Ngai Vàng Của Hoàng Đế

Chương 154: Lên đường tới núi Tây Phan


Đọc truyện Ngai Vàng Của Hoàng Đế – Chương 154: Lên đường tới núi Tây Phan

Trong lúc Beck đỡ Rei dậy phủi đám đất cát trong người đi thì Hoàng đã đi mất dạng, hắn cứ thế tăng thời gian luyện tập của họ lên mà chẳng có giải thích gì, nhưng hai người này có cho vàng cũng không dám ý kiến vì họ vừa bị đập cho tan tác. Hoàng vừa đi vừa nghĩ ngợi, Beck cùng Rei phối hợp như vậy coi như ở mức tương đối rồi, vào thực chiến có thêm mình chỉ đạo thì kết quả chắc chắn sẽ khá hơn.

Vấn đề tiếp theo là mớ cúc áo định vị kia, Hoàng cần phải làm cách nào đó để đính lên người những học viên sẽ tham gia cùng, có như thế thì hắn mới nắm bắt vị trí mà dở trò bẩn ra được. Khổ nỗi việc này chỉ có thể thực hiện được khi cuộc thi chính thức diễn ra, chứ hiện tại khoa nào cũng giấu học viên sẽ dự thi của mình quá còn hơn cả quốc bảo, đừng hòng mà mò ra thứ gì được.

Do đó những ngày tiếp theo Hoàng chủ yếu trốn biệt trong phòng, do Milenia cũng tham gia thi nên hắn cũng không muốn thăm cô ta để tránh phiền phức. Mãi cho tới khi công chúa Elina và Rei phải trở về học viện Hoàng gia để xác nhận lần cuối thì Hoàng mới bò ra, hắn dặn dò hai cô gái này vài câu sau đó chào tạm biệt họ, lần gặp tiếp theo sẽ là tại núi Tây Phan rồi.

Hoàng sau đó tranh thủ đi tới chỗ của ông già quản lý trưởng Skad, lần này hắn không mào đầu lằng nhằng mà trực tiếp hỏi luôn:

– Chú có mấy bộ đồ hay huy hiệu của nhân viên làm nhiệm vụ ở cuộc thi lần này không, cho tôi mượn đi.

Do tính chất quan trọng của cuộc thi tài này, hai học viên luôn tổ chức một đội ngũ nhân viên hỗ trợ riêng để giám sám mọi tình huống bất trắc có thể xảy ra. Cũng giống như học viên, danh tính của những người này được giữ kín và chỉ lộ mặt ra khi cuộc thi bắt đầu nhằm tránh việc họ có thể bị mua chuộc. Mỗi nhân viên hỗ trợ sẽ có đồng phục và một tấm huy hiệu nhận dạng riêng để phân biệt, chúng được cất rất kỹ để bảo đảm không có kẻ nào sử dụng vào việc riêng.

Skad nghe xong câu hỏi không đầu không đuôi của Hoàng thì cũng tỏ vẻ ra chút gì ngạc nhiên, ông ta chậm chạp đứng dậy rồi đi vào nhà, sau đó lôi ra một bọc nhỏ quăng lên bàn:

– Mấy hôm trước bọn nhóc có ghé qua đây đưa cho tôi ký tá vài thứ, cậu thích thì cứ lấy mà xem.


Hoàng hoàn toàn không khách sáo mở cái bọc này ra, bên trong nó là vài bộ quần áo dài tay màu xanh đen với viền cổ rất cao đi kèm các hoa văn kì lạ ở cổ tay và cổ chân, đây là đồng phục của bên Ilumina để phân biệt với học viện Hoàng gia, hắn cũng rất nhanh tìm ra chiếc huy hiệu mình cần. Thứ này đơn giản chỉ là một cục kim loại hình bát giác có khắc nổi hai cái hình tròn nằm chính giữa, viền xung quanh ghi tên học viện, nhìn qua thực sự chẳng có gì đặc biệt.

Ông già Skad thấy Hoàng cứ săm soi tấm huy hiệu, thậm chí còn lấy tay tính gẩy gẩy phần khắc nổi thì hơi bật cười rồi nói:

– Đừng thử phí công, vật này được đích thân Grandall làm ra đó, trừ khi cậu có nguyên lực đạt cấp mười còn bằng không thì đừng hòng mà bắt chước được.

