Đọc truyện Ngai Vàng Của Hoàng Đế – Chương 155: Do thám và chiến thuật
Hoàng rất nhanh chóng cởi bỏ quần áo bên ngoài và mặc bộ đồng phục nhân này vào người, gắn chiếc huy hiệu lên ngực áo đồng thời kiểm tra lại một chút để chắc chắn rằng mình không sai sót thứ gì. Tiếp theo hắn lấy ra một miếng vải nhỏ bọc lên đầu rồi nhẹ nhàng vỗ hai bên gáy vài lần, ngay lập tức hàng trăm ngàn sợi tóc đột ngột xuất hiện trên bề mặt tấm vải, chúng mọc mỗi lúc một dài cho tới khi trải xuống ngang lưng của Hoàng. Miếng vải này là một món đồ chơi đơn giản trong game Ngai vàng của Hoàng đế, thuần túy chỉ để trang trí làm đẹp nhưng trong trường hợp thì nó được để thay đổi nhân dạng.
Phần tiếp theo chỉ là sử dụng mặt nạ để thay đổi khuôn mặt, tất nhiên Hoàng lựa chọn biến thành một cô gái khoảng tầm hơn hai mươi tuổi cho phù hợp với mái tóc dài mà mình đang có. Hắn chỉnh sửa lại một chút cũng như bôi thêm chút son phấn cho tươi tắn, soi gương nhiều lần cho tới khi cảm thấy hoàn toàn hài lòng thì mới tiến ra ngoài, cất tiếng gọi Ethas và Beck đang dán mắt nhìn phong cảnh qua cửa sổ:
– Có việc phải làm rồi đây, bớt nhìn ngó linh tinh đi.
Beck cùng Ethas nghe tiếng anh Đại của mình thì tức tốc quay trở lại, nhưng đập vào mắt bọn họ là một cô gái lạ hoắc với mái tóc đuôi ngựa màu đỏ, trên người mặc bộ đồng phục cho nhân viên đặc biệt của học viện Ilumina đi cùng chiếc huy hiệu nhận dạng. Cả hai thằng nhóc ngạc nhiên tới há hốc cả mồm ra, nhưng Beck sực nhớ ra cái gì liền dè dặt hỏi:
– Anh Đại… anh đang cải trang phải không?
– Ờ coi như cậu còn biết quan sát đó, không sai cái nhân dạng này là tôi làm ra đấy.
Hoàng mới chỉ đổi hình dạng bên ngoài chứ giọng nói vẫn giữ nguyên, do đó việc một cô gái khá xinh xắn cất tiếng ồm ồm trông khá là dị hợm. Beck cùng Ethas cũng chỉ hơi ngạc nhiên một lúc, vì dù sao mấy cái trò kiểu này từ tên anh Đại kia bọn họ đã quá quen thuộc rồi, rất nhanh ngồi ngay ngắn chờ đợi lệnh. Hoàng gật đầu tỏ ý hài lòng rồi bắt đầu nói:
– Tôi sẽ đi thám thính các khoa khác, Beck ở lại đây và nhớ là không cho bất kì ai bước vào phòng cả, còn Ethas thì đi theo tôi để hỗ trợ.
Cả ba người bọn họ đều gắn thiết bị liên lạc sẵn, nên có thể tương tác với nhau từ xa, nhưng dù sao thì Hoàng cũng lo ngại bản thân có thể bị lộ tẩy nếu cứ khơi khơi một mình, do đó có Ethas đi theo đóng giả học viên cần hỗ trợ trông sẽ đỡ nghi ngờ hơn. Sau đó Hoàng và Ethas tiến ra phía ngoài, để tránh sự chú ý Hoàng giả vờ như mình đang làm nhân viên mãn cán giúp đỡ thí sinh tham gia cuộc thi, thậm chí hắn còn cầm một tờ giấy chỉ trỏ liên tục ra điều đang phải giải thích nhiều lắm.
Thực tế thì Hoàng cũng chẳng cần làm như vậy làm gì cho mệt, vì các nhân viên khác khi thấy hắn đi qua cũng chẳng quan tâm mảy may, dù sao thì tất cả những người có mặt trên toa tàu này không phải thí sinh tham gia cuộc thi thì cũng là các nhân viên đặc biệt, chưa kể đều đã qua xác nhận mấy lần liền cộng thêm đồng phục và huy hiệu đặc biệt, nên khả năng lọt một kẻ nào đó vào phá hoại gần như bằng con số không.
