Đọc truyện Ngày Em Trở Thành Ác Quỷ – Chương 35: Gặp gỡ
“Chứng kiến sự sai sót trong chiến đấu của Katrina-Rikuto đã bị thương dưới chính lưỡi dao mà Katrina dùng…
Katrina được yêu cầu chơi Khúc Cầu Siêu dưới trăng để cầu nguyện cho những linh hồn người đã khuất…
Nhỏ được Tanaka đưa về phòng mình ngủ cùng trong lúc phòng nhỏ cần dọn dẹp…
Và suy luận quá “hợp lý” của nhỏ đã đưa chính nhỏ và Kerji rơi vào hoàn cảnh trớ trêu…”
———————————————-
Bốn người-Tanaka, Haru, Tsuke, Gin đều sững người. Kerji tội nghiệp không nói được gì, cậu hoảng hốt vùng dậy rồi giải thích trước những con mắt nghi ngờ nham hiểm của mọi người xung quanh.
-“Kerji, cậu…”-Tanaka đỏ mặt che miệng nói.-“Cậu qua phòng chị rồi bắt Katrina qua đây sao?!”
-“Ôi không, Kerji…”-Haru lắc đầu thất vọng.
-“Kerji, cậu thật là…!”-Tsuke cười thâm độc.
-“Vậy là nơi mà chúng ta không nghĩ đến lại là nơi mà chúng ta cần phải đến!”-Gin gật đầu.
-“Không! Không phải! Cô ấy đi nhầm phòng thôi! Em tỉnh dậy là đã thấy cô ấy ôm em rồi!”-Kerji đỏ mặt xua xua hai tay biện minh cho chính bản thân mình.
-“Akairi!… Đâu rồi…”
Mọi người im lặng hẳn trước câu nói của Katrina. Nhỏ đang tìm kiếm con gấu bông mà nhỏ ôm hồi nãy, rồi nhỏ nhíu mày dịu mắt tỉnh dậy. Đèn sáng làm nhỏ bị loá mắt, một hồi lâu rồi mới ngơ ngác nhìn mọi người.
-“Có chuyện gì mà mọi người đông đủ quá…?”-Katrina nghiêng đầu hỏi.
Cô nhìn xung quanh căn phòng. Đây không phải phòng của Tanaka, đây là một căn phòng với thiết kế màu ghi chủ đạo. Rồi nhỏ nhìn lên giường, chiếc giường rộng và chắc chắn nó không phải giường phòng Tanaka, ngồi kế bên đó là Kerji đang mặc đồ ngủ.
-“Sao…sao lại?!”-Katrina bấy giờ mới sực tỉnh.
-“Em đã ôm cậu ấy ngủ…ok?”-Tanaka cười nham hiểm rồi chỉ vào Kerji.
-“Sao…sao lại?!!”-Katrina hét ầm lên, làm rung cả dinh thự to lớn. Nhỏ đỏ mặt tới bốc khói, không nói được gì, nhỏ nhìn Kerji rồi chạy mất. Kerji nhìn nhỏ, cậu chỉ cười trừ cộng thêm vẻ mặt chán nản.
Bữa sáng của mọi người chìm trong yên lặng, có hai cô cậu thì vừa ăn vừa đỏ mặt lúng túng, cố tỏ ra nghiêm túc. Hai thanh niên Tsuke và Gin thì nhìn nhau cười nham hiểm. Inoue không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô nhìn Chika, Chika cũng lắc đầu, Yunumi cũng vậy. Còn Haru và Tanaka tủm tỉm cười.
-“Em đã nói là em nhầm phòng mà! Mọi người tính nghĩ cái gì thế?!”-Katrina không chịu nổi, nhỏ bắt đầu giải thích.
-“Katrina đừng nóng, ăn đi này…”-Tanaka cố gắng không cười dỗ dành Katrina.-“Ngoan ngoan, chỉ là nhầm thôi mà, không có gì hết!…”
-“Nhầm gì ạ?”-Inoue ngơ ngác hỏi.
-“Em không biết gì à, Kattha cô ấy-…”-Gin cười đùa nói.
Cậu bắt gặp đôi mắt lườm nguýt đầy nguy hiểm của Katrina. Nhỏ cầm chiếc quạt lên có ý sẽ giết Gin nếu như cậu còn giỡn với cô về chuyện nhầm phòng.
-“Không có gì đâu!”-Gin thay đổi 180 độ.-“Chẳng có gì hết haha…”
Cậu bị Katrina làm cho ám ảnh đã lâu, nên rất sợ nếu Katrina lại động thủ. Nhỏ cầm nĩa chọc lung tung trân đĩa thức ăn, vừa bực dọc vừa khó chịu. Còn Kerji thì cố tỏ ra bình tĩnh, nghiêm túc. Chán cái cảnh tượng này, Katrina đứng dậy bỏ đi.
