Bạn đang đọc Ngày 32 – Chương 99
ngày 32, hồi XXXXI
Chưa kịp suy nghĩ về ý nghĩa sâu xa đằng sau đôi mắt ấy, ý thức của Dịch A Lam đã trở về phòng điều khiển chính của căn cứ UAV – nơi các tín hiệu xanh xanh đo đỏ nhấp nháy liên hồi.
Dịch A Lam thở dài, tắt từng chương trình đang chạy, kiểm tra hệ thống an ninh lần nữa trước khi rời khỏi phòng điều khiển.
Nhặt bừa chiếc chìa khoá từ đống quần áo trên mặt đất, y tìm con xe tương ứng trong bãi đỗ, rồi đến địa điểm đã thống nhất, chờ trực thăng vận tải đưa mình tới đảo Đập Lượng Tử.
Phi công hiển nhiên không phải Châu Yến An, mà là một người lạ mặt đến từ quốc gia khác.
Theo thoả thuận được các nước đàm phán trong suốt tháng Ba, hầu hết giữ nguyên vị trí mọi đặc vụ, chỉ mười người biết lái máy bay trực thăng được phân công đi đón các chuyên gia vật lý-cơ khí từ nhiều nước và một vài bác sĩ, nhân viên y tế.
Trong suốt quá trình này, họ đều phải bật chế độ ghi hình để truyền theo thời gian thực nhằm đảm bảo an toàn cho những vùng mình đi qua và người được đón.
Đồng thời, họ cũng sẽ mang đến đảo lượng lớn camera, màn hình giám sát và ổ cứng.
Trước khi chính thức bắt đầu công việc truyền tải thông tin, họ sẽ lắp camera ở mọi ngóc ngách, đảm bảo dù đứng ở đâu cũng có ít nhất một camera chính diện, ghi lại tất thảy lời nói, hành vi, biểu cảm của từng người; hơn nữa, bất kể có bất thường hay không, mỗi giây của hệ thống camera sẽ được lưu trữ trong ổ cứng và sao thành ba bản do ba quốc gia khác nhau bảo quản.
Qua đó, dẫu xảy ra chuyện gì trên hòn đảo, họ vẫn có thể truy ngược lại nguồn căn, bất kỳ hành động nhỏ nào dù không dễ thấy vào thời điểm đó cũng sẽ được cân nhắc kỹ lưỡng về sau, không ai thoát khỏi trách nhiệm.
Bước vào cabin, Dịch A Lam trông thấy hơn ba mươi người ngồi san sát nhau, thậm chí có người còn ngồi ngay trên sàn kim loại.
Họ trò chuyện rôm rả, thoạt nhìn như dân tị nạn bị đám buôn người bắt cóc.
Ở một góc, Mạnh Khởi vẫy tay với y; bên cạnh anh ta là hai người Hoa Quốc, một cô gái nhỏ tuổi hơn Mạnh Khởi, và một chú gần đến tuổi về hưu.
Dịch A Lam cất bước đi về phía họ.
Mạnh Khởi trêu: “Cậu giống như bùm một cái, biến mất trong thế giới thực vậy á.”
Dịch A Lam tìm chỗ trống ngồi xuống, “Hoàn cảnh đưa đẩy thôi.”
Bốn người Hoa Quốc tập hợp thành một nhóm nhỏ, tự giới thiệu lẫn nhau.
Có thể nhận ra Mạnh Khởi và hai người được phái đi khác rất chi vui vẻ, dầu gì cũng là Đập Lượng Tử, với tri thức và địa vị của họ trong thế giới thực, tuyệt nhiên không cách nào có thể chạm vào những công nghệ cao cấp này.
Sau khi trực thăng cất cánh, tiếng động cơ gầm rú át đi mọi thứ.
Anh phi công bảo mọi người tranh thủ nghỉ ngơi, sẽ có rất nhiều việc đang chờ phía trước; họ nghe vậy thì thôi trò chuyện, chợp mắt được phút nào hay phút đó.
Điểm đến tiếp theo là nước E.
Họ sẽ đón hai người, tiếp nhiên liệu rồi quay đầu bay thẳng đến đảo Đập Lượng Tử.
Đảo Đập Lượng Tử không lớn, song nhỏ mà đầy đủ chi tiết (1).
Một nửa vùng duyên hải là vách đá cheo leo dựng đứng, thi thoảng bị sóng đánh vào; nửa còn lại là bãi cát mịn thoáng đãng.
