Đọc truyện Ngai Vàng Của Hoàng Đế – Chương 33: Băng Nữ
Hoàng lúc này nhin thiên hạ hô hét gọi giá trên sàn mà chóng hết cả mặt, một cô bé nhà quê bình thường như vậy thì có gì đặc sắc cơ chứ. Hắn lúc này thực sự hối hận vì vốn hiểu biết của mình quá kém, nếu có Milenia ở đây thì cô ta sẽ giải thích cho, nhưng khổ nỗi hiện giờ không thể nào mở mồm hỏi ai được, sẽ lòi đuôi ra ngay. Cuối cùng, Hoàng chỉ đành ngồi gác chân âm trầm, cố hết sức ra vẻ bí ẩn không quan tâm. Lúc này Khadas đã cho người đẩy giá lên quá con số mười triệu, ông ta cũng biết giá trị của một Băng Nữ là to lớn đến mức nào nên vẫn rất từ tốn, món “hàng” này coi như đã cầm chắc trong tay rồi. Thực ra nếu không phải đưa làm quà cho tên Dược Sư kia, bản thân Khadas cũng rất muốn mua cô ta về.
Tại thế giới này tuy mỗi người đều có thuộc tính nguyên tố khác nhau, nhưng luôn luôn có sự phân hóa cấp bậc từ lúc mới sinh ra, có người cực mạnh hoặc cực yếu. Băng Nữ là một trường hợp đặc biệt, nguyên tố khi sinh ra của họ có thuộc tính nước, nhưng khi điều khiển hoặc phát ra ngoài thì luôn hóa thành băng, đây là một loại biến chuyển hoàn toàn tự nhiên, những người khác muốn làm vậy bắt buộc phải là pháp sư trên cấp sáu. Băng Nữ vì thế có lợi thế tuyệt đối khi phát triển theo hướng điều khiển nguyên lực dạng băng, họ có thể là một pháp sư, sát thủ, chiến sĩ… cực kì ưu việt, thành tựu luôn gấp mấy lần người khác.
Trong vài triệu người mới có cơ may xuất hiện một Băng Nữ, khỏi cần nói cũng biết độ quý hiếm của họ, nếu được phát hiện sớm rồi mua về nuôi dạy và huấn luyện sẽ là một hộ vệ siêu mạnh. Lea sở dĩ xuất hiện tại đây vì cô ta đã quá lớn tuổi, bỏ qua thời kì phát triển quan trọng nhất, nhưng nếu được đào tạo bài bản thì vẫn có cơ may trở thành một pháp sư cấp bảy, đó vẫn là sức hấp dẫn quá lớn đối với các quý tộc nhỏ. Khadas vốn có ý định kiếm hộ vệ tốt cho 2 đứa con nên khá tiếc, nhưng cơ hội được tiếp cận một Đại Dược Sư vẫn đáng giá hơn rất nhiều, ông ta đủ thông minh để biết phân biệt cái nào lợi:
– Thiếu chủ, cậu có cần tôi sắp xếp chỗ tạm thời cho cô gái này không?
Khadas đã chuyển cách gọi Lea từ “hàng” sang thành người bình thường, đây cũng coi như một kiểu xã giao. Thực tế các Dược Sư không bao giờ sử dùng nô lệ giải quyết công việc hằng ngày, họ thường tự mình làm hoặc để học trò luyện tập. Khadas tuy không hiểu rõ lắm nhưng cũng biết một Băng Nữ dưới tay một Đại Dược Sư sẽ có thành tựu đến mức nào, tôn trọng một chút không bao giờ thừa. Hoàng nghe vậy thì quay sang trả lời:
– Không cần, cứ để cô ta ở lại đây, hết đợt đấu giá tôi sẽ tự mình dẫn đi.
