Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 474: Quy Khư dị động! Trương Tử Tinh đích tuyển trạch


Đọc truyện Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần – Chương 474: Quy Khư dị động! Trương Tử Tinh đích tuyển trạch

Sau khi Nguyên Thủy Thiên Tôn tránh vụ nổ đáng sợ của hắc động kia xong, vất vả tìm được vị trí của Trương Tử Tinh cùng Thiên Dao, vội vàng chạy tới không gian kia, vừa thấy bóng dáng của hai người phía trước, Nguyên Thủy Thiên Tôn trên mặt sát khí đại thịnh, lại sợ tái diễn vụ nổ mới vừa rồi nên không dám dùng Bàn Cổ phiến nữa, mà Tam bảo Ngọc Như Ý nhanh chóng xuất ra tinh quang, rời tay đánh tới.

Thiên Dao vốn đã kiệt lực, dựa vào vụ nổ vừa rồi đã có một khoảng thời gian để lấy hơi. Xem như cũng đã khôi phục được một chút nguyên khí, nhìn thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn lại đuổi tới, Thiên Dao nhìn Trương Tử Tinh đang ở cửa ải cuối cùng, trong mắt đột nhiên dâng lên vẻ kiên quyết trước đó chưa từng có, tiên lực toàn thân trong khoảnh khắc trở nên dâng cao, Côn Lôn kính phát ra lam quang trước đó chưa từng có.

Bởi vì Nguyên Thủy Thiên Tôn nóng lòng hạ sát thủ, thế tới của Tam bảo Ngọc Như Ý rất gấp. Côn Lôn kính còn chưa kịp phát động chuyển di, liền đã bị đánh trúng. Nhưng lúc này kỳ cảnh xuất hiện, tam bảo Ngọc Như Ý bỗng nhiên xuyên qua lam quang, xuất hiện ở trước đám vẫn thạch ở xa xa. Trước uy lực đó, cả đám vẫn thạch thật lớn đều hóa thành bột phấn mà tiêu tán đi.

Lam quang kia bị xuyên qua vẫn không chút bị ảnh hưởng, lại phát động, biến mất vô tung.

Nguyên Thủy Thiên Tôn ngoắc tay, Tam bảo Ngọc Như Ý lại tới trong tay, lại có loại cảm giác chấn động kỳ dị.

“Côn Lôn kính không hổ là tiên thiên chí bảo, quả nhiên diệu dụng vô cùng” Nguyên Thủy Thiên Tôn tự nói, gật gật đầu, trên mặt lại lộ ra vẻ cười lạnh.

Mới vừa rồi Côn Lôn kính phát ra hào quang kia, đúng là do vị Tây Vương mẫu nương nương thiêu đốt phần sinh mệnh lực cuối cùng mà tạo thành, lần “chuyển di” này một khi hoàn thành, cũng chính là lúc sinh mệnh của vị nương nương này cáo chung. Đến lúc đó “Tiêu Diêu Tử” sẽ không thể đào thoát được nữa.

Ở trong hư không, lam quang chói mắt bỗng nhiên xuất hiện, rồi lại dần dần tiêu biến, hiện ra thân ảnh của Trương Tử Tinh.

Ba loại hào quang ở trên Đả Thần Tiên đã biến mất không thấy, Trương Tử Tinh đang bình tĩnh khôi phục lại năng lực hành động. Nhưng trong mắt Trương Tử Tinh lại không chút hưng phấn mà ngược lại sự chú ý của hắn lúc này đều tập trung trên người Thiên Dao đang hôn mê bất tỉnh ở trong lòng, vẻ mặt hết sức khẩn trương, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu đang rơi xuống.

Mới vừa rồi Trương Tử Tinh rốt cuộc đã thành công “luyện hóa” Đả Thần Tiên, lại đột nhiên phát hiện Thiên Dao đang cấp tốc thiêu đốt phần sinh mênh lực cuối cùng, nếu mà hắn không ngăn cản kịp thì Thiên Dao đã hương tiêu ngọc vẫn. Bởi vì Trương Tử Tinh vào thời khắc mấu chốt đã cản lại hành động tự sát này của nàng, khiến cho “Đại na di” của Côn Lôn kính dừng lại. Hai người cũng chưa tới được Quy Khư mà chỉ ở cách đó không xa, mơ hồ đã thấy lối vào của kỳ cảnh thần bí này ở phía trước.

