Đọc truyện Ngã Vi Ngư Nhục – Chương 248: Tồi khô lạp hủ (17)
Thanh Viên nương tử nhân số trừ đi A Thấm thì còn hai mươi sáu, trong hai mươi sáu người này, A Tự và A Hỷ không biết võ công, các cô nương khác trên người ít nhiều đều mang theo chút công phu, A Tranh và A Hạc lại càng là cao thủ.
Minh huyện binh lính chỉ có hơn mười người, nhưng lại chiếm ưu thế là thân mặc áo giáp tay cầm binh khí, mới cùng các Thanh Viên nương tử dây dưa giằng co hồi lâu, ai cũng không thể chế phục được ai.
A Hạc thấy bọn lính cũng không dùng hết toàn lực ít nhiều có chút thiếu tập trung, thừa cơ tung một cước đá binh lính trước mặt ngã lăn, xoay người lại bay đến trên ngựa của A Thấm, cùng nàng ngươi tới ta đi triền đấu không ngừng.
Bản thân A Thấm cũng không thua kém, chẳng qua trở ngại mắt cá chân trái bị đập vỡ, đau đớn khó nhịn hành động bị giới hạn, A Hạc lại là cao thủ ngoại gia, không tới mười hiệp A Thấm đã trúng chiêu ở bả vai, một chiêu này còn thập phần tàn nhẫn, khiến nàng cả người rơi xuống ngựa.
A Hạc phi thân xuống ngựa vung một đôi loan đao hướng về phía cổ nàng chém tới, A Thấm xoay người trong tay có thêm một vật, vung về phía khuôn mặt của A Hạc. Nhìn qua là A Thấm nóng vội, muốn dùng tay trần chắn đỡ đao sắc, kỳ thực không phải vậy. A Tranh ở một bên nhìn thấy nhất thanh nhị sở, hô lên một câu “Cẩn thận”, nhưng vì trời đã tối, vật kia dưới sự đè ép giữa năm ngón tay của A Thấm phun ra một luồng sương mù dày đặc màu đỏ, trúng ngay giữa mặt A Hạc.
Luồng sương mù này là “Ma tiêu đạn” do A Liêu chế tạo ra, dùng loại ma tiêu có dược lực mạnh nhất từ Hoài Dương vận chuyển đến nghiền nát điều chế mà thành. Thời điểm nguy cơ bóp vỡ nó, địch nhân sau khi hút vào hai mắt cay nóng ngứa ngáy nước mắt cuồng rơi, trên cơ bản không thể nhìn thấy sự vật mà còn có thể điên cuồng hắt hơi, có hiệu quả chế địch.
A Tranh không nghĩ tới A Thấm lại có thể sử dụng đồ vật của A Liêu, lúc này A Hạc bụm lấy hai mắt căn bản phân biệt không rõ phương hướng, mà trong tay A Thấm còn có trường mâu của binh lính đánh rơi, chỉ cần nàng nhấc lên đâm một phát, A Hạc khó giữ được tính mạng.
A Thấm nhấc trường mâu lên.
Trái tim của A Tranh nhảy vọt tới cổ họng, nàng cho rằng tính mạng của A Hạc sẽ chấm dứt tại nơi này.
Không nghĩ tới trường mâu lại không dùng để đả thương người, A Thấm dùng trường mâu chống xuống đất, nhịn đau gắng gượng đứng lên, chỉ về hướng A Hạc: “Trói lại!”
Binh lính tiến lên đem A Hạc trói lại ném lên xe ngựa, các nương tử còn lại chuẩn bị đồng loạt xông lên bắt lấy A Thấm, thế nhưng A Tranh lại che chắn ở trước mặt A Thấm, cất cao giọng nói:
“Các tỷ muội, bình tĩnh một chút!”
Các nương tử không rõ nguyên do: “A Tranh? Ngươi vì sao lại giúp nữ nhân này?”
“A Tranh tỷ tỷ, ngươi chớ có giúp nàng. Chúng ta đều biết A Liêu sủng nàng, giết nàng A Liêu nhất định sẽ khổ sở. Nhưng nếu không giết nàng hậu hoạn vô cùng! Cũng là bởi vì kẻ lai lịch bất minh này làm hại A Tự mang thai, làm cho A Liêu chuyên sủng một mình nàng, làm cho Thanh Viên mất cân bằng! Giết chết nàng trả lại thái bình cho Thanh Viên, không phải là chuyện chúng ta đã sớm muốn làm hay sao! Như thế nào tới giờ khắc mấu chốt ngươi lại lật lọng?!”
