Đọc truyện Ngai Vàng Của Hoàng Đế – Chương 142: Hiệu trưởng thần kinh
Mục đích của Hoàng đã đạt được, hắn chắc chắn rằng mình sẽ được chọn bất kể năm nay tiết mục thi thố là gì, sự tự tin này chủ yếu vì theo luật các khoa không được chọn vẫn có thể yêu cầu xét lại, đến lúc đó chỉ cần Helen biểu diễn vài món dùng dây điện thì cao tầng học viện sẽ không thể loại bọn họ được. Vấn đề tiếp theo là phải làm sao tiếp cận được cô công chúa Elina kia, mà phải là một lý do chính đáng mà không bị nghi ngờ mới được, cái này mới thực sự nhức đầu nên nhất thời Hoàng chưa nghĩ ra.
Trong lúc Hoàng đang vò đầu bứt tai tìm ra cách bần tiện nào đó để tiếp cận Elina, thì ở một cuộc họp giữa các giáo sư trưởng khoa và hiệu trưởng Grandall, tình hình đang trở nên khá tồi tệ, không khí căng như dây đàn khi Grandall công bố địa điểm tranh tài cho lần quyết đấu giữa hai học viện lần này. Ông ta vừa nói dứt câu thì một số trưởng khoa thiếu điều ngã ngửa ra sau, vài người khác ôm đầu xoa trán lộ rõ vẻ chán nản, chỉ có số ít đủ tỉnh táo mới run run hỏi lại:
– Hiệu… hiệu trưởng ngài không đùa đấy chứ, thực sự là ngài tính đem học viên của chúng ta lên núi Tây Phan sao?
Trái với thái độ như sắp chết rồi của cấp dưới, Grandall lúc này mặt đỏ bừng bừng, thái độ cực kỳ hào hứng như vừa trúng độc đắc, giơ tay chém mạnh xuống rồi trả lời dõng dạc:
– Đúng, không những vậy tôi còn muốn biến lần thi tài lần này thành săn Sư tử tuyết nữa, có như thế thì bọn khốn Hoàng gia kia mới thua tâm phục khẩu phục được.
Thà Grandall không nói thì thôi, ông ta vừa lên tiếng xong thì toàn bộ giáo sư trưởng khoa có mặt đều đồng loạt tuyệt vọng ôm đầu vỗ trán, vài người thiếu điều muốn gục mặt xuống mà khóc luôn cho nhanh.
Vậy cái địa danh Tây Phan đó có mà gì ghê gớm tới vậy? Nói cho đầy đủ thì đây là một trong những dãy núi lớn nhất đế quốc Ramas, nằm ở phương Bắc xa xôi. Bản thân Tây Phan là dãy núi tuyết thuộc dạng lâu đời nhất trên đại lục, nhiệt độ tại đây có thể nói là thấp tới mức có thể khiến con người đóng băng ngay tại chỗ nếu đi ra ngoài mà không chuẩn bị.
Độ khắc nghiệt ở Tây Phan thuộc dạng kinh khủng, nó quanh năm là một vùng tuyết phủ trắng xóa, không có một chủng tộc nào đủ can đảm sinh sống tại đây, kể cả những thổ dân thú tộc liều lĩnh nhất. Trừ đảo quái vật ngoài khơi cộng hòa Elen ra, thì núi Tây Phan là nơi hiếm hoi trên đại lục chưa được khám phá hết.
Tuy vậy nơi càng nguy hiểm thì cũng càng tiềm ẩn nhiều kho báu và Sư tử tuyết là một trong số đó, đây là một loài dã thú độc nhất vô nhị chỉ tồn tại trên núi Tây Phan, chúng là hiện thân của băng tuyết vĩnh cửu không bao giờ tan tại đây, với bộ lông màu xanh dương và chiếc bờm đặc trưng. Do sống trên núi tuyết cả đời, nên loài động vật này có các bộ phận kỳ lạ gần cổ họng, gần như một túi tích trữ năng lượng vậy.
Cái tuyến này khi được lấy ra có tính chất như một cục nguyên lực thuộc tính băng, nó có mức độ thuần khuyết gấp hàng trăm thậm chí hàng ngàn lần các vật thể cùng thể loại, tính đơn giản thì một con Sư tử tuyết có thể bằng một trăm Băng nữ như Lea tại thành Roc, nói vậy để thấy chúng giá trị cỡ nào. Từ sau khi cái tinh thể đầu tiên của Sư tử tuyết được tìm ra, nó đã luôn đứng trong top đầu các mặt hàng được săn đón nhất trên Đại lục.