Phía đông đặt nhà máy điện hạt nhân quy mô nhỏ, cung cấp điện năng cần thiết cho sinh hoạt và thí nghiệm trên toàn đảo; phía tây là một sân bay mini có trang bị kho nhiên liệu, phi cơ riêng đỗ trên sân bay để thuận tiện di chuyển khi có trường hợp khẩn cấp; xa xa sân bay là một vịnh hẹp, được xây thành một cảng nhỏ, hầu hết các nguồn cung sinh hoạt và tài nguyên đều được đưa vào bằng đường thuỷ.
(1) Bản gốc là “麻雀虽小,五脏俱全” (Thành ngữ TQ, chỉ con chim sẻ có thể nhỏ nhưng tất cả các cơ quan quan trọng của nó đều có), mang ý nghĩa “nhỏ mà đầy đủ” (nôm na “nhỏ mà có võ” ấy).
Một đường mòn bao quanh hòn đảo, kết nối cảng, sân bay, toà nhà sinh hoạt, toà nhà thí nghiệm và nhà máy điện hạt nhân, nhằm tạo điều kiện thuận lợi cho việc vận chuyển tài nguyên.
Ngoài ra, cũng có thể trông thấy một vật thể nhân tạo to lớn với góc cạnh sắc nét, cũng như các loại ăng-ten do thám và truyền phát chi chít kéo dài đến tận trời.
Đây là phần trên của Đập Lượng Tử, phần dưới và phần chìm trong lòng đất e rằng càng tinh vi hơn.
Quả thật tận mắt chứng kiến, ta mới hay nếu không có sự kiên trì kéo dài hàng thập kỷ của giáo sư Reilly Ron, chúng làm sao có thể được xây dựng và tồn tại đến ngày nay.
Y còn nghe Ackerman bảo, bốn vệ tinh đặc biệt do ông phóng lên trời với danh nghĩa đầu tư, cũng là một phần của Đập Lượng Tử, đồng thời là minh chứng cho sự vĩ đại của công trình nghiên cứu này.
Vừa mới phấn khích không lâu, nay họ lại bỗng dưng chạnh lòng: Làm sao có thể dựa vào bộ óc bé nhỏ của vài người mà sao chép nguyên văn lượng thông tin khổng lồ như vậy về thế giới thực đây?
Trong thế giới bình thường, họ cũng tập trung tại hòn đảo này, được dẫn dắt và chỉ đạo bởi nhiều học giả xuất sắc.
Kế hoạch là, Người 32 trước hết đưa khung lý thuyết trở lại hiện thực, rồi nhóm học giả sẽ vùi đầu nghiên cứu; sau đó mang về những thông tin theo yêu cầu của họ, rồi tiếp tục nghiên cứu, tiếp tục mang về; đồng thời, lượng thông tin sót lại sẽ được khám phá từ những tàn tích trong thế giới thực, và cuối cùng lắp ghép chúng với nhau như trò xếp hình kinh điển.
Thế là, tất thảy thông tin sẽ được mang về từng bước từ lớn đến nhỏ, từ khung sườn cho đến chi tiết bên trong.
Họ đã từng mừng quýnh, từng trông thấy đống đổ nát của Đập Lượng Tử mà chẳng thiết hoang mang.
Họ từng tràn đầy tự tin, từng tự hào về hành động vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại mà họ sắp sửa tham gia.
Nhưng phải đến khi thực sự chứng kiến con Đập hoàn chỉnh, họ mới nhận ra suy nghĩ của mình quá ư non trẻ.
Những thứ này tuồng như có sự sống, âm thầm toát lên vẻ uy nghiêm khiến người người sởn gai ốc.
Nhiều người bàng hoàng trước Đập Lượng Tử, khi trực thăng hạ cánh xuống bãi biển – nơi có tầm nhìn rộng thoáng; nhưng chẳng mấy chốc sau, đã có khoảng bốn trăm người tụ tập lại.
Ngoài nhân viên an ninh và phi công trên trời, đặc vụ lênh đênh trên biển cũng đang tìm chỗ neo đậu, rồi tập trung về đây.
Dịch A Lam rốt cục trông thấy Châu Yến An, một chút lo lắng sau ánh nhìn của giáo sư Ron lập tức được vỗ về, y mỉm cười với anh, Châu Yến An cũng đáp lại bằng nụ cười vui mừng.