Sau một vòng đi tham quan, Hoàng nhận ra cái toa xe mình đang ở được chia là sáu khu vực riêng biệt, trong đó bốn chỗ dành cho các học viên tham gia như hắn cùng hai tên đàn em, số còn lại là chỗ ở của nhân viên cùng kho chứa đồ. Từ cách bố trí này Hoàng có thể đoán đại khái số lượng học viên Ilumina sẽ tham gia kì thi lần này, nhưng tất nhiên con số đó sẽ giao động rất nhiều, vì có khoa mang rất nhiều người chứ không phải chỉ ba mạng như bọn hắn.
Hoàng cũng không thể tự ý trực tiếp đi vào nơi ở của các khoa khác, do đó hắn lòng vòng vài phút thì thấy một cửa ngách thông ra bên ngoài, nơi đây có những chiếc đĩa tròn để cho các nhân viên di chuyển giữa các toa xe. Nhìn cái phương tiện bé tý lơ lửng trên không trung tít mù, chỉ được giữ bởi vài cọng cáp treo làm Hoàng muốn xây xẩm mặt mày, hắn không chắc mình có đủ khả năng để điều khiển nó nên quyết định bỏ qua.
Sau khi vòng vòng thêm một hồi nữa thì Hoàng cảm giác hơn bế tắc, vì các khu vực dành cho học viên đều được thiết kế biệt lập với đầy đủ tiện nghi, tức là họ có thể ở lỳ trong đó tới lúc xuống đất cũng được. Sau cùng Hoàng đành chán nản quay trở về chỗ của mình, lột bỏ phần ngụy trang ra rồi bắt đầu suy tính, xem ra phải tiếp tục chờ đợi thôi. Mục đích của Hoàng sẽ là khi cả hai học viện tụ họp với nhau đêm trước khi bắt đầu, lúc đó không gian hoạt động của hắn sẽ rộng hơn và không còn bị giới hạn như hiện tại nữa.
Sau khi đã quyết định như vậy, Hoàng liền bắt đầu tiến trình ăn no ngủ kĩ chờ thời, tất nhiên Beck vẫn phải tập luyện còn Ethas hỗ trợ cậu ta, dù sao thì chắc chắn hắn sẽ chẳng tốt bụng cho hai tên đàn em ở không được. Mọi thứ cứ thế trôi qua êm thắm cho tới hai ngày sau, khi Hoàng đang nằm vểnh râu lên ăn đồ ngọt bỗng nhiên nhận thấy có hai đốm sáng nhấp nháy trên thiết bị định vị, báo hiệu rằng Elina và Rei trong đoàn thi đấu của học viện Hoàng gia đang ở gần họ.
Tuy các thiết bị đinh vị này có thể xác nhận nhau trong phạm vi hai mươi cây số, nhưng Hoàng không thể nào nhìn qua được lớp mây mù dày đặc trước mặt, hắn đành nhá tín hiệu lại cho phía bên kia và rất nhanh nhận được phản hồi, cho thấy Rei và Elina đã có mặt cũng như mọi chuyện đang đúng như những gì bản thân dự tính. Cả Beck và Ethas cũng nhận được thông tin này, nhưng còn chưa kịp báo lại với anh Đại thì đã có tiếng thông báo:
– Đã sắp tới điểm tập kết ở núi Tây Phan, mọi người hãy kiểm tra đồ đạc tư trang lại lần cuối trước khi rời khỏi tàu.
Xem ra địa điểm tập kết đã được hai học viện thống nhất từ trước, cho nên Hoàng mới thấy tín hiệu từ Elina và Rei vừa rồi. Những con Gaokon khổng lồ được điều khiển từ từ hạ độ cao, mấy cái chân ngắn cũn của chúng quẫy đạp liên tục như kiểu để lấy thăng bằng và bắt đầu hạ xuống đất nhẹ nhàng như không. Trái với suy nghĩ của Hoàng về một vùng núi tuyết lạnh cóng với những con gió rét thổi ầm ầm suốt ngày đêm, núi Tây Phan chào đón đám người lạ mặt với những màn tuyết trắng xóa trải dài bất tận, khung cảnh im lặng tuyệt đối tới độ có cảm giác như không một sinh vật nào tồn tại ở đây cả.
