Đọc truyện Ngày Em Trở Thành Ác Quỷ – Chương 34: Nhầm lẫn đáng yêu
“Shinka đã tới với Katrina, cốt để làm cô vui vẻ và hỏi về chuyện cô quyết định đính hôn…
Shinka đã để lại cho Katrina vài lời nhắn nhủ, buộc cô phải suy nghĩ…
Buổi tối hôm ấy, Horltias bị tấn công bất ngờ. Trong những giây phút cầm cự, Katrina đã dùng cây violin của mình để vẽ lên những nốt nhạc thánh thót…”
———————————————-
Katrina vội vàng cúi xuống nhặt những con dao của địch. Có những con dao nguyên vẹn, có những con dao đã vấy máu. Katrina xếp nó thàng hình một chiếc quạt, chờ cho Rikuto giữ yên boss trong vài giây. Tay trái của Katrina để đằng sau lưng, nó đã bị bầm tím lúc cô đè tên địch từ tầng hai xuống dưới nền đất.
Rikuto:-“Yunumi!”
Yunumi:-“Được rồi!”
Katrina sử dụng nó như chiếc quạt của mình. Nhưng những con dao ráp lại thì khá nặng, thế nên nó dễ bị đổi hướng. Những con dao bay vun vút trong gió, cắm thẳng vào lưng boss của địch. Boss của địch la lên đau đớn, thừa cơ Rikuto cầm dao đâm thẳng xuống. Có điều lưỡi dao mà Katrina phóng đã sượt qua vai Rikuto.
-“Không ổn…”-Katrina nhíu mày tức giận, có lẽ vì tâm trạng cô hôm nay không được tốt cho lắm.
-“Sao cũng được tiểu thư Kattha à, boss cũng đã tiêu diệt rồi…”-Yunumi an ủi.
Rikuto ôm lấy vết thương trên vai khi đã cướp được viên ngọc. Một viên ngọc màu đen, màu của sự huyền bí. Yunumi vội vàng chạy tới đỡ Rikuto.
-“Không sao chứ?!”-Yunumi lo lắng hỏi.
-“Không…không sao!”-Rikuto gắng gượng nói.
Yunumi lật tay Rikuto ra để xem vết thương. Tay của Rikuto bấy giờ lẫn cả máu của địch và máu của chính mình. Vết thương khá sâu, và trên người của Rikuto còn nhiều vết thương từ những cuộc chiến trước.
Tanaka:-“Có chuyện gì vậy?!”
Yunumi:-“Boss bị tiêu diệt rồi ạ…”
Tanaka:-“Chị cũng sắp về tới nơi rồi!”
Tanaka đang ngồi trên xe cùng Kerji trở về. Có vẻ họ đã chiếm đoạt được viên ngọc của vị trưởng lão kia. Tanaka đặt viên ngọc lên tay, ngắm nghía màu tím dịu dàng của nó. Trên người cô và Kerji đều lấm máu.
-“Lần này là công của chị nhé!”-Tanaka giơ tay với biểu tượng chiến thắng. Kerji chỉ quay mặt đi.
-“Ờ, công của chị. Chẳng qua ông già đó háo sắc.”-Kerji nói vẻ chán nản.
Hồi nãy, đáng lẽ Kerji sẽ có một trận chiến ngang tàn với vị trưởng lão. Ai ngờ bà chị già xông tới, cướp luôn vị trí nhân vật chính của cậu. Ông trưởng lão làm cậu vô cùng thất vọng, mới đầu ông ta có một vẻ mặt thật nghiêm nghị, nhưng tới khi Tanaka đến thì ông ta lại… Haru được một phen cáu tiết ngay tại chiến trường. Lưỡi dao ngọt ngào của Tanaka đã chấm dứt sự tồn tại của gia tộc đó trên bản danh sách ứng viên trở thành Bá Vương mới.
Chiếc xe đỗ xịch ở cổng. Tanaka mở cửa bước xuống, ngay dưới chân cô là xác quân địch, có cả quân của mình. Katrina đứng thất thần ngay giữa chiến trường của dinh thự Horltias, nhìn về phía Rikuto.
