Đọc truyện Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi! – Chương 118: Lợi Dụng
Editor: QQ
Khi Đông Phương Tín đang thất thần, tên kia không cúi xuống nhặt dao mà lại nhào tới, tấn công anh bằng tay không.
Nhưng không có vũ khí thì hắn đã không còn là đối thủ của Đông Phương Tín nữa.
Anh nhanh chóng giành lại thế chủ động, dùng cả đòn chân và đòn tay ép đối phương phải liên tục lùi về sau.
Trông thấy sắc trời đã tối đen, cảnh vật bốn phía mờ ảo, chỉ lờ mờ nhìn thấy mặt nhau.
Đông Phương Tín biết mình phải nhanh chóng xử lý tên này, anh đá một cú xé gió khiến đối thủ lùi về sau.
Tên kia không lường trước anh sẽ đột ngột tăng tốc, Đông Phương Tín lập tức tặng hắn một cú móc bằng tay trái, trúng ngay giữa hàm hắn.
Cơ thể hắn “đùng” một phát ngã lăn quay ra đất.
Đông Phương Tín lao về trước với tốc độ chóng mặt, anh giơ chân giẫm mạnh lên ngực tên kia.
Khoé miệng hắn phút chốc rỉ máu.
“Bốp bốp bốp 一一”
Ngay thời điểm này, một tràng vỗ tay vang lên trong màn đêm.
Cùng lúc đó một bóng dáng thon dài từ từ bước ra đứng trước mặt họ.
Sau lưng có một chùm sáng chiếu tới, đó là ánh sáng phát ra từ một chiếc đèn pin cầm tay cỡ lớn, khiến cho chung quanh trở nên sáng bừng.
“Cậu chết ở xó nào vậy, giờ mới xuất hiện!” Đông Phương Tín lườm người trước mặt với vẻ không hài lòng, anh như cười như không nhìn Long Vu Hành, bực bội nói: “Đợi tớ chết rồi cậu mới chịu xuất hiện đúng không?”
“Tớ đến lâu rồi, nhưng mà chỗ này đâu có dễ tìm.
May mà tớ gặp được cô Lâm ở phía trước, cô ấy bị thương, người ta là người của cậu, tớ không chăm sóc đàng quàng sao mà được?” Long Vu Hành thả lỏng tay, hơi nhích người nhường đường.
Lâm Chiếu sau lưng anh ta lập tức xông tới trước, nhào thẳng vào ngực Đông Phương Tín rồi ôm anh thật chặt: “A Tín, em biết là anh sẽ không có chuyện gì mà.”
Ánh mắt Đông Phương Tín sâu thẳm, anh nhẹ vỗ lưng cô ta mà không nói một lời.
Lúc này người đang cầm đèn – Lý Tốc đã tới gần, giơ chân kìm chặt người đang nằm dưới đất.
Đồng thời nói với Đông Phương Tín: “Chủ tịch, tôi đến muộn rồi, xin lỗi anh.”
“Không sao!” Đông Phương Tín thừa biết đây là chủ ý của Long Vu Hành, anh thản nhiên nói: “Bắt hắn đem về Phổ Lai Tự.”
“Vâng!” Lý Tốc khom người, móc từ sau lưng ra một chiếc còng tay, còng chặt kẻ đang nằm trên đất lại.
Sau đó tháo chiếc mặt nạ hắn đang đeo.
Gương mặt hắn ta phút chốc bị bại lộ, không ngờ đó lại là một hoà thượng trọc đầu trông khá hung ác.
d.ien~QQedit~danl-eq,uy’;d.o.n Hắn khoảng ngũ tuần (50 tuổi), đôi mắt toát ra ánh nhìn hiểm độc, mặc dù đã bị bắt nhưng vẫn trừng trừng nhìn Đông Phương Tín với ánh mắt lạnh lẽo, giống như không hề sợ hãi anh.
Ánh mắt Long Vu Hành sâu thẳm, anh ta nhàn nhạt nói: “Vị này không phải là Bất Hối đại sư sao? Ông là một vị tăng nhân rất có uy tín của Phổ Lai Tự, cớ sao hôm nay lại khai sát giới?”
