Ngày 32

Chương 98


Bạn đang đọc Ngày 32 – Chương 98


tháng Ba, hồi IV
Đây có lẽ là đêm cuối cùng Dịch A Lam ở Tổ công tác khẩn cấp.
Bầu trời đêm nay quang đãng; vầng trăng treo hiên nhà sáng tỏ, rọi bóng xuống bất cứ nơi nào sẵn lòng tiếp nhận nó.
Tắt đèn.
Dịch A Lam và Châu Yến An mỗi người một giường, cách nhau một lối đi hẹp.

Cửa sổ khép hờ, ngọn gió thỉnh thoảng lay nhẹ góc rèm, chừa lối cho ánh trăng bước vào.
Có lẽ đã khuya, Dịch A Lam tận mắt trông thấy góc trăng càng ngày càng lớn.
Trăng nghiêng về Tây.
Dịch A Lam chưa ngủ.

Y biết, Châu Yến An cũng vậy.
Từ nhịp thở chầm chậm đều đặn, Dịch A Lam nghe ra rất nhiều ý nghĩa không nói thành lời.

Giống như y muốn vì Châu Yến An làm chút chuyện, Châu Yến An cũng muốn vì y làm gì đó.

Nhưng trong ít trường hợp, sức người nhỏ nhoi sao đấu lại vận mệnh lắm chông gai.

Châu Yến An nhất định đang áy náy, khi chỉ có thể trơ mắt nhìn Dịch A Lam rời đi, ngay cả việc bầu bạn bên y cũng là điều xa xỉ.

Đối mặt với thế giới chú trọng cường quyền, anh vẫn luôn ở thế bại trận.
“Châu Yến An ơi.” Dịch A Lam dịu dàng gọi anh.
Châu Yến An quay đầu lại, đôi mắt trong veo tỉnh táo, lại đượm vẻ suy sút.
Dịch A Lam cười: “Anh có biết em thu hoạch điều gì lớn nhất từ ngày 32 không?”
Châu Yến An nghiêng đầu, “Là anh hả?”
Dịch A Lam sửng sốt, đoạn cười phá lên: “Đúng vậy! Là anh! Nhưng anh là thu hoạch lớn nhất của ngày 32 cộng với thế giới thực, từ hai vũ trụ cơ.

Chỉ riêng với góc độ ngày 32, em đã có được một triết lý mới.

Joker nói “không thể nhìn rõ chính mình, mới cho rằng bản thân chỉ là hạt bụi chẳng đáng kể”; các nhà vật lý học cho rằng linh hồn là một dây đóng, chính nhận thức của linh hồn quyết định quá trình chuyển đổi từ trạng thái chồng chất sang một vũ trụ ổn định trong ngày 32.

Cảm giác này…! kỳ diệu thật.

Chỉ có mười vạn người thôi anh.


Mở ra các trang lịch sử, rất nhiều cuộc chiến và thảm hoạ tàn khốc đã quét sạch sinh mạng của mười vạn người; và cho đến ngày nay, cũng rất nhiều rất nhiều mười vạn người đang chịu tủi nhục khốn khổ.

Mười vạn, tự cổ chí kim, dường như không phải là con số đáng kinh ngạc, huống chi những cá nhân nhỏ bé trong mười vạn.

Nhưng anh biết không, chính những cá nhân này có thể hồi sinh cả một vũ trụ.”
“Những con người yếu đuối khốn khổ này, tất cả ký ức về những trải nghiệm của họ đều tồn tại và chấn động như lực hấp dẫn, thậm chí còn phát ra từng tiếng vọng trong vũ trụ.

Họ tồn tại, nào phải hư vô.”
Dịch A Lam chợt đổi giọng, như thể xúc động trước một cảnh quan vĩ đại: “Giống như vũ trụ hiểu thấu nỗi khổ của mọi sinh linh mà cô ấy dưỡng dục; hiểu tất thảy hoang mang, tất thảy nghi ngờ, tất thảy tự khinh bỉ và ghê tởm bản thân của mỗi sinh vật thông minh mà cô ấy nghĩ ra, vì thế cô mới xoa dịu loài người bằng phép màu cộng sinh với vũ trụ.

Nói vậy, vũ trụ phải chăng còn có tình có nghĩa hơn Thượng Đế không anh?”
Châu Yến An nhìn sâu vào đôi mắt đong đầy ý thơ của Dịch A Lam.

Ánh sáng yếu ớt nơi bóng tối vừa chân thực vừa bí ẩn, anh thầm nghĩ, đây có lẽ là nguyên nhân khiến em ấy có thể bình tĩnh đối mặt với mọi thứ.