-“Sao thế này?! Quân địch làm cậu bị thương hả?”-Tanaka tức giận chạy đến bên cạnh Rikuto.
-“Không, là em làm cậu ấy bị thương…”-Katrina nói.-“Xin đừng vu oan kẻ vô tội.”
Tanaka ngạc nhiên trước câu thú tội của Katrina. Tất nhiên, cô hiểu là Katrina không hề cố ý, nhưng đó là sơ suất đáng trách. Katrina vừa buồn bã, vừa thất thần đứng sững ở đó, chân cô như không còn có thể di chuyển. Kerji đi lướt qua Katrina, cậu không nhìn mặt con bé tội nghiệp…
-“Chơi đàn đi, Kattha. Hồi nãy hình như không phải là cây đàn thật mà cậu được tặng.”
Katrina chỉ cúi đầu, cô không nói gì, lẳng lặng bỏ lên phòng, lấy ra một cây đàn khác. Cây đàn này trông có vẻ đẹp hơn, nhưng nó lại giống như một cây đàn cổ. Một cây đàn đã cũ…
Mọi người được huy động để dọn dẹp lại dinh thự Horltias. Nếu là Horltias thua, thì dinh thự này sẽ bị phong toả, nhưng Horltias đã chiến thắng khi chống lại quân địch đột nhập. Katrina đứng trên lan can tầng thượng. Cô đặt cây đàn lên vai, áp má vào nó, rồi cô bắt đầu kéo. Cô như một người nghệ sĩ thực sự, một người nghệ sĩ biểu diễn dưới trăng cùng cơn gió…
-“Khúc cầu siêu?!”-Tanaka ngạc nhiên khi nghe thấy những tiếng đàn phát ra từ tầng thượng.
-“Phải, cầu siêu…”-Kerji nói với vẻ trầm ngâm.
-“À, phòng của Kattha cũng cần dọn dẹp…”-Tanaka nói.-“Nhỏ đã giết một tên tướng ngạo mạn ngay ở trong phòng mình.”
Phòng Katrina như bị xáo trộn. Cửa kính vỡ tan, những đồ vật của cô thì rơi lăn lóc trên sàn, và chiếc quạt cũng vậy… Trên rèm cửa, trên giường cũng bị vấy máu của quân địch.
-“Nhỏ có bị thương không, Yunumi?”-Kerji lo lắng hỏi.
-“Em không rõ… Tiểu thư Kattha đã đè một tên từ lan can rớt xuống đất đó…”-Yunumi nhớ lại và nói.
Kerji nhặt chiếc quạt trên sàn lên. Nó đẹp và lung linh, không chút máu me của quân thù. Và không có dấu hiệu Katrina sử dụng đến nó.
-“Nhỏ đã dùng gì?!”-Kerji giơ chiếc quạt lên và hỏi.
-“Chị ấy cướp rìu của hắn ta,…rồi xếp từng con dao lại thành một chiếc quạt.”-Yunumi cười nhạt trả lời.
-“Ngốc, đúng là con ngốc…”-Kerji bất lực nói.
Kerji lên tầng thượng của dinh thự. Trước mặt cậu là một cô gái đang phiêu bổng với cây đàn của mình. Cô ấy đang nhắm mắt lại, đưa tâm hồn mình theo những nốt nhạc ngân nga. Hình ảnh đẹp như vậy làm Kerji không khỏi xao xuyến. Mái tóc và tà váy dài bay nhẹ trong gió, được soi rọi bởi ánh trăng dịu dàng, làm cho cậu cảm thấy trước mắt mình không phải là một người thường, mà là một tiên nữ…
-“Kattha!…”-Kerji khẽ gọi.
-“Chuyện gì thế?”-Katrina hỏi, cô vẫn kéo đàn.
-“Có bị thương không?”
-“Không…”
Cả hai đều im lặng sau đó. Cuộc đối thoại tưởng chừng như còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng có thứ gì đó ngăn cản. Có gì đó thật khó khăn, đối với cả Kerji và Katrina.
-“Kerji này!…”-Katrina dừng đàn và gọi.
