Ngai Vàng Của Hoàng Đế

Chương 32: Ngày thứ hai


Đọc truyện Ngai Vàng Của Hoàng Đế – Chương 32: Ngày thứ hai

Hoàng vừa ngồi vừa thở hồng hộc như sắp chết, và đúng là hắn gần chết thật. Nếu lúc nãy mẹ cả không can thiệp, có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra. Từ lúc Gon đánh nhau, Hoàng luôn để ý kẻ đứng sau, âm thầm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, trong khoảnh khắc Chilat lao tới, hắn đã dùng toàn bộ năng lượng trong người tạo một lúc bốn lần “Kirie Elodon” chồng lên nhau vào tay phải, tối giản diện tích tiếp tiếp xúc nhỏ nhất có thể.

Nhưng kể cả có như vậy thì một đòn cấp sáu vẫn là quá sức đối với Hoàng, nguyên bàn tay phải bị bẻ gãy, chấn động còn hất hắn ra xa khiến lục phủ ngũ tạng bị tổn thương đến thổ máu, may là nhờ có chiếc mặt nạ che cho. Lúc đó gần như Hoàng chỉ gắng gượng mà đứng, khi mẹ cả đến hắn mới có thời gian để dùng thuốc hồi phục, đúng là cứ như đặt chân xuống địa ngục rồi chui lên vậy.

– “Tí nữa thì toi đời, đúng là mình không nên làm mấy trò này.”

Vốn dĩ Hoàng hoàn toàn có thể bỏ chạy nhưng nếu đã bị người ta ép tới đít như vậy, nếu lùi bước sẽ rất dễ bị nắm thóp, có điều lần nay chơi quá dại. Gã Chilat đó có thực lực phải hơn cả cấp sáu, phúc tổ mấy đời để lại là còn chưa chết. Một điều ngu si nữa là đối chiến trong khoảng cách gần như vậy, một đống đồ chơi mang theo không thể dùng được, Hoàng tự nhủ lần sau có cho vàng cũng đừng hòng mà đánh kiểu đấy nữa. Hắn vặn người vài cái, kiểm tra cơ thể chắc chắn không còn vấn đề gì mới đeo mặt nạ lên lại, vòng ra ngoài rồi theo lối cũ quay về, trước mắt phải nghỉ ngơi, chuyện khác mai tính.

– Sao, cô nói Chilat dám ra tay với cậu ta à.

Trong một căn phòng cực kì xa hoa nằm tít sâu trong hội đấu giá, thành chủ Khadas vừa đi tiếp đón mấy vị khách quen về thì được mẹ cả báo tin lại. Ông ta nghe xong có cảm giác muốn xung huyết, đây không phải là khiêu khích trắng trợn hay sao, với bản tính kiêu ngạo của Dược Sư, ai mà biết tên đó sẽ làm gì để trả thù. Khadas càng nghĩ càng điên tiết, mẹ cả thấy chủ nhân tức tối như vậy thì nói:

– Ngài yên tâm, vẫn chưa có chuyện gì quá nghiêm trọng, hai người bọn họ chỉ mới qua tay nhau một lần mà thôi.

– Một lần? Ý cô nói cậu ta có thể đánh ngang tay được với Chilat?

– Vâng, tôi không dám chắc nhưng có vẻ là như vậy.

– Vậy, cuối cùng ra sao?

– Chilat dù sao cùng không dám làm quá, tôi vừa đến là ông ta rút đi ngay. Nhưng tên Dược Sư kia cũng rất quái lại, cậu ta không muốn làm lớn, và cố tình bỏ qua chuyện này.

Khadas nghe xong thì trầm ngâm không nói, một tên Dược Sư bình thường lại có thể đánh ngang với Chilat, đây rõ ràng không phải chuyện đùa. Hơn ai hết Khadas là người biết rõ nhất thực lực quản gia của mình, vốn Chilat đã ở đỉnh cấp sáu khi gia nhập, bao nhiêu năm nay ông ta đi theo Anton rất ít khi ra tay nhưng chắc chắn sức mạnh chỉ có tăng chứ không giảm. Dược Sự tuy có nguyên lực hùng hậu nhưng tiềm năng cơ thể chỉ ngang người bình thường, bất cứ gã chiến sĩ nào cũng có thể hạ gục dễ dàng. Tên học trò kia dám đứng lại đối chiêu chứng tỏ hắn không sợ Chilat, điều này thực sự quá vô lý, chẳng lẽ hắn là thiên tài trong thiên tài, kể cả như vậy vẫn quá là khó tin. Khadas càng nghĩ càng muốn nổ não, ông ta day day trán rồi hỏi:

– Xelia, thằng nhóc Anton hiện giờ ở đâu?