A Thấm sau khi nghe xong “Nga?” một tiếng, đứng cũng không vững, mặt đầy mồ hôi lạnh, nhưng vẫn còn khí lực cười khẩy: “Hóa ra các ngươi chính là nghĩ như vậy. Thường ngày cố làm ra vẻ nói ủng hộ tất cả mọi quyết định của A Liêu, sau lưng đều là loại phụ nhân ghen ghét đố kỵ, chỉ dám chọn thời điểm A Liêu không có ở đây mà động thủ. Thôi được, hôm nay các ngươi tốt nhất là giết chết cô nãi nãi, bằng không cô nãi nãi đả thương một trận, các ngươi một người cũng đừng hòng chạy.”
A Tranh quay đầu lại nói: “Ngươi cũng không cần phải nói những lời ngoan tuyệt này, các nàng cũng đều là người mà A Liêu thương yêu, ngươi như thế nào hạ thủ được? Hơn nữa, ngươi nếu thật sự muốn giết, thì vừa rồi đã giết chết A Hạc rồi.”
A Thấm hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía A Hạc nước mắt đầm đìa: “Đừng dụi mắt, càng dụi sẽ càng làm cho ma tiêu phấn đi vào trong mắt nhiều hơn. Dùng thật nhiều nước trong rửa một phen, nếu rửa không kịp lưu lại bệnh chứng gì, cũng đừng trách ta không nhắc nhở.”
Lúc này mới có một nương tử dìu đỡ A Hạc đi rửa mắt.
“Hiện giờ đại quân vây thành, chúng ta ở lại trong thành sẽ chỉ làm A Liêu phân tâm. Chúng ta tạm thời rời khỏi nơi này, tin tưởng với năng lực của A Liêu, nàng nhất định sẽ thoát hiểm.”
Dưới sự khuyên nhủ năm lần bảy lượt của A Tranh, các Thanh Viên nương tử mới vội vàng lên xe, từ cửa sau xông ra khỏi vòng vây, bỏ xa truy binh trốn vào trong khe núi.
Đầu kia binh lính truyền tin dưới sự hộ tống của trọng binh cũng đã rời khỏi thành, đem tin tức Minh huyện gặp nạn đưa đến Khiếu huyện và Quỷ Thủy.
Khi đám người Vệ Đình Húc nhận được tin tức thì vừa mới đánh chiếm được Đạt huyện.
Diêu Lâm cùng Cát Thăng mang theo tàn quân bỏ thành chạy trốn, ba đích tử của Diêu gia toàn bộ đều chết ở Đạt huyện.
Trải qua mấy tháng đại chiến, trước sau có gần bốn mươi vạn người chết ở bờ sông Quỷ Thủy. Tàn quân mà Diêu Lâm mang đi chỉ có không tới một vạn người, Chân Văn Quân cùng Tiểu Kiêu dẫn binh truy kích hơn hai trăm dặm, thề phải diệt trừ tận gốc Diêu gia, vĩnh tuyệt hậu hoạn. Vệ Đình Húc cùng Trưởng Tôn Ngộ ở lại kiểm kê nhân số, đại quân mênh mông của các nàng hiện giờ cũng chỉ còn lại hơn tám vạn người, có thể nói là thắng thảm.
May mắn Hoài Dương cùng Nhữ Trữ đều còn để lại người, Bình Thương cùng Động Xuân cũng có tư binh. Vệ Đình Húc cũng không lo lắng sau này không còn người khả dụng. Diêu gia là kình địch lớn nhất, chỉ cần tiêu diệt Diêu gia, những người khác nàng cũng không để vào mắt.
Mãi cho đến khi nàng nhận được thư của A Liêu.
Binh lính truyền tin đem bức thư đưa đến Quỷ Thủy ngay sau đó ngã xuống ngựa bỏ mình, đám người Vệ Đình Húc kiểm tra thi thể của hắn, phát hiện trên lưng hắn đã sớm trúng phải ba mũi tên trí mạng, hoàn toàn là dựa vào nghị lực kinh người cố gắng chạy đến Quỷ Thủy, hoàn thành nhiệm vụ.