Trương Tử Tinh bất chấp việc xông vào đó, mà chỉ chú tâm ôm lấy thân thể yếu đuối của Thiên Dao, nắm chặt hai tay, lấy tâm pháp song tu đem tiên lực còn không nhiều lắm của bản thân đưa vào trong cơ thể của nàng. Tuy vừa rồi hắn đã ngăn cản, nhưng Thiên Dao đã hoàn toàn phát động Côn lực lượng của Lôn kính nên vẫn chưa thoát khỏi sự uy hiếp của tử vong. Sinh mệnh lực của nàng đã thiêu đốt hầu như không còn gì nữa, hơi thở cũng càng ngày càng suy yếu. Trương Tử Tinh tim thắt lại, tay cũng run lên nhè nhẹ. Cho dù lúc trước bị Nguyên Thủy Thiên Tôn truy đuổi hạ sát thủ thì hắn cũng không có sợ hãi như thế này.

Năm đó tại Quy Khư, hắn đã chịu nỗi đau mất Đát Kỷ. Hôm nay làm sao có thể ở phía trước Quy Khư lại mất đi Thiên Dao?

Vào lúc này, trong cơ thể Thiên Dao bỗng nhiên sinh ra hai cỗ lực lượng kỳ lạ, nơi phát ra là vùng bụng. Dưới tác dụng của hai cỗ dị lực này. Sinh lực trong cơ thể Thiên Dao đã được chữa trị cùng bổ sung, đac bắt đầu hồi đáp lại lực lượng mà Trương Tử Tinh đưa vào.

Là lực lượng của đứa nhỏ? Thật sự là hai đứa con ngoan!

Trương Tử Tinh tinh thần đại chấn, cũng không nghĩ nhiều vội vàng gia tăng lượng tiên lực đưa vào. Không lâu sao sinh mệnh đã gần như là khô kiệt của Thiên Dao rốt cuộc đã dần dần khôi phục lại, chủ động phối hợp với tâm pháp song tu. Xem như là đã thoát khỏi nguy hiểm.

Thiên Dao cố hết sức mở mắt ra, nhìn thấy Trương Tử Tinh đầu đầy mồ hôi, trên mặt lộ ra vẻ ôn nhu, muốn đưa tay giúp hắn lau mồ hôi, nhưng thủy chung lại không đủ sức nhấc tay lên. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Trương Tử Tinh trong mắt lộ ra vẻ yêu thương cùng trìu mến, nhẹ nhàng hôn một cái lên trán của nàng rồi nói: “Sau này không được liều mạng như vậy nữa, nếu nàng bị sao bảo ta làm sao sống được?”

Thiên Dao không có khí lực mở miệng, chỉ khẽ lộ ra nụ cười, khẽ gật gật đầu.


“Ta biết nàng khi bị bắt đã thi triển bí thuật. Cho dù bản thân chết đi, đứa nhỏ trong cơ thể nàng cũng được tiên lực nuôi dưỡng trăm năm mà sinh ra, nhưng ta không chỉ là muốn đứa nhỏ, mà cả nàng nữa” Trương Tử Tinh bỗng nhiên nghĩ đến một bộ phim đã từng xem lúc trước, lại nói thêm một câu: “Nàng và con “một người cũng không thể thiếu”. Đối với ta mà nói, hai mẹ con là bảo vật trân quý nhất trên đời. Tất cả lợi lộc, quyền thế đều không thể so sánh được”.

Thiên Dao bất giác nghĩ tới chuyện cũ, ánh mắt bỗng trở nên đỏ hoe. Nước mắt từ khóe mắt lăn xuống nhưng trong lòng lại có sự thỏa mãn cùng hạnh phúc trước đó chưa từng có. Bắt đầu từ giờ khắc này, sự lo lắng mà nàng vẫn giấu ở sâu trong nội tâm, lúc này mới chân chính tan đi.