Hoàng tất nhiên là cần dắt cô bé này về nhà, ít ra để hỏi Milenia xem Băng Nữ là cái giống gì trước đã. Một mặt khác cái cảnh dân chúng điên cuồng đòi mua bằng được cô bé này làm hắn có cảm giác chẳng lành, cứ như mình sắp ôm thêm một bọc thuốc nổ khác vào người vậy. Mẹ cả tất nhiên không biết những gì Hoàng đang nghĩ, chỉ thấy tên này đang cúi đầu trầm tư thì nhẹ nhàng tiến lại gần, khẽ thổi vào tai hắn rồi nói:
– Thiếu chủ, cậu có vẻ không hứng thú với cô bé này lắm, không hợp khẩu vị sao?
Hiển nhiên mẹ cả cũng biết không ai bỏ tiền mua Băng Nữ về để thỏa mãn thú tính, nhưng chả hiểu sao bà ta vẫn thích châm chọc tên Dược Sư trẻ tuổi này, có lẽ vì hắn năm lần bảy lượt lờ tịt mình đi. Hoàng bị mấy miếng thịt mềm mềm cạ sát người, có cảm giác hơi nhồn nhột, lắc đầu trả lời:
– Tôi nghĩ chuyện này không phải cái mà chúng ta cần quan tâm. Còn một việc nữa, cặp chị em sinh đôi hôm qua có phải do bà chị mua không?
– Ồ, cứ coi đó là một chút quà của ngài Khadas đi, một chàng trai trẻ tài năng như cậu hẳn cũng cần vài người hầu hạ chứ.
– Cảm ơn, nhưng hiện tại tôi không thể nhận ý tốt của hai người được.
Hoàng vừa nói vừa quay sang phía bên kia cúi đầu rất khẽ tỏ ý xin lỗi, hắn lúc đó chỉ đơn giản là muốn phá hôi, không hề có ý định rước thêm người vào nhà. Khadas cũng không vì vậy mà phiền lòng, tên này chỉ nói là “hiện tại”, ý tứ khá rõ ràng là bây giờ chưa phải lúc, dù sao thằng nhóc Anton cũng muốn, đem về cho nó là được, về sau có vẫn còn nhiều cơ hội làm ăn với tên này, đến lúc đó cứ đặt vài món “hàng” tốt vẫn còn kịp. Ông ta giơ cốc rượu lên đáp lễ, cả hai ngầm hiểu với nhau là đủ.
Lúc này trên sàn gần như không còn ai nâng giá hơn nữa, Khadas đã mạnh tay quẳng ra hơn mười lăm triệu Kron, coi như đã là mức tối đa. Dù sao Lea cũng đã lớn tuổi, thành tựu về sau có hạn, không cần thiết phải tranh bằng được, có thể dùng số tiền đó để đào tạo một kẻ khác, mọi người vì thế cũng không mặn mà cho lắm. Người chủ trì thấy khán phòng im lặng, vội lên tiếng:
– Quý ngài tại phòng số một đã ra giá mười lăm triệu, còn ai nữa không ạ.
Giọng nói xướng lên khắp một lượt nhưng vẫn chẳng có ai lên tiếng. Người chủ trì cũng biết tên đại gia vung tiền mạnh tay này là ai, thành ra cũng chỉ hô cho có lệ, thấy mọi chuyện đã ngã ngũ liền tuyên bố:
– Nếu đã không còn ai nâng giá cao hơn, thì cô bé Băng Nữ này sẽ thuộc về…
– Hai mươi triệu.
Đúng lúc này đột nhiên có một giọng nói vang lên, tất cả sự chú ý ngay lập tức lập tức đổ dồn về người vừa lên tiếng. Đây là một một ông già trông rất bình thường, ngồi tít ở hàng ghế phía trên cao, đây là chỗ dành cho những thương nhân nhỏ, thông thường chỉ tới để xem cho vui, vì vậy xung quanh ông ta chẳng có ai. Khadas thấy vậy thì hơi bất ngờ, nhưng vẫn bình thường ra lệnh cho thuộc hạ:
– Hai mươi hai triệu.
– Ba mươi triệu.
Vẫn là ông già đó lên tiếng và lần này thậm chí còn tăng nhiều hơn. Khadas lúc này đã cảm thấy hơi khó chịu, tự nhiên ở đâu lại mọc ra tên khốn này cản đường mình, ông ta quyết định ra tay mạnh một lần cho xong.
