Đọc truyện Ngày Em Trở Thành Ác Quỷ – Chương 26: Cảm kích
“Nora kề dao vào sát cổ Katrina, cô đã ôm hận từ lâu, vì nghĩ Katrina chính là người đã nói cho cha Akairi biết…
Sự thật bàng hoàng, chính Kerji-thiếu gia nhà Ryohaku mới là người tiết lộ. Sự thật làm Nora chết đứng…
Trong cung điện của Bá Vương Claihamut, có một người phụ nữ trong tranh, và một người phụ nữ đang chăm sóc cho cung điện này…
Rốt cuộc, nhà Ryohaku đã để lại những dấu ấn đáng gờm gì cho giới bóng đêm?!…”
———————————————-
Tanaka đi trên hành lang rộng của dinh thự. Tay cô ôm vài quyển sách dày và giấy tờ hợp đồng. Cô đêm nó vào thư phòng của dinh thự và đặt nó lên bàn.
-“Kerji chưa về à Tanaka?”-Haru đang đứng ở kệ sách và hỏi.
Tanaka lắc đầu. Cô nhìn lên đồng hồ, đáng lẽ giờ này Kerji và Katrina đã về đến dinh thự. Trời thì đang mưa lớn, chưa có dấu hiệu ngớt. Có ánh đèn xe chớp nhoáng đâu đó, có lẽ Kerji và Katrina đã về đến nơi.
Inoue thắp ngọn đèn trong phòng tập lên. Yunumi và Rikuto đang được huấn luyện nghiêm túc bởi Gin và Inoue. Inoue giúp Yunumi chỉnh lại tư thế và kỹ thuật cằm cung tên và nỏ, còn Tsuke giúp Rikuto sử dụng kiếm sao cho nhuần nhuyễn hơn.
Tanaka đi xuống đại sảnh của dinh thự. Vệ sĩ canh cổng cầm ô đến trước cửa xe, mở cửa và che cho Kerji và Katrina vào nhà. Kerji bước vào đại sảnh, với tập giấy tờ trong tay, còn tay phải thì buộc bởi một chiếc khăn tay trắng.
-“Gì thế này, tay em bị làm sao thế?!”-Tanaka sửng sốt nhìn vết thương và hỏi. Cô cởi chiếc khăn tay ra, hốt hoảng khi nhìn thấy vết cắt sâu trên tay Kerji, vết thương đang có giấu hiệu khép miệng.
-“Ahahahaha…không có gì đâu.”-Kerji cười trừ nói.
Katrina không nói gì. Hồi nãy cô có tức giận, nhưng rồi cô cũng hiểu, chỉ vì cô mà Kerji đã bị thương như vậy. Cô cảm thấy có lỗi, và những gì cô làm cho Kerji là chưa đủ, chưa hề đủ.
-“Vậy cậu tính tham gia cuộc chiến kiẻu gì trong khi tay phải bị thương như vậy?”-Tanaka lo lắng cầm tay Kerji lên xem và nói.
-“Có cậu ấy yểm trợ rồi.”-Kerji liếc nhìn Katrina. Nhỏ đang cúi đầu cảm thấy có lỗi.
Tanaka tờ mờ hiểu chuyện gì đã xảy ra. Kerji bị thương, còn Katrina đang cảm thấy tội lỗi. Khó mà giấu Tanaka được. Kerji cầm tập giấy lên trên lầu.
-“Kattha! Kerji đã làm gì để bảo vệ em phải không?”-Tanaka hỏi.
-“Vâng… Em xin lỗi.”-Katrina cúi đầu nói.
Tanaka kéo tay Katrina lên phòng của cô. Căn phòng được bài trí gọn gàng, không có quá nhiều đồ đạc rườm rà. Đó là căn phòng của một người chững chạc, với tông màu trắng chủ đạo. Tanaka đóng cửa lại, ấn Katrina ngồi xuống ghế.
-“Đã bao giờ em cảm kích trước sự quan tâm, bảo vệ của cậu ấy chưa?!”-Tanaka nhìn Katrina trách móc hỏi.
-“Em…”-Katrina không dám ngẩng mặt lên nhìn Tanaka.
-“Em xem lại mình đi Kattha, em đã đủ tốt để xứng đáng với sự quan tâm ấy chưa?! Sẽ không hay đâu nếu ông ta biết Kerji bị thương vì một lý do ngớ ngẩn như vậy đâu Katrina à!”-Tanaka đứng trước mặt Katrina và phân trần. Cô thực sự tức giận và muốn trách móc Katrina một cách nghiêm túc, cô đã gọi Katrina đúng bằng tên của nhỏ.-“Nếu em đã từng cảm kích trước sự quan tâm ấy, thì chuyện em bị đe doạ sẽ chẳng bao giờ xảy ra cả.”