-“Sao thế Kattha?”-Kerji ngạc nhiên hỏi.
-“Nếu một ngày…”-Katrina ngước lên nhìn trời và nói.
-“Sao?…”-Kerji ngơ ngác hỏi.
-“Bỏ đi…”-Katrina nói.”Mình đang nghĩ cái quái gì thế này?!?!”-Katrina nghĩ trong đầu.
Kerji thở dài nhìn xung quanb. Ở đây chỉ có cậu và Katrina-một khung cảnh tĩnh mịch riêng tư mà hai người ít khi có được. Cậu cho tay vào túi quần, nắm chặt một thứ gì đó. Kerji dồn nén quyết tâm rồi đến gần Katrina. Cậu dùng hai tay bưng mặt con nhỏ lên để nó nhìn thẳng vào mắt cậu.
-“Kattha, dù hơi muộn, nhưng tớ vẫn muốn nói…”-Kerji nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Katrina.
-“Gì…gì cơ?”-Katrina đỏ mặt vùng vẫy.
-“Thực ra, tớ-…”
-“Kerji! Anh cho người dọn dẹp xong-…”
Kẻ phá đám lại tới, và vẫn là cặp đôi hoàn cảnh suốt ngày ám Kerji và Katrina. Lần này là lần thứ tư Kerji bị phá hoại, và là lần thứ hai mà Haru phá hoại Kerji với Katrina, cộng gộp với bà chị già là đủ bốn lần. Và đến lần này đủ làm Kerji nóng máu. Cậu túm cổ áo Haru, tức giận lôi anh xuống lầu dưới.
-“Anh biết lỗi rồi mà…”-Hai hàng nước mắt Hari chảy dài, anh chắp tay xin lỗi.
-“Anh với bà già đó đến với nhau được rồi đấy!!”-Kerji tức giận đáp Haru vào tường.
Katrina vẫn ngơ ngác nhìn theo. Nhỏ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mà công nhận nhỏ ngốc thật. Katrina nâng cây đàn đó lên và nhìn ngắm, cô nhớ đến hình bóng ai đó, một người đàn ông đứng tuổi, đeo mặt nạ che nửa trái khuôn mặt, với nụ cười ấm áp… Người đàn ông đó đã đưa cho Katrina cây đàn này, khi cô còn nhỏ xíu.
Kerji bực bội về phòng mình. Cậu úp mặt nằm xuống giường nệm rộng, vẻ đầy bực bội và thất vọng, nhưng cậu ấy sẽ không bỏ cuộc rồi. Katrina cũng xuống lầu, nhỏ tìm về phòng, nhưng phòng nhỏ trông có vẻ hoang tàn. Và chắc chắn sẽ không nghỉ ngơi được ở cái nới vừa bừa bộn, lại có đầy máu me, kính vỡ trên sàn.
-“Qua phòng chị đi, Kattha!”-Tanaka chỉ tay về phòng cô.
-“À, vâng…”-Katrina vào phòng, ôm lấy con gấu bông cùng chiếc quạt của mình rồi quay ra.
Katrina ngoan ngoãn ôm con gấu bông đi theo sau Tanaka y hệt con với mẹ. Nhỏ ôm cổ con gấu bông lớn, áp má vào đầu con gấu bông và nựng nó như một đứa trẻ. Tanaka vừa đi vừa quay lại nhìn Katrina, cô mỉm cười hạnh phúc khi thấy Katrina như vậy.
Tanaka mở cửa phòng, cô thắp đèn rồi nhìn lên đồng hồ. Đã gần 2h sáng, và nhỏ Katrina trông có vẻ buồn ngủ.
-“Ngủ một lát nhé? Chị cũng mệt rồi… Bảo Haru canh chừng dinh thự là được…”-Tanaka che miệng và ngáp, cô vươn vai rồi ngả lưng xuống giường.
Katrina ngoan ngoãn nằm tròn xoa trên giường rồi đắp chăn kín cổ. Nhỏ ôm chặt con gấu trong lòng, nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ. Tanaka nhìn Katrina với ánh mắt trìu mến, rồi cô tắt đèn phòng…
“…..”