-“Kệ nhỏ đi, chị Tanaka.”-Thấy Tanaka định gọi Katrina quay lại, Kerji bèn ngăn cản.
-“Cậu thì thích rồi…ha!”-Tanaka cười nham hiểm nhìn Kerji.
Kerji đỏ mặt quay đi. Ba đứa nhỏ đám Inoue thì vẫn cứ ngơ ngác, Rikuto cũng vậy.
Bữa sáng xong xuôi, mấy nhỏ đi học, còn Tsuke và Gin sẽ ở nhà vì tối qua hai cậu đã phải canh chừng. Kerji mở cửa xe cho Katrina như mọi lần. Cậu không biết nên phải phản ứng sao với Katrina sau vụ việc xấu hổ tối hôm qua.
Katrina ngồi yên vị trên xe. Cả hai đều quay mặt ra cửa sổ, không dám tự nhiên như mọi ngày. Katrina đảo mắt xung quanh rồi gọi.
-“Kerji!”
-“Chuyện gì?”-Kerji giật mình.
-“Hôm qua tớ ôm cậu thật hả?”-Katrina vừa ngượng nghịu, vừa tò mò hỏi.
-“Ờ!”-Kerji đỏ mặt trả lời.
-“Vậy…tớ có nói gì không?”-Katrina hỏi, tim cô đập mạnh.
-“Không…”
Kerji nhớ lại hồi sáng sớm, con nhỏ vừa ôm cậu vừa ngủ, đã thế còn nói mớ về con gấu bông tên “Akairi”, lại còn kêu cậu là đồ khốn nữa, không biết nhỏ mơ mộng gì. Katrina thở phào nhẹ nhõm. “May mà mình không nói gì, giấc mơ đêm qua lạ quá…”-Katrina nghĩ.
Chiếc xe đỗ ở cổng. Katrina nhanh chóng chạy lên phòng học rồi quăng cặp ở đó, chạy qua lớp Akairi rồi ngó vào. Có lẽ cậu ấy chưa đến.
-“Đi ăn sáng đã…nãy bực quá bỏ ăn giờ lại đói rồi…”-Katrina than thở.
Katrina bước dọc hành lang để xuống phòng ăn của trường học. Nhỏ vừa đi vừa xoa bụng. Ở dưới phòng ăn, nhỏ đụng mặt Nora. Cô nàng đỏng đảnh vẫn cố tỏ ra sang chảnh như thường ngày. Nhỏ hất hàm nhìn Katrina vẻ thách thức. Katrina chỉ cười, cô khinh con bé bị đá rồi mà còn kênh kiệu. Katrina hích vào người Nora làm cô đánh rơi chiếc ví trong tay.
-“Xin lỗi, tớ bất cẩn quá!”-Katrina ra giọng tử tế với Nora.
Cả hai đều cúi xuống nhặt nó lên. Tay của Katrina chạm vào tay của Nora, làm Nora nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay cô. Rõ ràng là một chiếc nhẫn đính hôn trên ngón áp út, Katrina cố tình làm vậy cho Nora nhìn thấy. Chiếc nhẫn làm Nora tò mò.
Katrina vừa đi vừa cười, cô đã chọc cho Nora phải cảm thấy tò mò với chiếc nhẫn đính hôn trong tay. Cô quay về lớp học của mình.
-“Katrina, em đây rồi. Anh tìm em nãy giờ…”-Akairi mừng rỡ chạy tới.
-“À, vâng!”-Katrina đỏ mặt mỉm cười nói.
-“Tối qua em có được nghỉ ngơi không? Ngủ ngon chứ?”-Akairi hỏi với vẻ quan tâm.
-“Có…”
Katrina nhớ lại tối qua, đúng là ngủ thì có ngon thật, nhưng nếu là ôm Kerji mà ngủ thì không tuyệt cho lắm. Katrina cố vò đầu bứt tai cho quên chuyện tối qua.
-“Katrina này, cha muốn chiều nay tới gặp cha…”-Akairi mỉm cười nói.
-“Gì…gì cơ ạ?!”-Katrina lúng túng hỏi.
-“Chiều nay sẽ có xe tới đón em, nhớ chuẩn bị nhé…vào lớp rồi, về phòng học đi Katrina!”-Akairi xoa đầu Katrina và nói, trong khi Katrina chưa kịp nói gì. Mọi thứ sao có vẻ vội vàng quá.