-“Em không hiểu-…”-Katrina lúng túng nhìn Tanaka và nói.
-“Tất nhiên là em sẽ chẳng bao giờ hiểu!”-Tanaka tức giận ngắt lời Katrina.
Katrina sợ hãi nhìn Tanaka, mắt rơm rớm nước. Tanaka ngờ ngợ khi nhận ra mình đã tức giận hơi quá, cô vội vàng ôm lấy Katrina. Katrina không xiết tay ôm lấy cô, ánh nhìn của Katrina đầy sự dày vò và đau khổ. Katrina vừa muốn khóc, nhưng lại không muốn sụt sùi trước mặt Tanaka.
-“Chị xin lỗi…chị hơi nóng. Đừng sợ, và cũng đừng giận chị…nha!”-Tanaka vuốt tóc Katrina và nói.
Katrina đẩy mạnh Tanaka ra, làm Tanaka lùi về sau tới vài bước. Nhỏ gạt nước mắt, chạy nhanh về phòng, không ngoái lại nhìn Tanaka. Tanaka giơ tay với lấy tay Katrina, nhưng nhỏ gạt ra. Nhỏ chạy vào phòng và chốt cửa bên trong một mình. Katrina ôm đầu dựa vào cửa và từ từ ngồi xuống với tâm trạng đầy hỗn loạn.
Mưa ngớt dần, vậy là đã hết buổi trưa. Katrina vẫn ngồi đó, ngồi sau cửa, ôm gối suy nghĩ. Tanaka bưng đồ ăn trưa lên lầu, cô định gõ cửa, nhưng lại thôi.
-“Sao thế? Chị lại làm nhỏ hờn hả?”-Đúng lúc Kerji đi tới và hỏi, cậu đã thay đồng phục bằng một bộ đồ thoải mái ở nhà.
-“Ừ… Nhỏ chưa ăn gì hết.”-Tanaka lúng túng nói, rồi nhìn cửa phòng Katrina.
-“Mang đây cho em đi.”-Kerji đưa tay ra và nói. Ý cậu là cậu sẽ thay Tanaka ép nhỏ ăn trưa.
-“Tay cậu bê được không?”-Tanaka ái ngại nhìn tay Kerji và hỏi.
-“Em đỡ bằng ngón tay được rồi!”
Tanaka đưa đồ ăn trưa cho Kẹi. Đợi Tanaka đi rồi, cậu bê đồ ăn về phòng mình rồi quay trở lại phòng Katrina, gõ cửa phòng.
-“Kattha!”
Katrina nghe thấy vội vàng đứng dậy, nhỏ suy nghĩ một lúc rồi mở chốt cửa, hé cửa phòng mình ra.
-“Mọi người đều bận cả rồi, có mỗi cậu là rảnh thôi…theo tớ!”
Kerji đẩy cửa ra, ra hiệu cho Katrina đến phòng của cậu. Katrina ngoan ngoãn đi theo Kerji như một người tháp tùng. Kerji cũng ngạc nhiên, chưa bao giờ cậu thấy con nhỏ ngoan như thế. Kerji đóng cửa phòng lại, cậu ngồi xuống chiếc thảm ngồi ở bàn, kêu Katrina ngồi xuống tấm thảm bên cạnh.
-“Cậu biết đấy, tay tớ bị thương rồi, thế nên không làm gì được!”-Kerji giơ bàn đắp thuốc được băng bó cẩn thẩn lên nhìn Katrina.
-“Rồi sao?”-Katrina hỏi.
-“Cắt đồ ăn cho tớ, mau lên!”-Kerji chỉ vào đồ ăn và ra lệnh.”
Katrina ngoan ngoãn cầm dao cắt nhỏ thức ăn. Kerji thích thú nhìn cô cắt thức ăn cho cậu, nhưng thực chất nó là đồ ăn của Katrina. Cắt xong, Katrina đưa nĩa cho Kerji. Kerji cầm nĩa trên tay, xiên vào đồ ăn rồi chần chừ đưa nó lên miệng.
-“Kattha, cậu thử đọc tên Akairi tớ nghe.”-Kerji quay ra nhìn Katrina và nói.
-“Sao…sao lại thế?!”-Katrina bối rối hỏi.
-“Nói đi!”-Kerji thúc giục.
-“A-…”
Từ sáng tới giờ, đây là lần thứ hai Katrina bị nhét đồ ăn vào miệng một cách bất ngờ như thế. Katrina lúng túng lấy tay che miệng rồi ngoảnh đi nơi khác.
-“Đây là đồ ăn của cậu đó đồ ngốc.”-Kerji nói.-“Ăn trưa đi và đừng để mọi người lo lắng nữa, từ giờ trở đi không có buổi tối nào được nghỉ ngơi đâu!”