Tuy vậy để lấy được một tinh thể nguyên vẹn không phải là điều dễ dàng, chưa nói tới việc Sư tử tuyết là loài sống theo bầy đàn, thì một con riêng lẻ thôi cũng dư sức đánh ngang ngửa bất kỳ đấu sĩ cấp bảy nào. Hơn nữa tỉ lệ để có một cục tinh thể hoàn hảo nó còn thấp tới mức thảm thương, giết mười con Sư tử tuyết may ra mới có con sở hữu thứ này nguyên vẹn, còn đâu đều tan nát khi chúng giãy dụa trong cơn hấp hối, chưa kể đi vào núi Tây Phan đã là đánh cược với mạng sống rồi.
Nói như vậy để thấy kể cả những thợ săn giỏi nhất đi săn Sư tử tuyết còn chật vật, còn đây Grandall định đẩy mấy đứa thanh niên trẻ măng lên núi Tây Phan và cho chúng thi xem ai giết được nhiều hơn, nếu Grandall không phải là hiệu trưởng của học viện Ilumina, có lẽ ông ta đã bị treo cổ từ lâu rồi.
Cuối cùng thì một vài giáo sư cũng chịu hết nổi, bọn họ rỉ tai nhau cái gì đó rồi quyết định sẽ cùng đứng dậy phản đối cái ý kiến điên rồ này của Grandall, chưa cần biết đề nghị này sẽ khiến bên học viện Hoàng gia tức tối đến đâu, chỉ thấy nó đang góp phần khiến nhân tài bên mình đi chết trước đã. Nhưng ngay khi các giáo sư này vừa tính mở lời, thì Grandall đột ngột chuyển giọng:
– Tôi thấy không có ai phản đối cả, vậy cứ quyết định như thế đi, lần gặp mặt tới chúng ta sẽ thông báo chính thức cho bên kia.
Grandall nói xong thì phất áo bỏ đi luôn, hoàn toàn không cho ai cơ hội được ý kiến hay kịp giữ ông ta lại. Đến cuối cùng chỉ còn các trưởng khoa trơ mắt đực mặt ra nhìn nhau, đâu đó tiếng chửi thề cùng đập bàn đá ghế vang lên:
– Lão già chết tiệt này lúc nào họp cũng vậy, nếu đã tự quyết như thế thì cần quái gì phải tập trung mọi người lại nữa.
Tất nhiên nội dung buổi phủ đầu này của Grandall chỉ có các giáo sư trưởng khoa là biết, nó sẽ được giữ kín cho tới khi cuộc thi chính thức bắt đầu, do đó nhịp sống trong học viện vẫn tiếp tục như bình thường. Thí dụ như Hoàng đang bí mật tập luyện tại một góc sân phía sau nhà của ông già quản lý Skad, phía trước mặt là một tấm bảng lớn với rất nhiều lỗ nhỏ bằng bát ăn cơm, khoảng cách giữa hắn và vật này là khoảng hơn năm mươi mét. Lúc này nét mặt của Hoàng cực kỳ tập trung, hắn hít một hơi dài rồi với tay giật một đoạn dây bên cạnh.
Sợi dây này đóng vài trò như một cái công tắc, khi nó vừa được kéo xuống thì hằng trăm mũi tên nhọn hoắt từ những lỗ trên tường lập tức đồng loạt bắt về phía Hoàng, chúng vây kín rợp cả khoảng không trước mặt, đủ sức xuyên nát người hắn thành một con nhím. Tuy vậy Hoàng không hề mất bình tĩnh, đôi tay của hắn phát ra ánh sáng bạc càng lúc càng rực rỡ:
– “Kirie Elodon”
Theo tiếng niệm phép của Hoàng, một rừng khiên bạc bé ti li liền xuất hiện giữa không trung, chuẩn xác chặn đứng từng mũi tên một với tiết diện nhỏ nhất có thể. Do số tên này phát xạ theo từng đợt, nên Hoàng gần như vận dụng năng lượng toàn thân tạo khiên liên tục không có điểm dừng. Thẳng cho tới đợt sóng này đi qua hết, hắn vẫn như cũ đứng nguyên tại chỗ, toàn thân không có một điểm tổn thương nào, trong khi đó cả một núi tên bị cản lại đang chất đống trước mặt.
Từ sau khi giúp đỡ Beck ở trận chiến với Mivie, bản thân Hoàng cảm giác được mình đã có một sự đột phá lớn, ngày đó khi hắn sử dụng năng lượng vượt quá giới hạn bản thân để tạo ra những tấm khiên bạc từ Kirie Elodon, đã khiến cho phản xạ cùng tốc độ xử lý thông tin tăng một cách đột biến. Giờ đây Hoàng coi như đã hòa làm một cùng với hệ thống game trong người, đạt tới mức chỉ cần nghĩ thôi là đã có thể xuất chiêu ngay lập tức, phản xạ vượt qua được ngưỡng giới hạn lúc trước.
