Đọc truyện Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi! – Chương 117: Để Tao Giải Quyết Bọn Mày
Editor: QQ
“Hai người ai lên trước?” Thích Nghi hơi khom người nhìn chằm chằm dưới hố, giọng nói lộ vẻ mất kiên nhẫn.
“Tiểu Chiếu, em lên trước đi!” Đông Phương Tín nắm lấy dây leo đưa đến trước mặt Lâm Chiếu.
“A Tín, em không hối hận khi theo anh đến đây, anh phải tin em.” Lúc Lâm Chiếu cầm lấy dây liền nói với Đông Phương Tín: “Anh nhất định phải tin em.”
“Chuyện này để sau rồi nói.” Đông Phương Tín không tỏ rõ thái độ, anh chỉ đỡ vai cô ta: “Nắm chặt vào.”
Lâm Chiếu biết anh không muốn nói tiếp chuyện này nên chỉ gật đầu, mười ngón tay nắm chặt sợi dây, sau đó ngước mắt nhìn lên: “Cô Trần, tôi chuẩn bị xong rồi.”
Thích Nghi khẽ đáp: “Tôi bắt đầu kéo đây, cô cũng dùng sức leo lên nhé.”
Nói xong cô liền gắng sức kéo Lâm Chiếu lên.
Lâm Chiếu nắm chặt dây, dốc hết sức bình sinh cộng thêm Đông Phương Tín ở dưới giúp đỡ, nhưng vẫn không có cách nào leo lên được.
d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Cô ta gấp đến đổ mồ hôi hột, vành mắt cũng đỏ cả lên: “A Tín, em không leo lên được, sức của em không đủ, làm sao bây giờ?”
Thích Nghi biết mình cô thì không đủ sức kéo cô ta lên, bèn nhìn Đông Phương Tín: “Anh lên trước đi, một mình tôi không kéo cô ta lên được.”
“Còn tôi thì cô kéo nổi sao?” Đông Phương Tín nheo mắt.
“Không phải thân thủ của anh rất nhanh nhẹn hay sao?” Thích Nghi thản nhiên đáp.
Ánh mắt Đông Phương Tín sâu thẳm, anh ngưng mắt nhìn cô trong chốc lát, lộ ra ánh nhìn sáng rực.
Anh không nói thêm gì nữa, sau khi thu lại ánh mắt nhìn Thích Nghi bèn nghiêng người vỗ vai Lâm Chiếu: “Tiểu Chiếu, để anh lên trước.”
“A Tín, đừng bỏ em lại một mình.” Lâm Chiếu khẽ cắn môi, trong mắt đầy vẻ tủi thân.
“Yên tâm, anh chắc chắn sẽ cứu em lên, nói thế nào thì em cũng vì anh mà đến.” Đông Phương Tín ôm vai cô ta: “Tin anh!”
Rõ ràng lời nói của anh rất dịu dàng, cái ôm ấy cũng ấm áp, nhưng không biết có phải vì lúc này đang ở trong nước nhiệt độ quá thấp hay không, Lâm Chiếu luôn cảm thấy Đông Phương Tín cách mình rất xa rất xa.
Cả người cô ta lạnh lẽo, nhưng lúc này chỉ đành cắn răng làu bàu một hồi: “Vâng.”
Đông Phương Tín cầm lấy sợi dây, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thích Nghi.
Thích Nghi hiểu ý gật đầu, sau đó bắt đầu dùng sức kéo.
Đông Phương Tín quả thật chỉ trong chốc lát đã leo lên trên.
Thích Nghi thậm chí nghĩ mình còn chưa dùng sức.
Khi nãy cô đi tìm một sợi dây dài qua đây, rồi cắt nó cho đúng với độ dài từ đây đến mặt nước trong hố.
Sau đó cô buộc nó vào một thân cây to, để lúc kéo bản thân không cần dùng quá nhiều sức, cũng không cần lo bị người bám vào dây leo lên không đủ sức, lúc rơi xuống sẽ kéo theo cô chết chùm một lần nữa.
Không ngờ Đông Phương Tín lại có thể tự thân nương theo sự uyển chuyển của sợi dây để leo lên.