Vệ Đình Húc cho người đem hắn đi hậu táng tặng tiền vật đến quê nhà của hắn. Thư còn chưa mở ra, trong lòng nàng cũng đã đoán được.
Minh huyện nhất định sẽ có người ngấp nghé, trong lúc điều binh đối kháng Diêu gia Vệ Đình Húc đã để lại mười vạn binh mã trú đóng ở Minh huyện, Minh huyện dễ thủ khó công còn có hai vị đại tướng thủ thành, vì sao lại rơi vào hiểm cảnh? Binh mã công thành quá đông? Hay là A Liêu trúng kế? Lại nhìn xem bức thư này, nét chữ đúng là của A Liêu, hơn nữa còn dùng tự nghiệm do các nàng quy ước viết ra mật thư, muốn ngụy tạo cũng không dễ dàng như vậy.
Hiện giờ Văn Quân cùng Tiểu Kiêu dẫn hai vạn binh mã truy kích, nếu đuổi kịp thì nhất định có thể tiêu diệt toàn bộ Diêu gia, nếu truy đuổi quá lâu tiêu hao quá nhiều, với tác phong thận trọng của Văn Quân cũng sẽ không tiếp tục mạo hiểm truy giặc cùng đường, trong vòng mười ngày nhất định sẽ trở về.
Có điều, với tình thế khẩn cấp của Minh huyện mà nói, mười ngày thật sự quá dài, Minh huyện chỉ sợ chống đỡ không nổi.
Xuất binh cứu viện? Nếu như người công thành chính là muốn nàng chia binh, từ đó làm suy yếu lực lượng của nàng thì sao? Nếu như ở nửa đường bị đánh lén, chắc chắn tổn thất nặng nề.
Vệ Đình Húc cùng nhị ca, Trưởng Tôn Ngộ thương nghị chuyện này. Vệ Cảnh An vẫn luôn là người tiên phong, trên chiến trường đánh đâu thắng đó, nhưng luận về binh pháp ngụy đạo hắn cũng không phải là có sẵn dự tính trong lòng. Năng lực điều binh khiển tướng của Trưởng Tôn Ngộ thì còn dưới Vệ Cảnh An.
Chân Văn Quân không có ở đây, truyền tin đi trưng cầu ý kiến vòng đi vòng về cũng cần mấy ngày.
Hiện nay tình huống ở Đại Duật thay đổi trong nháy mắt, chỉ một chút lưỡng lự đều sẽ dẫn đến sự biến hóa của toàn bộ tình hình chiến đấu, từ đó ảnh hưởng đến kết quả sau cùng.
Vệ Đình Húc từng có kinh nghiệm đau thương khi mù quáng tự tin dẫn đến thất bại, hôm nay lại đến thời điểm ổn định càn khôn rồi.
Từ sau khi Vệ Luân tạ thế, tất cả mọi quyết sách trọng yếu của Vệ gia đều là Vệ Đình Húc đảm nhiệm, bất kỳ một quyết định nhỏ bé nào của nàng cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn.
Nàng gánh vác toàn bộ vận mệnh của Vệ thị thậm chí là Trưởng Tôn thị. Ba chữ trọng yếu nhất trong nhân sinh của nàng chính là “Không thể sai”.
Vệ Cảnh An nhìn muội muội đang trầm mặc, muội muội là như thế nào vượt qua thời kỳ niên thiếu đầy tàn tro hắn vẫn luôn nhìn thấy ở trong mắt, có đôi khi hắn không cảm thấy Tử Trác là muội muội của hắn, Tử Trác giống như là trưởng bối của Vệ gia, là trụ cột của Vệ thị.
Vệ Cảnh An muốn trấn an nàng một phen, bất luận là quyết định gì cũng được, cả nhà chúng ta sẽ cùng ngươi gánh vác kết quả cuối cùng. Cho nên không cần phải lưỡng lự, nói ra suy nghĩ của ngươi, chúng ta. . . . . .
“Chi viện Minh huyện.”
Lời an ủi của Vệ Cảnh An còn chưa kịp lướt qua một lần ở trong lòng, Vệ Đình Húc đã đưa ra quyết định.