– Cậu chủ đang vui chơi trong “dạ hội”, ngài có cần tôi…?

– Thôi bỏ đi, cho người bảo nó hết ngày mai thì quay về nhà, cứ nói do tôi ra lệnh.


– Vậy, còn chuyện tối hôm nay?

– Nếu gã Dược Sư đó đã không muốn truy cứu thì tốt nhất chúng ta cũng đừng bới ra làm gì, cứ làm việc như bình thường thôi.

– Chủ nhân, lão già kia thì tính sao, có cần cho người giám sát không?

Khadas liếc nhìn mẹ cả một cái đầy châm biếm, Chilat hiện giờ đã không còn quá nghe lệnh ông ta nữa rồi, thuần túy chỉ phục vụ Anton hết lòng. Lão già này vừa có thực lực lại là thầy của con mình, làm gì cũng phải nể nang một chút, nếu phải thực sự trở mặt, hậu quả sẽ rất khủng khiếp. Khadas nói:

– Kệ ông ta đi, dù sao cũng chưa có chuyện gì nghiêm trọng.

Mẹ cả nghe vậy dù trong lòng hơi bất mãn nhưng vẫn không lên tiếng. Vụ làm ăn này là do bà ta phát hiện ra, tất nhiên không muốn có kẻ nào đó thọc gậy bánh xa làm đổ bể, nhưng nếu chủ nhân đã ra lệnh thì mình cũng đành phải tuân theo. Khadas lắc đầu vài lần, nói:

– Cô đi nghỉ trước, ta cần suy nghĩ một chút.

Sau khi mẹ cả rời khỏi, Khadas mệt mỏi dựa lưng vào ghế mà thở dài. Tự nhiên lại lòi ra mấy chuyện phiền phức này, về sau muốn bàn bạc với tên học trò Đại Dược Sư kia sẽ càng khó. Ít nhất hắn còn không tính toán chuyện này, coi như là may mắn trong bất hạnh vậy.

Dù sao thì chuyện này cũng chỉ là một mắt xích quá nhỏ, đến ngày hôm sau hội đấu giá vẫn diễn ra bình thường. Hôm nay Hoàng quyết định chỉ ngồi quan sát chứ không tham gia, vụ hôm qua đã khắc sâu thêm vào đầu hắn một điều: “đã yếu thì đừng có ra gió”, ít nhất phải kiếm được ai hoặc cái gì đó để làm chỗ dựa, chắc cũng nên bắn lời tới chủ nhân của mẹ cả là vừa. Trong lúc Hoàng im lặng suy nghĩ thì Gon lại đứng bứt rứt không yên, trong lần đụng độ hôm qua, lúc Chilat lao đến cậu ta thậm chí còn không kịp phản xạ, hoàn toàn bất lực đứng nhìn người mình cần bảo vệ gặp nguy hiểm. Gon rất sợ người đeo mặt nạ này không cần mình nữa, nếu vậy cơ hội duy nhất để cứu Lea coi như chấm hết, mấy lần muốn nói gì đó nhưng lại không dám, chỉ biết chôn chân tại chỗ chờ đợi. Hoàng dĩ nhiên cảm nhận được thái độ bất bình thường của tên cận vệ, ngẩng lên hỏi:

– Sao, ngươi có gì muốn nói với ta à?

Gon đang chưa biết phải làm sao bỗng nhiên Hoàng lại lên tiếng trước, anh ta lúng túng một lúc rồi trả lời:

– Thiếu chủ, mục đích thực sự của ngài khi cứu tôi là gì?

– Hửm, cái đó không phải rõ ràng quá rồi sao, cận vệ cho ta. Nhân tiện cũng giải cứu cô người yêu bé nhỏ của người, đơn giản vậy thôi.

