Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 473: Chân chánh đích Thánh nhân chi chiến


Đọc truyện Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần – Chương 473: Chân chánh đích Thánh nhân chi chiến

“Độn lực” kia của Hà Đồ Lạc Thư hợp nhất huyền diệu vô cùng, sau khi phát động không lâu, mấy người Khổng Tuyên Đa Bảo, Phục Hy đã ra ngoài ba mươi ba tầng trời, đập vào mắt là không gian vũ trụ bao la.

Chúng tiên thực lực thua xa Thánh nhân, cho nên không thể cảm ứng được vị trí của Trương Tử Tinh cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn, cũng may Hà Đồ Lạc Thư có khả năng tìm kiếm, cho nên ngày đó sáu vị Huyền Tiên mới có thể từ trong Quy Khư thoát ra ngoài. Lần này Đa Bảo đạo nhân cùng Phục Hy liên thủ, triển khai Hà Đồ Lạc Thư tìm kiếm, rốt cục phát hiện một tinh vực có lực lượng dao động hết sức dị thường. Tuy tinh vực kia khoảng cách hết sức xa xôi, nhưng bằng vào dị lực của Hà Đồ Lạc Thư, thời gian đi tới có thể được rút ngắn đi rất nhiều.

Nhưng làm các Huyền Tiên này kinh ngạc chính là, khi tới gần mục tiêu, thì loại dao động kia lại đạt tới mực độ cực kỳ nguy hiểm. Cho nên Đa Bảo đạo nhân cùng Phục Hy nhanh chóng dừng Hà Đồ Lạc Thư lại, nếu không chúng tiên chỉ sợ là nguy hiểm đến tính mạng.

Xuất hiện trước mắt, là một cảnh tượng làm cho các Huyền Tiên hoàn toàn rung động, có lẽ sẽ rất khó quên.

Đây mới là trận chiến giữa các Thánh nhân chân chính.

Nếu nói vừa rồi tại Đại trung ương thiên, chư thánh cố ý thu liễm lực lượng chiến đấu khiến cho người ngoài nhìn không ra sự ảo diệu, thì trận chiến hiện tại, cho dù là phàm nhân không chút lực lượng, cũng có thể cảm nhận được cái loại lực lượng hủy thiên diệt địa đáng sợ này.

Trên sự thật, bởi vì trên “địa cầu” ngưng tụ đại bộ phận tinh hoa lực của “Bàn Cổ”, cho nên Thánh nhân có được Hỗn độn lực tại “địa cầu” cũng đã bị một loại “Quy tắc” chế ngự, trong tình huống bình thường không thể thi triển được toàn lực. Loại hạn chế này ở không gian vũ trụ ngoài ba mươi ba tầng trời không tồn tại, cho nên các Thánh nhân có thể tự nhiên phát huy ra lực lượng mạnh nhất của mình.

Chúng tiên lúc này mới hiểu được ý nghĩa chân chính câu nói “nơi này không thể thoải mái tay chân được” của Nữ Oa nương nương lúc trước.

Con người trong vũ trụ bao la, xem chỉ như là một hạt cát trong sa mạc, Thánh nhân cũng như thế. Nhưng ở tình huống hiện tại, một hạt cát này có thể lật cả sa mạc.

Nữ Oa nương nương cả người hào quang chớp động chói mắt, trong tay vẫn là ngọn roi kia, nhưng giờ phút này uy lực mà roi thể hiện ra vượt xa phạm trù pháp bảo bình thường. Chỉ thấy trong phạm vi mấy ngàn dặm đều thuộc phạm vi trong quỹ tính hoạt động của ngọn roi. Các loại vật chất vũ trụ trong phạm vi này tự động tạo thành hình dạng như sơn thủy. Sơn thủy biến ảo khó lường, ngọn roi kia dần dần hóa thành từng chùm ánh sáng, từng đạo phá hư không, hướng tới Tiếp Dẫn đạo nhân mà đánh tới.

Nhìn kỹ lại, thì những chùm ánh sáng kia cũng không phải là đơn giản, mà là từng chùm sao chổi. Cũng không biết những chùm sao chổi này là do Sơn Hà Xã Tắc đồ hình thành, hay là Sơn Hà Xã Tắc đồ đã bị lực lượng của roi dẫn dắt mà thành. Nhưng có thể khẳng định, chúng đều là vật thật tồn tại, tuyệt không phải là ảo giác.