Em hiểu sự tồn tại của mình từ vòng luân phiên giữa hai vũ trụ, và do đó, những ngạo mạn miệt thị đến từ các cuộc phân tranh cũng hoá thành mây khói.
Và em, cũng đang cố gắng kéo anh ra khỏi vũng lầy của những tự trách, để đưa anh đi thưởng thức bụi sao của vũ trụ này.
Châu Yến An vén chăn bông lên, bước qua lối đi lấp lánh ánh trăng và nằm xuống bên cạnh Dịch A Lam.
Chiếc giường đơn be bé, hai người nép sát vào nhau.

Dịch A Lam nghe tim mình đập, tiếng đập nóng hổi và rộn rã.

Lớp áo ngủ mỏng manh của Châu Yến An làm sao che được nhiệt độ cơ thể của anh, hơi ấm còn sót lại sắp đốt cháy y rồi; nhưng tứ chi lì lợm phản bội chủ, lộ ra linh hồn cứng đờ bên trong.
Châu Yến An cúi đầu hôn môi Dịch A Lam, từng chút từng chút một, làm dịu cơn run của y để khiến y phải run rẩy trong chiếc hôn của anh.
Dịch A Lam thấy mình cương cứng, y cũng thấy Châu Yến An đã bùng lên dục vọng.

Y cười hạnh phúc, nhưng cũng ngượng nghịu vì đây là lần đầu tiên.
Những khát khao trần trụi là sự thật sau khi vứt bỏ lớp mặt nạ giả tạo, là sự thật sau những cái vuốt ve mơn trớn, là sự thật khi hai linh hồn hoà quyện.
Họ vẫn đang sống, vẫn đang theo đuổi, vẫn đang đau đớn và thoả mãn, vẫn đang khóc cho sự ngọt ngào giữa cuộc đời đầy rẫy vết thương.
Sau một đỗi im ắng, Châu Yến An nhìn vào cặp mắt ươn ướt của Dịch A Lam.

Hàng mi run khẽ, nhẹ nhàng như cánh bướm bay trong mưa phùn đầu xuân.

Khoảnh khắc ấy, Châu Yến An cứ ngỡ mình đang được tình yêu của y bao trùm.


Anh như thể rơi vào mặt hồ trong vắt dưới cái ấm trong ngày nắng, như thể Aéther (1) đã bị khoa học phủ nhận song vẫn là chất liệu bí ẩn được sản sinh giữa hai người.
(1) Aéther: Nhà triết học Aristote gọi đây là nguyên tố thứ 5; các nhà giả kim thuật xem đó là chìa khóa của hòn đá triết học có thể biến chì thành vàng hay giúp trường sinh bất tử.

Các nhà khoa học tin đó là cái làm nền cho ánh sáng đi qua.

Nhưng nó chẳng bao giờ hiện hữu trong vũ trụ cả (2000 năm truy tìm, kết quả bằng 0).
Và tựa như sự tồn tại của vũ trụ song song yếu được xác định bởi sóng hấp dẫn, Châu Yến An trông thấy sự tồn tại của mình từ chính gợn sóng trong mắt Dịch A Lam.
“Bất công không em?” Châu Yến An thầm thì bên tai y.

“Anh thích em, vì em thích anh.”
Dịch A Lam nhắm mắt lắc đầu, y chỉ cảm thấy mỹ mãn.
Nếu gen của cha khiến y chỉ yêu đàn ông, vậy điều gì đã khiến y đem lòng yêu Châu Yến An?
Là phẩm cách cao quý và tính tình dịu dàng của Châu Yến An? Là cảm giác an toàn mà anh mang lại? Là vẻ ngoài điển trai, dáng người cao ráo của anh? Hay thực ra, chỉ là Hiệu ứng cầu treo trong ngày 32?
Có lẽ là tất cả.

Nhưng nếu phải phân loại rạch ròi từng yếu tố, và tìm ra yếu tố nào quan trọng nhất khiến y yêu Châu Yến An, thì chẳng khác nào chia nhỏ một người thành từng tế bào, rồi tìm tế bào nào quyết định cho việc trở thành con người.

Nghe không hợp lý chút nào.
Châu Yến An thích y vì y thích Châu Yến An, nhưng không chỉ vì mỗi y thích Châu Yến An.
* * *
Dịch A Lam rốt cục được gặp Reilly Ron, giờ đây trông ngài khác một trời một vực với những bức ảnh mà y đã thấy trong sách giáo khoa hoặc tạp chí.

Ngài nom như nhánh cây khô quắt, đang dần dần gãy vụn theo năm tháng.
Ackerman đứng sang một bên, giới thiệu với ngài: “Đây là người Hoa Quốc, tên Dịch A Lam.