Hoàng cùng hai tên đàn em nhanh chóng thu gọn đồ đạc và mặc áo chống rét vào, bọn họ được một nhân viên dẫn ra phía ngoài nhưng lần này là cùng lúc với các nhóm khác. Có thể nhận ra tất cả số Gaokon của học viện Ilumina để tụ tập trước mặt, từ các toa từng nhóm từng nhóm học viên được hộ tống bước xuống, ai nấy đều mặc quần áo rét và đội mũ trùm đầu kín mít.
Hoàng rất nhanh cảm nhận được cái lạnh khủng khiếp ở đây là như thế nào, một con gió thổi nhẹ qua mặt là đã đủ muốn buốt cả não, mà đó là hắn đã cố gắng che kín nhất có thể rồi. Thực tế thì bộ áo cách nhiệt của Ethas làm cực tốt, khi mà bọn họ là nhóm duy nhất thoải mái trong cái thời tiết này, trong khi một số người khác mặc dù khoác áo lông dày sụ vẫn phải co ro vì rét.
Phía trước mặt bọn họ là một khu lều dã chiến khổng lồ, được dựng ra làm chỗ nghỉ ngơi tạm thời vào buổi tối hôm nay, cũng như nơi cho giáo sư của cả hai bên họp bàn với nhau để xử lý hoặc cấp cứu nếu có tình huống bất trắc xảy ra. Đám học viên Ilumina rất nhanh cũng thấy đối thủ của mình tiến vào từ phía đối diện, hai bên đi ngang qua nhau thể hiện rõ thái độ thù địch không thèm che dấu, thậm chí những học viên Hoàng gia còn cố tình hếch mặt hỉ mũi ra vẻ xem thường lũ dân đen này, rõ ràng là còn chưa vào cuộc thi mà không khí đã rất nóng rồi.
Nhóm của Hoàng được bố trí ở một phòng nhỏ đầy đủ tiện nghi, hắn không có thời gian để thưởng thức chỗ ở mới của mình mà ngay lập tức nối thiết bị liên lạc với Elina luôn:
– Elina, cô và Rei có đang ở cùng nhau không?
– Em nghe rõ thưa anh Đại, mọi thứ đều ổn hết.
Trên thực tế vị trí của bọn họ chỉ cách nhau vài trăm mét, nhưng việc gặp nhau lúc này là hoàn toàn không tưởng nên liên lạc như vậy là tối ưu nhất. Trong thời gian quan sát hai cô gái Hoàng cũng nhận ra Elina là người làm việc rất có nguyên tắc, những gì được giao đều ghi nhớ kỹ lưỡng và chuẩn bị tốt nhất có thể, do đó ngoài Ethas ra thì cô ta cũng là người lo liệu một phần hận cần cho nhóm. Sau vài câu chào hỏi thông thường, Hoàng liền đi thẳng vào vấn đề luôn.
– Lực lượng tham gia của bên học viện Hoàng gia thế nào?
– Em xin lỗi anh Đại, danh sách các học viên tham gia đều được giữ kín, bất kì ai cũng không có quyền tiếp cận.
Mặc dù đã đoán được trước câu trả lời như vậy nhưng Hoàng cũng hơi thất vọng đôi chút, vì điều này đồng nghĩa công việc của hắn sẽ nhiều hơn. Có điều một đội trưởng thì không để tâm tới mấy thứ nhỏ nhặt đó, Hoàng rất nhanh chuyển đề tài:
– Các món đồ tôi nhờ cô chuẩn bị đã làm xong hết rồi chứ?
– Tất cả đều sẵn sàng cả thưa anh Đại, đúng như anh yêu cầu.
– Tốt, ngày mai khi bắt đầu cuộc thi cứ hành động như bình thường, chúng ta sẽ tập trung theo dấu trên thiết bị của mọi người.