Nữ Oa nương nương như là vầng thái dương, phát ra hào quang cùng nhiệt độ khiến cho từng chùm vật chất sao chổi này bay với tốc độ cao, bắn tới, lưu lại một cái đuôi dài ở sao, mang theo năng lượng đáng sợ, lấy tốc độ siêu cao tập trung đánh về phía Tiếp Dẫn đạo nhân.


Nếu Trương Tử Tinh lúc này ở đây, nhất định sẽ cảm thán Sơn Hà Xã Tắc Đồ đồ cùng lực lượng Thánh nhân. Đây mới chân chính là vũ trụ càn khôn lực, so sánh ra thì năm đó Lục Áp ở trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ đồ dẫn phát lực lượng quả thực không đánh gì.

Khổng Tuyên ngày đó tại Quy Khư tìm Trương Tử Tinh, đã từng lấy lực của Hỗn độn chung muốn phá khai Sơn Hà Xã Tắc đồ, lại bị Nữ Oa nương nương ở gần đó dùng thần niệm ngăn trở, hôm nay thấy Nữ Oa nương nương thi triển uy lực, không khỏi thầm giật mình: Nếu ngày đó do bản thân Nữ Oa chủ trì Sơn Hà Xã Tắc đồ này, thì cho dù là Hỗn độn chung tiên thiên chí bảo cũng không thể đọ được với Sơn Hà Xã Tắc đồ tiên thiên linh bảo này.

Tiếp Dẫn đạo nhân trên đỉnh đầu ba khỏa Xá lợi tử phát ra hào quang màu trắng, Thanh liên bảo sắc kỳ trong tay giơ lên cao, Xá lợi tử bạch quang càng đậm, hiện ra một đạo bạch khí, chiếu ra hào quang Xá lợi tử, như là một cột sáng xuyên thấu hư không. Đài sen sáu cánh của Tiếp Dẫn đạo nhân lấy cột sáng làm trung tâm lan tràn ra, các loại vật chất xung quanh đều bị ngưng đọng lại, hình thành một đóa Bạch Liên Hoa trong suốt thật lớn, lơ lửng trên bầu trời, đài hoa khẽ hé mở. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Mấy đạo sao chổi kia kéo cái đuôi thật dài, thẳng hướng mà đến, khi tiếp cận bạch liên kia thì động tác đột nhiên chậm lại, nhưng khi chạm vào bạch liên thì nổ tung ra. Mỗi một một lần va chạm, bạch liên đều rung động tản mát ra ra ngoài từng vòng sóng gợn, hào quang bên ngoài bạch liên cũng ảm đạm đi. Nhưng mà, số mảnh vụn của sao chổi bay tán loạn kia lại bị bạch liên hấp thu, cuối cùng đồng hóa thành một thể, khiến cho bạch liên lại khôi phục hình dáng trong suốt.

Liên tiếp ha ba đợt sao chổi đánh trúng bạch liên, tần suất bạch liên rung động cùng những làn sóng gợn ra ngoài cũng nhanh hơn, tuy lực lượng của sao chổi hết sức kinh người, nhưng thủy chung cũng không thể lay chuyển được bạch liên. Chuẩn Đề đạo nhân như là không cam lòng ở vào thế bị động, hào quang của bạch liên kia chợt kéo dài, nhằm hướng Nữ Oa nương nương mà vọt tới.

Nữ Oa nương nương cổ tay rung lên, kim quang trong tay tạo nên những tia chớp hoạt động có quỹ tích, những vẩn thạc tạp chất kia đều hóa thành bụi phấn mà biến mất, hào quang của bạch liên đều bị những tia chớp màu vàng này cắt nát, nhưng những “mảnh nhỏ” này vẫn không bị tiêu diệt, mà vẫn tiếp tục bao vây. Trong nhất thời, cả không gian đều tràn ngập những “mảnh hoa sen” này.

Nữ Oa nương nương cũng không hoảng không vội, đưa một ngón tay nhẹ nhàng khấy động, trong sơn thủy đồ văn kia phát ra một vầng mặt trời thật lớn, hào quang cực kỳ chói mắt, những mảnh hoa sen đầy trời kia bị vầng mặt trời đỏ này thiêu đốt, dần dần hóa thành bụi mà bay tản đi.