“Hai ngươi thật ra hứng trí!” Một thanh âm âm trầm chợt xuất hiện làm cho nhiễu loạn không khí ấm áp.

Trương Tử Tinh động tác cũng không ngừng lại, vẫn ôn nhu giúp Thiên Dao lau nước mắt, đồng thời tay kia nắm chặt Đả Thần Tiên.

Đả Thần Tiên bị hắn nắm chặt. Hai mươi mốt phù ấn đồng thời lóe lên, phát ra một luồng sáng hòa nhã màu vàng nhạt khác hẳn với luồng sáng ba màu không ổn định trước đây.

Xuất hiện ở đối diện chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn âm hồn bất tán, nhìn thấy tình cảnh như thế, trên mặt vẻ âm trầm lại tăng thêm vài phần, hừ lạnh nói: “Ngươi cho dù khống chế được Đả Thần Tiên thì sao? Cho dù có nó ngươi cũng đừng vọng tưởng chữa trị họa trời sập kia!”

Trương Tử Tinh tận lực làm cho mình thoải mái trở lại, thản nhiên nói:”Vậy ngươi muốn thế nào?”

Nguyên Thủy Thiên Tôn ngữ khí vô cùng âm trầm: “Bộ ngươi cho rằng làm như vậy, thì ta không dám đả thương ngươi sao?”

“Nếu không thì sao? Ngươi vừa rồi sao lại truy sát không tha?” Trương Tử Tinh lạnh lùng hỏi lại một câu.

Nguyên Thủy Thiên Tôn trong mắt chợt xẹt qua một luồng điện, hỗn độn lực toàn thân đột nhiên phát ra. Vừa rồi bởi vì Thiên Dao thi triển Côn Lôn kính, cho nên Trương Tử Tinh đến nãy vẫn chưa từng đối đầu trực diện với lực lượng đáng sợ của Nguyên Thủy Thiên Tôn, lúc này liền cảm giác thấy một luồng áp lực phô thiên cái địa bức tới, vượt xa so với lúc ở Tru Tiên trận. Cho dù so với Đại trung ương thiên cũng mạnh hơn rất nhiều.

Đây mới là lực lượng chân chính của Hỗn nguyên Thánh nhân! Cho dù là huyền tiên đỉnh cấp so ra cũng như là trời với đất. Ngày đó tại Tru Tiên, Thông Thiên Giáo Chủ đã tiêu phí tâm lực lấy Tru Tiên trận đồ bày ra trận pháp. Lại phối hợp với chiến thuật tinh diệu của Trương Tử Tinh cùng lực của Càn Khôn Đỉnh. Đem lực lượng của Chuẩn Đề cùng Nguyên Thủy áp chế đến thấp nhất mới đắc thủ được. Nếu không cho dù là huyền tiên như Trương Tử Tinh, Khổng Tuyên có đông gấp đôi, thì cũng đừng mong chuyện thủ thắng.

Đối mặt với áp lực cường đại như vậy, Trương Tử Tinh sắc mặt biến đổi, như chịu không nổi mà lui về phía sau.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn thoáng qua về phía lối vào Quy Khư ở xa xa, nhướng mày, thu liễm lực lượng lại, lạnh lùng nói: “Được một Thiên tử nhân giới hận thấu xương, vạn nhất cũng thực không để ý tới chuyện đuổi chó đường cùng, thật phiền toái.

“Ngươi đã bắt đầu tính kế từ trước sát kiếp. Nếu không Thánh nhân Bát Cảnh cung thế nào lại tương trợ ngươi? Vô Đương Thánh mẫu sao lại đầu nhập vào Triệt giáo làm nội ứng? Phong thần chi nhân Khương Tử Nha kia sao lại bái làm môn hạ của ngươi? Trong sát kiếp ngươi đã tính kế nhiều phương, sớm đã lệnh cho Khương Tử Nha tới Tây Kỳ khống chế Cơ Phát. Một người là ứng vận phong thần, còn người kia là “Chân mệnh thánh chủ”, nếu không phải ta xuất kỳ bất ý, lấy kỳ mưu tính toán, chỉ sợ khí vận nhân giới sớm đã bị Xiển giáo nắm trong tay rồi!”