– Nhưng… ngài cũng thấy rồi, thực lực của tôi quá kém, chính ra ngay cả bản thân mình tôi cũng chưa chắc đã tự bảo vệ được thì làm sao có thể hộ vệ cho ngài…

Gon không nói nữa, nhưng ý tứ thì cũng có thể hiểu được, anh ta cũng tự biết đây là một cuộc giao dịch, mình đổi mạng để người này cứu Lea, nhưng nếu xảy ra chuyện như tối hôm qua, liệu anh ta có còn xứng đáng để trao đổi nữa hay không. Gon không trách Hoàng, Dược Sư chịu bỏ thời gian để giúp đỡ một tên nghèo khổ đã là chuyện hiếm thấy rồi, anh ta tự trách bản thân vô dụng, đã không giữ được bạn bè, nay đến cả chuyện này cũng không làm được nốt. Hoàng im lặng nhìn Gon, đôi mắt vô hồn trên chiếc mặt nạ bỗng lóe lên một tia sáng đỏ cực kì quái dị, nói:


– Ngươi có biết điều đáng thất vọng nhất của con người là gì không? Đó chính là tự bỏ cuộc, ta còn chưa nói gì mà ngươi đã tự hạ thấp bản thân, nếu đã không tin tưởng chính mình, thì làm sao có thể bảo vệ cho người khác. Giả sử như ta mua được cô bé đó, với hiện trạng ngu ngốc của ngươi hiện tại, sớm muộn gì cũng làm hại cả hai.

Hoàng nói xong phất áo choàng quay lưng đi, trên đời này hắn ghét nhất là những kẻ bỏ cuộc sớm, tự mình buông xuôi tất cả. Vốn khi hắn bỏ thi đại học để để đi theo con đường game thủ chuyên nghiệp, gần như gia đình đã từ mặt, bạn bè quay lưng, thậm chí những bước đầu tham gia thi đấu chỉ toàn thua và thua, đến tận cuối cùng sự nghiệp mới chiến thắng được trận vô địch cuối cùng để rồi bị cuốn vào thế giới này khi chưa kịp hưởng thụ gì. Nhưng khi nhìn lại hắn chưa bao giờ hối hận, mình đã thử và đã làm hết khả năng, dù kết quả có tệ hại đến thế nào đi chăng nữa thì vẫn hơn là ngồi đó và tiếc nuối. Gon lúc này phải tự mà ngẫm ra, Hoàng cũng chả giúp gì được.

– Và thưa quý ông, quý bà. Xin phép cho ngày thứ hai của hội đấu giả được bắt đầu.

Tiếng người chủ trì lại vang lên báo hiệu một đợt mua sắm mới, hôm nay Hoàng quyết định chỉ ngồi xem, hắn không muốn có thằng điên nào tự dưng nhảy ra đòi giết mình chỉ vì bị giành hàng nữa, cái đó chẳng hay ho gì. Phiên đấu giá vì vậy diễn ra rất bình thường, tuy có vài thứ khá đáng giá nhưng nhìn chung cũng chỉ là món khai vị không quá quan trọng. Người vui nhất đương nhiên là Anton, hắn cứ đinh ninh tên ngu ngốc dám vượt mặt mình đã bị dạy dỗ xứng đáng, vì thế mà sau khi mua sắm một đống thứ vớ vẩn thì hoàn toàn thỏa mãn mà đi về nhà theo lệnh của Khadas. Chilat thì hơi bất ngờ, ông ta cũng không hiểu tại sao Hoàng tự nhiên lại chùng xuống như vậy, nhưng nếu kết thúc mọi việc êm đẹp thế này càng tốt, mọi người đều vui vẻ.

– Xelia, cô nói xem, có phải tên học trò kia đã hết hứng thú với hội đấu giá này rồi.

Mặt khác Khadas lúc này lại như ngồi trên đống lửa, đối phương tự dưng buông xuôi mọi thứ quả thật rất đáng ngờ, chả lẽ hắn thực sự không muốn bỏ qua chuyện Chilat. Đúng lúc vị thành chủ đang tự làm khổ mình thì mẹ cả tiến lại gần, đưa cho ông ta một bức thư nhỏ. Khadas xem xong thì mắt muốn trợn ngược ra ngoài, cả tờ giấy chỉ có bốn chữ: “Tối nay gặp mặt”, không có tên người gửi nhưng một giọt chất lỏng màu đỏ còn hằn trên đó cũng đủ giải thích. Mẹ cả đọc được nỗi bận tâm của chủ nhân mình, trả lời luôn:

– Tờ giấy này đến từ phòng khách quý của chúng ta, cậu ta nhờ người nhắn tới tôi muốn gặp ngài.

Đối phương đã hẹn mình ra nói chuyện, chắc không có gì nghiêm trọng. Dù vậy ông ta vẫn cẩn thận hỏi lại:

– Chúng ta có nên bố trí người đi theo không?

– Tôi nghĩ điều đó là không cần thiết, nếu cậu ta thực sự muốn hại ngài thì đã làm rồi, không cần thiết phải hẹn gặp làm gì. Vả lại, muốn đề phòng một Dược Sư như vậy, e là hơi bất khả thi.