“Ai bảo các người lắm chuyện đến đây làm gì!” Bất Hối đại sư hừ lạnh, ánh mắt lướt qua bọn họ: “Đừng tưởng chỉ bắt được ta là xong, ta dám đảm bảo không một ai trong các người có thể thoát được khỏi đây!”
Ông ta nói chuyện rất có khí thế, hệt như đây là chuyện chắc chắn trăm phần trăm!
Đông Phương Tín và Long Vu Hành nhìn nhau, Đông Phương Tín nheo mắt nói: “Từ lúc chúng tôi có mặt trên núi, ông đã luôn đề phòng có đúng không?”
“Các người không vô duyên vô cớ đến đây, nếu không thì đã không đi nghe ngóng chuyện thành phố hồi ức.” Bất Hối đại sư cười lạnh: “Ta biết các người viện cớ lên núi nghỉ dưỡng để điều tra chuyện thành phố hồi ức!”
“Ông vẫn luôn đề phòng chúng tôi nên chắc biết chúng tôi có chuẩn bị mà đến nhỉ?” Long Vu Hành nói: “Nếu không giờ này tôi đã không xuất hiện ở đây.”
“Cho dù các người có chuẩn bị, nhưng suy cho cùng vẫn không phải người ở núi này, đừng mơ đấu lại chúng ta!”
Nghe ông ta nói “chúng ta”, Đông Phương Tín và Long Vu Hành đều nhíu mày.
Ý của ông ta chính là trong chuyện thành phố hồi ức, vẫn còn người khác ở Phổ Lai Tự tham dự vào.
“Có một chuyện ta vẫn không hiểu, tại sao các người lại tìm được manh mối?” Bất Hối đại sư hỏi: “Mọi việc từ đầu đến cuối ta đều làm rất cẩn thận!”
“Ông làm việc rất cẩn thận, nhưng đừng quên chúng tôi đến đây để tìm tin tức.
Ban đầu chúng tôi cố tình tìm người ở Phổ Lai Tự hỏi chuyện thành phố hồi ức, mục đích là để dẫn dắt sự chú ý của người có liên quan đến chuyện này.
Không ngoài dự đoán ông liền xuất hiện.” Đông Phương Tín đáp: “Mấy ngày trước chúng tôi cố ý hẹn nhau rời khỏi biệt viện là để dẫn rắn ra khỏi hang.
Chắc ông không biết nhỉ, từ lúc đến Phổ Lai Tự chúng tôi đã lắp camera mini xong xuôi đâu vào đấy, vì vậy lúc ông lẻn vào phòng chúng tôi đã bị CCTV quay lại.
Khi đó, chúng tôi không hề lật mặt ông, vì dù sao chỉ căn cứ vào chuyện ông đơn độc vào phòng thì không đủ để làm ông lộ ra khuôn mặt thật, ông có thể tìm lý do giải thích chuyện này.
Do đó chúng tôi buộc phải ép ông ra tay.
Và hôm nay chúng tôi đặt chân vào rừng sương mù là để thả mồi câu con cá lớn, không sai, chính là ông đấy.
d.ien~QQedit~danl-eq,uy’;d.o.n Ông nghĩ chỉ cần giải quyết bọn tôi ở đây thì sẽ không khiến người bên ngoài nghi ngờ.
Họ chỉ nghĩ rằng chúng tôi bị lạc đường nên không trở về được.
Ngay cả khi có người tìm thấy chúng tôi, thì lúc đó chúng tôi cũng chỉ còn là những cái xác.
Ở đây sương mù dày đặc lại có nhiều hố voi, ông cho rằng ông nắm rõ địa hình chỗ này, cộng với thân thủ bất phàm của mình thì việc thủ tiêu bọn tôi không hề khó.
Tuy nhiên ông đã lầm tưởng rất nhiều chuyện, tất cả đều là kế hoạch, chúng tôi đã đào sẵn một cái hố dẫn dụ ông từng bước từng bước nhảy vào trong.”