Trương Tử Tinh cảm thán nói: “Nếu lấy nhân giới để đánh cuộc. Thánh nhân như ngươi thật ra cũng là một đối thủ cực mạnh!”

Nguyên Thủy Thiên Tôn khinh thường nói: “Ngươi chẳng qua chỉ là một con kiến. Sao mà xứng là đối thủ của ta?”

“Con kiến? Hừ!” Trương Tử Tinh lãnh đạm nói: “Thánh nhân các ngươi đều tựễm mình cao cao tại thượng, có thể thao túng tất cả thế gian. Ta hỏi ngươi, kết quả của cuộc chiến tại nhân giới cuối cùng là thế nào?”

“Nếu ta sớm tôn trọng con kiến như ngươi. Xiển giáo ta sao mà có kết cục như hôm nay được?” Nhắc tới Xiển giáo, Nguyên Thủy Thiên Tôn không khỏi nhớ tới nỗi đau bị hủy Côn Lôn sơn đạo. Lực lượng đáng sợ lại bắt đầu mênh mông bành trướng lên.


Quả thật, nếu Nguyên Thủy Thiên Tôn sớm tôn trọng lực lượng của nhân giới, tôn trọng lực lượng của “những con kiến”. Thì có lẽ kết cục sẽ bị thay đổi. Nhưng trong sát kiếp, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng chỉ là xem Thông Thiên Giáo Chủ, nhị thánh phương Tây, thậm chí là Lão Tử, Nữ Oa là đối thủ đáng tôn trọng. Làm sao có thể nghĩ đến một “con kiến” làm sao có thể thay đổi được toàn cục mà thánh nhân như hắn nắm trong tay?

Chính như lời của Trương Tử Tinh, Hỗn nguyên Thánh nhân đều là cao cao tại thượng. Có lẽ bởi vì theo đuổi loại “Đạo” này, cho nên đối với chúng sinh đều là một loại xem thường một cách “bất nhân”, thì làm sao mà “tôn trọng” cho được? Cho nên lúc này Nguyên Thủy Thiên Tôn mới nói Trương Tử Tinh “không xứng” là đối thủ của hắn.

Trương Tử Tinh cảm giác được Nguyên Thủy Thiên Tôn lộ ra sát khí mãnh liệt, trong lòng âm thầm kinh hãi, nói: “Ngươi thật muốn động thủ? Ta hôm nay không chỉ là người đứng đầu nhân giới, mà còn là người sắp xếp lại tam giới. Ngươi nếu mà tiêm nhiễm đại nhân quả như thế, chỉ sợ tránh không khỏi sự trừng phạt của Hồng Quân. Ta chỉ muốn biết một chuyện, trước mặt đạo tổ Hồng Quân, Thánh nhân có chống cự cũng chỉ là vạn kiếp bất diệt?”

Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa nghe đến cái tên Hồng Quân, sát khí cũng không tiếp tục lan tràn ra nữa. Sau khi thất bại trong cuộc chiến nhân giới tại Tây Chu, hắn đã âm thầm quan sát, thông qua khảo chứng từ nhiều phía, rốt cuộc hiểu được thân phận chân chính của Tiêu Diêu Tử. Sau đó trong cuộc chiến tại thiên giới, hắn lại hao hết tâm cơ, để cho “Tiêu Diêu Tử” nhiễm lấy nhân quả, thực khiến cho Hạo Thiên, Kim Mẫu kia làm ra hành động điên cuồng hủy thiên địa. Cũng không ngoài việc nhân cơ hội này để tại sát kiếp sắp xếp lại thế giới, hoàn toàn đổi ngược lại thế thất bại của Xiển giáo, hiện tại tự nhiên là không muốn tiêm nhiễm loại nhân quả này.

Nguyên Thủy Thiên Tôn trong mắt hàn quang chớp động, đem ánh mắt dừng tại Thiên Dao mà Trương Tử Tinh đang ôm vào lòng, lành lạnh nói: “Cho dù ngươi có Đả Thần Tiên trong tay, còn vị Tây Vương mẫu nương nương này thì sao?”

