Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 46: Bắt đầu từ lúc này


Đọc truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên – Chương 46: Bắt đầu từ lúc này

Trên đường lớn có một chiếc xe ngựa đang chậm rãi lăn bánh. Hai phía trước sau xe là tám gã kỵ sĩ mặt mũi lạnh tanh cưỡi ngựa hộ giá. Điều khiển xe là một xa phu già nua tóc muối tiêu híp mắt cầm roi ngựa trong tay, vẻ mặt hờ hững nhìn về phía trước. Theo từng tiếng roi ngựa thanh thúy vang lên, cỗ xe cứ từ từ lăn bánh, để lại sau lưng từng lớp bụi mù tung bay.

Bên trong thùng xe là một lão giả mặt mũi võ vàng đang cau mày như suy nghĩ cái gì đó.

Lão giả này được xưng tụng là đệ nhất thần y đương thời – Đỗ Thế Tình. Lần này lão chính là từ Đại Triệu đế quốc đi vào Thiết Vân quốc!

“Đỗ tiên sinh, lần này đi Thiết Vân quốc, ngài chỉ có một sứ mạng duy nhất, đó chính là làm hết sức dùng hồi thiên thánh thủ của mình giúp Thiết Vân quốc vương có thể chống đỡ thêm một thời gian ngắn. Ngàn vạn lần không để cho hắn được chết quá sớm!”

Đó là những lời mà đích thân Đệ Ngũ Khinh Nhu Tể tướng của đế quốc đã tự mình trịnh trọng nói ra khi tiếp kiến lão.

Vì sao phải để Thiết Vân quốc vương sống lâu thêm một thời gian ngắn thì Đỗ Thế Tình cũng đã hiểu rõ. Hiện tại Thiết Vân mặc dù là do Thái tử chấp chính nhưng dù sao Thái tử cũng không phải là hoàng đế. Có một số việc dù hắn có muốn làm thì cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận.

Chỉ cần vị Thiết Vân quốc vương này có thể kéo dài hơi tàn, như vậy Thiết Vân quốc liền vĩnh viễn không phải là tường đồng vách sắt! Thiết Bổ Thiên cho dù có là kỳ tài ngút trời đi nữa nhưng chỉ cần hắn không dám giết cha đoạt vị thì hắn cũng không thể thay đổi được tình thế hiện tại của Thiết Vân.

Thiết Thế Thành sống thêm được một tháng là Đại Triệu đế quốc có thêm một tháng để tranh thủ chuẩn bị! Tốt nhất lão vua kia kéo dài hơi tàn đến lúc mọi sự đã chuẩn bị sẵn sàng! Đến lúc đó chiến tranh bộc phát, thái tử Thiết Vân quốc dù sao cũng không phải là quân chủ nắm mọi quyền lực, nên tất cả những mâu thuẫn sẽ bộc lộ ra hoàn toàn.

Nhưng nhiệm vụ này lại quá mức khó khăn!

Cũng chỉ có Đỗ Thế Tình mới biết được điều này khó khăn tới mức nào.

Đỗ Thế Tình cười khổ một tiếng rồi thở dài. Năm đó Thiết Thế Thành khi còn là thanh niên trai tráng, gia nhập chiến trường vì sự hưng vong của Đại Triệu đế quốc, lúc ấy Đệ Ngũ Khinh Nhu chỉ mới là một Nội các Đại học sĩ giữ chức vụ Giám quân trong quân đội, vậy mà hắn dám lập mưu dùng vàng bạc thuê tiễn thủ đệ nhất thiên hạ ám sát Thiết Thế Thành.


Trong lúc loạn chiến đã bắn trúng Thiết Thế Thành một mũi tên! Hơn nữa mũi tên ấy lại được tẩm kịch độc!

Thiết Thế Thành lúc ấy được thị vệ dùng thân mình cứu giá, mũi tên xuyên qua bộ ngực tên thị vệ rồi mới cắm vào trên người Thiết Thế Thành nên lực sát thương đã yếu bớt. Dù vậy thì chất kịch độc trên mũi tên vẫn suýt chút nữa lấy mạng Thiết Thế Thành.

Cũng chính Đệ Ngũ Khinh Nhu sau đó dùng vạn lượng hoàng kim làm lễ vật để Đỗ Thế Tình xuất lực cho đế quốc, cũng chính là đi trị thương cho Thiết Thế Thành. Cả đời Đỗ Thế Tình rốt cuộc cũng đã làm một chuyện hổ thẹn với y đức: chữa lành độc thương cho Thiết Thế Thành nhưng lại ngầm hạ vào người hắn một loại kịch độc mãn tính khác. :

Kịch độc từ từ ăn mòn thân thể Thiết Thế Thành, từ đó giúp Đại Triệu dần dần ăn mòn Thiết Vân quốc trong những năm vừa qua.