Mặc dù số năng lượng vẫn không hề được tăng lên, nhưng độ chính xác và nhanh nhạy cũng đủ khiến cho Hoàng tối đa tài nguyên để tạo được một lượng khiên nhiều gấp mấy lần lúc trước, nếu có thể tăng cấp để có thêm năng lượng sử dụng kỹ năng, thì hắn tự tin đủ sức cầm cự với cả các đấu sĩ cấp bảy.
Hoàng gần như đã cạn sạch năng lượng sau màn luyện tập lúc nãy, một điều nữa là dạo này hắn rất hay có cảm giác nhói lên ở ngực, nhất là sau trận đấu của Beck với Mivie hay những lúc tập trung cao độ như lúc nãy, xem ra không nên lạm dụng kỹ năng này, vì tốc độ hồi phục năng lượng còn chưa đủ đáp ứng lượng tiêu hao như vậy.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Hoàng liền đứng dậy thu dọn bãi chiến trường của mình, số mũi tên này hắn chôm được từ kho của Khoáng thạch học, còn cái công tắc đơn giản cùng số ống phóng là bắt Ethas làm hộ. Hoàng cũng không muốn quá trình tập luyện của mình ảnh hưởng tới hai thằng nhóc đàn em nên mới tới nhờ chỗ của Skad, hơn nữa ông già quản lý trưởng cũng khá hứng thú với kỹ năng tạo khiên này của hắn, thậm chí lúc này còn đang ngồi cách đó không xa quan sát nữa.
Có một điều lạ là ngoại trừ lần tán thưởng việc Hoàng có thể điều khiển năng lượng chính xác tuyệt đối, thì Skad hoàn toàn không hỏi thêm mục đích cũng như tại sao hắn có khả năng chiến đấu như vậy mà lại toàn đẩy việc cho Beck cùng Ethas. Bản thân Hoàng sau một thời gian quen biết Skad thì cũng cảm thấy ông ta thực sự là một con người thú vị, mặc dù suốt ngày đều thấy lão già này chủ yếu là ngồi uống trà và chăm sóc cái vườn hoa đinh tử của mình, nhưng cảm giác mọi chuyện xảy ra trên đời này Skad đều biết hết.
Dạo gần đây do thường xuyên qua chỗ Skad để tập luyện nên Hoàng cũng rất hay nói chuyện với ông ta, cả bàn luận đủ thứ chuyện trên trời dưới đất mà, một phần vì Hoàng không coi bản thân là học viên tại đây nên đối với Skad chẳng có chút ngại ngùng gì cả. Hôm nay cũng vậy, sau khi dọn dẹp xong đống tên dưới đất, Hoàng rất tự nhiên chui vào bên trong lấy một chai rượu của Skad ra nhấm nháp, hắn thực sự không mê nổi cái thứ trà hoa đinh tử nhạt toẹt như bùn của ông ta. Trong lúc từ từ thưởng thức món đồ uống hảo hạng này, Hoàng đột nhiên nhớ tới chuyện tình của Ethas nên lên tiếng hỏi:
– Chú Skad này, chú có biết gì về công chúa Elina không?
Skad đang chuẩn bị bữa trà hoa đinh tử của bản thân, nghe Hoàng hỏi vậy vẫn không hề dừng tay mà chỉ đơn giản nói:
– Cũng còn tùy cậu muốn biết cái gì, tôi dạo này không đi lại nhiều với mấy nhân vật trong Hoàng gia lắm đâu.
Thái độ này của Skad làm Hoàng hơi chưng hửng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì mấy việc này có nói cho ông ta biết cũng chả hại gì cả, do đó hắn bắt đầu chậm rãi kể lại câu chuyện tình của Ethas, việc đàn em mình mấy hôm trước chết đứng lúc thấy Elina, cũng như không biết làm sao để tiếp cận cô công chúa này một cách hợp lý.
Skad ngồi yên lặng nghe Hoàng kể chuyện, ông ta uống nguyên một cốc trà to tướng rồi khà ra mấy hơi đã đời, vừa cười vừa lắc đầu nói:
– Tuổi trẻ đúng là tuổi trẻ nhỉ, thằng nhóc Ethas nhìn vậy mà cũng si tình ra phết đấy chứ.
– Chúng ta đi vào thực tế đi, chú cũng biết là với tình hình hiện tại khả năng Ethas xơ múi gì được với cô nàng Elina đó hoàn toàn là con số không, vì thế tôi mới đang phải nhức đầu đây.
– Ừm, xét cả địa vị xã hội lẫn danh tiếng thì đúng là Ethas không có cửa thật, vụ này khó lắm đấy.