Nhưng như vậy cũng hay, ai bảo ban nãy nhảy lên eo cô dùng quá nhiều sức, lúc nhào qua bờ không cẩn thận vặn người một cái.
Trước đó cô vốn bị thương ở thắt lưng, mặt dù lần này không nặng lắm, nhưng rốt cuộc vẫn lại bị thương.
Do đó lúc nãy cô mới không dậy kịp chạy đi báo với Đông Phương Tín và Lâm Chiếu mình đã thành công.
Sau lại cãi nhau với Đông Phương Tín, bị anh kích thích nên cô thật sự đã có ý định quay đầu bỏ đi, nhưng sâu trong thâm tâm lại có một giọng nói vang lên, bọn họ đang trong cảnh nguy hiểm, cô không thể cứ vậy mặc kệ.
d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Thế nên trong lúc tức giận cô mới buông lời hù doạ Đông Phương Tín và Lâm Chiếu để họ chịu dày vò một tí.
Thực ra khoảng thời gian mà cô bỏ đi là để tìm một sợi dây đủ dài.
“Ngây ngốc gì đấy, đây không phải là kết quả mà cô sớm liệu từ trước rồi sao?” Người đàn ông đứng vững thì phát giác Thích Nghi đang tròn mắt nhìn mình, anh bèn nhướng mày: “Mau quăng dây xuống kéo Tiểu Chiếu lên.”
Thích Nghi hồi thần, cô nhìn bản mặt ngạo mạn của anh, hơi bĩu môi: “Anh muốn quăng thì tự làm đi.”
“Cô 一一”
“Cô ta là bạn gái của anh chứ đâu phải của tôi.”
“Cô được lắm!” Đông Phương Tín đưa tay định kí đầu cô.
Thích Nghi vội né tránh, cô hất hàm nhìn anh với vẻ lạnh lùng: “Anh buồn cười thật đấy, lúc này còn lo tính toán với tôi, không cứu bạn gái à? Nếu không để cô ta chết ở đây đi, chúng ta đi thôi, đỡ phí sức, anh xem trời cũng sắp tối rồi, dắt theo cô ta chỉ thêm rắc rối 一一”
“Trần Thích Nghi, tim của cô có phải màu đen không?” Đông Phương Tín nổi giận, anh khom lưng nhặt sợi dây lên: “Tôi thấy chắc chắn cô bị ngã hỏng đầu rồi!”
Thích Nghi chỉ bĩu môi, trong mắt lướt qua tia mỉa mai.
Mặc dù khi nãy Lâm Chiếu cật lực giải thích cô ta không cố ý đẩy cô xuống.
Nhưng cô cảm thấy Lâm Chiếu đâu cần đẩy thanh cây vào cô mạnh như vậy, nếu cô ta không làm thế thì cô đã không phải chịu nhiều cực khổ như vậy rồi.
Dĩ nhiên cô sẽ không ngu ngốc đến mức muốn Lâm Chiếu chết bởi vì cô ta có ý đồ riêng.
Cô nói những lời đó chỉ để kích thích Đông Phương Tín thôi.
Cũng xem như được mở mang tầm mắt đối với con người của Lâm Chiếu.
Mặc dù trước đây cô chưa từng qua lại với Lâm Chiếu, nhưng những trải nghiệm hôm nay khiến cô rất không thích cô ta.
Cô biết Lâm Chiếu cũng không thích mình.
Nếu các cô đều không vừa mắt đối phương thì liền dứt khoát cắt đứt, tốt nhất là sau này đừng gặp mặt nhau nữa.
Cô không ngại làm kẻ độc ác, đằng nào cô cũng chẳng muốn có bất kì quan hệ gì với Lâm Chiếu.
Đương nhiên muốn khiến cô ta cảnh giác cô, sợ cô, thì cô phải biểu hiện độc ác một chút.
Đông Phương Tín lại quăng dây thừng xuống, nhìn cô gái phía dưới dịu dàng nói: “Tiểu Chiếu, nếu em không đủ sức thì buộc dây vào eo, sau đó nắm dây thật chặt.