Phân công lao động chính thức như sau: năm người liên quan đến vật lý hạt nhân mặc áo phòng hộ đến nhà máy điện để kiểm tra thiết bị và tiến hành bảo trì; phần còn lại chia thành tổ hai người, mang theo camera, dây diện, máy tính và màn hình để lắp đặt hệ thống giám sát – họ đã được đào tạo từ tháng Ba, rất quen thuộc với khâu này; đồng thời, các nhóm liên minh nhỏ lẻ đến từ nhiều quốc gia cũng đã đo đạc dữ liệu trên đảo Đập Lượng Tử trong thế giới thực, và tiến hành mô phỏng nhằm xác định vị trí cụ thể của từng camera, họ chỉ cần lắp chúng một cách rập khuôn theo từng vị trí trong trí nhớ, còn đối với những bụi rậm khang khác, chỉ cần gắn thêm vài camera phụ để loại bỏ góc chết; người không phận sự thì đến khu chung cư, vì trước đây chỉ hơn trăm người ở, cao điểm nhất cũng chỉ chứa được khoảng hai ba trăm người, vậy nên đành phải đổi ký túc xá cá nhân thành ký túc xá tập thể, mới đủ cho sáu trăm mạng sinh sống tại đây; sau khi lên sơ đồ nơi ở, họ còn cần kiểm kê những vật dụng hậu cần như thuốc sơ cứu, thực phẩm, nước ngọt, v.v.
rồi ghi lại phần còn thiếu, để tổ máy bay vận chuyển thêm hàng hoá từ thế giới bên ngoài vào.
Bấy giờ, họ đã có thể được coi là một xã hội thu nhỏ.
Trong nếp sinh hoạt sau này, những viên phi công và thuyền trưởng có sức khoẻ dẻo dai sẽ thay phiên trực ban; những người tạm thời chưa được phân công sẽ đảm nhiệm vị trí đứng bếp, mặc dù có thể cắt cử thợ bếp chuyên nghiệp, nhưng đảo Đập Lượng Tử dù sao cũng cực kỳ quan trọng, càng ít người liên quan càng tốt.
Trên thực tế, cũng có vị quan chức cấp cao cho rằng hình thái tụ tập xã hội như vậy sẽ gây ra một số biến tướng không thể kiểm soát, điển hình nhất là những người này về cơ bản nam nữ đầy đủ, ngày đêm quấn quýt, cùng chung mục tiêu, rất dễ nảy sinh tình cảm dẫn đến quan hệ tình dục, vô hình trung làm lung lay lập trường giữa hai phe; mang thai rồi sinh nở cũng sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả truyền tin, nhưng họ chẳng thể làm gì hơn ngoài việc nhắc nhở mọi người hãy dùng biện-pháp-án-toàn.
Không thể lúc nào cũng cứng nhắc cấm đoán quan hệ nam-nữ, quy định vô nhân đạo như thế sẽ chỉ khiến mọi người phản đối gay gắt.
Mặt khác, hễ làm việc phải gắn máy ghi âm, và tuyệt đối không được phép mang theo bất kỳ thiết bị điện tử nào có chức năng truyền tin, họ chỉ được nhận một chiếc bộ đàm duy nhất có thể liên lạc với nhau trong phạm vi quần đảo.
Tổ hợp kiến trúc thí nghiệm mới là trọng yếu, đến khi hoàn thành đủ loại nhiệm vụ linh tinh, họ cần đảm bảo theo dõi suốt thời gian thực, trước khi bắt đầu tiến hành khám phá.
Wolf của nước A đứng trước mọi người, vỗ ngực ra vẻ: “Đây là cái gì hả? Hả? Đây là máy ghi âm chấp pháp.
Nó đồng nghĩa pháp luật vẫn có tác dụng ở đây, thậm chí còn nghiêm khắc hơn.
Nếu đã tình nguyện gia nhập tổ công tác đặc biệt, cũng như tình nguyện tham gia dự án này, thì ít nhiều mọi người cũng thu được kha khá lợi ích trong thế giới thực.
Hẳn mọi người cũng rõ, tất cả chúng ta đều không thể nhận được nhiều món hời như thế bằng năng lực thực thụ của mình.
Vì thế, tôi khuyên một câu thật lòng nhé.