Trên cương vị người đứng đầu học viện, có rất nhiều thứ mà Grandall phải tự mình xử lý và cái huy hiệu này cũng vậy, ông ta đích thân chọn phôi, đổ khuôn và dùng nguyên lực để khắc kí hiệu lên nó, bảo đảm tính công bằng nhất có thể. Thực tế thì ngày thường Grandall phải xử lý cả trăm công ngàn việc nhưng hiệu suất vô cùng cao, do đó mặc dù tính tình có hơi quái dị nhưng không một giáo sư nào tại học viện Ilumina dám có ý nghĩ khinh thường vị hiệu trưởng này cả.

Hoàng tiện tay lấy luôn bộ đồng phục cùng huy hiệu cho vào túi vải để cạnh người, sau đó mới nói với Skad:

– Tôi mượn tạm hai thứ này nhé chú Skad, hết cuộc thi sẽ trả lại.

Skad gần như hoàn toàn không quan tâm tới thứ này, ông ta chỉ hơi phẩy tay ra hiệu đồng ý rồi lại tiếp tục ngồi nhàn nhã uống trà, coi như việc mình vừa tiếp tay cho giặc cướp làm bậy nó là chuyện đương nhiên vậy. Hoàng hiểu ý tứ của Skad giúp đỡ mình cũng phải đòi hỏi phải có đền bù thỏa đáng, dĩ nhiên là làm sao đó đưa học viện Ilumina chiến thắng cuộc thi lần này, nhưng nó lại trực tiếp xung đột với mục đích đầu tiên của hắn khi tiếp cận Elina, hơn nữa bản thân cũng không hiểu bản thân có tài cán tới mức nào để khiến Skad đặt niềm tin lớn như vậy.


Tuy vậy việc đã đến nước này thì cứ tới đâu hay tới đó thôi, không thể nào đòi hỏi người ta một đống đồ xong phủi đít bỏ đi được. Hoàng kiểm tra lại lần cuối những món mình cần, nhưng khi vừa tính từ biệt Skad thì ông ta đột nhiên lên tiếng:

– Tôi biết cậu chưa bao giờ coi mình là một học viên tại đây, nhưng hãy cứ xem như giúp đỡ ông chú già này một lần được chứ?

Giọng điệu của Skad rất nhẹ nhàng nhưng không hiểu sao Hoàng cảm thấy áp lực rất lớn, hắn rất kị mấy thứ kiểu như vậy, cứ như mình đang mắc nợ ân tình của lão già này vậy. Hoàng vừa bước ra ngoài vừa suy nghĩ đủ thứ chuyện, bỗng nhiên hắn cảm thấy choáng váng đầu óc rồi không tự chủ được ngã khuỵu xuống đất, hai mắt gần như tối sầm cả lại giống như máu không thể lên não.

Phải tới hơn một phút sau Hoàng mới có thể trở lại như cũ, nhưng ngay dưới chân vẫn còn vài giọt máu mũi còn chưa khô, dạo này tần suất những cơn choáng váng như vậy xuất hiện càng lúc càng nhiều, ban đầu chỉ là khi bản thân tập trung quá mức khi chiến đấu, giờ đây nó nặng lên quá nhanh đến độ này. Hoàng cố gắng lê bước về cái ốc đảo quên thuộc, lúc này Ethas cùng Beck đều đang phải chuẩn bị đồ đạc, hai cô gái thì đã trở về học viện Hoàng gia từ trước nên xung quanh rất vắng lặng, hắn mệt mỏi ngả lưng xuống bãi cỏ, mi mắt nặng trịch rồi từ từ thiếp đi.

Không biết đã qua bao lâu, nhưng Hoàng bỗng nhiên cảm thấy có mùi thơm nhè nhẹ thoảng qua mũi khiến bản thân rất dễ chịu, khi mở mắt ra thì thứ đầu tiên đập vào mắt là một cặp đùi bọc trong váy đen nhức hết cả mắt. Hoàng lắc đầu vài cái rồi lăn qua phía trước, thấy ngay Helen đang quỳ kiểu Nhật cho hắn gối đầu lên lúc nãy, trên tay cô ta là một lọ nhỏ có lẽ là tinh dầu thơm hay thứ gì đó tương tự.