– Được, vậy cô nhắn lại là ta đồng ý, thời gian là tối hôm nay, địa điểm sẽ do chúng ta chọn lựa.

– Theo ý ngài, tôi sẽ bảo người đi chuẩn bị ngay.

Mẹ cả nói xong thì bỏ ra ngoài, Khadas cũng không còn lòng dạ nào để tiếp tục thưởng thức đấu giá, lập tức gọi mấy tên hộ vệ tin cậy giao nhiệm vụ, ông ta dù sao cũng muốn có một sự bảo đảm nhất định. Buổi tối, Hoàng mặc lễ phục dài trùm kín đầu, đeo mặt nạ chỉ để hở đôi mắt, được mẹ cả dẫn tới một khu vườn nằm tít bên kia đấu trường. Một bàn ăn nhỏ nhưng trang trọng được chuẩn bị sẵn, Khadas đã ngồi đó từ trước, thấy hắn đến thì đứng lên làm động tác cúi chào tôn trọng theo chuẩn mực quý tộc, nói:


– Rất vui được gặp cậu, thiếu chủ.

Hoàng chưa vội đáp lễ lại mà chỉ đứng yên đó không đáp, hắn lẳng lặng lấy ra một quả bom giả kim cải tiến, bất thình lình quăng thẳng vào góc tường phía sau lưng Khadas. Tiếng nổ chát chúa đi cùng ánh sáng màu bạc vang lên, vài người đứng núp trong đó bị thổi văng ra ngoài, toàn thân đỏ rực vì trúng lửa thiêu. Hoàng ung dung lên tiếng:

– Tôi không nghĩ cho người mai phục là ý kiến hay đâu thưa ngài.

Khadas lúc này tâm trạng mặt mày cực kì khó chịu, ông ta phẩy tay mấy cái ra hiệu cho số cận vệ xung quanh rút đi hết. Sau đó vẫn tươi cười, lấp liếm:

– Thật ngại quá, giả vờ thông minh đã bị cậu làm xấu mặt rồi.

Hiển nhiên Hoàng đã kiểm tra nhiệt khu vực trước khi đi vào, vừa để bảo đảm an toàn cho bản thân lại tỏ vẻ bí hiểm. Hắn cũng không khách sáo, ngồi xuống rồi vào đề luôn:

– Tôi biết ngài mới là chủ nhân đứng sau mẹ cả, những việc lặt vặt trước đây có thể bỏ qua. Nhưng tôi cũng nói luôn, tôi không thể làm việc hay hợp tác lâu dài với ngài được.

Hoàng chả thèm mào đầu làm gì cho mệt, hắn muốn chứng tỏ thái độ: “ông mày đây có thực lực, sức mạnh mới là tiếng nói”, muốn đè đầu cưỡi cổ đối phương, hoặc ít nhất là chiếm lợi thế trước đã. Khadas bị mấy lời này làm cho bất ngờ, đành nói:

– Chà, thiếu chủ không cần thiết phải gấp gáp như vậy, chúng ta chỉ mới gặp nhau lần đầu. Xin tự giới thiệu, tôi là Ramus Khadas, hẳn cậu cũng biết…

Hoàng không để cho đối phương nói hết câu, thô bạo cắt lời luôn:

– Những vấn đề tiểu tuyết không cần nói, tôi không quan tâm cũng như không cần biết ngài là ai. Hiện giờ ngài có thứ mà tôi sẽ cần, mấy lọ hồi phục sơ cấp lúc trước coi như quà ra mắt, nếu mọi việc thành công, tôi sẽ cân nhắc thêm.

Khadas đường đường giống như vua tại đây, bình thường có ai dám nói xấc xược với thành chủ như vậy, nhưng lúc này đây lại không thể nổi nóng, mối làm ăn này quá lớn, tất cả các thứ tự trọng, sỉ nhục có thể vứt hết đi cũng được. Ông ta nhã nhặn trả lời:

– Tất nhiên, nếu cậu cần thứ gì, trong khả năng của mình, tôi sẽ tận lực giúp đỡ.

– Được, ngài đã cởi mở như vậy thì mọi chuyện rất dễ. Đấu giá ngày mai tôi cần một món “hàng” cụ thể, chỉ cần ngài giúp đỡ một chút là đủ.

– Chỉ cần thiếu chủ thích, tất cả mọi thứ đều không thành vấn đề.

– Cám ơn, vậy mai chúng ta gặp lại.