Cậu ta cũng có rất nhiều điều thú vị muốn chia sẻ với cha về ngày 32.

Con nghe nói cậu ta và Strong AI của ngày 32 khá thân, cha ạ.” Người đàn ông bảy mươi tuổi này vẫn hết lòng ngưỡng mộ cha mình như đứa con trai bé bỏng năm nào.

Ackerman càng vinh dự hơn, khi biết rằng thành quả của cuộc đấu tranh không mệt mỏi của cha chính là ngày 32.
Nằm trên giường bệnh trải drap trắng, Reilly Ron khẽ chớp mắt.
Ackerman mỉm cười gật đầu với Dịch A Lam: “Cậu muốn nói gì cũng được, cha tôi hầu như quan tâm tất cả mọi thứ về ngày 32.

Mỗi lần nghe họ kể chuyện, ông ấy đều lấy làm thích thú.” Nói đoạn, Ackerman lùi về sau một bước, tỏ ý không quấy rầy cuộc trò chuyện giữa hai người.


Nhưng nếu Dịch A Lam có ý đồ khác với Reilly Ron, Ackerman nhất định lao tới ngăn cản ngay tức khắc.
Dịch A Lam gặp Reilly Ron hai giờ mỗi ngày, một giờ vào buổi sáng và một giờ vào buổi chiều, đó cũng là lúc Reilly Ron ở trạng thái tốt nhất.

Dịch A Lam mở đầu bằng việc thức dậy trong một buổi sáng yên tĩnh vào ngày 32 tháng 5, y kể về người đầu tiên mình gặp là Châu Yến An, kể về người phụ nữ Lương Phi mà họ đỡ đẻ, kể về bé Tiểu Hàm kháu khỉnh, và cả những nỗ lực không ngừng của Lương Phi vì tương lai của Tiểu Hàm…!Cũng thông qua chúng, Dịch A Lam được nhìn lại cuộc sống của mình trong năm qua dưới một góc độ khác hơn.
Mặc dù chưa bao giờ nhận được phản hồi, song ánh mắt của Reilly Ron khiến mọi người hiểu rằng ngài đang nghe, ngài nghe rất rõ từng lời, và ngài cũng đang thực sự ghi tạc chúng vào lòng.
Trong khoảng thời gian này, Dịch A Lam cũng bắt gặp nhiều người đến thăm giáo sư Ron, hầu như tất cả đều là những nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực vật lý.

Họ là học sinh của ngài, hoặc là học sinh của học sinh ngài, ít nhiều cũng góp phần trong việc xây dựng Đập Lượng Tử.

Họ đã phấn khởi biết bao, khi hay tin về sự kỳ diệu của vũ trụ song song yếu; đồng thời, họ cảm thấy vinh dự khi được tham gia vào nó, mặc dù cũng từng hoài nghi về mục đích những gì mình làm.
Rồi họ thao thao bất tuyệt với hàng tá thuật ngữ khó hiểu, Reilly Ron vẫn luôn tập trung, có lẽ tư duy của ngài hãy còn theo kịp nhóm người khoẻ mạnh này.

Hễ nghe thấy chủ đề mình quan tâm và muốn biết thêm về nó, ngài sẽ nhẹ nhàng di chuyển các ngón tay để nắm lấy người đang kể chuyện.
Trong số những vị đến thăm, Dịch A Lam cũng nhận ra một người khá quen mặt – Tống Duệ, tổng phụ trách của Trung tâm Nghiên cứu và Phát triển vũ khí Tây Bắc, đồng thời là kỹ sư trưởng của con tàu vũ trụ chưa biết thực hư.
Tống Duệ hình như cũng nhớ Dịch A Lam, sau khi thăm hỏi Reilly Ron, ông cùng Dịch A Lam trò chuyện ở hành lang bên ngoài.
Đặc vụ của nhiều quốc gia được phân bố dọc theo hành lang đang dán chặt mắt vào hai người.
Dịch A Lam nào quan tâm tới chúng.

Tống Duệ cũng chẳng để ý, ông cứ nói phần mình: “Giáo sư Ron vừa khéo ở Hoa Quốc khi ta vừa tốt nghiệp.

Ta may mắn được học trong nhóm của ngài một thời gian, dù chỉ làm những chuyện bên lề song cũng học được rất nhiều thứ.

Tinh thần bền bỉ trong nghiên cứu khoa học của giáo sư Ron vẫn luôn truyền cảm hứng cho ta.

Nói chính xác thì đối với ta, ngài như một người thầy vậy.

