Bạn đang đọc Ngàn Năm Gặp Lại – Chương 117: Giây phút hiểm nguy
CHƯƠNG 117 GIÂY PHÚT HIỂM NGUY
Cô xụ mặt ngồi xuống cởi băng vải xanh được buộc ở chân nhưng đã nhuốm đầy máu.Thấy cô đột nhiên thay đổi tư thế,lại nhìn hàng loạt tiêu độc vẫn bay trong không khí và kết cục trúng phải vào một nha hoàn đang bê chậu quần áo đi đối diện với cô.Vũ Đình Hy không khỏi tức giận.Tiếng kêu thảm thiết của nha hoàn vang lên khiến cô không khỏi giật mình.
“Phụt !”
Nàng ta phun ra một ngụm máu tươi,kèm theo sau đó,trên ngực liên tục túa máu như nước chảy,một trận đau đớn từ ngực truyền đến khiến nha hoàn thống khổ quăng chậu xuống đất,há hốc mồm ôm đầu mà hét lớn,cả thân thể ngã uỳnh xuống đất,chân tay liên tục giãy dụa kịch liệt rồi giật liên hồi.Cuối cùng nàng ta chịu không nổi mà cắn lưỡi tự vẫn.Một thảm cảnh máu me khiến cho cô chỉ có thể nuốt nước bọt trợn mắt như người mất hồn nhìn sự việc đang diễn ra !! Nàng….nàng ta….không phải là đã chết rồi chứ ?? Cô cả kinh lùi lại vài bước,trước giờ cô chưa từng chứng kiến cảnh một người chết thảm hại như vậy cho dù là cô đã cùng Nhược Linh đi giết người nhiều lần.
– Ngươi thật may mắn ! – Vũ Đình Hy lẩm bẩm – Nhưng ngươi vẫn sẽ không thoát được cái chết! Vì ngươi đã biết hết mọi chuyện của ta,ta sẽ không để cho ngươi sống sót – Hắn rút kiếm từ trong bao,một luồng ánh sáng từ thanh kiếm loé lên sáng loá,hắn chĩa kiếm ra phía sau rồi nhanh như chớp lao thẳng về phía cô….
Cảm nhận được một luồng sát khí đang hướng đến mình,cô liền quay người lại,không khỏi cả kinh khi nhìn thấy mũi kiếm đang càng lúc càng gần,ngay trong lúc cận kề với cái chết,cô vội vã co cẳng mà chạy,không còn để ý đến vết thương đã rách toạc một mảng,chạy đến đâu,máu chảy đến đó.
– Nữ nhân ! Ngươi mau chịu chết đi ! – Vũ Đình Hy vẻ mặt khát máu,khẽ lắc người phi thân lên cao
– Không ! Ta không muốn chết ! Ta không muốn ! – Cô lắc đầu ngoầy ngoậy,vừa chạy vừa không ngừng la hét
Đang lúc định phi thẳng xuống đất và cho cô một nhát kiếm thì ánh mắt hắn chợt loé lên tia nguy hiểm,hắn vội vã phi thân rút lui.
Trong khi đó,cô vẫn không ngừng chạy,tâm can chỉ nghĩ đến hài tử trong bụng phải được an toàn,cô phải bảo vệ nó,cô không thể mất nó.Cả người đã mệt lả,nhưng cô vẫn cố gượng chạy,vì chỉ cần cô dừng lại,tính mạng của cô sẽ mất bất cứ lúc nào.Rồi bất chợt cô đâm sầm vào anh,thế nhưng,cô vẫn chưa nhận thức được mà tiếp tục bỏ chạy,chưa chạy được vài bước thì tay đã bị ai kia kéo lại,bởi thế mà chân không cẩn thận bị giẫm vào mép váy và ngã vào vòng tay anh.
– Ngươi không sao chứ ? – Anh quan tâm hỏi
– Phi Tuỳ Phong…? – Mắt cô rưng rưng khóc,trong lòng bỗng chốc được trấn an
– Xảy ra chuyện gì ? – Anh cất giọng nghi vấn
Cô khó khăn nuốt một ngụm nước bọt,nói mãi mới nên lời :
– Có……có kẻ…..muốn……muốn giết ta – Cô nhìn anh giơ tay chỉ về phía sau
– Không có ! – Anh đầu lại rồi lên tiếng
– Có mà ! Ngươi nhìn lại đi ! – Cô ló đầu ra sau,không khỏi ngây ngô khó hiểu – Hắn ta đâu mất tiêu rồi…? – Cô đưa tay gãi đầu – Rõ ràng hắn vừa mới đây mà ?
– Không phải do ngươi hoang tưởng đó chứ ? – Anh khẽ nhíu mày
– Tại sao lại như vậy ? Không thể nào đâu ? – Cô ngờ nghệch lẩm bẩm,liên tục đặt ra dấu chấm hỏi to đùng trên đầu
– Âu Dương Bảo Nhi,ngươi đang bệnh sao ? – Anh đưa tay sờ lên trán cô
– Ta không có nói đùa đâu ! Ngươi phải tin ta ! Nếu không,ta không cần bỏ chạy gấp gáp như vậy,hắn ta cầm kiếm lao ra và muốn giết ta sau khi ta nghe lẻn được mọi chuyện của hắn – Cô vội vã giải thích
– Mọi chuyện ?
– Phải !
– Liên quan đến ta ?
– Cả hai chúng ta !