Hoàng nói xong thì đứng dậy rời đi ngay lập tức, toàn bộ quá trình gặp mặt và bàn bạc không qua mười phút. Khadas còn chưa hiểu mô tê gì thì nó đã xong rồi, ông ta quay sang mẹ cả đang đứng ngay sau lưng, hỏi:


– Xelia, theo cô, hắn thực sự muốn mua hàng tại đây?

Mẹ cả không vội đáp lời mà nở nụ cười cực kì mê hồn, hỏi lại:

– Ngài nghĩ sao?

Khadas nghe vậy thì lắc đầu cười, một Dược Sư đi tìm mua đấu giá ở thành Roc, nghe giống như chuyện cười con nít, chắc chắn hắn đang muốn thử để xem mình có đáng để hợp tác hay không. Tuy ông ta vẫn không biết mục đích của tên đeo mặt nạ này là gì, nhưng nếu có thể kiếm lời từ Đại Dược Sư, liều một chút cũng đáng.

Ngài hôm sau, Hoàng không ở trong căn phòng cũ mà qua chỗ Khadas cùng dự đấu giá, coi như giấu thân phận tham gia và tạo một chút áp lực cho đối phương. Gon sau một đêm suy nghĩ có vẻ đã quyết tâm hơn, không còn ủ rũ nữa, Hoàng ra lệnh cho cậu ta canh gác ngoài cửa, tránh trường hợp lát nữa gặp người yêu trên sàn mà kích động, nhu thế sẽ hỏng bét cả nút. Lượt đấu giá này đồ vật bắt đầu đi đến những thứ có giá trị, hội trường sôi động hẳn lên. Khadas ra lệnh cho thuộc hạ để ý sẵn sàng, nếu cần sẽ lập tức hét giá áp đảo để chiếm lấy ngay tức khắc. Thời gian trôi qua đến hơn phân nửa, lúc này người chủ trì tiếp tục xướng lên:

– Và tiếp theo đây là mặt hàng lần đầu tiên xuất hiện tại hội đấu giá. Một viên ngọc thô đến từ khu ổ chuột thành Roc, quý hiếm và tinh khiết, nếu quý vị cần kiếm một mặt hàng “độc” thì đây hoàn toàn xứng đáng. Xin giới thiệu… Lea – Băng Nữ.

Khi người chủ trì xướng cái tên này lên, cả hội trường liền nhộn nhạo cả lên, vô số người đứng cả dậy dán mắt lên phía trên. Tại sàn đấu, một cô gái nhỏ nhắn tóc tém ngang vai, mặc một bộ váy màu xanh nhạt đang đứng run rẩy sợ sệt, đây chính là người mà Hoàng muốn mua – Lea. Nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn thấy khó hiểu, cô bé này chắc chỉ mới tầm mười sáu, mười bảy tuổi, tuy cũng có thể gọi là xinh xắn dễ thương nhưng so với các món “hàng” khác thì kém xa lắc, chẳng có lý nào lại xuất hiện ở đây. Hắn còn chưa hiểu chuyện gì thì bên dưới đã có người hô hoán ầm ầm:

– Một triệu.

– Ta trả hai triệu.

– Bốn triệu.

– Bốn triệu tám.

Nguyên một lũ đại gia nhà giàu phồng mang trợn má nâng giá lên như vũ bão, cứ như đây không phải là một con bé nhà quê mà là tiên nữ từ Thánh Giáo Hội lạc tới vậy. Hoàng đầu óc xoay chuyển vòng vòng như bông vụ, nhìn sang bên cạnh thì thấy Khadas và mẹ cả đang trầm tư, vẻ mặt theo cái kiểu “thì ra là thế”, hắn lại càng chả hiểu cái mế gì đang diễn ra. Đang tính mở miệng dò hỏi thì Khadas đã lên tiếng:

– Hóa ra thiếu chủ đã biết lần đấu giá này có thứ tuyệt vời như vậy. Băng nữ, thật sự đáng để một Dược Sư thiên tài để mắt tới, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ lấy bằng được món “hàng” này.

Ông ta nói xong liền cúi xuống ra lệnh cho thuộc hạ, ngay lập tức có tiếng hô lớn:

– Sáu triệu rưỡi.

Khadas nhàn nhã ngồi từ từ nhấm rượu, không quên nở nụ cười ra hiệu cho Hoàng cứ yên tâm. Hắn cũng chỉ biết giơ tay lên đáp lại, trong lòng đã âm thầm chửi loạn cả lên:

– “Có ai nói cho tôi biết cuối cùng Băng Nữ là cái giống khỉ gió gì không vậy.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.