Bạn đang đọc Ngài Trịnh Khi Nào Chúng Ta Ly Hôn – Chương 34
Sau khi đưa Tô Na ra ngoài, Trịnh Kình Sâm để cô nằm trong chăn ấm ngủ ngon lành, sau đó anh một mình lại đi xuống bếp.
Bàn ăn vẫn còn nguyên vẹn, nhưng thức ăn đã nguội lạnh hết.
Vậy mà anh vẫn ngồi vào bàn, tự nhiên cầm lấy dao nĩa.
Ánh mắt của anh lúc này hiện lên rất khác, hai tay từ tốn một tay giữ, một tay cầm dao khứa nhẹ miếng beefsteak chín 25% này.
Thớ thịt đỏ dần hiện ra bên trong, anh từ từ đưa nó lên miệng, một giọt nước đỏ như máu chảy ra từ miếng thịt và bám lên khuôn môi của anh rồi lăn dần xuống cằm.
Ngay lúc này, bên ngoài trời như đang sắp mưa, sấm chớp liên tục chớp giật.
Ánh sáng chớp nháy qua khung cửa kính chiếu vào nơi Trịnh Kình Sâm đang ngồi.
Trong một lúc, Trịnh Kình Sâm lại hiện ra trong làn da mặt trắng bệch cùng giọt máu đỏ trên miệng, ánh mắt nhìn xuống nhưng sắc bén vô cùng, hai tay vẫn đang chăm chú cắt từng miếng thịt tái ngon lành.
Anh là đang chờ đợi một tin có thể làm anh dập đi lửa hận trong lòng.
Mối thâm thù với Mã Chính Thành đã lâu rồi, việc của Tô Na đột nhiên xảy đến, càng khiến anh có lý do trị tội của ông ta hơn mà thôi.
Một kẻ hèn nhát chỉ toàn sử dụng phụ nữ làm công cụ để kiếm lợi thì hoàn toàn không có tư cách… tồn tại thêm được nữa.
10 năm về trước, Mã Thời Thiên lúc đó vẫn còn sống, khi đó vì có giao hảo với ông nội của Trịnh Kình Sâm mới lập nên hôn ước của hai nhà.
Nhưng sâu xa trong đó, Mã Thời Thiên là đố kỵ với ông nội anh mới giả vờ thân thiết hòng tìm ra khe hở mà chiếm lấy tài sản của Trịnh gia.
Ông nội biết chuyện Mã Thời Thiên đã lừa lấy được từ ông khoảng 10% tài sản của Trịnh gia, không phải vì tiếc của mà là lòng tin của ông đã bị phản bội bởi chính người ông vô cùng tin tưởng, ông uất ức lên cơn đau tim và đột ngột qua đời.
Thật không may, sự việc ngày hôm đó mẹ của Trịnh Kình Sâm đã trông thấy hết.
Bà ấy tên là Diệp Thu, là mẹ ruột của Trịnh Kình Sâm.
Nhưng ngày ông qua đời và mẹ của anh phát hiện ra cũng là ngày bà ấy ra đi mãi mãi.
Diệp Thu mất tích ba năm, chỉ tìm thấy chiếc xe bị tai nạn của bà, còn bà đến một manh mối cũng không tìm thấy.
Khi đó cả Trịnh gia vẫn chưa biết được bộ mặt thật của Mã Thời Thiên, Trịnh gia và Mã gia vẫn thường xuyên qua lại hỏi thăm.
Có một ngày, cha của Trịnh Kình Sâm vì quá nhớ Diệp Thu đến mức uống say bí tỉ, Mã Thời Thiên lợi dụng lúc này, để Lệ Kiều Kiều gài bẫy ông.
Sau đó bà ta có với ông một đứa con.
Tự trách bản thân thiếu kiểm soát, cha anh cưới Lệ Kiều Kiều coi như bù đắp và cũng từ bỏ hoàn toàn hy vọng để tìm kiếm Diệp Thu.
Lúc đó Lệ Kiều Kiều luôn tỏ ra là người hiền thục, sau khi về Trịnh gia thì mới biết đó chỉ là giả vờ.
Mã Thời Thiên tham lam muốn lấy bằng hết tài sản của Trịnh gia mới bằng lòng.
Kế hoạch của ông ta là đưa hết người của ông ta vào Trịnh gia, sau đó cả con, cháu, chắt của ông ta đều được thừa hưởng số tài sản khổng lồ của Trịnh gia, đương nhiên nó cũng chính là của ông ta.
Nhưng kế hoạch chưa thành thì ông ta chết vì bị đột quỵ.
Bản chất của Lệ Kiều Kiều càng lúc càng lộ ra tệ hại, cha của Trịnh Kình Sâm mới để con gái ông ra nước ngoài sống từ nhỏ để tránh bị Lệ Kiều Kiều dạy hư nó.
Mã Thời Thiên mất, Mã Chính Thành vốn chẳng coi những đứa con riêng như bà ta ra gì, tư tưởng đã ngấm vào trong máu rồi, còn con gái cũng bị đưa đi mất, Lệ Kiều Kiều không còn chỗ dựa nên lúc nào cũng lấy lòng Trịnh Kình Sâm, người sau này sẽ thừa kế toàn bộ gia nghiệp của Trịnh gia.
2 năm sau, tức là 5 năm sau ngày ông nội Trịnh Kình Sâm mất và mẹ anh mất tích.
Có một người đã tìm ra một bộ hài cốt ở sâu trong rừng, bên cạnh là chiếc áo được bọc một cách rất cẩn thận.
Bên trong đó là một bức thư, dù đã bẩn bùn đất nhưng vẫn đọc được chữ, trên đó đã ghi là “Giao bức thư tới địa số….
Bắc Đô sẽ nhận được 10 triệu.”
Số tiền khá lớn nên người kia đã làm theo và địa chỉ ông ta tới chính là nhà chính của Trịnh gia.
May mắn là ông ta gặp đúng Trịnh Kình Sâm, sau khi xác nhận bức thư, anh thưởng cho ông ta gấp 10 lần con số cũ, vì thư đó không phải của ai khác mà chính là của mẹ anh.
Trong thư mẹ của anh đã kể hết chi tiết ngọn ngành sự việc.
Bà ấy bị Mã Thời Thiên và Mã Chính Thành truy sát vì sợ bị tiết lộ bí mật.
Bà bị bọn họ đuổi theo rất lâu, đến một nơi hẻo lánh bà bị bọn chúng tông xe liên tiếp, khi bà vẫn còn ý thức đã kịp vơ được giấy và viết có sẵn trên xe để bộc vào người.
Sợ bị bắt lại, bà mở cửa xe chạy thoát vào rừng, bọn chúng cũng không hề buông tha cho bà, bọn chúng cho người đi canh me quanh đó một tuần liền.
.
Đam Mỹ Hài
Bà dùng những sức lực cuối cùng để viết thư và trốn chui trốn nhủi đến kiệt sức mà chết.
Chuyện này quá đau lòng nên chỉ có Trịnh Kình Sâm và và cha của anh biết.
Mã Chính Thành lúc này là kẻ chẳng sợ trời chẳng sợ đất trên thương trường.
Để đối phó ông ta cần có thời gian chuẩn bị, Trịnh Kình Sâm quyết tâm phải trả cho bằng được mối thù này..