Trương Tử Tinh trong lòng căng thẳng, hắn lo lắng nhất chính là an toàn của Thiên Dao, quát lên: “Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngươi đường đường cũng là Thánh nhân, sao lại có hành động vô sỉ như thế?”

“Ngươi một khi đã nói như vậy, nói vậy đối với vị Tây Vương mẫu này hết sức coi trọng, nếu đem vật mà ngươi trân quý nhất hủy đi, nhất định so với việc làm thương tổn ngươi còn làm cho ngươi thống khổ hơn nhiều! Việc này thật sự là một cách hay!” Nguyên Thủy Thiên Tôn cười to ba tiếng, sắc mặt bỗng nhiên trở nên dữ tợn: “Hôm nay cũng cho ngươi nếm thử một chút tâm cảnh của ta ngày đó mất đi Côn Lôn!”

Trương Tử Tinh mắt thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn muốn động thủ, tự biết không thể kháng cự, liền hét lớn một tiếng: “Chậm đã!”

Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy Trương Tử Tinh chuyển thân, phân ra thành chín phân thân liền cười nói: “Đây chính là ma thể hóa thân. Cho dù lực lượng của ngươi đã hồi phục, trong mắt ta bất quá chỉ như là ánh đom đóm mà thôi, làm sao có thể ngăn trở được ta?”

“Ngươi hãy xem cho rõ! Cái này đến tột cùng là lực lượng gì!” Trương Tử Tinh cười lạnh một tiếng, Quan Vũ bay ra trước tiên, cầm trong tay Thanh long yểm nguyệt đao nhằm Nguyên Thủy Thiên Tôn mà chém tới. Nguyên Thủy Thiên Tôn khinh miệt đưa ngón tay điểm tới một cái, Thanh long yểm nguyệt đao kia nhất thời ngưng tại không trung. Nhưng thế đao của “Nghĩa hồn” vẫn chém xuống, Nguyên Thủy Thiên Tôn chợt ngoài ý muốn, ngón tay liền chấn động, Quan Vũ cùng Thanh long yểm nguyệt đao nhất thời hóa thành bụi phấn, vỡ thành một đám bụi nhỏ, ở trong không trung tạo thành một chữ “Nghĩa”, rồi biến mất.

Nguyên Thủy Thiên Tôn tuy chỉ giơ tay nhấc chân là diệt được Quan Vũ, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ kinh ngạc: “Thành kính lực!”

“Ngươi cũng biết Thành kính lực này là thế nào chứ?” Trương Tử Tinh sau khi tung hỏa mù, liền hỏi lại một câu.

Nguyên Thủy Thiên Tôn tâm tư nhanh chóng chuyển động, Thành kính lực chỉ có thể có ở một số rất ít nhân vật có vị giai đặc thù mới có thể có được, ví dụ như Thiên đế cùng Thiên hậu. Có thể xác định đối với Thiên tử nhân giới loại vị giai này tuyệt đối không có khả năng có được, vậy…

“Loại lực lượng này cũng không phải là ta sinh ra đã có” Trương Tử Tinh thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn chần chừ, liền nói nhanh: “mà là có người giúp ta mở ra”.

Mở ra Thành kính lực! Loại năng lực này, cho dù là Thánh nhân cũng không thể làm được! Nguyên Thủy Thiên Tôn rốt cuộc đã đổi sắc. Trương Tử Tinh lại đem ma vực lực thi triển ra. Trước mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn dần dần xuất hiện cảnh năm đó Trương Tử Tinh gặp gỡ thanh niên thần bí.

Nguyên Thủy Thiên Tôn kinh nghi: Nếu thanh niên này đúng là “người nọ” thì sao lại giúp Thiên tử này mở ra Thành kính lực? Sao phải ban cho mặt nạ?


Nếu quả thật là “người nọ”. Chính là “Đạo” tạo nên sự cân bằng của vạn vật chúng sinh, tuyệt sẽ không gia nhập loại sát kiếp này!

Nguyên Thủy Thiên Tôn thần niệm ngưng lại, ma vực huyễn cảnh nhất thời biến mất.

