì đền ở đây nửa?
– Nhóc phải đi chơi với chị rồi mới được về quê.
– Đâu ra vụ này nửa? Mà đi đâu?
– Nhóc hứa đi! Rồi tự chị tính toán.
– Ờ hứa thì hứa.
– Hihi! Vậy tốt! Nhóc ngoang!
Chị cười tít mắt kéo tay nó đi vào trong nhà, không biết chị lại sắp bày trò gì nửa đây.
Sáng sau khi kết thúc môn cuối cùng của học kỳ nó xách xe chạy thẳng
qua quán ông Kha làm. Qua đến quán đã thấy ông Kha, anh Phong, chị Tiên, nhỏ Hân đang ngồi chơi giữa quán, hôm nay ngày gì mà tự nhiên đông đủ
như đi hội vậy nè. Nó lò dò đi vào quán ông Kha vừa thấy mặt nó đã lên
cái giọng ồm ồm.
– Thằng kia! Mày đi học lâu dữ mậy.
– Ờ hết giờ mới được về không lẽ cúp ông.
– Đồ đạc mày đâu đi cái mình không lấy gì đi?
– Hả! Đồ đạc gì? Đi đâu nửa?
Nó ngơ ngác.
– Đ.M mày bày đầu cho đã giờ mày không biết là sao?
– Em thề với anh nảy giờ em hiểu anh nói gì chết liền. Em bày đầu gì đâu?
– Vậy sao con….
– Ủa! Vậy không phải em rủ mọi người đi chơi sao Mon?
Anh Phong chen vào…
– Em không biết. Mà có ai nói em biết chuyện gì không?
– Haha anh hiểu rồi. Thôi em vào hỏi bà cô kia kìa.
– Đã đời tụi mày hành tau phát mệt
Ông Kha nhăn nhăn ngồi xuống than thở, chị Tiên đánh vai ổng một cái cười….
– Kệ đi có đi chơi là vui rồi, tết mà hihi.
Nó mặc kệ sau lưng ông Kha đang nói giỡn cùng ông Kha mà quay lưng đi
thẳng vào trong theo lời anh Phong chỉ. Chị đang tung tăng nghịch phá
với 2 đứa nhỏ một trai một gái. Phát hiện ra nó chị vui vẻ chạy lại nắm
tay nó cười tít
– Nhóc đi chơi đi chơi hihi. Nhóc về lấy đồ nhanh đi mọi người đợi sáng giờ đó.
– Hả! Đi chơi gì?
– Hả gì hả. Nhóc hổng nhớ hồi tối nhóc hứa gì sao?
– Thì hửa đi chơi.
– Vậy giờ mình đi chơi nè hihi.
– Trời đất! Gì nhanh vậy mới nói hồi tối giờ làm liền hả?
– Chứ sao. Chị thuyết phục mọi người cả buổi luôn đó. Giờ chờ có mình nhóc con thui, nhóc về nhà lấy đồ nhanh nhanh đi.
– Mà đi đâu. Chơi gì mới nói hồi tối giờ ào đi như tên lửa vậy nè.
– Hihi mệt nhóc ghê. Nhanh đi nhanh đi.
– Biết rồi! Thì cũng từ từ hối dữ.
Chị đẩy lưng nó, một tay quay ngược trở lại vẫy vẫy hai đứa nhỏ.
– Bí bo theo chị nhanh nhanh!
Vậy là nó đi ngược trở ra cổng không quên đi ngang nhìn mọi người nhún vai một cách bó tay, thì ra đây hoàn toàn là chuyện chị bày ra rồi đem
đổ cho nó. Mới hứa một câu vu vơ hồi tối mà giờ chị đã vẫn động mọi
người ngay lập tức biến thành sự thật liền. Đi chơi còn nhanh hơn tên
lửa, nói một cái là đi, không hiểu sao chị dụ dỗ ép buộc kiểu nào mà đầy đủ mọi người nhất là ông Kha công chuyện tùm lum vậy vẫn bị kéo đi
được. Nó loay hoay dắt xe ra được đến cổng thì nhỏ Hân xuất hiện đứng lù lù trước mặt, không nói không rằng tự lấy nón bảo hiểm lại gần leo lên
ngồi sau lưng nó luôn, nó ngơ ngác hỏi.