Tuy đám người Phục Hy muốn lưu lại để xem trận Thánh nhân chi chiến thanh thế kinh người này, nhưng mọi người đều biết giờ phút này việc tìm Trương Tử Tinh mới là chuyện quan trọng nhất. Lập tức bỏ qua chiến trường của hai vị Thánh nhân giao đấu mà giá ngự Hà Đồ Lạc Thư, tiếp tục hướng tới nơi có lực lượng dao động thật lớn kia mà đi tới.

Sau khi mọi người tới gần tinh vực có dao động mãnh liệt kia, liền cảm giác thấy Hà Đồ Lạc Thư bỗng nhiên khựng lại, không thể phát động độn lực được nữa. Hơn nữa Hà Đồ Lạc Thư trọng hợp như bị thứ gì đó quấy nhiễu, có dấu hiệu muốn phân tách ra. Phục Hy cùng Đa Bảo đạo nhân cả kinh, vội vàng thi triển tiên quyết những cũng có mà khống chế được.

Đám người Khổng Tuyên thấy tình thế không ổn, vội vàng dùng tiên lực hỗ trợ hai người, rốt cục cũng đem được Hà Đồ Lạc Thư kia chỉnh lại thành một thể. Vũ Dực Tiên cũng xuất ra Ly địa diễm quang kỳ, ngũ hành khí bay ra, bao bọc bên ngoài Hà Đồ Lạc Thư, cuối cùng mới đem dị lực quấy nhiễu cường đại ở bên ngoài giảm nhẹ đi.

Lúc này Khổng Tuyên có tu vi cao nhất bỗng nhiên đem ánh mắt hướng ra xa xa, ngẩn ra mà nhìn. Mọi người đều có tu vi bất phàm, vội vàng vận xuất thần thông, cùng nhìn lại, nhưng đem hết mục lực cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn ra ba điểm sáng bất động trong không trung. Mà sự dị thường của Hà Đồ Lạc Thư chính là do lực lượng của ba điểm sáng này gây nên.


Ba điểm sáng này tuy thể tích rất nhỏ, nhưng lại tản mát ra lực lượng đáng sợ, khống chế toàn bộ tinh thần của tinh vực. Ba điểm sáng này còn hơn là ba ngôi sao cường đại, vận động lẫn nhau, hấp dẫn lẫn nhau khó phân cao thấp, mà tất cả chung quanh tinh vực đều bị lực lượng của ba “ngôi sao” này làm cho rung chuyển bất an. Trong đó có một “ngôi sao” có vẻ hết sức kinh người, tản mát ra nhuệ khí đáng sợ, trong khi di động các vẫn thạch ở phụ cận chạm vào đều biến thành tro bụi, thậm chí còn nổ tung lên, nhưng ba “ngôi sao” này cũng không bị chút ảnh hưởng nào. Hơn nữa quầng sáng tỏa ra từ “ngôi sao”, như là có một lực hấp dẫn vô cùng cường đại, có thể đem những gì còn lại sau những vụ nổ kia gắn thành một chuỗi lấy “ngôi sao” kia làm trung ương.

Còn hai “ngôi sao” còn lại so ra thì không bằng, ngôi ở giữa có vẻ bất động như núi, có lẽ căn bản không thể sử dụng từ “núi” để hình dung. Chung quanh nó, hiện ra từng quầng dao động kỳ dị, có thể đem thế công ở hai bên hóa giải cân bằng.

Từ góc độ của đám người Khổng Tuyên xem ra, cả tinh vực đều lấy “ngôi sao” ở giữa kia làm trung tâm, tạo thành một Thái Cực Đồ văn vô cùng lớn.

Loại quỹ đạo này ảnh hưởng đến cả tinh vực, làm cho kịch liệt rung chuyển, cảnh tượng biến hóa này khác hẳn với trận chiến giữa Nữ Oa nương nương cùng Tiếp Dẫn đạo nhân. Mà ba “ngôi sao” này, tự nhiên là Lão Tử, Thông Thiên Giáo Chủ cùng Chuẩn Đề đạo nhân tam thánh.