Nhưng đồng thời cũng biến mất, còn có Trương Tử Tinh cùng Thiên Dao, chỉ thấy ở xa xa có một điểm lam quang càng ngày càng nhỏ, nhằm lối vào của Quy Khư mà tới.

Thì ra, Trương Tử Tinh nhân khi sự chú ý của Nguyên Thủy Thiên Tôn đều tập trung vào trong ma vực huyễn cảnh, thì nương theo lực lượng của Côn Lôn kính. Cấp tốc nhằm Quy Khư mà phi hành đi, đáng tiếc lĩnh ngộ của hắn đối với diệu dụng của Côn Lôn kính còn rất thấp, nếu không đã có thể trực tiếp “Thuấn di” mà vào.

Nguyên Thủy Thiên Tôn giận dữ, vận xuất thần thông trong giây lát đã tới lối vào Quy Khư. Cũng không dám tiếp cận quá gần, liền thấy Trương Tử Tinh đang ôm Thiên Dao sắp tiến vào không gian Quy Khư.

Nguyên Thủy Thiên Tôn hét lớn một tiếng, tay cầm Tam bảo Ngọc Như Ý hướng tới Trương Tử Tinh mà cách không đánh tới, bởi vì Trương Tử Tinh nắm trong tay Đả Thần Tiên nên Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không dám đả thương hắn, chỉ muốn đem lực lượng của Tam bảo Ngọc Như Ý chế ngự hắn lại, tránh tiến vào trong Quy Khư.

Lúc này Trương Tử Tinh ôm Thiên Dao, quá nửa thân thể đã tiến vào trong không gian kia. Nhưng hai chân vẫn chưa hoàn toàn tiến vào đã bị lực lượng của Nguyên Thủy Thiên Tôn giữ lại, làm cho hắn không cách nào tiến tới dù chỉ nửa bước.

Nguyên Thủy Thiên Tôn mắt sáng rực lên, Hỗn độn lực đại thịnh kéo mạnh lại, nhất thời đem Trương Tử Tinh lôi ra, đột nhiên sắc mặt đại biến.

Bên trong Quy Khư, Trương Tử Tinh đang ôm Thiên Dao, thản nhiên liếc mắt nhìn Nguyên Thủy Thiên Tôn, hai chân đã bị chặt đứt.

Trương Tử Tinh tự chặt hai chân mặt vẫn không đổi sắc, thu hồi kim kiếm trong tay, không trì hoãn mà nương theo cỗ hấp lực kia nhanh chóng bay tới trước.

Nguyên Thủy Thiên Tôn không ngờ Trương Tử Tinh lại quyết đoán như thế, có thể tự chặt hai chân nhanh như vậy, lúc này cách không mà đem Hỗn độn lực nhằm về Trương Tử Tinh mà đánh tới, muốn đem hắn đánh văng ra.

Nhưng Hỗn độn lực sau khi tiến vào Quy Khư, bỗng nhiên bị vặn vẹo, phân tán ra các nơi. Khiến cho các vẫn thạch ở quanh đó phát sinh dị động, cũng không thể tới được chỗ của Trương Tử Tinh. Nguyên Thủy Thiên Tôn không cam tâm thử lại vài lần đều không có hiệu quả. Ngược lại còn khiến cho bên ngoài Quy Khư còn trở nên hỗn loạn hẳn lên.

Trương Tử Tinh thừa dịp này đã biến mất không thấy nữa. Nguyên Thủy Thiên Tôn thất bại trong gang tấc, tức giận hướng tới Quy Khư lăng không đánh mạnh tới một kích, nhưng cũng vô dụng. Nhìn thấy “lốc xoáy” kỳ dị bên trong Quy Khư Nguyên Thủy Thiên Tôn do dự hồi lâu, cuối cùng cũng không có can đảm để tiến vào.

Thiên Dao lúc này đã khôi phục được một ít nguyên khí, miễn cưỡng có thể mở miệng nói chuyện. Nhìn thấy Trương Tử Tinh tự chặt đi hai chân, không khỏi khóc lên, Trương Tử Tinh cố gắng chế ngự sự đau đớn, on tồn an ủi. Nào biết Thiên Dao nước mắt như mưa không thể khống chế được.