Nghe thấy lời anh, sắc mặt của Bất Hối đại sư đột nhiên thay đổi.
Ông ta híp nửa mắt lạnh nhạt nói: “Thì ra các người đã nghĩ xong xuôi cách đối phó với chúng ta.”
Lần này Đông Phương Tín không nói thêm gì nữa, anh chỉ đạm mạc nhìn ông ta.
“Cho dù như thế, các người cũng đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi đây!” Bất Hối đại sư bỗng cười lạnh: “Bây giờ người ra mặt xử lý các người là ta, nhưng vẫn còn… A 一一”
Ông ta chưa nói hết thì đột nhiên trợn mắt, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn nơi nào đó, đôi mắt toả ra ánh nhìn đầy tuyệt vọng.
Long Vu Hành phản ứng nhanh chỉ theo hướng ông ta nhìn và nói với Lý Tốc: “Ở bên kia, mau đuổi theo!”
Lý Tốc nghe thấy lập tức chạy như bay về phía đó.
Dường như cùng một lúc, Bất Hối đại sư “bịch” một tiếng đập xuống đất, cả người không còn nhúc nhích.
Dưới ánh trăng chiếu rọi, có thể thấy gương mặt ông ta lộ ra màu xám ngoét của người chết.
“Aaaa 一一” Lâm Chiếu hoảng sợ rúc vào lòng Đông Phương Tín.
Một bên khác người đi theo Long Vu Hành đến đây nhưng nãy giờ vẫn chưa lên tiếng – Thiên Nhiên cũng trắng bệch cả mặt, đứng chết trân nhìn cảnh tượng trước mắt không.
Đông Phương Tín mặt mũi âm trầm, anh đẩy nhẹ Lâm Chiếu sang một bên, để cô ta đứng bên với Thiên Nhiên, quay lưng với thi thể của Bất Hối đại sư: “Đừng sợ, đợi bọn anh ở đây!”
Nói xong anh bước qua chỗ Bất Hối đại sư.
Long Vu Hành đã quỳ bên cạnh xem xét, đầu ngón tay anh ta lướt qua phần trán tra xét một lúc, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Đông Phương Tín: “Ông ta chết rồi, xem ra là bị trúng độc dẫn đến tử vong.”
“Không ngờ người nọ ra tay lại nhanh như vậy!” Đông Phương Tín lật cổ tay áo: “Khó khăn lắm mới tìm được một chút đầu mối, giờ lại bị chặt đứt.”
“Người nọ có thể ra tay giết chết Bất Hối đại sư đúng thời điểm như vậy, chắc hẳn không phải là một nhân vật tầm thường.
Phổ Lai Tự nhiều tăng nhân như vậy, e là không tiện tra xét.” Long Vu Hành cũng trầm sắc mặt: “Chúng ta ngàn tính vạn tính, nhưng vẫn bỏ sót khả năng đối phương chơi chiêu giết người diệt khẩu.”
“Hiện tại manh mối đã bị cắt đứt, muốn một lần nữa lôi kẻ giấu mặt bước ra khỏi màn, e là không phải chuyện đơn giản.” Trên mặt Đông Phương Tín lộ vẻ hơi thất vọng, đột nhiên anh quắc mắt nhìn về một chỗ trong khóm rừng, sau đó nhanh chân bước tới kéo một người từ trong đó ra.
“Đau, buông tôi ra!” Bị anh dùng lực nắm chặt tay, cô gái khẽ kêu lên, sau đó cô đưa tay đập vào mu bàn tay anh.
Đông Phương Tín lạnh nhạt nhìn cô: “Trần Thích Nghi, có phải lúc nãy cô…”
“Nói nhảm!” Thích Nghi không đợi anh nói xong liền đáp: “Mới nãy tôi chạy đi nhưng có tìm thế nào cũng không tìm được đường ra, thế nên tôi đành quay lại đây.
Tôi không có làm gì hết, anh đừng có mà vu oan cho tôi.”
“Tôi còn chưa nói gì mà cô đã vội thanh minh thanh nga ư?” Đông Phương Tín cười lạnh: “Chẳng lẽ Bất Hối đại sư là do cô ra tay giết hại?”