– Đi đâu đây?
– Đi lấy đồ.
– Nhưng…
– Nhưng nhị gì. Cái người hậu đậu như anh thế nào cũng đem đồ tùm lum cho coi. Đi theo coi chứ sao.
– Đồ của anh em biết gì mà đòi coi.
– Biết hết khỏi lo ha.
– Nhưng..
– Nhanh!
Nhỏ quắc mắt, nó im bặt thở dài rít ga chạy thẳng qua nhà luôn. Hôm
nay không sợ bà cụ chủ nhà vì lúc sáng bà đã ra xe về quê chuẩn bị đón
tết với ông cụ chỉ còn lại anh con trai của cụ ở lại để coi nhà khi nào
đám sinh viên tụi nó về quê hết thì anh mới về sau. Bình thường đã ngại
để con gái vào cái ổ bừa bộn này, giờ càng ngại hơn khi người vào là một con nhỏ khó tính. Chọn đại một vài cái quần áo mà nó nghĩ sạch đẹp nhất để đi chơi còn nhỏ Hân thì đứng cặp tay sau lưng cứ như giám sát viên
càng làm nó loay hoay mãi chẳng xong. Chắc đứng nhìn lâu chịu không nổi
nhỏ nhảy vô lục tung cái giỏ đồ nó lên để chọn luôn đẩy nó ra ngoài đứng ngẩn ngơ nhìn. Nói chung con gái mà chọn đồ thì luôn nhanh gọn hơn nó
cho nên cái balo mang đi không to đùng như bình thường nếu người chọn là nó vì bao giờ nó cũng nhét đại đồ vào balo chứ không bao giờ biết xếp.
– Xong rồi! Đồ đạc nhồi nhét tùm lum nhăn hết luôn, anh làm ơn gọn gàng chút coi.
– Biết rồi biết rồi!
– Tối ngày giở cái giọng xuề xòa cho qua không.
– Thôi đi nhanh ở đó mà cằn nhằn hoài.
– Người ta nhắc nhở anh thôi vậy mà là cằn nhăn hả?
– Ừ không cằn nhằn thì thôi. Anh biết rồi, sau này gọn gàng lại chút được chưa.
– Coi sao được thì làm.
Nó với nhỏ vừa đối thoại vừa đi trở xuống nhà dắt xe ra. Kể từ lúc vào nhà cho đến khi ra khỏi cửa, ngoài nó ra nhỏ Hân chẳng thèm nói tới bất cứ đứa bạn trong nhà nó một lời nào kể cả anh chủ nhà mà chỉ gật đầu
chào nhẹ.
– Anh biết hôm nay tụi mình đi đâu hông?
– Không!
– Sao chị Phương la anh là người bày đầu.
– Ờ anh có hứa đi chơi tết với chị trước khi về quê ăn tết, đùng một cái đòi đi anh còn hổng biết hôm nay đi nửa nè.
– Anh lúc nào cũng ngơ ngơ chị nói gì nghe liền vậy hả.
– Uhm phải nghe vì chị là chị anh mà.
– Nhưng đâu phải chị ruột đâu.
– Không phải chị ruột thì sao?
– Thì việc gì lúc nào cũng phải nghe lời răm rắp vậy. Em thấy chị Phương đòi làm gì là anh chiều liền.
– Cũng có gì quá đáng đâu, chị là chị của anh mà.
– Anh tối ngày đem cái câu chị là chị của anh ra nói hết.
– Ừ ngoài lí do đó ra em nói anh còn lí do nào khác để đối xử vậy với chị không?