Đả thương hắn nhưng không để hắn chết. Tuy rằng có thể thôn tính Thiết Vân nhưng lại không làm! Những năm vừa qua, Đệ Ngũ Khinh Nhu dựa vào việc tranh đấu với Thiết Vân mà không ngừng lập công, không ngừng mà gia tăng danh tiếng, không ngừng gia tăng tư cách. Cho dù là trong quân đội, chiến công của Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng là sáng chói nhất. Cho đến tận hôm nay, hắn đã trở thành kẻ chỉ đứng dưới một người mà thao khống thiên hạ.

Hắn vẫn lập công, vẫn chinh chiến nhưng thủy chung vẫn giữ cho Thiết Vân quốc có thể bảo lưu lấy một chút lực lượng phản kháng chứ không hề diệt sạch! Đệ Ngũ Khinh Nhu đã biến Thiết Vân quốc thành một mỏ vàng giúp hắn tạo ra những chiến công. Mãi đến tận lúc này, hắn mới hắn mới bắt đầu chân chính thu thập Thiết Vân quốc bởi hắn đã ở trên đỉnh cao quyền lực! Với quyền lực hiện tại của Đệ Ngũ Khinh Nhu thì cho dù là hoàng đế Đại Triệu cũng không thể làm gì được hắn nữa rồi.

Đệ Ngũ Khinh Nhu chính là hạng người vận dụng thủ đoạn và âm mưu đến mức thăng hoa, xuất thần nhập hóa!

Cho tới bây giờ, thân thể Thiết Thế Thành đã không còn phương pháp cứu vãn, chỉ có thể kéo dài hơi tàn của hắn mà thôi. Nếu không phải quốc gia xuất hiện một vị Thái tử kinh tài tuyệt diễm thì sợ rằng lúc này Thiết Vân đã sớm trở thành lãnh thổ của Đại Triệu đế quốc!

“Mình vốn là một trong những mắt xích khởi đầu thì hôm nay lại là người kết thúc chuỗi mắt xích ấy!”

Đỗ Thế Tình thở dài ảo não thật sâu!


Đường dài diệu vợi…

—-

Sở Dương đứng ở trên núi, mượn rừng rậm che dấu thân hình, lẳng lặng nhìn toán nhân mã từ xa xa.

Hắn nhẹ xoa xoa lòng bàn tay, trong đó có một mảnh giấy viết: “Thiết Vân dùng hoàng kim lễ vật mời thiên hạ đệ nhất thần y Đỗ Thế Tình tới Thiết Vân thành. Chín ngày sau đi ngang qua Ác Hổ lĩnh!”

Tờ giấy nát vụn, phiêu tán trong không trung!

Sau đó hắn không hề dừng lại, thân hình giống như sao băng xuyên qua rừng cây, bổ nhào xuống dưới chân núi.

Đây là kế hoạch mà hắn đã vạch sẵn! Đỗ Thế Tình chính là mắt xích mấu chốt nhất!

Muốn tiến vào Thiết Vân nghịch chuyển vận mệnh, không thể chỉ là đơn thuần xông vào là xong. Sau khi đi vào còn phải làm sao khiến người coi trọng, ngoài coi trọng còn phải nhận được sự tín nhiệm; sau tín nhiệm mới có khả năng nắm giữ quyền lợi trong tay!

Làm sao phải hoàn thành những chuyện này trong thời gian thật ngắn! Chậm nhất là hai năm thời gian phải hoàn thành được cả chặng đường mà một sĩ tử bình thường bước đi!

Nhiệm vụ của Sở Dương không thể bảo là không khó khăn! Nhưng hắn không được phép chùn bước!


Đỗ Thế Tình này chính là bước cờ đầu tiên của Sở Dương!

“Hí… luật… luật…”

Thớt ngựa hí dài một tiếng rồi dừng bước. Trước xe ngựa đột ngột xuất hiện một gã thiếu niên toàn thân hắc y, mặt mũi anh tuấn, trong vẻ mặt bình tĩnh lại xen lẫn một tia kích động, ánh mắt rực cháy nhìn về phía cỗ xe.

“Người nào?!” Tám tên kỵ sĩ đồng thời thắng ngựa đứng lại, ba thanh kiếm và năm thanh đao đồng thời tuốt ra khỏi vỏ.

“Ngồi bên trong xe có phải là thiên hạ đệ nhất thần y, được xưng là Từ Tâm Thánh Thủ Đỗ Thế Tình, Đỗ lão?”