Trong tam thánh, nếu chỉ nói về lực công kích, thì Thông Thiên Giáo Chủ nắm trong tay Tru Tiên tứ kiếm là cực mạnh, mà Thất Bảo Diệu Thụ của Chuẩn Đề đạo nhân có thể đẩy đi thiên hạ vạn vật, quỷ dị nhất, còn Lão Tử thì công thủ cân bằng, làm cho người ta có cảm giác xoay chuyển như ý, không có chút sơ hở nào.

Trên sự thật, Lão Tử cũng không thoải mái như đám người Khổng Tuyên ở xa thấy như vậy. Nếu đã là ở ngoài ba mươi ba tầng trời, Hỗn nguyên Thánh nhân cũng không dám bất cẩn, cho nên đều bằng vào kỹ xảo vận dụng tinh diệu cùng pháp bảo lấy một địch hai mà chu toàn một phen. Nhưng hiện tại Thông Thiên Giáo Chủ cùng Chuẩn Đề đạo nhân đều xuất ra toàn lực, cho nên Lão Tử cũng đang phải cố hết sức.

Bởi vì lúc trước đã thi triển qua thần thông “Nhất Khí Hóa Tam Thanh”, cho nên trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể sử dụng lại được. Huống hồ với thực lực chân chính của Thánh nhân thì loại hóa thân này tác dụng có thể tạo được cũng không quá lớn. Lão Tử chịu sự hợp công của Tru Tiên tứ kiếm cùng Thất Bảo Diệu Thụ, Linh Lung Tháp trên đầu đã có dấu hiệu dao động, không khỏi thầm giật mình, lập tức huy động quải trượng, Thái Cực Đồ trong tinh vực kia phát sinh ra một loại văn vẹo cổ quái, tỏa ra những điểm hào quang rực rỡ.

Chuẩn Đề đạo nhân đang đem Thất Bảo Diệu Thụ hóa thành cầu vồng hướng về phía Lão Tử mà đẩy tới, bỗng nhiên, càu vồng bảy sắc không biết đã bị lực lượng kỳ dị nào mà tản ra thành bảy sắc, hướng ra bốn phía mà phân tán đi.

Loại kỳ cảnh này, từ khi Chuẩn Đề đạo nhân tìm được Thất Bảo Diệu Thụ tới nay, cũng mới gặp được. Trong lòng rất là kinh ngạc. Lão Tử thấy thế, nhân cơ hội lấy quải trượng đánh đến. May mắn là Chuẩn Đề đạo nhân trên tay còn có Lục căn thanh tịnh trúc, nhanh chóng đỡ lấy. Nhưng Lục căn thanh tịnh trúc khi đỡ lấy quải trượng, đã muốn biến dạng, Chuẩn Đề đạo nhân cả kinh. Lúc này Thông Thiên Giáo Chủ đã thoát khỏi sự ngăn cản của phong hỏa, tứ kiếm bay ra, làm cho Lão Tử phải thu chiêu lại. Chuẩn Đề đạo nhân nhanh chóng ngưng thần vận công, Thất Bảo Diệu Thụ cùng Lục căn thanh tịnh trúc lại khôi phục nguyên trạng.

Nhưng khi tứ kiếm của Thông Thiên Giáo Chủ cùng quải trượng giao kích mấy cái, thì Thông Thiên Giáo Chủ đã không thể điều khiển như ý được nữa, mà tự hóa thành bốn đạo kiếm hình.

Thông Thiên Giáo Chủ sắc mặt biến đổi, đột nhiên nhớ lại năm đó từng nghe lão sư Hồng Quân nói qua sự ảo diệu của Thái Cực Đồ, liền giật mình hô lên:”Chuẩn Đề đạo hữu lưu tâm! Đó là dị lực của Thái Cực Đồ!”


Vài loại đại tiên thiên chí bảo có dị lực, Hỗn độn chung có âm công cường đại mà biến ảo khó lường, Bàn Cổ phiến có thể thôn phệ tinh thần vạn vật, Côn Lôn kính có khả năng khống chế không gian, Càn Khôn Đỉnh có lực phòng ngự tuyệt đối. So ra thì Thái Cực Đồ có vẻ khá bình thường, nhiều nhất cũng là hóa thành kim kiều mà thôi. Nhưng lực lượng chân chính của Thái Cực Đồ không chỉ như vậy. Từ một việc có thể thấy chính là Lão Tử đã dùng Thái Cực Đồ đem Càn Khôn Đỉnh phân giải thành cửu đỉnh, lực lượng chắc chắn là không thể yếu được. Tuy lúc ấy còn có Hà Đồ Lạc Thư cùng Ngọc Đỉnh chân nhân trợ giúp, nhưng phát huy tác dụng chủ yếu vẫn là Thái Cực Đồ.