– Có!
– Lí do gì?
– Em hổng chắc, nói ra mất công anh lại chối rồi nói em suy đoán linh tinh.
– Tự em cũng biết linh tinh là hiểu rồi ha. Nhưng sao tự nhiên dạo này em hay khó chịu với chị vậy. Bộ hai người có cãi nhau gì hay chị làm gì sai với em sao.
– Hổng có gì, ai nói anh em khó chịu với chị hồi nào, tại em thắc mắc vậy thôi.
– Ừ…không có thì thôi. Nếu hai người có gì không ổn với nhau được thì
nói anh nghe, có khi hiểu lầm nhau rồi bất hòa thì không tốt. Em là bạn
anh, chị là chị anh, đừng làm anh khó xử.
– Anh nói vậy là sao? Ý anh là em gây chuyện hả?
– Đó! Anh có nói vậy hồi nào đâu. Anh chỉ nói nếu có gì bất hòa thì
nói cũng nhau giải quyết chứ chơi chung với nhau bằng mặt không bằng
lòng mất vui.
– Ai nói anh em với chị bằng mặt hổng bằng lòng, tự nhiên anh nghĩ vậy rồi nói em.
– Ừ không có thì tốt, coi như anh nhiều chuyện được chưa. Nhưng sau
này lỡ chị có làm gì sai em cứ nói với anh, để anh chịu cho…đừng giận
chị nha, tại tính chị như con nít nhiều khi vô tình làm sai chứ chị
không có ác ý gì đâu.
– Nói linh ta linh tinh. Mà anh làm như chị thánh thiện lắm không bằng, rủi chị có ý gì đó anh tính sao?
– Thứ nhất em đừng nói chị như vậy. Thứ hai chị không thánh thiện gì hết nhưng anh hiểu chị.
– Em hổng có ý nói xấu chị. Em chỉ nói anh đừng lúc nào cũng dễ tin
người vậy. Ngay cả em cũng chưa chắc hổng lừa dối anh ít nhiều mà, anh
hổng sợ người khác tốt với anh là có dụng ý hết sao.
– Em là bạn anh, anh không nghĩ anh sẽ đề phòng em làm gì. Còn ngoài
ra ai anh không biết nhưng chị thì anh hiểu, dù không hiểu anh cũng tin
vì chị là chị của anh.
Nó mĩm cười, sau lưng chắc nhỏ Hân lại khó chịu vì nó lại dùng cái lí do “vì chị là chị của anh” để nói về chị.
– Anh!…hết biết nói gì với tên ngốc như anh luôn. Để em coi anh sống được bao lâu với suy nghĩ đó. Nghỉ nói, nói chuyện với anh tha nói với
cái cây sướng hơn.
– Ờ! Nghỉ đúng rồi, tới quán kìa cô nương.
– Hứ!
Nhỏ xuống xe đi luôn vô trong không thèm chờ nó đi chung. Cũng may
cuộc nói chuyện nhanh chóng kế thúc vì về đến quán và cũng tại cái kiểu
nói chuyện tưng tửng của nó làm nhỏ cụt hứng chứ nhỏ mà hỏi tới giữa em
và chị anh chọn ai thì chắc bó tay. Nói chuyện với nhau thì nói vậy chứ
nó vẫn cảm nhận có điều gì đó giữa chị và nhỏ Hân, hay ít nhất từ phía
nhỏ Hân đã bắt đầu khó chịu với chị mặc dù nó không biết chuyện gì xảy
ra giữa hai người này. Bất giác nó tự hỏi lòng mình, một ngày nào đó rủi (rủi thôi nhé) chị và nhỏ Hân cãi nhau nó phải đứng về phía người nào.
