Bạn đang đọc Ngàn Năm Gặp Lại – Chương 116: Hiên Viên Nhược Hi trở về Bạch Hổ Quốc (2)
CHƯƠNG 116 HIÊN VIÊN NHƯỢC HI TRỞ VỀ BẠCH HỔ QUỐC (HẠ)
– Ngươi…ngươi…
– Hiên Viên Nhược Hi,lâu lắm rồi không gặp mặt,ta dường như đã quên cảm giác chúng ta cùng múa kiếm vui vẻ trong rừng trúc tại phủ thái tử,hay là…bây giờ…chúng ta cùng ôn lại đi !
Nhược Linh điểm nhiên nói,trên khuôn mặt không hề có một biểu tình gì,như vô tình như cố ý,lẳng lặng như mặt biển…
-…………………- Nhược Hi vẫn chưa hề thoát khỏi điều ngạc nhiên mà mình vừa nhận được,khó khăn nuốt một ngụm nước bọt,kinh hãi quay sang nhìn hoàng huynh của mình,y vẫn bình tĩnh liếc nhìn nàng và hắn,mới nhận ra lí do tại sao y lại muốn mình về Bạch Hổ quốc nhanh như vậy.Nhược Hi bắt đầu hoang mang,tinh thần hoảng loạn,cố nhìn thẳng gương mặt Nhược Linh,nặng nề phun ra mấy tiếng – Thượng Quan Nhược Linh,là ngươi sao ?
Thấy Nhược Hi tỏ vẻ ngu ngốc,không chịu tin vào sự thật.nàng khẽ nhếch miệng cười,nhẹ nhàng giơ bàn tay nhỏ nhắn lên :
Leng keng ! Leng keng !
“- Nhược Linh,chiếc lắc tay này thật đẹp,ta thấy ngươi đeo vào là hợp nhất,tay ngươi vốn nhỏ nhắn,trắng trẻo,đeo vào nhìn sẽ xinh hơn !!! Chẳng bù với ta,con gái Bạch Hổ quốc lớn lên đều tập võ,múa kiếm,tay chân đều không quen mấy thứ trang sức nặng nề này ! – Nhược Hi tinh nghịch giơ chiếc lắc tay lên,vừa sờ vừa nói
– Sao lại nói thế,ta thấy ngươi đeo còn đẹp hơn ta nhiều,lúc ngươi múa kiếm,chiếc lắc này sẽ kêu lên,chắc chắn sẽ rất hay – Nhược Linh mỉm cười đáp lại
– Vậy……..vậy……..- Nhược Hi ngập ngừng,tỏ vẻ mình cũng rất thích chiếc lắc này,liếc thấy thế,Nhược Linh vui vẻ :
– Ông chủ,chiếc lắc này có hai cái không vậy ?
– Có,có ! – Chủ hàng trang sức vội nói – Hai cô nương thật tinh mắt,chiếc lắc này là hàng mới đó,nó…
– Trời,đừng có quảng bá nữa,bán cho ta hai chiếc ! – Nhược Linh vội ngắt lời,rồi quay sang Nhược Hi – Chúng ta khắc chữ vào chiếc lắc này đi ?
– Khắc chữ ? Chữ gì ?
– “Nhược”
“Trở về với thực tại…..
– Nhận ra chứ ? Nhược Hi ? Ta vẫn luôn giữ nó trong tay,ta luôn giữ gìn nó,rất cẩn thận.Vậy mà…ngươi thấy không…chữ “Nhược” này hình như đã mờ đi thì phải….là do người thợ khắc này quá kém hay….do tình bằng hữu của chúng ta đã mất đây.Haizza ! Ta thấy chắc là lí do thứ nhất đi – Nhược Linh tỏ vẻ tiếc nuối nói
– Nực cười ! Thượng Quan Nhược Linh,ngươi đừng có mà giả bộ với ta.Ngươi biết không ? Chiếc lắc đó không biết ta đã vứt xó ở đâu rồi,cả hình dạng còn không nhớ huống chi còn quan tâm đến chữ khắc trên đó – Hiên Viên Nhược Hi mất bình tĩnh,không kiềm chế được lời nói của mình,vốn cô đã cố gắng…..cố gắng quên đi những ngày cùng nhau múa kiếm với nàng bên rừng trúc,những ngày cả hai giả nam trang đi chơi khắp nơi,những ngày tháng vui vẻ,thoải mái mà một cô công chúa chưa bao giờ nghĩ tới.Vậy mà….vì sao Nhược Linh lại nhắc đến,lại làm thức dậy tiềm thức mà Nhược Hi muốn quên đi cơ chứ
– Nhược Hi,chúng ta đã từng rất vui vẻ,chúng ta đã có thể mãi như thế….nhưng….ngươi quá cố chấp – Nhược Linh buồn rầu nói
– Ngươi……ta…..ta….
Nhược Hi túng quẫn,khổ sở nhìn Lãnh Diệt Thiên,nhận thấy suốt từ lúc bước vào phòng,ánh mắt của hắn luôn hướng về phía Nhược Linh,chưa hề liếc nhìn mình một cái như thể mình không xứng đáng để được lọt vào tầm mắt của hắn ta.Tim….chợt nhói….nhưng…..không đau như mình vẫn tưởng…..có lẽ…..ngay từ đầu,mình vốn biết,kết quả là vậy,thế thì,đã đến lúc phải….buông tay rồi !
– Hoàng huynh,muội theo huynh về Bạch Hổ quốc !
**************************************************
– Lạc Từ Thi,ngươi thật sự muốn ở lại đây sao ? – Hiên Viên Tuyết lạnh nhạt hỏi
– Thái tử,ta sẽ mang Mạc Phù đi khắp thiên hạ ngao du,nhưng ta không quên mình vẫn là tướng quân uy vũ,tài giỏi,ngọc thụ lâm phong,vang danh thiên hạ của Bạch Hổ quốc đâu – Lạc Từ Thi đùa cợt phe phẩy quạt nói
– Mạc Phù tiểu thư đồng ý theo ngươi đến Bạch Hổ quốc sao ?
– Đừng lo,cô ấy thì ở đâu cũng là nhà mà.Với lại,thời gian còn dài từ từ cô ấy sẽ chấp nhận – Lạc Từ Thi vui vẻ nói,rồi chợt chuyển giọng – Chuyện của Hi nhi….thật không ngờ cô ấy buông xuôi nhanh như vậy,ta nghĩ cô ấy quyết tâm phải có được Lãnh Diệt Thiên !
Hiên Viên Tuyết chợt im lặng,khẽ thở dài,nhẹ nhàng nói :
– Hi nhi vốn không xấu,chỉ là Lãnh Diệt Thiên là người đầu tiên muội ấy gặp khi trốn ra khỏi hoàng cung,giống như một con chim khi thoát ra được chiếc lồng sẽ rất vui vẻ khi gặp được một con chim khác ngoài bầu trời xanh thẳm kia mà thôi.
– Mong rằng Hi nhi sẽ bình tâm lại !
– Đừng lo lắng,muội ấy mang họ Hiên Viên,sẽ không yếu đuối như những cô nương khác đâu ! Muội ấy sẽ sớm quên Lãnh Diệt Thiên thôi !!!