– Bốn mươi triệu.
Đây đã là số tiền vượt quá dự tính của Khadas, bốn mươi triệu Kron thực sự là một số tiền rất lớn, kể cả là thành chủ thì vẫn không phải nói cứ quăng ra là quăng. Thành Roc này từ lúc nào xuất hiện một nhân vật như lão già này chứ.
– Bốn mươi lăm triệu.
Lại thêm một lần nữa, số tiền của Khadas lại bị người ta ép xuống. Lúc này người chủ trì cũng cảm thấy hơi nhức não, hơn bốn mươi triệu cho một Băng Nữ mười bảy tuổi, đây thuần túy là vứt tiền qua cửa sổ, chẳng lẽ tên này bị điên hay cố tình phá. Mặc dù nghĩ như vậy nhưng quy định của hội đấu giá đã ghi rõ về vấn đề kiểm duyệt kinh tế, nên việc hét bừa cố tình nâng tiền ảo là không thể xảy ra, anh ta đành phải thông báo:
– Vị khách ở ghế số hai trăm lẻ ba đã trả bốn mươi lăm triệu Kron. Còn ai đưa giá cao hơn không.
– Năm mươi triệu.
Khadas lần này nổi giận thực sự, bàn tay cầm rượu hơi nắm chặt lại. Tên khốn này đã làm ông ta tốn tới hơn năm mươi triệu, đã thế còn cố tình muốn tranh chấp tay đôi, đây là một loại khiêu khích trắng trợn. Khadas vừa giằn lửa giận trong người vừa chú ý xuống khán đài, chuẩn bị quăng ra một số tiền lớn để đánh gục luôn vụ này. Nhưng lần này có vẻ đối thủ của ông ta đã hết lực, mãi một lúc lâu sau đó vẫn không lên tiếng. Cuối cùng người chủ trì cũng tuyên bố kết thúc, Băng Nữ thuộc về vị khách ở phòng số một với con số không tưởng. Khadas nhẹ nhàng thở phào, hơi ngoắc tay ra hiệu cho mẹ cả rồi kín đáo nói thầm:
– Cô điều tra tên hai trăm lẻ ba này giùm tôi, nếu được thì dạy dỗ hắn nặng tay một chút.
Xelia gật đầu nhận lệnh, sau đó lấy cớ đi ngay ra khỏi phòng. Hoàng quan sát một màn này cũng cảm thấy lạ, thông qua thái độ ở dưới khán đàn và trên sàn, đây rõ ràng là một số tiền lớn đến vô lý, tại sao lại có người lại chịu bỏ chứ. Hắn có để ý người khách kì lạ này, nhưng chả thấy có điểm gì đặc biệt. Ông ta có lẽ tầm hơn sáu mươi tuổi, tóc màu xám lốm đốm, khuôn mặt điểm vài điểm đồi mồi nhỏ, trang phục cũng là loại phổ thông dành cho thương nhân, nói chung là hoàn toàn giống mấy ông lão vẫn thường ra công viên đánh cờ ở Trái Đất, điểm nổi bật có lẽ ở đôi mắt rất sáng. Dù sao cũng không phải chuyện của mình, tùy Khadas xử lý, Hoàng nghĩ vậy rồi thản nhiên quăng việc này ra khỏi đầu, nói:
– Cảm ơn, có vẻ lần này ngài tốn kém nhiều hơn dự tính thì phải.
– Ồ, chút tiền nhỏ đó có đáng là gì, thiếu chủ đừng bận tâm.
Khadas nói thêm mấy câu xã giao rồi lấy ra một tờ giấy đưa qua cho Hoàng, đây là đãi ngộ đặc thù của mấy nhân vật cỡ bự, đây là hợp đồng mẫu do hội đấu giá làm, khi mua xong cứ viết tên “hàng” lên rồi trả tiền và nhận về, vô cùng tiết kiệm thời gian và thể hiện được thân phận. Lúc này trên hợp đồng đã ghi sẵn số thứ tự cũng như tên đầy đủ của Lea, bất cứ ai cũng có thể cầm nó, sau đó đến xác nhận là xong. Hoàng rất tự nhiên nhận lấy rồi nói:
– Cứ để ngài lo hết mọi việc thế này thật ngại quá, đây coi như một chút tấm lòng của tôi vậy.
