Bạn đang đọc Ngài Trịnh Khi Nào Chúng Ta Ly Hôn – Chương 35
Gần đến khi kế hoạch trả thù Mã gia sắp được tiến hành thì Tô Na lại xuất hiện trong cuộc đời của anh.
Cũng như cô, anh đã thích cô ngay từ lần gặp đầu tiên.
Đôi mắt sáng của thiếu nữ, đôi lúc dáng vẻ rơi vào trầm tư cũng khiến anh nhớ nhung.
Anh đã thuyết phục cha anh rất lâu để ông ấy có thể chấp nhận hôn ước giữa hai nhà Trịnh – Mã.
Một phần cũng vì bà nội của anh vô cùng thích Tô Na, nên cha của anh mới đồng ý.
Còn mọi chuyện sau này ông ấy cũng tin tưởng, tùy ý để anh sắp xếp.
Tô Na cũng là một người bị hại đáng thương không hơn không kém gì gia đình anh.
Nên đối với Trịnh Kình Sâm mà nói, giúp Tô Na không phải là lo chuyện không đâu, vì cô là vợ của anh là một phần của Trịnh gia, nên nợ cũ lẫn nợ mới, lần này anh sẽ tính sổ hết một lượt.
Trịnh Kình Sâm nhìn đồng hồ một chốc, bây giờ đã qua 12 giờ đêm rồi và anh rời khỏi bàn sau khó đã ăn xong.
Bỗng nhiên, bước chân của anh khựng lại trước một thứ gì đó rơi trên sàn, anh cúi xuống nhặt lên đó chính là bức ảnh mẹ của Tô Na.
Có lẽ lúc tối khi cô đứng đây đã bất cẩn làm rơi.
Nhìn thì thấy là một bức ảnh chụp bình thường thôi, như Trịnh Kình Sâm lại chau mày một cách khó hiểu.
Anh giữ chặt lại bức ảnh trong tay, sau đó lại trở về phòng, nhưng anh không ngủ mà thức nhìn cô cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, Tô Na thức dậy lại thấy một căn phòng trống trơn, trong lòng cô hiện lên có chút hụt hẫng.
“Trịnh Kình Sâm, anh ta lại biến mất.
Hệt như hôm qua chỉ là một giấc mơ vậy.”
Tô Na thở dài, lại định chấp nhận sự thật, thì đột nhiên cô quay người qua thì nhìn thấy trên bàn đã chuẩn bị sẵn một bữa sáng, còn có mẫu giấy note dán trên đèn ngủ nữa.
“Nhớ ăn sáng rồi nghỉ ngơi, chiều cùng tôi đến bệnh viện.”
Tô Na đọc từng dòng chữ trên giấy ra thành tiếng, chính cô cũng không khỏi bất ngờ.
Khuôn mặt của cô lại đỏ ửng như vừa đi huơ lò sưởi xong.
“Là Trịnh Kình Sâm viết cái này, bữa sáng cũng là do anh ta làm sao?”
Tô Na không biết đã đặt bao nhiêu câu hỏi trong đầu rồi, mắt cũng dụi dụi lại mấy lần để nhìn cho kỹ, để chắc chắn hơn.
Trong lòng dâng trào lên một cảm giác kỳ lạ, tim của cô cũng đập nhanh hơn rồi.
Cô đưa tay lên vị trí trái tim mà bình tĩnh xoa dịu lại.
Nhưng thực tế không như mong đợi khiến cô ngây người ra, giữa cô và Trịnh Kình Sâm luôn có một rào cản rất lớn đó là Mã Chính Thành, ông ta đang giảm lỏng mẹ của cô ở một nơi nào đó.
Để chọn giữa anh và mẹ, dù cô rất khó xử nhưng mẹ của cô là trên hết.
Phải dính đến Mã Chính Thành là một chuyện mà cô cho rằng rất tồi tệ, dù sao Trịnh Kình Sâm cũng là một người không liên quan, cô không bao giờ muốn lôi anh vào mớ hỗn độn của cuộc đời mình.