Thiên Dao vất vả mới ngừng khóc được nói: “Mới vừa rồi chàng sao không đem ta thả vào trong Quy Khư? Chàng có Đả Thần Tiên nơi tay, nói vậy Nguyên Thủy Thiên Tôn kia cũng không dám đả thương tới chàn”.

“Nàng vốn đã muốn cạn sạch sinh mệnh lực, vất vả mới giữ lại được một mạng, tiên lực đã cạn sạch, không thể nào cử động được. Nếu để một mình tiến vào trong Quy Khư này, làm sao mà có đường sống?” Trương Tử Tinh ôm Thiên Dao, ra vẻ thoải mái thấp giọng nói một câu: “May mà chỉ chặt tới đầu gối, nếu trở lên trên vài phân nữa thì cực kỳ không ổn rồi”.

Thiên Dao ngẩn ra, thấy hắn chớp chớp mắt trong lòng nhất thời hiểu được, trên mặt chợt ửng đỏ, thẹn thùng trông thật động lòng người.

Trương Tử Tinh thấy nàng như vậy, cười nói: “Nương nương cứ yên tâm. Vi thần tuy kiệt lực nhưng đã có vô thượng ma thể. Cho dù là bị thương đến vị trí quan trọng kia, thì chỉ cần có đủ lực lượng là có thể rất nhanh tái tạo lại thôi”.

“Chuyện tới nước này, chàng còn đùa giỡn được sao” Thiên Dao cuối cùng tâm tình cũng đã thoải mái đi không ít.

Trương Tử Tinh mắt thấy đã tới nơi sâu nhất của Quy Khư, cũng không dám xâm nhập nữa, đang muốn cùng Thiên Dao hồi phục lại lực lượng. Lúc này, không gian bên trong Quy Khư bỗng nhiên bắt đầu sinh ra một loại vặn vẹo kỳ dị. Các vẫn thạch vốn thong thả tiến tới trước một cách có quy luật đều trở nên hỗn loạn, va chạm lẫn nhau. Trương Tử Tinh kinh hãi, một tay nắm Đả Thần Tiên, một tay ôm Thiên Dao trong không gian tránh né.

Lúc này, cơn lốc xoáy kỳ dị sau khi hấp nạp các vật thể ở phụ cận cũng đã xảy ra dị biến, từ “hấp nạp” biến thành “phún xạ”. Vô số vật chất kỳ dị ở giữa phóng ra, các vật chất này mang theo hào quang trong suốt, giống như là bảo thạch vậy. Loại dị biến này khiến cho Quy Khư vốn bình lặng chợt trở nên quay cuồng bất an.


Trương Tử Tinh nhớ lại Phục Hy từng nói qua, sự bình lặng của Quy Khư có ẩn chứa nguy hiểm rất lớn. Sự “cân bằng” ở bên ngoài nếu bị ngoại lực tác động, sẽ dẫn phát ra lực lượng chân chính. Đến lúc đó sẽ tạo nên nguy hiểm rất lớn. Chẳng lẻ đây là do Nguyên Thủy Thiên Tôn gây nên? Hay là Nguyên Thủy không để ý đến tất cả mà muốn dẫn phát lực lượng của Quy Khư, đưa hắn vào chỗ chết?

Sự dị biến của Quy Khư quả thật là do Nguyên Thủy Thiên Tôn gây nên. Nhưng cũng không phải là do hắn cố ý tạo thành. Vừa rồi khi Trương Tử Tinh đào thoát tiến vào trong Quy Khư, Nguyên Thủy Thiên Tôn muốn dùng Hỗn độn lực công kích. Sau khi thất thủ lại nhằm Quy Khư thi triển lực lượng đánh cho hả giận. Sự “cân bằng” của Quy Khư vốn vô cùng yếu ớt, đã bị lực lượng của Hỗn độn lực dẫn phát, đã không thể bảo trì sự bình lặng nữa, lúc này đã bắt đầu phát tác.