Hoàng dứt lời liền móc từ trong áo choàng ra một lọ thuốc bé bằng ngón tay út đặt lên bàn, đây cũng là thứ được chuẩn bị từ trước, cơ bản hắn không muốn dùng quá nhiều tài nguyên vào việc xã giao, thứ thuốc này chung quy tốn rất ít. Nhìn Khadas đang chăm chú nhìn sang, Hoàng liền giải thích:
– Đây là một loại dược liệu giúp tăng cường sức khỏe. Chậc, tôi cũng không giỏi lắm trong mấy khoản này, nói đơn giản thì nó rất thích hợp để dùng trong phòng ngủ.
Thực ra đối với đàn ông thì việc làm họ tự hào nhất luôn là thành công trên thương trường và oai hùng trong mấy việc phòng the, cả hai thứ này đều tạo cảm giác chinh phục. Với một kẻ giàu vừa có tiền vừa có quyền như Khadas, vật này là thích hợp nhất. Nó có tác dụng giữ nhịp khi quan hệ, nói trắng ra là thuốc giúp cơ thể không mệt mỏi sau khi làm tình, Hoàng làm ra thứ này dựa trên một loại dược phẩm hỗ trợ cấp thấp trong game, công dụng vì thế cũng khá hạn chế, dùng nhiều cũng không lo có tác dụng phụ. Khadas mân mê lọ thuốc trên tay, thứ mà học trò một Đại Dược Sư làm ra, tốt xấu không cần phải nghĩ:
– Thiếu chủ đâu cần khách sáo như thế chứ, chúng ta còn hợp tác dài dài mà.
– Tôi cũng mong là như vậy.
Hoàng nói xong liền đứng dậy tỏ ý muốn rời khỏi, dù sao thứ cần thiết đã mua xong, cần về dặn dò Gon vài thứ chuẩn bị cho ngày mai nữa. Khadas cũng không có ý muốn giữ hắn lại, dù sao cả hai bên cũng có thỏa thuận, không cần gấp. Ông ta đứng dậy làm một tư thế chào tiêu chuẩn của quý tộc rồi bảo thuộc hạ tiễn Hoàng ra khỏi phòng, thầm nghĩ xem tối nay nên sử dụng lọ thuốc mới có được thế nào cho tốt.
Gon đứng hộ vệ ngoài cửa hiển nhiên không hề hay biết tình hình trong phòng cũng như trên sàn đấu giá, tuy rất nóng ruột nhưng vẫn kiên nhẫn đứng chờ. Hoàng sau khi tạm biệt Khadas, bước ra và ra hiệu cho Gon đi theo, đến khi về tới khu tiếp đón, chắc chắn không có ai đi theo mới dùng dụng cụ truyền âm nói thầm vào tai Gon:
– Mọi việc xong xuôi, ta đã mua lại cô nàng người yêu bé nhỏ cho ngươi rồi.
Gon nghe thấy vậy mừng đến chảy nước mắt, ngay lập tức quỳ xuống, trong đầu rối rắm không biết nói gì cho phải. Hoàng nhìn dáng vẻ vô dụng của anh ta, thở dài rồi nói:
– Đừng mừng vội, hiện tại ta chưa thể cho hai người các ngươi gặp nhau đâu.
– Thiếu… thiếu chủ, ngài nói vậy là sao?
– Lea là một Băng Nữ, ngươi có hiểu điều đó có nghĩa là gì không?