Diệu dụng lớn nhất của Thái Cực Đồ chính là có thể thay đổi làm yếu đi lực lượng của pháp bảo. Cho dù là tiên thiên bảo vật cũng không ngoại lệ. Năm đó khi Trương Tử Tinh cứu Tam Tiêu, lấy Càn Khôn Đỉnh hình thái cửu đỉnh đối kháng Bàn Cổ phiến của Nguyên Thủy Thiên Tôn thi triển ra hắc động. Kết quả kim kiều hạ xuống, Lão Tử từng bước đi tới làm cho hắc động kia biến mất không thấy nữa, chính là do sự ảo diệu của Thái Cực Đồ.

Đương nhiên, trong khi giao phong hiện tại, Lão Tử cũng chỉ có thể lấy dị lực kia của Thái Cực Đồ trong thời ngắn làm yếu bớt đi lực công kích cùng sự biến của pháp bảo của Thông Thiên Giáo Chủ cùng Chuẩn Đề đạo nhân. Thời gian kéo dài cũng khó mà tránh khỏi thế hạ phong, hơn nữa tình thế cũng không ổn. Dù sao, đối thủ mà hắn đối mặt cũng là hai người đồng cấp.

Lúc này, một món đồ tiên thiên chí bảo khác là Côn Lôn kính cũng đang trải qua khảo nghiệm rất lớn. Chủ yếu là bởi vì chủ nhân của nó đã kiệt lực, cơ hồ không thể thúc dục lực lượng của Côn Lôn kính được nữa.

Kế hoạch của Trương Tử Tinh là hai người đồng loạt đi tới Quy Khư. Quy Khư vốn là một địa điểm cực kỳ thần bí, Đát Kỷ còn thất lạc ở trong đó. Trương Tử Tinh vào thời điểm nguy cấp này cũng lựa chọn đi vào Quy Khư, bởi vì Hồng Quân đạo tổ trước đây đã có cấm lệnh, phàm là Hỗn nguyên Thánh nhân thì không được tiến vào Quy Khư.

Nguyên Thủy Thiên Tôn mục đích là tiêu diệt Trương Tử Tinh, sau đó lợi dụng Thiên họa mà trọng khai thủy hỏa phong, mà thực ra cũng không phải là cùng Trương Tử Tinh đồng quy vu tận.

Cho nên, cho dù hắn có lớn mật đến như thế nào, cũng không dám vi phạm cấm lệnh của Hồng Quân .

Phải biết rằng, trong nguyên tác thì Hồng Quân “trùm cuối” này đã lấy ba viên thuốc mà khống chế ba vị Thánh nhân. Mà trên thế giới này, Hồng Quân cũng là kẻ mạnh nhất, rốt cuộc là mạnh đến mức nào, chỉ sợ ngay cả Thánh nhân cũng không thể đoán được, chỉ có thể an án trong lòng một loại khái niệm tuyệt đối không thể địch lại.

Nói đến thì thời vận cũng tệ, khi Thiên Dao “chở” Trương Tử Tinh một đường nhằm Quy Khư mà đi tới, lúc đã tới gần thì luồng sức lực cuối cùng cũng đã cạn kiệt, lúc này ngay cả đan dược cũng không dùng được, nhất thời không thể khôi phục lực lượng. Mà muốn hoàn toàn khống chế Đả Thần Tiên thì vẫn phải cần một ít thời gian nữa.

Mà đáng chết là, Nguyên Thủy Thiên Tôn lúc này cũng đang vận dụng thần thông cấp tốc đuổi theo, “một ít” thời gian ngắn ngủi này, đối với Hỗn nguyên Thánh nhân như Nguyên Thủy Thiên Tôn mà nói, cũng đủ để giết chết Trương Tử Tinh vô số lần.