Em yên tâm, dù em không dùng sức anh cũng có thể kéo em lên.”
“Ừm.” Lâm Chiếu làm theo lời anh nói.
Đông Phương Tín bắt đầu dùng sức kéo.
Thích Nghi nheo mắt quan sát, hai tay ôm ngực đứng bên cạnh không hề có ý muốn giúp đỡ.
Mặc dù Lâm Chiếu không nặng, nhưng dù sao chỉ dựa vào một sợi dây leo, thêm nữa bản thân cô ta không giỏi leo trèo, có khi lại còn va vào vách hố.
Cứ như thế Đông Phương Tín muốn kéo cô ta lên cũng phí rất nhiều sức.
Anh kéo Lâm Chiếu rất chậm, gần như tương đương với tốc độ bò của ốc sên.
d.ie~QQndanl-eq,uy’;d.o.n Tuy nhiên, cho dù trên trán nổi đầy gân xanh, đôi tay xước đầy những vệt máu đỏ, Đông Phương Tín cũng không có ý định buông tay, anh không ngừng kéo người phụ nữ lên.
Bỗng dưng phía sau có thêm một luồng sức mạnh, người nào đó cùng anh dùng sức.
Không phải Thích Nghi thì còn ai vào đây nữa.
Đông Phương Tín hơi nhướng mày, anh nghiêng đầu dùng dư quang nhìn cô.
“Nhìn gì mà nhìn, chưa từng thấy mỹ nữ à?” Thích Nghi trừng anh: “Mau kéo lên!”
“Được, chúng ta cùng kéo.” Đông Phương Tín đáp.
Thích Nghi không để ý anh, đôi tay tăng thêm sức.
Gần như là dùng hết sức từ hồi cha sanh mẹ đẻ tới giờ, cuối cùng cũng thấy được đầu Lâm Chiếu xuất hiện chỗ miệng hố.
Thích Nghi nói: “Đông Phương Tín, anh cố gắng kéo, tôi qua đó đưa cô ta lên.”
Đông Phương Tín ừ một tiếng, sau đó tăng thêm lực nắm chắc dây thừng, nhìn cô gái lướt qua người mình khom lưng kéo cánh tay Lâm Chiếu, anh hơi nhếch môi như có ý cười.
Nhưng chỉ trong chốc lát lại trở về dáng vẻ lạnh lùng.
Khi Thích Nghi kéo cánh tay Lâm Chiếu, đối phương lại không phối hợp nắm chặt tay cô.
Điều này khiến cô nổi giận, cô hét lên với cô ta: “Shit! Cuối cùng cô có muốn lên không hả? Mau nắm chặt tay tôi chứ đừng kéo dây thừng nữa, cô như vậy, tôi hoàn toàn không đủ sức kéo cô lên.”
Lâm Chiếu nghe thấy, cũng không để ý Thích Nghi hung dữ thế nào mà vội nắm lấy tay cô.
Thích Nghi trở tay nắm chặt tay cô ta rồi kéo thật mạnh.
Bỗng dưng một cánh tay mạnh mẽ choàng qua eo cô.
Đồng thời anh vươn một tay còn lại nắm khuỷu tay bên kia của Lâm Chiếu, chỉ mất chút sức đã kéo cô ta lên bờ.
Nhìn thấy Lâm Chiếu đứng vững trước mặt, Thích Nghi chỉ cảm thấy quanh đầu là một vòng sao vàng chớp loé, suýt chút ngất xỉu.
Đông Phương Tín buông cánh tay đang ôm eo cô, đồng thời thả tay Lâm Chiếu ra nói: “Mau đi sâu vào bờ, kẻo lại rớt xuống dưới!”
Thấy Đông Phương Tín khom người nhặt túi rồi đỡ Lâm Chiếu đi, Thích Nghi trợn mắt, cô dùng tay đỡ trán, hít một hơi thật sâu rồi đi theo qua đó.
Sương mù xung quanh vẫn rất dày đặc, cô dựa vào đôi tai phân biệt tiếng bước chân của hai người họ mới có thể đuổi kịp.
“Trước hết cứ ở đây nghỉ một lát.” Đông Phương Tín đột nhiên nói.