Hoàng vốn muốn thông qua Gon để tìm hiểu tình hình, nhưng đáng tiếc là anh chàng nghe xong cũng ngơ ngác chẳng hiểu gì. Hắn không biết đối với những người ở tầng lớp thấp như bọn họ, khái niệm thiên tài dị biệt kiểu Băng Nữ là thứ hoàn toàn lạ lẫm, nói cho dễ hiểu thì khi cơm còn không có mà ăn thì ai hơi đâu quan tâm xem mình có năng khiếu giống Mozart. Hoàng chán nản phẩy tay:
– Nói cho dễ hiểu thì Lea có thứ mà ai cũng muốn giành lấy, với tình hình của ngươi bây giờ, chả mấy chốc cô bé đó sẽ lại bị bắt đi mà thôi.
– Thiếu chủ… tôi…
Gon tính nói gì đó nhưng lại cắn răng in lặng, anh ta chỉ là một người dân bình thường không tiền, không kiến thức, mấy việc này thực sự là quá sức. Nhưng cũng không thể cứ mặt dày mà xin xỏ mãi được, thành ậm ừ một hồi vẫn không nói nên lời.
– Đứng lên trước đi, ta đã giúp thì sẽ giúp ngươi đến cùng.
Hoàng không phải muốn làm người tốt cứu độ nhân loại, hắn chỉ đơn giản giải quyết việc mà mình đã gây ra mà thôi, vả lại hiện tại cũng không thể mang Lea đi theo được, bản thân lo không nổi. Hoàng lấy ra kha khá tiền mặt đưa cho Gon rồi nói:
– Trước hết ngươi hãy kiếm hai tấm thẻ giả chứng minh thân phận mới cho mình và Lea, sau đó chọn một nơi nào đó yên tĩnh, mua lấy một căn nhà, ổn định tất cả trước rồi quay về đây gặp ta.
Đây là cách đơn giản nhất, thay tên đổi họ rồi tới nơi khác sống. Cơ bản trong điều kiện bình thường Băng Nữ cũng không có gì khác biệt, chỉ cần không gặp phải có khả năng nhận biết hoặc bị bọn buôn người bắt gặp là có thể sống yên ổn tới hết đời. Trước mắt Hoàng cũng không nghĩ được cái gì khác, mình chỉ có thể làm tới vậy mà thôi, còn lại tùy số phận hai người này. Gon nhận lấy tiền, run run cất kĩ vào áo, hỏi lại:
– Tôi có thể liên lạc với ngài bằng cách nào?
– Ngươi nhắm có thể giải quyết những việc ta nói trong bao lâu?
– Cách đây hai ngày đường có một thị trấn nhỏ, tôi có thể dẫn Lea tới đó. Nếu thuận lợi thì mọi việc chỉ mất khoảng hơn một tuần.
– Được, đến lúc đó cứ đến chỗ luyện tập cũ, ta tự có cách tìm ra. Nhưng phải nói trước, nếu quá thời gian mà ngươi không đến, coi như mọi việc vô nghĩa, hiểu chứ?
– Vâng, thưa thiếu chủ.
– Tốt, nếu đã vậy thì đi luôn bây giờ đi.
Gon nghe xong thì quay người bước đi luôn. Đấu giá dù sao chỉ còn một ngày, bản thân lại ở cùng Khadas thì khó lòng gặp nguy hiểm, Hoàng hoàn toàn an tâm vấn đề an toàn bản thân, chỉ vướng mỗi cô bé Băng Nữ kia thôi. Hắn lắc đầu nhìn ra ngoài đã là tốt mịt, mệt mỏi đóng cửa phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, việc ngày mai cứ để ngày mai tính.
Cũng trong tối hôm đó, năm bóng người lặng lẽ bước ra khỏi hội đấu giá, kín đáo bám theo ông già đã tranh giành với Khadas lúc chiều. Do không phải ai cũng được hưởng đãi ngộ khách quý nên rất nhiều người chọn thuê phòng ngoài, vị khách số hai trăm lẻ ba này cũng tương tự, ông ta đi tới một quán ăn nhỏ ngoài rìa khu chợ, rất nhẩn nha ngồi thưởng thức bữa tối. Cách đó một vài chục mét, Barock – hộ vệ của Khadas và mấy người khác cũng đang ngồi quan sát, một tên trong số đó lên tiếng:
– Đội trưởng, sao chúng ta phải tốn thời gian như vậy, cứ xông đại vào nện lão già kia một trận không nhanh hơn à.