Katrina biết mình bị lừa, với mưu kế còn kinh khủng hơn cả kế của mẹ cô. Kerji cầm chiếc nĩa trên tay, nghiêm túc nhìn cô và nói. Katrina hiểu chuyện, nhỏ cúi đầu xuống.
-“Kerji…”
-“Chuyện gì?”
-“Xin lỗi cậu, và cũng cảm ơn cậu…”
-“Nói lại tớ nghe nào? Ahahaa hôm nay Kattha ngoan quá!”-Kerji cười rồi xoa đầu Katrina. Katrina vẫn cúi đầu lặng lẽ.
Kerji nhìn xung quanh. Trời trưa vắng vẻ, tất cả đều yên lặng. Cậu suy nghĩ một lúc rồi chạy vào trong lấy thứ gì đó. Vẫn là chiếc hộp hôm trước, có vẻ hôm nay cậu quyết tâm cao hơn.
-“Sao thế Kerji?”-Katrina ngơ ngác hỏi.
-“Ngồi yên đó!”-Kerji mắng. Cậu lại gần và ngồi xuống thảm cạnh Katrina.
Kerji đưa bàn tay chạm lên má Katrina. Khung cảnh bất chợt trở nên bồn chồn, xao xuyến. Katrina như bị giật, và nhịp tim cô bất giác đổi nhịp. Kerji nhìn Katrina, ánh mắt trìu mến và quyết tâm.
-“Kattha, có điều tớ chưa cho cậu biết… Tớ-…”
-“Kerji, tập tài liệu-…”
Haru mở cửa bước vào, anh ngơ ngác nhìn hai đứa nó đang ngồi trên bàn, còn Kerji tay chạm má Katrina, Katrina đang đỏ mặt hồi hộp điều gì đó. Kerji nhìn Haru, ánh mắt đầy giận dữ và thất vọng. Haru hiểu, anh định quay lưng bước đi.
-“Đồ ngốc Haru, anh vào thì phải gõ cửa chứ?”-Kerji vơ con gấu bông gần đó đứng dậy và ném vào sau lưng Haru.
-“Nếu có việc thì tớ về phòng nhé!”-Katrina lúng túng nhìn hai người rồi bê đồ ăn về phòng mình. Kerji nhìn theo cô vẻ đầy tiếc nuối.
Kerji giận dữ liếc nhìn Haru. Haru chỉ gãi đầu cười trừ. Nụ cười như đang muốn chọc tức cậu. Tay Haru ôm một tập tài liệu.
-“Hai anh chị, thật là muốn tức chết mà!!”-Kerji chống tay đập liên tiếp xuống bàn.
-“Ê, tay cậu bị thương đó.”-Haru nghiêm túc nói.-“Ai mượn cậu chọn thời điểm không hợp?”
-“Làn này là lần thứ hai, lần thứ hai tôi bị phá rồi đó anh hai à!”-Kerji giơ ngón tay số hai lên để Haru coi cho rõ, rồi tự mà xám hối.
-“Vậy cậu hy vọng cho anh là thành công ngay từ lần đầu nhé!”-Haru nói, anh mỉm cười đôn hậu.
-“Anh tính tỏ tình với ai sao?”-Kerji ngạc nhiên ghé vào tai Haru và hỏi.
Haru hơi đỏ mặt, rồi anh chụm tay e hèm một cái cố tỏ ra nghiêm túc. Kerji nhìn anh cười nham hiểm. Nhìn Haru đang đỏ mặt nhưng anh vẫn cố gắng nghiêm túc, trông vô cùng dễ thương.
-“Hôm nay chị Tanaka sẽ đi bar đó!”-Kerji ghé tai Haru nói.
-“Không được!”-Haru sửng sốt nói.
-“Em đùa mà, sao anh căng thẳng quá!”-Kerji cười nham hiểm lườm Haru.
Haru không nói gì. Anh đỏ mặt e thẹn sắp gọn lại tập tài liệu trên bàn rồi ra ngoài. Kerji nhìn theo, mỉm cười.
“5:00 pm”
Tại dinh thự Ileiser.
Akairi đang tập kiếm một mình ở khu tập trống. Cậu vung kiếm một cách tức giận, bực dọc. Thanh kiếm to lớn chém vào không khí tạo ra những âm thanh gai sắc rợn người. Lưỡi kiếm to lớn và sắc nhọn, đủ để cắt đôi một tảng đá.
-“Hôm nay sao thế, con trai?”-Ông Sanjou đi tới và hỏi.
-“Không có gì, thưa cha!”-Akairi vừa thở vừa trả lời.
-“Mười tám tuổi rồi, theo dòng họ Sanjou là con sẽ phải đính hôn…”-Ông Sanjou cầm tẩu thuốc lên và hút.
-“Cha nhắc mới nhớ… Tại sao cha lại lùi tuổi của con trong giấy tờ đi học vậy?”-Akairi hỏi.