Thích Nghi bước tới gần trông thấy anh dìu Lâm Chiếu ngồi lên một đám cỏ bằng phẳng, sau đó tự mình cũng dựa vào một bên ngồi xuống.
Đông Phương Tín nhìn cô, sau đó lấy một chai nước suối từ trong túi ra: “Cho cô.”
“Cho tôi đồ ăn.” Thích Nghi nhận lấy nước, không hề khách sáo nói: “Tôi đói rồi, cho nhiều một chút.”
Đông Phương Tín không vui nhưng vẫn nghe theo cho cô ít thức ăn.
Thích Nghi mất hình tượng ngồi ăn ngấu nghiến mấy túi thức ăn đóng gói, sau đó uống thêm ít nước.
Lấp đầy bụng nên cả người cô lại tràn đầy sức sống: “Mặt trời đã sắp xuống núi, chúng ta nên ra khỏi đây thôi.
E là hôm nay lại về muộn nữa rồi.”
Câu cuối cùng cô nói với giọng yếu ớt, có vài phần u ám khiến Lâm Chiếu phải rùng mình.
Cô ta cắn môi, bỏ thức ăn đã đưa tới bên miệng xuống, trong mắt toát ra vẻ lo lắng: “A Tín, tối nay chúng ta có thể ra khỏi đây không?”
“Lúc chúng ta đến mất khoảng hai ba tiếng đồng hồ, ở trong hố lại tốn hết một hai tiếng, bây giờ muốn ra ngoài sợ là phải cần vài giờ.
Huống hồ gì trên đường nhiều ổ voi, chúng ta phải cẩn thận hơn mới được.
May mà khu rừng này có một hiện tượng kì lạ là khi mặt trời xuống núi, sương mù sẽ tản đi.
Em xem, tầm nhìn của chúng ta bây giờ đã xa hơn rồi, tin chắc rằng tối chút nữa sương mù sẽ tan đi hết.” Đông Phương Tín đáp: “Thế nên chúng ta sẽ ra ngoài được thôi, đừng quá lo lắng.”
Thích Nghi khẽ bĩu môi, ánh mắt lướt qua tia u ám.
Cô biết bây giờ Lâm Chiếu sợ cô, chỉ có điều Đông Phương Tín ở đây nên mới không thể hiện ra.
Huống hồ giờ đây họ đang trong hiểm cảnh nên cho dù Lâm Chiếu có bất mãn với cô hơn nữa cũng sẽ không nói ra.
Quả nhiên là minh tinh, rất biết cách diễn xuất!
Dường như Đông Phương Tín nhìn thấy ánh mắt Thích Nghi nhìn Lâm Chiếu, anh trầm mặc dùng đôi mắt sắc lạnh quét qua cô.
Thích Nghi rộng lượng đón lấy ánh nhìn lạnh lẽo của anh, khoé môi xinh đẹp cong lên không nói gì.
Cô không sợ anh ta, đây là sự thực đã được xác định từ lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Bây giờ, mặc dù bản thân đang gặp nạn, nhưng cô vẫn không sợ anh.
Trong lòng cô hiểu rõ, người trông có vẻ lăng nhăng hào hoa như Đông Phương Tín, thực tế lại là người rất trọng tình trọng nghĩa, cho dù lúc này cô đắc tội anh thế nào thì chắc chắn anh cũng sẽ không bỏ mặc cô.
Do đó cô mới không kiêng nể như vậy!
“Đứng dậy đi, đến lúc chúng ta phải đi rồi.” Đông Phương Tín thu dọn balo vác lên vai: “Mặt trời đã ngã về Tây, hôm nay lại là một đêm khó qua!”
Lâm Chiếu đứng phắt dậy, đi sát bên cạnh anh.
Tay cô ta túm chặt lấy khuỷu tay anh, nhìn trái nhìn phải: “A Tín, anh dắt em đi.
Em sợ! Em không biết mình có giẫm phải hố nữa không, nơi đó thật quá nguy hiểm.”
“Yên tâm, có anh đây nên không sao đâu.” Đông Phương Tín khẽ vỗ mu bàn tay cô ta, không rút tay đi mà trở tay nắm lấy tay cô ta, sau đó mới nhìn tới Thích Nghi: “Đi thôi!”