Barock nhận lệnh từ mẹ cả nên đã điều tra rất kĩ, mục tiêu lần đầu tham gia đấu giá, không có quen biết hay họ hàng trong thành Roc, nhiều khả năng là một tên nhà giàu mới nổi tính chơi trội, nói chung là thuộc dạng trứng mềm bóp là nát. Barock là người cẩn thận, sau khi kiểm tra hết những gì thuộc hạ báo lại mới dám tập hợp người đi theo, dù sao công việc này hắn cũng không phải mới làm lần đầu, nhưng giữa chỗ đông người mà ra tay thì không tiện, vì thế mới phải bám theo tới giờ. Barock trừng mắt với tên đàn em rồi cúi xuống im lặng ăn nốt đồ trên bàn, con mồi đã đi lẻ một mình, không có gì phải gấp cả.
Cũng chả biết vô tình hay cố ý, sau khi dùng xong bữa tối, ông ta lại hướng về khu công viên gần đó, nơi này vốn đã xuống cấp trầm trọng chưa được tu sửa nên không có ai muốn đi ngang qua. Lúc Barock bám theo tới nơi thì con mồi vẫn đang ngồi một mình đọc sách, tuy cảm thấy hơi bất thường nhưng cơ hội như vậy không thể bỏ qua được, hắn ra hiệu cho đàn em xông lên trước, bản thân thì đứng từ xa quan sát. Mấy tên vai u thịt bắp hùng hổ chạy lại, cố tình va phải ông ta rồi lên giọng:
– Này lão khọm, hết chỗ rồi hay sao lại ra đây ngồi cản đường người khác.
Ông lão ngẩng lên, từ từ gấp cuốn sách cho vào túi áo rồi rất thản nhiên trả lời:
– Chàng trai trẻ này, cậu không nên to tiếng với người lớn tuổi như vậy đâu.
– Sao, lão còn muốn trả treo, có phải muốn thử xem xương mình còn chưa đủ giòn phải không.
Tên này vừa nói vừa sấn sổ tiến lại gần, hắn từ nãy tới giờ phải chờ đợi nên cực kì khó chịu, lúc này chỉ muốn nhanh nhanh tẩn lão già này một trận rồi đi kiếm gái mà thôi. Nhưng ngay khi vừa chạm tới cổ áo ông lão bỗng căng cứng lại như bị điện giật, cơ thể hắn đột nhiên vặn vẹo một cách cực kì khó hiểu, và rồi cứ thế đổ gục xuống, đôi mắt mở to chỉ toàn lòng trắng, rất rõ ràng đã tắt thở. Ông già kia vẫn ngồi yên vị trên ghế, nhìn xuống rồi chép miệng:
– Đã bảo không nên hỗn láo rồi mà, hình phạt đến ngay thấy chưa.
Mấy kẻ còn lại chứng kiến cảnh này thì sợ hãi lùi lại đằng sau mấy bước, đồng bọn cứ như thế mà chết, ai mà không hoảng cho được, thậm chí còn chẳng biết hắn bị cái gì nữa. Tên đứng xa nhất đánh tính quay đầu muốn chạy thì một giọng nói đã vang lên ngay bên tai:
– Sao lại tính bỏ bạn bè ở lại thế, chả ngoan tí nào.
Trong lúc hắn còn đang không biết người vừa lên tiếng là ai thì một chuyện khác đã xảy ra. Gã đồng bọn đứng ngay bên cạnh đột nhiên quay đầu một trăm tám mươi độ, đôi tay bẻ ngược ra sau, hai chân đi thụt lùi lướt nhẹ lại gần hắn. Cơ thể gã gần như bị một sợi dây rối xoắn lại rồi ép phải di chuyển, điều kinh khủng hơn nữa là kẻ này còn chưa chết, đôi mắt vẫn xoay tít như chong chóng, miệng há to như muốn hét lên nhưng không thể phát ra tiếng vì lưỡi đã bị cắt cụt. Cảnh tượng kinh dị này làm hắn sợ tới mức chôn chân tại chỗ, trơ mắt nhìn đồng bọn từ từ tiến lại gần thọc tay thẳng vào người, xuyên qua hai bên lồng ngực chạm tới sâu bên trong, thậm chí còn cảm nhận được đôi bàn tay đang vuốt ve trái tim mình trước khi bóp nó nát bấy, máu me nội tạng văng ra bầy nhầy muốn phát nôn. Ông già vẫn đang ngồi trên ghế, tươi cười nói:
– Cậu thấy không, thanh niên bây giờ quả là chẳng biết kính trọng ai cả.