“…”
Katrina đột nhiên mơ màng tỉnh dậy. Nhỏ cố giương mắt nhìn sang Tanaka nhưng mọi thứ lại trở lên mờ tịt. Nhỏ chẳng nhìn thấy gì, và không gian cũng yên ắng. Bấy giờ mới là hơn 2h rưỡi sáng. Nhỏ khua chân đeo đôi dép bông vào rồi đi xuống lầu như một con nhỏ mộng du vậy.
Haru đang cùng Tsuke và Gin canh chừng ở bên ngoài cho mấy cô tiểu thư và cậu Boss ngủ. Anh cũng nhắc nhở mọi người phải hết sức yên ắng, một tiếng động nhỏ thôi cũng đủ để kinh động tới mọi người.
Một lát sau, Katrina từ dưới lầu đi lên. Nhỏ vừa đi vừa dụi mắt, mà vẫn chưa ý thức được trước mắt nhỏ là gì, mà trời thì lại tối. Nhỏ lần mò đi trên cầu thang xém ngã tới vài lần. Bực dọc, nhỏ dậm chân trên cầu thang rồi nói mớ những từ ngữ không ai hiểu được.
-“Phòng mình kia à…”-Katrina dụi mắt rồi cố nhìn vào khoảng không. Trời chưa sáng và dọc hành lang cũng không thắp đèn.
-“Không không không! Phòng mình đang dọn dẹp mà. Con ngốc này sao nhanh quên vậy!”-Katrina tự gõ vào đầu mình và nói.
Nhỏ đi tới dãy phòng và ngơ ngác nhìn, nhìn và nhìn. Nhỏ cố nhớ lại là nhỏ đã từ căn phòng nào đi ra ngoài. Phòng Tanaka là phòng thứ hai tính từ đầu dãy, và nó là ở bên tay phải. Vây ra là căn phòng trước mắt cô. Suy luận này có phần hơi sai, vì đi với về là ngược chiều nhau mà…
Katrina gật gù với suy luận của cô rồi mở cửa bước vào phòng. Cô lật chăn và chui vào ngủ một cách tự nhiên…
Khoan đã nào! Chỗ này có cái gì đó sai sai rồi. Phòng Tanaka đúng là phòng số hai tính từ đầu dãy, nhưng là dãy đối diện với dãy phòng Katrina. Có vẻ nhỏ đã “nhầm địa chỉ” trong phút mơ màng, và phòng nhỏ đi nhầm là phòng Kerji-phòng kế bên phòng Katrina.
Tanaka không biết gì về việc Katrina thức dậy, cô vẫn ngủ say trên giường của mình. Katrina đứa tay với xung quanh để tìm con gấu, cô lật sang bén kia tìm, chạm phải thứ gì đó, cô ôm chặt lấy luôn.
Kerji đang ngủ, và cậu cũng không biết phòng mình bị “người ngoài” đột nhập. Cậu cảm thấy hơi khó chịu, rồi mở mắt tỉnh dậy.
-“Gì…đây?”-Kerji dụi mắt nhìn xuống.
Katrina đang dụi đầu vào ngực cậu, tay ôm chặt với ra sau lưng, vừa ngủ sau vừa khẽ mỉm cười.
-“Cái…cái-!!!!”-Kerji như muốn hét lớn, nhưng cậu che miệng lại, cố gắng bình tĩnh trong hoàn cảnh vô-cùng-trớ-trêu này. Hoàn cảnh này làm cậu tỉnh ngủ hẳn luôn.
Cậu bị Katrina khoá chặt tới mức không ngồi dậy được. Cậu đành nằm đó, chống tay lên gối nhìn Katrina, vừa đỏ mặt vừa chán nản nhìn con bé đang ngủ.
-“Con ngốc này nhầm phòng phải không?! Phòng bà Tanaka ở đối diện kia cơ mà!”
Cậu nói một mình vậy cho đỡ bối rối, chứ con nhỏ kia vẫn ngu say sưa rồi còn ôm cậu như ôm con gấu bông của mình. Đúng là nhầm lẫn tai hại, nhưng Kerji cũng thấy vui vui, cậu mỉm cười ngắm con bé.