Người khởi xướng là Nguyên Thủy Thiên Tôn lại hết sức kinh ngạc khi thấy dị biến xảy ra như vậy, sắc mặt chợt xanh chợt hồng. Không thể tưởng được Quy Khư lại “mẫn cảm” như thế! Nếu như Nhân hoàng nắm trong tay Đả Thần Tiên kia thực có gì ngoài ý muốn, cho dù là hắn vô tâm gây nên, thì đại nhân quả kia cũng không thể trốn tránh được. Xem ra chỉ có thể đợi sau khi trời sụp đổ, trọng khai thủy hỏa phong. Dựa vào công đức sang thế mới có thể triệt tiêu đại nhân quả như thế này.

Trương Tử Tinh chỉ cảm giác thấy các vật thể chung quanh biến hóa càng ngày càng kịch liệt. Dần dần, hấp lực ở phía trước càng ngày càng mạnh, càng khó có thể kháng cự. Các vẫn thạch bị vặn vẹo kia cùng lốc xoáy đều đình chỉ vận động, tất cả đều nhằm tới một điểm sáng mà bay tới, tốc độ so với bình thường không biết là nhanh hơn mấy ngàn, mấy vạn lần.

Kỳ quái hơn là, Đả Thần Tiên bắt đầu tự động tỏa ra hoàng quang nhàn nhạt, khiến cho Trương Tử Tinh ổn định thân thể, không bị hấp lực cường đại kia thông phệ, chỉ có điều…

Theo lực lượng ngày càng mạnh của “điểm sáng” kia, Trương Tử Tinh cảm giác được áp lực càng lúc càng lớn, cả người phảng phất như không ngừng bị lôi kéo. Dần dần, tay phải đã bắt đầu cảm thấy giữ không nổi Đả Thần Tiên. Mà Thiên Dao ở bên tay kia cũng muốn rời khỏi tay, Trương Tử Tinh tuy dùng hết toàn lực cũng không thể kháng cự lại lực lôi kéo cường đại nọ.

Hấp lực của điểm sáng kia vẫn đang không ngừng gia tăng, đã tới một mức cực kỳ khủng bố, Trương Tử Tinh trước mắt chỉ có hai lựa chọn.

Một là buông Thiên Dao ra, hai tay nắm chặt Đả Thần Tiên. Dựa vào lực khống chế kia mà gượng lại, đợi cho Quy Khư bình tĩnh lại. Lựa chọn con đường này, cũng có thể mang lại cho hắn sinh cơ.

Hai là, buông thả Đả Thần Tiên, cùng Thiên Dao rơi vào trong “điểm sáng” kia. Loại lựa chọn này chắc chắn là sẽ gặp phải hung hiểm cực lớn, thậm chí là tử vong.

Thời gian không để cho Trương Tử Tinh suy nghĩ nhiều. Mà Thiên Dao cũng đã phát hiện nguy cơ hiện tại, đang muốn thoát ra vòng tay của hắn. Trương Tử Tinh lúc này đã đưa ra lựa chọn.

Hắn buông tay phải ra.

Vì thế, Trương Tử Tinh ôm chặt lấy Thiên Dao, dùng toàn bộ lực lượng của phần thân thể còn sót lại để che chở cho nàng. Giống như một ngôi sao băng nhằm thẳng điểm sáng kia mà bay tới.

Trương Tử Tinh không biết nơi đó đến tột cùng là có nguy hiểm gì, cũng không biết là sống hay chết. Hắn chỉ biết hắn phải lựa chọn như vậy.

Điểm sáng dần dần mở rộng ra.

Trương Tử Tinh chỉ cảm thấy chung quanh áp lực càng lúc càng lớn, cả người cơ hồ bị xé rách ra, chỉ có thể dựa vào ý chí bất khuất mà toàn lực che chở Thiên Dao ở trong lòng.

Ánh sáng, ánh sáng chói mắt.

Một lực lượng không thể kháng cự, thân thể như muốn tan biến đi.

Là điểm cuối của Quy Khư?

Bên trong có gì?

Trong khoảnh khắc trước khi hôn mê, trong đầu Trương Tử Tinh xuất hiện hình bóng của Đắc Kỷ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.