Tên còn sống cuối cùng bây giờ đã triệt để gần như phát điên, chuyện tình xảy ra quá nhanh và vượt quá sức tưởng tượng. Chỉ mới chớp mắt mà ba tên đồng bọn đã chết cực kì kinh khủng, hắn run rẩy ngã phịch xuống, ôm đầu chờ đợi cái chết sẽ đến. Đúng lúc này một luồng sáng hình cầu phóng thẳng tới chỗ ông già kia, nuốt trọn một vùng rồi vỡ tung ra, san mặt đất phẳng lỳ như trải thảm. Barock lúc này đã lấy ra vũ khí là một cặp găng tay gai cực lớn, cả người tỏa ra nguyên lực cuồn cuộn, đang đứng chắn trước mặt tên đàn em.
– Ồ, Võ Sư cấp sáu, không tệ, không tệ.
Một giọng nói ma quỷ lại vang lên, Barock ngay lập tức xoay người đánh liên tục mấy đòn ra bốn phía, nguyên lực được giải phóng nổ liên hồi như lựu đạn, cả một vùng xung quanh đất đá bị hất lên tung tóe. Hắn biết mình đã mời thần chết đến nhà rồi, lão già này thực lực chắc chắn không dưới cấp bảy, điều đáng sợ nhất là Barock hoàn toàn không biết đối phương đã ra tay như thế nào, đành phải dùng toàn bộ nguyên lực trong người để thử, ít nhất phải giữ mạng để còn báo lại cho chủ. Sau hơi mười phút cát bay đá chạy, Barock cũng hơi thấm mệt nên đành phải dừng lại, đôi mắt vẫn chăm chú quan sát khắp nơi. Nhưng điều quái dị lại xảy ra, chiếc ghế nơi ông già kia ngồi vẫn còn nguyên vẹn và người ở trên nó lại đang đọc sách như chưa có gì xảy ra. Ông ta nhẹ nhàng lật trang, giọng đều đều nói:
– Cũng có chút tài năng, nhưng như thế là chưa đủ đâu.
Ông ta vừa dứt lời Barock liền cảm thấy bầu trời đột ngột tối sầm lại, toàn thân như bao trong một bãi lầy đen kịt. Barock hốt hoảng tính vận chuyển nguyên lực phòng hộ bỗng cảm thấy hai tay cứng như đeo đá, bốn tên đàn em, hay nói chính xác hơn là bốn cái xác đang quấn chặt lấy hắn, bọn chúng khỏe tới mức khiến Barock không thể nhúc nhích được một phân. Hắn nhận thấy đôi găng tay của mình đã bị tháo rời ra thành bụi, mắt mở trừng trừng nhìn hai chân dần dần thối rữa như có cả tỷ con dòi đang gặm, một con đau khủng khiếp lan tràn toàn bộ các dây thần kinh làm hắn có cảm giác muốn chết ngay tại chỗ. Điều cuối cùng Barock còn nhìn thấy là một màu đỏ tươi trước khi cặp mắt nổ tung ngay trong đầu. Sau đó mọi thứ trở lại như cũ, cảnh vật xung quanh hoàn hảo như chưa có gì xảy ra, ông già vẫn đang ngồi trong công viên đọc sách, trên tay mân mê một tấm huy hiệu, lẩm bẩm:
– Hộ vệ của thành chủ sao? Cũng chỉ là một đám nguyên liệu cấp thấp mà thôi.