“Theo tôi!” Thích Nghi lấy la bàn ra xem: “Tôi đảm bảo sẽ không để hai người lọt hố đâu.”
Lâm Chiếu đỏ mặt, không kìm được lườm Thích Nghi.
Thích Nghi bĩu môi làm như không thấy.
Đông Phương Tín bỗng dưng quay đầu, ánh mắt lướt qua chỗ bên cạnh, giọng nói lạnh lẽo áp bức người khác: “Ai đó? Mau ra đây!”
Nghe anh nói, sắc mặt Thích Nghi và Lâm Chiếu trầm xuống.
Ánh mắt của họ nhìn theo hướng anh chỉ.
Cùng lúc đó, sương mù trong rừng đã dần tan đi, sự vật cách chừng mười mét họ đều nhìn thấy được.
Một bóng dáng thấp bé đứng sau thân cây cách đó mấy bước chậm rãi lộ diện, đứng ở nơi cách họ ba bốn mét, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Đó là một người đàn ông choàng khăn quàng cổ màu đen, gương mặt bị che sau tấm mặt nạ không thấy được dung mạo.
Nhưng đôi mắt lộ ra lại cực kỳ sắc bén, ánh mắt nhìn họ càng tàn độc hơn như hận không thể xét nát thành từng mảnh!
Lâm Chiếu nhìn thấy người đó liền sợ hãi hét lên một tiếng, cả người đều dán chặt vào lồng ngực của Đông Phương Tín, đôi tay quấn chặt lấy anh, giống như lo sợ người nọ đột ngột nhào vào người cô ta, sau đó giết cô ta chết không bằng.
So với phản ứng của Lâm Chiếu, Thích Nghi vẫn được xem là bình tĩnh, cô nheo mắt dừng chân, nhìn người nọ với ánh mắt lạnh nhạt mà không nói gì.
Sắc mặt Đông Phương Tín lạnh lùng, đôi mắt sắc lẹm như dao nhìn chằm chằm người nọ, cũng không lên tiếng.
Người đó chỉ chăm chăm nhìn bọn họ với vẻ lạnh lẽo, dường như không có ý định mở miệng.
Trong nháy mắt không khí trở nên cực kỳ quái dị.
“A Tín, đó là ai vậy?” Sau khi sợ hãi qua đi, Lâm Chiếu trấn tĩnh lại nhờ sự bình tĩnh của Đông Phương Tín.
Cả người cô ta vẫn dựa vào anh, môi run run hỏi: “Còn ai biết chúng ta đến rừng sương mù sao?”
“Không biết.” Đông Phương Tín nhàn nhạt đáp một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm người trước mặt: “Nếu đã xuất hiện, sao lại không để lộ danh tính thực sự?”
“Tao có dùng danh tính thật hay không thì thế nào, dù sao bí mật này sẽ mãi mãi bị chôn vùi ở đây.” Người nọ cuối cùng đã mở miệng, giọng nói the thé: “Tao còn tưởng bọn mày rơi xuống nước, không cần tao ra tay cũng chết, ai mà ngờ bọn mày lại leo lên được, thật khiến tao phải nhìn với cặp mắt khác.”
Đông Phương Tín và Thích Nghi chỉ lạnh lùng nhìn hắn, chỉ có Lâm Chiếu bỗng dưng đưa tay che miệng: “A, anh chính là kẻ đã đẩy tôi từ phía sau đúng không?”
Bởi vì người này biết chuyện họ rơi xuống nước, cô ta cẩn thận suy nghĩ, trước đó khi cô ta và Đông Phương Tín định kéo Thích Nghi, cô ta đã cảm giác thấy có người đẩy lưng mình một cái, do đó cô ta mới lao về trước kéo theo cả Đông Phương Tín cùng nhau rơi xuống hố.
Khi ấy sự việc xảy ra quá nhanh, cô ta chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, không tính đến khả năng bị người khác đẩy.
Lúc này gặp được hắn, cô ta mới ý thức được nên rối rít truy vấn.