“Anh không bằng không cớ thì đừng có ngậm máu phun người.” Thích Nghi giương mắt trừng anh: “Đông Phương Tín, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi ra tay hại người hả?”
“Cô 一一”
“Ngài Đông Phương, Thích Nghi không phải kiểu người sẽ làm ra chuyện này, chắc chắn không phải cậu ấy đâu.” Thiên Nhiên lúc này đã bước qua đó, trước khi Đông Phương Tín kịp nổi giận với Thích Nghi, cô ấy giải thích: “Thích Nghi không bao giờ làm ra chuyện như giết người, anh đừng oan uổng cậu ấy.”
Đây mới là bạn tốt của cô, bất kể thời điểm nào cũng sẽ lựa chọn tin tưởng cô!
Thích Nghi nhìn Thiên Nhiên đầy cảm kích, Thiên Nhiên cũng gật đầu với cô, ánh mắt hiện vẻ khích lệ.
“Cô đừng sợ, ý của Đông Phương không phải nói cô Trần giết người, cậu ấy muốn nói là ban nãy người âm thầm giúp cậu ta đánh bại Bất Hối đại sư có phải là cô Trần đây không.” Long Vu Hành bước tới, thoáng nhìn qua Thích Nghi rồi khẽ nói: “Kẻ giết Bất Hối đại sư là kẻ khác, Lý Tốc đã đuổi theo hắn rồi.”
Nghe lời anh nói Thiên Nhiên mới thấy yên lòng: “Cảm ơn anh đã giải thích hộ Thích Nghi.”
“Đừng khách sáo.” Long Vu Hành thoải mái nhìn cô ấy.
Má Thiên Nhiên hơi đỏ, cô cười với anh một cái rồi cúi đầu.
Đông Phương Tín nhìn chằm chằm Thích Nghi: “Chuyện cậu ta nói cũng chính là chuyện tôi muốn hỏi.”
Thích Nghi làm lơ anh, cô dắt tay Thiên Nhiên bảo: “Gió đêm nổi lên rồi, ở lại nơi ẩm ướt trầm trọng thế này không hay đâu, chúng ta đi thôi, trở về nào.”
“Đợi họ một lát nhé.” Thiên Nhiên rất sợ tối, nếu không có Long Vu Hành đi cùng thì cô ấy đã không dám bước vào rừng sương mù vào lúc mặt trời lặn.
Hôm nay tận đến lúc hoàng hôn vẫn chưa thấy Thích Nghi quay về, cô ấy rất lo lắng.
Sau đó không ngờ Long Vu Hành lại nói muốn đưa cô đi rừng sương mù, cô hết cả hồn, d.ien~QQedit~danl-eq,uy’;d.o.n nhưng bởi vì lo cho Thích Nghi, hơn nữa thấy Lý Tốc đi cùng anh nên cô mới đồng ý đến đây.
Một là cô muốn nhìn thấy Thích Nghi bình an vô sự; hai là cô luôn cảm thấy sự bình tĩnh của Long Vu Hành là có nguyên nhân.
Mãi đến khi vào rừng gặp được Lâm Chiếu, cô mới hơi hơi hiểu ra đầu đuôi mọi chuyện.
Hoá ra Đông Phương Tín và Thích Nghi đi rừng sương mù là có mục đích.
Thích Nghi cũng biết tính cách của Thiên Nhiên, cô ấy đã nói vậy thì cô cũng không gượng ép.
Hơn nữa xem tình thế lúc này, cô cũng không dám để Thiên Nhiên đi theo cô.
Nếu lại xuất hiện thêm một Bất Hối đại sư, các cô chắc chắn sẽ gặp nạn.
“Trần Thích Nghi, tôi có chuyện muốn nói với cô.” Đông Phương Tín bỗng nhìn cô nói: “Theo tôi qua đây một lát.”
Anh nói xong, không thèm đợi Thích Nghi đáp lời đã cất bước đi tới bên thân cây cổ thụ ở xa xa.