Sau khi nghe tình hình hiện tại của ngài, ta đã lập tức tới đây.

À, ta thực sự không ngờ ngày 32 khiến toàn thế giới đau đầu lại là kiệt tác của giáo sư Ron đấy.

Đây quả là sự kết hợp độc đáo giữa sức mạnh vũ trụ và sức mạnh con người.

Nhưng chúng ta vẫn không thể biết, bên nào đang chiếm thế thượng phong.

Giáo sư Ron chừng như cũng đang suy nghĩ về chuyện này, ta có thể nhìn thấy tia sáng của trí thông minh nhân loại trong mắt ngài.”
“Vâng ạ.” Dịch A Lam nói.

“Có đôi khi kể về những ảnh hưởng tiêu cực do ngày 32 mang lại, cháu có thể nhận ra giáo sư Ron đang áy náy.

Sau đó cháu hạ quyết tâm không kể những chuyện đáng buồn đó nữa, nhưng giáo sư Ron ngăn cháu lại, ngài ấy muốn được nhìn ngày 32 một cách toàn diện hơn.”

Tống Duệ cười: “Luôn đối mặt với vấn đề là tôn chỉ của ngài, cháu ạ.”
Sau khi Tống Duệ rời đi, tâm tình Dịch A Lam sa sút rõ rệt.

Có lẽ vì trông thấy khuôn mặt quen thuộc, đã khiến nỗi nhung nhớ vô tận vốn đè nén trong y nay bỗng dưng trỗi dậy.
Thời điểm chia xa, Dịch A Lam từng nói với Châu Yến An đừng quá nhớ mình, dẫu sao trong ngày 32 hai người cũng sẽ gặp nhau, nhưng giờ nghĩ đến Châu Yến An mà lòng y cứ mải nhoi nhói.
Ngày 31 tháng 3.
Dịch A Lam như thường lệ trò chuyện cùng giáo sư Ron, y nhẹ giọng: “Cháu sắp vào ngày 32 rồi, ông ạ.

Hơn nữa lần này, chúng cháu đều tới hòn đảo mà ông đã ở nhiều năm, hy vọng ông đừng để ý.

Có lúc, cháu rất muốn tận mắt nhìn xem sự biến hoá khi hai vũ trụ chồng chấ…”
Chợt, Dịch A Lam cảm nhận được một lực ghì chặt cổ tay.

Y không ngờ, ngón tay gầy guộc của giáo sư Ron lại có thể siết mạnh đến vậy.
“Ông đang muốn nói gì ạ?” Dịch A Lam khẽ nhướng người tới gần Reilly Ron.
Reilly Ron có vẻ xúc động.

Ngài thở hổn hển, khuôn mặt già nua đỏ bừng, miệng há hốc, đầu lưỡi đẩy lên nhưng không phát ra được một âm tiết hoàn chỉnh.
“Ông không muốn chúng cháu nghiên cứu Đập Lượng Tử của ông ạ?” Dịch A Lam hỏi.
Reilly Ron đảo mắt, ý là không phải.
“Có thứ gì trên đảo mà ông không muốn chúng cháu thấy sao?”
Reilly Ron vẫn đảo mắt.
Dịch A Lam bối rối, đoạn nhìn về phía Ackerman đằng sau: “Giáo sư Ron hình như muốn nói điều gì đó ạ.”
Ackerman chạy tới, kề tai sát bên môi Reilly Ron: “Cha, cha muốn nói gì? Từ từ, chậm thôi…”
Nhưng tất cả những gì Ackerman nghe được chỉ là ô ô a a không rõ nghĩa.
Mãi đến khi sức cùng lực kiệt, Reilly Ron đành phải buông tay nhắm mắt lại.
Dịch A Lam trông thấy hai hàng lệ trượt ra khỏi khoé mắt của ngài.
Ackerman lắc đầu với Dịch A Lam.
Khi sắp đến ngày 32, Reilly Ron đã kiệt sức ngủ thiếp đi.

Ackerman nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn đánh thức cha.

Vì hơn ai cả, Reilly Ron rất muốn tận mắt chứng kiến giây phút xảy ra phép màu ấy, giây phút những người-được-chọn bước vào ngày 32.

Tuy rằng sẽ chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng Reilly Ron ít nhất đã có thể tiến gần hơn với thế giới đó trên mặt tinh thần.
Ngày 32 quả thật đối xử bất công với người ngoài.

Ackerman đã hơn một lần cảm thán.
Ngồi bên giường bệnh, Dịch A Lam cảm nhận được ánh mắt buồn rượi không nói nên lời của giáo sư Ron..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.