Katrina mở tủ đồ, lựa hết cái đầm này rồi cái đầm khác. Nhỏ mặc lên người, rồi lại thay, rồi lại mặc. Nhỏ đang tìm một bộ đồ để ra mắt cha Akairi, sao cho có thể gây ấn tượng tốt với ông ấy. Nhỏ ngồi xuống chải tóc và trang điểm, dắt một chiếc trâm cài để búi tóc lên. Chiều nay nhỏ sẽ là một nàng dâu “hờ” xinh đẹp trong bộ đầm màu đỏ rực rỡ và trâm cài hoa anh đào. Katrina ngó qua cửa sổ, hình như xe của Ileiser đã tới.
Katrina cài vội khoá giày cao gót rồi chạy xuống đại sảnh. Cô xém ngã khi giày cao gót bị tuột, nhưng may mắn là Kerji đã đỡ cô. Katrina ngã tựa vào vai Kerji.
-“Cẩn thận tý đi!”-Kerji nhìn Katrina với ánh mắt trách móc.
Cậu đỡ con nhỏ ngồi xuống bậc thang, cầm chiếc giày lên rồi đeo lại cho nhỏ. Katrina đỏ mặt nhìn Kerji. Cậu cài khoá cho Katrina thật cẩn thận, rồi còn xem lại chiếc giày bên kia.
-“Đứng dậy được không?… Mà tay cậu làm sao kia?”-Kerji hỏi.
Tay Katrina vẫn còn vết bầm tím do đè tên địch từ tầng hai xuống đất. Kerji ấn vào vết thương, làm Katrina la lên đau đớn.
-“Sao cậu bảo không bị thương hả?!”-Kerji mắng Katrina.
-“Chỉ bầm tím chút thôi mà!”-Katrina nói, cô sực nhớ ra chuyện cần làm chiều nay.-“Tớ đi đây!”
Nhỏ đứng dậy và chạy ra ngoài đại sảnh. Kerji nhìn theo Katrina, ánh mắt có chút buồn và lo lắng. Katrina đang chạy đột nhiên đứng lại, quay đầu nhìn Kerji.
-“Cảm ơn cậu, Kerji!”-Nhỏ mỉm cười và nói lớn để Kerji nghe thấy.
Ngoài cổng, một đoàn xe đã đến đón cô. Sumi xuống xe mở cửa cho Katrina ngồi lên chiếc xe dẫn đầu. Những chiếc xe đều là màu trắng và có biểu tượng của Ileiser.
-“Chào cô, Sumi!”-Katrina cúi đầu nói.
-“Vâng, chào tiểu thư.”-Sumi để tay lên ngực trái rồi cúi đầu chào Katrina.
Katrina mỉm cười bước lên xe. Sumi đóng cửa xe rồi nhìn vào dinh thự. Kerji vẫn đứng đó, nhìn theo Katrina. Đoàn xe nhanh chóng dời đến dinh thự Ileiser.
-“Đi đâu đó, nhỏ Kattha ý?”-Tanaka đi tới và hỏi.
-“Đi gặp cha Akairi.”-Kerji thở dài trả lời.
-“Sao lịch trình của nhỏ mà em biết nhiều quá?”-Tanaka ngạc nhiên hỏi.
-“Tai mắt trong trường học của em nhiều lắm chị à!”-Kerji cười nói.
-“Vậy cậu cho người theo dõi Kattha?”
-“Đại loại thế…!”-Kerji quay lên trên lầu khi đoàn xe đã rời khỏi.
Đoàn xe hộ tống Katrina tới tận cổng dinh thự Ileiser. theo sau đoàn xe có hai xe vệ sĩ của Horltias. Bậc thềm của dinh thự này đã trải thảm đỏ sẵn để đón khách.
-“Katrina, em đây rồi.”-Akairi chạy tới cầm tay Katrina và mỉm cười.
-“Vâng!”-Katrina trả lời.
Akairi dẫn Katrina lên phòng khách của dinh thự. Cha của Akairi đã ngồi sẵn trên ghế. Ông ấy là một người lãnh đạm, và Akairi thừa hưởng khá nhiều nét từ ông ấy.
-“Chào buổi chiều, ông Sanjou.”-Katrina cúi đầu nói.
-“Con đẹp y hệt Yuuna Hatice vậy…! Ngồi xuống đi nào.”-Ông Sanjou mỉm cười nói.
Kerji ở nhà đứng ngồi không yên. Tuy đã cử vệ sĩ đi theo, nhưng cậu không biết được nhà Sanjou sẽ nói gì với Katrina. Cậu thoáng nghĩ đến cha mình…
Buổi gặp nhanh chóng kết thúc. Katrina chưa muốn về, cô xin vệ sĩ cho cô được đi dạo trong công viên gần dinh thự Horltias. Katrina vừa đi vừa mỉm cười, cô được ông Sanjou ca ngợi hết lời vì vẻ đẹp và tài năng, tất nhiên là không tính vụ nữ công gia chánh. Nhỏ vừa đi vừa ôm mặt cười thích thú.