Hoàng không biết tại sao Helen lại xuất hiện ở đây, cũng như tự nhiên tốt bụng tới mức để một kẻ như hắn gối lên đùi, nhưng dù sao thì một người văn minh thì phải biết mở mồm ra trước đã:

– Tôi dạo này thiếu ngủ quá nên phải tranh thủ chợp mắt một lúc, lại làm phiền cô rồi.


Tất nhiên là Hoàng không thể nói là cơ thể mình có vấn đề được, thời gian này hết sức nhạy cảm chưa kể hắn là còn là đội trưởng nữa, chắc chắn phải giữ cho tinh thần đám đàn em không bị dao động. Helen có vẻ như quan tâm lý do tại sao Hoàng lại đột nhiên đổ gục ra như vậy, cô ta lấy ra một lọ nhỏ giống như thứ đang cầm trên tay đưa cho hắn:

– Đây là tinh chất cây phong khô tán nhuyễn, tôi có cho tôi một vài thứ dược liệu, đeo nó bên người sẽ có tác dụng an thần đấy.

Cái lọ nhỏ này hóa ra là kiểu tinh dầu thơm, trên nắp của nó có một màng mỏng với rất nhiều lỗ nhỏ li ti, khi cần dùng thì chỉ cần kéo ra nó sẽ tỏa hương nhè nhẹ xung quanh người. Đồ của một giáo sư ưu tú như Helen làm ra chắc chắn là hàng xịn, nên Hoàng không ngần ngại gì mà nhận lấy, dù sao mùi hương của thứ này khá giống cây hoa đại mà hắn thích nên cũng không có vấn đề gì.

Sau khi Hoàng nhận xong lọ tinh dầu này, hắn và Helen lại bốn mắt nhìn nhau trong im lặng, tình cảnh này quen thuộc tới nỗi Hoàng duỗi lưng vài cái rồi làm động tác chào và quay lưng đi luôn, nhưng lần này có hơi khác một chút khi Helen chủ động giữ hắn lại rồi hơi ngập ngừng nói:

– Lần này đi tới núi Tây Phan cậu nhớ cẩn thận nhé, chiến thắng quan trọng nhưng an toàn của mọi người là trên hết.

Giọng của Helne vốn đã không được to lắm, giờ lại còn kiểu như gái mới lớn e thẹn nói không thành lời nên nó càng khó nghe tợn, may mắn là Hoàng vẫn hiểu được đại ý mấy câu cuối. Dù sao thì mọi người ở chung với nhau cũng được một thời gian, nếu xét thoáng một chút thì gọi là đồng nghiệp cũng được, nên Helen lo lắng cho đám học viên này cũng là bình thường. Hoàng vui vẻ tiến lại xoa đầu cô ta, vỗ vỗ vai Helen vài lần rồi nói:

– Đừng lo, tôi hứa với sẽ đem đám nhóc kia trở về đây an toàn, chúng ta còn nhiều việc phải làm cùng nhau nữa chứ.

Helen bị Hoàng xoa đầu như thế này không phải lần đầu, dần dần cô ta rất ngoan ngoãn để hắn làm thế mặc dù nếu xét đúng thì hai người vẫn là giáo sư và học viên. Những ngày sau đó trôi qua rất bình thường, thẳng cho tới khi các học viên nhận được thông báo chuẩn bị lên đường, Hoàng đã chuẩn bị hết mọi thứ nên hoàn toàn thoải mái, chỉ có hai thằng nhóc kia rất lo lắng đúng kiểu lần đầu được đại diện cho học viện, cái này thì chỉ có tập làm quen dần dần thôi.


Vào buổi sáng hôm xuất phát, cả ba người chào tạm biệt Helen rồi tiến thẳng tới quảng trường chính, chỗ này hôm nay đã đông nghẹt cả người từ đủ các khoa tới vừa để chúc bạn bè may mắn vừa để hóng hớt. Tuy vậy các khoa vẫn cố tình đứng tách biệt với nhau và giấu nhẹm các học viên được cử đi lần này, càng gần tới lúc xuất quân thì càng phải cẩn thận, tránh những tình huống xấu có thể xảy ra.