Tô Na thở dài vẻ mặt rất bất lực.
Cô lại nhìn về mẫu giấy và bữa sáng trên bàn, nghĩ tới sắp tới cô còn phải tác hợp cho anh và Mã Tiểu Tuệ bên nhau, nếu cô nhận sự ân cần này của anh, cô chắc chắn sẽ rất áy náy.
…
Đế Trịnh ngay lúc này, vừa sáng sớm Trịnh Kình Sâm đã gọi Đằng Tư Vũ và Đại Ngư đến bàn chuyện.
Anh cho hai người họ xem bức ảnh mà anh vô tình nhặt được lúc ở nhà.
Đằng Tư Vũ đầu óc linh động, vừa nhìn đã nói ra được điểm mấu chốt đúng theo ý của anh.
“Mẹ của Tô Na không mặc loại quần áo dành cho bệnh nhân.
Mặc dù nhìn thấy là một căn phòng sáng sủa, nhưng ở góc phòng lại bị đen, thực ra đây có thể là một căn phòng ẩm mốc nhưng lên ảnh đã được chỉnh sửa lại.
Khung cửa sổ nhìn kỹ cũng có thể thấy đã bị gỉ sét.
Bên ngoài thì cây đã rụng hết lá thì chắc chắn hình này chụp vào khoảng thời gian cuối thu – đầu đông, mà bây giờ mới chỉ vào mùa hè.
Cậu chắc là Tô Na vừa mới lấy tấm ảnh này về từ Mã gia chứ?”
Trịnh Kình Sâm chỉ vào phía sau bức ảnh, anh nói.
“Trên ảnh có dính một chút máu nên không thể sai được.
Có lẽ Mã Chính Thành đã bắt cô ấy làm gì đó để đổi lại tấm hình này.
Tô Na chắc chắn chỉ tập trung vào mẹ của cô ấy mà không nhận ra những điều kỳ lạ.
Đây có thể là một trạm xá chứ không phải bệnh viện, ảnh cũng có thể đã chụp từ một năm trước.
Mã Chính Thành lại là một kẻ keo kiệt, một người ông ta không coi trọng ông ta còn tốn công sức bỏ tiền ra nuôi dưỡng sao?”
Lời của Trịnh Kình Sâm nói cũng rất có lý, Đại Ngư nghe xong liền nghĩ đến một khả năng.
“Ý của anh là…”
Trịnh Kình Sâm sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng, lại chứa nỗi ưu phiền, anh đưa tay lên vừa xoa phần giữa hai chân mày vừa nói.
“Dù không muốn, nhưng cũng phải nghĩ đến trường hợp xấu nhất.”
Chuyện này khiến cho bầu không khí cũng trầm lắng theo, đột nhiên Đại Ngư nhớ ra một chuyện mà nói lớn trong rất phấn chấn.
“À, hai người đã nghe tin tức sáng nay chưa, Mã Thiếu Kiệt tối hôm qua đi tìm gái gọi, đang chơi nửa đường thì bị gãy, bây giờ đang ở trong bệnh viện điều trị, rất có khả năng bị liệt.
Đã vậy cô gái kia còn mắc bệnh lậu.
Mã gia xem ra sắp tuyệt hậu rồi.
Ha ha ha.”
Đại Ngư phấn khích cười rất lớn, Đằng Tư Vũ che miệng lại cười, anh ta vừa nói vừa liếc mắt qua nhìn Trịnh Kình Sâm đầy ẩn ý.
“Ừm, nghe rồi, cổ phiếu của Mã Thị đang vì chuyện này mà tụt không phanh.
Chắc Mã Chính Thành đang bận rộn lắm.”
Đại Ngư không biết chuyện này do một tay Trịnh Kình Sâm sắp xếp, vì cách làm này có hơi thô thiển.
Nhưng đối với lũ sâu bọ như Mã gia, nó còn tốt chán.
Chuyện tốt mà anh dành cho bọn họ vẫn còn nhiều, đợi xem sau này còn nhiều trò đặc sắc..