“Chia làm hai đường chi viện cho Minh huyện, một đường đi từ Vân Ba Sơn một đường khác đi từ đại lộ, trong vòng mười lăm ngày nhất định phải chạy tới Minh huyện.” Vệ Đình Húc nói, “Chi viện có thể sẽ trúng kế, nhưng nếu như không chi viện Minh huyện nhất định sẽ mất. Đánh mất Minh huyện, chúng ta sẽ trở thành Diêu thị thứ hai, lâm vào thế bị động tuyệt đối. Đây là chuyện tuyệt đối không thể phát sinh. Một trận này bất luận như thế nào cũng phải đánh.”
Thì ra sự trầm mặc vừa rồi cũng không phải là đang lưỡng lự xem chi viện hay không chi viện, Vệ Đình Húc đã sớm có quyết định, chỉ là đang lên kế hoạch cứu viện như thế nào thôi.
Sự kiên định của Vệ Đình Húc khiến cho mọi người trong lều trại đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, kỳ thật tất cả mọi người đều nghiêng về hướng chi viện Minh huyện, chẳng qua bọn họ biết những lời này nói ra sẽ có hậu quả như thế nào.
Đại đa số người cũng không có năng lực gánh chịu áp lực khi có khả năng thất bại, mà Vệ Đình Húc lại có thể.
“Nàng đã từng thất bại, nhưng nàng vẫn như trước không sợ thất bại.”
Đi ra khỏi lều trại, Trưởng Tôn Ngộ cùng Vệ Cảnh An xách theo hai bầu rượu, đứng ở bên bờ sông Quỷ Thủy uống rượu thỏa thích.
Lời nói của Trưởng Tôn Ngộ làm cho Vệ Cảnh An trong lòng kích động không thôi.
“Cho nên nàng mới là nàng.” Vệ Cảnh An nói, “Nàng đáng giá.”
. . . . . .
Thanh Viên ở lại bên trong khe núi đã được hai ngày, A Liêu vẫn chưa trở lại.
Trận ác chiến bên trong Minh huyện thành vẫn như trước liên tục, tiếng reo hò công thành cả ngày không dứt.
Các Thanh Viên nương tử thật sự lo lắng, đều muốn quay về trong thành tìm kiếm A Liêu, A Tranh ngăn các nàng lại:
“Vẫn là câu nói kia, nếu như tất cả chúng ta đều đi sẽ chỉ làm A Liêu phân tâm.” A Tranh nói, “Ta tự mình đi.”
“Nhưng mà. . . . . .” A Hỷ nói, “Bên trong thành hỗn loạn như vậy, một mình ngươi đi, vạn nhất có mệnh hệ gì, chúng ta phải giao phó như thế nào với A Liêu?”
“Không cần giao phó, ta cùng với nàng hoạn nạn có nhau nhiều năm như vậy, nàng tự nhiên sẽ hiểu ta.”
A Tranh đang chuẩn bị xuất phát trở về Minh huyện, A Liêu đã dẫn binh hộ tống dân chúng còn sót lại trong thành mở một đường máu, trốn thoát. Khi xe ngựa cuồn cuộn đi ngang qua khe núi thì bị A Hỷ mắt sắc liếc mắt một cái nhìn thấy được, kêu to tên A Liêu, đứng ở trên Thanh Viên hướng về phía nàng vẫy tay, bị A Thấm vươn tay túm trở về, khi màn xe vừa hạ xuống mấy mũi tên vừa vặn cắm vào vị trí mới vừa rồi của A Hỷ.
A Liêu ở phía trước còn truy binh ở phía sau.
A Liêu thấy Minh huyện bị phá đã là kết cục không thể tránh, tiếp tục ngoan cố chống trả sẽ chỉ làm cho tất cả tướng sĩ và dân chúng chôn cùng với nhau, dời đi là quyết sách tốt nhất.
Mỗi một cứ điểm quan trọng đều sẽ có một cánh cửa bí mật để cho người chạy trốn, A Liêu thừa dịp ban đêm để cho mọi người từ mật đạo dời đi. Bên trong đám hồ tặc này nhất định có trộn lẫn người cực kỳ hiểu rõ kết cấu kiến tạo thành trì Đại Duật, bọn họ rất nhanh đã phát hiện ra dấu vết xe ngựa của A Liêu, ồ ạt truy kích.