Hắn không phủ nhận mà chỉ đáp: “Nước không dìm chết được bọn mày, vậy thì để tao giải quyết bọn mày nhé!”
Trong lúc nói chuyện hắn mạnh mẽ xông lên trước, bàn tay đưa ra từ sau lưng nắm chặt con dao găm sáng bóng.
“Tránh ra!” Mắt thấy hắn nhanh chóng lao đến, Đông Phương Tín vội đẩy Lâm Chiếu sang bên cạnh.
Thích Nghi đứng một bên nhìn anh đối phó người nọ, cô cau mày.
May mà Đông Phương Tín khá có bản lĩnh, mặc dù người ướt mem nhưng vẫn không mất đi sự linh hoạt.
Trong lúc đánh với tên kia không hề bị yếu thế.
“Hai người đứng ngây ra đó làm gì, chạy mau!” Vào lúc Đông Phương Tín rảnh tay, anh thấy Thích Nghi và Lâm Chiếu vẫn đứng yên chỗ cũ, bất động nhìn họ đánh nhau nên liền nổi giận: “Trần Thích Nghi, dẫn Lâm Chiếu rời khỏi đây 一一”
Anh nói một câu liền bị phân tâm, đối phương vung dao về phía ngực anh chém một nhát.
May mà anh tránh kịp nên chỉ cắt rách chiếc áo đang mặc, không khiến mình bị thương.
Nhưng nói gì thì nói, anh đã đánh mất thời cơ, tạo cơ hội cho tên kia từng bước ép sát phải lùi về sau liên tục, thấy anh sắp giẫm phải ổ voi, Thích Nghi vội la lên: “Đông Phương Tín, coi chừng sau lưng.”
Mặc dù anh giỏi võ nhưng đối thủ đang cầm vũ khí, hơn nữa người đó cũng rất giỏi võ.
Trong lúc nhất thời khó mà phân định thắng thua.
Nghe tiếng Thích Nghi, Đông Phương Tín liền hạ eo tránh né con dao đang vung qua đầu.
Lúc này anh không thể nào phân thân quan tâm Thích Nghi và Lâm Chiếu nữa mà chỉ tập trung đối phó tên đó.
Thích Nghi trông thấy hai người họ lại quay về cảnh ta đánh ngươi đấm như lúc đầu, nhất thời bất phân cao thấp, bèn liếc nhìn Lâm Chiếu: “Cô đứng dậy được không?”
“Hình như tôi bị trật chân rồi.” Tay Lâm Chiếu ấn vào mắt cá chân của mình, đôi mắt đầy vẻ buồn bã: “Tại sao lại có người truy sát chúng ta? Tại sao chúng ta lại xui xẻo như vậy chứ 一一”
“Cô ngậm miệng lại đi!” Thích Nghi trầm sắc mặt, bước qua đó khom gối xuống xem xét vết thương của Lâm Chiếu, cô nhanh nhẹn mở balo, lấy băng gạc giúp cô ta quấn mắt cá chân, rồi đưa thêm cho cô ta một chiếc la bàn, cô lạnh nhạt dặn dò: “Đợi lát nữa tôi dìu cô dậy, cô nhất định phải quên đi vết thương đang đau, cứ dốc sức chạy thẳng theo hướng Đông, tìm một chỗ kín đáo ẩn nấp.
Đợi đến khi giải quyết xong tên kia, chúng tôi nhất định sẽ đi tìm cô.
Nhớ này, trong lúc đi phải nhìn đường, đừng để mình rơi xuống hố nữa, lạnh chết đấy.
Biết chưa?”
“Không được, tôi sợ.” Lâm Chiếu lắc đầu nguầy nguậy: “Chỗ quái quỷ này không có lấy một bóng người, nói không chừng có thú dữ gì đấy, hơn nữa trời tối rồi, cho dù tôi không lạnh chết cũng sẽ bị doạ chết thôi.”
“Vậy cô cứ ở đây chờ chết đi!” Thích Nghi hừ lạnh, nhìn nơi hai người kia đang đánh nhau: “Đông Phương Tín chưa chắc đã chế ngự được tên kia, nếu anh ta có mệnh hệ gì, cô cũng sẽ tiêu tùng theo!”