Ông Sanjou chỉ mỉm cười. Akairi, thực chất cậu ấy đã mười tám tuổi, hơn Katrina, Nora hay nhiều người khác một tuổi. Thảo nào, cậu có một phong thái chững chạc và lãnh đạm lạ thường.
-“Ngày 30 tới, tức là tới đây 1 tháng nữa, là ngày truyền thống đính hôn của dòng họ… Con nên có quyết định đứng đắn, vậy nhé!”-Ông Sanjou chỉ nói như vậy, rồi quay lưng bước đi.
Akairi buông thanh kiếm rơi xuống sàn tập. Cậu ngồi xuống, ôm đầu suy nghĩ.
“Người thực sự yêu thương cậu, sẽ chẳng bao giờ lừa dối cậu đâu, Akairi!”
Akairi nghe văng vẳng câu nói trong đầu, cùng với nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt rạng rỡ của Katrina. Akairi tịnh tâm suy nghĩ. Một lúc lâu sau, cậu đứng dậy đầy quyết tâm, cầm chặt thanh kiếm trong tay và nói lớn.
-“Chuẩn bị tập hợp! Hôm nay Ileiser sẽ tổng tấn công 3 gia tộc khác.”
“6:00 pm”
Dinh thự Horltias không chút hối hả, vội vã. Tanaka còn đang ngồi trang điểm trong phòng của mình. Cô chăm chú kẻ mắt, chuốt mi trước bàn trang điểm. Cô tô lên, rồi lại lau đi, rồi lại tô lên tiếp. Bực mình, Tanaka buông bút đứng dậy.
-“Có Kattha thì tốt, nhỏ giỏi mấy vụ này lắm mà…”
Vừa mới nỏi xong câu đó, thì có tiếng gõ cửa phong Tanaka. Tanaka mở cửa, ngạc nhiên khi thấy người gõ cửa chính là Katrina. Tanaka mở rộng cửa ra mời Katrina vào, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
-“Em xin lỗi chị chuyện sáng nay, chị Tanaka!”-Katrina gãi đầu và nói, có vẻ nhỏ đã vui vẻ trở lại.
-“À…đúng lúc lắm! Nhóc kẻ mắt cho chị để tạ lỗi đi!”-Tanaka mỉm cười hài lòng, cô chống tay vào eo, tay còn lại chỉ ngón trỏ vào bàn trang điểm.
Katrina gật đầu kéo ghế mời Tanaka ngồi xuống. Katrina mở chiếc bút kẻ mắt, chỉnh lại tư thế ngay ngắn cho Tanaka để cô ngồi yên trước gương. Katrina cẩn thận kẻ viền mắt cho cô, kẻ đẹp và nhanh như một người thợ chuyên nghiệp.
-“Khéo thật nha, cô Yuuna dạy em toàn là nghệ thuật không hà…”-Tanaka ngắm lại đôi mắt mình trong gương. Đôi mắt xanh biển với hàng mi dày và đậm, thêm mái tóc vàng nhìn rất tây.
-“Mẹ em ấy à…”-Katrina trầm hẳn xuống, cô không thích lắm khi nhắc tới mẹ của cô.
Tanaka cũng hiểu. Cô ngượng nghịu vì đã nhắc tới những gì không nên nhắc. Haru mở cửa bước vào, phá vỡ không khí trầm lắng. Anh nhìn Tanaka bức xúc.
-“Giờ nào rồi mà em còn ngồi trang điểm? Katrina, kệ cô ấy đi, em về phòng chuẩn bị cho anh! Tối nay Kerji nhờ em yểm trợ đấy!”-Haru nghiêm túc nói.
-“Thì nhiệm vụ của em là quyến rũ mà.”-Tanaka nhìn Haru đỏng đảnh nói, cô tạo dáng thật quyến rũ trước mặt Haru.-“Lần trước, tên canh cổng đã gục vì em đó.”
Haru không vừa mắt, thực sự không chút vừa mắt. Anh đập tay xuống bàn trang điểm làm chiếc bút kẻ xém nữa thì rơi xuống sàn. Katrina sợ hãi lén lút bỏ ra khỏi phòng.
-“Chiến lược tối nay thế nào?”-Tsuke mặc sẵn đồ ám sát đứng chống tay ở lan can cầu thang.
-“Rồi, tối nay tôi sẽ để cậu đi cùng Yunumi. Vậy là được chứ gì?”-Kerji liếc mắt nhìn. Tsuke gật đầu lia lịa.
“8:00 pm”
Không khí ngột ngạt lại quay trở lại, chỉ có những người thích nghi được với sự thay đổi đường đột mỗi ngày này, thì họ mới có cơ hội sống sót…
—–////Hết Chap-26/////—–
Next: Chap-27