Đọc truyện Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên – Chương 45: Chuyến đi này chắc chắn lật tung Cửu Trọng Thiên
Cả ba ngày sau đó Mạnh Siêu Nhiên đều ra sức tiến hành huấn luyện toàn bộ mọi mặt đối với Sở Dương, thậm chí có thể nói rằng trong ba ngày này thầy trò hai người hầu như đều ở lì trong phòng. Trong thời gian này Mạnh Siêu Nhiên có thể nghĩ được nổi bất kỳ kỹ năng nào thì cũng lập tức đem ra truyền lại cho Sở Dương, không ngơi nghỉ nhồi nhét hàng đống kinh nghiệm giang hồ cùng một loạt các mánh lới mưu sinh của mình vào đầu hắn.
Những thứ này tuy Sở Dương phần lớn đều đã biết rõ nhưng hắn cũng cực kỳ thích hưởng thụ loại cảm giác được sư phụ quan tâm che chở này, vậy nên từng lời của Mạnh Siêu Nhiên thì hắn đều rất chân thành lắng nghe… hết sức hưởng thụ lấy sự ôn nhu trong thời gian ngắn ngủi này.
Sự ôn nhu như vậy của sư phụ ngay ở kiếp trước hắn cũng chưa hề được hưởng thụ, nên ở kiếp này Sở Dương cực kỳ không muốn bỏ qua. Hắn biết rõ là nếu mình không chịu lắng nghe thì tuy ngoài miệng Mạnh Siêu Nhiên cũng sẽ không nói gì cả, nhưng trong nội tâm sẽ vô cùng khó chịu.
Sở Dương không muốn làm cho sư phó khó chịu.
Ba ngày chớp mắt trôi qua.
Ngày cuối cùng…
Sở Dương bước ra khỏi cửa phòng, lặng nhìn sương sớm lượn lờ, hít vào một hơi thật sâu không khí của buổi ban mai. Ánh mắt nồng nàn lưu luyến.
Hôm nay là ngày hắn phải rời khỏi nơi đây!
Chuyến đi này, cũng không biết khi nào mới trở về nữa… cũng không biết có thể trở về được hay không nữa.
Đêm qua trút xuống một trận mưa lớn, nơi nơi trong Tử Trúc Viên đều như được gột rửa, không khí thanh tân tươi mát.
Từ khi trời còn mới tang tảng sáng thì Mạnh Siêu Nhiên đã nói là muốn lên núi hái thuốc rồi bỏ đi mất hút. Sở Dương biết rằng đây là sư phụ không đành lòng ly biệt cho nên kiếm cớ né tránh.
Bỗng trong nhà xí vọng ra một tiếng kêu sợ hãi, rồi ngay tiếp đó thì Đàm Đàm hớt hải chạy vội ra… cả người mang theo một cỗ mùi thối nồng nặc, toàn thân dơ bẩn không thể tả.
Sở Dương không khỏi ngạc nhiên, thằng này như thế nào mà trong tay vẫn đang nắm con cá Hấp Linh thánh ngư kia chứ?
Đàm Đàm mặt mũi tràn đầy vẻ xấu hổ phiền não phóng vọt qua Sở Dương, không thèm liếc mắt nhìn hắn tới nửa cái mà tót vào trong phòng, đem Hấp Linh thánh ngư kia ném cái tõm một tiếng vào trong xô.
Chớp mắt sau Đàm Đàm đột ngột khỏa thân lần nữa phóng vọt ra khỏi phòng, ôm một cái thùng gỗ tại cạnh ao liên tục dội nước ào ào từ đầu đến chân, cũng phải mất vài thùng thì mùi thối mới đỡ được một tí. Nguồn: https://truyenfull.vn
Sở Dương vốn đang man mác buồn vì sắp ly biệt lại bị thằng đệ này làm cho đầu óc quay mòng mòng. Thằng này làm gì mà như bệnh tâm thần vậy chứ, đây là làm trò khỉ gì? Chẳng lẽ sáng sớm đã ngã vào hố phân à?
Đàm Đàm rốt cục cũng đem cả người dọn dẹp sạch sẽ xong, như tia chớp quay ngược lại vào phòng, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai mặc vào một bộ y phục rồi sau đó đem quần áo bẩn vo thành một đống ném ra cạnh bờ ao.
Sau đó Đàm Đàm mới vác cái vẻ mặt cười như mếu đi ra ngoài, khuôn mặt nhăn như quả mướp đắng, còn chưa mở miệng nói gì đã thở dài thườn thượt.
“Làm sao vậy?” Sở Dương nheo nheo mắt hỏi.
“Ai, đừng nói nữa.” Đàm Đàm khóc không ra nước mắt trả lời.
Nguyên lai thằng này từ khi đạt được Hấp Linh thánh ngư kia xong thì cũng coi nó như bảo bối mà nuôi dưỡng cẩn thận trong xô nơi góc phòng, thỉnh thoảng cho ăn chút ít đồ ăn như rong rêu các loại… Nhưng ai ngờ tới hôm qua thì con cá này lại phơi cái bụng trắng nhởn ra mà bập bềnh trôi ngửa trong xô.