– Trước trở về cung – Anh xoay người cất bước rời khỏi
– Khoan đã ! Ngươi đi chậm một chút ! – Cô khó nhọc lết chân bước đi,trong lúc chạy vết thương đã nặng hơn rất nhiều,máu cũng vì thế mà mất đi không ít
Tại cung Thừa Càn
– Âu Dương Bảo Nhi ! Dù thế nào thì ngươi cũng phải để ý đến bản thân một chút chứ ? – Anh lên giọng dạy dỗ
– Ta cũng là vì hài tử…- Cô uỷ khuất nói
– Ngươi không biết kêu cứu ? Hoàng cung không thiếu gì hộ vệ ? – Anh trừng mắt nhìn cô,tiến đến bàn cầm một mảnh vải giúp cô cầm máu
– Chuyện này đối với ta đã không còn ý nghĩa.Điều quan trọng bây giờ là ngươi cần phải biết hết sự thật !! – Cô làm ra vẻ mặt nghiêm nghị
– Sự thật ? – Anh hỏi lại với ánh mắt hồ nghi – Cứ nói những gì ngươi biết !
– Thẩm Hà vốn dĩ là người của Liên Tư Ảnh,ả ta đang muốn phá hoại tình cảm của chúng ta.Bởi vậy ả mới cố ý ở trong đình để câu dẫn ngươi…..Ả là kẻ xấu ngươi biết không ? Ả muốn con chúng ta phải chết…- Nói đến đây,cô nhịn không được oà khóc,nếu như cục cưng của họ thực sự tử,cô cũng không còn muốn sống
– Bảo Nhi,bình tĩnh – Anh ngồi xuống cạnh cô rồi ôm cô vào lòng,giọng cũng đã dịu đi vài phần – Không cần sợ.Cục cưng sẽ không sao,ta sẽ bảo vệ cho ngươi,có ta ở đây,không ai có thể làm hại ngươi
– Phi Tuỳ Phong….ngươi sẽ luôn ở bên cạnh ta sao ? – Cô ngẩng đầu hỏi anh một câu ngốc nghếch
– Chỉ khi ngươi nói ngươi không muốn – Anh thản nhiên đáp
– Không ! Ta muốn ở cạnh ngươi suốt đời – Cô chu môi,hai tay quàng qua thắt lưng ôm chặt lấy anh
***********************************************
Lam Viễn trai
– Thẩm Hà,ngươi cần trốn khỏi đây ! Mọi chuyện đã bại lộ – Vũ Đình Hy từ cửa sổ nhảy vào,giọng nói có phần khẩn trương
– Ý ngươi là sao ? – Thẩm Hà cau mày hỏi
– Ta vẫn chưa giết được người cần phải giết.Vì vậy,chúng ta cần chạy trốn !! – Vũ Đình Hy gấp gáp
– Sao ngươi lại để mọi chuyện xảy ra ngoài ý muốn như thế ? Đồ vô dụng ! – Thẩm Hà tức giận gào lên
– Bây giờ,nếu như ngươi không muốn chết,thì mau gói gém đồ đạc.Chúng ta cần đi ngay – Vũ Đình Hy không còn kiên nhẫn,gầm lên như con thú điên
– Ai cũng không được đi – Một chất giọng lạnh như hàn băng vang lên,anh không nhanh không chậm bước vào,cô cũng chậm chạp bước theo phía sau,thân thể được hai tiểu nha hoàn nâng đỡ
– Hoàng thượng…? – Thẩm Hà sợ hãi run rẩy nói
– Đại mật nội thám ! Lâu rồi không gặp – Anh không thèm liếc mắt nhìn nàng ta lấy một cái,ánh mắt di chuyển sang Vũ Đình Hy
– Chuyện đã đến nước này…ta không còn gì để nói ! Muốn chém muốn giết tuỳ ý !! – Vũ Đình Hy thẳng thắn mở miệng
– Trong mắt ngươi,ta là vị hoàng đế giết người không ghê tay ? Những kẻ đáng chết,thì mới cần phải giết.Nếu như ngươi bắt được Liên Tư Ảnh về chuộc tội,ta cũng sẽ không làm khó ngươi – Anh nhàn nhạt lên tiếng
– Vì cớ gì ta phải làm vậy ? – Vũ Đình Hy lạnh lùng hỏi
– Đơn giản thôi,ngươi chỉ là đi làm thuê,ngươi căn bản không phải là người của Liên Tư Ảnh,vậy thì vì lí do gì mà ngươi phải vì nàng ta mà hi sinh ? Thật không hợp lí ! Suy cho cùng,người thiệt cũng vẫn là ngươi – Anh trực tiếp đi vào vấn đề
– Ngươi nói không sai ! Ta đồng ý với thoả thuận của ngươi – Vũ Đình Hy cười đáp
– Một lời đã định ! – Anh lạnh nhạt gật đầu
Vũ Đình Hy sau khi chắp tay làm động tác cáo từ,xoay người nhảy vọt ra khỏi cửa sổ,để lại một làn gió mạnh xộc vào phòng.Thẩm Hà đứng đó nãy giờ với khuôn mặt đậm mùi sát khí,nàng ta đưa ánh mắt căm tức nhìn cô,không tình nguyện định xông lên liều mạng với cô thì cả người đã bị Dạ Kì giữ lấy
– Đồ khốn ! Ngươi mau thả ta ra ! Ta cần phải giết chết ả – Thẩm Hà giãy dụa gầm rú,tay đã muốn rút dao từ trong ngực ra
– Người chết mới chính là ngươi – Dạ Kì rút kiếm,gương mặt không một tia cảm xúc
Anh nhanh nhẹn tiến đến ôm chặt cô vào lồng ngực,tránh cho cô không nhìn thấy cảnh máu mê rùng rợn này,quay đầu trầm giọng ra lệnh với Dạ Kì – Xử lí nhanh gọn nơi đây ! – Nói rồi anh cẩn thận bồng cô lên cất bước đi thẳng về cung Thừa Càn.