-“Ơ…Aiko?!”
Katrina ngạc nhiên khi thấy Aiko đang cho bồ câu ăn ở gần hồ nước. Aiko vẫn mang vẻ đẹp của sự mong manh, thuần khiết và dịu dàng, nhưng cô bé không còn lộng lẫy như trước. Cô đứng dậy ngạc nhiên khi thấy Katrina.
-“Aiko này, cuộc sống của cậu sao rồi?”-Katrina ngồi xuống bên cạnh Aiko và hỏi.
-“Tạm ổn thôi…”-Aiko có vẻ dè chừng Katrina. Mẹ cô đã giở trò hạ độc Katrina, nhưng cô không biết mẹ Katrina đã lật ngược tình thế. Chuyện đó làm Aiko cảm thấy tội lỗi khi ngồi cạnh Katrina.
-“Aiko này, cậu thích Kerji lắm hả?”-Katrina hỏi.
Aiko giật mình đỏ mặt. Cô lúng túng nhìn Katrina nói không nên lời, hai tay xua xua nhưng không hề biện minh. Aiko không biết nói gì, cô chỉ cúi mặt xuống, tay hai đan vào nhau để trước ngực.
-“Vậy là thích mà đúng không?!”-Katrina nhìn Aiko và hỏi.
Aiko gật đầu. Katrina nhìn Aiko một hồi lâu. “Dễ thương quá, bảo sao Kerji cũng thích cậu, hai người còn hôn nhau rồi mà”-Katrina nghĩ. Katrina thoáng cảm thấy cô đơn.
-“Kerji cậu ấy cũng thích Aiko mà…”-Katrina nói nhỏ.
-“Không, không phải!…”-Aiko bối rối nói.
-“Còn sao nữa? Hai người hôn nhau rồi mà.”-Katrina mỉm cười.-“Không phải biện minh đâu, đừng ngại! Bạn bè với nhau mà.”
Aiko vẫn cảm thấy ái ngại và có lỗi đối với Katrina. Katrina không nghĩ vậy, cô lúc nào cũng vô tư hồn nhiên như một đứa con nít, ở cả hành xử và tâm hồn. Điều ấy là Aiko có vẻ thoải mái hơn, cô e dè nhìn Katrina và nở nụ cười buồn bã.
Trời ngã về chiều. Đã đến lúc Katrina phải trở về nhà. Nhỏ lang thang đến chỗ gần đài phun nước để ngắm trước khi hoàng hôn tắt.
-“Gì?! Sao hai anh chị già lại ở đây?!”-Katrina ngạc nhiên khi thấy Haru và Tanaka ngồi trên bãi cỏ.
Hai người nắm tay nhau trông khá thân mật và riêng tư. Tanaka hơi đỏ mặt cúi đầu xuống. Haru thì trông có vẻ quyết tâm dồn nén cảm xúc để làm gì đó.
-“Tanaka này, anh đã nghĩ rất nhiều về việc đó…”-Haru nói.
-“Vâng?!”-Tanaka giật mình đỏ mặt.
-“Anh thích em, Tanaka à…”-Haru nắm lấy hai tay Tanaka và nói.
-“Em cũng vậy…”-Tanaka đỏ mặt, ngượng nghịu nói.-“Em biết mà…”
Hai người ôm lấy nhau và mỉm cười hạnh phúc. Haru lấy tay xoa lưng Tanaka rồi xoa đầu cô. Người lớn tỏ tình có vẻ đơn giản hơn là mấy đứa nhóc.
-“Đừng để tụi nhỏ biết, chúng ta sẽ bí mật chuyện hẹn hò rồi-…”
-“Rồi sao?!”-Katrina mỉm cười nham hiểm nói.
Cả hai giật mình buông tay nhau ra khi thấy Katrina xuất hiện một cách đường đột. Con nhỏ cũng có phút nham hiểm đấy chứ!
-“Trước lúc hai anh chị về tới dinh thự, tất cả mọi người sẽ biết! Ahahahaha…”-Katrina cười như một mụ phù thuỷ, nhỏ dọt lẹ chạy ra xe rồi về dinh thự.
-“…”
Cả Haru và Tanaka đều yên lặng không biết nói gì hơn. Xem ra dinh thự Horltias đã có thú vui…
—–/////Hết Chap-35/////—–
Next: Chap-36