Trái với suy nghĩ của Hoàng rằng Grandall sẽ có một bài diễn văn hoành tráng để lên dây cót tinh thần, thì những học viên đại diện cùng các giáo sư trực thuộc sau khi tập trung lại và kiểm tra danh sách lần cuối, tất cả được dẫn thẳng tới bãi đất trống phía để chuẩn bị lên đường. Đập vào mắt đám học viên là hàng chục con Gaokon với kích thước như mấy cái xe tải không lồ, trên lưng chúng là các cặp cánh lớn trong suốt đang phe phẩy như tai voi. Hoàng đã từng có dịp nhìn thấy loài sinh vật kỳ lạ này khi mới bước chân vào học viện Ilumina, nhưng so sánh thì kích thước của đám Gaokon này cũng như số lượng cánh mà chúng có hơn đứt hoàn toàn những đồng loại kia.

Để di chuyển từ học viện Ilumina tới núi Tây Phan, cách nhanh nhất là sử dụng đường không và đám Gaokon này chính là phương tiện chuyên dụng cho những chuyến hình trình đông người. Cứ hai con như vậy kéo theo một toa tàu lớn là chỗ ăn ở sinh hoạt cho cả học viên, giáo sư lẫn nhân viên đại diện cho Ilumina, nó gần giống như kiểu chở người dưới mặt đất được cải tiến nhiều lần vậy. Cảnh tượng một đám lớn Gaokon khổng lồ với các cẳng chân béo núc ních phe phẩy cặp cánh quả thực rất hoành tráng, cả Beck lẫn Ethas đều nhìn không hề chớp mắt.

Tổng số lượng toa xe đang đỗ trên mặt đất là mười hai cái, trong đó phân nửa là dành cho những học viên sẽ tham gia cuộc thi, số còn lại là của các giáo sư cùng nhân viên cấp cao đi theo. Lúc này Hoàng mới thấy những nhân viên làm nhiệm vụ tiến ra, bọn họ ai cũng mặc bộ đồng phục và đeo cái huy hiệu mà hắn nhìn thấy ở chỗ Skad, đúng nghĩa giữ bí mật tới phút cuối cùng.

Các nhóm học viên sau đó lần lượt được những nhân viên tiến tới đọc tên rồi dẫn họ vào các toa trước mặt, các giáo sư cũng thừa hiểu mức độ cạnh tranh của cuộc thi này, do đó họ đã cải tạo các toa kéo thành từng khu vực tách biệt nhau, từ khu này muốn sang khu khác phải được sự đồng ý của của người bên trong, nhằm tránh tối đa việc xung đột và đảm bảo bí mật. Mỗi khu vực như vậy có đầy đủ phòng riêng cho nam và nữ, khu vực vệ sinh, phòng ăn uống, phòng tập và các thiết bị chức năng khác, cái này là do đích thân Grandall thiết kế để cho những người đại diện của học viện có tâm lý tốt nhất trước khi bắt đầu.

Mỗi nhóm sẽ được dẫn lên tách nhau để tránh bị lộ số người tham gia, do đó Hoàng cũng không biết mình là người thứ bao nhiêu. Phải nói là học viện Ilumina rất chịu chơi, khi mà căn phòng mà ba người bọn hắn đang ở vô cùng sang trọng, sàn có lót thảm, ghế và giường bọc da thật, nội thất thì nếu không phải khảm đá quý thì cũng là khoáng thạch hàng xịn… nhìn còn hoành tráng hơn cả khách sạn ở Trái Đất, Hoàng rất nghi ngờ cái này ngoài việc để phục vụ học viên, nó sẽ còn đóng luôn vai trò khoe của với đối phương nữa.

Nhân viên phụ trách khu vực của khoa Khoáng thạch học sau khi dẫn cả ba lên nhận phòng, chỉ dẫn những vấn đề cần lưu ý thì cũng rất nhanh rút ra ngoài trả lại không gian riêng tư cho bọn họ. Chỉ một lát sau đó Hoàng cũng cảm nhận được chấn động nhỏ khi đám Gaokon nhún người và bắt đầu bay lên cao, hành trình tới núi Tây Phan của bọn họ chính thức bắt đầu. Trong lúc Beck và Ethas đang mắt tròn mắt dẹt hết đi vọc vạch đồ trong phòng tới mở cửa sổ ngắm phong cảnh, thì Hoàng đã lấy ra cái túi chứa đồng phục và huy hiệu mà hắn lấy được ở chỗ Skad, vừa mân mê chúng vừa nghĩ thầm:

– “Bắt đầu làm việc thôi nào”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.