Tuy không có bản đồ vùng núi Tây Phan, nhưng với thiết bị định vị được đồng bộ hóa của tất cả năm người, Hoàng vẫn có thể chỉ định ra địa điểm tập trung của bọn họ dễ dàng. Dù sao thì việc này chỉ có thể tiến hành khi cuộc thi chính thức diễn ra, chứ lúc đầu thì hai bên vẫn phải giữ thái độ thù địch hết mức có thể để tránh bị nghi ngờ. Hoàng dặn dò Elina vài thứ quan trọng khác, sau đó ra lệnh cho tất cả đàn em đi nghỉ ngơi sớm, mai mới là lúc quan trọng.
Do núi Tây Phan quanh năm là tuyết bao phủ, nên mặt trời xuất hiện cũng chỉ rọi xuống một chút ánh sáng mà thôi. Lúc này toàn bộ học viên của cả Ilumina lẫn Hoàng gia đều tập trung tại một căn lều rất lớn, nó có thiết kế như quảng trường với đài phát biểu nằm chính giữa, đây sẽ là nơi khai mạc cho cuộc thi lần này. Nhưng Hoàng không có ý định tham gia thứ phát biểu vô bổ này, hắn nhân lúc tất cả mọi người đang lũ lượt tiến ra tập trung thì cố tình đi chệch lại phía sau, khoác bộ đồ nhân viên cùng mái tóc giả mà mình chuẩn bị sẵn, chính thức làm trò thu thập thông tin.
Những cuộc thi thế này là lần hiếm hoi mà các giáo sư lẫn nhân viên của cả hai học viện Ilumina và Hoàng gia làm việc cùng nhau, bọn họ vừa hợp tác vừa giám sát đối phương để có kết quả công bằng nhất. Với việc cuộc thi lần này tổ chức ở núi Tây Phan thì mọi thứ còn chặt chẽ hơn, vì chẳng ai muốn các nhân tài chủ chốt của mình xảy ra chuyện cả. Chính vì lý do này mà ở buổi khai mạc, Hoàng trong bộ dạng nhân viên Ilumina có thể đường đường chính chính đi lung tung mà gắn “cúc áo” định vị mà không bị ai nghi ngờ, vì có rất nhiều nhân viên cũng đang làm nhiệm vụ liên tục.
Do đó trong khi nguyên đám học viên hai bên đang cực kỳ hào hứng với bài phát biểu của một giáo sư nào đó bên trên, thì Hoàng trong lốt nhân viên Ilumina chạy vòng vòng như con thoi để quăng đám cúc áo của mình lên người nhiều đối thủ nhất có thể. Điều phiền phức nhất là mặc dù nói đây đã là thời điểm cuối cùng trước khi cuộc thi chính thức diễn ra, nhưng các khoa vẫn cố gắng để giữ bí mật hết mức có thể về nhân sự của mình, khi bọn họ ngồi tách nhau ra và che chắn rất kín. Điều này báo hại Hoàng phải di chuyển nhiều hơn và cũng chẳng phân biệt được ra ai với ai, hoàn toàn nhờ vào may mắn phù hộ, đến cuối cùng khi buổi khai mạc chấm dứt, hắn cũng chỉ có thể tính toán mình giỏi lắm chỉ rải được cúc áo khoảng sáu phần mười là cao.
Các giáo sư cùng nhân viên rất nhanh đưa những thí sinh tham gia ra bên ngoài lều, sau đó một người đứng ra đại diện chỉ lên ngọn núi tuyết hùng vĩ trước mặt, lấy hơi cất giọng sang sảng:
– Từ đây sẽ chính thức bắt đầu cuộc thi giữa hai học viện Ilumina và học viện Hoàng gia, hãy nhớ trung thực, dũng cảm và chiến thắng, chúc may mắn nhất cho tất cả các bạn.
Vị này vừa dứt lời thì tất cả đám học viên của hai bên lập tức tách nhau ra, đây là lúc then chốt nhất trong việc chọn vị trí cũng như giám sát đối phương cho nên không ai muốn mình là kẻ chậm chân cả. Hoàng cùng Ethas và Beck cũng rất nhanh di chuyển, cũng như vừa đi vừa liên lạc với hai cô gái bên kia:
– Tới địa điểm tập trung, chuẩn bị sẵn sàng đi chúng ta sẽ săn mồi sớm thôi.