Cả hai tên này nói chuyện về công chúa đế quốc mà như đang mua rau ngoài chợ, hoàn toàn chẳng có một chút kính trọng hay ngại ngần gì. Sau khi nghe Hoàng trình bày về những ý kiến của hắn, Skad mới từ tốn lên tiếng:
– Mấy cách của cậu hơi khó, cơ bản là nó tốn thời gian quá, mà Elina thì chắc không chờ nổi đâu.
– Chú nói vậy là sao?
– Ha ha, công chúa của một trong ba đế quốc lớn nhất đại lục nhưng không phải là ứng viên cho ngai vàng, cậu nghĩ Hoàng gia sẽ tận dụng Elina ra sao để khỏi phí phạm hả.
Skad sau đó giải thích vắn tắt về tương lai của các công chúa hay hoàng tử thất thế của đế quốc Ramas, những người này không đủ danh tiếng lẫn tầm ảnh hưởng để nhận đất phong riêng, mà để họ lại trong thủ đô cũng không ổn lắm khi người trị vì mới lên ngôi. Do đó trừ một vài trường hợp hãn hữu được giữ lại do có quan hệ tốt từ trước với các nhân vật lớn, còn không thì họ sẽ phải chấp nhận các cuộc hôn nhân chính trị ép buộc.
Các cuộc hôn nhân chính trị này có thể là để tăng tình hữu nghị giữa hai vùng lãnh thổ, hàn gắn một xích mích hay đơn giản là cách để Hoàng gia ban thưởng cho một quý tộc nào đó. Điểm chung là sau khi được gả đi, các hoàng tử và công chúng này coi như không được Hoàng gia bảo hộ nữa, họ trở thành người phụ thuộc vào gia tộc nơi mình bị gả tới, thậm chí còn có thể bị khinh rẻ bởi chính bạn đời tương lai.
Tất nhiên không phải lúc nào tình hình cũng tệ như vậy, có khi bạn may mắn gặp được một quý tộc tốt bụng thì mọi việc lại rất êm ấm, nhưng tỉ lệ này nó thấp còn ngang trúng sổ xố, vì một cuộc hôn nhân ép buộc vốn nó đã chẳng bao giờ tốt đẹp được. Đế quốc Ramas dạo gần đây rất ưu chuộng cách thức này, nó không những giảm tải nhu cầu đất phong ngày càng lớn theo thời gian, mà còn chứng minh sự hào phóng của mình với đồng minh nữa.
Các hoàng tử và công chúa mặc dù không hề thích việc mình bị lấy ra làm vật đổi chác trong các trò chơi chính trị, có điều họ cũng hiểu được đó là số phận của những kẻ không nằm trong trung tâm quyền lực tốt cao, nhưng lại sinh ra trong gia đình của vua chúa. Elina cũng không phải ngoại lệ, thậm chí cô ta còn bị khinh rẻ hơn vì mẹ mình vốn còn chẳng phải là một quý tộc cao cấp, chẳng ai muốn dính tới một công chúa không có tương lai như vậy, số phận của Elina định sẵn từ lúc sinh ra sẽ là một món hàng để Hoàng gia trao đổi rồi.
Cách duy nhất để đảo ngược việc này là phải tạo được những thành tích rất lớn, qua đó khẳng định bản thân và khiến cho Hoàng gia chấp nhận sự tồn tại của bọn họ. Có điều chuyện này gần như là không tưởng, vì ở cái môi trường này mà bạn thiếu sự hậu thuẫn từ các tập đoàn quyền lực lớn, nói kiểu tay trắng đi lên là hoàn toàn chuyện trong thần thoại.
Hoàng nghe Skad nói xong, coi như cũng có một cái nhìn tương đối rõ nét về cô công chúa Elina kia, tuy nhiên ông già quản lý trưởng vẫn còn một câu cuối:
– Theo tôi đoán thì chắc công chúa Elina cũng chẳng còn mấy thời gian tự do đâu, có lẽ trong hai hoặc ba năm tới cô bé đó cũng sẽ lên đường tới vùng đất xa lạ, để gả cho một lãnh chúa nào đó ở những nơi bất ổn trong đế quốc cũng nên.
– Ý chú là nếu có một ai giúp Elina có thể thoát khỏi cái vòng kim cô này, rồi sau đó hai người đó nảy sinh tình cảm với nhau…
– Ồ không không, tôi không hề hé môi gì cả nhé, đấy là do tự cậu suy diễn mà thôi.
Skad nói xong thì rất điềm nhiên thu mình lại thưởng thức trà, trưng ra điệu bộ lười biếng quen thuộc hàng ngày. Trong khi đó Hoàng bắt đầu vận động các tế bào trong não hoạt động với cường độ cao, hắn suy nghĩ tới cái gì đó mà hai mép đột nhiên giãn ra, toàn thân hơn run lên nhè nhẹ chả biết vì phấn khích hay sắp lên cơn điên nữa.