Vô số xe ngựa lao đi điên cuồng giữa vùng hoang vu rạng sáng, nhấc lên cát bụi đầy trời.
A Tranh nhìn thấy tình huống này lập tức nhảy lên lưng ngựa đầu đàn kéo Thanh Viên, tiên phong ở phía trước dẫn đường, đàn ngựa được cột ở phía sau kéo chuyển động Thanh Viên khổng lồ, từ bên trong khe núi chạy ra, bám theo phía sau xe ngựa của A Liêu.
Thanh Viên sau khi được A Liêu cải tạo đã biến thành một con ngựa đầu lĩnh dẫn dắt bốn con ngựa phía sau cùng nhau kéo xe, kết cấu này ổn định hơn, con ngựa đầu đàn có thể hữu hiệu khống chế Thanh Viên, nhưng bốn con ngựa phía sau cũng cần phải có người trấn giữ.
Bên ngoài xe vô số những mũi tên quét qua, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, A Thấm bất chấp cái chân đang bị thương đi ra điều khiển ngựa, A Tự thấy thế đem Tinh nhi giao cho người bên cạnh, cũng đi ra ngoài xe điều khiển ngựa.
A Liêu rất nhanh phát hiện được các nàng, nhìn xung quanh phía sau. Truy binh đang ở phía sau Thanh Viên cách đó không xa, trong lòng nàng nóng như lửa đốt.
“A Liêu!” A Tranh hô to, sau đó liều mạng phất tay về hướng nam.
A Liêu lập tức hiểu ý nàng.
Trong núi ở phía nam hàng năm đều có sương mù, một khi trông thấy sương mù, truy binh ở phía sau tất nhiên sẽ đề cao cảnh giác, không dám tùy tiện tiến vào trong núi. Trên núi có một thôn làng nhỏ, trong thôn có lương thực, có thể để cho các nàng đóng quân. Đợi sau khi tiến vào trong thôn rồi lại nghĩ biện pháp cũng không muộn, dù sao hiện tại so đấu sức ngựa, các nàng chỉ có một khả năng là bị đuổi kịp sau đó bị chém chết ngay tại chỗ.
Vùng núi phía nam quả nhiên sương mù dày đặc, sau khi các nàng chạy vọt vào truy binh ở phía sau lại dừng bước chân.
A Liêu mang theo dân chúng vào trú trong thôn nhỏ, kiểm kê số lượng binh lính, chỉ còn không tới hai ngàn người.
Bất quá các nàng có một ưu thế lớn, có thể ở trên sơn đạo bố trí cạm bẫy. Lúc A Liêu ra khỏi thành đã đem toàn bộ kho vũ khí của nàng mang theo ra ngoài, khi sương mù vây phủ thì bố trí phòng thủ, sau khi sương mù tan đi truy binh lên núi, nhất định sẽ khiến cho bọn hắn có đi mà không có về.
A Liêu đem hơn một ngàn tấm “Cuồng phong” chôn ở trên sơn đạo tất yếu phải đi qua khi lên núi, “Cuồng phong” là từ kim chúc cầu cải tạo thành, chôn vào trong đất chỉ cần nhận được lực giẫm đạp sẽ lập tức cuốn lên, hướng đến chung quanh trong vòng cự ly ba trượng bắn quét ra hơn một ngàn đinh sắt, lực sát thương kinh người. Nếu như chôn dày đặc một chút, chỉ trong nháy mắt lấy mạng của cả trăm ngàn người cũng không phải là không có khả năng.
A Liêu biết “Cuồng phong” có thể ngăn cản nhất thời, nhưng không cách nào hoàn toàn chặn đứng được hồ tặc, bọn họ có lẽ sẽ rất nhanh nghĩ ra phương pháp phá giải. Trước lúc đó các nàng nhất định phải tìm được biện pháp lặng lẽ rút lui.
Ngày đêm không ngừng nghiên cứu chế tạo vũ khí mới nhất, rất nhiều chuyện cứ quanh quẩn ở trong lòng A Liêu.
Đã nhiều ngày như vậy trôi qua, bức thư gửi đến Khiếu huyện hẳn là đã sớm được đưa tới, đến bây giờ vẫn không có bất kỳ tin tức gì truyền lại, chỉ sợ đội quân chủ lực cùng tín sứ trước đó đều đã bỏ mạng rồi.