“Còn cô thì sao?”
“Cô bớt quản tôi đi!” Thích Nghi lạnh nhạt đáp, một phát kéo cô ta dậy: “Cô đi hay không thì tùy, cô muốn đi tìm chết tôi cũng chả quan tâm.”
Nói xong Thích Nghi buông cô ta ra, sau đó cúi người nhặt balo dưới đất, đi về phía lối ra vào lúc nãy.
Lâm Chiếu thấy thế liền biến sắc, cô ta nghiêng đầu nhìn về hướng Đông Phương Tín và người nọ, nhưng thấy họ vẫn đang trong trận đấu, cô ta cắn răng nhìn Thích Nghi đã đi xa, sau đó cất bước đuổi theo.
Chỉ mới đi được mấy mét đã không thấy bóng dáng Thích Nghi đâu nữa.
Cô ta quay đầu nhìn nơi hai người kia đang đánh nhau, sau đó liền hạ quyết tâm tiếp tục tiến lên phía trước.
Rời khỏi chỗ này ít nhất còn một con đường sống, không rời đi thì chỉ có nước chờ chết.
Cô ta một mạch tiến về phía trước, không lâu sau đã mất dạng trong cánh rừng, nhưng cô ta lại không hay biết, lúc này ở một nơi nào đó trong cánh rừng, có một bóng dáng mảnh mai bị che khuất bởi cây cối rậm rạp đang đi về hướng ngược lại.
*
Đông Phương Tín không ngờ đến đối thủ lại khó xơi như vậy, không nói đến chuyện hắn có dao găm, võ nghệ hay độ tàn nhẫn của hắn đã là thế gian hiếm thấy.
Chiêu nào của hắn cũng là sát chiêu, mỗi khi ra tay đều muốn đẩy đối phương vào chỗ chết.
May mà anh là người học võ mới không xem nhẹ chiêu thức của hắn ta.
Ban đầu anh phân tâm vì Thích Nghi và Lâm Chiếu nên mới bị thua thiệt.
Bây giờ thấy hai cô đều đi cả rồi, anh mới yên tâm so chiêu với đối thủ, anh không hề nể nang, chiêu nào cũng lạnh lùng tàn nhẫn.
Nhưng suy cho cùng trên tay anh không có vũ khí, trong lúc nhất thời không thể chế ngự đối phương.
Người nọ không hề quan tâm tới chuyện Thích Nghi và Lâm Chiếu rời đi, dáng vẻ tự tin như có thể xử gọn anh sau đó giải quyết luôn các cô trước khi các cô rời khỏi đây.
Do đó hai người họ vẫn đang trong trạng thái đối kháng không có hồi kết.
Mắt thấy màn đêm đã buông xuống, nếu cứ tiếp tục thế này thì người bị thiệt chính là anh.
Dù sao người này trông có vẻ rất quen thuộc địa hình nơi này, còn anh thì chẳng biết gì hết.
Đợi đến khi đêm xuống anh chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Khi anh đang suy nghĩ làm thế nào để thắng nhanh thì đột nhiên nghe thấy một tiếng hừ đầy bực bội của kẻ vốn đang chuyên tâm đối phó anh, tiếp đó hắn lại bất giác quay đầu nhìn bên cạnh dường như đang quan sát thứ gì đó.
Đông Phương Tín quan sát thấy, vừa nãy anh rõ ràng trông thấy chân hắn bị một viên đá đập trúng.
Thế nên hắn mới bị phân tâm, anh thấy thời cơ đến liền tránh né con dao của đối phương, sau đó làm một cú đá thật mạnh vào bụng.
Tên kia bị đau vội vã lùi về sau.
Đông Phương Tín không ngừng đuổi theo, không chờ hắn đứng vững liền đá thêm một cú vào cánh tay, khiến hắn đau đớn “bịch” một tiếng làm rớt dao xuống đất.
Đông Phương Tín tập trung tinh thần nhìn phía trước, chỉ thấy trong khóm cây rậm rạp xa xa kia dường như có một bóng người ẩn hiện..