Đó là chuyện suy nghĩ linh tinh của riêng nó thôi, còn trước mắt là
một chuyến đi chơi đến cái nơi mà nó chưa biết là đi đâu nhưng dự đoán
sẽ nhiều lắm vui vẻ. Đơn giản thôi, đây là chuyến đi với chị theo lời
hứa tối qua, đi với chị thì dù đi đâu cũng sẽ vui. Hơn nửa, năm mới tết
đến, còn gì vui vẻ hơn việc gác lại công việc, học tập để đi du lịch đây đó với bạn bè, người thân. Theo như nó quan sát thì có cả ông Kha, chị
Tiên cũng đi chung kia mà.
– Ủa ông lùn! Anh cũng đi chơi nửa hả.
– Đ.M mày bộ lùn hổng được đi chơi hả mậy.
– Đi bỏ quán sao cha.
– Ý kiến con khỉ. Tau ở nhà thì mày đi được tau con mày.
– Nhân viên tết được quyền nghỉ nha ông.
– Ờ mày ngon nghỉ luôn tau coi.
– Ngon thì đương nhiên ngon rồi. Khai thiệt đi ông, sợ chị Tiên buồn
thành ra bỏ quán đi chơi tết một chuyến chiều lòng người đẹp chớ gì.
– Dẹp! Tau mà sợ hả. Ai nói mày tau bỏ quán.
– Chớ hai anh em mình đi quán ai coi.
– Thằng đệ bên nhà tau coi. Mày không quen đâu, tranh thủ đi vài ngày về bán xuyên tết luôn.
– Ờ vậy cũng được, đi vậy chứ tết bán suốt không đưa chị Tiên đi đâu chơi chỉ buồn tội nghiệp.
– Nó la tết tranh thủ qua phụ tau mày thành ra giờ cho đi chơi bù trước.
– Vậy mà la không sợ chị Tiên buồn hơ hơ.
Nó cười cười nháy mắt chọc ông Kha, ngay lập tức ổng đạp nó một cái.
– Đ.M giỡn mặt mậy. Đi rinh mấy thùng bia với nước ngọt tau để trên kệ tủ lên xe nhanh.
Nó nhảy sang một bên né cú đạp của ông Kha rồi nhanh chân chạy vào
trong vác bia với nước ngọt ra xe. Hôm nay đi bằng xe 12 chỗ bên nhà ông Kha cho rộng rãi, đồ ăn nước uống ông Kha với chị Tiên chuẩn bị đầy đủ
từ sớm. Mọi người đều bận rộn bưng vác sắp xếp đồ đạc ra xe đi, còn cái
người bày đầu thì thảnh thơi đi vòng vòng chơi với hai đứa nhỏ cháu của
chị Tiên dẫn theo cho vui. Chưa từng thấy ai đi chơi nào như đám của nó
mang tiếng là bận rộn chuẩn bị đi chơi chứ hỏi người nào cũng không ai
biết là sắp đi đâu, chỉ có một người duy nhất biết không ai khác là chị
của nó, có nhiêu cũng giấu hết nói nổi chị luôn.
Quán đỏ rực những câu đối, đèn hoa trang trí ngày tết, mọi người đều
bận rộn với công việc riêng của mình. Còn ở một góc phía ngoài quán, nó
cũng với mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng cho một chuyến du xuân ngày tết. Một năm bận rộn học tập, làm việc, đây là những ngày duy nhất người ta
gác mọi việc lại để vui chơi, đi đây đi đó. Nó chưa biết đi đâu, nhưng
dù có đi đâu thì cũng coi như nó hoàn thành lời hứa hồi tối với chị. Hơn nửa đâu phải lúc nào cũng có dịp mọi người đều rảnh rổi cùng nhau đi
chơi xa như vầy. Chuyến đi hôm nay có mặt tất cả mọi người mà nó có được kể từ khi rời quê lên SG đi học một năm nay. Ông Kha, chị Tiên, anh
Phong, Hân và chị…họ đều là những người có mặt trong suốt một năm qua
của nó đang ở đây cùng nhau vui vẻ bên cạnh nó…tất cả họ…trừ em