-“Ấm áp lắm đó, biết không?”-Kerji vén tóc Katrina và nói.
Con nhỏ bắt đầu chẹp miệng nói mớ. Toàn những ngôn ngữ dị thường khiến khung cảnh lãng mạn bị cắt cứt. Kerji nhìn nhỏ vẻ chán nản rồi véo mũi nó. Nhỏ vẫn ngủ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
-“Akairi….~….”
-“Hử?!”-Kerji ngạc nhiên nói.”Thì ra nãy giờ nhỏ tưởng mình là Akairi.”-Kerji bắt đầu hơi bực.
-“Akairi, gấu bông của chị…”
-“Ra là tên con gấu bông à… Tưởng gì!”-Kerji thở phào nhẹ nhõm, may mắn là con nhỏ không tưởng cậu là Akairi.
-“Kerji…”
Kerji bất ngờ khi thấy con nhỏ gọi tên cậu trong mơ. Cậu đỏ mặt cúi xuống nhìn Katrina. Katrina mỉm cười, đáng yêu không tả nổi. Vẻ đáng yêu ấy đã làm Kerji rung động từ rất lâu.
-“Kerji là đồ khốn…”-Nhỏ nói mớ từng chữ một, hơi khó nghe nhưng đủ để Kerji hiểu được.
-“Cái gì?!”-Kerji lấy hai tay véo má Katrina.-“Tớ đối xử với cậu thế nào mà lại nói tớ thế hả?!”
Lúc đó, Tanaka trở mình đưa tay mò sang bên cạnh. Không thấy Katrina đâu, cô giật mình tỉnh giấc. Cô bật đèn lên. Chỉ thấy con gấu bông tên là Akairi nằm trên giường. Tanaka lo lắng chạy đi tìm xung quanh.
-“Haru! Anh có thấy Katrina đâu không?!”
Tanaka chạy ra chỗ Haru và hỏi. Anh đang ngồi cùng Gin và Tsuke. Haru ngạc nhiên lắc đầu.
-“Sao thế?”-Haru hỏi.
-“Em ngủ cùng nhỏ, nhưng bây giờ lại không thấy đâu nữa rồi!”-Tanaka lo lắng nói.
-“Chị đã tìm xung quanh dinh thự chưa?”-Tsuke hỏi.
-“Rồi! Nhưng không thấy đâu cả!”-Tanaka lo lắng nghĩ ngợi.
-“Không lẽ cô ấy bị bắt cóc?!”-Gin đảo mắt và nói.
-“Đừng lo lắng, chúng ta sẽ cùng tìm.”-Haru đặt hai tay lên vai Tanaka an ủi.
Bốn người tìm khắp các nơi xung quanh dinh thự. Nhưng vẫn chẳng thấy đâu cả. Gin cho rằng Katrina bị bắt cóc bởi một tên lạ mặt trong khi ngủ, còn Tsuke thì cho rằng cô nhỏ bị mộng du chạy ra ngoài. Cuối cùng thì vẫn không thấy đâu.
-“Không còn chỗ nào khác à…?”-Gin hỏi.
-“Không, chúng ta đã tìm hết rồi…”-Tanaka lắc đầu nói.
-“Còn phòng cậu boss đó!!!”-Tsuke nói với giọng đùa giỡn.
-“Tên này! Anh đã nói là cậu bớt nghĩ đi cơ mà.”-Haru cốc đầu Tsuke và nói.
-“Chúng ta cũng phải thông báo cho Kerji, chi bằng gọi cậu ấy dậy luôn.”-Gin nói.
Mọi người suy nghĩ rồi gật đầu. Gin cùng mọi người mở cửa phòng Kerji. Tanaka bước vào và bật đèn lên. Kết quả là…cả đám đều đứng hình. Kerji đã thức giấc từ bao giờ, nằm chống tay lên gối, còn đang vuốt tóc Katrina. Katrina thì ôm chăt lấy cậu…
—–/////Hết Chap-34/////—–
Next: Chap-35