Trương Tử Tinh nhìn thấy hào quang của Côn Lôn kính trong tay Thiên Dao ảm đạm, biết nàng ta mới vừa rồi thiêu đốt bổn mệnh lực, đã đến tình trạng hết sức nguy hiểm tình huống, không khỏi hết sức yêu thương, trong lòng thống hận bản thân vô năng, lại để cho thê tử đang mang thai liều mạng như vậy. Thiên Dao cũng không quay đầu lại nói chuyện với Trương Tử Tinh, mà chỉ nhắm mắt dưỡng thần, toàn lực tranh thủ mỗi một giây một phút hồi phục nguyên khí. Lúc này muốn tới Quy Khư thì phải truyền tống hai lần, mà với tình huống trước mắt của Thiên Dao cùng “tần suất” truy đuổi của Nguyên Thủy Thiên Tôn xem ra, cho dù nàng có lại thiêu đốt bổn mệnh lực cũng chỉ có thể thi triển Côn Lôn kính một lần nữa thôi. Trừ phi, có thời gian để cho nàng khôi phục lại lực lượng.

Chỉ nếu có thể tranh thủ được thời gian, không chỉ có thể để cho Thiên Dao thành công thi triển Côn Lôn kính, mà cũng có thể giúp Trương Tử Tinh trước khi Nguyên Thủy Thiên Tôn tới luyện hóa thành công Đả Thần Tiên.

Trương Tử Tinh trong lòng chợt động, thông qua Côn Lôn kính nói với Thiên Dao vài câu, Thiên Dao rùng mình, nhưng cũng không do dự gật đầu.

Khi Nguyên Thủy Thiên Tôn đuổi tới, thì chỉ thấy Trương Tử Tinh hai mắt nhắm chặt, đang ngồi ngay ngắn ở hư không, Đả Thần Tiên nắm trong tay hào quang gần thu liễm, mà vị Tây Vương mẫu nương nương kia cũng đã hoàn toàn mất đi lực lượng, Côn Lôn kính trong tay lam quang cũng đã tắt ngấm.


Chỉ cần cho “Tiêu Diêu Tử” một thời gian ngắn nữa thôi, hắn liền có thể khốnng chế Đả Thần Tiên. Đáng tiếc, chỉ còn kém một chút nữa thôi, xem ra đây cũng là thiên ý. Tiêu Diêu Tử tuy đã lấy Càn Khôn Đỉnh đem Đại trung ương thiên đang rung chuyển ổn định lại, nhưng đây cũng chỉ là tạm thời. Một khi Càn Khôn Đỉnh kia không thể tiếp tục khống chế, Đại trung ương thiên lực lượng sẽ hoàn toàn bùng nổ, đồng thời dẫn theo cả ba mươi ba tầng trời cùng hủy diệt theo, tạo thành tai họa càng thêm đáng sợ. Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng có thể thuận lợi nương theo mà trọng khai thế giới, đem tất cả trở về điểm xuất phát. Từ một ý nghĩa nào đó có thể nói, đây cũng là biện pháp viên mãn để chấm dứt sát kiếp, đến lúc đó còn có thể tìm được đại công đức trọng khai thế giới. Tuy mấy loại công đức này đối với lực lượng của Thánh nhân mà nói thì tác dụng không lớn, nhưng cũng đủ để triệt tiêu tất cả những nhân quả đã vướng phải trước đây.

Nguyên Thủy Thiên Tôn vừa nghĩ đến đây, liền đạp hư không, hướng tới Trương Tử Tinh cùng Thiên Dao, trong tay hiện ra Bàn Cổ phiến cùng Tam bảo Ngọc Như Ý lai.

Thiên Dao bỗng nhiên mở miệng nói: “Nguyên thủy Thánh nhân, nghĩ tình ta năm đó đối với Xiển giáo cũng có chút ân huệ, xin đáp ứng một thỉnh cầu cuối cùng của ta. Ta hy vọng có thể cùng hắn chết dưới tiên thiên chí bảo của Thánh nhân, coi như là thỏa nguyện đồng sanh cộng tử”.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn thấy biểu tình kiên định của Thiên Dao, nhíu mày, thật ra hắn nguyên vốn không nghĩ tới việc buông tha Thiên Dao, những lúc này vừa hay thuận lý thành chương mà ra tay. Hơn nữa dùng Bàn Cổ phiến so với Tam bảo Ngọc Như Ý chắc ăn hơn nhiều, lập tức nói: “Không thể tưởng được Tây Vương mẫu nương nương như ngươi lại cùng Nhân giới chi hoàng kia lại có tình như thế! Cũng được, ta sẽ thành toàn cho các ngươi!”