Đàm Đàm vô luận chọc ngoáy như thế nào thì con cá cũng không phản ứng lấy nửa động tác… cứ một mực ưỡn bụng trôi lềnh bềnh trong xô, không có nửa điểm sinh khí.
Đàm Đàm hôm nay vớt nó lên, mới phát hiện thân thể Hấp Linh thánh ngư đã trở nên cứng đờ tự lúc nào. Hắn chỉ còn biết bi ai thở dài, đem con cá cầm trên tay mà than khóc. Ai dè lại vừa vặn muốn đi nhà xí nên thuận tay cầm theo con cá vào nhà xí, trong lòng thầm nghĩ dù sao nó cũng đã chết, thôi thì ném nó luôn xuống hố phân.
Nhưng sau khi hắn đem con cá ném vào hố phân thì lại xảy ra chuyện tình cực kỳ không tưởng tượng được, con cá khỉ gió đó lại đột nhiên quẫy mình sống dậy, theo làn nước dội nhà xí mà âm mưu chạy trốn, hoạt bát vô cùng…
Đàm Đàm cực chẳng đã đành bất đắc dĩ nhảy xuống bắt lại con cá. Lại càng bi kịch hơn chính là… đêm qua vừa đổ xuống một trận mưa lớn cho nên hôm nay Đàm Đàm cơ hồ là tương đương với bơi lặn trong hố xí một lần… Khục khục.
“Ha ha ha ha…” Nghe xong chuyện này, Sở Dương ôm bụng, thở không ra hơi, cong người cười sặc sụa.
Nằm mơ cũng không nghĩ ra vị sư đệ này của mình lại có thể làm ra một chuyện rạng rỡ cỡ đó.
Đàm Đàm than thở, vẻ mặt bi ai oán hận mắng: “Đệ sao biết được cái con cá chết tiệt này nó bị dở người kiểu đó chứ? Đang yên yên lành lành làm cá trong xô thì lại quay đơ ra vẻ một bộ tử thi làm gì. Bị ném vào hầm cầu thì lại tung ta tung tăng. Chẳng lẽ cái con cá chết tiệt này cứ phải ở chỗ thối hoắc mới có thể sống được sao?”
Sở Dương xoa bụng, nước mắt giàn giụa: “Ngươi ngốc quá đi mất, Hấp Linh thánh ngư hấp thu thiên địa linh khí xong thì chính nó cũng phải tiêu hóa chứ. Nếu hấp thu đã đủ thì nó sẽ bất động thôi, lặng yên tiêu hóa hết rồi sau mới có thể tiếp tục hấp thu tiếp. Cho nên trong khoảng thời gian nó đang tiêu hóa thiên địa linh khí thì mới chính là lúc võ giả mượn nhờ thiên địa linh khí mà nó hấp thu được để tu luyện hiệu quả nhất! Mà ngươi… ngươi vậy mà đem nó ném vào hầm cầu!”
“A!” Đàm Đàm há hốc miệng tựa hồ có thể đút vừa cả quả trứng ngỗng: “Huynh sao không nói sớm?”
“Ngươi cái đồ đần.” Sở Dương tỏ vẻ hận rèn sắt không thành thép mà nói: ” Hấp Linh thánh ngư này cho dù bị chôn sâu dưới mặt đất cũng còn có thể sống được, thế mà tới khi ngươi nuôi trong xô lại chết sao? Ráng dùng cái đầu đặc sệt cán mai của ngươi cẩn thận ngẫm lại đi chứ! Hơn nữa… nó vốn sống nhờ vào thiên địa linh khí, ngươi có cho nó ăn cái gì cũng không có tác dụng đâu! Ném vào hầm cầu… Ngươi giỏi quá nhỉ. Nếu để cho kẻ khác biết ngươi vác một con Hấp Linh thánh ngư ném vào hầm cầu, đoán chừng toàn bộ võ giả nghe được cũng sẽ tìm ngươi dốc sức liều mạng rồi!”
Đàm Đàm than thở, nói: “Đệ cũng đâu sung sướng gì…. Tự nhiên mất mẹ nó bộ đồ vía, huynh nhìn tay đệ đi….”
Nói xong hắn vươn tay dí vào mũi chính mình hít hít mấy cái, lập tức trên mặt lộ ra một loại biểu cảm muốn nôn mửa: “Đệ còn phải dùng đôi tay này ăn cơm nữa chứ… Giờ sao đây?”
“Đáng đời ngươi!” Sở Dương châm chọc, nhịn không được cười toe toét.
Sau đó hắn quay vào phòng, nhìn vào trong hồ cá, Hấp Linh thánh ngư đáng thương kia đang hốt hoảng bơi điên cuồng, thỉnh thoảng còn mạnh mẽ nhảy lên, kèm theo thượng thổ hạ tả phun ra một đống chất bẩn, xem ra là bị dọa một trận không nhẹ…
“Còn không mau thay nước!” Sở Dương quát một tiếng.