Mọi người biết khôn thì hãy tận dụng cơ hội ngày 32 này, đừng cố thách thức chính phủ, nhất là khi chính phủ trên toàn thế giới đang thống nhất vì mục tiêu chung.
OK không?”
Giọng của hắn…
Dịch A Lam chợt nhíu mày, Châu Yến An chú ý tới vẻ khác thường của y thì khẽ nhướng mắt.
Dịch A Lam nhìn chằm chằm Wolf; xét thấy máy ghi âm đã được bật, y bèn thì thầm vào tai Châu Yến An: “Giọng người này quen lắm.
Giống cái người nước A từng gọi cho em, dặn em truyền tin cho Nghiêm Phi rằng mọi việc đã hoàn tất.
Cực kỳ giống, anh à.”
Đặc biệt, giọng điệu mang hơi hướm chỉ trích và thiếu kiên nhẫn của Wolf, giống hệt khi người nọ mắng ra rả Dịch A Lam làm chậm tiến độ.
Nghe thế, Châu Yến An bèn ngước mắt quan sát Wolf đứng trước mặt.
Thật khó để tưởng tượng, tên cầm đầu hống hách của nước A này lại được Nghiêm Phi thu về dưới trướng.
Nhưng giả như thực sự là hắn, thì chí ít đối thủ đáng gờm nhất có thể gây nguy hiểm cho sự an toàn của Dịch A Lam đã được loại bỏ.
Mọi người lần lượt bước vào toà thí nghiệm đã được lắp đầy đủ camera an ninh, trong khu nhà phức hợp, một phòng giám sát được cải tạo đặc biệt từ hội trường trống, trải đầy màn hình với năm người luân phiên túc trực.
Và “Kế hoạch vận chuyển”, chính thức bắt đầu.
Nhiều tài năng trong lĩnh vực vật lý đổ vào toà thực nghiệm, họ tìm kiếm các tài liệu lập trình trong tủ hồ sơ, máy tính và tài liệu lưu trữ trong trung tâm điều khiển chính và các phòng khác, với mong muốn bóc tách thuyết vũ trụ song song yếu cùng Đập Lượng Tử, sau đó tìm cho bằng được điểm cốt lõi bên trong.
Dịch A Lam giờ chẳng khác nào “đối tượng cần cách ly”, nhưng ít nhất không bị nhốt trong phòng kín, xem như Hoa Quốc cũng đã nỗ lực hết mình.
Nghĩ theo hướng lạc quan, y còn có thể tắm nắng, trong khi cả tá người khác đang tiêu hao tế bào não một cách tuyệt vọng, thoạt nhìn cứ như y tới đây chỉ cốt nghỉ dưỡng.
Đến phiên tổ tuần tra Châu Yến An và Wolf đi thay ca.
Trước khi đi, Châu Yến An dặn Dịch A Lam phải cẩn thận với người khác.
Đoạn anh nhấn một nút trên bộ đàm của Dịch A Lam, chỉnh sang kênh bí mật: “Anh phải tuần tra liên tục trong năm giờ, nhưng mỗi giờ anh đều bay vào vùng phủ sóng của bộ đàm.
Anh sẽ gọi cho em, em nhớ trả lời anh đấy.”
“Em hiểu rồi.” Dịch A Lam gật đầu.
“Anh cũng phải cẩn thận.”
“Ừm.
Em yên tâm.” Châu Yến An cười, tàu ngầm hạt nhân của nước B đang lẳng lặng chờ dưới đáy biển, họ vẫn giữ liên lạc với Châu Yến An suốt thời gian qua – đây là bảo đảm cực kỳ đáng tin cậy về mặt đường thuỷ.
Nghe tiếng máy bay chiến đấu lao vút lên bầu trời, Dịch A Lam tìm chiếc dù con trên bãi biển, đặt nó vào góc yên tĩnh.
Y không hề tỏ ý tránh né, cũng mặc cho bao cặp mắt và camera săm soi mình, y vừa lắng nghe tiếng sóng vỗ, vừa chờ cuộc gọi của Châu Yến An sau mỗi giờ.
Mực nước biển nơi xa kia, những khiến người ta ngỡ rằng trời tròn còn đất thì vuông; bóng cây dừa nghiêng nghiêng bị gió thổi lay; những chiếc vỏ sò lung linh ánh nắng; gió biển hiu hiu ướt ẩm mang đến cảm giác khoan khoái, Dịch A Lam có một thoáng nghĩ rằng: cuộc sống của loài người vốn nên tươi đẹp là vậy.