Thiếu niên áo đen dùng ánh mắt kích động và tràn đầy sự sùng kính nhìn vào bên trong xe, dường như không thèm chú ý đến ánh đao kiếm đang lập lòe xung quanh!

“Ngươi là ai?” Kỵ sĩ cầm đầu dùng ánh mắt sắc bén như chim ưng lạnh lùng nhìn thiếu niên kia, không hề dám buông lỏng chút nào! Những kỵ sĩ còn lại vừa đồng thời chĩa thẳng vũ khí về thiếu niên này, vừa lẳng lặng tản ra bốn phía vây quanh cỗ xe ngựa.

“Xin thứ lỗi! Xin hỏi có đúng vậy không?” Thiếu niên tiến lên một bước, biểu hiện cực kỳ vội vàng!

“Đúng hay không có quan hệ gì tới ngươi? Mau lui lại!” Kỵ sĩ cầm đầu lạnh lùng nói. Hắn cũng nhìn ra được thiếu niên này tựa hồ không có gì là ác ý nhưng chuyến đi này vô cùng trọng đại, không thể không đề phòng cẩn mật mọi chuyện.

“Nếu quả thực là Đỗ tiên sinh, thỉnh ngài ra ngoài gặp mặt!” Thiếu niên kiên quyết không rời đi.

“Càn rỡ!” Vài tiếng quát to vang lên, ba ánh đao sáng như tuyết đồng thời chém thẳng về phía thiếu niên nọ.

Hắc y thiếu niên tựa hồ lâm vào ngây ngốc một lúc, rồi đột nhiên trên mặt lộ ra một tia sắc thái giận dữ, thân thể nhanh chóng gập lại né tránh ánh đao. Đao khí tung hoành nhưng hắn vẫn an toàn di chuyển bên trong đó, sau cùng mới đột nhiên cong tay lại như ưng trảo mạnh mẽ công tới.


“Xoảng…”

Một thanh trường đao bị đánh rơi trên mặt đất. Kỵ sĩ cầm đầu cũng thấy cổ tay tê rần, đại đao thiếu chút xíu nữa là rời khỏi tay liền không khỏi cả kinh tung người xuống ngựa, quát lớn: “Kết trận nghênh địch!”

Bảy kỵ sĩ đồng thời lướt xuống ngựa, dàn trận sẵn sàng nghênh chiến, ánh đao mơ hồ chớp động.

“Chậm đã!” Đỗ Thế Tình trong xe khẽ quát một tiếng, ngay sau đó bình thản nói: “Vị tiểu công tử này, lão hủ chính là Đỗ Thế Tình. Không biết công tử có chuyện gì cần nói?”

Lão nói xong lền nhấc màn xe lên, lộ ra gương mặt bản thân.

“Đỗ tiên sinh cẩn thận! Người này lai lịch không rõ, bụng dạ khó lường.” Hai tên thị vệ lập tức vung trường kiếm che chở trước xe ngựa, bộ dáng sẵn sáng nghênh chiến.

“Quả nhiên là Đỗ thần y!” Thiếu niên áo đen trên mặt xẹt qua một tia đỏ ửng kích động, sau đó không thèm quan tâm đến đao quang kiếm ảnh trước mặt, hai mắt vẫn nhìn chăm chú vào Đỗ Thế Tình, cứ như vậy mà từng bước chầm chậm đi tới.

Mới được hai bước, thiếu niên đó đã đụng phải lưỡi đao của kỵ sĩ cầm đầu. Tên kia cũng không hề có ý định thu đao, cứ như vậy mà ấn mạnh tới.

Thiếu niên cảm thấy lưỡi đao đã đâm sâu vào da thịt đau nhói, liền cúi đầu xuống nhìn và nở nụ cười bất chấp. Sau đó bất chợt khom lưng xuống thật sâu với Đỗ Thế Tình.

Đây là một cử động kỳ quái khiến mọi người kinh ngạc không thôi.

“Đỗ tiên sinh còn nhớ trong một lần hành y tế thế tám năm trước, ngài đã từng đi qua Ác Hổ lĩnh này. Lúc đó hai nước giao chiến hỗn loạn, Đỗ tiên sinh nhân tâm thánh thủ đã cứu sống một đôi phu phụ sơn thôn, ngài còn nhớ chăng?”

“À…” Đỗ Thế Tình nhíu mày suy nghĩ, hắn cả đời chữa trị có đến ngàn vạn người, sao nhớ hết nổi từng người cho được? Nhưng trong trí nhớ của lão thì quả đúng là tám năm trước đã từng vân du qua đây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.