Lúc này, rừng sương mù đã bị bóng đêm bao phủ, may mà đêm nay ánh trăng sáng rọi như nước, chiếu sáng mọi ngóc ngách chung quanh.
Nhìn bóng dáng hơi tối của người đàn ông đứng dưới bóng cây, Thích Nghi hơi híp mắt, cuối cùng cô vẫn bước qua đó.
Long Vu Hành nhìn Thiên Nhiên: “Chúng ta qua đó đợi đi!”
Thiên Nhiên gật đầu, theo anh đi qua chỗ Lâm Chiếu.
d.ien~QQedit~danl-eq,uy’;d.o.n
Lâm Chiếu lúc này đã bị doạ đến xanh mặt, cô ta đã sớm ngồi xuống một bãi cỏ, cơ thể vẫn đang run rẩy, dường như vẫn chưa tỉnh táo lại sau khi tận mắt nhìn thấy một người chết trước mặt mình.
Thấy dáng vẻ cô ta, Thiên Nhiên lập tức quỳ xuống bên cạnh, khẽ vỗ vai an ủi: “Cô Lâm, cô đừng sợ, ngài Đông Phương và ngài Long sẽ xử lý chuyện này, chúng ta sẽ không sao đâu.”
Thực ra khi nhìn thấy Bất Hối đại sư ngã xuống trước mặt, Thiên Nhiên cũng rất sợ hãi.
Nhưng bởi vì bên cạnh có Long Vu Hành, cô cảm thấy dường như mọi chuyện đều dễ dàng hơn nhiều, cảm giác sợ hãi trong cô cũng dần biến mất, vì thế trông có vẻ bình tĩnh hơn.
Lâm Chiếu ngây ra nhìn cô ấy, môi run run nói: “Có người chết 一一”
“Không sao không sao.” Thiên Nhiên đưa tay ôm cổ cô ta, cho cô ta chút can đảm: “Chắc chắc không sao đâu.”
Lời này để an ủi Lâm Chiếu, cũng là an ủi chính mình.
*
“Ban nãy cô không trả lời câu hỏi của tôi, bây giờ nói đi.” Nhìn Thích Nghi đang bước đến gần, ánh mắt Đông Phương Tín chăm chú dõi theo cô: “Trần Thích Nghi, cô đã giúp tôi đánh ngã Bất Hối đại sư, đúng không?”
“Sao anh cứ xoắn xuýt chuyện này thế?” Thái độ Thích Nghi khá lạnh nhạt, ánh mắt nhìn anh lộ vẻ xa cách: “Thực chất tất cả mọi chuyện không phải đều là kế hoạch của anh sao? Đông Phương Tín, anh quá biết diễn kịch, để đạt được mục đích mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.”
Cô nói tới đây thì khựng lại một lúc, sau đó nói tiếp: “Hôm nọ anh hẹn tôi trên đỉnh núi, hôm nay lại bắt tôi trả ơn theo anh vào rừng sương mù, tất cả chỉ để dẫn dụ Bất Hối đại sư, đúng không? Không phải anh có ý tốt đi cùng tôi, anh chỉ đang lợi dụng tôi thôi! Thậm chí đến đây nghỉ ngơi cũng là kế hoạch từ đầu của anh.
d.ien~QQedit~danl-eq,uy’;d.o.n Anh mượn danh nghĩa đi nghỉ dưỡng, ngoài mặt nói để tôi và Thiên Nhiên giải khuây, thực tế chỉ là để thực hiện mưu đồ của mình, tôi nói có đúng không?”
“Anh đừng nói không phải, tôi tuyệt đối không tin đâu!” Thích Nghi không đợi Đông Phương Tín đáp lời, cô bĩu môi, sau đó chế giễu nói tiếp: “Anh đúng là kẻ ích kỷ, mọi thứ anh làm đều là vì lợi ích của chính anh.
Đông Phương Tín, tôi nhìn lầm anh rồi!”
Cô nói xong cũng không thèm quan tâm Đông Phương Tín phản ứng thế nào, lập tức quay đầu định bỏ đi.
Bất ngờ cánh tay cô bị người ta nắm chặt, khiến cô phải dừng lại bước chân.