Người mật báo rốt cuộc là ai? A Liêu không có cách nào mở miệng đi chất vấn, trong Thanh Viên mỗi một vị nương tử đều đã từng cùng nàng hoạn nạn có nhau tình thâm tựa biển, đều là hồng nhan tri kỷ của nàng, nàng không đành lòng trách cứ bất kỳ một người nào.
Từ trong núi dời đi sau đó nên đi phương nào?
Đình Húc nhất định sẽ phái viện quân đến đây, nhưng viện quân khi nào mới đến? Quỷ Thủy cách nơi này cũng không gần.
Lương thực và nước ở trong thôn hết sức có hạn, chỉ cần hồ tặc chặn kín đường, các nàng rất có khả năng sẽ đói chết ở trong thôn.
Nàng nhất định phải mau chóng nghĩ biện pháp, mau chóng. . . . . .
Ngay khi A Liêu suy nghĩ đến sắp vỡ đầu, A Thấm bất chợt biến mất.
A Tranh chạy đến ngôi nhà gỗ nhỏ nơi A Liêu nghiên cứu chế tạo vũ khí, nói mới vừa đi đến chỗ A Thấm đưa thuốc lại tìm không thấy nàng, cũng đã tìm khắp cả thôn một chuyến, vẫn không thấy bóng dáng của nàng.
A Liêu kêu một tiếng “Nguy rồi”, lập tức ra cửa tìm kiếm.
Lúc này sắc trời đã tối, thôn làng lại nhỏ, rất nhanh A Liêu đã lục tung khắp trong thôn, không thể tìm được A Thấm.
A Liêu lòng nóng như lửa đốt.
A Tranh trấn an nàng nói: “A Thấm muội muội chân bị thương chắc chắn đi không xa, chúng ta nhất định có thể tìm được nàng, ngươi đừng vội.”
A Liêu lắc đầu: “Nàng nếu như có ý định muốn đi, ta khẳng định tìm không được.”
Có một Thanh Viên nương tử nói: “Lần này Minh huyện bị tập kích quân chủ lực bị điều đi, nhất định là có người đang âm thầm quấy phá. A Thấm không phải là bỏ trốn chạy tội đấy chứ?”
“Rất có khả năng. Bằng không nàng trốn làm cái gì.”
“Thật sự, A Liêu, ngươi không nên lo lắng, nàng nếu đã dám đi thì nhất định có biện pháp bình an rời đi.”
“Không phải. . . . . . Không phải.” A Liêu lắc đầu, nước mắt đảo quanh ở bên trong hốc mắt sưng đỏ, cả người thất hồn lạc phách. Nàng giống như là có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng chẳng biết vì sao lại không thật sự nói ra. Chỉ bụm mặt, ngồi vào một bên.
“A Liêu, ngươi không cần phải vì một người như vậy mà khổ sở.” A Hạc tiến lên an ủi nàng, “Ngươi không phải vẫn còn có chúng ta sao? A Thấm lai lịch khả nghi còn đối với A Tự làm loại chuyện đó, người như vậy để cho nàng đi thì thế nào?”
Các nương tử đồng lòng an ủi A Liêu, nhưng A Liêu chỉ khóc, cái gì cũng không nói.
A Tranh nhìn thoáng qua A Tự vẫn đứng ở một bên cúi đầu, cũng muốn nói lại thôi, cuối cùng ngồi xổm xuống trước mặt A Liêu cầm tay nàng, nhẹ nhàng xoa vuốt, muốn giúp nàng xoa dịu cảm xúc.
Tất cả mọi người đang nói A Thấm dụng ý bất lương nói A Thấm không xứng đáng, chỉ có A Tự đứng ở phía ngoài cùng, ngón tay móc chặt góc áo, cơ hồ móc đến chảy máu.
“Không phải vậy.”
Lúc A Tự nói ra ba chữ này yết hầu căng siết, khiến cho thanh âm của nàng nghe ra có vẻ khô khốc lại khản đặc.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía A Tự.
“Là ta. . . . . .” A Tự toàn thân run rẩy, gian nan thốt ra những lời này, “Là ta, người bán đứng A Liêu là ta, không phải A Thấm.”