Hoàng hôn buông xuống, bãi biển cũng dần trở nên sôi động.
Sáu bác sĩ đã cải tiến phòng hội chẩn ban đầu, giờ thì họ đang tụ tập với nhau để thảo luận xem có người nào cần mổ ruột thừa không; nhóm “đầu bếp tay ngang” đã ra biển ngâm mình sau mấy giờ liền nấu nướng; những người hết ca trực cũng bắt đầu tụm ba tụm năm tán dóc; trong khi đó, dân cuồng khoa học cuồng công việc vẫn đang say mê nghiên cứu trong toà thực nghiệm.
Một anh chàng hay cô nàng nào đấy đã đốt lửa trại, tiếng sóng biển hoà cùng tiếng lách tách đến từ ngọn lửa, âm thanh sao mà quá đỗi ấm áp.
Châu Yến An và Dịch A Lam vẫn ngồi dưới tán dù.
Giữa lúc chuyện trò, Châu Yến An đã vẽ thứ gì đó trên cát.
Dưới ánh lửa dìu dịu, Dịch A Lam lấy làm ngạc nhiên.
Châu Yến An vẽ y ngồi trên cát, tuy đường nét đơn giản, nhưng thoạt trông rất giống.
“Anh biết vẽ nữa à?” Dịch A Lam hỏi.
Châu Yến An cười: “Vẽ tả thực thì anh không biết, nhưng phác thảo bằng mấy đường đơn giản là một trong những kỹ năng cần thiết.
Anh từng luyện vẽ trong nhiều lần thực hiện nhiệm vụ trước đây.” Suy cho cùng, đôi khi không nên quá dựa dẫm vào bản đồ địa hình trên thiết bị, đôi mắt và tay người mới là thứ không bao giờ lừa dối.
Vừa nói, anh vừa vẽ một hình người Châu Yến An nho nhỏ bên cạnh Dịch A Lam, thoạt trông sống động như thật.
Dịch A Lam đang cười tít mắt, thì chợt thấy bóng người phủ lên bức tranh cát.
Hắn phì cười: “Hai người chắc rảnh ha, còn thì giờ yêu đương nữa.”
Dịch A Lam ngẩng đầu, cái giọng xỉa xói khinh khỉnh này quả là đặc trưng.
Châu Yến An nói, giọng ráo hoảnh chẳng có tí cảm xúc: “Yêu đương không nhất thiết chỉ diễn ra khi rảnh rỗi.”
Wolf nhún vai, dường như không thích cái cách Châu Yến An luôn cư xử lạnh nhạt với mọi người.
Hắn đứng thẳng dậy, nháy mắt với Dịch A Lam rồi ngoảnh mặt bỏ đi.
Dịch A Lam và Châu Yến An nhìn nhau, nghĩ đến camera an ninh khắp mọi nơi, cả hai đành thôi im lặng.
Trước khi kết thúc ngày 32, Châu Yến An lại đến phiên tuần tra.
Cũng may, anh đã về bên cạnh Dịch A Lam trong giây phút rời khỏi thế giới này.
Một người đàn ông đứng bên lửa trại, ngâm nga bài thơ của Szymborska:
Khi cô gái trong tranh
Tại bảo tàng Rijk (2)
Trong tĩnh lặng ưa thích
Tập trung rót sữa ngon
Thì thế giới vẫn còn
Không đáng là tận thế.
Anh ta mở một cuộn giấy, đó là bức tranh sơn dầu nổi tiếng The Milkmaid được mô tả trong bài thơ.
Đây hẳn là hàng thật, được lấy từ Rijksmuseum ở Amsterdam.
(2) Rijk: Bảo tàng Rijksmuseum ở Amsterdam, Hà Lan nơi trưng bày bức tranh “Cô gái vắt sữa” của họa sỹ Hà Lan Johannes Vermeer (1632-1675).
Bản dịch thơ của Hoàng Xuân Thường.
Bỗng, anh ta ném bức tranh vào đống lửa.
Nhìn bức sơn dầu chứng nhân cho trăm năm lịch sử dần hoá thành cát bụi, nhìn người phụ nữ rót sữa dịu dàng hoá thành tàn tro, Dịch A Lam hốt nhiên thấy sao trống rỗng và hoang mang quá, tận đến khi rời khỏi ngày 32..