Nguyên Thủy Thiên Tôn đang sợ bị đối phương kéo dài thời gian, lúc này liền đem Bàn Cổ phiên hướng tới Thiên Dao cùng Trương Tử Tinh mà rung lên, một hắc động thật lớn nhất thời xuất hiện. Nơi này là không gian vũ trụ cho nên Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không cần cố kỵ hoặc thu liễm bớt, uy lực của hắc động kia vượt xa lúc thi triển trên mặt đất.

Hắc động vừa ra, các vật chất ở chung quanh nhất thời hướng về phía nó mà bay tới, ngay cả ánh sáng cũng không ngoại lệ, một tiểu hành tinh gần đó cũng nhanh chóng vỡ vụn, cuối cùng biến mất không thấy nữa.

Làm Nguyên Thủy Thiên Tôn kinh ngạc là, Thiên Dao ở đối diện bỗng nhiên đưa tay lên, trên cánh tay có một vật kỳ dị bằng kim loại, lực lượng của vật đó cũng hình thành ra một hắc động cỡ nhỏ, cũng giống như hắc động của Bàn Cổ phiến, tiểu hắc động này rất nhanh thôn phệ vật thể chung quanh, chịu sự hấp dẫn của hắc động lớn kia, tiểu hắc động dần dần bay tới, trước mắt đã thấy cả hai sắp xa chạm vào nhau.

Nhưng vào lúc này, Côn Lôn kính trong tay Thiên Dao đang một lòng “muốn chết” đột nhiên tỏa ra lam quang, cùng với thân ảnh của Trương Tử Tinh dần dần mờ đi, biến mất tại chỗ.

Nguyên Thủy Thiên Tôn trong lòng biết trúng kế, vừa muốn thu hồi Bàn Cổ phiến để đuổi theo, nhưng lúc này hai hắc động đã va chạm vào nhau!

Tiểu hắc động va chạm vào đại hắc động, lập tức bị đập nát, mà đại hắc động kia tuy không bị vỡ vụn ra, nhưng lại phát sinh lực nổ khủng bố, cả không gian tràn ngập năng lượng cuồng bạo cực lớn. Loại lực lượng bùng nổ này cực kỳ khủng bố, từng làn sóng năng lượng lan tỏa ra bốn phía tinh vực, dao động đập vào tinh cầu, vô luận là lớn nhỏ, đều nổ tung ra, tạo nên một sự phá hủy dây chuyền.

Nguyên Thủy Thiên Tôn tay cầm Hạnh Hoàng Kỳ, hiện ra vạn đóa kim hoa, bảo vệ bản thân, kim hoa bị lực lượng kia không ngừng hủy diệt nhưng lại rất nhanh sinh ra kim hoa mới, bảo trì cường độ phòng ngự liên tục. Chỉ có điều, hắn thực không ngờ tới Thiên Dao lại có thể phát ra loại lực lượng giống như Bàn Cổ phiến, càng không nghĩ tới, hai hắc động va chạm nhau lại phát sinh ra tình cảnh đáng sợ như thế.

Loại nổ mạnh này rất lâu cũng không ngừng lại, Nguyên Thủy Thiên Tôn nhất thời không thể thu hồi hắc động đang mãnh liệt bùng nổ kia, chỉ có thể tạm thời lấy Hạnh Hoàng Kỳ phòng ngự, trong tiên thức tập trung tìm kiếm vị trí của Thiên Dao cùng Trương Tử Tinh, nhưng muốn tìm ra thì cũng phải tiêu phí một khoảng thời gian nhất định.

Thời gian đối với Thiên Dao cùng Trương Tử Tinh mà nói, càng quý giá hơn. Bởi vì chỉ còn một chút nữa thôi là có thể tới được Quy Khư. Mà thời gian để Trương Tử Tinh hoàn toàn khống chế Đả Thần Tiên cũng càng ngày càng gần.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.