Đàm Đàm vội vàng làm theo. Liên tục thay bảy tám lần nước thì Hấp Linh thánh ngư mới yên tĩnh trở lại, xụi lơ nằm dưới đáy nước, cái bụng phập phà phập phồng thoạt nhìn có vẻ rõ ràng còn đang uất ức ghê lắm…
Xem ra, lúc này nó còn cần nghỉ ngơi một thời gian nữa rồi.
Sở Dương cũng thật không ngờ lúc mình rời đi lại là cười ra nước mắt mà ly khai đấy. Mãi cho đến khi hắn đã đi ra thật xa, mới nghe được âm thanh khàn khàn từ cuống họng của Đàm Đàm gào với theo: “Sở Dương, bảo trọng! Đệ sẽ tới tìm huynh! Đệ sẽ đi giúp huynh!”
Trong thanh âm đó, những câu cuối cùng đã pha lẫn chút nghẹn ngào.
Sở Dương bước chân khựng lại một chút, cũng không quay đầu mà chỉ phất phất tay, thân ảnh rẽ qua một chỗ ngoặt rồi biến mất tại trong tầm mắt Đàm Đàm.
Sở Dương thả chùng bước chân nhưng vẫn không quay đầu lại, chẳng qua chỉ là phất phất tay, thân hình khẽ chuyển hướng nơi chỗ ngoặt liền biến mất trong tầm mắt Đàm Đàm.
“Huynh ngàn vạn lần không nên chết đi!” Đàm Đàm mạnh mẽ hét lên đến khàn giọng, xen lẫn trong tiếng kêu đó là dòng nước mắt ràn rụa chảy xuống, hắn đột nhiên ngồi thụp xuống đất, khóc nức nở như một đứa trẻ bị cướp mất tình thân.
Đàm Đàm rất lo lắng, cũng rất đau lòng.
Sở Dương trong lòng cũng có chút đau đớn nhưng hắn cố nhịn không quay đầu lại. Cứ như vậy từng bước một rời xa.
Phương xa, nơi đỉnh núi, Mạnh Siêu Nhiên thân hình tắm trong ánh nắng buổi bình minh, đôi mắt chăm chú đọng lại trên từng bước ly khai của đệ tử mình, đôi bàn tay không biết từ lúc nào đã một mực siết cứng lại.
Bên trong tay phải của hắncó một trang giấy, bề mặt là mấy chữ Sở Dương viết ra: “Kinh hồng Vân tuyết bộ cần chúc ngược người xuống, nghịch vận nội tức, từ một bước cuối cùng mà bắt đầu luyện… nghịch luyện bộ pháp mới có thể thành.”
Thaanh hình Sở Dương nhấp nhô đi trên đường núi, trên lưng chỉ đeo một bọc hành lý nho nhỏ.
Một mình rời khỏi Thiên Ngoại Lâu, cô độc bước lên hành trình đi đối mặt với vận mệnh mờ mịt. Trong lòng Sở Dương đột nhiên bay lên một tia thẫn thờ nhàn nhạt.
Trong lòng của hắn đột nhiên nhớ tới mấy câu: “Con đường này, coi thường núi đao biển lửa… Con đường này, chốn giang hồ cửu tử nhất sinh… Con đường này, mình ta cười nhạo cả thiên hạ… Con đường này, nhắm trời cao chẳng một lần quay đầu lại.”
Mấy câu nói này là lời một ca khúc ở kiếp trước rất được lưu hành, một khúc “Đường giang hồ”… Mạc Khinh Vũ đã từng đàn hát qua bài hát này cho nên lưu lại cho Sở Dương ấn tượng rất sâu.
Nghĩ đi nghĩ lại, Sở Dương không nhịn được cười rộ lên, lẩm bẩm ngân nga: “Con đường này, xá chi trời xanh mà đối nghịch… Con đường này, định lại vận mệnh thoát luân hồi… Con đường này, cầm tay Khinh Vũ cười trần thế… Con đường này, chắc chắn lật tung Cửu Trọng Thiên!”
Hắn cứ như vậy nhẹ giọng ngâm nga vài câu ca từ chính mình chế thêm, một đường đi bộ ra khỏi phạm vi Thiên Ngoại Lâu, rời khỏi Cửu Phong – Nhất Viên.
Thậm chí không quay đầu lại.
Thiếu niên mái tóc tùy ý lòa xòa rũ xuống che khuất một nửa khuôn mặt, ẩn dưới những lọn tóc lõa xõa là một đôi mắt tỉnh táo nhìn chăm chú khắp nhân gian, ánh mắt sắc như đao tựa hồ tùy thời đều có thể bổ đôi cả trần thế.
Những tia nắng ban mai chiếu ở trên người của hắn, đem bóng ảnh của hắn kéo ra thật dài… giữa rừng núi sương sớm mờ mịt, ở phía trên không sau bóng lưng của hắn tựa hồ có thêm một tầng huyết sắc rực rỡ đang lan tỏa…
Tựa hồ đang muốn nói lên điều gì…